Chương 265: Tha lỗi cho em nhé?
Mẫn Hạ
31/08/2022
Một từ đơn giản, khiến cho Tiêu Thuần cầm điện
thoại xem đi xem lại, dụi mắt bao nhiêu lần, khẳng định bản thân không
nhìn nhầm, không bị bất cứ ảo giác nào, cô ấy không cầm lòng nổi mà nhảy ra khỏi ghế, tâm trạng vô cùng vui sướng và cảm động.
Nói ra thì cô ấy gần như chưa bao giờ đi ăn riêng với Cố Khiết Thần… bất luận là trước đây hay bây giờ, lần nào cũng là ba người.
Sau khi cô ấy lấy lại bình tĩnh, liền gọi điện đến Cố Viên đặt phòng, sau đó nhắn thời gian và địa điểm cho Cố Khiết Thần, cô ấy cũng không còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa, tan làm sớm, về nhà, gội đầu tắm rửa, trang điểm, mặc bộ váy mà cô ấy thích nhất, cầm theo túi xách, rồi lái xe đến trước cửa Cố Viên.
Trước khi xuống xe, cô ấy lấy trong túi xách ra một chiếc gương và thỏi son, vừa soi vừa dặm lại son, sau khi cảm thấy bản thân đã đẹp hoàn hảo rồi, mới mở cửa xe bước xuống, đi vào trong.
Tiêu Thuần đến sớm trước 10 phút, cô ấy ngồi trong phòng, nghĩ xem lát nữa phải cảm ơn Cố Khiết Thần như thế nào, sau đó sẽ nói những chuyện gì, tính Cố Khiết Thần lạnh lùng, cô ấy phải nghĩ trước, không muốn để không khí yên ắng.
Cũng may, khuấy động không khí là sở trường của Tiêu Thuần, cô ấy tin là bữa cơm này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Đúng tám giờ, cửa phòng được đẩy mở, dáng người cao to của anh từ từ xuất hiện trước mặt Tiêu Thuần, khóe miệng của cô ấy dần hé mở, định gọi Cố Khiết Thần, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy đằng sau Cố Khiết Thần vẫn còn một người nữa.
Trợ lý Lâm…
Đây rõ ràng là bữa cơm riêng tư, Cố Khiết Thần lại đưa trợ lý Lâm đến, từ đầu đến cuối đều cả ba người đều góp mặt ư?
Nụ cười của Tiêu Thuần bỗng chốc cứng đờ, nhưng cô ấy lấy lại vẻ tươi cười rất nhanh, đứng dậy nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, anh đến rồi, ngồi xuống đi”.
Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cô ấy, điềm đạm gật đầu, rồi kéo một cái ghế đối diện cô ấy ra ngồi xuống.
Trợ lý Lâm có vẻ hơi bất ngờ, lúc tan làm, sếp lớn bảo anh ta đi dự một bữa cơm, anh ta còn tưởng là hẹn đối tác làm ăn lớn nào đó, không ngờ là giám đốc Tiêu.
À không, sau giờ làm việc thì không phải là giám đốc Tiêu, mà là cô Tiêu Thuần.
Cố tổng và cô Tiêu Thuần là anh em, cùng nhau ăn bữa cơm rất bình thường, tại sao sếp lại muốn anh ta tham gia cùng? Làm cứ tưởng chuyện công việc! Hay là trong mắt Cố tổng, ăn cơm với em gái cũng chỉ coi như chuyện công việc?
Ôi, nào đã bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của Cố tổng chứ?
Trợ lý Lâm lịch sự chào một tiếng “giám đốc Tiêu”, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Cố Khiết Thần.
Tiêu Thuần coi như không có sự hiện diện của trợ lý Lâm, chỉ nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Anh Khiết Thần, anh muốn ăn gì? Bữa cơm này là em muốn xin lỗi anh, anh không cần ngại đâu”.
Giọng Cố Khiết Thần lười nhác: “Tùy”.
“Nếu vậy thì để em gọi món”.
Tiêu Thuần gọi nhân viên phục vụ đến, cả menu cũng không cần xem, cứ thế gọi món một cách thuần thục, sau đó còn bảo người mở cho một chai rượu vang.
Trợ lý Lâm ngồi bên cạnh nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nếu như anh ta không nghe nhầm, thì những món vừa nãy Tiêu Thuần gọi, đều là những món Cố tổng thích ăn… bình thường thấy tình cảm giữa Tiêu Thuần và Cố tổng cũng không tốt lắm, không ngờ cô ấy lại hiểu Cố tổng như thế!
Món ăn đã lên đủ, Tiêu Thuần nâng ly rượu lên, nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, lần trước em uống nhiều quá, ăn nói linh tinh, em xin lỗi anh, tha lỗi cho em nhé?”.
Cố Khiết Thần cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ, nhưng không nâng lên, mà chỉ ngước mắt lên, nói: “Anh có thể tha chứ cho em, nhưng mà…”.
Nói ra thì cô ấy gần như chưa bao giờ đi ăn riêng với Cố Khiết Thần… bất luận là trước đây hay bây giờ, lần nào cũng là ba người.
Sau khi cô ấy lấy lại bình tĩnh, liền gọi điện đến Cố Viên đặt phòng, sau đó nhắn thời gian và địa điểm cho Cố Khiết Thần, cô ấy cũng không còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa, tan làm sớm, về nhà, gội đầu tắm rửa, trang điểm, mặc bộ váy mà cô ấy thích nhất, cầm theo túi xách, rồi lái xe đến trước cửa Cố Viên.
Trước khi xuống xe, cô ấy lấy trong túi xách ra một chiếc gương và thỏi son, vừa soi vừa dặm lại son, sau khi cảm thấy bản thân đã đẹp hoàn hảo rồi, mới mở cửa xe bước xuống, đi vào trong.
Tiêu Thuần đến sớm trước 10 phút, cô ấy ngồi trong phòng, nghĩ xem lát nữa phải cảm ơn Cố Khiết Thần như thế nào, sau đó sẽ nói những chuyện gì, tính Cố Khiết Thần lạnh lùng, cô ấy phải nghĩ trước, không muốn để không khí yên ắng.
Cũng may, khuấy động không khí là sở trường của Tiêu Thuần, cô ấy tin là bữa cơm này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Đúng tám giờ, cửa phòng được đẩy mở, dáng người cao to của anh từ từ xuất hiện trước mặt Tiêu Thuần, khóe miệng của cô ấy dần hé mở, định gọi Cố Khiết Thần, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy đằng sau Cố Khiết Thần vẫn còn một người nữa.
Trợ lý Lâm…
Đây rõ ràng là bữa cơm riêng tư, Cố Khiết Thần lại đưa trợ lý Lâm đến, từ đầu đến cuối đều cả ba người đều góp mặt ư?
Nụ cười của Tiêu Thuần bỗng chốc cứng đờ, nhưng cô ấy lấy lại vẻ tươi cười rất nhanh, đứng dậy nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, anh đến rồi, ngồi xuống đi”.
Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cô ấy, điềm đạm gật đầu, rồi kéo một cái ghế đối diện cô ấy ra ngồi xuống.
Trợ lý Lâm có vẻ hơi bất ngờ, lúc tan làm, sếp lớn bảo anh ta đi dự một bữa cơm, anh ta còn tưởng là hẹn đối tác làm ăn lớn nào đó, không ngờ là giám đốc Tiêu.
À không, sau giờ làm việc thì không phải là giám đốc Tiêu, mà là cô Tiêu Thuần.
Cố tổng và cô Tiêu Thuần là anh em, cùng nhau ăn bữa cơm rất bình thường, tại sao sếp lại muốn anh ta tham gia cùng? Làm cứ tưởng chuyện công việc! Hay là trong mắt Cố tổng, ăn cơm với em gái cũng chỉ coi như chuyện công việc?
Ôi, nào đã bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của Cố tổng chứ?
Trợ lý Lâm lịch sự chào một tiếng “giám đốc Tiêu”, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Cố Khiết Thần.
Tiêu Thuần coi như không có sự hiện diện của trợ lý Lâm, chỉ nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Anh Khiết Thần, anh muốn ăn gì? Bữa cơm này là em muốn xin lỗi anh, anh không cần ngại đâu”.
Giọng Cố Khiết Thần lười nhác: “Tùy”.
“Nếu vậy thì để em gọi món”.
Tiêu Thuần gọi nhân viên phục vụ đến, cả menu cũng không cần xem, cứ thế gọi món một cách thuần thục, sau đó còn bảo người mở cho một chai rượu vang.
Trợ lý Lâm ngồi bên cạnh nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nếu như anh ta không nghe nhầm, thì những món vừa nãy Tiêu Thuần gọi, đều là những món Cố tổng thích ăn… bình thường thấy tình cảm giữa Tiêu Thuần và Cố tổng cũng không tốt lắm, không ngờ cô ấy lại hiểu Cố tổng như thế!
Món ăn đã lên đủ, Tiêu Thuần nâng ly rượu lên, nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, lần trước em uống nhiều quá, ăn nói linh tinh, em xin lỗi anh, tha lỗi cho em nhé?”.
Cố Khiết Thần cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ, nhưng không nâng lên, mà chỉ ngước mắt lên, nói: “Anh có thể tha chứ cho em, nhưng mà…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.