Chương 622: Thăm dò (2)
Mẫn Hạ
07/10/2022
Cô nhìn thật kĩ, tờ tiền một trăm tệ kia quả thực có vết gấp làm ba rõ ràng.
Sau đó cô lại để tờ tiền lại gần mũi để ngửi, tuy gần bay hết mùi, nhưng vẫn mơ hồ có thể ngửi thấy mùi nước hoa mà cô đã xịt.
Chắc hẳn tờ một trăm tệ này chính là tờ cô đã trả cho tài xế kia.
Vậy thì chiếc xe taxi xuất hiện tối hôm nay cũng chắc chắn không phải là trùng hợp, bởi vì cô cố ý nói mình say rượu, nhưng trên thực tế, tối hôm nay chỉ có Từ Soái uống, cô không đụng vào giọt nào.
Cô nói như vậy, còn cố ý giả vờ say rượu, là để thăm dò Cố Khiết Thần.
Moi mãi không được gì từ miệng anh, cô cũng không tiếp tục moi nữa. Với tính cách của Cố Khiết Thần, chuyện anh không muốn nói thì cô có nghĩ mọi cách anh cũng sẽ không nói.
Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng nếu thực sự thích một người, thì hành động của anh sẽ nói cho cô biết.
Hiện giờ có thể chứng minh ít nhất một điều, mỗi lần cô phải trở về một mình giữa đêm hôm khuya khoắt, là Cố Khiết Thần sẽ không yên tâm, mà bảo trợ lý Lâm đến đón cô. Anh giả vờ ra vẻ các kiểu chỉ là không muốn cô biết mà thôi.
Đương nhiên, cô cũng không thể vì một điều này mà chắc chắn Cố Khiết Thần yêu mình, chỉ có thể nói là anh không hề thờ ơ như biểu hiện bên ngoài.
Ba năm trước, anh vì cái gọi là chuyện quá đáng cô làm mà đẩy cô đi thật xa.
Vậy thì ba năm sau là lý do gì đây?
Anh nói, anh không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm này. Nhưng bây giờ cô không tin những lời anh nói, thậm chí, cô mơ hồ có cảm giác, ba năm trước anh đẩy cô đi, và ba năm sau quyết định ly hôn với cô, trong chuyện này có mối liên hệ nhất định nào đó.
…
Ở chung cư.
Cố Khiết Thần nhận được điện thoại của trợ lý Lâm, bên kia báo cáo ngắn gọn: “Cô Hứa đã về chung cư của cô Tiêu an toàn, tôi nhìn cô ấy lên tầng, đèn trên tầng sáng lên mới rời đi”.
“Ừ”, người đàn ông bình thản đáp, giọng nói vẫn đều đều: “Anh cũng về nghỉ ngơi đi”.
Trợ lý Lâm vốn nên tắt máy luôn, nhưng do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cố tổng, nếu anh vẫn còn quan tâm cô Hứa như vậy, tại sao không…”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã đáp: “Nghỉ ngơi đi”.
Tuy giọng nói rất nhẹ, nhưng mang theo sự mạnh mẽ không được phép nghi ngờ. Tất cả dũng khí của trợ lý Lâm lập tức biến mất tăm, anh ta nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Cố tổng, chúc ngủ ngon”.
Sau đó tắt điện thoại.
Cố Khiết Thần ném điện thoại xuống, cất bước vào phòng làm việc, muốn đến tủ rượu khui một chai, nhưng đến gần mới phát hiện tủ rượu trống trơn.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, chậm rãi cụp mắt xuống.
…
Tiêu Thuần vất vả lắm mới dìu được Từ Soái đã say khướt về biệt thự của anh ta. Anh ta ở một mình, bình thường có công nhân đến quét dọn theo giờ, nên trong nhà không có ai.
Cô ấy chỉ có thể tiếp tục cắn răng, cố dìu anh ta về phòng ngủ. Đến bên cạnh giường, lúc cô ấy muốn ném anh ta xuống thì anh ta cũng giơ tay ra túm lấy cô ấy.
Cả hai người cùng ngã xuống, cơ thể cao to của anh ta đè lên người Tiêu Thuần chẳng khác nào tảng đá, khiến cô ấy suýt nữa thì ngạt thở.
Tiêu Thuần tức giận siết chặt nắm tay, không chút khách khí đấm cho anh ta mấy cái, sau đó giơ tay muốn đẩy anh ta ra.
Tuy Từ Soái uống say, nhưng bản năng thì vẫn còn, anh ta túm lấy cổ tay Tiêu Thuần một cách chuẩn xác, cười đầy mờ ám, vô thức nói: “Người đẹp đừng giận mà, em đánh anh, anh đau cũng không sao, nhưng anh sợ tay em đau…”
Sau đó cô lại để tờ tiền lại gần mũi để ngửi, tuy gần bay hết mùi, nhưng vẫn mơ hồ có thể ngửi thấy mùi nước hoa mà cô đã xịt.
Chắc hẳn tờ một trăm tệ này chính là tờ cô đã trả cho tài xế kia.
Vậy thì chiếc xe taxi xuất hiện tối hôm nay cũng chắc chắn không phải là trùng hợp, bởi vì cô cố ý nói mình say rượu, nhưng trên thực tế, tối hôm nay chỉ có Từ Soái uống, cô không đụng vào giọt nào.
Cô nói như vậy, còn cố ý giả vờ say rượu, là để thăm dò Cố Khiết Thần.
Moi mãi không được gì từ miệng anh, cô cũng không tiếp tục moi nữa. Với tính cách của Cố Khiết Thần, chuyện anh không muốn nói thì cô có nghĩ mọi cách anh cũng sẽ không nói.
Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng nếu thực sự thích một người, thì hành động của anh sẽ nói cho cô biết.
Hiện giờ có thể chứng minh ít nhất một điều, mỗi lần cô phải trở về một mình giữa đêm hôm khuya khoắt, là Cố Khiết Thần sẽ không yên tâm, mà bảo trợ lý Lâm đến đón cô. Anh giả vờ ra vẻ các kiểu chỉ là không muốn cô biết mà thôi.
Đương nhiên, cô cũng không thể vì một điều này mà chắc chắn Cố Khiết Thần yêu mình, chỉ có thể nói là anh không hề thờ ơ như biểu hiện bên ngoài.
Ba năm trước, anh vì cái gọi là chuyện quá đáng cô làm mà đẩy cô đi thật xa.
Vậy thì ba năm sau là lý do gì đây?
Anh nói, anh không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm này. Nhưng bây giờ cô không tin những lời anh nói, thậm chí, cô mơ hồ có cảm giác, ba năm trước anh đẩy cô đi, và ba năm sau quyết định ly hôn với cô, trong chuyện này có mối liên hệ nhất định nào đó.
…
Ở chung cư.
Cố Khiết Thần nhận được điện thoại của trợ lý Lâm, bên kia báo cáo ngắn gọn: “Cô Hứa đã về chung cư của cô Tiêu an toàn, tôi nhìn cô ấy lên tầng, đèn trên tầng sáng lên mới rời đi”.
“Ừ”, người đàn ông bình thản đáp, giọng nói vẫn đều đều: “Anh cũng về nghỉ ngơi đi”.
Trợ lý Lâm vốn nên tắt máy luôn, nhưng do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cố tổng, nếu anh vẫn còn quan tâm cô Hứa như vậy, tại sao không…”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã đáp: “Nghỉ ngơi đi”.
Tuy giọng nói rất nhẹ, nhưng mang theo sự mạnh mẽ không được phép nghi ngờ. Tất cả dũng khí của trợ lý Lâm lập tức biến mất tăm, anh ta nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Cố tổng, chúc ngủ ngon”.
Sau đó tắt điện thoại.
Cố Khiết Thần ném điện thoại xuống, cất bước vào phòng làm việc, muốn đến tủ rượu khui một chai, nhưng đến gần mới phát hiện tủ rượu trống trơn.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, chậm rãi cụp mắt xuống.
…
Tiêu Thuần vất vả lắm mới dìu được Từ Soái đã say khướt về biệt thự của anh ta. Anh ta ở một mình, bình thường có công nhân đến quét dọn theo giờ, nên trong nhà không có ai.
Cô ấy chỉ có thể tiếp tục cắn răng, cố dìu anh ta về phòng ngủ. Đến bên cạnh giường, lúc cô ấy muốn ném anh ta xuống thì anh ta cũng giơ tay ra túm lấy cô ấy.
Cả hai người cùng ngã xuống, cơ thể cao to của anh ta đè lên người Tiêu Thuần chẳng khác nào tảng đá, khiến cô ấy suýt nữa thì ngạt thở.
Tiêu Thuần tức giận siết chặt nắm tay, không chút khách khí đấm cho anh ta mấy cái, sau đó giơ tay muốn đẩy anh ta ra.
Tuy Từ Soái uống say, nhưng bản năng thì vẫn còn, anh ta túm lấy cổ tay Tiêu Thuần một cách chuẩn xác, cười đầy mờ ám, vô thức nói: “Người đẹp đừng giận mà, em đánh anh, anh đau cũng không sao, nhưng anh sợ tay em đau…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.