Chương 724: Theo dõi
Mẫn Hạ
23/10/2022
Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi do dự nhưng vẫn hỏi: “Sếp, anh thật sự…lần đầu tiên theo đuổi con gái sao?”
Thật không ngờ cô lại hỏi câu này. Đôi mắt Tả An ánh lên vẻ khác thường nhưng anh ta cũng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy”.
“Đã không có kinh nghiệm vậy thì sao anh có thể nói hay như vậy chứ? Câu nào ra câu nấy!”
Nếu như không phải ý chí của cô mạnh mẽ thì có lẽ đã bị tán đổ rồi.
Tả An khựng người mất vài giây sau đó mỉm cười: “Những gì anh nói đều là thật mà”.
“…”
Có lẽ sếp chính là người trong truyền thuyết, tán gái mà không hề biết là mình đang tán.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô không thể cứ tiếp tục như thế này với anh ta được. Chẳng có ai mà chịu nổi được sự tấn công dồn dập như thế này đâu. Hơn nữa lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nguy hiểm quá.
Cô không nói gì nữa, chỉ giành lấy cái cốc trong tay Tả An: “Sếp, lúc về lái xe cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon. Ngày mai gặp lại”.
Dù Tả An không muốn buổi tối tươi đẹp này kết thúc như vậy nhưng đúng là đã muộn lắm rồi.
Anh gật đầu và lên tiếng: “Em đưa anh ra cửa nhé”.
“Dạ”.
Hứa Tịnh Nhi đặt cốc nước xuống cùng Tả An bước ra ngoài. Sau đó cô mở cửa xe vẫy tay với anh: “Anh đi từ từ nhé”
Tả An cất bước nhưng đột nhiên khựng lại. Phải đến lần thứ ba thì anh mới bước lên xe.
Hứa Tịnh Nhi đành phải giả vờ như không nhìn thấy. Cô tiếp tục vẫy tay: “Anh mau đi đi”.
Ngay sau đó không biết có phải Tả An cũng thấy mình trẻ con không mà anh bỗng bật cười, nói giọng dịu dàng: “Ừm, anh đi nhé”
Nói là như vậy nhưng anh ta vẫn không chịu lái đi.
Hứa Tịnh Nhi không cho anh ta thêm cơ hội nào nữa. Cô đóng ngay cửa lại.
Tả An sờ mũi, mỉm cười. Tầm năm phút sau, anh ta mới thật sự rời đi.
Hứa Tịnh Nhi rửa sạch hai chiếc cốc, đi tắm và nằm lên giường.
Hai tay cô đặt sau gáy, mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối hôm nay. Cuối cùng dừng lại ở đoạn cô đề cập tới bố của Tả An. Đó là lúc anh ta né tránh.
Tả An rất gần gũi với mẹ, nhưng có vẻ với bố thì không…
Thế nhưng anh ta lại đến tập đoàn Cố Thị, đó là ý của Tả tổng, hơn nữa họ còn chèn ép cả Tả Tư. Vậy thì có phải là Tả tổng càng coi trọng Tả An hơn không?
Đây chính là nguyên nhân khiến Tả Tư hận Tả An?
Hứa TỊnh Nhi suy nghĩ linh tinh một hồi rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Hôm nay là cuối tuần.
Mặc dù tối qua cô ngủ muộn nhưng do đồng hồ sinh học đã hình thành nên sáng nay bảy giờ đúng là cô đã mở mắt rồi.
Dù cô còn nằm trên giường lăn lộn một lúc nhưng không hề ngủ tiếp. Cô cũng không ép bản thân nữa nên đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt.
Hứa Tịnh Nhi thay sang đồ thể thao, chạy vài vòng quanh khu dân cư. Sau khi tập thể dụng xong, cô tự làm đồ ăn sáng cho mình. Sau đó cô đi siêu thị mua chút đồ bổ và đồ dùng hàng ngày.
Lúc cô xách đồ về thì mơ hồ cảm thấy có người đi theo mình. Cô dừng bước, quay đầu lại thì không thấy ai.
Hứa TỊnh Nhi chau mày. Cô rảo bước nhanh hơn.
Thật không ngờ cô lại hỏi câu này. Đôi mắt Tả An ánh lên vẻ khác thường nhưng anh ta cũng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy”.
“Đã không có kinh nghiệm vậy thì sao anh có thể nói hay như vậy chứ? Câu nào ra câu nấy!”
Nếu như không phải ý chí của cô mạnh mẽ thì có lẽ đã bị tán đổ rồi.
Tả An khựng người mất vài giây sau đó mỉm cười: “Những gì anh nói đều là thật mà”.
“…”
Có lẽ sếp chính là người trong truyền thuyết, tán gái mà không hề biết là mình đang tán.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô không thể cứ tiếp tục như thế này với anh ta được. Chẳng có ai mà chịu nổi được sự tấn công dồn dập như thế này đâu. Hơn nữa lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nguy hiểm quá.
Cô không nói gì nữa, chỉ giành lấy cái cốc trong tay Tả An: “Sếp, lúc về lái xe cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon. Ngày mai gặp lại”.
Dù Tả An không muốn buổi tối tươi đẹp này kết thúc như vậy nhưng đúng là đã muộn lắm rồi.
Anh gật đầu và lên tiếng: “Em đưa anh ra cửa nhé”.
“Dạ”.
Hứa Tịnh Nhi đặt cốc nước xuống cùng Tả An bước ra ngoài. Sau đó cô mở cửa xe vẫy tay với anh: “Anh đi từ từ nhé”
Tả An cất bước nhưng đột nhiên khựng lại. Phải đến lần thứ ba thì anh mới bước lên xe.
Hứa Tịnh Nhi đành phải giả vờ như không nhìn thấy. Cô tiếp tục vẫy tay: “Anh mau đi đi”.
Ngay sau đó không biết có phải Tả An cũng thấy mình trẻ con không mà anh bỗng bật cười, nói giọng dịu dàng: “Ừm, anh đi nhé”
Nói là như vậy nhưng anh ta vẫn không chịu lái đi.
Hứa Tịnh Nhi không cho anh ta thêm cơ hội nào nữa. Cô đóng ngay cửa lại.
Tả An sờ mũi, mỉm cười. Tầm năm phút sau, anh ta mới thật sự rời đi.
Hứa Tịnh Nhi rửa sạch hai chiếc cốc, đi tắm và nằm lên giường.
Hai tay cô đặt sau gáy, mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối hôm nay. Cuối cùng dừng lại ở đoạn cô đề cập tới bố của Tả An. Đó là lúc anh ta né tránh.
Tả An rất gần gũi với mẹ, nhưng có vẻ với bố thì không…
Thế nhưng anh ta lại đến tập đoàn Cố Thị, đó là ý của Tả tổng, hơn nữa họ còn chèn ép cả Tả Tư. Vậy thì có phải là Tả tổng càng coi trọng Tả An hơn không?
Đây chính là nguyên nhân khiến Tả Tư hận Tả An?
Hứa TỊnh Nhi suy nghĩ linh tinh một hồi rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Hôm nay là cuối tuần.
Mặc dù tối qua cô ngủ muộn nhưng do đồng hồ sinh học đã hình thành nên sáng nay bảy giờ đúng là cô đã mở mắt rồi.
Dù cô còn nằm trên giường lăn lộn một lúc nhưng không hề ngủ tiếp. Cô cũng không ép bản thân nữa nên đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt.
Hứa Tịnh Nhi thay sang đồ thể thao, chạy vài vòng quanh khu dân cư. Sau khi tập thể dụng xong, cô tự làm đồ ăn sáng cho mình. Sau đó cô đi siêu thị mua chút đồ bổ và đồ dùng hàng ngày.
Lúc cô xách đồ về thì mơ hồ cảm thấy có người đi theo mình. Cô dừng bước, quay đầu lại thì không thấy ai.
Hứa TỊnh Nhi chau mày. Cô rảo bước nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.