Chương 189: Tịnh Nhi, ôi trời! (1)
Mẫn Hạ
19/08/2022
Có lẽ không ngờ là Hứa TỊnh Nhi sẽ nói những lời như vậy nên Khiết Thần ở đầu dây bên kia bỗng chìm vào im lặng.
Hứa Tịnh Nhi sau khi nói ra thì tim đập thình thịch. Cùng với sự im lặng của anh thì cô càng cảm thấy bất an hơn. Nếu không phải vì bất lực thì cô cũng sẽ không tìm tới anh.
Cô kiên nhẫn chờ đợi tầm một phút. Lúc này, giọng nói của người đàn ông mới vang lên: “Lý do”.
Anh không hề từ chối, vậy thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội để giành lấy.
Hứa Tịnh Nhi ngồi bật dậy. Đôi mắt đen láy của cô đảo liên tục. Cô do dự không biết có nên nói ra sự thật không hay là nói qua loa cho xong. Một lúc sau, cô quyết định nói ra sự thật.
Cô trước giờ luôn thật thà, trừ việc có từng thích Khiết Thần hay không. Câu nói này cô không thể nào nói ra được với Khiết Thần. Còn những chuyện khác thì cô không hề giấu diếm anh.
“Tôi cần cho công việc. Nhưng tôi đảm bảo, sẽ không làm ảnh hưởng tới buổi tiệc. Hơn nữa, tôi cũng không cần xuất hiện với thân phận là người phụ nữ của anh. Tôi cũng sẽ không nhân cơ hội này để lộ ra mối quan hệ giữa chúng ta. Tôi chỉ cần thiệp mời là được rồi”.
Cô dừng lại suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tôi không phải là nhân viên, cũng không phải là người hợp tác. Nếu anh cảm thấy ái ngại, thì tôi…làm nhân viên phục vụ cũng được! Tôi sẽ đóng giả thật tốt, không để mọi người nhận ra tôi!”
Cô biết rõ những người trong nganh không biết bí mật kết hôn giữa cô và Khiết Thần. Trong mắt mọi người, cô từng là vợ chưa cưới của anh. Và bạn gái của anh chính là Tô Tử Thiến. Nếu lần này anh dẫn theo Tô Tử Thiến mà cô cũng xuất hiện nữa thì không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra nhiều lời đàm tiếu. Và họ sẽ còn trở thành trò cười cho thiên hạ nữa.
Đây cũng là điều mà Tiêu Thuần và những người khác không dám giúp cô lấy thiệp mời. Không ai dám gây sự với một vị Phật tổ như Khiết Thần.
Khiết Thần lại không lên tiếng. Nếu không phải vì vẫn nghe thấy tiếng hơi thở thì đến Hứa Tịnh Nhi cũng cho rằng anh đã tắt máy rồi.
Hơn một phút trôi qua, Hứa TỊnh nhi dần nhắm mắt, tay siết chặt chăn mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của Khiết Thần. Cô bỗng cảm thán, có lẽ, không còn cơ hội nữa rồi.
Nếu đã như vậy thì cô đành phải dùng cách khác để có thể tiến hành công việc của mình mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi mím môi, định nói ra câu: “Coi như là tôi chưa từng nói”, nhưng chưa kịp nói ra thì Khiết Thần đã lên tiếng. Giọng anh âm trầm, khàn khàn và không chút cảm xúc: “Để xem biểu hiện của cô thế nào đã!”
Nói xong anh cúp máy.
Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng tút tút bên tai bèn chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Cô nghi ngờ mình đang gặp ảo giác.
Thật sao?
Cô khựng người tầm vài chục giây, sau đó mới phản ứng lại. Cô không hề nghe nhầm, vì vậy…lần này coi như cô có một nửa cơ hội rồi?
Kết thúc cuộc gọi, Khiết Thần vứt điện thoại qua một bên. Trợ lý Lâm nãy giờ đang sợ hết hồn bèn siết chặt điện thoại của mình, lúc này anh ta mới thở phào.
Khi mà sếp tổng nhìn thấy vô số cuộc điện thoại thiếu phu nhân gọi mà anh ta không nghe máy thì anh ta bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh ta sợ khi phải chứng kiến ánh mắt lạnh như nước đá của Khiết Thần. Lúc đó, anh ta cảm thấy thà chết còn hơn.
May mà anh ta thông minh, không nói năng gì cứ thế đi tới trước mặt Khiết Thần nên mọi thứ mới được hóa giải.
Khiết Thần lại nhìn anh ta chăm chăm. Cả cơ thể trợ lý Lâm cứng đơ.
Hứa Tịnh Nhi sau khi nói ra thì tim đập thình thịch. Cùng với sự im lặng của anh thì cô càng cảm thấy bất an hơn. Nếu không phải vì bất lực thì cô cũng sẽ không tìm tới anh.
Cô kiên nhẫn chờ đợi tầm một phút. Lúc này, giọng nói của người đàn ông mới vang lên: “Lý do”.
Anh không hề từ chối, vậy thì có nghĩa là vẫn còn cơ hội để giành lấy.
Hứa Tịnh Nhi ngồi bật dậy. Đôi mắt đen láy của cô đảo liên tục. Cô do dự không biết có nên nói ra sự thật không hay là nói qua loa cho xong. Một lúc sau, cô quyết định nói ra sự thật.
Cô trước giờ luôn thật thà, trừ việc có từng thích Khiết Thần hay không. Câu nói này cô không thể nào nói ra được với Khiết Thần. Còn những chuyện khác thì cô không hề giấu diếm anh.
“Tôi cần cho công việc. Nhưng tôi đảm bảo, sẽ không làm ảnh hưởng tới buổi tiệc. Hơn nữa, tôi cũng không cần xuất hiện với thân phận là người phụ nữ của anh. Tôi cũng sẽ không nhân cơ hội này để lộ ra mối quan hệ giữa chúng ta. Tôi chỉ cần thiệp mời là được rồi”.
Cô dừng lại suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tôi không phải là nhân viên, cũng không phải là người hợp tác. Nếu anh cảm thấy ái ngại, thì tôi…làm nhân viên phục vụ cũng được! Tôi sẽ đóng giả thật tốt, không để mọi người nhận ra tôi!”
Cô biết rõ những người trong nganh không biết bí mật kết hôn giữa cô và Khiết Thần. Trong mắt mọi người, cô từng là vợ chưa cưới của anh. Và bạn gái của anh chính là Tô Tử Thiến. Nếu lần này anh dẫn theo Tô Tử Thiến mà cô cũng xuất hiện nữa thì không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra nhiều lời đàm tiếu. Và họ sẽ còn trở thành trò cười cho thiên hạ nữa.
Đây cũng là điều mà Tiêu Thuần và những người khác không dám giúp cô lấy thiệp mời. Không ai dám gây sự với một vị Phật tổ như Khiết Thần.
Khiết Thần lại không lên tiếng. Nếu không phải vì vẫn nghe thấy tiếng hơi thở thì đến Hứa Tịnh Nhi cũng cho rằng anh đã tắt máy rồi.
Hơn một phút trôi qua, Hứa TỊnh nhi dần nhắm mắt, tay siết chặt chăn mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của Khiết Thần. Cô bỗng cảm thán, có lẽ, không còn cơ hội nữa rồi.
Nếu đã như vậy thì cô đành phải dùng cách khác để có thể tiến hành công việc của mình mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi mím môi, định nói ra câu: “Coi như là tôi chưa từng nói”, nhưng chưa kịp nói ra thì Khiết Thần đã lên tiếng. Giọng anh âm trầm, khàn khàn và không chút cảm xúc: “Để xem biểu hiện của cô thế nào đã!”
Nói xong anh cúp máy.
Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng tút tút bên tai bèn chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Cô nghi ngờ mình đang gặp ảo giác.
Thật sao?
Cô khựng người tầm vài chục giây, sau đó mới phản ứng lại. Cô không hề nghe nhầm, vì vậy…lần này coi như cô có một nửa cơ hội rồi?
Kết thúc cuộc gọi, Khiết Thần vứt điện thoại qua một bên. Trợ lý Lâm nãy giờ đang sợ hết hồn bèn siết chặt điện thoại của mình, lúc này anh ta mới thở phào.
Khi mà sếp tổng nhìn thấy vô số cuộc điện thoại thiếu phu nhân gọi mà anh ta không nghe máy thì anh ta bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh ta sợ khi phải chứng kiến ánh mắt lạnh như nước đá của Khiết Thần. Lúc đó, anh ta cảm thấy thà chết còn hơn.
May mà anh ta thông minh, không nói năng gì cứ thế đi tới trước mặt Khiết Thần nên mọi thứ mới được hóa giải.
Khiết Thần lại nhìn anh ta chăm chăm. Cả cơ thể trợ lý Lâm cứng đơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.