Chương 671: Xem thường bản thân
Mẫn Hạ
14/10/2022
Hứa Tịnh Nhi nói xong đôi mắt bỗng rưng rưng. Sau đó cô bụm miệng như sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng rồi quay bước rời đi.
Trợ lý Lâm lo lắng gọi theo: “Cô Hứa”.
Anh ta đang do dự không biết có nên đuổi theo an ủi hay không thì Tả Tư đột nhiên xuất hiện. Thấy anh ta cầm ly cafe trong tay, cô ta lên tiếng: “Cafe đưa cho tôi, những tài liệu mà Cố tổng cần, mau xử lý cho xong và đưa tới cho anh ấy đi”.
“…”
Nếu như Cố tổng và Tả Tư kết hôn, sau này Tả Tư sẽ trở thành thiếu phu nhân, vậy nên anh ta thật sự không dám không nghe theo mệnh lệnh của cô ta.
Trợ lý Lâm thầm thở dài, đành phải đi vào phòng làm việc, cung kính đặt café vào tay Tả Tư. Sau đó anh ta cất số tài liệu mà Hứa Tịnh Nhi mới mở vào trong két sắt, gọi điện cho người sửa khóa và đi xử lý tài liệu.
Tả Tư ngồi ghế sô pha, ung dung uống café. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho Khiết Thần.
Đầu bên kia lập tức nghe máy, vẫn là giọng điệu vô cùng trầm thấp: “Alo”.
Tả Tư cũng vào thẳng vấn đề: “Vấn đề anh cần tôi giải quyết, tôi đã giải quyết rồi. Có điều, tôi dùng cách của tôi, anh đừng xen vào đấy”.
Khiết Thần trầm giọng: “Tùy cô”.
“Ok, vậy tôi tắt máy nhé, gặp nhau sau”.
Tả Tư cất điện thoại, đứng lên và rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Lâm sắp xếp tài liệu, nhìn theo bóng hình của Tả Tư. Ở bên cạnh Khiết Thần lâu như vậy, anh ta ít nhiều cũng biết được tâm trạng của Khiết Thần. Nhưng giữa Khiết Thần và Tả Tư cứ thần bí như này, thật khiến anh cảm thấy không hiểu gì.
Cố tổng thật sự sẽ kết hôn với Tả Tư sao? Anh ta chẳng nhận ra chút tình cảm nào giữa họ cả…
…
Hứa Tịnh Nhi đi lên tầng trên cùng. Cô chạy một mạch đứng bên lan can nhìn ra ngoài trời. Cô chẳng thể kìm nén cảm xúc nữa, cứ thế rơi nước mắt.
Cũng không biết mất bao lâu, bỗng có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
Cô không hề quay đầu lại, cũng không biết là do không nghe thấy hay gì mà cô chỉ mặc kệ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô. Người này nhìn cô, rồi đưa cho cô một chiếc khăn mùi xoa màu trắng.
Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn chiếc khăn rồi nhìn ra chỗ khác. Cô nhìn Tả An bằng vẻ dịu dàng. Anh ta thấy vậy bèn lên tiếng: “Vẫn ổn chứ?”
“Không ổn”.
Hứa Tịnh Nhi không hề nhận chiếc khăn: “Việc Khiết Thần sẽ kết hôn với Tả Tư, anh có biết không?”
Tả An nhìn cô gật đầu: “Tôi biết”.
“Anh biết…”, Hứa Tịnh Nhi cười chế nhạo.
“Vậy anh để tôi vào làm là vì anh tưởng rằng tôi là người quan trọng đối với Khiết Thần nên có thể ngăn được bọn họ phải không?”
Ánh mắt Tả An tối đen. Anh ta không nói gì.
Thái độ âm thầm thừa nhận đó khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy nực cười: “Cấp trên, anh đánh giá tôi cao quá. Nếu như Khiết Thần thật sự quan tâm tới tôi thì đã không ly hôn rồi. Anh tốn công như vậy thật chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười”.
Tả An đưa khăn lên lau nước mắt cho cô. Giọng nói của anh ta vô cùng điềm tĩnh: “Cô hà tất phải xem thường bản thân đến vậy”.
Trợ lý Lâm lo lắng gọi theo: “Cô Hứa”.
Anh ta đang do dự không biết có nên đuổi theo an ủi hay không thì Tả Tư đột nhiên xuất hiện. Thấy anh ta cầm ly cafe trong tay, cô ta lên tiếng: “Cafe đưa cho tôi, những tài liệu mà Cố tổng cần, mau xử lý cho xong và đưa tới cho anh ấy đi”.
“…”
Nếu như Cố tổng và Tả Tư kết hôn, sau này Tả Tư sẽ trở thành thiếu phu nhân, vậy nên anh ta thật sự không dám không nghe theo mệnh lệnh của cô ta.
Trợ lý Lâm thầm thở dài, đành phải đi vào phòng làm việc, cung kính đặt café vào tay Tả Tư. Sau đó anh ta cất số tài liệu mà Hứa Tịnh Nhi mới mở vào trong két sắt, gọi điện cho người sửa khóa và đi xử lý tài liệu.
Tả Tư ngồi ghế sô pha, ung dung uống café. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho Khiết Thần.
Đầu bên kia lập tức nghe máy, vẫn là giọng điệu vô cùng trầm thấp: “Alo”.
Tả Tư cũng vào thẳng vấn đề: “Vấn đề anh cần tôi giải quyết, tôi đã giải quyết rồi. Có điều, tôi dùng cách của tôi, anh đừng xen vào đấy”.
Khiết Thần trầm giọng: “Tùy cô”.
“Ok, vậy tôi tắt máy nhé, gặp nhau sau”.
Tả Tư cất điện thoại, đứng lên và rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Lâm sắp xếp tài liệu, nhìn theo bóng hình của Tả Tư. Ở bên cạnh Khiết Thần lâu như vậy, anh ta ít nhiều cũng biết được tâm trạng của Khiết Thần. Nhưng giữa Khiết Thần và Tả Tư cứ thần bí như này, thật khiến anh cảm thấy không hiểu gì.
Cố tổng thật sự sẽ kết hôn với Tả Tư sao? Anh ta chẳng nhận ra chút tình cảm nào giữa họ cả…
…
Hứa Tịnh Nhi đi lên tầng trên cùng. Cô chạy một mạch đứng bên lan can nhìn ra ngoài trời. Cô chẳng thể kìm nén cảm xúc nữa, cứ thế rơi nước mắt.
Cũng không biết mất bao lâu, bỗng có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
Cô không hề quay đầu lại, cũng không biết là do không nghe thấy hay gì mà cô chỉ mặc kệ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô. Người này nhìn cô, rồi đưa cho cô một chiếc khăn mùi xoa màu trắng.
Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn chiếc khăn rồi nhìn ra chỗ khác. Cô nhìn Tả An bằng vẻ dịu dàng. Anh ta thấy vậy bèn lên tiếng: “Vẫn ổn chứ?”
“Không ổn”.
Hứa Tịnh Nhi không hề nhận chiếc khăn: “Việc Khiết Thần sẽ kết hôn với Tả Tư, anh có biết không?”
Tả An nhìn cô gật đầu: “Tôi biết”.
“Anh biết…”, Hứa Tịnh Nhi cười chế nhạo.
“Vậy anh để tôi vào làm là vì anh tưởng rằng tôi là người quan trọng đối với Khiết Thần nên có thể ngăn được bọn họ phải không?”
Ánh mắt Tả An tối đen. Anh ta không nói gì.
Thái độ âm thầm thừa nhận đó khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy nực cười: “Cấp trên, anh đánh giá tôi cao quá. Nếu như Khiết Thần thật sự quan tâm tới tôi thì đã không ly hôn rồi. Anh tốn công như vậy thật chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười”.
Tả An đưa khăn lên lau nước mắt cho cô. Giọng nói của anh ta vô cùng điềm tĩnh: “Cô hà tất phải xem thường bản thân đến vậy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.