Chương 15: Lo Cho Tôi Sao
Phạm Thị Hồng Đào
01/12/2024
Mục Hàn đến quán bar đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi nhưng mà vẫn chưa về nhà ..
Ý Hàm nửa đêm tỉnh giấc, lúc này cô vừa mới đi vệ sinh xong .
" Ủa Mục Hàn đâu ." người đàn ông này lại đi đâu nữa rồi, cửa thì đã bị anh khoá lại mất rồi, nhất định là sợ cô trốn đây mà .
Lúc này Ý Hàm nhớ ra là mình chưa có uống thuốc, sau đó cô liền đi lại bàn rót cho mình 1 cốc nước ..
Giờ này không biết Mục Hàn đi đâu nữa,tự nhiên cô cảm thấy lo lắng quá đi ,áo khoác ở trên ghế cũng không thấy đâu , chắc là đã ra ngoài rồi chứ không có ở thư phòng đâu .
Bây giờ cô ngủ không nổi nữa rồi, sau đó thì Ý Hàm liền ngồi dựa lưng vào đầu giường,lúc này cô mới phát hiện ra là chân của mình đã được băng bó lại rồi, vậy là Mục Hàn đã giúp cô sao.
Gần 1 giờ sáng thì Mục Hàn mới về đến nhà , phá ngày nào không phá tự nhiên lại chọn ngày hôm nay ,đúng lúc anh đang muốn đi ngủ nữa chứ ..
Cái đám thanh niên đó đúng là không sợ chết mà ,dám đến địa bàn của anh gây rối đã vậy còn muốn chơi ma túy nữa chứ .
" Cậu chủ, ngực của cậu chảy máu rồi .,"
" Không sao , vết thương nhỏ thôi ."
" Nghỉ ngơi đi. "
" Vâng. "
Lúc nãy bị người ta đâm lén, nhưng mà cũng may là anh chụp lại kịp, chứ nếu không là bây giờ đã vô bệnh viện nằm thật rồi ..
Anh lăn lộn bên ngoài biết bao nhiêu năm rồi ,mấy đứa này đối với anh cũng chỉ là hạng tép rêu mà thôi .
" Cạch. "
Mục Hàn bước vào thì thấy Ý Hàm ngồi ở trên giường mà thẩn thở .
" Sao không ngủ ."
" Cậu chủ đi đâu vậy ." .
" Tôi có việc cho nên ra ngoài ."
Là ra ngoài đánh nhau nữa hay sao, Ý Hàm đứng dậy cầm lấy áo khoác của anh .
" Đi ngủ đi ,trễ rồi"
" Cậu chủ hình như cậu bị thương rồi " sau đó thì Ý Hàm liền mở đèn lên để nhìn rõ hơn .
" Cậu có sao không"
" Bị người ta đâm trúng ."
" Hay chúng ta đi bệnh viện đi ."
" Không cần đâu , chỉ xước ở bên ngoài mà thôi. "
" Vậy để tôi băng bó vết thương lại cho cậu ." .
" Ừm " Mục Hàn liền gật đầu rồi ngồi xuống giường, Ý Hàm lấy hộp thuốc lại rồi ngồi kế bên cạnh của anh .
Kế tiếp cô liền cởi áo sơ mi của Mục Hàn ra , ngay tức khắc cô liền nhăn mày lại người gì mà trên người nhiều vết sẹo đến thế chứ.
" Có đau không"
" Không đau ."
" Cậu hay thật đấy ." .
' Tôi đã quen rồi ."
" Sao em thức dậy giờ này vậy ."
" Lúc nãy tôi thúc dậy đi vệ sinh ,sau đó thì uống thuốc.."
" Bị bệnh gì ."
" Đâu có gì đâu ,lúc chiều đi khám phụ khoa cho nên bác sĩ kê thuốc mà thôi .,"
" Là nam hay nữ khám. "
" Là nữ. ."
" Ừm vậy thì được. " .mặc dù đã biết rồi nhưng mà anh vẫn thích hỏi.
" Xong rồi.."
" Ừm. " .
" Cậu chủ cám ơn cậu đã băng vết thương cho tôi ."
" Tôi không thích người phụ nữ của mình có vết sẹo mà thôi,như vậy sẽ rất xấu ."
" Ừm ."
Sau đó thì Ý Hàm cũng đem cất hộp thuốc, .
Mục Hàn sau đó cũng lên giường nằm ,làm biếng đi lấy áo cho nên anh ngủ ở trần luôn ,vã lại lúc trước anh cũng hay cởi trần cho nên bây giờ cũng thấy quen thuộc.
Ý Hàm vừa nằm xuống thì đã bị anh ôm vào lòng .
" Lo cho tôi sao "
" Không có ."
" Nói xạo. ".
" Tôi nói thật mà , tôi không có lo cho cậu chủ ."
" Đừng gọi cậu chủ nữa ,gọi là anh đi ,bây giờ em đâu phải là người hầu nữa đâu ."
" Khi mà cậu chán thì tôi cũng sẽ là người hầu mà thôi ."
" Khi nào tôi chán , tôi sẽ thả em đi , chịu không ."
" Ừm, vậy cũng được.." Ý Hàm cảm thấy cũng có lợi về phần của mình.
" Gọi anh xưng em biết chưa. "
' Vâng ,em biết rồi ." .
' Ngoan .' ".
Mục Hàn cũng có những lúc nhẹ nhàng như thế này sao .
" Ngủ đi , tôi mệt rồi ."
" Ừm ." Ý Hàm đưa mắt nhìn Mục Hàn ,tuy hơi tối nhưng mà cô có thể nhìn rõ gương mặt của anh , thật sự rất đẹp trai , đẹp đến mức khiến cho người ta phải phạm tội đấy .
Bàn tay cô đặt lên bụng của anh ,cơ bụng rất là cứng khiến cho cô rất là đỏ mặt .
" Ưm.." Mục Hàn thở điều rồi đi vào giấc ngủ, hai mắt nhắm híp lại ,cánh tay thì ôm ra sau lưng của Ý Hàm
Một lát sau thì Ý Hàm cũng đã ngủ, hai người cùng ngủ trên 1 chiếc giường lớn .
Sáng hôm sau Ý Hàm thức dậy trước anh , cô vào trong toilet vệ sinh cá nhân xong xuôi thì Mục Hàn cũng đã thức dậy ..
" Anh mới thức hả. "
" Ừm ."
" Mục Hàn em không có trốn đâu ,anh đừng có khoá cửa nữa. "
" Ừm" ' Mục Hàn gật đầu, rồi sau đó liền kéo Ý Hàm vào người của mình, anh hôn lên trán của cô 1 cái.
" Tạm tin em đấy ,em mà trốn là chết với anh ."
" Vâng ,em biết mà " .
" Ở nhà tịnh dưỡng đi , buổi trưa đem cơm đến công ty ."
" Ừm ,anh muốn ăn món gì "
" Tôm hấp ."
" Còn gì nữa không ."
" Thịt nướng"
" Ừm ,em sẽ làm cho anh ."
Sau đó Mục Hàn cũng đi vào trong toilet vệ sinh cá nhân , chỉ cần Ý Hàm nghe lời thì anh sẽ cho cô ấy tất cả những gì mà cô ấy muốn .
Ý Hàm nửa đêm tỉnh giấc, lúc này cô vừa mới đi vệ sinh xong .
" Ủa Mục Hàn đâu ." người đàn ông này lại đi đâu nữa rồi, cửa thì đã bị anh khoá lại mất rồi, nhất định là sợ cô trốn đây mà .
Lúc này Ý Hàm nhớ ra là mình chưa có uống thuốc, sau đó cô liền đi lại bàn rót cho mình 1 cốc nước ..
Giờ này không biết Mục Hàn đi đâu nữa,tự nhiên cô cảm thấy lo lắng quá đi ,áo khoác ở trên ghế cũng không thấy đâu , chắc là đã ra ngoài rồi chứ không có ở thư phòng đâu .
Bây giờ cô ngủ không nổi nữa rồi, sau đó thì Ý Hàm liền ngồi dựa lưng vào đầu giường,lúc này cô mới phát hiện ra là chân của mình đã được băng bó lại rồi, vậy là Mục Hàn đã giúp cô sao.
Gần 1 giờ sáng thì Mục Hàn mới về đến nhà , phá ngày nào không phá tự nhiên lại chọn ngày hôm nay ,đúng lúc anh đang muốn đi ngủ nữa chứ ..
Cái đám thanh niên đó đúng là không sợ chết mà ,dám đến địa bàn của anh gây rối đã vậy còn muốn chơi ma túy nữa chứ .
" Cậu chủ, ngực của cậu chảy máu rồi .,"
" Không sao , vết thương nhỏ thôi ."
" Nghỉ ngơi đi. "
" Vâng. "
Lúc nãy bị người ta đâm lén, nhưng mà cũng may là anh chụp lại kịp, chứ nếu không là bây giờ đã vô bệnh viện nằm thật rồi ..
Anh lăn lộn bên ngoài biết bao nhiêu năm rồi ,mấy đứa này đối với anh cũng chỉ là hạng tép rêu mà thôi .
" Cạch. "
Mục Hàn bước vào thì thấy Ý Hàm ngồi ở trên giường mà thẩn thở .
" Sao không ngủ ."
" Cậu chủ đi đâu vậy ." .
" Tôi có việc cho nên ra ngoài ."
Là ra ngoài đánh nhau nữa hay sao, Ý Hàm đứng dậy cầm lấy áo khoác của anh .
" Đi ngủ đi ,trễ rồi"
" Cậu chủ hình như cậu bị thương rồi " sau đó thì Ý Hàm liền mở đèn lên để nhìn rõ hơn .
" Cậu có sao không"
" Bị người ta đâm trúng ."
" Hay chúng ta đi bệnh viện đi ."
" Không cần đâu , chỉ xước ở bên ngoài mà thôi. "
" Vậy để tôi băng bó vết thương lại cho cậu ." .
" Ừm " Mục Hàn liền gật đầu rồi ngồi xuống giường, Ý Hàm lấy hộp thuốc lại rồi ngồi kế bên cạnh của anh .
Kế tiếp cô liền cởi áo sơ mi của Mục Hàn ra , ngay tức khắc cô liền nhăn mày lại người gì mà trên người nhiều vết sẹo đến thế chứ.
" Có đau không"
" Không đau ."
" Cậu hay thật đấy ." .
' Tôi đã quen rồi ."
" Sao em thức dậy giờ này vậy ."
" Lúc nãy tôi thúc dậy đi vệ sinh ,sau đó thì uống thuốc.."
" Bị bệnh gì ."
" Đâu có gì đâu ,lúc chiều đi khám phụ khoa cho nên bác sĩ kê thuốc mà thôi .,"
" Là nam hay nữ khám. "
" Là nữ. ."
" Ừm vậy thì được. " .mặc dù đã biết rồi nhưng mà anh vẫn thích hỏi.
" Xong rồi.."
" Ừm. " .
" Cậu chủ cám ơn cậu đã băng vết thương cho tôi ."
" Tôi không thích người phụ nữ của mình có vết sẹo mà thôi,như vậy sẽ rất xấu ."
" Ừm ."
Sau đó thì Ý Hàm cũng đem cất hộp thuốc, .
Mục Hàn sau đó cũng lên giường nằm ,làm biếng đi lấy áo cho nên anh ngủ ở trần luôn ,vã lại lúc trước anh cũng hay cởi trần cho nên bây giờ cũng thấy quen thuộc.
Ý Hàm vừa nằm xuống thì đã bị anh ôm vào lòng .
" Lo cho tôi sao "
" Không có ."
" Nói xạo. ".
" Tôi nói thật mà , tôi không có lo cho cậu chủ ."
" Đừng gọi cậu chủ nữa ,gọi là anh đi ,bây giờ em đâu phải là người hầu nữa đâu ."
" Khi mà cậu chán thì tôi cũng sẽ là người hầu mà thôi ."
" Khi nào tôi chán , tôi sẽ thả em đi , chịu không ."
" Ừm, vậy cũng được.." Ý Hàm cảm thấy cũng có lợi về phần của mình.
" Gọi anh xưng em biết chưa. "
' Vâng ,em biết rồi ." .
' Ngoan .' ".
Mục Hàn cũng có những lúc nhẹ nhàng như thế này sao .
" Ngủ đi , tôi mệt rồi ."
" Ừm ." Ý Hàm đưa mắt nhìn Mục Hàn ,tuy hơi tối nhưng mà cô có thể nhìn rõ gương mặt của anh , thật sự rất đẹp trai , đẹp đến mức khiến cho người ta phải phạm tội đấy .
Bàn tay cô đặt lên bụng của anh ,cơ bụng rất là cứng khiến cho cô rất là đỏ mặt .
" Ưm.." Mục Hàn thở điều rồi đi vào giấc ngủ, hai mắt nhắm híp lại ,cánh tay thì ôm ra sau lưng của Ý Hàm
Một lát sau thì Ý Hàm cũng đã ngủ, hai người cùng ngủ trên 1 chiếc giường lớn .
Sáng hôm sau Ý Hàm thức dậy trước anh , cô vào trong toilet vệ sinh cá nhân xong xuôi thì Mục Hàn cũng đã thức dậy ..
" Anh mới thức hả. "
" Ừm ."
" Mục Hàn em không có trốn đâu ,anh đừng có khoá cửa nữa. "
" Ừm" ' Mục Hàn gật đầu, rồi sau đó liền kéo Ý Hàm vào người của mình, anh hôn lên trán của cô 1 cái.
" Tạm tin em đấy ,em mà trốn là chết với anh ."
" Vâng ,em biết mà " .
" Ở nhà tịnh dưỡng đi , buổi trưa đem cơm đến công ty ."
" Ừm ,anh muốn ăn món gì "
" Tôm hấp ."
" Còn gì nữa không ."
" Thịt nướng"
" Ừm ,em sẽ làm cho anh ."
Sau đó Mục Hàn cũng đi vào trong toilet vệ sinh cá nhân , chỉ cần Ý Hàm nghe lời thì anh sẽ cho cô ấy tất cả những gì mà cô ấy muốn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.