Chương 17: Sơ Hở Là Doạ
Phạm Thị Hồng Đào
01/12/2024
Lát sau thì Ý Hàm cũng ra về, cô đi từ từ bởi vì bản thân của mình cũng không quá gấp gáp.
Đi vào trong thang máy rồi xuống dưới tầng trệt .
" Cô Ý Hàm mời cô lên xe. "
" Vâng ,cám ơn anh ."
Ý Hàm ngồi ở phía sau ,cả người cứ thẩn thờ ra.
" Hôm nay cậu chủ ăn cơm nhà sao ."
" Ừm ."
" Đúng là lạ nhỉ " Vưu Phong dường như không tin vào mắt của mình luôn .
" Lâu lâu chắc là muốn đổi khẩu vị ."
"' Đúng ,đúng "..
" À Mục Hàn anh ấy hay bị thương lắm sao ."
" Ừm ,đó là công việc của cậu ấy mà ,.."
" Công việc gì mà nguy hiểm quá vậy, tôi thấy anh ấy đã quá giàu rồi, đâu cần phải làm mafia gì đó nữa đâu ." .
" Phu nhân cũng mặc kệ cho con mình muốn làm gì thì làm sao ,lỡ như anh ấy có chuyện chẳng may thì sao đây ."
" Ý Hàm cô đừng nói bậy ,cậu chủ mà nghe được là đem cô vào trong rừng đấy .Với lại cô không hiểu đâu ,cậu chủ làm gì cũng có mục đích của mình hết ."
" Ừm, tôi biết rồi " sơ hở là doạ cô không hà , người thì đòi đem cô vào rừng, còn người thì đòi đem cho cá sấu ăn.
Mục Hàn làm đương nhiệm là có mục đích cả , nếu anh không làm mafia và không có quyền thế thì cái tập đoàn này cũng sẽ không đứng vững đâu , không có quyền thì sẽ bị người khác chèn ép cho mà xem. Với lại còn đám anh em của anh nữa ,anh còn sống ngày nào thì bọn họ cũng sẽ không có đói .
Những năm qua làm rất tốt , chỉ có điều là cuộc sống của anh khá là cô đơn và lạc lõng mà thôi ,có đôi lúc muốn buông xuôi tất cả bởi vì cuộc sống quá nhàm chán.
Nhưng không, nếu anh làm như vậy thì quá có lỗi với mẹ của mình rồi, bây giờ anh chỉ còn có bà ấy là người thân mà thôi..
Trong quá khứ Phan Mạt đã cắm sừng anh ,càng như thế thì anh càng phải sống tốt hơn nữa để khiến cho cô ta phải hối hận .
" Vưu Phong anh đưa tôi đến trung tâm thương mại được không"
" Được chứ ,cô muốn mua sắm à "
" Ừm ." Ý Hàm liền gật đầu ..
Giờ này về quá thì chán lắm ,cô muốn đến đó đi dạo vài vòng xem sao .
Tầm 20 phút sau thì cũng đến nơi ,Ý Hàm đi đâu thì Vưu Phong liền đi theo đó ..
Ý Hàm mua đồ ăn vặt rồi sau đó mua thêm 1 ít nguyên liệu để nấu cơm tối. .
" Anh ăn cái này không. '
" Được,lấy cho tôi đi. "
" Anh ăn gì thì lấy đi ,lát nữa quẹt thẻ của Mục Hàn ."
" Ồ ,cái này được nè. " tiền của cậu chủ nhiều như thế, anh mua hết cái siêu thị này luôn cũng được. .
" Ý Hàm mua nhiều nhiều đi ,Cố thiếu gia nhiều tiền lắm ."
" Nhiều lắm sao ."
" Ừm rất nhiều ."
Sau đó thì Vưu Phong cũng bắt đầu mua đồ ăn .
Ý Hàm mua xong thì liền đưa đến quầy thanh toán .
" Cho tôi quẹt thẻ ."
" Vâng. "
Nhân viên nhận lấy thẻ đen rồi quẹt thẻ .
[ Ting ... ting ..]
Tiếng điện thoại vang lên là âm thanh trừ tiền ở trong điện thoại .
" Đi trung tâm thương mại sao " Mục Hàn nói rồi tự mình nghe luôn ..
Ý Hàm mua hết cái này đến cái khác, mua đến khi nào mệt thì thôi .
Về đến nhà Ý Hàm liền đem đồ ăn bỏ vào lúc lạnh ,lát nữa cô sẽ làm cơm tối cho Mục Hàn, nhanh thật đấy chưa gì hết mà đã đến chiều rồi .
" Hải My tôi cho cô này ."
" Ý Hàm đây là. "
" Là đồ ăn vặt đấy, buổi tối ăn cho đỡ buồn "
"Cám ơn cô nha ."
" Không có gì đâu , à cái này cho cô luôn. "
" Tôi thấy cái váy này đẹp cho nên mua cho cô ."
" Lát nữa cô thử xem có vừa không ."
" Cám ơn ."
" Không có gì đâu , mọi ngày cô rất tốt với tôi mà. "
Hôm nay Ý Hàm mua rất nhiều đồ, với lại cô cũng muốn xem Mục Hàn phản ứng như thế nào, anh ấy tức giận thì càng sớm, có như thế thì cũng sẽ nhanh chóng đuổi cô đi mà thôi.
Lát sau Ý Hàm cũng đi lên phòng thay đồ, cô thay váy ra cho thoải mái .
Lúc nãy cô cũng có mua cho Mục Hàn một ít đồ dùng , trước kia đồ dùng cá nhân của anh ấy là do cô chuẩn bị ,cho nên cô rất hiểu rõ Mục Hàn sử dụng cái gì .
" Mệt thật đấy ." Cô thở dài rồi ngồi xuống sofa ,sau đó thì lấy socola ra ăn ngon lành .Lúc nãy cô mua rất là nhiều, mấy cái này ăn không biết khi nào thì mới hết nữa ..
" Ngon quá .."
Có điều hơi ngọt, nhưng mà Ý Hàm rất thích ăn ngọt .
Đi vào trong thang máy rồi xuống dưới tầng trệt .
" Cô Ý Hàm mời cô lên xe. "
" Vâng ,cám ơn anh ."
Ý Hàm ngồi ở phía sau ,cả người cứ thẩn thờ ra.
" Hôm nay cậu chủ ăn cơm nhà sao ."
" Ừm ."
" Đúng là lạ nhỉ " Vưu Phong dường như không tin vào mắt của mình luôn .
" Lâu lâu chắc là muốn đổi khẩu vị ."
"' Đúng ,đúng "..
" À Mục Hàn anh ấy hay bị thương lắm sao ."
" Ừm ,đó là công việc của cậu ấy mà ,.."
" Công việc gì mà nguy hiểm quá vậy, tôi thấy anh ấy đã quá giàu rồi, đâu cần phải làm mafia gì đó nữa đâu ." .
" Phu nhân cũng mặc kệ cho con mình muốn làm gì thì làm sao ,lỡ như anh ấy có chuyện chẳng may thì sao đây ."
" Ý Hàm cô đừng nói bậy ,cậu chủ mà nghe được là đem cô vào trong rừng đấy .Với lại cô không hiểu đâu ,cậu chủ làm gì cũng có mục đích của mình hết ."
" Ừm, tôi biết rồi " sơ hở là doạ cô không hà , người thì đòi đem cô vào rừng, còn người thì đòi đem cho cá sấu ăn.
Mục Hàn làm đương nhiệm là có mục đích cả , nếu anh không làm mafia và không có quyền thế thì cái tập đoàn này cũng sẽ không đứng vững đâu , không có quyền thì sẽ bị người khác chèn ép cho mà xem. Với lại còn đám anh em của anh nữa ,anh còn sống ngày nào thì bọn họ cũng sẽ không có đói .
Những năm qua làm rất tốt , chỉ có điều là cuộc sống của anh khá là cô đơn và lạc lõng mà thôi ,có đôi lúc muốn buông xuôi tất cả bởi vì cuộc sống quá nhàm chán.
Nhưng không, nếu anh làm như vậy thì quá có lỗi với mẹ của mình rồi, bây giờ anh chỉ còn có bà ấy là người thân mà thôi..
Trong quá khứ Phan Mạt đã cắm sừng anh ,càng như thế thì anh càng phải sống tốt hơn nữa để khiến cho cô ta phải hối hận .
" Vưu Phong anh đưa tôi đến trung tâm thương mại được không"
" Được chứ ,cô muốn mua sắm à "
" Ừm ." Ý Hàm liền gật đầu ..
Giờ này về quá thì chán lắm ,cô muốn đến đó đi dạo vài vòng xem sao .
Tầm 20 phút sau thì cũng đến nơi ,Ý Hàm đi đâu thì Vưu Phong liền đi theo đó ..
Ý Hàm mua đồ ăn vặt rồi sau đó mua thêm 1 ít nguyên liệu để nấu cơm tối. .
" Anh ăn cái này không. '
" Được,lấy cho tôi đi. "
" Anh ăn gì thì lấy đi ,lát nữa quẹt thẻ của Mục Hàn ."
" Ồ ,cái này được nè. " tiền của cậu chủ nhiều như thế, anh mua hết cái siêu thị này luôn cũng được. .
" Ý Hàm mua nhiều nhiều đi ,Cố thiếu gia nhiều tiền lắm ."
" Nhiều lắm sao ."
" Ừm rất nhiều ."
Sau đó thì Vưu Phong cũng bắt đầu mua đồ ăn .
Ý Hàm mua xong thì liền đưa đến quầy thanh toán .
" Cho tôi quẹt thẻ ."
" Vâng. "
Nhân viên nhận lấy thẻ đen rồi quẹt thẻ .
[ Ting ... ting ..]
Tiếng điện thoại vang lên là âm thanh trừ tiền ở trong điện thoại .
" Đi trung tâm thương mại sao " Mục Hàn nói rồi tự mình nghe luôn ..
Ý Hàm mua hết cái này đến cái khác, mua đến khi nào mệt thì thôi .
Về đến nhà Ý Hàm liền đem đồ ăn bỏ vào lúc lạnh ,lát nữa cô sẽ làm cơm tối cho Mục Hàn, nhanh thật đấy chưa gì hết mà đã đến chiều rồi .
" Hải My tôi cho cô này ."
" Ý Hàm đây là. "
" Là đồ ăn vặt đấy, buổi tối ăn cho đỡ buồn "
"Cám ơn cô nha ."
" Không có gì đâu , à cái này cho cô luôn. "
" Tôi thấy cái váy này đẹp cho nên mua cho cô ."
" Lát nữa cô thử xem có vừa không ."
" Cám ơn ."
" Không có gì đâu , mọi ngày cô rất tốt với tôi mà. "
Hôm nay Ý Hàm mua rất nhiều đồ, với lại cô cũng muốn xem Mục Hàn phản ứng như thế nào, anh ấy tức giận thì càng sớm, có như thế thì cũng sẽ nhanh chóng đuổi cô đi mà thôi.
Lát sau Ý Hàm cũng đi lên phòng thay đồ, cô thay váy ra cho thoải mái .
Lúc nãy cô cũng có mua cho Mục Hàn một ít đồ dùng , trước kia đồ dùng cá nhân của anh ấy là do cô chuẩn bị ,cho nên cô rất hiểu rõ Mục Hàn sử dụng cái gì .
" Mệt thật đấy ." Cô thở dài rồi ngồi xuống sofa ,sau đó thì lấy socola ra ăn ngon lành .Lúc nãy cô mua rất là nhiều, mấy cái này ăn không biết khi nào thì mới hết nữa ..
" Ngon quá .."
Có điều hơi ngọt, nhưng mà Ý Hàm rất thích ăn ngọt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.