Chương 1: Tuyệt Đối Không Chạm Vào Người Hầu
Phạm Thị Hồng Đào
01/12/2024
Trời hôm nay khá là mát mẻ,lá cây rơi xào xạc .Ý Hàm quét từ sáng đến giờ mà vẫn chưa có xong .
Ngày nào cũng như ngày nào,mấy công việc này rất là quen thuộc với cô gái nhỏ rồi.
Ý Hàm làm ở đây cũng được 5 năm rồi, cô đến đây từ năm 18 tuổi và bây giờ đã 23 tuổi rồi .
Cô bị dì bán vào đây để làm người hầu ,ba mẹ thì đã mất sớm cứ tưởng dì sẽ là người chăm sóc cô nhưng không , người dì ấy đã bán cô vào đây để làm người hầu, 5 năm nay cô cũng không có gặp lại dì ấy nữa ..
Không nghĩ là người thân với nhau mà lại đối xử với nhau như thế đấy ,Ý Hàm có chút buồn bã giờ đây cô chẳng còn có ai ở bên cạnh nữa rồi .
Ở Cố gia Ý Hàm cảm thấy rất sợ ,cô sợ Cố Mục Hàn vô cùng, nghe nói người đàn ông này là ông trùm xã hội đen giết người không rớm tay , .Nghe vệ sĩ nói qua nói lại cũng khiến cho cô phải rùng mình nữa .
Chỉ cần đắc tội hay là phạm lỗi gì đó cũng sẽ bị Cố Mục Hàn dạy dỗ 1 trận đến thừa sống thiếu chết luôn .
Ý Hàm đã bị phạt 2 lần rồi, lần đầu thì bị đánh 20 roi còn lần thứ 2 thì 40 roi .Nhớ lại thôi cũng khiến cho cô phải ám ảnh đến tận bây giờ.
" Ý Hàm con làm nhanh lên ,ở trong nhà còn rất nhiều việc"
" Dạ ,dạ .." Ý Hàm gật đầu.
" Bác quản gia đêm qua con có nghe tiếng la ,bác có nghe thấy không "
" Ý Hàm con quên đi ,nói nhiều sẽ mệt cho thân của mình mà thôi "
" Dạ vâng ,con biết rồi "
Đừng nói là Cố Mục Hàn lại đánh đập người khác đấy nhé ,ỉ bản thân mình có tiền có quyền là muốn làm gì thì làm đây mà ,nhà giàu đúng là có khác .
Lát sau Ý Hàm vào trong nhà dọn dẹp ở phòng khách, dọn xong thì cô đi lên lầu dọn tiếp. .
" Ý Hàm cô dọn phòng của Cố thiếu giúp tôi đi , tôi hơi đau bụng. "
" Ờ vậy cũng được " Ý Hàm vui vẻ nhận lời, ai làm cũng được mà ,với lại ngày thường cô cũng hay làm .
Sau đó thì Vân Nhi đã ôm bụng rồi đi ra ngoài.
Ý Hàm nhìn sơ qua thì thấy nó rất là bừa bộn, quần áo thì quăng lung tung khắp nơi .Lúc này cô khẽ nhíu mày rồi chửi thầm Cố Mục Hàn người gì đâu mà sống bề bộn quá .
Cô chỉ dám nói ở trong bụng mà thôi chứ nào dám nói lớn đâu chứ .
Cô Mục Hàn ít khi ở nhà lắm , thường thì sẽ ở bên ngoài nhiều hơn , còn không thì sẽ ở quán bar ,sòng bạc , khách sạn hoặc là hắc lao của anh chẳng hạn. .
Gần 2 tiếng đồng hồ thì cũng đã xong xuôi, sau đó thì Ý Hàm gom quần áo đi giặt. Lúc này cô thấy trên áo của anh đầy máu tươi , hơi thở của Ý Hàm có chút khó khăn cô thở rất mạnh .
" Trời đất là máu ư. "
Người đàn ông này máu lạnh đến như vậy sau , mấy ngày trước cô giặt quần áo cũng thấy áo của anh đầy máu tươi như thế này đây. .
Ý Hàm ám ảnh cái cảnh tượng máu me lúc nãy khi giặt đồ, cho nên sau khi làm xong cô ăn cơm không nổi luôn , cảm thấy nó quá là sợ hãi. .
" Ý Hàm cô không ăn cơm hả ."
" Tôi chưa có đói bụng ,cô ăn trước đi. "
" Ừ " Vân Nhi gật đầu.
Cô ta cũng chẳng tốt lành gì, bên ngoài tỏ vẻ rất tốt và thân thiện nhưng mà bên trong thì lại khác với cái dáng vẻ đó.
Cả ngày nay Ý Hàm cứ suy nghĩ đủ thứ ở trong đầu, cô mà làm ở đây riết chắc coi sẽ chết mất quá, quá đáng sợ mà. .
9 giờ tối Cố Mục Hàn trở về nhà ,bên cạnh còn có vệ sĩ đi cùng .
" Hai người đi nghỉ ngơi đi ,"
' Vâng Cố tổng "
" Ừ. " .
Sau đó thì Mục Hàn cũng đi lên phòng của mình, mở cửa phòng ra thì thấy có mùi kỳ lạ ngay lập tức anh liền gọi quản gia lên.
Hình như đây là mùi thuốc kích dục thì phải, cái quái quỹ gì đang xảy ra thế này ...
" Ai là người dọn phòng.."
" Dạ cậu chủ là Vân Nhi và Ý Hàm ."
" Gọi bọn họ lên cho tôi ."
" Vâng. .vâng. " Từ Lâm sợ quá liền chạy thật nhanh xuống lầu rồi gọi 2 người họ lên .
Ý Hàm không biết chuyện gì đang xảy ra ,cô vừa mới ăn cơm xong còn định là về phòng tắm rồi đi ngủ nữa mà.
" Cậu chủ cho gọi chúng tôi" Vân Nhi liền lên tiếng trước, còn Ý Hàm thì chỉ biết cúi đầu xuống mà thôi. .
"Ai là người bỏ thuốc vào phòng tôi ,nói nhanh .."
" Cậu ..cậu chủ. .. tôi không biết gì hết ,lúc trưa tôi bị đau bụng cho nên không có dọn, Ý Hàm đã ở lại dọn phòng của cậu đấy ."
" Cậu chủ đúng là tôi đã dọn phòng, nhưng tôi không có bỏ thuốc mà ,xin cậu tin tôi. "
" Không những bỏ thuốc mà còn mất đồ nữa đấy ." Mục Hàn liền gằn giọng lên rồi đi lại bóp cằm của Ý Hàm .
" Đau. ..âhhhh ..đau. ."
" Hức ..hức ...xin. ..xin cậu mà ."
Vân Nhi thật sự rất ganh tị với nhan sắc của Ý Hàm ,cô ta muốn nhân cơ hội này để dạy cho Ý Hàm 1 bài học nhớ đời .Cố Mục Hàn là người rất đáng sợ , chỉ cần chọc tức 1 chút thôi thì cũng đủ khiến cho Ý Hàm thừa sống thiếu chết rồi.
" Bỏ thuốc rồi muốn lên giường với tôi chưa gì, .."
" Cậu chủ tôi không có mà ."
" Không có ,vậy đây là cái gì hả , bằng chứng rành rành ra đó kìa. "
" Tôi không biết, tôi không có làm mà , tôi không có lấy đồ của cậu đâu ..xin cậu tin tôi đi ."
Sau đó Ý Hàm liền quỳ xuống rồi bò lại chỗ mà Mục Hàn đang ngồi.
" Xin cậu .. tôi không có làm những chuyện xấu xa đó đâu ."
" Hức. ..hức. . Hức. ."
" Có khóc cũng vô dụng , hay là khóc vì kế hoạch đã bại lộ rồi "
" Tôi không có ý nghĩ đó đâu , tôi không phải là hạng người như vậy mà. " .
" Nói cho cô biết luôn, tôi đây qua đêm với rất nhiều phụ nữ nhưng tuyệt đối không đụng vào người hầu. "
" Cậu chủ tôi không có làm mà ,cậu phải tin tôi. "
" Cô có cái gì mà tôi phải tin chứ. "Mục Hàn vừa nói vừa bóp lấy cánh tay phải của Ý Hàm khiến cho cô đau đến nổi chảy nước mắt.
" Tiền cô lấy rồi thì ở lại đây làm việc thêm vài năm nữa "
" Lưu Đồng kéo cô ta ra ngoài đánh đi, đánh đến khi nào nhận sai thì thôi ."
" Còn nữa bỏ đói cô ta 3 ngày cho tôi. "
" Dạ được. "
Từ Lâm nghe xong cũng rén ngang ,sau đó ông ta và Vân Nhi cũng đi ra ngoài.
1 tiếng sau thì căn phòng của Mục Hàn đã được dọn dẹp lại cho nên cũng khá là ổn rồi .
Anh vừa mới từ tổ chức về cho nên khá là mệt mỏi rồi, vậy mà lại gặp thêm chuyện này nữa chứ .
11 giờ đêm Mục Hàn ngồi ở thư phòng uống rượu, vừa uống rượu vừa xem email ở trên máy tính .
Ý Hàm đã bị lôi ra sân đánh 1 trận tơi bời , Ý Hàm đau quá nhưng mà cũng chỉ biết đón nhận lấy nó mà thôi, cô không làm mà lại bắt cô nhận sao ,tại sao mọi thứ xui xẻo điều do cô nhận lấy hết vậy , số của cô đúng là quá khổ cơ mà.
Ngày nào cũng như ngày nào,mấy công việc này rất là quen thuộc với cô gái nhỏ rồi.
Ý Hàm làm ở đây cũng được 5 năm rồi, cô đến đây từ năm 18 tuổi và bây giờ đã 23 tuổi rồi .
Cô bị dì bán vào đây để làm người hầu ,ba mẹ thì đã mất sớm cứ tưởng dì sẽ là người chăm sóc cô nhưng không , người dì ấy đã bán cô vào đây để làm người hầu, 5 năm nay cô cũng không có gặp lại dì ấy nữa ..
Không nghĩ là người thân với nhau mà lại đối xử với nhau như thế đấy ,Ý Hàm có chút buồn bã giờ đây cô chẳng còn có ai ở bên cạnh nữa rồi .
Ở Cố gia Ý Hàm cảm thấy rất sợ ,cô sợ Cố Mục Hàn vô cùng, nghe nói người đàn ông này là ông trùm xã hội đen giết người không rớm tay , .Nghe vệ sĩ nói qua nói lại cũng khiến cho cô phải rùng mình nữa .
Chỉ cần đắc tội hay là phạm lỗi gì đó cũng sẽ bị Cố Mục Hàn dạy dỗ 1 trận đến thừa sống thiếu chết luôn .
Ý Hàm đã bị phạt 2 lần rồi, lần đầu thì bị đánh 20 roi còn lần thứ 2 thì 40 roi .Nhớ lại thôi cũng khiến cho cô phải ám ảnh đến tận bây giờ.
" Ý Hàm con làm nhanh lên ,ở trong nhà còn rất nhiều việc"
" Dạ ,dạ .." Ý Hàm gật đầu.
" Bác quản gia đêm qua con có nghe tiếng la ,bác có nghe thấy không "
" Ý Hàm con quên đi ,nói nhiều sẽ mệt cho thân của mình mà thôi "
" Dạ vâng ,con biết rồi "
Đừng nói là Cố Mục Hàn lại đánh đập người khác đấy nhé ,ỉ bản thân mình có tiền có quyền là muốn làm gì thì làm đây mà ,nhà giàu đúng là có khác .
Lát sau Ý Hàm vào trong nhà dọn dẹp ở phòng khách, dọn xong thì cô đi lên lầu dọn tiếp. .
" Ý Hàm cô dọn phòng của Cố thiếu giúp tôi đi , tôi hơi đau bụng. "
" Ờ vậy cũng được " Ý Hàm vui vẻ nhận lời, ai làm cũng được mà ,với lại ngày thường cô cũng hay làm .
Sau đó thì Vân Nhi đã ôm bụng rồi đi ra ngoài.
Ý Hàm nhìn sơ qua thì thấy nó rất là bừa bộn, quần áo thì quăng lung tung khắp nơi .Lúc này cô khẽ nhíu mày rồi chửi thầm Cố Mục Hàn người gì đâu mà sống bề bộn quá .
Cô chỉ dám nói ở trong bụng mà thôi chứ nào dám nói lớn đâu chứ .
Cô Mục Hàn ít khi ở nhà lắm , thường thì sẽ ở bên ngoài nhiều hơn , còn không thì sẽ ở quán bar ,sòng bạc , khách sạn hoặc là hắc lao của anh chẳng hạn. .
Gần 2 tiếng đồng hồ thì cũng đã xong xuôi, sau đó thì Ý Hàm gom quần áo đi giặt. Lúc này cô thấy trên áo của anh đầy máu tươi , hơi thở của Ý Hàm có chút khó khăn cô thở rất mạnh .
" Trời đất là máu ư. "
Người đàn ông này máu lạnh đến như vậy sau , mấy ngày trước cô giặt quần áo cũng thấy áo của anh đầy máu tươi như thế này đây. .
Ý Hàm ám ảnh cái cảnh tượng máu me lúc nãy khi giặt đồ, cho nên sau khi làm xong cô ăn cơm không nổi luôn , cảm thấy nó quá là sợ hãi. .
" Ý Hàm cô không ăn cơm hả ."
" Tôi chưa có đói bụng ,cô ăn trước đi. "
" Ừ " Vân Nhi gật đầu.
Cô ta cũng chẳng tốt lành gì, bên ngoài tỏ vẻ rất tốt và thân thiện nhưng mà bên trong thì lại khác với cái dáng vẻ đó.
Cả ngày nay Ý Hàm cứ suy nghĩ đủ thứ ở trong đầu, cô mà làm ở đây riết chắc coi sẽ chết mất quá, quá đáng sợ mà. .
9 giờ tối Cố Mục Hàn trở về nhà ,bên cạnh còn có vệ sĩ đi cùng .
" Hai người đi nghỉ ngơi đi ,"
' Vâng Cố tổng "
" Ừ. " .
Sau đó thì Mục Hàn cũng đi lên phòng của mình, mở cửa phòng ra thì thấy có mùi kỳ lạ ngay lập tức anh liền gọi quản gia lên.
Hình như đây là mùi thuốc kích dục thì phải, cái quái quỹ gì đang xảy ra thế này ...
" Ai là người dọn phòng.."
" Dạ cậu chủ là Vân Nhi và Ý Hàm ."
" Gọi bọn họ lên cho tôi ."
" Vâng. .vâng. " Từ Lâm sợ quá liền chạy thật nhanh xuống lầu rồi gọi 2 người họ lên .
Ý Hàm không biết chuyện gì đang xảy ra ,cô vừa mới ăn cơm xong còn định là về phòng tắm rồi đi ngủ nữa mà.
" Cậu chủ cho gọi chúng tôi" Vân Nhi liền lên tiếng trước, còn Ý Hàm thì chỉ biết cúi đầu xuống mà thôi. .
"Ai là người bỏ thuốc vào phòng tôi ,nói nhanh .."
" Cậu ..cậu chủ. .. tôi không biết gì hết ,lúc trưa tôi bị đau bụng cho nên không có dọn, Ý Hàm đã ở lại dọn phòng của cậu đấy ."
" Cậu chủ đúng là tôi đã dọn phòng, nhưng tôi không có bỏ thuốc mà ,xin cậu tin tôi. "
" Không những bỏ thuốc mà còn mất đồ nữa đấy ." Mục Hàn liền gằn giọng lên rồi đi lại bóp cằm của Ý Hàm .
" Đau. ..âhhhh ..đau. ."
" Hức ..hức ...xin. ..xin cậu mà ."
Vân Nhi thật sự rất ganh tị với nhan sắc của Ý Hàm ,cô ta muốn nhân cơ hội này để dạy cho Ý Hàm 1 bài học nhớ đời .Cố Mục Hàn là người rất đáng sợ , chỉ cần chọc tức 1 chút thôi thì cũng đủ khiến cho Ý Hàm thừa sống thiếu chết rồi.
" Bỏ thuốc rồi muốn lên giường với tôi chưa gì, .."
" Cậu chủ tôi không có mà ."
" Không có ,vậy đây là cái gì hả , bằng chứng rành rành ra đó kìa. "
" Tôi không biết, tôi không có làm mà , tôi không có lấy đồ của cậu đâu ..xin cậu tin tôi đi ."
Sau đó Ý Hàm liền quỳ xuống rồi bò lại chỗ mà Mục Hàn đang ngồi.
" Xin cậu .. tôi không có làm những chuyện xấu xa đó đâu ."
" Hức. ..hức. . Hức. ."
" Có khóc cũng vô dụng , hay là khóc vì kế hoạch đã bại lộ rồi "
" Tôi không có ý nghĩ đó đâu , tôi không phải là hạng người như vậy mà. " .
" Nói cho cô biết luôn, tôi đây qua đêm với rất nhiều phụ nữ nhưng tuyệt đối không đụng vào người hầu. "
" Cậu chủ tôi không có làm mà ,cậu phải tin tôi. "
" Cô có cái gì mà tôi phải tin chứ. "Mục Hàn vừa nói vừa bóp lấy cánh tay phải của Ý Hàm khiến cho cô đau đến nổi chảy nước mắt.
" Tiền cô lấy rồi thì ở lại đây làm việc thêm vài năm nữa "
" Lưu Đồng kéo cô ta ra ngoài đánh đi, đánh đến khi nào nhận sai thì thôi ."
" Còn nữa bỏ đói cô ta 3 ngày cho tôi. "
" Dạ được. "
Từ Lâm nghe xong cũng rén ngang ,sau đó ông ta và Vân Nhi cũng đi ra ngoài.
1 tiếng sau thì căn phòng của Mục Hàn đã được dọn dẹp lại cho nên cũng khá là ổn rồi .
Anh vừa mới từ tổ chức về cho nên khá là mệt mỏi rồi, vậy mà lại gặp thêm chuyện này nữa chứ .
11 giờ đêm Mục Hàn ngồi ở thư phòng uống rượu, vừa uống rượu vừa xem email ở trên máy tính .
Ý Hàm đã bị lôi ra sân đánh 1 trận tơi bời , Ý Hàm đau quá nhưng mà cũng chỉ biết đón nhận lấy nó mà thôi, cô không làm mà lại bắt cô nhận sao ,tại sao mọi thứ xui xẻo điều do cô nhận lấy hết vậy , số của cô đúng là quá khổ cơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.