Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa
Chương 70: Không Muốn Làm Người Chỉ Muốn Hoá Quỳ
Ngoan Nhất Nhà
11/11/2024
Trong nhất thời hắn giật mình sợ hãi, ném Tiêu Di Linh xuống đất rồi nhanh chóng né sang một bên.
KÉTTTT.
Đầu xe của Hàn Chi cũng kịp thời dừng lại trước khi chạm đến cơ thể của Tiêu Di Linh. Sau đó cô gấp rút mở cửa bước xuống, đỡ lấy cô ấy ngồi dậy, vẻ mặt cùng giọng nói run rẩy gần như là chết lặng:
“Di Linh tỉnh lại đi em! Em có nghe chị nói không? Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Thân thể Tiêu Di Linh lạnh toát, gương mặt trắng bệch, đôi mi cong vẫn khép chặt, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngón tay cô run run, vỗ vỗ vào bên má Tiêu Di Linh, giọng nói như là gào lên:
“Di Linh chị nói em mau tỉnh lại! Tỉnh lại ngay đi!”
Bấy giờ Trương Lệ Lệ mới bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quét qua Cao Đạc một cái, rồi mới dừng lại ở trên người Hàn Chi.
“Bà đã làm gì em ấy hả? Bà có biết em ấy đang mang thai con của Hứa Đông Quân không? Là cháu của bà đó bà biết không?”
Trương Lệ Lệ nở một nụ cười, nụ cười mang theo cái lạnh thấu đến tận xương cốt:
“Bởi vậy mới nói... tại sao lại phiền phức như thế? Nếu có thai thì nên tìm cách phá đi mới phải chứ? Để to thế này là muốn thằng bé phải chịu trách nhiệm sao? Nó còn cả một tương lai phía trước, sao có thể bị một ả đàn bà thấp hèn như thế kia huỷ hoại được.
Cô tức giận đến nổi trong đôi mắt trong suốt vằn lên vài tơ máu đỏ, giọng nói chứa chất căm hận tột độ.
“Đồ rắn độc! Bà không phải là người nữa! Ngay cả cốt nhục máu mủ của mình mà bà cũng có thể xuống tay được! Bà có biết Hứa Đông Quân đã thay đổi rồi không? Cậu ta rất thương Di Linh và đứa trẻ này, bà làm như thế không sợ Hứa Đông Quân biết chuyện sẽ không tha thứ cho bà sao?”
Trương Lệ Lệ chỉnh lại lọn tóc, vẻ thản nhiên đó càng làm tăng thêm sự độc ác của bà ta, sau cùng khoé môi nhếch lên tạo thành ý cười:
“Chính vì nó yếu đuối như vậy nên mới không làm được chuyện gì ra hồn. Mà nếu đã không làm được gì ra hồn, thì người làm mẹ như tôi đương nhiên sẽ phải giúp nó!”
Hàn Chi chật vật đỡ Tiêu Di Linh đứng dậy, lúc này đôi mắt cô ấy khẽ co giật nhẹ, cơ thể trong cơn mê mà dần có phản ứng, tuy nhiên Tiêu Di Linh không có một chút sức lực nào, thân thể như vô lực dựa vào cô.
Hàn Chi gắng sức đỡ lấy Tiêu Di Linh, ánh mắt nhìn Trương Lệ Lệ một cách cảnh giác:
“Bà muốn làm gì? Tôi đã báo cảnh sát rồi! Tốt nhất bà nên chờ tự thú đi thì hơn.”
Trương Lệ Lệ cười giễu cợt, đáy mắt lại lóe lên sự nham hiểm, tàn ác.
“Cô muốn tố cáo gì tôi? Nói tôi bắt cóc rồi giết người sao? Nhưng mà...người chết rồi thì làm sao có thể tố cáo được đây?”
Sau câu nói của Trương Lệ Lệ thì tiếng động cơ xe liền vang lên, từ lúc nào Cao Đạc đã quay hướng xe, chĩa thẳng vào bọn họ.
Hàn Chi khẩn trương đến mức cơ thể phát run lên, bây giờ cô phải tìm cách kéo dài thời gian, chờ đến khi Cố Tư Thành đến, bằng không bọn họ sẽ thực sự chết chắc.
“Khoan đã! Nói điều kiện của bà đi! Tôi sẽ đáp ứng!” Cô thôi chống đối mà tìm
cách hòa hoãn.
Trương Lệ Lệ khẽ lắc đầu:
“Bây giờ thì tôi chẳng cần gì cả, tài sản Hứa gia thì bị tịch thu, công ty Hứa thị thì rơi vào tay Cố Tư Thành, tôi còn có thể đòi hỏi được gì? Mà có muốn cũng dễ dàng nuốt trôi được chắc?”
Hàn Chi cố gắng đưa ra đề nghị hấp dẫn:
“Bà không cần tiền sao? Nếu muốn tôi có thể sang tên tài sản, đất đai hoặc là bất kỳ chi nhánh nào cho bà, ngoài ra tôi sẽ viết giấy đảm bảo an toàn, chỉ cần từ giờ bà không được gây hại đến bất kỳ ai là được.”
Một mặt cô khéo léo thuyết phục Trương Lệ Lệ, mặt khác trong lòng cô mong muốn nếu như bà ta chịu buông bỏ ác niệm, thay đổi bản tính, một lòng bên cạnh chăm sóc cha cô, thì cô cũng cho bà ta một con đường sống.
Nhưng mà trái với mong muốn của cô, Trương Lệ Lệ dường như là vì hận thù mà không còn thèm muốn vật chất, hoặc là vì bà ta đã chuẩn bị đủ vật chất để mà rời đi, nên thái độ vô cùng ung dung, tự đắc.
“Cô thật giống với mẹ của mình, luôn xem bản thân là thánh nhân và coi thường người khác. Cô tưởng để cô rời khỏi đây là tôi có thể sống sót sao? Nói cho cô biết cái tôi muốn chính là thấy cô phải chết!”
Quả nhiên đúng như cô đoán, 8% cổ phần mà Triệu Vu Bách chuyển giao cho cha cô đã rơi vào tay Trương Lệ Lệ, và được bà ta bán ra trước khi Triệu Vu Bách chết.
Bằng không với lòng tham của bà ta, sẽ không để cái chết của cô phí hoài như vậy.
Đúng lúc này một chiếc xe màu đen khác xuất hiện, bước xuống không ai khác chính là Hứa Tô Châu.
“Tô Châu, con làm ăn như thế này sao? Để con nhỏ đó theo mẹ đến tận đây phá đám!” Vừa nhìn thấy, Trương Lệ Lệ đã lớn giọng trách mắng.
Hứa Tô Châu hai tay đút vào túi áo khác, thản nhiên vừa bước tới vừa lên tiếng.
“Ai mà ngờ được nó lại phản ứng nhanh như vậy, thoát cái đã tránh được chiếc xe tải đó, thật là uổng công sắp đặt.”
Mi tâm Hàn Chi nhíu chặt lại.
Thì ra là việc để cô thấy Tiêu Di Linh lên xe, là muốn dụ cô đuổi theo để tiện đường ra tay.
Cái con nhỏ ác độc này, cô đã nương tay để cho làm người rồi mà vẫn muốn hóa quỷ.
“Hứa Tô Châu cô không sợ cảnh sát sẽ tra ra sao?”
Đương nhiên cô biết biển số xe bọn họ dùng đều là giả, trên đường lại không có CCTV, cộng với mưa lớn, nên mọi dấu vết đều đã được xóa sạch, chỉ là cô muốn kéo dài thời gian thêm lúc nào hay lúc ấy mà thôi.
Hứa Tô Châu rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, ánh sáng từ chiếc bật lửa trong khoảnh khắc bùng lên, làm rõ gương mặt tiều tuỵ, thiếu sức sống của cô ta.
Mặc dù đã được trang điểm, nhưng đôi mắt thâm quầng, cùng vẻ lờ đờ, ảm đạm kia là điều không thể che giấu.
Cô ta sảng khoái nhả ra một làn khói, ung dung đáp:
“Đi đến bước đường này mà tôi còn phải sợ sao? Chỉ cần cô còn sống ngày nào thì tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên ngày đấy. Chỉ tiếc là trong thời gian qua tên họ Cố kia bao bọc cô kĩ quá, bằng không tôi đã cho cô sớm về chầu ông bà rồi!”
“Tôi không hiểu tại sao cô cứ muốn đuổi cùng giết tận tôi như vậy, chẳng lẽ cuộc sống bây giờ còn không khiến cô hài lòng?”
Cô nghe nói sau khi ở bên cạnh Triệu Tử Kha, hắn ta cưng Hứa Tô Châu như trứng mỏng, đồ hiệu, trang sức, mỹ phẩm... đều vung tay không tiếc tiền, lẽ nào còn không khiến cô ta vừa ý?
Hứa Tô Châu hít thêm một hơi, sau đó từng bước tiến đến gần Hàn Chi, nhả làn khói trắng vào mặt cô, cười lạnh:
“Hài lòng? Hài lòng cái con mẹ gì? Trước kia thì ngày ngày phải chịu đựng cục thịt 80kg đè nên người, sau này thì phải cắn răng phục vụ một tên bệnh hoạn biến thái, đây chẳng phải đều là do cô gây ra cho tôi sao?”
“Tất cả là do cô chọn, đừng đổ lỗi cho người khác!”
“Câm miệng!”
Hứa Tô Châu giận dữ quát lớn, sau đó dùng điếu thuốc lá đang cháy dở đột ngột dí lên mặt Tiêu Di Linh.
Cũng may Hàn Chi vươn tay chắn kịp, sau đó hất mạnh tay Hứa Tô Châu ra, tuy nhiên trên mu bàn tay trắng muốt của cô đã xuất hiện một vết cháy xám.
Hứa Tô Châu cười lớn một tiếng, sau đó lại ghé đến gần gương mặt đang nhíu chặt lại của cô, thấp giọng nói:
“Đau sao? Như thế mà cũng gọi là đau sao? Vậy cái này thì gọi là gì?”
Sau câu nói cuối, Hứa Tô Châu lập tức kéo ống tay áo của mình lên, để lộ ra trên cánh tay chi chít những vết sẹo bị bỏng do đầu thuốc lá để lại.
Ánh mắt Hàn Chi kinh ngạc tột độ.
KÉTTTT.
Đầu xe của Hàn Chi cũng kịp thời dừng lại trước khi chạm đến cơ thể của Tiêu Di Linh. Sau đó cô gấp rút mở cửa bước xuống, đỡ lấy cô ấy ngồi dậy, vẻ mặt cùng giọng nói run rẩy gần như là chết lặng:
“Di Linh tỉnh lại đi em! Em có nghe chị nói không? Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Thân thể Tiêu Di Linh lạnh toát, gương mặt trắng bệch, đôi mi cong vẫn khép chặt, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngón tay cô run run, vỗ vỗ vào bên má Tiêu Di Linh, giọng nói như là gào lên:
“Di Linh chị nói em mau tỉnh lại! Tỉnh lại ngay đi!”
Bấy giờ Trương Lệ Lệ mới bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quét qua Cao Đạc một cái, rồi mới dừng lại ở trên người Hàn Chi.
“Bà đã làm gì em ấy hả? Bà có biết em ấy đang mang thai con của Hứa Đông Quân không? Là cháu của bà đó bà biết không?”
Trương Lệ Lệ nở một nụ cười, nụ cười mang theo cái lạnh thấu đến tận xương cốt:
“Bởi vậy mới nói... tại sao lại phiền phức như thế? Nếu có thai thì nên tìm cách phá đi mới phải chứ? Để to thế này là muốn thằng bé phải chịu trách nhiệm sao? Nó còn cả một tương lai phía trước, sao có thể bị một ả đàn bà thấp hèn như thế kia huỷ hoại được.
Cô tức giận đến nổi trong đôi mắt trong suốt vằn lên vài tơ máu đỏ, giọng nói chứa chất căm hận tột độ.
“Đồ rắn độc! Bà không phải là người nữa! Ngay cả cốt nhục máu mủ của mình mà bà cũng có thể xuống tay được! Bà có biết Hứa Đông Quân đã thay đổi rồi không? Cậu ta rất thương Di Linh và đứa trẻ này, bà làm như thế không sợ Hứa Đông Quân biết chuyện sẽ không tha thứ cho bà sao?”
Trương Lệ Lệ chỉnh lại lọn tóc, vẻ thản nhiên đó càng làm tăng thêm sự độc ác của bà ta, sau cùng khoé môi nhếch lên tạo thành ý cười:
“Chính vì nó yếu đuối như vậy nên mới không làm được chuyện gì ra hồn. Mà nếu đã không làm được gì ra hồn, thì người làm mẹ như tôi đương nhiên sẽ phải giúp nó!”
Hàn Chi chật vật đỡ Tiêu Di Linh đứng dậy, lúc này đôi mắt cô ấy khẽ co giật nhẹ, cơ thể trong cơn mê mà dần có phản ứng, tuy nhiên Tiêu Di Linh không có một chút sức lực nào, thân thể như vô lực dựa vào cô.
Hàn Chi gắng sức đỡ lấy Tiêu Di Linh, ánh mắt nhìn Trương Lệ Lệ một cách cảnh giác:
“Bà muốn làm gì? Tôi đã báo cảnh sát rồi! Tốt nhất bà nên chờ tự thú đi thì hơn.”
Trương Lệ Lệ cười giễu cợt, đáy mắt lại lóe lên sự nham hiểm, tàn ác.
“Cô muốn tố cáo gì tôi? Nói tôi bắt cóc rồi giết người sao? Nhưng mà...người chết rồi thì làm sao có thể tố cáo được đây?”
Sau câu nói của Trương Lệ Lệ thì tiếng động cơ xe liền vang lên, từ lúc nào Cao Đạc đã quay hướng xe, chĩa thẳng vào bọn họ.
Hàn Chi khẩn trương đến mức cơ thể phát run lên, bây giờ cô phải tìm cách kéo dài thời gian, chờ đến khi Cố Tư Thành đến, bằng không bọn họ sẽ thực sự chết chắc.
“Khoan đã! Nói điều kiện của bà đi! Tôi sẽ đáp ứng!” Cô thôi chống đối mà tìm
cách hòa hoãn.
Trương Lệ Lệ khẽ lắc đầu:
“Bây giờ thì tôi chẳng cần gì cả, tài sản Hứa gia thì bị tịch thu, công ty Hứa thị thì rơi vào tay Cố Tư Thành, tôi còn có thể đòi hỏi được gì? Mà có muốn cũng dễ dàng nuốt trôi được chắc?”
Hàn Chi cố gắng đưa ra đề nghị hấp dẫn:
“Bà không cần tiền sao? Nếu muốn tôi có thể sang tên tài sản, đất đai hoặc là bất kỳ chi nhánh nào cho bà, ngoài ra tôi sẽ viết giấy đảm bảo an toàn, chỉ cần từ giờ bà không được gây hại đến bất kỳ ai là được.”
Một mặt cô khéo léo thuyết phục Trương Lệ Lệ, mặt khác trong lòng cô mong muốn nếu như bà ta chịu buông bỏ ác niệm, thay đổi bản tính, một lòng bên cạnh chăm sóc cha cô, thì cô cũng cho bà ta một con đường sống.
Nhưng mà trái với mong muốn của cô, Trương Lệ Lệ dường như là vì hận thù mà không còn thèm muốn vật chất, hoặc là vì bà ta đã chuẩn bị đủ vật chất để mà rời đi, nên thái độ vô cùng ung dung, tự đắc.
“Cô thật giống với mẹ của mình, luôn xem bản thân là thánh nhân và coi thường người khác. Cô tưởng để cô rời khỏi đây là tôi có thể sống sót sao? Nói cho cô biết cái tôi muốn chính là thấy cô phải chết!”
Quả nhiên đúng như cô đoán, 8% cổ phần mà Triệu Vu Bách chuyển giao cho cha cô đã rơi vào tay Trương Lệ Lệ, và được bà ta bán ra trước khi Triệu Vu Bách chết.
Bằng không với lòng tham của bà ta, sẽ không để cái chết của cô phí hoài như vậy.
Đúng lúc này một chiếc xe màu đen khác xuất hiện, bước xuống không ai khác chính là Hứa Tô Châu.
“Tô Châu, con làm ăn như thế này sao? Để con nhỏ đó theo mẹ đến tận đây phá đám!” Vừa nhìn thấy, Trương Lệ Lệ đã lớn giọng trách mắng.
Hứa Tô Châu hai tay đút vào túi áo khác, thản nhiên vừa bước tới vừa lên tiếng.
“Ai mà ngờ được nó lại phản ứng nhanh như vậy, thoát cái đã tránh được chiếc xe tải đó, thật là uổng công sắp đặt.”
Mi tâm Hàn Chi nhíu chặt lại.
Thì ra là việc để cô thấy Tiêu Di Linh lên xe, là muốn dụ cô đuổi theo để tiện đường ra tay.
Cái con nhỏ ác độc này, cô đã nương tay để cho làm người rồi mà vẫn muốn hóa quỷ.
“Hứa Tô Châu cô không sợ cảnh sát sẽ tra ra sao?”
Đương nhiên cô biết biển số xe bọn họ dùng đều là giả, trên đường lại không có CCTV, cộng với mưa lớn, nên mọi dấu vết đều đã được xóa sạch, chỉ là cô muốn kéo dài thời gian thêm lúc nào hay lúc ấy mà thôi.
Hứa Tô Châu rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, ánh sáng từ chiếc bật lửa trong khoảnh khắc bùng lên, làm rõ gương mặt tiều tuỵ, thiếu sức sống của cô ta.
Mặc dù đã được trang điểm, nhưng đôi mắt thâm quầng, cùng vẻ lờ đờ, ảm đạm kia là điều không thể che giấu.
Cô ta sảng khoái nhả ra một làn khói, ung dung đáp:
“Đi đến bước đường này mà tôi còn phải sợ sao? Chỉ cần cô còn sống ngày nào thì tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên ngày đấy. Chỉ tiếc là trong thời gian qua tên họ Cố kia bao bọc cô kĩ quá, bằng không tôi đã cho cô sớm về chầu ông bà rồi!”
“Tôi không hiểu tại sao cô cứ muốn đuổi cùng giết tận tôi như vậy, chẳng lẽ cuộc sống bây giờ còn không khiến cô hài lòng?”
Cô nghe nói sau khi ở bên cạnh Triệu Tử Kha, hắn ta cưng Hứa Tô Châu như trứng mỏng, đồ hiệu, trang sức, mỹ phẩm... đều vung tay không tiếc tiền, lẽ nào còn không khiến cô ta vừa ý?
Hứa Tô Châu hít thêm một hơi, sau đó từng bước tiến đến gần Hàn Chi, nhả làn khói trắng vào mặt cô, cười lạnh:
“Hài lòng? Hài lòng cái con mẹ gì? Trước kia thì ngày ngày phải chịu đựng cục thịt 80kg đè nên người, sau này thì phải cắn răng phục vụ một tên bệnh hoạn biến thái, đây chẳng phải đều là do cô gây ra cho tôi sao?”
“Tất cả là do cô chọn, đừng đổ lỗi cho người khác!”
“Câm miệng!”
Hứa Tô Châu giận dữ quát lớn, sau đó dùng điếu thuốc lá đang cháy dở đột ngột dí lên mặt Tiêu Di Linh.
Cũng may Hàn Chi vươn tay chắn kịp, sau đó hất mạnh tay Hứa Tô Châu ra, tuy nhiên trên mu bàn tay trắng muốt của cô đã xuất hiện một vết cháy xám.
Hứa Tô Châu cười lớn một tiếng, sau đó lại ghé đến gần gương mặt đang nhíu chặt lại của cô, thấp giọng nói:
“Đau sao? Như thế mà cũng gọi là đau sao? Vậy cái này thì gọi là gì?”
Sau câu nói cuối, Hứa Tô Châu lập tức kéo ống tay áo của mình lên, để lộ ra trên cánh tay chi chít những vết sẹo bị bỏng do đầu thuốc lá để lại.
Ánh mắt Hàn Chi kinh ngạc tột độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.