Chương 30: Chương 30
Mẫn Nhiên
28/01/2017
Hứa Bách Hàm nhẹ nhàng xoay xe lăn, đi đến trước cửa một căn phòng nhỏ nằm bên trong phòng ngủ, lấy chìa khóa ra, vặn mở cửa.
Thoạt đầu Lục Tử Tranh cho rằng căn phòng đấy là toilet, lại không nghĩ rằng, sau khi cửa phòng mở ra xong, bên trong chỉ thấy mỗi một màu đen kịt. Hứa Bách Hàm quay chếch người, vẫy vẫy tay về phía Lục Tử Tranh, tỏ ý cô vào theo, sau đó, liền biến mất trong bóng tối phía trong.
Lục Tử Tranh ngừng lại một chút, sau đó bước chân nặng nề chậm rãi bước vào theo. Trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, mũi Lục Tử Tranh hơi ngứa, dường như ngửi được mùi bụi bặm dày đặc. Căn phòng này, dường như ít có người vào đây, đã lâu không được quét tước rồi thì phải.
Giọng nói dịu dàng trầm tĩnh của Hứa Bách Hàm vang lên trong bóng tối: “Tử Tranh, em tìm thử nút trên tường rồi bật đèn lên đi.”
Lục Tử Tranh nghe theo, dọc theo vách tường tìm tòi trong bóng tối, quả nhiên mò được một cái nút, tách tách một tiếng, đèn được bật rồi.
Ánh sáng xuất hiện đột nhiên, chói mắt khiến Lục Tử Tranh nhất thời mở mắt không được. Cô nhắm thử mắt lại một chút, cảm giác rằng đã thích ứng ánh sáng rồi, mới từ từ mở mắt ra. Sau khi ngắm nhìn xung quanh xong, cả người cô, liền đột nhiên giật mình.
Lục Tử Tranh vừa mở mắt, đập vào mắt chính là tranh vẽ gọn gàng treo trũng xuống trên đầy bốn phía vách tường. Căn phòng không lớn, nhưng quy luật mà bày biện mấy chục giá vẽ, tranh trên bản vẽ đều nằm gần nhau. Mà nhân vật chính trên tất cả bức tranh đều là một cô gái trẻ chừng 15, 16 tuổi, tóc dài ngang vai, khuôn mặt đẹp đẽ cùng lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững, lại càng không có bức tranh nào thể hiện cô ấy đang cười cả.
Đôi mắt Hứa Bách Hàm mang theo quyến luyến, tinh tế mà đảo qua những bức vẽ kia, quay đầu hỏi Lục Tử Tranh: “Em nhớ trước đây chị từng nói với em rằng, chị có một đứa em gái lớn bằng em, còn cho em xem ảnh tốt nghiệp cấp 2 của em ấy không?”
Lục Tử Tranh gật gật đầu, lúc đó các cô vô tình đề cập trong lúc nói chuyện, khi đó Hứa Bách Hàm tựa như không muốn nói thêm, cô cũng không tiện hỏi nhiều. Ảnh tốt nghiệp là ảnh tập thể, Lục Tử Tranh cũng chỉ vội vã nhìn lướt qua mấy lần, mặc dù ở trong bức ảnh, em gái của Hứa Bách Hàm chỉ là một dáng vẻ mờ nhạt, nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng cô ấy lúc trưởng thành khác với chị cô ấy. Khi đó Lục Tử Tranh một chốc thì thấy cô ấy ngay, bởi vì cô ấy thật sự rất xinh đẹp, sau đó, cô ấy lại khiến Lục Tử Tranh nhịn không được mà chăm chú nhìn thêm, bởi vì toàn bộ mọi người đều đang cười, chỉ có cô ấy hững hờ nhìn thẳng ống kính, trên mặt nhìn không ra hứng thú tí tẹo nào.
Hứa Bách Hàm đẩy xe lăn đến trước một giá vẽ, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua gò má cô gái trong tranh, dường như đang dịu dàng cực hạn mà vuốt ve, rủ rỉ kể chuyện nói: “Những bức vẽ này đều là em ấy, em ấy tên Vân Bách, giống như chị, là Bách (柏) bên cạnh chữ Mộc (木), nhưng em ấy lại thích viết thành chữ Bạc ba nét phớt (泊), bảo mình tựa như mây gió, không nơi nương tựa, tự tại thoải mái, đã định trước là sẽ phiêu bạt.”
Chị nhìn Lục Tử Tranh đứng thẳng tắp nghe chị kể chuyện, mỉm cười nở nụ cười, bảo: “Câu chuyện hơi dài, có lẽ phải nói rất lâu, em xác định không ngồi xuống nghe sao?”
Lục Tử Tranh hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười, tới bên cạnh mang đến một cái ghế, ngồi đối diện với Hứa Bách Hàm.
Cô có một chút không dám nghe câu chuyện mà Hứa Bách Hàm muốn kể.
Sau khi Hứa Bách Hàm chờ cô ngồi vào chỗ của mình xong, liền tiếp tục nói rằng: “Vân Bạc là em họ của chị, ông nội của em ấy, là bạn rất thân của ông nội chị thời ông xuống nông thôn năm đó, sau đó ông nội em ấy vì cứu ông nội chị mà mất mạng, bà nội không quá hai năm sau cũng qua đời, ông nội chị liền thu nhận cha của em ấy vào hộ khẩu của mình - tức làm con trai nuôi của ông. Về sau ông nội chị về thành phố, cưới bà nội chị, sinh cha chị ra, nhưng hai vợ chồng họ vẫn thương yêu bác cả của chị như chính con trai ruột bình thường, đưa bác ấy ra nước ngoài học, góp vốn cho bác ấy mở cửa hàng làm ăn. Bác cả chị cưới vợ rất sớm, sinh bốn đứa con gái, không có con trai, bác gái cả thì cũng đã có tuổi, không thể sinh được nữa. Vì muốn một đứa con trai, bác ấy bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, mẹ của Vân Bạc, chính là một người trong số đó, lại không ai nghĩ rằng bà ta cũng chỉ sinh ra một đứa con gái, bác cả biết tin bèn không muốn thừa nhận em ấy, sau đó, mẹ của Vân Bạc vứt em ấy vào trước cửa nhà bác cả, rồi cùng một người đàn ông khác chạy trốn. Bác gái làm ầm ĩ hồi lâu, kiên quyết không cho Vân Bạc vào cửa, bác cả cũng chẳng có ý định dính líu gì, trực tiếp gửi nuôi Vân Bạc về cho bà con xa ở quê nhà, mãi đến khi Vân Bạc trưởng thành, vẫn chưa thèm đón về. Sau đó Vân Bạc cần đến trường, nhất định phải nhập hổ khẩu, bác cả liền gửi em ấy đến một nhà họ hàng nọ, đi theo họ Vân của nhà họ, tên cũng sơ sài đặt theo thế hệ nhà chị, chỉ mỗi một chữ Bách.”
Lục Tử Tranh nhăn mặt, yên tĩnh lắng nghe. Vân Bạc, tên của cô ấy, lại cùng thân thế của cô ấy, chuẩn xác dị thường. Tựa như mây gió, không chốn nương tựa, tự tại thoải mái, không biết là cô ấy nhìn đời quá rộng, hay là không rộng nữa.
Khóe môi Hứa Bách Hàm dẫn theo nụ cười nhạt nhòa: “Lần đầu tiên chị gặp em ấy, là lúc mười hai tuổi, em ấy chỉ nhỏ hơn một tuổi, thấp hơn một cái đầu so với chị. Khi đó cha chị ở quê nhà xây dựng một làng du lịch, chị và em trai nghỉ hè qua đó chơi, ba chị vẫn nhớ nhung Vân Bạc, cảm thấy bác cả có lỗi với em ấy, lúc thường lại không giúp được, thế là lúc bọn chị đi, tiện thể mang Vân Bạc đi cùng.”
Dường như chị đang nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong mắt đều là ý cười: “Khi đó tính nết em ấy kiêu ngạo khủng khiếp, sau khi đi cùng bọn chị, ngoại trừ hờ hững kêu cha chị một tiếng chú ra, thì chẳng thèm để ý đến ai nữa, một người vùi vào trong góc tự chơi tự vui. Có lẽ vì nguyên do bề ngoài của em ấy vô cùng hợp mắt chị, cá tính lại đặc biệt, chị bất giác liền sinh ra yêu thích và tò mò với em ấy, dù cho bị từ chối rất nhiều lần, vẫn nhịn không được mà gọi em ấy ra ngoài chơi cùng. Sau cùng, chị rốt cuộc vẫn thành công.”
Hứa Bách Hàm hơi đắc ý hỏi Lục Tử Tranh: “Em đoán xem là vì sao?”
Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ nghịch ngợm hiếm gặp của Hứa Bách Hàm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô sao đoán được chứ.
Hứa Bách Hàm cười đáp: “Sau này, em ấy nói với chị, bởi vì ngày đó chị cười quá xán lạn với em ấy, em ấy cảm thấy dường như thấy được ánh mặt trời bên trong sinh mệnh.”
Lục Tử Tranh mím môi buồn cười nói: “Cô ấy nói chuyện, tựa như nhà thơ lãng mạn vậy.”
Con ngươi Hứa Bách Hàm sáng lên một chốc, tán thành bảo: “Em ấy không chỉ là một nhà thơ lãng mạn. Sau lần gặp mặt đó, hằng năm chị nghỉ hè, đều sẽ cùng em trai đến đón Vân Bạc, đến làng du lịch nghỉ ngơi. Khi đó không có di động, Vân Bạc mỗi tháng bèn gửi thư cho chị, có lúc một lá, có lúc hai lá, bọn chị liên lạc nhau ngày càng hăng hái dần, hai bên cũng càng ngày càng quen thuộc. Có đôi khi chị cảm thấy, em ấy hẳn là nghệ sĩ trời sinh. Em ấy có thể ở ven đường tùy tiện ngắt một cây cỏ tết ra đủ loại động vật nhỏ rất sống động trêu chị vui vẻ, cũng có thể tiện tay ngắt xuống một mảnh lá cây thổi ra một ca khúc du dương cho chị nghe, chị càng ngày càng thần phục cùng mê say bởi bên trong tài hoa và nhu tình của em ấy. Vì thế, lần thứ nhất khi em ấy dùng ánh mắt ám muội nóng rực nhìn chị, chị không né tránh em ấy, 15 tuổi năm đó, lần thứ nhất khi em ấy dịu dàng mà nhiệt liệt hôn chị, chị cũng không từ chối em ấy.”
“Sau đó, em ấy vẫn tiếp tục viết thư cho chị, mỗi lá mỗi lá đều là bức thư tình có ngôn ngữ xinh đẹp lại nhiệt liệt tựa như thơ ca, khiến chị mỗi một lần nhận thư đều mặt đỏ tim đập, lúc đọc thì mặt đỏ tới tận mang tai. Có lúc, em ấy còn gửi chị những bài hát tự em ấy phổ, tự em ấy sáng tác, chị dựa vào phổ nhạc của em ấy, một bài lại một bài mà mô phỏng hát theo, tưởng tượng ra đôi mắt nóng rực của em ấy nhìn chăm chăm vào bản thân, dùng tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng hừ nhẹ bên tai chị, chị sẽ bất giác đỏ mặt, hai lỗ tai sẽ nóng lên. Chị tinh tường hiểu được, em ấy hấp dẫn chị như thế.”
Ngừng lại một lát, Hứa Bách Hàm nhìn Lục Tử Tranh một cái, tựa như nổi lên can đảm rất lớn, mới mở miệng tiếp tục nói: “Vì thế, 16 tuổi năm đó, lúc em ấy bò lên trên giường chị, nhẹ nhàng cắn môi chị, lúc em ấy kéo xuống dây lưng váy ngủ của chị, chị không nói gì mà dung túng thậm chí đáp lại em ấy. Khi đó, em ấy một lần lại một lần mà nói em ấy yêu chị, chị chỉ ôm em ấy, không nói gì cả.”
Lục Tử Tranh không nhịn được mà hơi giật mình, quen biết nhiều năm, trong mắt cô Hứa Bách Hàm tựa như người lý trí bình tĩnh vô cùng, 16 tuổi, còn nhỏ như vậy, chị ấy sao dám, sao dám đồng ý dễ dàng trao thân như vậy...
Hứa Bách Hàm cười gượng một tiếng, nói: “Tử tranh, thật ra, sau đó chị rất sợ, tính tình Vân Bạc hơi cố chấp, tình yêu của em ấy, nồng liệt khiến chị có hơi sợ hãi. Thỉnh thoảng em ấy ôm chị cầu xin chị, em ấy bảo toàn bộ thế giới này em ấy chỉ thích mỗi mình chị, hỏi chị có thể yêu em ấy nhiều hơn một chút không, vì chị, cái gì em ấy cũng chẳng cần, cái gì cũng chẳng sợ, em ấy đã nói rất nhiều câu em yêu chị, nhưng chị lại cắn răng luôn luôn không dám đáp lại em ấy một câu. Chị biết, em ấy là loại người nói được làm được, nhưng em ấy không biết, chị rất sợ hãi. Chị sợ chuyện của bọn chị sẽ bị người trong nhà biết, sợ họ biết rằng chẳng những chị đã yêu một cô gái, mà còn là yêu đứa em gái của chính mình. Xưa nay chị chưa từng nghĩ tới, nên làm thế nào để tiếp tục dài lâu với em ấy, chỉ nghĩ rằng, qua một ngày tính một ngày. Thậm chí, đã từng lặng lẽ trù tính rằng, có thể có biện pháp toàn thân trở ra hay không. Chị sợ rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa từng lo lắng về chuyện có một ngày chị sẽ mất đi em ấy.”
Chị khịt khịt mũi, nhẹ nhàng cười, giọng nói trầm thấp nặng nề: “Nhưng điều đáng buồn chính là, cuối cùng, chị lại cô đơn mất đi em ấy.”
Câu chuyện nghe đến đó, Lục Tử Tranh đã không còn dũng khí để hỏi Hứa Bách Hàm câu nói kia, sau đó thì sao... Ông nội của Hứa Bách Hàm là viện trưởng bệnh viện, mẹ là giáo sư đại học, cha vốn là bác sĩ, xuất thân dòng dõi thư hương, giáo dục chị tiếp thu từ bé chính là theo khuôn phép cũ, làm một tiểu thư khuê các. Từ lúc bắt đầu chị không kháng cự Vân Bạc, cũng đã ngoài dự liệu của cô, cũng chứng minh, chị thật thật sự, rất yêu thích Vân Bạc.
Cô không dám nghĩ, thời điểm Hứa Bách Hàm buông tay đau đớn thế nào.
Hứa Bách Hàm rất lâu mà nhìn chân dung của Vân Bạc, sau một hồi trầm mặc mới tiếp tục nói: “16 tuổi nghỉ hè năm đó, hai ngày trước khi sắp về nhà, em trai chị ham chơi, muốn đến bãi biển còn chưa xây dựng xong ở làng du lịch, chị không yên lòng nên đi cùng, Vân Bạc cũng đi cùng chị. Vân Bạc không biết bơi, bản năng hơi sợ nước, nên đứng xa xa trên bờ nhìn bọn chị chơi. Sau đó, theo thời gian trôi qua, sóng càng đánh càng lớn, chị và em trai đều không chú ý đến, mãi đến khi, Vân Bạc đột nhiên từ trên bờ xa xa xông lại, lôi kéo chị chạy về hướng ngược lại, chị mới hiểu được, có chuyện đáng sợ đang sắp xảy ra.”
Sau khi nói đến đây, giọng nói Hứa Bách Hàm bắt đầu có chút bất ổn, âm cuối mang theo một chút run rẩy.
“Chị còn chưa phản ứng lại, thân thể đã chạy theo em ấy quay về, trong lúc chạy, em ấy buông lỏng tay chị ra, chị vẫn chưa chú ý đến, tới khi chị chạy về trên bờ, quay đầu lại, mới phát hiện em ấy đang bị ngã. Bọt nước đã nhấn qua nửa người em ấy, cấp tốc mà tiếp tục vùi lấp đi, cuốn lấy em ấy về phía biển lớn.”
Lòng Lục Tử Tranh, theo giọng nói của Hứa Bách Hàm, đồng thời run rẩy...
"Chị như bị điên mà chạy về đó, muốn đi cứu em ấy, nhưng mà, em trai chị đang cách chị càng gần hơn, đang một tiếng một tiếng thê lương bi ai mà hô “Chị ơi, cứu em, chị ơi...” , Vân Bạc và em trai, đều đang không ngừng bay nhảy trong nước, em ấy không gọi chị, nhưng chị cảm giác được, ánh mắt của em ấy, vẫn xích chặt trên người chị. Nhưng vào lúc ấy, chị không còn cách nào..." Nói tới chỗ này, trong giọng nói của Hứa Bách Hàm đã có nghẹn ngào rõ ràng.
"Trên bờ biển không có bất kỳ ai, chị chỉ có thể cứu một người. Vân Bạc bị sóng càng cuốn càng xa, em trai vẫn còn đang cận bờ, chị cuối cùng, cắn răng, xoay chuyển phương hướng, bơi đến về phía em trai, liều mạng kéo em trai trở về bờ. Phút chốc lúc quay lưng, chị nghe được tiếng tê tâm liệt phế của Vân Bạc từ biển truyền tới ‘Hứa Bách Hàm, tôi hận chị...’ "
Lục Tử Tranh nhìn thấy giọt lệ khẽ lướt xuống từ trên khóe mắt Hứa Bách Hàm, lại càng không mở được miệng, không nói ra được bất kỳ lời an ủi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, mặt trái của bao nhiêu năm mỉm cười của Hứa Bách Hàm, là ẩn giấu đau thương như vậy. Mà dù cho có an ủi tình thâm ý trọng, đại để cũng không cách nào thật sự khiến Hứa Bách Hàm dễ chịu hơn đâu nhỉ.
Hứa Bách Hàm rũ hai mắt, giọng khàn khàn: "Khi đó chị không có lựa chọn nào khác. Chị không sợ rằng mình sẽ vùi thây biển rộng cùng em ấy, nhưng từng tiếng hô chị ơi cứu em, chính là đứa em trai tình cảm thâm hậu cùng chị lớn lên từ nhỏ, chị không thể thấy chết mà không cứu. Chị chỉ có thể liên tục gào thét trong lòng, van xin em ấy có thể nghe được tâm ý của chị, rằng chị muốn nói cho em ấy biết, Vân Bạc, em đừng sợ, chờ chị, chị đến với em ngay, em đừng trôi quá xa, chạy quá xa nhé, chờ chị..."
“Chờ sau khi chị cứu em trai xong, quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng Vân Bạc nữa. Chị lại lần nữa chạy về biển lớn, người lớn xung quanh cũng đã nghe tiếng chạy tới, bọn họ kéo lại chị, không cho chị qua đó, mặc chị giãy dụa gào khóc, cuối cùng, té xỉu ở trên bờ biển.”
Lục Tử Tranh cắn môi, ánh mắt rơi vào thiếu nữ trên tường cách đó không xa, thiếu nữ đứng cạnh biển nhìn bờ biển, ánh mắt, tuyệt vọng lại đau thương... Lòng Lục Tử Tranh, buồn đến đau đớn.
Ánh mắt Hứa Bách Hàm, theo tầm mắt của Lục Tử Tranh, cũng rơi vào trên bức họa kia.
"Lúc chị tỉnh đã ở bệnh viện, mẹ ngồi bên cạnh chị, câu đầu tiên chị mở miệng chính là hỏi mẹ, Vân Bạc đâu, Vân Bạc ở đâu? Nhưng mẹ lại lảng tránh mắt chị, không hề trả lời chị. Chị đã hiểu ngay, Vân Bạc không còn, em ấy đã cứu chị, nhưng chị lại vứt bỏ em ấy. Chị đã không còn sức để khóc nỗi, bên tai vẫn vang vọng câu nói kia ‘Hứa Bách Hàm, tôi hận chị’, lòng chị bắt đầu đau, rất sợ một mình em ấy sẽ sợ hãi trên đường đi u tối, sợ nước biển lành lạnh man mác khiến em ấy chịu không nỗi... Một khắc đó, chị mới thật sự hiểu được, chị đã yêu em ấy nhiều đến thế... Buổi trưa lúc mẹ chị rời đi, chị rút kim, nhảy xuống từ phòng bệnh tầng năm của bệnh viện, chị không nỡ khiến em ấy một mình cô đơn ra đi..."
Lục Tử Tranh nghe đến hoảng sợ, thân thể không nhịn được nhẹ nhàng run lên một hồi, Hứa Bách Hàm đã nhận ra, đưa tay vỗ vỗ hai chân chị, hiểu ý mà động viên cô.
"Độ cao tầng năm, không cho chị toại nguyện đi theo Vân Bạc được, chỉ là, tàn phế hai chân chị mà thôi. Người trong nhà đều cho rằng bởi chị không cứu được Vân Bạc mà cảm thấy hổ thẹn, đều khuyên chị nói rằng dạng tình huống khi đó vốn là khó lưỡng toàn cả hai, con đã hết sức, không ai sẽ trách con, Vân Bạc cũng nhất định sẽ hiểu cho con. Nhưng chị biết, bọn họ không ai hiểu Vân Bạc, em ấy yêu hận rõ ràng như vậy, là người không cho phép có một tia hạt cát vào mắt, một khắc ấy khi chị xoay người đi, đối với em ấy mà nói, đã mang ý nghĩa vứt bỏ cùng phản bội rồi. Em ấy dùng hết khí lực cuối cùng của sinh mệnh hô lên tôi hận chị, đã chứng minh, Vân Bạc đang trách chị, dù yêu chị, nhưng càng hận chị..."
Lục Tử Tranh không biết nên nói cái gì, cổ họng của cô như bị cái gì nghẹn lại, kêu lên chữ “Chị...”, bèn im bặt dần.
Khóe môi Hứa Bách Hàm mang theo nụ cười hờ hững nhợt nhạt, như đang tự giễu: “Sau đó, mấy lần chị lại suy nghĩ luẩn quẩn, ba mẹ thấy thế bèn khuyên chị, nói với chị, ‘Bách Hàm, con chờ chút đi, có lẽ, Vân Bạc đã được người cứu lên không chừng. Đội cứu hộ tìm cả một ngày vẫn chưa tìm thấy con bé, khả năng này, cũng không phải không có. Chờ Vân Bạc dưỡng thân thể tốt xong, sẽ quay về tìm con, nếu lúc đó con không ở đây, vậy làm sao bây giờ?’ Thế là, chị tóm lấy cái rơm rạ cuối cùng này, kéo dài hơi tàn mà sống nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy. Chị khờ dại không đi chữa chân, ngồi xe lăn 12 năm, chỉ hy vọng có một ngày Vân Bạc quay về, nếu em ấy vẫn trách chị, chị có thể dùng nó để chứng minh, chị thật sự yêu em ấy, rất yêu rất yêu em ấy.”
“Nhưng mà, chị biết, chị đợi không được em ấy rồi, câu chị yêu em mà chị vẫn nợ em ấy kia, em ấy mãi mãi cũng không nghe được...” Hứa Bách Hàm cười, cuối cùng lại từ từ tan biến ở bên môi.
Bên ngoài phòng, giọng nói lạnh lùng của Giang Hoài Khê chậm rãi chảy xuôi qua: “Đóa hoa tàn lụi, không cách nào hái lấy, tình yêu tàn héo, lại không cách nào quay về. Có bao nhiêu người, bên trong sau này của không còn sau này nữa, mới bắt đầu hối hận vì lỗi lầm vụt mất khi xưa. Sau cùng một ca khúc《Sau này》, dành tặng mọi người.”
"Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa."
Hứa Bách Hàm cúi người nhẹ nhàng hôn hít đôi môi đỏ hồng của thiếu nữ bên trong chân dung trước mặt, khóe môi giương lên độ cong nho nhỏ, giọng nói, bình tĩnh đến đáng sợ: “Tử Tranh, chị không định lại lừa mình dối người mà chờ đợi, Vân Bạc em ấy nhất định cũng đợi đến sốt ruột rồi...”
Lời editor: Hết hồn chưa hôm nay trồi lên up 2c để thông báo tạm thời drop, thật ra là cố tình drop khúc gây cấn =))) như đã hẹn, gặp lại tháng sau nhé =))))
Thoạt đầu Lục Tử Tranh cho rằng căn phòng đấy là toilet, lại không nghĩ rằng, sau khi cửa phòng mở ra xong, bên trong chỉ thấy mỗi một màu đen kịt. Hứa Bách Hàm quay chếch người, vẫy vẫy tay về phía Lục Tử Tranh, tỏ ý cô vào theo, sau đó, liền biến mất trong bóng tối phía trong.
Lục Tử Tranh ngừng lại một chút, sau đó bước chân nặng nề chậm rãi bước vào theo. Trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, mũi Lục Tử Tranh hơi ngứa, dường như ngửi được mùi bụi bặm dày đặc. Căn phòng này, dường như ít có người vào đây, đã lâu không được quét tước rồi thì phải.
Giọng nói dịu dàng trầm tĩnh của Hứa Bách Hàm vang lên trong bóng tối: “Tử Tranh, em tìm thử nút trên tường rồi bật đèn lên đi.”
Lục Tử Tranh nghe theo, dọc theo vách tường tìm tòi trong bóng tối, quả nhiên mò được một cái nút, tách tách một tiếng, đèn được bật rồi.
Ánh sáng xuất hiện đột nhiên, chói mắt khiến Lục Tử Tranh nhất thời mở mắt không được. Cô nhắm thử mắt lại một chút, cảm giác rằng đã thích ứng ánh sáng rồi, mới từ từ mở mắt ra. Sau khi ngắm nhìn xung quanh xong, cả người cô, liền đột nhiên giật mình.
Lục Tử Tranh vừa mở mắt, đập vào mắt chính là tranh vẽ gọn gàng treo trũng xuống trên đầy bốn phía vách tường. Căn phòng không lớn, nhưng quy luật mà bày biện mấy chục giá vẽ, tranh trên bản vẽ đều nằm gần nhau. Mà nhân vật chính trên tất cả bức tranh đều là một cô gái trẻ chừng 15, 16 tuổi, tóc dài ngang vai, khuôn mặt đẹp đẽ cùng lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững, lại càng không có bức tranh nào thể hiện cô ấy đang cười cả.
Đôi mắt Hứa Bách Hàm mang theo quyến luyến, tinh tế mà đảo qua những bức vẽ kia, quay đầu hỏi Lục Tử Tranh: “Em nhớ trước đây chị từng nói với em rằng, chị có một đứa em gái lớn bằng em, còn cho em xem ảnh tốt nghiệp cấp 2 của em ấy không?”
Lục Tử Tranh gật gật đầu, lúc đó các cô vô tình đề cập trong lúc nói chuyện, khi đó Hứa Bách Hàm tựa như không muốn nói thêm, cô cũng không tiện hỏi nhiều. Ảnh tốt nghiệp là ảnh tập thể, Lục Tử Tranh cũng chỉ vội vã nhìn lướt qua mấy lần, mặc dù ở trong bức ảnh, em gái của Hứa Bách Hàm chỉ là một dáng vẻ mờ nhạt, nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng cô ấy lúc trưởng thành khác với chị cô ấy. Khi đó Lục Tử Tranh một chốc thì thấy cô ấy ngay, bởi vì cô ấy thật sự rất xinh đẹp, sau đó, cô ấy lại khiến Lục Tử Tranh nhịn không được mà chăm chú nhìn thêm, bởi vì toàn bộ mọi người đều đang cười, chỉ có cô ấy hững hờ nhìn thẳng ống kính, trên mặt nhìn không ra hứng thú tí tẹo nào.
Hứa Bách Hàm đẩy xe lăn đến trước một giá vẽ, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua gò má cô gái trong tranh, dường như đang dịu dàng cực hạn mà vuốt ve, rủ rỉ kể chuyện nói: “Những bức vẽ này đều là em ấy, em ấy tên Vân Bách, giống như chị, là Bách (柏) bên cạnh chữ Mộc (木), nhưng em ấy lại thích viết thành chữ Bạc ba nét phớt (泊), bảo mình tựa như mây gió, không nơi nương tựa, tự tại thoải mái, đã định trước là sẽ phiêu bạt.”
Chị nhìn Lục Tử Tranh đứng thẳng tắp nghe chị kể chuyện, mỉm cười nở nụ cười, bảo: “Câu chuyện hơi dài, có lẽ phải nói rất lâu, em xác định không ngồi xuống nghe sao?”
Lục Tử Tranh hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười, tới bên cạnh mang đến một cái ghế, ngồi đối diện với Hứa Bách Hàm.
Cô có một chút không dám nghe câu chuyện mà Hứa Bách Hàm muốn kể.
Sau khi Hứa Bách Hàm chờ cô ngồi vào chỗ của mình xong, liền tiếp tục nói rằng: “Vân Bạc là em họ của chị, ông nội của em ấy, là bạn rất thân của ông nội chị thời ông xuống nông thôn năm đó, sau đó ông nội em ấy vì cứu ông nội chị mà mất mạng, bà nội không quá hai năm sau cũng qua đời, ông nội chị liền thu nhận cha của em ấy vào hộ khẩu của mình - tức làm con trai nuôi của ông. Về sau ông nội chị về thành phố, cưới bà nội chị, sinh cha chị ra, nhưng hai vợ chồng họ vẫn thương yêu bác cả của chị như chính con trai ruột bình thường, đưa bác ấy ra nước ngoài học, góp vốn cho bác ấy mở cửa hàng làm ăn. Bác cả chị cưới vợ rất sớm, sinh bốn đứa con gái, không có con trai, bác gái cả thì cũng đã có tuổi, không thể sinh được nữa. Vì muốn một đứa con trai, bác ấy bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, mẹ của Vân Bạc, chính là một người trong số đó, lại không ai nghĩ rằng bà ta cũng chỉ sinh ra một đứa con gái, bác cả biết tin bèn không muốn thừa nhận em ấy, sau đó, mẹ của Vân Bạc vứt em ấy vào trước cửa nhà bác cả, rồi cùng một người đàn ông khác chạy trốn. Bác gái làm ầm ĩ hồi lâu, kiên quyết không cho Vân Bạc vào cửa, bác cả cũng chẳng có ý định dính líu gì, trực tiếp gửi nuôi Vân Bạc về cho bà con xa ở quê nhà, mãi đến khi Vân Bạc trưởng thành, vẫn chưa thèm đón về. Sau đó Vân Bạc cần đến trường, nhất định phải nhập hổ khẩu, bác cả liền gửi em ấy đến một nhà họ hàng nọ, đi theo họ Vân của nhà họ, tên cũng sơ sài đặt theo thế hệ nhà chị, chỉ mỗi một chữ Bách.”
Lục Tử Tranh nhăn mặt, yên tĩnh lắng nghe. Vân Bạc, tên của cô ấy, lại cùng thân thế của cô ấy, chuẩn xác dị thường. Tựa như mây gió, không chốn nương tựa, tự tại thoải mái, không biết là cô ấy nhìn đời quá rộng, hay là không rộng nữa.
Khóe môi Hứa Bách Hàm dẫn theo nụ cười nhạt nhòa: “Lần đầu tiên chị gặp em ấy, là lúc mười hai tuổi, em ấy chỉ nhỏ hơn một tuổi, thấp hơn một cái đầu so với chị. Khi đó cha chị ở quê nhà xây dựng một làng du lịch, chị và em trai nghỉ hè qua đó chơi, ba chị vẫn nhớ nhung Vân Bạc, cảm thấy bác cả có lỗi với em ấy, lúc thường lại không giúp được, thế là lúc bọn chị đi, tiện thể mang Vân Bạc đi cùng.”
Dường như chị đang nhớ lại cảnh tượng khi đó, trong mắt đều là ý cười: “Khi đó tính nết em ấy kiêu ngạo khủng khiếp, sau khi đi cùng bọn chị, ngoại trừ hờ hững kêu cha chị một tiếng chú ra, thì chẳng thèm để ý đến ai nữa, một người vùi vào trong góc tự chơi tự vui. Có lẽ vì nguyên do bề ngoài của em ấy vô cùng hợp mắt chị, cá tính lại đặc biệt, chị bất giác liền sinh ra yêu thích và tò mò với em ấy, dù cho bị từ chối rất nhiều lần, vẫn nhịn không được mà gọi em ấy ra ngoài chơi cùng. Sau cùng, chị rốt cuộc vẫn thành công.”
Hứa Bách Hàm hơi đắc ý hỏi Lục Tử Tranh: “Em đoán xem là vì sao?”
Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ nghịch ngợm hiếm gặp của Hứa Bách Hàm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô sao đoán được chứ.
Hứa Bách Hàm cười đáp: “Sau này, em ấy nói với chị, bởi vì ngày đó chị cười quá xán lạn với em ấy, em ấy cảm thấy dường như thấy được ánh mặt trời bên trong sinh mệnh.”
Lục Tử Tranh mím môi buồn cười nói: “Cô ấy nói chuyện, tựa như nhà thơ lãng mạn vậy.”
Con ngươi Hứa Bách Hàm sáng lên một chốc, tán thành bảo: “Em ấy không chỉ là một nhà thơ lãng mạn. Sau lần gặp mặt đó, hằng năm chị nghỉ hè, đều sẽ cùng em trai đến đón Vân Bạc, đến làng du lịch nghỉ ngơi. Khi đó không có di động, Vân Bạc mỗi tháng bèn gửi thư cho chị, có lúc một lá, có lúc hai lá, bọn chị liên lạc nhau ngày càng hăng hái dần, hai bên cũng càng ngày càng quen thuộc. Có đôi khi chị cảm thấy, em ấy hẳn là nghệ sĩ trời sinh. Em ấy có thể ở ven đường tùy tiện ngắt một cây cỏ tết ra đủ loại động vật nhỏ rất sống động trêu chị vui vẻ, cũng có thể tiện tay ngắt xuống một mảnh lá cây thổi ra một ca khúc du dương cho chị nghe, chị càng ngày càng thần phục cùng mê say bởi bên trong tài hoa và nhu tình của em ấy. Vì thế, lần thứ nhất khi em ấy dùng ánh mắt ám muội nóng rực nhìn chị, chị không né tránh em ấy, 15 tuổi năm đó, lần thứ nhất khi em ấy dịu dàng mà nhiệt liệt hôn chị, chị cũng không từ chối em ấy.”
“Sau đó, em ấy vẫn tiếp tục viết thư cho chị, mỗi lá mỗi lá đều là bức thư tình có ngôn ngữ xinh đẹp lại nhiệt liệt tựa như thơ ca, khiến chị mỗi một lần nhận thư đều mặt đỏ tim đập, lúc đọc thì mặt đỏ tới tận mang tai. Có lúc, em ấy còn gửi chị những bài hát tự em ấy phổ, tự em ấy sáng tác, chị dựa vào phổ nhạc của em ấy, một bài lại một bài mà mô phỏng hát theo, tưởng tượng ra đôi mắt nóng rực của em ấy nhìn chăm chăm vào bản thân, dùng tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng hừ nhẹ bên tai chị, chị sẽ bất giác đỏ mặt, hai lỗ tai sẽ nóng lên. Chị tinh tường hiểu được, em ấy hấp dẫn chị như thế.”
Ngừng lại một lát, Hứa Bách Hàm nhìn Lục Tử Tranh một cái, tựa như nổi lên can đảm rất lớn, mới mở miệng tiếp tục nói: “Vì thế, 16 tuổi năm đó, lúc em ấy bò lên trên giường chị, nhẹ nhàng cắn môi chị, lúc em ấy kéo xuống dây lưng váy ngủ của chị, chị không nói gì mà dung túng thậm chí đáp lại em ấy. Khi đó, em ấy một lần lại một lần mà nói em ấy yêu chị, chị chỉ ôm em ấy, không nói gì cả.”
Lục Tử Tranh không nhịn được mà hơi giật mình, quen biết nhiều năm, trong mắt cô Hứa Bách Hàm tựa như người lý trí bình tĩnh vô cùng, 16 tuổi, còn nhỏ như vậy, chị ấy sao dám, sao dám đồng ý dễ dàng trao thân như vậy...
Hứa Bách Hàm cười gượng một tiếng, nói: “Tử tranh, thật ra, sau đó chị rất sợ, tính tình Vân Bạc hơi cố chấp, tình yêu của em ấy, nồng liệt khiến chị có hơi sợ hãi. Thỉnh thoảng em ấy ôm chị cầu xin chị, em ấy bảo toàn bộ thế giới này em ấy chỉ thích mỗi mình chị, hỏi chị có thể yêu em ấy nhiều hơn một chút không, vì chị, cái gì em ấy cũng chẳng cần, cái gì cũng chẳng sợ, em ấy đã nói rất nhiều câu em yêu chị, nhưng chị lại cắn răng luôn luôn không dám đáp lại em ấy một câu. Chị biết, em ấy là loại người nói được làm được, nhưng em ấy không biết, chị rất sợ hãi. Chị sợ chuyện của bọn chị sẽ bị người trong nhà biết, sợ họ biết rằng chẳng những chị đã yêu một cô gái, mà còn là yêu đứa em gái của chính mình. Xưa nay chị chưa từng nghĩ tới, nên làm thế nào để tiếp tục dài lâu với em ấy, chỉ nghĩ rằng, qua một ngày tính một ngày. Thậm chí, đã từng lặng lẽ trù tính rằng, có thể có biện pháp toàn thân trở ra hay không. Chị sợ rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa từng lo lắng về chuyện có một ngày chị sẽ mất đi em ấy.”
Chị khịt khịt mũi, nhẹ nhàng cười, giọng nói trầm thấp nặng nề: “Nhưng điều đáng buồn chính là, cuối cùng, chị lại cô đơn mất đi em ấy.”
Câu chuyện nghe đến đó, Lục Tử Tranh đã không còn dũng khí để hỏi Hứa Bách Hàm câu nói kia, sau đó thì sao... Ông nội của Hứa Bách Hàm là viện trưởng bệnh viện, mẹ là giáo sư đại học, cha vốn là bác sĩ, xuất thân dòng dõi thư hương, giáo dục chị tiếp thu từ bé chính là theo khuôn phép cũ, làm một tiểu thư khuê các. Từ lúc bắt đầu chị không kháng cự Vân Bạc, cũng đã ngoài dự liệu của cô, cũng chứng minh, chị thật thật sự, rất yêu thích Vân Bạc.
Cô không dám nghĩ, thời điểm Hứa Bách Hàm buông tay đau đớn thế nào.
Hứa Bách Hàm rất lâu mà nhìn chân dung của Vân Bạc, sau một hồi trầm mặc mới tiếp tục nói: “16 tuổi nghỉ hè năm đó, hai ngày trước khi sắp về nhà, em trai chị ham chơi, muốn đến bãi biển còn chưa xây dựng xong ở làng du lịch, chị không yên lòng nên đi cùng, Vân Bạc cũng đi cùng chị. Vân Bạc không biết bơi, bản năng hơi sợ nước, nên đứng xa xa trên bờ nhìn bọn chị chơi. Sau đó, theo thời gian trôi qua, sóng càng đánh càng lớn, chị và em trai đều không chú ý đến, mãi đến khi, Vân Bạc đột nhiên từ trên bờ xa xa xông lại, lôi kéo chị chạy về hướng ngược lại, chị mới hiểu được, có chuyện đáng sợ đang sắp xảy ra.”
Sau khi nói đến đây, giọng nói Hứa Bách Hàm bắt đầu có chút bất ổn, âm cuối mang theo một chút run rẩy.
“Chị còn chưa phản ứng lại, thân thể đã chạy theo em ấy quay về, trong lúc chạy, em ấy buông lỏng tay chị ra, chị vẫn chưa chú ý đến, tới khi chị chạy về trên bờ, quay đầu lại, mới phát hiện em ấy đang bị ngã. Bọt nước đã nhấn qua nửa người em ấy, cấp tốc mà tiếp tục vùi lấp đi, cuốn lấy em ấy về phía biển lớn.”
Lòng Lục Tử Tranh, theo giọng nói của Hứa Bách Hàm, đồng thời run rẩy...
"Chị như bị điên mà chạy về đó, muốn đi cứu em ấy, nhưng mà, em trai chị đang cách chị càng gần hơn, đang một tiếng một tiếng thê lương bi ai mà hô “Chị ơi, cứu em, chị ơi...” , Vân Bạc và em trai, đều đang không ngừng bay nhảy trong nước, em ấy không gọi chị, nhưng chị cảm giác được, ánh mắt của em ấy, vẫn xích chặt trên người chị. Nhưng vào lúc ấy, chị không còn cách nào..." Nói tới chỗ này, trong giọng nói của Hứa Bách Hàm đã có nghẹn ngào rõ ràng.
"Trên bờ biển không có bất kỳ ai, chị chỉ có thể cứu một người. Vân Bạc bị sóng càng cuốn càng xa, em trai vẫn còn đang cận bờ, chị cuối cùng, cắn răng, xoay chuyển phương hướng, bơi đến về phía em trai, liều mạng kéo em trai trở về bờ. Phút chốc lúc quay lưng, chị nghe được tiếng tê tâm liệt phế của Vân Bạc từ biển truyền tới ‘Hứa Bách Hàm, tôi hận chị...’ "
Lục Tử Tranh nhìn thấy giọt lệ khẽ lướt xuống từ trên khóe mắt Hứa Bách Hàm, lại càng không mở được miệng, không nói ra được bất kỳ lời an ủi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, mặt trái của bao nhiêu năm mỉm cười của Hứa Bách Hàm, là ẩn giấu đau thương như vậy. Mà dù cho có an ủi tình thâm ý trọng, đại để cũng không cách nào thật sự khiến Hứa Bách Hàm dễ chịu hơn đâu nhỉ.
Hứa Bách Hàm rũ hai mắt, giọng khàn khàn: "Khi đó chị không có lựa chọn nào khác. Chị không sợ rằng mình sẽ vùi thây biển rộng cùng em ấy, nhưng từng tiếng hô chị ơi cứu em, chính là đứa em trai tình cảm thâm hậu cùng chị lớn lên từ nhỏ, chị không thể thấy chết mà không cứu. Chị chỉ có thể liên tục gào thét trong lòng, van xin em ấy có thể nghe được tâm ý của chị, rằng chị muốn nói cho em ấy biết, Vân Bạc, em đừng sợ, chờ chị, chị đến với em ngay, em đừng trôi quá xa, chạy quá xa nhé, chờ chị..."
“Chờ sau khi chị cứu em trai xong, quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng Vân Bạc nữa. Chị lại lần nữa chạy về biển lớn, người lớn xung quanh cũng đã nghe tiếng chạy tới, bọn họ kéo lại chị, không cho chị qua đó, mặc chị giãy dụa gào khóc, cuối cùng, té xỉu ở trên bờ biển.”
Lục Tử Tranh cắn môi, ánh mắt rơi vào thiếu nữ trên tường cách đó không xa, thiếu nữ đứng cạnh biển nhìn bờ biển, ánh mắt, tuyệt vọng lại đau thương... Lòng Lục Tử Tranh, buồn đến đau đớn.
Ánh mắt Hứa Bách Hàm, theo tầm mắt của Lục Tử Tranh, cũng rơi vào trên bức họa kia.
"Lúc chị tỉnh đã ở bệnh viện, mẹ ngồi bên cạnh chị, câu đầu tiên chị mở miệng chính là hỏi mẹ, Vân Bạc đâu, Vân Bạc ở đâu? Nhưng mẹ lại lảng tránh mắt chị, không hề trả lời chị. Chị đã hiểu ngay, Vân Bạc không còn, em ấy đã cứu chị, nhưng chị lại vứt bỏ em ấy. Chị đã không còn sức để khóc nỗi, bên tai vẫn vang vọng câu nói kia ‘Hứa Bách Hàm, tôi hận chị’, lòng chị bắt đầu đau, rất sợ một mình em ấy sẽ sợ hãi trên đường đi u tối, sợ nước biển lành lạnh man mác khiến em ấy chịu không nỗi... Một khắc đó, chị mới thật sự hiểu được, chị đã yêu em ấy nhiều đến thế... Buổi trưa lúc mẹ chị rời đi, chị rút kim, nhảy xuống từ phòng bệnh tầng năm của bệnh viện, chị không nỡ khiến em ấy một mình cô đơn ra đi..."
Lục Tử Tranh nghe đến hoảng sợ, thân thể không nhịn được nhẹ nhàng run lên một hồi, Hứa Bách Hàm đã nhận ra, đưa tay vỗ vỗ hai chân chị, hiểu ý mà động viên cô.
"Độ cao tầng năm, không cho chị toại nguyện đi theo Vân Bạc được, chỉ là, tàn phế hai chân chị mà thôi. Người trong nhà đều cho rằng bởi chị không cứu được Vân Bạc mà cảm thấy hổ thẹn, đều khuyên chị nói rằng dạng tình huống khi đó vốn là khó lưỡng toàn cả hai, con đã hết sức, không ai sẽ trách con, Vân Bạc cũng nhất định sẽ hiểu cho con. Nhưng chị biết, bọn họ không ai hiểu Vân Bạc, em ấy yêu hận rõ ràng như vậy, là người không cho phép có một tia hạt cát vào mắt, một khắc ấy khi chị xoay người đi, đối với em ấy mà nói, đã mang ý nghĩa vứt bỏ cùng phản bội rồi. Em ấy dùng hết khí lực cuối cùng của sinh mệnh hô lên tôi hận chị, đã chứng minh, Vân Bạc đang trách chị, dù yêu chị, nhưng càng hận chị..."
Lục Tử Tranh không biết nên nói cái gì, cổ họng của cô như bị cái gì nghẹn lại, kêu lên chữ “Chị...”, bèn im bặt dần.
Khóe môi Hứa Bách Hàm mang theo nụ cười hờ hững nhợt nhạt, như đang tự giễu: “Sau đó, mấy lần chị lại suy nghĩ luẩn quẩn, ba mẹ thấy thế bèn khuyên chị, nói với chị, ‘Bách Hàm, con chờ chút đi, có lẽ, Vân Bạc đã được người cứu lên không chừng. Đội cứu hộ tìm cả một ngày vẫn chưa tìm thấy con bé, khả năng này, cũng không phải không có. Chờ Vân Bạc dưỡng thân thể tốt xong, sẽ quay về tìm con, nếu lúc đó con không ở đây, vậy làm sao bây giờ?’ Thế là, chị tóm lấy cái rơm rạ cuối cùng này, kéo dài hơi tàn mà sống nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy. Chị khờ dại không đi chữa chân, ngồi xe lăn 12 năm, chỉ hy vọng có một ngày Vân Bạc quay về, nếu em ấy vẫn trách chị, chị có thể dùng nó để chứng minh, chị thật sự yêu em ấy, rất yêu rất yêu em ấy.”
“Nhưng mà, chị biết, chị đợi không được em ấy rồi, câu chị yêu em mà chị vẫn nợ em ấy kia, em ấy mãi mãi cũng không nghe được...” Hứa Bách Hàm cười, cuối cùng lại từ từ tan biến ở bên môi.
Bên ngoài phòng, giọng nói lạnh lùng của Giang Hoài Khê chậm rãi chảy xuôi qua: “Đóa hoa tàn lụi, không cách nào hái lấy, tình yêu tàn héo, lại không cách nào quay về. Có bao nhiêu người, bên trong sau này của không còn sau này nữa, mới bắt đầu hối hận vì lỗi lầm vụt mất khi xưa. Sau cùng một ca khúc《Sau này》, dành tặng mọi người.”
"Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa."
Hứa Bách Hàm cúi người nhẹ nhàng hôn hít đôi môi đỏ hồng của thiếu nữ bên trong chân dung trước mặt, khóe môi giương lên độ cong nho nhỏ, giọng nói, bình tĩnh đến đáng sợ: “Tử Tranh, chị không định lại lừa mình dối người mà chờ đợi, Vân Bạc em ấy nhất định cũng đợi đến sốt ruột rồi...”
Lời editor: Hết hồn chưa hôm nay trồi lên up 2c để thông báo tạm thời drop, thật ra là cố tình drop khúc gây cấn =))) như đã hẹn, gặp lại tháng sau nhé =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.