Cô Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

Chương 7

Cần Thái

15/12/2014

Cửa lớn vừa mới đóng lại, Từ Như Nhân liền rơi vào trong một lòng ngực kiên cố.

Chùm chìa khóa bị rơi xuống đất, hai tay Từ Như Nhân vòng lên vai của anh, phóng túng khát vọng bản thân nhiệt tình hôn trở lại, lập tức bị anh ôm lên, hai bóng dáng dây dưa không một kẻ hỡ hướng vào phía trong phòng khách mà di chuyển.

Tào Doãn Anh như là sư tử đói bụng nhiều ngày, gặp được đồ ăn yêu thích, hận không thể lập tức đem cả sương cốt cũng nuốt vào bụng, bất chấp mọi thứ xung quanh.

Đem váy của cô kéo lên cao, động tác lôi kéo làm hư mất đôi tất chân của cô, nhưng cả hai người đều không ai để ý đến chuyện đó, Từ Như Nhân cũng có qua có lại mà lôi mở vạt áo áo sơ mi của anh, cởi ra chiếc thắt lưng bằng da của anh.

Đem người trong ngực đẩy ngã lên trên ghế sa lon, anh lập tức đè cả thân người lên.

====== Ta là dòng ngăn cách tạm thời === ===

Nhìn hai người, quần áo nửa người trên gần như hoàn toàn nguyên vẹn, nửa người dưới thì lại nhăn nhún hổn loạn vô cùng, tất chân bị xé rách của cô thậm chí còn bị vướn lại ở trên bàn chân phải, quần của anh thì chỉ cởi được một nửa.

Ý thức được ánh mắt của anh, hai gò má Từ Như Nhân ửng hồng, quả thật là cô cũng hoàn toàn không có tư cách mà nói anh.

"Đi thôi, anh giúp em tắm rửa." Cái này xem như là "Biện pháp bồi thường" của anh a!

Rút mấy miếng giấy thay cô lau chùi sạch sẽ, Tào Doãn Anh dứt khoát cởi bỏ quần dài của mình, ôm lấy cô hướng phòng tắm đi đến.

"Cứ để em tự mình tắm rửa được rồi." Không phải là chưa từng cùng tắm với nhau, nhưng Từ Như Nhân vẫn cảm thấy rất không tự nhiên.

"Anh cũng muốn tắm." Hình như anh rất thích xem bộ dạng không được tự nhiên của cô, bước chân cũng không ngừng tiến thẳng vào phòng tắm, mở nước ấm, sau khi đã chuẩn bị ổn thõa cho bản thân mình, thì anh liền ung dung tiến tới cởi ra những phần quần áo còn vướn trên người cô.

"Em tự mình làm." Từ Như Nhân muốn quay lưng lại, lại bị anh một tay kéo về trong ngực, song song ngồi trên cạnh của bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch.



"Trên người của em có chỗ nào mà anh chưa xem qua chứ?" Anh đùa với cô, cười rất thoải mái.

Không chỉ có xem, toàn thân cao thấp của cô đều đã bị anh thân mật một lần, hiện tại bất quá cũng chỉ là cởi chút quần áo, có cần trốn thành như vậy không? Hai người ở chung một chỗ như vầy cũng đã trôi qua ba năm rồi nha? Cô vẫn cứ thẹn thùng như vậy.

"Cái đó không giống." Cô đứng ngồi không yên mà nghiêng mặt nhìn bốn phía. Hai người một số chỗ gần như lộ ra trọn vẹn, cô cứ như vậy mà ngồi trên đùi anh, da thịt trực tiếp dán vào da thịt, thật là. . . . . . Rất giống như đùa với lửa ah!

"Đều giống nhau cả." Xem cô rục rịch bất an, tự cho là mình không để lại dấu vết cố gắng kéo đôi mông trắng nõn tạo ra khoảng cách cùng với "Bộ vị trọng yếu " của anh, anh nhịn không được bật cười, hảo tâm trực tiếp đem cái đầu đang vòng vo mãi không yên của cô quay lại, khiến cho mặt của cô quay về phía mình.

Quen thuộc mà đưa tay lấy bông tẩy trang, anh nâng tay lau đi lớp trang điểm trên mặt cô.

"Em. . . . . ." Cô mới mở miệng, đã bị anh đánh gãy.

"Khép miệng lại nào." Anh liếc cô một cái, tiếp tục công trình trọng đại của mình, không quên phàn nàn theo quán tính. "Không có việc gì thì trang điểm làm chi chứ. . . . . . Muốn hôn em thì không phải ăn vào son môi thì cũng là ăn vào mấy lớp phấn!"

Từ Như Nhân rất muốn trả lời anh, trang điểm là quy định ở chỗ làm việc, hơn nữa cô cũng không trang điểm quá đậm, không thích anh có thể không cần hôn!

Nhưng cô rất không nỡ không muốn làm hỏng sự yên bình của giây phút này, chỉ còn biết ngậm miệng, tùy ý để anh tiến hành cái công trình thanh lý trên chính mặt mình.

"Như vậy không phải tốt hơn nhiều sao?" Thoả mãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết của cô, Tào Doãn Anh trầm mặc một lúc.

Không trang điểm, làm cô thiếu đi một phần khôn khéo lõi đời, ngũ quan thanh nhã càng hiển lộ ra, hơn nữa mái tóc dài đen nhánh buông xõa khiến cô hoàn toàn không giống người trợ lý hoàn mỹ lúc đang làm việc.

Khuôn mặt của cô rất nhỏ nhắn, một đôi mắt tròn vo đen lấy, hơn nữa khung xương nhỏ nhắn xinh xắn, như thế này mà đi ra ngoài khẳng định có khối người tưởng rằng cô là thiếu nữ vị thành niên, nói không chừng còn có một đống mấy kẻ thích cosplay muốn lừa gạt mang cô về nhà.



Không hiểu nổi cô nữa, rõ ràng bề ngoài rất giống như một cô bé con yếu đuối rất cần người bảo hộ, nhưng lại hết lần này tới lần khác đơn giản chỉ muốn đem bộ dạng này của mình ẩn giấu đi, nghênh ngang mà xông vào khu giành cho động vật ăn thịt cùng người ta đoạt thành xứng vương.

Càng đau đầu hơn nữa chính là, sức chiến đấu của cô thật đúng là cao đến mười phần, công phu ngụy trang cũng là hạng nhất, khiến cho mỗi người đều cho rằng cô là một cô gái đầu rồng lưng hổ. Cho xin đi! Có thể nhìn cho kỹ một chút được hay không? Chuyện này thật làm anh cực kỳ khó chịu đấy.

Cho nên mỗi lần khi vừa nhìn thấy, liền không nhịn được muốn làm khó dễ cô, đả kích cô, xem thử có thể đem cô biến trở về bộ dáng nguyên bản này hay không, quả nhiên bộ dạng này thuận mắt nhiều hơn!

"Sao vậy?" Thấy anh ngốc ra đó, Từ Như Nhân mở miệng hỏi.

Thấy cô mở to đôi mắt vô tội, con ngươi màu đen trong veo như nước như muốn hút lấy người khác, lòng anh rung động vô cùng, nhịn không được lại quấn lấy cô hôn lên.

Tình huống trần trụi này rất thuận tiện cho anh "Muốn làm gì thì làm", vừa hôn vừa sờ, muốn đem những phản đối của cô chận lại!

"Uh. . . . . ." Cô mê loạn than nhẹ, trong cơ thể lại nổi lên sự xao động bức bối cực kỳ quen thuộc.

Anh ôm cô nhấc cao lên, giống như một đứa trẻ tham ăn được ăn kẹo đường vậy, còn thè lưỡi ra liếm lấy rồi vừa hôn vừa cắn, luyến tiếc không nỡ buông ra.

Thẳng đến khi làn nước ấm trong bồn tắm dội vào thân thể của anh, anh mới nhớ tới "Chính sự" vẫn chưa xử lý.

Dựa vào trên vai cô thật lâu, sau khi đã cố gắng dẹp loạn dục hỏa trên người, anh mới động thủ.

Tắt nước ấm, anh đổ ra loại sữa tắm mà cô yêu thích, dùng thái độ làm việc nghiêm túc nhất tinh tế bôi bọt sửa tắm lên trên người cô, bất luận là địa phương nhỏ bé nào anh cũng đều không buông tha, lúc đôi bàn tay lớn lướt qua giữa hai chân cô, càng mập mờ mà dừng lại thêm một hồi.

Cả khuôn mặt Từ Như Nhân đều hồng thấu, vì cái gì mà người này có thể lấy cái chuyện đứng đắn như vầy mà làm ra được cái khung cảnh mập mờ gợi dục như vậy chứ? Chính mình đối với phương diện này vĩnh viễn không thể nào bình thường được như anh!

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng y hệt táo chín của cô, Tào Doãn Anh đắc ý cười, sau khi thay cô chà rửa sạch sẻ, ôm lấy cô thả người vào trong bồn tắm đã được thay đầy nước ấm mới, sau đó mới tẩy rữa cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook