Chương 33
Tử Thiếu Ngôn
26/10/2019
Mỗi lần anh trưng cái bộ dáng này ra, cô luôn có cảm giác anh gần giống như một người đang đi tu vậy, không gần phụ nữ, không thể nào có được. Vào những lúc như thế này, cô thật sự muốn phá bỏ cái cảm giác đó đi, muốn biết được phải làm cách nào mới câu dẫn được anh.
Lương Tấn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô chăm chú: “Chuyện gì?”
Dáng vẻ anh vẫn nghiêm túc như thế. Mỗi lần anh trưng cái bộ dáng này ra, cô luôn có cảm giác anh gần giống như một người đang đi tu vậy, không gần phụ nữ, không thể nào có được. Vào những lúc như thế này, cô thật sự muốn phá bỏ cái cảm giác đó đi, muốn biết được phải làm cách nào mới câu dẫn được anh.
Vưu Châu Châu từ chỗ ngồi đứng dậy, giày cao gót kêu lên “Cạch cạch cạch” vài tiếng, cô đã đến trước mặt Lương Tấn, cách anh rất gần. Cô nắm lấy cà vạt của anh, một tay nhẹ nhàng kéo về phía mình, tay còn lại nắm lấy phần nút thắt trên cà vạt của anh, vừa kéo vừa chậm rãi dời xuống dưới, cuối cùng dừng tại ngực anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt của Lương Tấn, nói: “Anh đoán xem.”
Lương Tấn nắm chặt lấy cái tay đang đặt trước ngực anh, nhưng lại không lấy ra, cũng không nói chuyện. Một tay khác của anh vẫn còn đang nắm lấy tay nắm hành lý, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Trong quán bar lớn như thế, mà chỉ có mỗi hai người họ. Ánh đèn sặc sỡ đánh lên người bọn họ, thoáng cái lại tắt, lúc sáng lúc tối, khiến cho trong lòng hai người không khỏi gợn sóng. Tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Lương Tấn nắm chặt tay cô, không bỏ ra, chuyện này đối với cô có thể nói là anh đang ngầm đồng ý, Vưu Châu Châu tiến thêm một bước nữa. Cúi đầu, hôn vào mu bàn tay của anh.
Điều này khiến cho Lương Tấn lấy lại tinh thần, anh thả tay cô ra, cũng nhân lúc đó kéo cà vạt lại. Sau đó, anh nói: “Tôi đã nói rồi, sẽ không có lần thứ hai.”
Hai cánh tay của Vưu Châu Châu rơi xuống hai bên hông.
Lần đầu khi anh nói câu này, là khi bay qua khu vực mưa bão kia, sau cái hôn trong buồng lái ngày hôm đó. Cùng lắm, lần này giọng anh có phần dịu dàng hơn, tưởng chừng như không hề có chút giọng điệu khó chịu nào.
“Anh đang mong chờ…” Vưu Châu Châu ngừng một chút, chậm rãi nói ra câu kế tiếp: “Chờ tôi hôn anh.”
Lương Tấn nhìn cô: “Lại nói bậy bạ gì đó.”
“Ánh mắt của anh đã nói cho tôi biết điều mà anh muốn che giấu đó. Cơ trưởng Lương, có phải tại vì chỉ có hai người chúng ta trong căn phòng yên tĩnh này…”
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lương Tấn nhanh chóng cắt ngang lời nói của Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu cúi đầu, ở chỗ tay cô đặt ban nãy — hôn vào trước ngực anh một cái.
Bộ đồng phục màu xanh da trời thật mỏng dường như không có chút tác dụng ngăn cản gì cả. Anh có cảm giác như cô đang đụng đến thân thể của mình vậy.
Vưu Châu Châu cười: “Tôi có thể nghe được tiếng trái tim anh đang đập lên thình thịch, nhảy lên vì vui sướng đó.”
Cô lại đi vòng ra sau lưng Lương Tấn, ôm anh từ phía sau, theo đó đem mặt áp vào lưng anh, hai thân thể cứ thế mà sít chặt với nhau thêm một chút. Cả cơ thể của Lương Tấn lúc này cứng đờ.
“Lương Tấn, anh thích tôi.” Cô nhẹ giọng cười.
Anh lấy lại tinh thần, tách tay cô ra.
Cô lại vòng tay ôm chặt anh hơn, nhẹ nói: “Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm gì anh đâu. Cứ yên lặng như thế này là tốt rồi.”
Lương Tấn nghe thấy thế, nới lỏng lực tay, không giống như là muốn tách tay cô ra, mà thay vào đó dường như là đang nhẹ nắm chặt lấy tay Vưu Châu Châu.
Ánh đèn mờ lúc sáng lúc tối, hơi thở của cả hai lại càng gần nhau hơn, cơ thể cứ thế sít chặt lẫn nhau, làm cho người ta phát sốt, quên đi hết tất cả. Nhưng đến khi cơ thể của cả hai càng lúc càng nóng, thì anh lại lui ra. Đẩy cánh tay cô, sau đó đưa lưng về phía Vưu Châu Châu, nói: “Nếu như không có chuyện gì để nói, thì tôi sẽ đi.”
Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nói: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Cô đi đến trước quầy bar ban nãy mình mới ngồi xuống. Sau đó, Vưu Châu Châu quay người lại, vẫn thấy Lương Tấn đứng đó không nhúc nhích, cô nói: “Tới đây đi.”
Anh đi đến, ngồi xuống ghế bên cạnh Vưu Châu Châu.
Trên quầy bar lúc này đang bày ra hai ly rượu champange, bên cạnh còn có một bình rượu chứa đầy chất lỏng màu đỏ bên trong. Như là đã có người để ra sẵn. Vưu Châu Châu rót rượu ra, đẩy một lý rượu đến trước mặt anh.
“Nghe nói, ngày mai anh không có nhiệm vụ.” Cô nói.
“Ừm.”
“Vậy thì chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa nói chuyện.”
Vưu Châu Châu nâng ly rượu lên trước mặt, chạm nhẹ vào ly của anh, sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm: “Anh có muốn qua Bắc Hàng làm việc không?” Cuối cùng cô cũng nói đến chủ đề chính.
Lương Tấn cũng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nói: “Không.”
“Anh chưa suy nghĩ, mà đã đưa ra câu trả lời rồi sao?”
“Không cần phải suy nghĩ.”
“Bắc Hàng lớn hơn so với Trường Cát, nếu anh qua Bắc Hàng chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn.”
Lương Tấn không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Vậy thì, Trường Cát cũng có thể giống như vậy.”
“Lương Tấn, tôi rất hi vọng anh đến Bắc Hàng làm việc đó.” Vưu Châu Châu lại uống thêm một ngụm rượu, anh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
“Cô cũng không cần phải nói nhiều đến thế, tôi sẽ không đi.”
“Ôi!” Vưu Châu Châu thở dài một tiếng: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Lương Tấn trả lời: “Tôi đang làm bên Trường Cát rất tốt. Không những thế, tôi cũng đã ký hợp đồng với Trường Cát, đây cũng là nguyên do.”
Nhiệm vụ mới của Minh Ngọc là bay đi Singapore. Lúc sắp cất cánh, thời tiết đột nhiên thay đổi, rơi xuống một trận mưa lớn. Vì thế nên các máy bay chuẩn bị cất cánh đều phải ngừng lại, chuyện này so với dự báo thời tiết có chút chênh lệch.
Các hành khách ai nấy cũng đã lên máy bay, chỉ cần đợi đến lúc máy bay có thể cất cánh. Khi nghe được giọng cơ trưởng thông báo chuyến bay sẽ bị hoãn lại, các hành khách không ít thì nhiều cũng đều có chút bực mình.
Đợi một lúc, mưa vẫn còn rơi, dựa vào dự báo thời tiết mới nhất của sân bay, cơn mưa này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian.
“Cơ trưởng Minh, tôi e là chúng ta phải hủy bỏ chuyến bay lần này.” Minh Ngọc lúc này nhận được một cuộc điện thoại từ công ty, bởi vì thời tiết sẽ làm ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến bay, nên công ty đã đề nghị hủy bỏ chuyến bay lần này.
“Tôi nghĩ là tôi có thể bay.” Minh Ngọc nói. Một bên tai cô thì nghe tin tức dự báo của sân bay, vừa nói chuyện với công ty.
Công ty nhắc nhở: “Tầm nhìn sẽ thấp hơn chín trăm mét.”
Minh Ngọc trả lời: “Cục hàng không đã quy định, tiêu chuẩn thấp nhất để cất cánh là tám trăm mét.”
“Nhưng theo tiêu chuẩn của Bắc Hàng thì những chiếc máy bay Tri-jet(1) hoặc lớn hơn Tri-jet đều phải cất cánh ở độ cao chín trăm mét trở lên.”
Minh Ngọc tiếp tục nói: “Nhưng Bắc Hàng không viết rõ tiêu chuẩn này trong văn bản. Mà theo kinh nghiệm và nặng lực của tôi thì tầm nhìn từ tám trăm mét trở xuống, tôi đều có thể cất cánh. Tôi không muốn hành khách sẽ vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tiêu thụ, nên tôi yêu cầu công ty hãy tin tưởng tôi.”
Đầu dây bên kia có vài giây trầm mặc, sau đó nói: “Cơ trưởng Vưu có thể cất cánh dưới điều kiện tầm nhìn cũng thấp hơn tám trăm mét….”
Minh Ngọc nhanh chóng cắt ngang: “Tôi cũng có thể.”
Các hành khách trên máy bay đều đang than phiền về thời tiết. Minh Ngọc thì vẫn yêu cầu công ty hạ lệnh cho bay.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên chỉ đạo, Minh Ngọc đã thành công cất cánh dưới điều kiện tầm nhìn thấp hơn chín trăm mét.
Sau đó Bắc Hàng dường như nhận được thêm nhiều sự tín nhiệm từ khách hàng, họ cảm ơn vì chuyến bay không bị hủy bỏ, không muốn chỉ vì thế mà chuyến bay sẽ bị ảnh hưởng.
Công ty đối với biểu hiện của Minh Ngọc vô cùng hài lòng.
“Tôi là Minh Ngọc, nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất Bắc Hàng.”
Vưu Châu Châu tình cờ nghe được bài giới thiệu của Minh Ngọc với hành khách. Kiểu giới thiệu này vô cùng quen thuộc, là lần đầu tiên gặp Lương Tấn, cô cũng đã giới thiệu như thế.
Vưu Châu Châu đi vào phòng của chủ nhiệm Trần, nói rằng Lương Tấn không đồng ý đến Bắc Hàng làm việc.
Đúng lúc này, Minh Ngọc cũng vào phòng, sau khi nghe được lời nói của Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Lương bên Trường Cát ấy ạ?”
Chủ nhiệm Trần gật đầu.
Minh Ngọc nói: “Cháu nghĩ mình có thể thuyết phục được anh ấy.”
Vưu Châu Châu đột nhiên quay đầu nhìn Minh Ngọc, cô ấy có thể khiến cho Lương Tấn đến đây sao?
Chú thích
Tri-jet: máy bay phản lực trang bị ba động cơ phản lực. Nói chung, những chiếc máy bay phản lực của hãng hàng không được coi là một trong hai thế hệ thứ 2, do các địa điểm động cơ sáng tạo, ngoài sự tiến bộ của công nghệ tua bin cánh quạt.
Lương Tấn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô chăm chú: “Chuyện gì?”
Dáng vẻ anh vẫn nghiêm túc như thế. Mỗi lần anh trưng cái bộ dáng này ra, cô luôn có cảm giác anh gần giống như một người đang đi tu vậy, không gần phụ nữ, không thể nào có được. Vào những lúc như thế này, cô thật sự muốn phá bỏ cái cảm giác đó đi, muốn biết được phải làm cách nào mới câu dẫn được anh.
Vưu Châu Châu từ chỗ ngồi đứng dậy, giày cao gót kêu lên “Cạch cạch cạch” vài tiếng, cô đã đến trước mặt Lương Tấn, cách anh rất gần. Cô nắm lấy cà vạt của anh, một tay nhẹ nhàng kéo về phía mình, tay còn lại nắm lấy phần nút thắt trên cà vạt của anh, vừa kéo vừa chậm rãi dời xuống dưới, cuối cùng dừng tại ngực anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên đôi mắt của Lương Tấn, nói: “Anh đoán xem.”
Lương Tấn nắm chặt lấy cái tay đang đặt trước ngực anh, nhưng lại không lấy ra, cũng không nói chuyện. Một tay khác của anh vẫn còn đang nắm lấy tay nắm hành lý, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Trong quán bar lớn như thế, mà chỉ có mỗi hai người họ. Ánh đèn sặc sỡ đánh lên người bọn họ, thoáng cái lại tắt, lúc sáng lúc tối, khiến cho trong lòng hai người không khỏi gợn sóng. Tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Lương Tấn nắm chặt tay cô, không bỏ ra, chuyện này đối với cô có thể nói là anh đang ngầm đồng ý, Vưu Châu Châu tiến thêm một bước nữa. Cúi đầu, hôn vào mu bàn tay của anh.
Điều này khiến cho Lương Tấn lấy lại tinh thần, anh thả tay cô ra, cũng nhân lúc đó kéo cà vạt lại. Sau đó, anh nói: “Tôi đã nói rồi, sẽ không có lần thứ hai.”
Hai cánh tay của Vưu Châu Châu rơi xuống hai bên hông.
Lần đầu khi anh nói câu này, là khi bay qua khu vực mưa bão kia, sau cái hôn trong buồng lái ngày hôm đó. Cùng lắm, lần này giọng anh có phần dịu dàng hơn, tưởng chừng như không hề có chút giọng điệu khó chịu nào.
“Anh đang mong chờ…” Vưu Châu Châu ngừng một chút, chậm rãi nói ra câu kế tiếp: “Chờ tôi hôn anh.”
Lương Tấn nhìn cô: “Lại nói bậy bạ gì đó.”
“Ánh mắt của anh đã nói cho tôi biết điều mà anh muốn che giấu đó. Cơ trưởng Lương, có phải tại vì chỉ có hai người chúng ta trong căn phòng yên tĩnh này…”
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lương Tấn nhanh chóng cắt ngang lời nói của Vưu Châu Châu.
Vưu Châu Châu cúi đầu, ở chỗ tay cô đặt ban nãy — hôn vào trước ngực anh một cái.
Bộ đồng phục màu xanh da trời thật mỏng dường như không có chút tác dụng ngăn cản gì cả. Anh có cảm giác như cô đang đụng đến thân thể của mình vậy.
Vưu Châu Châu cười: “Tôi có thể nghe được tiếng trái tim anh đang đập lên thình thịch, nhảy lên vì vui sướng đó.”
Cô lại đi vòng ra sau lưng Lương Tấn, ôm anh từ phía sau, theo đó đem mặt áp vào lưng anh, hai thân thể cứ thế mà sít chặt với nhau thêm một chút. Cả cơ thể của Lương Tấn lúc này cứng đờ.
“Lương Tấn, anh thích tôi.” Cô nhẹ giọng cười.
Anh lấy lại tinh thần, tách tay cô ra.
Cô lại vòng tay ôm chặt anh hơn, nhẹ nói: “Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm gì anh đâu. Cứ yên lặng như thế này là tốt rồi.”
Lương Tấn nghe thấy thế, nới lỏng lực tay, không giống như là muốn tách tay cô ra, mà thay vào đó dường như là đang nhẹ nắm chặt lấy tay Vưu Châu Châu.
Ánh đèn mờ lúc sáng lúc tối, hơi thở của cả hai lại càng gần nhau hơn, cơ thể cứ thế sít chặt lẫn nhau, làm cho người ta phát sốt, quên đi hết tất cả. Nhưng đến khi cơ thể của cả hai càng lúc càng nóng, thì anh lại lui ra. Đẩy cánh tay cô, sau đó đưa lưng về phía Vưu Châu Châu, nói: “Nếu như không có chuyện gì để nói, thì tôi sẽ đi.”
Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nói: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Cô đi đến trước quầy bar ban nãy mình mới ngồi xuống. Sau đó, Vưu Châu Châu quay người lại, vẫn thấy Lương Tấn đứng đó không nhúc nhích, cô nói: “Tới đây đi.”
Anh đi đến, ngồi xuống ghế bên cạnh Vưu Châu Châu.
Trên quầy bar lúc này đang bày ra hai ly rượu champange, bên cạnh còn có một bình rượu chứa đầy chất lỏng màu đỏ bên trong. Như là đã có người để ra sẵn. Vưu Châu Châu rót rượu ra, đẩy một lý rượu đến trước mặt anh.
“Nghe nói, ngày mai anh không có nhiệm vụ.” Cô nói.
“Ừm.”
“Vậy thì chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa nói chuyện.”
Vưu Châu Châu nâng ly rượu lên trước mặt, chạm nhẹ vào ly của anh, sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm: “Anh có muốn qua Bắc Hàng làm việc không?” Cuối cùng cô cũng nói đến chủ đề chính.
Lương Tấn cũng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nói: “Không.”
“Anh chưa suy nghĩ, mà đã đưa ra câu trả lời rồi sao?”
“Không cần phải suy nghĩ.”
“Bắc Hàng lớn hơn so với Trường Cát, nếu anh qua Bắc Hàng chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn.”
Lương Tấn không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Vậy thì, Trường Cát cũng có thể giống như vậy.”
“Lương Tấn, tôi rất hi vọng anh đến Bắc Hàng làm việc đó.” Vưu Châu Châu lại uống thêm một ngụm rượu, anh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
“Cô cũng không cần phải nói nhiều đến thế, tôi sẽ không đi.”
“Ôi!” Vưu Châu Châu thở dài một tiếng: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Lương Tấn trả lời: “Tôi đang làm bên Trường Cát rất tốt. Không những thế, tôi cũng đã ký hợp đồng với Trường Cát, đây cũng là nguyên do.”
Nhiệm vụ mới của Minh Ngọc là bay đi Singapore. Lúc sắp cất cánh, thời tiết đột nhiên thay đổi, rơi xuống một trận mưa lớn. Vì thế nên các máy bay chuẩn bị cất cánh đều phải ngừng lại, chuyện này so với dự báo thời tiết có chút chênh lệch.
Các hành khách ai nấy cũng đã lên máy bay, chỉ cần đợi đến lúc máy bay có thể cất cánh. Khi nghe được giọng cơ trưởng thông báo chuyến bay sẽ bị hoãn lại, các hành khách không ít thì nhiều cũng đều có chút bực mình.
Đợi một lúc, mưa vẫn còn rơi, dựa vào dự báo thời tiết mới nhất của sân bay, cơn mưa này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian.
“Cơ trưởng Minh, tôi e là chúng ta phải hủy bỏ chuyến bay lần này.” Minh Ngọc lúc này nhận được một cuộc điện thoại từ công ty, bởi vì thời tiết sẽ làm ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến bay, nên công ty đã đề nghị hủy bỏ chuyến bay lần này.
“Tôi nghĩ là tôi có thể bay.” Minh Ngọc nói. Một bên tai cô thì nghe tin tức dự báo của sân bay, vừa nói chuyện với công ty.
Công ty nhắc nhở: “Tầm nhìn sẽ thấp hơn chín trăm mét.”
Minh Ngọc trả lời: “Cục hàng không đã quy định, tiêu chuẩn thấp nhất để cất cánh là tám trăm mét.”
“Nhưng theo tiêu chuẩn của Bắc Hàng thì những chiếc máy bay Tri-jet(1) hoặc lớn hơn Tri-jet đều phải cất cánh ở độ cao chín trăm mét trở lên.”
Minh Ngọc tiếp tục nói: “Nhưng Bắc Hàng không viết rõ tiêu chuẩn này trong văn bản. Mà theo kinh nghiệm và nặng lực của tôi thì tầm nhìn từ tám trăm mét trở xuống, tôi đều có thể cất cánh. Tôi không muốn hành khách sẽ vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tiêu thụ, nên tôi yêu cầu công ty hãy tin tưởng tôi.”
Đầu dây bên kia có vài giây trầm mặc, sau đó nói: “Cơ trưởng Vưu có thể cất cánh dưới điều kiện tầm nhìn cũng thấp hơn tám trăm mét….”
Minh Ngọc nhanh chóng cắt ngang: “Tôi cũng có thể.”
Các hành khách trên máy bay đều đang than phiền về thời tiết. Minh Ngọc thì vẫn yêu cầu công ty hạ lệnh cho bay.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên chỉ đạo, Minh Ngọc đã thành công cất cánh dưới điều kiện tầm nhìn thấp hơn chín trăm mét.
Sau đó Bắc Hàng dường như nhận được thêm nhiều sự tín nhiệm từ khách hàng, họ cảm ơn vì chuyến bay không bị hủy bỏ, không muốn chỉ vì thế mà chuyến bay sẽ bị ảnh hưởng.
Công ty đối với biểu hiện của Minh Ngọc vô cùng hài lòng.
“Tôi là Minh Ngọc, nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất Bắc Hàng.”
Vưu Châu Châu tình cờ nghe được bài giới thiệu của Minh Ngọc với hành khách. Kiểu giới thiệu này vô cùng quen thuộc, là lần đầu tiên gặp Lương Tấn, cô cũng đã giới thiệu như thế.
Vưu Châu Châu đi vào phòng của chủ nhiệm Trần, nói rằng Lương Tấn không đồng ý đến Bắc Hàng làm việc.
Đúng lúc này, Minh Ngọc cũng vào phòng, sau khi nghe được lời nói của Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Lương bên Trường Cát ấy ạ?”
Chủ nhiệm Trần gật đầu.
Minh Ngọc nói: “Cháu nghĩ mình có thể thuyết phục được anh ấy.”
Vưu Châu Châu đột nhiên quay đầu nhìn Minh Ngọc, cô ấy có thể khiến cho Lương Tấn đến đây sao?
Chú thích
Tri-jet: máy bay phản lực trang bị ba động cơ phản lực. Nói chung, những chiếc máy bay phản lực của hãng hàng không được coi là một trong hai thế hệ thứ 2, do các địa điểm động cơ sáng tạo, ngoài sự tiến bộ của công nghệ tua bin cánh quạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.