Chương 23: Hồi nữa đến giờ ăn, cô cứ đem đùi gà của tôi đưa cho anh ấy
Tử Thiếu Ngôn
26/10/2019
Vưu Châu Châu nhắm mắt lại, “A” một tiếng: “Cô cứ tiếp tục quan sát anh ấy và những hành khách còn lại trong khoang đi.”
Chỉ trong chốc lát, tiếp viên trưởng Vương lại đến nói: “Anh Lương vừa nhắm mắt được một chút mà đã phải tình dậy rất nhanh. Cô gái ngồi cùng hàng làm rơi kẹp tóc dưới chân nên anh ấy phải nhặt lên trả lại cho cô ta.”
Lại là cô ả! Vưu Châu Châu nhíu mày.
“Cô gái ngồi cùng hàng với anh Lương, lúc lấy cục sạc từ trong túi xách ra thì cục sạc rơi xuống cạnh chân anh ấy, nên cô ta nhờ anh Lương nhặt hộ.”
“Anh Lương…”
Vưu Châu Châu vừa hừ lạnh vừa cười: “Cô nàng ấy lại làm rơi gì rồi?”
“Bây giờ thì không làm rơi gì nữa, nhưng hành lý của cô ta đặt bên trên chỗ anh Lương nên nhờ anh ấy đứng dậy lấy xuống dùm. Thế là anh Lương lại phải đứng dậy, lấy đồ xuống hộ cô ta.”
“Emma Billie.” Vưu Châu Châu đọc thẳng họ và tên của vị khách hàng kia: “Đến từ Hà Lan.”
Tiếp viên Vương suy nghĩ một chút: “Hình như có một vị khách tên này.”
Vưu Châu Châu xụ mặt: “Không phải là hình như, mà đây chính là tên của vị khách hàng đó.”
“Trí nhớ của cơ trưởng Vưu thật tốt.” Tiếp viên trưởng Vương nói.
Lục Phi và Tần Hãn cười không ngớt. Cô hơi liếc mắt nhìn hai người, sau đó hướng người về phía tiếp viên nói: “Cô đi hỏi anh ấy, có muốn uống nước táo không?”
“Được.”
Còn chưa tới thời gian phục vụ đồ ăn và thức uống. Mà nước táo lại là loại nước trái cây mà Vưu Châu Châu thích nhất, mỗi lần bay, phi hành đoàn lúc nào cũng đặc biệt vì cô mà chuẩn bị.
Tiếp viên trưởng Vương vừa đi, buồng lái nhanh chóng truyền đến một tràng cười lớn.
Lục Phi nói: “Cơ trưởng Vưu, tôi cũng muốn một ly nước táo.”
Tần Hãn nói: “Có thể cho tôi một ly luôn được không?”
Bên trong khoang máy bay, Lương Tấn đưa hành lý cho vị khách nữ ngồi ở ghế bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếp viên trưởng đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Chào anh, anh có muốn một ly nước táo hay không?”
Lương Tấn nghe thấy thế lại mở mắt, nhìn bốn phía. Cũng chưa phải lúc phục vụ bữa ăn trên máy bay. Anh nói: “Không cần, cảm ơn.”
Sau khi Vưu Châu Châu nghe lại những gì tiếp viên trưởng kể, đưa mắt nhìn xuống đồng hồ: “Hồi nữa đến giờ ăn, cô cứ đem đùi gà của tôi đưa cho anh ấy.”
Đến giờ phục vụ bữa ăn, như đã được dặn dò trước, tiếp viên Vương đã đem phần đùi gà của Vưu Châu Châu đưa cho Lương Tấn.
Cô gái ngồi bên cạnh khi nhìn thấy, mặt nhanh chóng sáng lên, dùng tiếng anh không lưu loát hỏi tiếp viên đưa phần ăn cho Lương Tấn rằng, có còn phần nào giống vậy nữa không, cô ấy cũng muốn.
Tiếp viên chỉ mỉm cười trả lời: “Thật xin lỗi, đùi gà chúng tôi chỉ có duy nhất một phần thôi.”
Anh nghi ngờ nhìn vào phần đùi gà trước mặt, nhưng không lên tiếng, im lặng cúi đầu ăn.
“Anh ta có ăn hết cái đùi gà đó không?” Một lúc sau, Vưu Châu Châu hỏi tiếp viên trưởng.
“Đã ăn xong rồi.”
Cô cười: “Cô cứ tiếp tục chú ý anh ta.”
Máy bay đã tiến vào không phận của Nga, Vưu Châu Châu nói chuyện với nhân viên kiểm soát không lưu, kế tiếp hạ độ cao xuống theo yêu cầu của họ rồi tiếp tục vững vàng lái máy bay.
“Cơ trường, cô đi nghỉ đi.” Lục Phi nhắc nhở cô.
Thời gian bay của cơ trưởng không được vượt quá tám giờ, lúc bay đường dài thì bắt buộc phải nghỉ ngơi. Vưu Châu Châu đứng ra khỏi chỗ lái, Lục Phi theo đó mà ngồi lên.
Cô đi ngang, nhìn lướt vào khoang máy bay. Bên ngoài cabin trời đã tối, bên trong khoang máy bay mở vài ánh đèn ảm đạm. Các hành khách dường như đang chìm vào giấc ngủ, một vài người đang đeo tai nghe nhìn vào màn hình phía trước ghế, ngoài ra còn có người ngáy ngủ. Lương Tấn ngồi gần cuối máy bay, cũng đang ngủ, bên cạnh là chỗ trống. Vị khách nữ bên cạnh anh, cũng đang dựa lưng vào thành ghế, ngủ thiếp đi. Cô liếc nhìn vị khách nữ người Hà Lan kia, tóc nâu sẫm, làn da trắng mịn, mũi cao, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ thấy cô ấy xinh đẹp đến mức nào. Nhưng theo cô xinh đẹp cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi.
Vưu Châu Châu đi đến chỗ trống, ngồi xuống, quay đầu nhìn anh. Lương Tấn ngủ không sâu, nhanh chóng mở to mắt cảnh giác. Dưới ánh đèn lờ mờ, bốn mắt nhìn lấy nhau.
Cô nâng môi lên, nhỏ giọng nói: “Cơ trưởng Lương, chào mừng anh đã bay chuyến bay của hãng hàng không Bắc Hàng, do nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất và xinh đẹp nhất, Vưu Châu Châu điều khiển.”
Lương Tấn thản nhiên nói: “Đến giờ nghỉ rồi thì đừng chạy lung tung.”
Vưu Châu Châu nhẹ cong khóe mắt: “Anh đang quan tâm tôi sao?”
“Tôi đang vì sự an toàn của tất cả mọi người.”
“Cơ trưởng Lương thật là có một trái tim nhân hậu nha.” Cô đem ngón tay chống lên ngực Lương Tấn, ở đó chậm rãi vẽ vòng tròn: “Anh đúng là tốt bụng nha, còn giúp người khác nhặt đồ và xách hành lý nữa chứ.”
Anh giữ lấy tay cô, đem tay cô từ trong lồng ngực anh lấy ra.
Vưu Châu Châu hỏi: “Cô ấy đẹp không?”
Lương Tấn nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy như tỏa sáng trong đêm tối. Anh biết người cô hỏi đến là ai, nhìn cô vài giây, nhắm mắt lại, cứ thế mặc kệ cô.
“Anh không nói, tức là anh ngầm thừa nhận là cô ấy không đẹp bằng tôi.”
Vưu Châu Châu lại tiếp tục nói nhỏ bên tai anh. Lương Tấn xoay đầu tránh né.
“Anh đối xử với những người khác lúc nào cũng lịch sự, nhưng chỉ riêng với tôi, anh lúc nào cũng lạnh như băng.” Cô nói.
Anh mở mắt nói: “Tôi đối xử với ai cũng như thế cả.”
“Nhưng tôi không cảm giác được cách cư xử ga-lăng của anh dành cho tôi?”
Lương Tấn nhìn cô chằm chằm.
“À không, lúc ở Rome anh có chở tôi, ở Toronto cứu tôi từ trong đám người ka ra, lại còn cõng tôi, còn cho tôi ngủ qua đêm ở phòng anh nữa.” Cô nhỏ giọng nói: “Tạm thời có thể coi là ga-lăng…”
Nhưng điều cô muốn không phải là những thứ này.
“Có phải là anh không thích gần phụ nữ không?”
“Về phòng cô nghỉ ngơi đi.” Lương Tấn hạ giọng nói.
“Tôi không muốn.”
Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: “Tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng như nhau thôi.”
Anh nhìn cô một hồi, quay đầu lại, nhắm mắt, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Chờ Lương Tấn nhắm mắt lại, Vưu Châu Châu mở to mắt, quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng đưa môi đến gần anh.
“Có thể nhỏ giọng lại một chút hay không!” Một vị khách dùng tiếng anh la to lên: “Ngủ ngáy có thể nào yên tĩnh một chút không!”
Khi nghe tiếng, Lương Tấn nhanh chóng mở mắt, ánh mắt nhắc nhở nhìn Vưu Châu Châu. Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên phía trước khoang máy bay.
Người đang ngáy là một người đàn ông mập mạp có mái tóc xoăn màu đen. Sau khi bị tiếng quát đánh thức thì tức giận hét lên: “Người khác còn chưa nói ồn mà anh đã cằn nhằn là sao. Máy bay này không phải là do anh mở!”
Những hành khách ngồi xung quanh cũng cảm thấy khó chịu, bảo anh ta nhỏ giọng lại một chút. Có người nói tính tình anh ta vốn dĩ là như vậy, không nhỏ giọng được. Người đó là bạn đi cùng với anh ta, cũng nói mọi người chịu khó nhịn một chút. Lần này thì bắt đầu cãi lộn.
Vưu Châu Châu nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ ngồi đang ồn ào kia.
“Im lặng!”
Đến khi đứng trước mặt những người họ, Vưu Châu Châu quát lớn.
Mấy người kia đang cãi lộn ngày một lớn hơn, căn bản không ai quan tâm đến Vưu Châu Châu. Từ cãi cọ rồi chuyển đến động tay động chân đánh đập lẫn nhau. Khi bọn họ lao vào đánh, lỡ tay vung vào những chỗ ngồi cùng cabin bên trên, loạn hết cả lên. Vài hành khách đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy, đứng lên nhìn.
“Tôi là cơ trưởng của máy bay này, xin mọi người kiềm chế một chút!” Vưu Châu Châu hét lên.
Hai người trong số họ nghe cô nói nên dừng lại, còn ba người khác vẫn bỏ ngoài tai, tiếp tục đánh.
“Nếu như các anh vẫn tiếp tục đánh nhau, gây ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến bay! Tôi đành buộc phải hạ cánh khẩn cấp!”
Những hành khách khác nhanh chóng bàn tán: “Đã trễ như vậy, nếu hạ cánh khẩn cấp sẽ rất nguy hiểm đó!”
“Không biết bên dưới là chỗ nào, sao có thể hạ cánh khẩn cấp chứ?”
“Đúng vậy! Đừng đánh nữa! Chưa đủ lớn chuyện hay sao?”
Đủ loại ngôn ngữ được nói ra.
Ba người kia vẫn còn đang đánh hăng say, những người bên cạnh thấy thế vội giữ bọn họ lại. Tổ tiếp viên nhanh chóng điều người tới giải quyết, khuyên nhủ, lôi kéo tách bọn họ ra.
Vưu Châu Châu quay người đi về phía buồng lái.
Tay bị một người giữ lại.
Cô quay đầu, là Lương Tấn.
“Không thể hạ cánh khẩn cấp ở đây được.” Anh nói.
Vưu Châu Châu nói: “Tôi đi lấy cây gậy.”
“Không cần.”
Nói xong, Lương Tấn buông tay cô ra, đi ngược về phía ba người đang ẩu đả kia.
Chỉ trong chốc lát, tiếp viên trưởng Vương lại đến nói: “Anh Lương vừa nhắm mắt được một chút mà đã phải tình dậy rất nhanh. Cô gái ngồi cùng hàng làm rơi kẹp tóc dưới chân nên anh ấy phải nhặt lên trả lại cho cô ta.”
Lại là cô ả! Vưu Châu Châu nhíu mày.
“Cô gái ngồi cùng hàng với anh Lương, lúc lấy cục sạc từ trong túi xách ra thì cục sạc rơi xuống cạnh chân anh ấy, nên cô ta nhờ anh Lương nhặt hộ.”
“Anh Lương…”
Vưu Châu Châu vừa hừ lạnh vừa cười: “Cô nàng ấy lại làm rơi gì rồi?”
“Bây giờ thì không làm rơi gì nữa, nhưng hành lý của cô ta đặt bên trên chỗ anh Lương nên nhờ anh ấy đứng dậy lấy xuống dùm. Thế là anh Lương lại phải đứng dậy, lấy đồ xuống hộ cô ta.”
“Emma Billie.” Vưu Châu Châu đọc thẳng họ và tên của vị khách hàng kia: “Đến từ Hà Lan.”
Tiếp viên Vương suy nghĩ một chút: “Hình như có một vị khách tên này.”
Vưu Châu Châu xụ mặt: “Không phải là hình như, mà đây chính là tên của vị khách hàng đó.”
“Trí nhớ của cơ trưởng Vưu thật tốt.” Tiếp viên trưởng Vương nói.
Lục Phi và Tần Hãn cười không ngớt. Cô hơi liếc mắt nhìn hai người, sau đó hướng người về phía tiếp viên nói: “Cô đi hỏi anh ấy, có muốn uống nước táo không?”
“Được.”
Còn chưa tới thời gian phục vụ đồ ăn và thức uống. Mà nước táo lại là loại nước trái cây mà Vưu Châu Châu thích nhất, mỗi lần bay, phi hành đoàn lúc nào cũng đặc biệt vì cô mà chuẩn bị.
Tiếp viên trưởng Vương vừa đi, buồng lái nhanh chóng truyền đến một tràng cười lớn.
Lục Phi nói: “Cơ trưởng Vưu, tôi cũng muốn một ly nước táo.”
Tần Hãn nói: “Có thể cho tôi một ly luôn được không?”
Bên trong khoang máy bay, Lương Tấn đưa hành lý cho vị khách nữ ngồi ở ghế bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếp viên trưởng đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Chào anh, anh có muốn một ly nước táo hay không?”
Lương Tấn nghe thấy thế lại mở mắt, nhìn bốn phía. Cũng chưa phải lúc phục vụ bữa ăn trên máy bay. Anh nói: “Không cần, cảm ơn.”
Sau khi Vưu Châu Châu nghe lại những gì tiếp viên trưởng kể, đưa mắt nhìn xuống đồng hồ: “Hồi nữa đến giờ ăn, cô cứ đem đùi gà của tôi đưa cho anh ấy.”
Đến giờ phục vụ bữa ăn, như đã được dặn dò trước, tiếp viên Vương đã đem phần đùi gà của Vưu Châu Châu đưa cho Lương Tấn.
Cô gái ngồi bên cạnh khi nhìn thấy, mặt nhanh chóng sáng lên, dùng tiếng anh không lưu loát hỏi tiếp viên đưa phần ăn cho Lương Tấn rằng, có còn phần nào giống vậy nữa không, cô ấy cũng muốn.
Tiếp viên chỉ mỉm cười trả lời: “Thật xin lỗi, đùi gà chúng tôi chỉ có duy nhất một phần thôi.”
Anh nghi ngờ nhìn vào phần đùi gà trước mặt, nhưng không lên tiếng, im lặng cúi đầu ăn.
“Anh ta có ăn hết cái đùi gà đó không?” Một lúc sau, Vưu Châu Châu hỏi tiếp viên trưởng.
“Đã ăn xong rồi.”
Cô cười: “Cô cứ tiếp tục chú ý anh ta.”
Máy bay đã tiến vào không phận của Nga, Vưu Châu Châu nói chuyện với nhân viên kiểm soát không lưu, kế tiếp hạ độ cao xuống theo yêu cầu của họ rồi tiếp tục vững vàng lái máy bay.
“Cơ trường, cô đi nghỉ đi.” Lục Phi nhắc nhở cô.
Thời gian bay của cơ trưởng không được vượt quá tám giờ, lúc bay đường dài thì bắt buộc phải nghỉ ngơi. Vưu Châu Châu đứng ra khỏi chỗ lái, Lục Phi theo đó mà ngồi lên.
Cô đi ngang, nhìn lướt vào khoang máy bay. Bên ngoài cabin trời đã tối, bên trong khoang máy bay mở vài ánh đèn ảm đạm. Các hành khách dường như đang chìm vào giấc ngủ, một vài người đang đeo tai nghe nhìn vào màn hình phía trước ghế, ngoài ra còn có người ngáy ngủ. Lương Tấn ngồi gần cuối máy bay, cũng đang ngủ, bên cạnh là chỗ trống. Vị khách nữ bên cạnh anh, cũng đang dựa lưng vào thành ghế, ngủ thiếp đi. Cô liếc nhìn vị khách nữ người Hà Lan kia, tóc nâu sẫm, làn da trắng mịn, mũi cao, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ thấy cô ấy xinh đẹp đến mức nào. Nhưng theo cô xinh đẹp cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi.
Vưu Châu Châu đi đến chỗ trống, ngồi xuống, quay đầu nhìn anh. Lương Tấn ngủ không sâu, nhanh chóng mở to mắt cảnh giác. Dưới ánh đèn lờ mờ, bốn mắt nhìn lấy nhau.
Cô nâng môi lên, nhỏ giọng nói: “Cơ trưởng Lương, chào mừng anh đã bay chuyến bay của hãng hàng không Bắc Hàng, do nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất và xinh đẹp nhất, Vưu Châu Châu điều khiển.”
Lương Tấn thản nhiên nói: “Đến giờ nghỉ rồi thì đừng chạy lung tung.”
Vưu Châu Châu nhẹ cong khóe mắt: “Anh đang quan tâm tôi sao?”
“Tôi đang vì sự an toàn của tất cả mọi người.”
“Cơ trưởng Lương thật là có một trái tim nhân hậu nha.” Cô đem ngón tay chống lên ngực Lương Tấn, ở đó chậm rãi vẽ vòng tròn: “Anh đúng là tốt bụng nha, còn giúp người khác nhặt đồ và xách hành lý nữa chứ.”
Anh giữ lấy tay cô, đem tay cô từ trong lồng ngực anh lấy ra.
Vưu Châu Châu hỏi: “Cô ấy đẹp không?”
Lương Tấn nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy như tỏa sáng trong đêm tối. Anh biết người cô hỏi đến là ai, nhìn cô vài giây, nhắm mắt lại, cứ thế mặc kệ cô.
“Anh không nói, tức là anh ngầm thừa nhận là cô ấy không đẹp bằng tôi.”
Vưu Châu Châu lại tiếp tục nói nhỏ bên tai anh. Lương Tấn xoay đầu tránh né.
“Anh đối xử với những người khác lúc nào cũng lịch sự, nhưng chỉ riêng với tôi, anh lúc nào cũng lạnh như băng.” Cô nói.
Anh mở mắt nói: “Tôi đối xử với ai cũng như thế cả.”
“Nhưng tôi không cảm giác được cách cư xử ga-lăng của anh dành cho tôi?”
Lương Tấn nhìn cô chằm chằm.
“À không, lúc ở Rome anh có chở tôi, ở Toronto cứu tôi từ trong đám người ka ra, lại còn cõng tôi, còn cho tôi ngủ qua đêm ở phòng anh nữa.” Cô nhỏ giọng nói: “Tạm thời có thể coi là ga-lăng…”
Nhưng điều cô muốn không phải là những thứ này.
“Có phải là anh không thích gần phụ nữ không?”
“Về phòng cô nghỉ ngơi đi.” Lương Tấn hạ giọng nói.
“Tôi không muốn.”
Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: “Tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng như nhau thôi.”
Anh nhìn cô một hồi, quay đầu lại, nhắm mắt, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Chờ Lương Tấn nhắm mắt lại, Vưu Châu Châu mở to mắt, quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng đưa môi đến gần anh.
“Có thể nhỏ giọng lại một chút hay không!” Một vị khách dùng tiếng anh la to lên: “Ngủ ngáy có thể nào yên tĩnh một chút không!”
Khi nghe tiếng, Lương Tấn nhanh chóng mở mắt, ánh mắt nhắc nhở nhìn Vưu Châu Châu. Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên phía trước khoang máy bay.
Người đang ngáy là một người đàn ông mập mạp có mái tóc xoăn màu đen. Sau khi bị tiếng quát đánh thức thì tức giận hét lên: “Người khác còn chưa nói ồn mà anh đã cằn nhằn là sao. Máy bay này không phải là do anh mở!”
Những hành khách ngồi xung quanh cũng cảm thấy khó chịu, bảo anh ta nhỏ giọng lại một chút. Có người nói tính tình anh ta vốn dĩ là như vậy, không nhỏ giọng được. Người đó là bạn đi cùng với anh ta, cũng nói mọi người chịu khó nhịn một chút. Lần này thì bắt đầu cãi lộn.
Vưu Châu Châu nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ ngồi đang ồn ào kia.
“Im lặng!”
Đến khi đứng trước mặt những người họ, Vưu Châu Châu quát lớn.
Mấy người kia đang cãi lộn ngày một lớn hơn, căn bản không ai quan tâm đến Vưu Châu Châu. Từ cãi cọ rồi chuyển đến động tay động chân đánh đập lẫn nhau. Khi bọn họ lao vào đánh, lỡ tay vung vào những chỗ ngồi cùng cabin bên trên, loạn hết cả lên. Vài hành khách đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy, đứng lên nhìn.
“Tôi là cơ trưởng của máy bay này, xin mọi người kiềm chế một chút!” Vưu Châu Châu hét lên.
Hai người trong số họ nghe cô nói nên dừng lại, còn ba người khác vẫn bỏ ngoài tai, tiếp tục đánh.
“Nếu như các anh vẫn tiếp tục đánh nhau, gây ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến bay! Tôi đành buộc phải hạ cánh khẩn cấp!”
Những hành khách khác nhanh chóng bàn tán: “Đã trễ như vậy, nếu hạ cánh khẩn cấp sẽ rất nguy hiểm đó!”
“Không biết bên dưới là chỗ nào, sao có thể hạ cánh khẩn cấp chứ?”
“Đúng vậy! Đừng đánh nữa! Chưa đủ lớn chuyện hay sao?”
Đủ loại ngôn ngữ được nói ra.
Ba người kia vẫn còn đang đánh hăng say, những người bên cạnh thấy thế vội giữ bọn họ lại. Tổ tiếp viên nhanh chóng điều người tới giải quyết, khuyên nhủ, lôi kéo tách bọn họ ra.
Vưu Châu Châu quay người đi về phía buồng lái.
Tay bị một người giữ lại.
Cô quay đầu, là Lương Tấn.
“Không thể hạ cánh khẩn cấp ở đây được.” Anh nói.
Vưu Châu Châu nói: “Tôi đi lấy cây gậy.”
“Không cần.”
Nói xong, Lương Tấn buông tay cô ra, đi ngược về phía ba người đang ẩu đả kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.