Cơ Trưởng Cất Cánh Đi

Chương 103: Khi em còn bé có đẹp không?

Tử Thiếu Ngôn

26/10/2019

Máy bay bay đã được cất cánh và đang bay một cách ổn định trên bầu trời từ Scotland đến Nam Thành. Ánh mắt của Vưu Châu Châu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thu lại, rồi lại nhìn người ngồi bên cạnh mình. Anh đọc cuốn sách ấy rất lâu rồi, vậy mà giờ vẫn còn đọc.

“Anh không sợ chút nào sao?” Cô hỏi.

Mắt của Lương Tấn vẫn nhìn chăm chú vào quyển sách không ngẩng đầu, trả lời: “Có gì mà phải sợ?”

Anh đi theo Vưu Châu Châu là gặp gia đình cô, nhà cô ở Nam Thành. Từ Scotland đến đó mất chừng 13 tiếng bay.

Khi lên máy bay, Lương Tấn bắt đầu giở sách ra đọc, không giống với cô đi gặp gia đình anh, lúc đó trong lòng cô không khỏi có chút sợ.

Vưu Châu Châu tựa đầu lên vai Lương Tấn, cười nói: “Vậy thì tốt, mới lên máy bay em nhận được thông báo là, 8 ông anh của em sẽ ra đón mình.”

Lương Tấn quay đầu, ngạc nhiên hỏi: “8 người? Sao trước kia em nói với anh, là em chỉ có 4 người thôi?”

“Dạ, trước đó em nói đúng mà. Em chỉ có 4 ông anh ruột thôi.” Vưu Châu Châu cười: “Trừ 4 anh ấy ra, em còn có thêm 4 ông anh họ khác nữa.”

Lúc này anh mới hiểu: “Bọn họ đều ở nhà em?”

“Đúng vậy, đó tất cả bọn em bây giờ đều lớn rồi, nên ai cũng bận cả. Một năm cũng khó gặp nhau, nên lần này sẵn tiện thì gặp luôn.”

Lương Tấn suy nghĩ: “Nhà em còn ai nữa không? Ví dụ như cô, dì, chú, bác ấy.”

“Sao thế? Lo hả?” Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn, khoé môi nhếch lên.

Anh lắc đầu: “Không phải, chỉ có điều phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

Mặt cô chà lên vài anh một cái nói: “Mấy người đó còn chưa tới nữa.”

“Vậy thì tốt.” Lương Tấn lại cúi đầu xuống đọc sách.

Vưu Châu Châu phụt cười, hai tay ôm lấy cổ anh: “Tốt là sao?”

Lương Tấn nói: “Không quá nhiều người.”

“Ừm, những người hôm nay anh gặp, đối với nhà họ Vưu bọn em cũng không tính là nhiều. Bọn họ thân với nhà bọn em, hơn nữa lại còn rất tốt.”

Vưu Châu Châu ôm cổ anh, còn Lương Tấn thì cúi đầu đọc sách, cô nói một câu, anh đáp lại một câu.

Bay 13 tiếng đồng hồ, cô ngủ một giấc. Đến khi cô tỉnh dậy, thì máy bay đã hạ cánh xuống mặt đất. Đến nơi, người tới đón chính là anh hai của cô. Nhìn thấy anh hai đưa đầu ra khỏi cửa sổ xe “Hi” một tiếng, cười hỏi: “Sao anh hai lại tự mình đến? Tài xế đâu?”

Anh hai Vưu nói: “Tài xế nghỉ rồi. Giờ anh là người đưa đón đây.” Nói xong, ánh mắt anh chuyển đến Lương Tấn đang đứng bên cạnh xách hành lý em gái mình.

Vưu Châu Châu vội vàng giới thiệu hai người với nhau. Sau đó Lương Tấn và cô cùng nhau lên xe. Hơn 40 phút sau, chiếc xe chậm rãi ngừng trước một căn biệt thự rộng lớn.

Thấy bảy người anh còn lại của mình đang đứng trước sân nói chuyện. Một trong số đó nhìn thấy cả ba người Vưu Châu Châu đi vào, quay đầu nói với những người khác: “Đến rồi.” Tất cả những tiếng nói chuyện đều ngừng lại, nhìn chăm chú về phía cô và Lương Tấn.

Chờ Vưu Châu Châu đến gần, cô rối rít giới thiệu: “Đây là anh cả anh ba, anh tư…”



Lương Tấn theo sau cô gọi.

“Vụ của Sonja là do anh cất giúp em đó, lúc đó giao thừa anh ấy cũng gọi video cho em.” Vưu Châu Châu nhỏ giọng nói với Lương Tấn.

Anh khẽ gật đầu.

Anh cả nhìn cô, nói đùa: “Vẫn xấu như vậy ha!” Giao thừa hôm đó, anh cố ý gọi video qua nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối.

Vưu Châu Châu cười: “Anh cũng thế thôi.”

Anh cả Vưu khoác tay lên vài cô, rồi mọi người cùng cười ha hả.

Lương Tấn đứng một bên, khoé miệng hơi cong.

Trong tất cả bọn họ, có một người nhìn cũng không khác biệt gì mấy, đó là anh tư của Vưu Châu Châu. Trước khi đến, cô cũng đã nói qua với Lương Tấn, anh tư của cô là lính thuỷ, cũng là một người trầm mặc ít nói. Còn bảy người còn lại bao gồm cả anh cả đều là những người xuất chúng, có nghề nghiệp ổn định như các ngành tài chính, luật sư, bác sĩ,…

Khu giới thiệu xong, Vưu Châu Châu đưa Lương Tấn đi gặp ông nội và cha mẹ mình.

Ông nội của Vưu Châu Châu khuôn mặt có có phần uy nghiêm, nhưng tính tình không cổ hủ, ngược lại còn rất vui tính. Vưu Châu Châu ở trước mặt ông nội là một cô cháu gái nhỏ.

Bố mẹ Vưu Châu Châu đối xử rất nhiệt tình với Lương Tấn.

Nhìn thấy hai người, ông nội dẫn Vưu Châu Châu và Lương Tấn cùng đi đến một nơi. Xe do Lương Tấn lái, ông nội của Vưu Châu Châu nói địa điểm, Lương Tấn chuyển hướng đi. Vưu Châu Châu thì thầm với Lương Tấn: “Giờ là đi gặp bà nội em.”

Anh nghe cô nhắc đến bà nội mình, sắc mặt chợt cứng lại. Vưu Châu Châu nói: “Anh không cần phải lo lắng thế đâu. Vì ông nội thích anh, nên mới muốn đưa anh ra bia mộ của bà nội.”

Lương Tấn gật đầu.

Sau khi đi khoảng 1 tiếng, xe dừng lại ở nghĩa trang liệt sĩ. Lương Tấn xuống xe, mở cửa, rồi đỡ ông xuống. Vưu Châu Châu cũng bước xuống, đỡ tay còn lại của ông.

“Đi xem một chút đi. Cũng để cho bà nội ngắm cháu một chút.” Ông nội Vưu cười nói. Cô có thể nhìn ra được ông rất vui, không hề có chút buồn rầu nào.

Lương Tấn và Vưu Châu Châu chia nhau đỡ ông nội chập chững bước vào nghĩa trang. Họ mới đi được vài phút thì một loạt tiếng bước chân trật tự truyền đến. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy mười mấy quân nhân đang bước đều, dừng lại trước ngôi mộ kia.

Ông nội Vưu bỗng nhiên cất giọng: “Ồ, bọn họ cũng đến à.”

Cô nhìn anh với ý bảo anh rằng, ông nội biết tất cả họ. Lương Tấn thấy huy chương trước ngực thì đã biết họ đều không phải là người bình thường.

Cô và anh đỡ ông nội đến gần ngôi mộ kia. Họ mới vái xong, một người trong số đó phát hiện có người nên xoay lại, thấy được ông nội Vưu thì lập tức kính trọng cúi đầu chào, hô: “Chào sếp!”

Ông nội Vưu cười nói với bọn họ vài câu, cảm ơn họ vì đã đến gặp bà nội của cô. Nói xong, ông bảo Vưu Châu Châu và Lương Tấn đứng trước mộ, vui vẻ giới thiệu Lương Tấn với người vợ đã qua đời của mình. Những người mặc quân trang kia vẫn chưa đi, bọn họ đứng thẳng đến khi ông thì mới rời khỏi đây.

Trên đường trở về, Lương Tấn không cần ai chỉ dẫn mà chạy thẳng một mạch về đến nhà họ Vưu.

Nhưng khi bước xuống xe thì trời đã hoàng hôn. Mọi người cùng nhau dùng chung bữa tối, bầu không khí hài hoà.



Sau khi ăn xong, Vưu Châu Châu nhớ đến mấy tấm hình của mình khi còn bé, muốn đưa cho Lương Tấn xem, nên đã bắt anh ngồi đó chờ. Trong khi đó, anh hai và anh ba, cùng với hai người anh hơn khác mời Lương Tấn chơi mặt chược. Những người khác đều ngồi xung quanh, chỉ riêng cô ngồi bên cạnh nhìn anh.

“Mỗi lần gặp nhau đều chơi mấy trò cũ rích này.” Vưu Châu Châu nhìn mấy ông anh rồi nói.

Cô vừa xuống máy bay nên tâm trạng mệt mỏi, mới chơi một chút đã tựa vào vai Lương Tấn ngủ gà ngủ gật. Anh nhìn cô rồi nói: “Em đi ngủ đi.”

Vưu Châu Châu dụi mắt một cái: “Chờ anh cùng coi hình.”

Anh nhìn những tấm bài trên tay mình, nói: “Vậy thì để anh đánh nhanh, thắng nhanh.”

Cô nhìn vào bài của anh, phụt cười: “Anh muốn đánh nhanh, thắng nhanh sao?”

Lương Tấn chỉ cười không nói. Anh thả pháo cho anh hai, lại thả một con pháo cho anh ba cô, lại xoay qua thả pháo cho hai người anh họ. Lượt thứ hai, anh chỉ thả pháo một lần đã nổ hai nhà, đến lượt thứ ba, anh lại làm cho ba nhà còn lại nổ tiếp. Vưu Châu Châu mở to đôi mắt, đám anh em còn lại cười ha hả.

Anh nhanh chóng gom lấy hết tiền của những người thua cuộc.

“Vậy cũng được, ù cũng là một loại kỹ thuật. Người anh em, kỹ thuật của chú em khá ổn đó.” Anh hai nói với Lương Tấn.

Anh ba khoát tay một cái: “Đi đi, đi chăm Châu Châu đi.”

Lương Tấn đứng dậy, cô vội kéo tay của anh cười: “Vậy ra ban đầu anh nhờ mấy cách này để thắng hả?”

Anh nói: “Không có cách, chỉ có mấy tấm bài.”

“Em còn tưởng không gì có thể làm khó anh được.”

Lương Tấn cười khan một tiếng. Thực ra, anh rất muốn nhìn hình Vưu Châu Châu lúc nhỏ.

Hai người cùng nhau vào phòng. Cô lôi ra rất nhiều hình của mình khi còn bé. Vưu Châu Châu có rất nhiều người nhà, cũng có rất nhiều tấm chụp một mình. Khi đó cô đã toát ra vẻ đẹp tinh tế, thanh thuần. Lương Tấn còn thấy cả hình cô chụp chung với ông nội, trong hình ông bận quân phục, huy chương đeo khắp người.

“Khi em còn bé có đẹp không?” Vưu Châu Châu hỏi.

Lương Tấn gật đầu: “Rất đẹp.”

“Vậy tấm nào đẹp nhất?”

Anh chọn một lúc, cầm lên tấm hình cô bị mất đi răng cửa, nói: “Tấm này!”

Vưu Châu Châu cau mày: “Ôi, em đã giấu tấm này đi rồi mà! Sao nó lại ở đây? Tấm này nhìn xấu chết được!”

Cô đưa tay cướp lấy tấm hình kia. Lương Tấn buồn cười, quyết không buông tay, nói: “Không xấu. Không có ai bị mất răng cửa mà vẫn xinh đẹp như em đâu.”

Anh nói ra những câu này làm cho cô vô cùng vui vẻ, không chồm tới cướp hình nữa.

Vưu Châu Châu có rất nhiều hình, cả hai mí mắt của cô bây giờ đều chống chọi không được nữa, cuối cùng cũng thiu thiu thiếp đi. Lương Tấn ôm cô lên giường nằm, cúi người hôn lên trán nhỏ bé của coi, đắp chăn lại đàng hoàng ngay ngắn. Anh về phòng bên cạnh ngủ.

Vấn đề gặp mặt người lớn của hai gia đình đã xong, ba tháng sau, hai người cử hành hôn lễ vào mùa hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cơ Trưởng Cất Cánh Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook