Chương 23: Mặt trong gương (2)
Cẩm Vị Ương
18/07/2022
"Đám gian thương các người không nói được lời nào thành thật cả! Chúng tôi còn lâu mới tin!"
"Các người mau cút đi!"
"Bà cụ đã lớn tuổi như vậy rồi còn đối xử như thế, loại người gì vậy!"
"Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh loại gian thương như các người!"
"Cút ngay!"
...
Đám người ồn ào mắng chửi, tên thanh niên kia nhíu mày nhìn đám người nói: "Tôi khinh! Mấy người cũng không nhìn xem mình là ai?! một đám nghèo kiết xác không một xu dính túi, chỉ có thể ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này! Ai thèm chạy đến đây chứ!"
Mắt thấy đã có mấy thanh niên xắn tay áo lên muốn đánh nhau, tên kia xách theo cặp tài liệu nhấc chân bỏ chạy.
Khu phố cũ vốn dĩ không có bao nhiêu người, lần này đều đã tụ tập hết ở đây.
Mặc dù nhiều người có sức mạnh để nói ra những lời vừa rồi nhưng bây giờ người đã đi, trên khuôn mặt mọi người ai cũng hiện lên sự buồn bực.
Khu phố cũ đã lâu không có gia đình nào mới chuyển đến.
Ở nơi này đều là người lớn tuổi, còn lại thì là mấy người làm công nhân. Bởi vì nơi này hẻo lánh, ít người, giá rẻ nên mọi người mới ở lại đây.
Sống cũng không dễ dàng gì, có được một nơi để che mưa chắn gió cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù đều nói không bán nhà nhưng đến lúc này rồi, mọi người đều hiểu rõ, khu phố cũ... sắp không giữ được lâu nữa.
Cổ Phác kéo ngón tay út của Cổ Điển, nhỏ giọng hỏi: "Chị, nhà chúng ta cũng phải bán đi sao?"
Cậu vẫn là một đứa trẻ, trong mắt mơ hồ có sự sợ hãi.
Cổ Điển xoa đầu cậu, trấn an cảm xúc của cậu, "Không đâu."
Đám người dần tản đi, Cổ Điển dắt Cổ Phác chậm rãi đi ra ngoài khu phố cũ.
Mấy ngày nay Diêm Quân vẫn luôn ở ngoài, không ở lại Cổ Tự Hào. Nhưng Cổ Điển cũng không hỏi hắn đi đâu, làm gì.
Hôm nay Cổ Phác muốn ăn lẩu, cho nên Cổ Điển mới đưa cậu ra cửa. Từ xưa đến nay, Cổ Điển luôn không thích rời khỏi Cổ Tự Hào, trừ phi có chuyện phải làm.
Mới vừa ra đường, Cổ Phác đã như chim nhỏ sổ lồng, bước chân cũng hưng phấn cả lên.
Ban đầu là Cổ Điển dắt cậu, bây giờ đã đổi lại thành cậu đi đằng trước, kéo tay Cổ Điển theo.
Hai người cuối cùng chọn một quán lẩu, trang trí cũng không tệ lắm.
Thực đơn nằm trong tay Cổ Phác, tiểu thiếu gia vung bàn tay lên, đặc biệt tiêu sái nói: "Cái này! Cái này! Cái này! Còn có cái này nữa! Em đều muốn!"
Cổ Điển ngồi ở đối diện, chống cằm khẽ cười.
Người phục vụ nhìn cậu bé lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên kia, hỏi lại: "Thưa cô, lấy tất cả những món này sao?"
Cổ Điển khẽ gật đầu, "Ừm, đều lấy."
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, bước chân có chút lâng lâng.
Cổ Điển rót cho mình một cốc nước mơ chua, vừa đưa lên miệng đã nghe thấy giọng nói phấn khích của người phục vụ.
"Mấy cậu không biết đâu, bên kia có hai mẹ con có giá trị nhan sắc siêu đỉnh! Người mẹ đó rất trẻ, xinh đẹp vô cùng! Cậu bé đó giống như búp bê sứ vậy! Siêu đáng yêu!"
Cổ Điển yên lặng bỏ cốc nước xuống, nhịn không được đỡ trán.
Hai mẹ con?
Rốt cuộc là Cổ Phác quá bé hay là cô đã già rồi?
Cổ Phác chớp đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, nhìn đèn chùm pha lê trên đầu, nhìn bức bình phong sơn thủy, không rảnh rỗi quan sát đủ thứ.
Cổ Điển nhìn Cổ Phác, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên nhu hòa. Cô một tay nuôi lớn Cổ Phác, đúng thật giống như nuôi dưỡng một đứa con trai.
Cổ Phác để ý đến ánh mắt của Cổ Điển, "Chị, sao thế? Trên mặt em có gì bẩn sao?" Cậu nâng cánh tay trắng nõn lên, xoa lung tung trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của mình.
Mắt thấy mặt sắp bị cậu làm cho đỏ ửng, Cổ Điển giơ tay kéo tay cậu xuống, "Đừng sờ nữa, không có gì cả. Em xác định là không ngồi cạnh chị sao? Nếu em không với tới thì làm sao?"
Bàn ăn lẩu đối với người lớn mà nói thì chỉ cần giơ tay là có thể lấy được nhưng đối với trẻ nhỏ thì có hơi miễn cưỡng, cho dù nó đứng lên cũng chưa chắc đã có thể gắp được đồ trong nồi.
Cổ Phác bĩu môi: "Không cần nhá! Em tự ăn!"
Khuôn mặt có bảy tám phần giống với Cổ Điển lại làm nũng như vậy.
Cổ Điển rũ mắt xuống, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có cái biểu cảm như vậy. Mỗi lần nhìn thấy đều thấy kỳ quái.
Người phục vụ đẩy xe đến, dọn lên một bàn đồ ăn cho bọn họ.
Mang lên xong rồi cô ấy vẫn còn chưa nỡ rời đi.
Cổ Phác nhíu mày lại, mở bàn tay nhỏ bé ra: "Chị đi đi, cảm ơn chị, không làm phiền chị nữa, chúng em phải ăn rồi."
Người phục vụ chỉ có thể bước đi, một bước quay đầu lại ba lần, nhìn vô cùng luyến tiếc.
Cổ Điển cầm đũa lên, cho những món Cổ Phác thích ăn vào nồi nước lảu, sau đó đặt muôi trong tầm tay Cổ Phác: "Muốn ăn thì tự lấy." Sau đó cô mới gắp những thứ mình muốn ăn vào bên nước lẩu cay.
Cổ Điển dựa vào lưng ghế, không vội vàng động đũa. Cô vô tình nhìn thấy người ngồi bàn bên cạnh.
Lý do khiến Cổ Điển chú ý đến cung không phải người kia đẹp mắt. Mà bởi vì khuôn mặt và đôi mắt của người đó không xứng với nhau.
Khuôn mặt của mỗi người đều đã được định sẵn, đôi mắt và khuôn mặt cũng sẽ phù hợp với nhau. Còn người phụ nữ trong tầm mắt của Cổ Điển có một đôi mắt xinh đẹp, nhưng đôi mắt đẹp đó lại chẳng thể sánh với một phần nghìn khuôn mặt kia.
Nó giống như bị người ta cưỡng ép ghép vào với nhau, trông chẳng cân xứng chút nào.
Lý Tư Linh không dám có động tác khác thường nào, ngay cả ăn uống cũng rât cẩn thận.
Lục Quyến Xuyên cầm đũa gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của cô ta, "Cẩn Nhi, sao cứ bận rộn ăn không thôi vậy, hơn nữa sao em không nói lời nào?"
Lý Tư Linh cầm lấy giấy ăn, lau môi mình. Cô ta cúi đầu, nhìn chằm chằm cái bát trước mặt mình, lắp bắp nói: "Tôi không biết... nên nói cái gì..." Cô ta lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Lục Quyến Xuyên.
Lục Quyến Xuyên khẽ cười, nụ cười trông vô cùng ôn nhu, giống như gió xuân tươi mát thanh nhã lướt qua da thịt.
"Cẩn Nhi, anh đã nói rồi, em không cần sợ anh, anh là vị hôn phu của em, là bạn trai em, chúng ta sắp cử hành hôn lễ rồi. Em đừng trốn tránh anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em." Ánh mắt anh ta nhìn Lý Tư Linh không chớp, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Lý Tư Linh đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lý trí, người đàn ông trước mặt này là bạn trai của Nghiêm Cẩn Nhi, không phải của cô ta!
Cô ta... Cô ta là Lý Tư Linh! Không phải Nghiêm Cẩn Nhi!
Tất cả những gì người đàn ông này cho cô ta bây giờ chỉ là vì, cô ta bây giờ là Nghiêm Cẩn Nhi!
Thực ra Lý Tư Linh rất mờ mịt với tất cả mọi thứ, cô ta chỉ nhớ mình lái xe ra ngoài sau đó gặp tai nạn xe. Khi tỉnh lại, mặt cô ta đã trở nên giống Nghiêm Cẩn Nhi rồi.
Lớn lên trong thế kỷ 21, cô ta tin vào khoa học nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ta lại hoài nghi có phải mình đã xuyên không hoặc là linh hồn xuyên qua.
Cô ta vừa ra viện không đến mấy ngày, Nghiêm Cẩn Nhi cũng gặp tai nạn xe, mà Lục Quyến Xuyên lại vẫn luôn ở bệnh viện cùng cô ta.
"Các người mau cút đi!"
"Bà cụ đã lớn tuổi như vậy rồi còn đối xử như thế, loại người gì vậy!"
"Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh loại gian thương như các người!"
"Cút ngay!"
...
Đám người ồn ào mắng chửi, tên thanh niên kia nhíu mày nhìn đám người nói: "Tôi khinh! Mấy người cũng không nhìn xem mình là ai?! một đám nghèo kiết xác không một xu dính túi, chỉ có thể ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này! Ai thèm chạy đến đây chứ!"
Mắt thấy đã có mấy thanh niên xắn tay áo lên muốn đánh nhau, tên kia xách theo cặp tài liệu nhấc chân bỏ chạy.
Khu phố cũ vốn dĩ không có bao nhiêu người, lần này đều đã tụ tập hết ở đây.
Mặc dù nhiều người có sức mạnh để nói ra những lời vừa rồi nhưng bây giờ người đã đi, trên khuôn mặt mọi người ai cũng hiện lên sự buồn bực.
Khu phố cũ đã lâu không có gia đình nào mới chuyển đến.
Ở nơi này đều là người lớn tuổi, còn lại thì là mấy người làm công nhân. Bởi vì nơi này hẻo lánh, ít người, giá rẻ nên mọi người mới ở lại đây.
Sống cũng không dễ dàng gì, có được một nơi để che mưa chắn gió cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù đều nói không bán nhà nhưng đến lúc này rồi, mọi người đều hiểu rõ, khu phố cũ... sắp không giữ được lâu nữa.
Cổ Phác kéo ngón tay út của Cổ Điển, nhỏ giọng hỏi: "Chị, nhà chúng ta cũng phải bán đi sao?"
Cậu vẫn là một đứa trẻ, trong mắt mơ hồ có sự sợ hãi.
Cổ Điển xoa đầu cậu, trấn an cảm xúc của cậu, "Không đâu."
Đám người dần tản đi, Cổ Điển dắt Cổ Phác chậm rãi đi ra ngoài khu phố cũ.
Mấy ngày nay Diêm Quân vẫn luôn ở ngoài, không ở lại Cổ Tự Hào. Nhưng Cổ Điển cũng không hỏi hắn đi đâu, làm gì.
Hôm nay Cổ Phác muốn ăn lẩu, cho nên Cổ Điển mới đưa cậu ra cửa. Từ xưa đến nay, Cổ Điển luôn không thích rời khỏi Cổ Tự Hào, trừ phi có chuyện phải làm.
Mới vừa ra đường, Cổ Phác đã như chim nhỏ sổ lồng, bước chân cũng hưng phấn cả lên.
Ban đầu là Cổ Điển dắt cậu, bây giờ đã đổi lại thành cậu đi đằng trước, kéo tay Cổ Điển theo.
Hai người cuối cùng chọn một quán lẩu, trang trí cũng không tệ lắm.
Thực đơn nằm trong tay Cổ Phác, tiểu thiếu gia vung bàn tay lên, đặc biệt tiêu sái nói: "Cái này! Cái này! Cái này! Còn có cái này nữa! Em đều muốn!"
Cổ Điển ngồi ở đối diện, chống cằm khẽ cười.
Người phục vụ nhìn cậu bé lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên kia, hỏi lại: "Thưa cô, lấy tất cả những món này sao?"
Cổ Điển khẽ gật đầu, "Ừm, đều lấy."
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, bước chân có chút lâng lâng.
Cổ Điển rót cho mình một cốc nước mơ chua, vừa đưa lên miệng đã nghe thấy giọng nói phấn khích của người phục vụ.
"Mấy cậu không biết đâu, bên kia có hai mẹ con có giá trị nhan sắc siêu đỉnh! Người mẹ đó rất trẻ, xinh đẹp vô cùng! Cậu bé đó giống như búp bê sứ vậy! Siêu đáng yêu!"
Cổ Điển yên lặng bỏ cốc nước xuống, nhịn không được đỡ trán.
Hai mẹ con?
Rốt cuộc là Cổ Phác quá bé hay là cô đã già rồi?
Cổ Phác chớp đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi, nhìn đèn chùm pha lê trên đầu, nhìn bức bình phong sơn thủy, không rảnh rỗi quan sát đủ thứ.
Cổ Điển nhìn Cổ Phác, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên nhu hòa. Cô một tay nuôi lớn Cổ Phác, đúng thật giống như nuôi dưỡng một đứa con trai.
Cổ Phác để ý đến ánh mắt của Cổ Điển, "Chị, sao thế? Trên mặt em có gì bẩn sao?" Cậu nâng cánh tay trắng nõn lên, xoa lung tung trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của mình.
Mắt thấy mặt sắp bị cậu làm cho đỏ ửng, Cổ Điển giơ tay kéo tay cậu xuống, "Đừng sờ nữa, không có gì cả. Em xác định là không ngồi cạnh chị sao? Nếu em không với tới thì làm sao?"
Bàn ăn lẩu đối với người lớn mà nói thì chỉ cần giơ tay là có thể lấy được nhưng đối với trẻ nhỏ thì có hơi miễn cưỡng, cho dù nó đứng lên cũng chưa chắc đã có thể gắp được đồ trong nồi.
Cổ Phác bĩu môi: "Không cần nhá! Em tự ăn!"
Khuôn mặt có bảy tám phần giống với Cổ Điển lại làm nũng như vậy.
Cổ Điển rũ mắt xuống, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có cái biểu cảm như vậy. Mỗi lần nhìn thấy đều thấy kỳ quái.
Người phục vụ đẩy xe đến, dọn lên một bàn đồ ăn cho bọn họ.
Mang lên xong rồi cô ấy vẫn còn chưa nỡ rời đi.
Cổ Phác nhíu mày lại, mở bàn tay nhỏ bé ra: "Chị đi đi, cảm ơn chị, không làm phiền chị nữa, chúng em phải ăn rồi."
Người phục vụ chỉ có thể bước đi, một bước quay đầu lại ba lần, nhìn vô cùng luyến tiếc.
Cổ Điển cầm đũa lên, cho những món Cổ Phác thích ăn vào nồi nước lảu, sau đó đặt muôi trong tầm tay Cổ Phác: "Muốn ăn thì tự lấy." Sau đó cô mới gắp những thứ mình muốn ăn vào bên nước lẩu cay.
Cổ Điển dựa vào lưng ghế, không vội vàng động đũa. Cô vô tình nhìn thấy người ngồi bàn bên cạnh.
Lý do khiến Cổ Điển chú ý đến cung không phải người kia đẹp mắt. Mà bởi vì khuôn mặt và đôi mắt của người đó không xứng với nhau.
Khuôn mặt của mỗi người đều đã được định sẵn, đôi mắt và khuôn mặt cũng sẽ phù hợp với nhau. Còn người phụ nữ trong tầm mắt của Cổ Điển có một đôi mắt xinh đẹp, nhưng đôi mắt đẹp đó lại chẳng thể sánh với một phần nghìn khuôn mặt kia.
Nó giống như bị người ta cưỡng ép ghép vào với nhau, trông chẳng cân xứng chút nào.
Lý Tư Linh không dám có động tác khác thường nào, ngay cả ăn uống cũng rât cẩn thận.
Lục Quyến Xuyên cầm đũa gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của cô ta, "Cẩn Nhi, sao cứ bận rộn ăn không thôi vậy, hơn nữa sao em không nói lời nào?"
Lý Tư Linh cầm lấy giấy ăn, lau môi mình. Cô ta cúi đầu, nhìn chằm chằm cái bát trước mặt mình, lắp bắp nói: "Tôi không biết... nên nói cái gì..." Cô ta lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Lục Quyến Xuyên.
Lục Quyến Xuyên khẽ cười, nụ cười trông vô cùng ôn nhu, giống như gió xuân tươi mát thanh nhã lướt qua da thịt.
"Cẩn Nhi, anh đã nói rồi, em không cần sợ anh, anh là vị hôn phu của em, là bạn trai em, chúng ta sắp cử hành hôn lễ rồi. Em đừng trốn tránh anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em." Ánh mắt anh ta nhìn Lý Tư Linh không chớp, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Lý Tư Linh đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lý trí, người đàn ông trước mặt này là bạn trai của Nghiêm Cẩn Nhi, không phải của cô ta!
Cô ta... Cô ta là Lý Tư Linh! Không phải Nghiêm Cẩn Nhi!
Tất cả những gì người đàn ông này cho cô ta bây giờ chỉ là vì, cô ta bây giờ là Nghiêm Cẩn Nhi!
Thực ra Lý Tư Linh rất mờ mịt với tất cả mọi thứ, cô ta chỉ nhớ mình lái xe ra ngoài sau đó gặp tai nạn xe. Khi tỉnh lại, mặt cô ta đã trở nên giống Nghiêm Cẩn Nhi rồi.
Lớn lên trong thế kỷ 21, cô ta tin vào khoa học nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ta lại hoài nghi có phải mình đã xuyên không hoặc là linh hồn xuyên qua.
Cô ta vừa ra viện không đến mấy ngày, Nghiêm Cẩn Nhi cũng gặp tai nạn xe, mà Lục Quyến Xuyên lại vẫn luôn ở bệnh viện cùng cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.