Chương 90: Cố Tử và Phong Dạ: Kế hoạch
Vân Tử
12/07/2021
Sau đêm hôm đó, sự việc con trai của chủ tịch Phong thị bị sát hại trở thành một đề tài nóng hổi suốt một thời gian dài. Phong Mạt liên tục cho người ráo riết điều tra nhưng đều không có kết quả. Phong gia mất đi người thừa kế chính thức, những kẻ khác trong gia tộc đã bắt đầu rục rịch khiến Phong gia trở thành một mớ hỗn độn.
Hơn một tháng sau, chuyện này mới lắng xuống. Trong thời gian này Cố Tử luôn ở cùng Phong Dạ tại căn nhà gỗ. Tuy bề ngoài anh rất bình thường nhưng cô vẫn không yên tâm.
Có lẽ là do sau khi nghe Phong Dạ kể về toàn bộ quá khứ của anh. Cố Tử không hiểu được cảm xúc của bản thân, chỉ là cảm thấy hiện tại cô không muốn để Phong Dạ một mình.
-
Phong gia.
Kiều Phỉ yên tĩnh ngồi trên sopha, gương mặt tiều tụy khiến bà ta như già thêm vài tuổi, cả người gầy guộc không có chút sức sống.
Cái chết của Phong Kiệt Trì là một cú sốc vô cùng lớn đối với bà ta. Cả đời Kiều Phỉ đã nhiều lần thất vọng vì Phong Mạt, nên bà ta dành cả tâm huyết và hi vọng vào đứa con trai duy nhất này.
Kiều Phỉ không ngốc, bà ta biết tất cả mọi chuyện mà Phong Mạt làm ở bên ngoài. Kể cả việc giữa lão và em gái bà ta Kiều Viên có gian tình. Nhưng lòng Kiều Phỉ đã sớm hoá thành tro tàn, bà ta cũng không thiết tha gì cuộc hôn nhân này nữa. Dù sao từ đầu đối với Phong Mạt đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Cho nên chỉ có mỗi Kiều Phỉ ôm lấy niềm tin vào mối quan hệ mờ nhạt này.
Đúng, bà ta yêu Phong Mạt. Nhưng đó là vào độ tuổi thanh xuân thơ ngây với những mơ mộng của thiếu nữ, sau khi kết hôn ba năm thì bà ta chẳng còn cảm xúc nào với lão nữa.
Vì để Phong Kiệt Trì được hạnh phúc trưởng thành, Kiều Phỉ cố gắng tạo dựng một lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho cuộc hôn nhân sứt mẻ này. Thậm chí trở thành một kẻ giết người, bà ta cũng không muốn cuộc sống vui vẻ của Phong Kiệt Trì bị ảnh hưởng. Cho đến khi Phong Mạt quyết định đưa đứa con ngoài giá thú về Phong gia.
Những cố gắng của Kiều Phỉ sụp đổ trong nháy mắt. Hình tượng người đàn ông chính trực, chung thủy mà bà ta đắp lên người Phong Mạt đều trở thành trò bịp bợm trong mắt Phong Kiệt Trì.
Bà ta bắt đầu oán trách Phong Dạ, oán trách mẹ anh - Tô Tâm, oán trách vì hai người mà gia đình này tan vỡ. Oán trách Phong Mạt phong lưu cặn bã không biết tiết chế. Nhưng dù sao Phong Mạt vẫn đứng trên vị trí gia chủ, ngoài việc làm loạn với lão thì Kiều Phỉ cũng chẳng thể làm gì khác. Nên bà ta đổ lên đầu Phong Dạ, tra tấn anh bằng mọi cách, dung túng Phong Kiệt Trì hành hạ anh.
Đối với Kiều Phỉ, việc này có lẽ sẽ xoa dịu được vết thương trong lòng Phong Kiệt Trì.
Khi Phong Dạ biến mất, Kiều Phỉ gần như trút được gánh nặng, cố gắng tiếp tục bù đắp lại khoảng thời gian ấy cho Phong Kiệt Trì. Giả vờ như mọi thứ đều trở về như trước kia, giả vờ như Phong Mạt đã hoàn lương không còn lăng nhăng nữa.
Kiều Phỉ ôm hi vọng và tình yêu thương nhìn Phong Kiệt Trì trưởng thành, cho rằng công sức của bà ta cuối cùng cũng được đền đáp.
Thế nhưng ông trời lần nữa đẩy Kiều Phỉ vào hố sâu tuyệt vọng. Đứa con trai duy nhất của bà ta hiện tại chỉ còn là cái xác lạnh lẽo. Bà ta đau lòng đến ngã bệnh, trong mơ màng Kiều Phỉ liên tục mơ thấy ngày ấy bà ta thẳng tay giết chết Tô Tâm. Cũng là gương mặt bị giẫm gần như nát bét, cũng là con dao cắm vào lồng ngực.
Kiều Phỉ biết, là Phong Dạ đang trả thù bà ta.
Bà ta cướp đi người thân duy nhất của Phong Dạ thì anh cướp đi người mà bà ta yêu thương nhất.
Tất cả đều là nhân quả báo ứng.
Một tháng này Kiều Phỉ đã bình tĩnh đi nhiều. Bà ta biết, Phong Dạ không phải thánh phụ mà bỏ qua cho bọn họ sau những tra tấn thân xác lẫn tinh thần khi ấy.
Thời gian trước Kiều Phỉ luôn hết sức đề phòng Phong Dạ trả thù bất cứ lúc nào. Đến khi qua mười mấy năm, bà ta buông lỏng cảnh giác Phong Dạ liền nhân lúc này cho bà ta một vố đau điếng.
Dùng phương thức mà bà ta giết Tô Tâm để lấy mạng Phong Kiệt Trì. Quả thực khiến bà ta muốn phát điên.
Kiều Phỉ nâng mắt nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường. Khi chụp nó, Phong Kiệt Trì mới tốt nghiệp cao trung, gương mặt vẫn còn nhiều nét của thiếu niên năng động, trẻ trung. Hai tay Phong Kiệt Trì ôm lấy cổ bà ta, nở một nụ cười tươi rói, Kiều Phỉ cũng nhu hoà xoa đầu hắn. Mặc dù Phong Mạt ở bên cạnh vẫn lạnh mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới hai mẹ con bà ta.
Nhìn thấy nụ cười vô tư của Phong Kiệt Trì, Kiều Phỉ đau lòng cụp mắt. Một lúc sau, bà ta lại lần nữa ngước lên nhưng đáy mắt là một mảnh u tối, tràn ngập hận ý.
Tiểu Trì của bà ta không nên chết!
Mọi nguyên nhân không phải đều xuất phát từ Phong Mạt sao?
Tiểu Trì của bà ta vô tội!
Người Phong Dạ cần phải giết chính là Phong Mạt!
Là Phong Mạt cưỡng bức Tô Tâm, là Phong Mạt mở đầu cho cuộc đời tăm tối của hai người họ.
Còn bà ta, giết Tô Tâm thì sao chứ? Không phải là vì hạnh phúc của Tiểu Trì sao?
Từ đầu tới cuối Tiểu Trì không làm gì cả, Tiểu Trì không nên chết!
Tên súc sinh kia không nên giết nó!
—Bà ta phải trả thù cho Tiểu Trì.
—Phải bắt Phong Dạ đền mạng cho Tiểu Trì của bà ta.
Ánh mắt Kiều Phỉ lạnh lẽo, hận ý cuồn cuộn dâng lên không một chút che giấu.
Ngay lúc này Phong Mạt một thân tây trang bước vào nhà, khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự mệt mỏi. Tuy ông ta đối với Phong Kiệt Trì không có bấy nhiêu tình cảm, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là người thừa kế, cũng là người duy nhất ông ta có thể tin tưởng giao toàn bộ Phong gia cho hắn. Hiện tại Phong Kiệt Trì đã chết, Phong gia mất đi người thừa kế chính thức, đám người trong gia tộc lại rục rịch không yên, ông ta mang theo phiền não giải quyết đám sâu bọ đó, còn phải liều mạng điều tra cái chết của Phong Kiệt Trì.
Ngồi xuống chiếc sopha đơn, Phong Mạt mệt mỏi xoa thái dương rồi lại ngả người tựa lên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Kiều Phỉ chẳng để tâm lắm, bà ta đã từ lâu không buồn lo lắng tới Phong Mạt nữa rồi. Dù sao bên cạnh ông ta cũng không thiếu tình nhân, chút quan tâm nhỏ nhoi của người vợ trên danh nghĩa này có đáng là gì.
"Đã điều tra được gì chưa?". Kiều Phỉ lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Phong Mạt vẫn giữ nguyên tư thế tựa hồ không nghe thấy câu hỏi của Kiều Phỉ, đến lúc bà ta cho rằng Phong Mạt sẽ không trả lời liền nghe được giọng nói khàn khàn của ông ta:"Thằng nhóc đó mấy năm trước được Cố Ly Khiêm nhặt mang về Hắc Điêu và làm việc cho bà ta một thời gian dài. Trong hắc đạo danh tiếng của nó vô cùng lớn, là một kẻ nguy hiểm máu lạnh vô tình. Nhưng sau đó nó rửa tay gác kiếm, mất tích ba năm, không một ai tìm được tung tích. Cứ tưởng nó đã chết rồi thì bỗng nhiên ngày hắc đạo diễn ra Đại hội Máu nó lại trở về và tiếp tục làm việc cho Cố Ly Khiêm!".
Tuy Phong gia không nhúng tay nhiều vào chuyện của hắc đạo, nhưng có quan hệ hợp tác với Dịch thị nên vẫn biết được một số chuyện. Phong Mạt cũng hiểu rõ vị trí của Hắc Điêu ở nơi tăm tối như hắc đạo này. Đến Dịch Dã còn phải ngại trêu vào thì ông ta làm sao có khả năng động đến. Huống hồ, Cố thị là một con rồng trên thương trường, nếu bọn họ muốn thì có thể đè bẹp Phong thị bất cứ lúc nào.
Phong Dạ bước vào được Hắc Điêu chính là sở hữu hậu thuẫn cứng cáp như kim cương, vì lẽ đó nếu ông ta muốn trả đũa thì phải tốn rất nhiều công sức.
"Là Dịch Dã?". Nét mặt Kiều Phỉ âm trầm hẳn đi, rõ ràng thông tin mà Phong Mạt nói không hề có lợi cho bà ta. Tuy bà ta là tiểu thư khuê các, nhưng suốt những năm làm Phong phu nhân, Phong Mạt hợp tác mật thiết với Dịch Dã nên bà ta không phải không biết thanh danh của đối thủ mà Dịch Dã phải e dè. Phong Dạ đầu quân cho Hắc Điêu, khiến kế hoạch trả thù của bà ta gần như phá sản.
"Đúng vậy!". Phong Mạt nói.
Kiều Phỉ ngẫm nghĩ một chút lại nhíu mày:"Ông và Dịch Dã hợp tác đã mấy năm, vì sao đến bây giờ hắn mới nói ra việc Phong Dạ là người của Hắc Điêu?".
Phong Mạt rót tách trà, uống một ngụm mới lên tiếng:"Vì tôi không hỏi, hắn đương nhiên sẽ không nói. Dịch Dã không thích lo chuyện bao đồng, việc không có lợi cho hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào!".
Nếu không phải lần này ông ta nghi ngờ liệu Phong Dạ có dính dáng tới hắc đạo hay không, thì có khi cả đời ông ta cũng không biết Phong Dạ đã làm việc cho Hắc Điêu suốt mười mấy năm trời.
Chỉ là lần này để có được thông tin về Phong Dạ, ông ta đã phải bỏ ra năm phần trăm cổ phần mới có thể đổi lấy.
Đương nhiên Phong Kiệt Trì không đáng giá năm phần trăm cổ phần kia, mà là ông ta lo sợ.
Lần này Phong Dạ giết chết Phong Kiệt Trì, liệu lần sau người tiếp theo có phải ông ta hay không thì chưa biết. Nhưng nếu ông ta ra tay trước, diệt trừ mối nguy này thì về sau sẽ không cần sợ gì nữa.
Kiều Phỉ cũng rơi vào trầm tư:"Vậy phải làm sao? Hắc Điêu không phải dạng dễ chọc."
Phong Mạt biết chứ.
Đối với thế lực hiện tại của Phong gia, lớn thì có lớn, nhưng nếu so với hai nhà Dịch gia và Cố gia thì chỉ là một con kiến hôi. Chưa nói đến trên thương trường ông ta không có khả năng đấu tay đôi với Cố thị, ở hắc đạo Phong gia càng không có chút tiếng nói nào.
Cố gia và Hắc Điêu rất cường đại, tuy nhiên đứng bên cạnh vẫn có một Dịch gia và Vọng Hồn.
Nếu như ông ta bám chặt vào sợi dây này...
Còn sợ gì không thể diệt trừ Phong Dạ?
Phong Mạt âm thầm toan tính, liếc mắt nhìn Kiều Phỉ:"Chuyện này bà không cần lo!". Nói xong ông ta đứng dậy xoay người đi lên lầu, để lại cho Kiều Phỉ một bóng lưng lạnh nhạt.
-
"Phong Đầu Heo, cậu chắc chứ?". Cố Hạ híp mắt quan sát nét mặt của Phong Dạ.
Chỉ thấy anh bĩu môi, tỏ vẻ đương nhiên nói:"Con nhóc thu hút nhiều ong bướm như vậy, tôi sao có thể yên tâm? Vì vậy tốt nhất tôi phải ra tay sớm một chút!".
Cố Hạ ngẫm nghĩ một hồi thấy lời Phong Dạ rất có lý. Cố Tử vừa xinh đẹp vừa có khí chất lại cực kỳ tài giỏi, tất nhiên sẽ không có ít vệ tinh vây quanh. Ví dụ điển hình nhất là cái tên họ Dịch khốn kiếp kia.
Một viên ngọc quý báu như vậy sao có thể để mấy tên tôm tép chiếm được, nên thà rằng để nó thuộc về Phong Dạ.
Với thân phận là thần trợ công của Phong Dạ trong sự nghiệp công lược Cố Tử. Chị ta phải cật lực suy tính giúp Phong Dạ có một màn bày tỏ thật hoành tráng.
"Nhưng mà ban đầu cậu dùng chiêu nước ấm nấu ếch xanh, liệu tỏ tình ngay lúc này có phù hợp không?". Kiến Lâm hoài nghi xoa cằm.
Phong Dạ nham hiểm cười một cái:"Mị lực của Phong Dạ tôi đây không phải tầm thường, hiện tại ai cũng nhìn ra Cố Tử thích tôi, chỉ có mỗi bản thân con nhóc ấy không biết. Nếu như bây giờ tôi tỏ tình không chừng lại có thể khiến Cố Tử nhận ra tình cảm của mình!".
Để có được Cố Tử còn khó hơn anh tưởng tượng, cô quá mức khép kín đến nổi ngoài tin tưởng vào tổ chức thì cô không bao giờ tin vào thứ gọi là tình yêu.
Có điều, anh vẫn không muốn từ bỏ.
Gần nửa đời người anh chìm đắm trong bóng đêm hận thù, cảnh tượng mẹ dùng cả tính mạng để bảo vệ anh trở thành cơn ác mộng giày xéo anh mỗi đêm. Muốn trả thù nhưng lại không thể khiến anh như muốn phát điên. Đến khi, một dao cắm thẳng vào lồng ngực Phong Kiệt Trì dù là làm trái lời mẹ, anh vẫn cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết.
"Dì sẽ không trách anh!"
...
"Vì anh là món quà quý giá nhất của dì!"
...
"Đừng buồn, nhé?"
Lúc ấy thanh âm dịu dàng đánh thẳng vào tim anh, tự trách khi không nghe theo mẹ chậm rãi tan biến. Không ai biết anh đã kích động như thế nào, chỉ mỗi anh rõ rằng Phong Dạ anh đã không yêu sai người.
Hiện tại, người ấy chính là mạng của anh.
Anh sẽ không bao giờ để người khác có cơ hội cướp cô, càng không bao giờ để cô mang ý định rời xa mình.
...
Thật ra dự liệu ban đầu của Phong Dạ là trực tiếp mang Cố Tử lên lễ đường kết hôn. Nhưng vì sợ chọc cô nổi giận, anh bèn cắn răng đi từng bước một.
Đầu tiên là tỏ tình, sau đó là hẹn hò, sau đó nữa là cầu hôn, cuối cùng là bái đường thành thân.
Nghĩ thôi anh đã cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đang cực kì phấn khích.
Ba người Kiến Lâm, Đường Hạo và Cố Hạ nhìn Phong Dạ cười ngu liền khinh bỉ trong lòng.
Bỗng nhiên, trong đầu Kiến Lâm nháy lên một cái bóng đèn, y búng tay:"Hai tuần nữa là ngày hai mươi tháng sáu sinh nhật của nhóc Cố, nếu tỏ tình vào thời điểm 0 giờ ngày mười chín vừa vặn chuyển sang ngày hai mươi trong một bối cảnh vô cùng lãng mạn thì không phải sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng Cố Tử sao? Còn nữa Cố Tử rất thích hoa oải hương, nếu được bày tỏ ở một nơi đầy hoa oải hương, cá chắc mười phần con nhóc sẽ rung động!".
Cố Tử vốn dĩ không biết sinh nhật của mình nên Cố Hạ quyết định chọn ngày nhặt cô về làm ngày sinh nhật của cô. Từ đó vào 20 tháng 6 mọi năm, Cố Tử đều phải tình nguyện tiếp nhận truyền thống của tổ chức - úp bánh kem vào mặt.
Cố Hạ nghe thế bèn che miệng bày ra bộ dáng kinh ngạc:"Không ngờ tên nông cạn như cậu lại có thể đưa ra kế sách này!". Đồng dạng, Phong Dạ cũng mang theo vẻ mặt không thể tin được gật đầu:"Quả thực không giống lão Kiến chút nào.".
Đường Hạo bày ra một mặt hoảng hốt, chỉ thẳng vào Kiến Lâm hét:"Yêu quái mau hiện hình, ai cho mi lá gan dám giả mạo Tiểu Lâm Tử của ta!?".
Nhìn thấy ba người diễn đến xuất thần, Kiến Lâm không nhịn được mà đen mặt.
Y cùng lắm chỉ có chút không biết thế nào là lãng mạn, mặc dù đã từng hẹn hò với nhiều cô gái nhưng đều bị đá vì không hiểu phong tình. Nếu nói về phương diện khác y dám chắc bản thân thông hiểu hơn bất cứ ai, còn về tình yêu lãng mạn gì đó y quả thật có hơi mù mịt.
Hiện tại khó khăn lắm y mới đưa ra một đề xuất hợp tình hợp lý để Phong Dạ tỏ tình với người trong lòng. Nào ngờ lại bị đám người này trêu chọc một trận.
Biết thế y đã không thèm lắm lời!
Đường Hạo liếc nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Kiến Lâm, bèn hì hì cười sáp lại gần muốn ôm vai y:"Honey đừng giận, bọn tôi không đùa nữa!".
Không nói thì thôi, vừa nói Đường Hạo ngay tức khác ăn một quyền vào gáy kèm theo đó là cơn phẫn nộ của Kiến Lâm:"Con mẹ nó Đường Hạo, cậu rỗi việc nên muốn vào quan tài sớm đúng không? Có tin giết cậu xong tôi liền ở trên xác của cậu nhảy disco hay không hả? Cái đồ không biết xấu hổ! Hạ lưu! Vô liêm sỉ! Sớm muộn gì cái miệng tiện của cậu cũng hại chết cậu!?!".
Đường Hạo không phải lần đầu tiên chọc giận Kiến Lâm rồi bị ăn đòn, mọi người dường như đã quá quen với hình ảnh này nên hai người Phong Dạ, Cố Hạ chỉ thản nhiên xem kịch đợi bão tố đi qua.
Đường - miệng tiện - Hạo ít nhất cũng rất biết điều không đánh trả vị tổ tông này, ôm cái đầu sớm đã thành ổ gà của mình mà la hét để mặc Kiến Lâm tra tấn da thịt.
Sau khi cơn thịnh nộ của Kiến Lâm qua đi, bốn người tiếp tục bàn bạc. Chủ ý của Kiến Lâm vô cùng hoàn hảo, nên vấn đề hiện tại là chuẩn bị hiện trường tỏ tình.
Địa điểm đương nhiên là cánh đồng hoa của Phong Dạ, vừa vặn lúc này đang là mùa hoa oải hương, cánh đồng đã sớm được bao trùm bởi sắc tím và hương thơm thanh mát. Không cần tưởng tượng cũng biết khoảnh khắc tỏ tình sẽ lãng mạn đến mức nào.
---------------
Một chút lời của tớ: có lẽ tầm 1-2 chương nữa sẽ kết thúc kiếp trước của Cố Tử, tớ cần phải sửa chữa một số tình tiết nên mất rất nhiều thời gian, hi vọng mọi người thông cảm ಥoಥ à, nếu như mọi người có điều zì thắc mắc, hong hài lòng hay mong muốn zì đó thì cứ để lại bình luận, tớ sẽ giải quyết vào chương tiếp theo ୧(^ v ^)୨ lần nữa cảm ơn quý zị đại biểu đã ủng hộ
╰(⸝⸝⸝´꒳"⸝⸝⸝)╯
Hơn một tháng sau, chuyện này mới lắng xuống. Trong thời gian này Cố Tử luôn ở cùng Phong Dạ tại căn nhà gỗ. Tuy bề ngoài anh rất bình thường nhưng cô vẫn không yên tâm.
Có lẽ là do sau khi nghe Phong Dạ kể về toàn bộ quá khứ của anh. Cố Tử không hiểu được cảm xúc của bản thân, chỉ là cảm thấy hiện tại cô không muốn để Phong Dạ một mình.
-
Phong gia.
Kiều Phỉ yên tĩnh ngồi trên sopha, gương mặt tiều tụy khiến bà ta như già thêm vài tuổi, cả người gầy guộc không có chút sức sống.
Cái chết của Phong Kiệt Trì là một cú sốc vô cùng lớn đối với bà ta. Cả đời Kiều Phỉ đã nhiều lần thất vọng vì Phong Mạt, nên bà ta dành cả tâm huyết và hi vọng vào đứa con trai duy nhất này.
Kiều Phỉ không ngốc, bà ta biết tất cả mọi chuyện mà Phong Mạt làm ở bên ngoài. Kể cả việc giữa lão và em gái bà ta Kiều Viên có gian tình. Nhưng lòng Kiều Phỉ đã sớm hoá thành tro tàn, bà ta cũng không thiết tha gì cuộc hôn nhân này nữa. Dù sao từ đầu đối với Phong Mạt đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Cho nên chỉ có mỗi Kiều Phỉ ôm lấy niềm tin vào mối quan hệ mờ nhạt này.
Đúng, bà ta yêu Phong Mạt. Nhưng đó là vào độ tuổi thanh xuân thơ ngây với những mơ mộng của thiếu nữ, sau khi kết hôn ba năm thì bà ta chẳng còn cảm xúc nào với lão nữa.
Vì để Phong Kiệt Trì được hạnh phúc trưởng thành, Kiều Phỉ cố gắng tạo dựng một lớp vỏ bọc hoàn mỹ cho cuộc hôn nhân sứt mẻ này. Thậm chí trở thành một kẻ giết người, bà ta cũng không muốn cuộc sống vui vẻ của Phong Kiệt Trì bị ảnh hưởng. Cho đến khi Phong Mạt quyết định đưa đứa con ngoài giá thú về Phong gia.
Những cố gắng của Kiều Phỉ sụp đổ trong nháy mắt. Hình tượng người đàn ông chính trực, chung thủy mà bà ta đắp lên người Phong Mạt đều trở thành trò bịp bợm trong mắt Phong Kiệt Trì.
Bà ta bắt đầu oán trách Phong Dạ, oán trách mẹ anh - Tô Tâm, oán trách vì hai người mà gia đình này tan vỡ. Oán trách Phong Mạt phong lưu cặn bã không biết tiết chế. Nhưng dù sao Phong Mạt vẫn đứng trên vị trí gia chủ, ngoài việc làm loạn với lão thì Kiều Phỉ cũng chẳng thể làm gì khác. Nên bà ta đổ lên đầu Phong Dạ, tra tấn anh bằng mọi cách, dung túng Phong Kiệt Trì hành hạ anh.
Đối với Kiều Phỉ, việc này có lẽ sẽ xoa dịu được vết thương trong lòng Phong Kiệt Trì.
Khi Phong Dạ biến mất, Kiều Phỉ gần như trút được gánh nặng, cố gắng tiếp tục bù đắp lại khoảng thời gian ấy cho Phong Kiệt Trì. Giả vờ như mọi thứ đều trở về như trước kia, giả vờ như Phong Mạt đã hoàn lương không còn lăng nhăng nữa.
Kiều Phỉ ôm hi vọng và tình yêu thương nhìn Phong Kiệt Trì trưởng thành, cho rằng công sức của bà ta cuối cùng cũng được đền đáp.
Thế nhưng ông trời lần nữa đẩy Kiều Phỉ vào hố sâu tuyệt vọng. Đứa con trai duy nhất của bà ta hiện tại chỉ còn là cái xác lạnh lẽo. Bà ta đau lòng đến ngã bệnh, trong mơ màng Kiều Phỉ liên tục mơ thấy ngày ấy bà ta thẳng tay giết chết Tô Tâm. Cũng là gương mặt bị giẫm gần như nát bét, cũng là con dao cắm vào lồng ngực.
Kiều Phỉ biết, là Phong Dạ đang trả thù bà ta.
Bà ta cướp đi người thân duy nhất của Phong Dạ thì anh cướp đi người mà bà ta yêu thương nhất.
Tất cả đều là nhân quả báo ứng.
Một tháng này Kiều Phỉ đã bình tĩnh đi nhiều. Bà ta biết, Phong Dạ không phải thánh phụ mà bỏ qua cho bọn họ sau những tra tấn thân xác lẫn tinh thần khi ấy.
Thời gian trước Kiều Phỉ luôn hết sức đề phòng Phong Dạ trả thù bất cứ lúc nào. Đến khi qua mười mấy năm, bà ta buông lỏng cảnh giác Phong Dạ liền nhân lúc này cho bà ta một vố đau điếng.
Dùng phương thức mà bà ta giết Tô Tâm để lấy mạng Phong Kiệt Trì. Quả thực khiến bà ta muốn phát điên.
Kiều Phỉ nâng mắt nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường. Khi chụp nó, Phong Kiệt Trì mới tốt nghiệp cao trung, gương mặt vẫn còn nhiều nét của thiếu niên năng động, trẻ trung. Hai tay Phong Kiệt Trì ôm lấy cổ bà ta, nở một nụ cười tươi rói, Kiều Phỉ cũng nhu hoà xoa đầu hắn. Mặc dù Phong Mạt ở bên cạnh vẫn lạnh mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới hai mẹ con bà ta.
Nhìn thấy nụ cười vô tư của Phong Kiệt Trì, Kiều Phỉ đau lòng cụp mắt. Một lúc sau, bà ta lại lần nữa ngước lên nhưng đáy mắt là một mảnh u tối, tràn ngập hận ý.
Tiểu Trì của bà ta không nên chết!
Mọi nguyên nhân không phải đều xuất phát từ Phong Mạt sao?
Tiểu Trì của bà ta vô tội!
Người Phong Dạ cần phải giết chính là Phong Mạt!
Là Phong Mạt cưỡng bức Tô Tâm, là Phong Mạt mở đầu cho cuộc đời tăm tối của hai người họ.
Còn bà ta, giết Tô Tâm thì sao chứ? Không phải là vì hạnh phúc của Tiểu Trì sao?
Từ đầu tới cuối Tiểu Trì không làm gì cả, Tiểu Trì không nên chết!
Tên súc sinh kia không nên giết nó!
—Bà ta phải trả thù cho Tiểu Trì.
—Phải bắt Phong Dạ đền mạng cho Tiểu Trì của bà ta.
Ánh mắt Kiều Phỉ lạnh lẽo, hận ý cuồn cuộn dâng lên không một chút che giấu.
Ngay lúc này Phong Mạt một thân tây trang bước vào nhà, khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự mệt mỏi. Tuy ông ta đối với Phong Kiệt Trì không có bấy nhiêu tình cảm, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là người thừa kế, cũng là người duy nhất ông ta có thể tin tưởng giao toàn bộ Phong gia cho hắn. Hiện tại Phong Kiệt Trì đã chết, Phong gia mất đi người thừa kế chính thức, đám người trong gia tộc lại rục rịch không yên, ông ta mang theo phiền não giải quyết đám sâu bọ đó, còn phải liều mạng điều tra cái chết của Phong Kiệt Trì.
Ngồi xuống chiếc sopha đơn, Phong Mạt mệt mỏi xoa thái dương rồi lại ngả người tựa lên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Kiều Phỉ chẳng để tâm lắm, bà ta đã từ lâu không buồn lo lắng tới Phong Mạt nữa rồi. Dù sao bên cạnh ông ta cũng không thiếu tình nhân, chút quan tâm nhỏ nhoi của người vợ trên danh nghĩa này có đáng là gì.
"Đã điều tra được gì chưa?". Kiều Phỉ lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Phong Mạt vẫn giữ nguyên tư thế tựa hồ không nghe thấy câu hỏi của Kiều Phỉ, đến lúc bà ta cho rằng Phong Mạt sẽ không trả lời liền nghe được giọng nói khàn khàn của ông ta:"Thằng nhóc đó mấy năm trước được Cố Ly Khiêm nhặt mang về Hắc Điêu và làm việc cho bà ta một thời gian dài. Trong hắc đạo danh tiếng của nó vô cùng lớn, là một kẻ nguy hiểm máu lạnh vô tình. Nhưng sau đó nó rửa tay gác kiếm, mất tích ba năm, không một ai tìm được tung tích. Cứ tưởng nó đã chết rồi thì bỗng nhiên ngày hắc đạo diễn ra Đại hội Máu nó lại trở về và tiếp tục làm việc cho Cố Ly Khiêm!".
Tuy Phong gia không nhúng tay nhiều vào chuyện của hắc đạo, nhưng có quan hệ hợp tác với Dịch thị nên vẫn biết được một số chuyện. Phong Mạt cũng hiểu rõ vị trí của Hắc Điêu ở nơi tăm tối như hắc đạo này. Đến Dịch Dã còn phải ngại trêu vào thì ông ta làm sao có khả năng động đến. Huống hồ, Cố thị là một con rồng trên thương trường, nếu bọn họ muốn thì có thể đè bẹp Phong thị bất cứ lúc nào.
Phong Dạ bước vào được Hắc Điêu chính là sở hữu hậu thuẫn cứng cáp như kim cương, vì lẽ đó nếu ông ta muốn trả đũa thì phải tốn rất nhiều công sức.
"Là Dịch Dã?". Nét mặt Kiều Phỉ âm trầm hẳn đi, rõ ràng thông tin mà Phong Mạt nói không hề có lợi cho bà ta. Tuy bà ta là tiểu thư khuê các, nhưng suốt những năm làm Phong phu nhân, Phong Mạt hợp tác mật thiết với Dịch Dã nên bà ta không phải không biết thanh danh của đối thủ mà Dịch Dã phải e dè. Phong Dạ đầu quân cho Hắc Điêu, khiến kế hoạch trả thù của bà ta gần như phá sản.
"Đúng vậy!". Phong Mạt nói.
Kiều Phỉ ngẫm nghĩ một chút lại nhíu mày:"Ông và Dịch Dã hợp tác đã mấy năm, vì sao đến bây giờ hắn mới nói ra việc Phong Dạ là người của Hắc Điêu?".
Phong Mạt rót tách trà, uống một ngụm mới lên tiếng:"Vì tôi không hỏi, hắn đương nhiên sẽ không nói. Dịch Dã không thích lo chuyện bao đồng, việc không có lợi cho hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào!".
Nếu không phải lần này ông ta nghi ngờ liệu Phong Dạ có dính dáng tới hắc đạo hay không, thì có khi cả đời ông ta cũng không biết Phong Dạ đã làm việc cho Hắc Điêu suốt mười mấy năm trời.
Chỉ là lần này để có được thông tin về Phong Dạ, ông ta đã phải bỏ ra năm phần trăm cổ phần mới có thể đổi lấy.
Đương nhiên Phong Kiệt Trì không đáng giá năm phần trăm cổ phần kia, mà là ông ta lo sợ.
Lần này Phong Dạ giết chết Phong Kiệt Trì, liệu lần sau người tiếp theo có phải ông ta hay không thì chưa biết. Nhưng nếu ông ta ra tay trước, diệt trừ mối nguy này thì về sau sẽ không cần sợ gì nữa.
Kiều Phỉ cũng rơi vào trầm tư:"Vậy phải làm sao? Hắc Điêu không phải dạng dễ chọc."
Phong Mạt biết chứ.
Đối với thế lực hiện tại của Phong gia, lớn thì có lớn, nhưng nếu so với hai nhà Dịch gia và Cố gia thì chỉ là một con kiến hôi. Chưa nói đến trên thương trường ông ta không có khả năng đấu tay đôi với Cố thị, ở hắc đạo Phong gia càng không có chút tiếng nói nào.
Cố gia và Hắc Điêu rất cường đại, tuy nhiên đứng bên cạnh vẫn có một Dịch gia và Vọng Hồn.
Nếu như ông ta bám chặt vào sợi dây này...
Còn sợ gì không thể diệt trừ Phong Dạ?
Phong Mạt âm thầm toan tính, liếc mắt nhìn Kiều Phỉ:"Chuyện này bà không cần lo!". Nói xong ông ta đứng dậy xoay người đi lên lầu, để lại cho Kiều Phỉ một bóng lưng lạnh nhạt.
-
"Phong Đầu Heo, cậu chắc chứ?". Cố Hạ híp mắt quan sát nét mặt của Phong Dạ.
Chỉ thấy anh bĩu môi, tỏ vẻ đương nhiên nói:"Con nhóc thu hút nhiều ong bướm như vậy, tôi sao có thể yên tâm? Vì vậy tốt nhất tôi phải ra tay sớm một chút!".
Cố Hạ ngẫm nghĩ một hồi thấy lời Phong Dạ rất có lý. Cố Tử vừa xinh đẹp vừa có khí chất lại cực kỳ tài giỏi, tất nhiên sẽ không có ít vệ tinh vây quanh. Ví dụ điển hình nhất là cái tên họ Dịch khốn kiếp kia.
Một viên ngọc quý báu như vậy sao có thể để mấy tên tôm tép chiếm được, nên thà rằng để nó thuộc về Phong Dạ.
Với thân phận là thần trợ công của Phong Dạ trong sự nghiệp công lược Cố Tử. Chị ta phải cật lực suy tính giúp Phong Dạ có một màn bày tỏ thật hoành tráng.
"Nhưng mà ban đầu cậu dùng chiêu nước ấm nấu ếch xanh, liệu tỏ tình ngay lúc này có phù hợp không?". Kiến Lâm hoài nghi xoa cằm.
Phong Dạ nham hiểm cười một cái:"Mị lực của Phong Dạ tôi đây không phải tầm thường, hiện tại ai cũng nhìn ra Cố Tử thích tôi, chỉ có mỗi bản thân con nhóc ấy không biết. Nếu như bây giờ tôi tỏ tình không chừng lại có thể khiến Cố Tử nhận ra tình cảm của mình!".
Để có được Cố Tử còn khó hơn anh tưởng tượng, cô quá mức khép kín đến nổi ngoài tin tưởng vào tổ chức thì cô không bao giờ tin vào thứ gọi là tình yêu.
Có điều, anh vẫn không muốn từ bỏ.
Gần nửa đời người anh chìm đắm trong bóng đêm hận thù, cảnh tượng mẹ dùng cả tính mạng để bảo vệ anh trở thành cơn ác mộng giày xéo anh mỗi đêm. Muốn trả thù nhưng lại không thể khiến anh như muốn phát điên. Đến khi, một dao cắm thẳng vào lồng ngực Phong Kiệt Trì dù là làm trái lời mẹ, anh vẫn cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết.
"Dì sẽ không trách anh!"
...
"Vì anh là món quà quý giá nhất của dì!"
...
"Đừng buồn, nhé?"
Lúc ấy thanh âm dịu dàng đánh thẳng vào tim anh, tự trách khi không nghe theo mẹ chậm rãi tan biến. Không ai biết anh đã kích động như thế nào, chỉ mỗi anh rõ rằng Phong Dạ anh đã không yêu sai người.
Hiện tại, người ấy chính là mạng của anh.
Anh sẽ không bao giờ để người khác có cơ hội cướp cô, càng không bao giờ để cô mang ý định rời xa mình.
...
Thật ra dự liệu ban đầu của Phong Dạ là trực tiếp mang Cố Tử lên lễ đường kết hôn. Nhưng vì sợ chọc cô nổi giận, anh bèn cắn răng đi từng bước một.
Đầu tiên là tỏ tình, sau đó là hẹn hò, sau đó nữa là cầu hôn, cuối cùng là bái đường thành thân.
Nghĩ thôi anh đã cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đang cực kì phấn khích.
Ba người Kiến Lâm, Đường Hạo và Cố Hạ nhìn Phong Dạ cười ngu liền khinh bỉ trong lòng.
Bỗng nhiên, trong đầu Kiến Lâm nháy lên một cái bóng đèn, y búng tay:"Hai tuần nữa là ngày hai mươi tháng sáu sinh nhật của nhóc Cố, nếu tỏ tình vào thời điểm 0 giờ ngày mười chín vừa vặn chuyển sang ngày hai mươi trong một bối cảnh vô cùng lãng mạn thì không phải sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng Cố Tử sao? Còn nữa Cố Tử rất thích hoa oải hương, nếu được bày tỏ ở một nơi đầy hoa oải hương, cá chắc mười phần con nhóc sẽ rung động!".
Cố Tử vốn dĩ không biết sinh nhật của mình nên Cố Hạ quyết định chọn ngày nhặt cô về làm ngày sinh nhật của cô. Từ đó vào 20 tháng 6 mọi năm, Cố Tử đều phải tình nguyện tiếp nhận truyền thống của tổ chức - úp bánh kem vào mặt.
Cố Hạ nghe thế bèn che miệng bày ra bộ dáng kinh ngạc:"Không ngờ tên nông cạn như cậu lại có thể đưa ra kế sách này!". Đồng dạng, Phong Dạ cũng mang theo vẻ mặt không thể tin được gật đầu:"Quả thực không giống lão Kiến chút nào.".
Đường Hạo bày ra một mặt hoảng hốt, chỉ thẳng vào Kiến Lâm hét:"Yêu quái mau hiện hình, ai cho mi lá gan dám giả mạo Tiểu Lâm Tử của ta!?".
Nhìn thấy ba người diễn đến xuất thần, Kiến Lâm không nhịn được mà đen mặt.
Y cùng lắm chỉ có chút không biết thế nào là lãng mạn, mặc dù đã từng hẹn hò với nhiều cô gái nhưng đều bị đá vì không hiểu phong tình. Nếu nói về phương diện khác y dám chắc bản thân thông hiểu hơn bất cứ ai, còn về tình yêu lãng mạn gì đó y quả thật có hơi mù mịt.
Hiện tại khó khăn lắm y mới đưa ra một đề xuất hợp tình hợp lý để Phong Dạ tỏ tình với người trong lòng. Nào ngờ lại bị đám người này trêu chọc một trận.
Biết thế y đã không thèm lắm lời!
Đường Hạo liếc nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Kiến Lâm, bèn hì hì cười sáp lại gần muốn ôm vai y:"Honey đừng giận, bọn tôi không đùa nữa!".
Không nói thì thôi, vừa nói Đường Hạo ngay tức khác ăn một quyền vào gáy kèm theo đó là cơn phẫn nộ của Kiến Lâm:"Con mẹ nó Đường Hạo, cậu rỗi việc nên muốn vào quan tài sớm đúng không? Có tin giết cậu xong tôi liền ở trên xác của cậu nhảy disco hay không hả? Cái đồ không biết xấu hổ! Hạ lưu! Vô liêm sỉ! Sớm muộn gì cái miệng tiện của cậu cũng hại chết cậu!?!".
Đường Hạo không phải lần đầu tiên chọc giận Kiến Lâm rồi bị ăn đòn, mọi người dường như đã quá quen với hình ảnh này nên hai người Phong Dạ, Cố Hạ chỉ thản nhiên xem kịch đợi bão tố đi qua.
Đường - miệng tiện - Hạo ít nhất cũng rất biết điều không đánh trả vị tổ tông này, ôm cái đầu sớm đã thành ổ gà của mình mà la hét để mặc Kiến Lâm tra tấn da thịt.
Sau khi cơn thịnh nộ của Kiến Lâm qua đi, bốn người tiếp tục bàn bạc. Chủ ý của Kiến Lâm vô cùng hoàn hảo, nên vấn đề hiện tại là chuẩn bị hiện trường tỏ tình.
Địa điểm đương nhiên là cánh đồng hoa của Phong Dạ, vừa vặn lúc này đang là mùa hoa oải hương, cánh đồng đã sớm được bao trùm bởi sắc tím và hương thơm thanh mát. Không cần tưởng tượng cũng biết khoảnh khắc tỏ tình sẽ lãng mạn đến mức nào.
---------------
Một chút lời của tớ: có lẽ tầm 1-2 chương nữa sẽ kết thúc kiếp trước của Cố Tử, tớ cần phải sửa chữa một số tình tiết nên mất rất nhiều thời gian, hi vọng mọi người thông cảm ಥoಥ à, nếu như mọi người có điều zì thắc mắc, hong hài lòng hay mong muốn zì đó thì cứ để lại bình luận, tớ sẽ giải quyết vào chương tiếp theo ୧(^ v ^)୨ lần nữa cảm ơn quý zị đại biểu đã ủng hộ
╰(⸝⸝⸝´꒳"⸝⸝⸝)╯
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.