Chương 73: Cố Tử và Phong Dạ: Vợ tôi đang mang thai!
Vân Tử
12/07/2021
Yêu cầu của Phong Dạ khiến Cố Tử rất kinh ngạc, người như anh thế nhưng lại muốn tự mình huấn luyện cho cô đúng thật là chuyện lạ. Nên nhớ, con người Phong Dạ không bao giờ quan tâm tới người khác. Trong mắt anh chỉ có anh, còn những thứ khác thì lại coi như cỏ rác.
Nhưng lần này lại đột nhiên ngỏ ý tốt, cô thực sự không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa. Nhỡ tên này trêu cô thì xem cô có tức chết không chứ? Tuy đây là ý tốt, nếu huấn luyện thành công thì sẽ có lợi cho cô sau này, nhưng chỉ là cô không biết, có nên tin Phong Dạ hay không đây?
Dù sao chỉ mới tiếp xúc được một hai ngày, Phong Dạ cũng đã liên tục vả vào mặt cô vô số bất ngờ. Đến tận bây giờ, cô gần như vẫn chưa tiếp thu nổi.
Suy nghĩ về chuyện này, Cố Tử đã phải mất một khoảng thời gian để quyết định. Cuối cùng, cô đã đồng ý.
Chuyện huấn luyện cho dù thành công hay thất bại đều không có hại cho cô. Chỉ là nếu như đó là đùa bỡn, thì cùng lắm Cố Tử cô cũng chỉ tức hộc máu một chút thôi.
Thời gian này, Cố Tử kiên trì dưỡng thương nên tạm thời đã có thể đi lại được. Vài ngày tới, có lẽ cô đã có thể trở về tổ chức. Sau đó, vào mỗi hai ngày cuối tuần cô sẽ tới đây để huấn luyện cùng Phong Dạ. Những ngày khác hoặc là đi làm nhiệm vụ, hoặc là tham gia nghiên cứu thuốc nổ cùng đội nghiên cứu chuyên nghiệp của tổ chức.
Những ngày dưỡng thương ở đây, thay vì ăn không ngồi rồi, Cố Tử lại chủ động nghiên cứu y học cùng Phong Dạ. Hiển nhiên, anh lại vô cùng phối hợp để chỉ dạy cho cô. Tuy trong thời gian huấn luyện ở Nam Mỹ, cô đã tự động học hỏi về lĩnh vực này. Nhưng những cái Phong Dạ biết, lại không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
Hai thân ảnh ngồi cạnh nhau trêи ghế sofa, một người nói, một người chuyên chú lắng nghe. Khung cảnh đẹp đến nỗi không ai có thể quấy rầy.
"Lên phòng lấy quyển sổ màu nâu đặt dưới gầm giường giúp tôi!". Phong Dạ không thèm nhìn cô, lên tiếng.
Cố Tử liếc liếc :"Sao anh không tự đi mà lại bắt bệnh nhân như tôi đi chứ?". Dù sao chân cô vẫn chưa hoàn toàn đi lại được mà tên này cư nhiên bắt cô leo lên mấy chục cái bậc thang kia.
Phong Dạ nhướn mày:"Chính vì cô đang bị thương nên phải đi nhiều có hiểu không? Nếu cô cứ ngồi lì ở đây thì cũng có ngày tàn phế!".
Cố Tử nghiến răng trừng mắt với Phong Dạ, cố gắng đứng dậy đi từng bước tới cầu thang. Từ khi ở với tên này, cô gần như lúc nào cũng tức giận. Nhiều khi, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Chẳng biết, sự điềm tĩnh trong người cô đã biến đi đâu mất rồi.
Khó khăn lắm Cố Tử mới tới được phòng của Phong Dạ. Ở đây không giống như trong tưởng tượng của cô, mọi thứ đều ngăn nắp, đâu vào đấy chẳng có chút bừa bộn nào.
Ha, tên này ít nhất cũng là người sạch sẽ!
Thế nhưng thứ khiến cô bất ngờ, chính là toàn bộ căn phòng đều chứa rất nhiều tranh vẽ. Ngoài ban công còn có toan tranh đặt trêи giá vẽ và vô số lọ màu nằm dưới nền gỗ. Toan tranh vẫn chưa có bất cứ hình vẽ nào, có lẽ chủ nhân của nó không biết nên vẽ thứ gì.
Cố Tử nhìn quanh cả căn phòng, những bức tranh ở đây đa số đều là tranh phong cảnh. Cụ thể địa điểm là những nơi quanh ngôi nhà này. Cô đi về phía bức tranh đặt phía dưới cửa sổ. Trong đó là một con đường rải đầy những cánh hoa hồng màu đỏ rực, sắc trời sâm sẫm tối, chung quanh chẳng lấy một cái cây. Từ bức tranh toát ra một loại cảm giác bức bách, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đang chăm chú ngắm bức tranh, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói trầm ấm :"Nó tên Con đường nhuộm đầy máu đỏ!".
Cố Tử quay đầu ra sau thì thấy Phong Dạ, hai tay xỏ vào túi, môi nhếch lên nhìn cô. Cô chỉ vào bức tranh hỏi :"Anh vẽ à?". Kỳ thực, cô cũng đã đoán ra phần nào là do Phong Dạ vẽ. Chỉ là nhất thời không tiếp thu được, Phong Dạ lại có khả năng hội hoạ.
Phong Dạ gật đầu :"Tôi vẽ nó hồi tháng trước!". Nói rồi anh quay sang nhìn cô :" Đẹp không?".
Cố Tử hờ hững nhìn vào đôi mắt yêu nghiệt của Phong Dạ, không biết liệu có phải ảo giác hay không nhưng cô lại thấy Phong Dạ có vẻ rất trông đợi về câu trả lời của cô. Cố Tử chớp mắt một cái, quay đầu sang hướng khác rồi chậm rãi lên tiếng :" Ừ!".
Chỉ một chữ này, đã khiến Phong Dạ đột nhiên nhoẻn miệng cười. Thấy cô đứng dậy đi tới ban công, anh lập tức lững thững theo sau. Cố Tử chống hai tay lên lan can, hít thở bầu không khí trong lành, tận hưởng từng đợt gió mát rượi. Cô đưa mắt nhìn về phía xa, thì thấy khoảng đất rộng lớn dọc con đường mà cô bỏ trốn lúc trước.
Khi ấy cô ngửi thấy một hương thơm nồng nàn, dập dìu trong không khí nhưng nhất thời không quan tâm tới mùi hương đó từ đâu mà có. Không ngờ, từ đây lại có thể nhìn thấy khoảng đất đó.
Những cây hoa tim tím đung đưa theo gió trải dài như vô tận, tựa hồ chúng kéo dài đến chân trời. Loài hoa đó đẹp đẽ như vậy không nghĩ tới nó lại được trồng ở một nơi cách xa thành phố đến thế. Có lẽ chủ nhân của chúng không muốn có quá nhiều người ngắm nhìn vẻ đẹp ấy.
"Cô thích hoa oải hương sao?". Phong Dạ đứng cạnh cô nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Tử lơ đễnh trả lời :" Ừ!". Cô rất thích hoa oải hương. Cô thích sắc tím của nó, thích hương thơm nồng nàn của nó. Chỉ là loại ý nghĩa mà loài hoa này mang, khiến cô không thể nào thích nổi.
Đó chính là sự chung thủy!
Trong từ điển của cô không hề có hai từ đó. Chỉ có trung thành và tín nhiệm.
Nó đồng nghĩa với việc, tình yêu trong mắt cô là một thứ gì đó vô cùng kinh tởm!
Phong Dạ nghịch nghịch những sợi tóc che trước mắt, bộ dạng lười biếng nói :"Tôi cũng rất thích loài hoa này, nhưng cánh đồng phía trước lại khiến tôi cực kì chán ghét vì nó thuộc sở hữu của Phong gia!".
Cố Tử nhíu mày khó hiểu, mắt nhìn chăm chăm Phong Dạ. Anh dường như hiểu được ý tứ của ánh nhìn đó, liền chậm rãi lên tiếng :"Tôi là con trai của gia chủ Phong gia. Nhưng bây giờ thì không phải nữa, tôi chỉ là Phong Dạ thôi!".
"Anh rời bỏ gia tộc của mình?". Cô nghi hoặc hỏi. Cố Tử cô cũng biết về Phong gia. Đó là một gia tộc thương nhân có lịch sử khá lâu đời, đồng thời cũng có quan hệ tương đối mật thiết với tổ chức Vọng Hồn. Bề ngoài Phong gia trông có vẻ sạch sẽ, nhưng trong bóng tối lại thực hiện biết bao nhiêu cuộc mua bán với các thế lực khác nhau trong thế giới ngầm. Chủ yếu là buôn bán ma túy, vũ khí có lúc sẽ buôn cả con người.
Nếu như có thế lực nào đủ mạnh để đào những chuyện ấy lên thì chắc chắn đến mười phần Phong gia sẽ thân bại danh liệt. Chỉ là trêи thế giới này chẳng ai dám làm như thế cả, tất cả đều do nể mặt Vọng Hồn. Trái lại nếu thế lực đó là Hắc Điêu, thì cùng lắm chỉ làm cho thế giới ngầm xáo trộn một chút. Hai bên đánh vài cuộc chiến tàn khốc thôi.
Nói thì như vậy, nhưng lão đại nhà cô không có hứng thú với mấy chuyện này. Đối phương làm gì, chỉ cần đừng động tới người của Hắc Điêu, tất nhiên lão đại sẽ không nhúng tay vào.
Phong Dạ nhếch môi kéo một nụ cười châm chọc :"Phong gia còn hận không thể đá tôi đi ấy chứ!". Anh ngưng một lúc rồi nói tiếp :"Năm đó, mẹ tôi mất không bao lâu thì tôi được đưa về Phong gia, từ đó cuộc sống chẳng lúc nào yên ổn. Không bị đánh đập thì cũng bị mang ra làm trò tiêu khiển. Nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo mẹ tôi là tình nhân, làm gì sánh được với người vợ danh chính ngôn thuận và đứa con chân chính của Phong gia. Kể cả bà vợ đó đã ra tay giết mẹ tôi thì toàn bộ gia tộc cũng chẳng mảy may quan tâm. Đến khi tôi thoát khỏi nơi đó, họ cũng mặc kệ sống chết của tôi. Ha, cái thứ tình thân này là điều mẹ tôi luôn mong tôi nhận được, nhưng nó khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm!
Muốn trách thì cứ trách bà ấy chỉ vì muốn ăn sung mặc sướиɠ mà không ngần ngại leo lên giường của một lão già đã có vợ. Để rồi khiến đứa con của bà và lão ta phải sống nhục nhã, chật vật bởi những con người được gọi là quyền quý đó!".
Nghe những lời này, Cố Tử không khỏi chấn động. Thân thế thật của Phong Dạ, trong giới chẳng mấy ai biết. Còn có nhiều người cho rằng anh xuất thân từ một gia tộc cổ xưa nào đó. Nhưng không ngờ, Phong Dạ lại là đứa con ngoài giá thú của gia chủ Phong gia. Còn từng bị đối xử tệ bạc đến nổi phải rời bỏ nơi đó.
Tuổi thơ của anh, cũng không tốt đẹp gì nhỉ?
Phong Dạ cười khẩy một tiếng :"May mắn làm sao mà tôi gặp được lão đại nhà cô. Được bà ta nhặt về rồi khiến tôi trở thành Phong Dạ của bây giờ!".
Sự việc Phong Dạ được lão đại mang về xảy ra khi cô chưa vào tổ chức. Những chuyện xảy ra sau đó Cố Tử cũng chỉ nghe người ta nói lại. Nhưng để có Phong Dạ của bây giờ chắc anh sống cũng không dễ dàng gì.
"Anh có định trả thù không?". Mẹ anh bị người vợ danh chính ngôn thuận kia giết chết, còn bị cả Phong gia đối xử tệ hại. Không lẽ anh không nuôi chút ý định trả thù nào?
Phong Dạ cười chế giễu :"Khi còn nhỏ tôi cũng đã định trả thù họ. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy họ không xứng đáng nhận sự trả thù của tôi!".
Cái này...
Có thể nói là quá tự cao không?
"Vậy tại sao anh lại rời tổ chức?". Hắc Điêu không bao giờ để thuộc hạ chịu thiệt thòi, chỉ cần trung thành, một lòng vì tổ chức thì sẽ nhận được sự đối đãi vô cùng tốt. Nói cuộc sống như một quý tộc cũng không quá. Chỉ là tại sao Phong Dạ lại rời tổ chức?
Đến bây giờ cũng chẳng ai biết lý do, người trong tổ chức chỉ biết sau khi Phong Dạ đánh thắng Hàn Mãnh thì ba năm sau đã rửa tay gác kiếm.
Phong Dạ nghe vậy chỉ nhe răng cười:"Vì tôi lười!".
Câu trả lời này thành công khiến Cố Tử nghệch mặt. Lý do này có hơi...
"Cho hỏi có ai ở nhà không?". Hai người ở trêи gác nói chuyện phiếm thì dưới nhà lại vang lên một giọng nói.
Không cần nghĩ cũng đoán ra đó là cảnh sát. Cái chết của đám người Hàn Mãnh được ngụy trang thành một vụ tai nạn xe. Tuy nhiên chỉ cần khám nghiệm tử thi sẽ phát hiện ra lỗ đạn giữa trán họ. Tất cả đều bị bắn cùng một loại đạn. Và chúng giống y hệt với loại đạn mà cảnh sát đã lấy ra từ đầu của Khưu Bình. Hai vụ án có quá nhiều khúc mắc, dễ dàng để cảnh sát tiếp tục điều tra tìm ra chân tướng.
Phong Dạ sớm đã biết thế nào cũng sẽ có ngày hôm nay, nên không có gì bất ngờ. Chỉ là đám cảnh sát này tới hơi trễ thì phải.
"Đi thôi!". Phong Dạ buông ra một câu rồi xoay người rời đi. Cố Tử cũng biết thân phận của những người ở dưới nhà, bây giờ Phong Dạ chủ động xuống gặp tức là đã có chuẩn bị. Cô cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Cảnh sát không tới từ cửa chính mà là cửa sau, họ đi theo con đường lúc trước Phong Dạ đã đưa cô đến đây.
Xuống tới phòng khách, Phong Dạ bỗng nhiên "lên cơn điên" dìu cô tới ghế sofa ngồi. Sau đó lại rón rén rót cho cô một ly sữa đặt lên bàn. Cô nhíu mày định hỏi thì anh đã cướp lời :"Một lát nữa cùng tôi diễn một vở kịch. Nhớ phối hợp tốt một chút!". Anh đưa tay vén tóc cô rồi lập tức đi mở cửa, không hề cho cô cơ hội trả lời.
Bên ngoài có tổng cộng ba người, một nữ và hai nam. Người phụ nữ trông khá lớn tuổi, bề ngoài rắn rỏi, mạnh mẽ đậm chất nữ tử hán. Hai nam nhân phía sau cô ta có thân hình tương đối cường tráng, nhưng cũng không đến nổi như các tay đô vật.
"Các vị là?". Phong Dạ hỏi.
Người phụ nữ kéo nụ cười máy móc :"Chào anh, tôi họ Lý, thuộc sở cảnh sát thành phố Z. Tôi đến để điều tra về vụ tai nạn xảy ra trêи tuyến đường cạnh khu rừng này!".
Phong Dạ chớp chớp mắt:"À, tôi có biết!". Anh cười nói :"Mời các vị vào trong!".
Cảnh sát Lý cùng hai nam cảnh sát bước vào, họ không ngừng quan sát mọi thứ như muốn tìm thứ gì đó khả nghi. Phong Dạ đi nhanh lướt qua họ, tới chỗ của cô, anh ngồi xuống ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến lạ:"Vợ, bọn họ là cảnh sát, tới để điều tra về vụ tai nạn ngoài tuyến đường kia!".
Nghe tiếng "vợ" này, Cố Tử không tránh khỏi mà sửng sốt. Hoá ra "vở kịch" trong lời của Phong Dạ là bọn họ đóng giả thành vợ chồng.
Con mẹ nó, cô muốn từ chối đóng kịch có được không?
"Mời ngồi!". Phong Dạ lên tiếng. Cảnh sát Lý và hai nam cảnh sát ngồi xuống đối diện với cô và Phong Dạ.
Cảnh sát Lý dè dặt :" Hai người là?".
Phong Dạ ôm lấy bả vai cô:" Chúng tôi là vợ chồng!". Kỳ thật, nghe hai tiếng "vợ chồng" này từ miệng Phong Dạ khiến cô nổi cả da gà. Làm "vợ" của tên ôn thần này, cô nên vui hay buồn đây?
"Vậy à? Sao hai người lại sống ở đây?". Cảnh sát Lý không nhịn được liền hỏi. Thời đại bây giờ, hiếm khi có người muốn thả mình vào thiên nhiên, sống ở một nơi rừng rậm như thế.
Phong Dạ ôn nhu nhìn xuống bụng cô, sau đó lại nhẹ nhàng xoa nó :"Vợ tôi đang mang thai, nên tôi đưa cô ấy tới đây để dưỡng thai!". Cố Tử ít nhất cũng biết diễn xuất, bên ngoài mỉm cười vui vẻ nhưng trong lòng không ngừng chửi thề.
Khốn kiếp, thế nào mà cô lại mang thai rồi? Trông cô giống phụ nữ có thai lắm sao?
Ý nghĩ muốn chém chết Phong Dạ xẹt qua trong đầu.
Cảnh sát Lý gật đầu :"Chúc mừng hai người! À mà, có thể cho tôi danh tính của hai vợ chồng được không?".
"Tôi tên Lục Khướt Thần, còn vợ tôi là Tống Tử Yên!". Đến cả tên cũng thay đổi.
"Cảm phiền anh cho tôi xem hộ khẩu giấy đăng kí kết hôn và giấy khám thai của cô Lục được không?". Cảnh sát Lý đã tin bảy phần về mối quan hệ giữa Cố Tử và Phong Dạ. Cô ta suy cho cùng cũng đã kết hôn và có hai con, nên từng ánh mắt cử chỉ giữa nam nữ, cô ta chỉ cần nhìn thoáng là sẽ biết. Nhưng để chắc chắn vẫn xem giấy tờ xác thực thì hơn.
Phong Dạ:" Được!". Anh quay sang nói với cô :" Đợi anh chút nhé!". Cố Tử mỉm cười gật đầu.
Cái ánh mắt yêu chiều đó...sao cô thấy dựng hết tóc gáy thế này!
Phong Dạ rời đi, cô ở lại đây đối phó với ba cảnh sát trước mặt. Cảnh sát Lý nhìn cô, ánh mắt dò xét hỏi:"Cô Lục, không biết hai người đã kết hôn bao lâu rồi? Lúc trước hai người ở đâu?".
Cố Tử tỏ ra dáng vẻ của người vợ hiền đáp :"Tôi và anh ấy kết hôn hơn hai năm rồi, đây cũng là đứa con đầu tiên của hai chúng tôi. Lúc trước chúng tôi sống ở chung cư Phúc Chính trong thành phố, sau khi tôi có thai mới tới đây!".
Chậc, kỹ năng diễn xuất của cô từ khi nào đã hoàn hảo thế này nhỉ?
Cảnh sát Lý dường như không tìm được sơ hở trong lời nói và biểu cảm của cô nên tiếp tục gặng hỏi:"Căn nhà này cô mua bao lâu rồi?".
" Khoảng ba năm thì phải, khi ấy chồng tôi nói sau này sẽ đưa tôi tới đây dưỡng già!". Cố Tử vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói. Dáng vẻ trông cực kì hạnh phúc.
"Vậy ba mẹ của hai người có đồng ý không? Dù sao đây cũng là một khu rừng, sẽ khá nguy hiểm!".
Nghe tới đây, Cố Tử thoáng buồn:" Tôi và anh ấy đều là trẻ mồ côi. Từ nhỏ đã không có ba mẹ, cả hai chúng tôi đều lớn lên trong cô nhi viện!".
" Xin lỗi!". Cảnh sát Lý áy náy.
" Không sao!". Vừa dứt lời, Phong Dạ cũng từ trêи gác đi xuống. Trêи tay anh cầm hộ khẩu, giấy đăng kí kết hôn và giấy khám thai như yêu cầu của cảnh sát Lý :"Đây là thứ mà cô cần!". Anh đưa cả ba cho cảnh sát Lý, rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Tử.
Cảnh sát Lý kiểm tra cẩn thận những thông tin ghi trêи đó. Cô ta nhìn kỹ ảnh chụp của Cố Tử và Phong Dạ trêи giấy đăng kí kết hôn, sau đó nhìn gương mặt của hai người.
Cố Tử ngồi đối diện, tinh mắt nhìn thấy bức ảnh. Đích xác trong đó là cô và Phong Dạ. Cố Tử chấn động trong lòng, len lén nhìn nam nhân bên cạnh.
Rốt cuộc, cô với tên này chụp ảnh cưới khi nào thế?
Cảnh sát Lý tiếp tục kiểm tra thông tin trêи giấy khám thai. Địa chỉ là ở bệnh viện Lâm An nằm trong thành phố.
" Đêm xảy ra vụ tai nạn, hai người đang ở đâu? Hoặc là có phát hiện điều gì kì lạ không?".
Phong Dạ chớp chớp mắt :"Khi ấy vợ chồng tôi đang ngủ nên không biết gì cả. Đến sáng hôm sau xem tin tức mới biết trêи tuyến đường bên cạnh xảy ra tai nạn!". Lưu loát biện ra một lời nói dối đã thành công thuyết phục được ba cảnh sát kia. Mơ hồ đôi mắt họ cũng không còn tia dò xét nào.
"Chẳng phải chỉ là một vụ tai nạn thôi à? Sao các vị lại điều tra kỹ lưỡng như vậy?". Cố Tử khó hiểu hỏi.
Cảnh sát Lý giải thích:" À, thật ra chúng tôi cho rằng đây không đơn giản chỉ là một tai nạn. Có thể là một vụ giết người!". Cố Tử cả kinh, đưa tay che miệng, bộ dạng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Phong Dạ ngồi bên cạnh khoé miệng không khỏi giật giật. Con nhỏ này cũng diễn đạt quá rồi!
"Hai người yên tâm, chúng tôi sẽ sớm tìm ra hung thủ! Trái lại hai người ở đây nhất định phải đảm bảo an toàn, nếu có gì cứ gọi điện cho chúng tôi!". Cảnh sát Lý cùng hai nam cảnh sát kia đứng dậy.
Phong Dạ gật đầu :" Chúng tôi biết rồi!".
END.
------
lượt đọc trêи 200 thì tui sẽ up một chap nhéeee (「・ω・)「
Nhưng lần này lại đột nhiên ngỏ ý tốt, cô thực sự không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa. Nhỡ tên này trêu cô thì xem cô có tức chết không chứ? Tuy đây là ý tốt, nếu huấn luyện thành công thì sẽ có lợi cho cô sau này, nhưng chỉ là cô không biết, có nên tin Phong Dạ hay không đây?
Dù sao chỉ mới tiếp xúc được một hai ngày, Phong Dạ cũng đã liên tục vả vào mặt cô vô số bất ngờ. Đến tận bây giờ, cô gần như vẫn chưa tiếp thu nổi.
Suy nghĩ về chuyện này, Cố Tử đã phải mất một khoảng thời gian để quyết định. Cuối cùng, cô đã đồng ý.
Chuyện huấn luyện cho dù thành công hay thất bại đều không có hại cho cô. Chỉ là nếu như đó là đùa bỡn, thì cùng lắm Cố Tử cô cũng chỉ tức hộc máu một chút thôi.
Thời gian này, Cố Tử kiên trì dưỡng thương nên tạm thời đã có thể đi lại được. Vài ngày tới, có lẽ cô đã có thể trở về tổ chức. Sau đó, vào mỗi hai ngày cuối tuần cô sẽ tới đây để huấn luyện cùng Phong Dạ. Những ngày khác hoặc là đi làm nhiệm vụ, hoặc là tham gia nghiên cứu thuốc nổ cùng đội nghiên cứu chuyên nghiệp của tổ chức.
Những ngày dưỡng thương ở đây, thay vì ăn không ngồi rồi, Cố Tử lại chủ động nghiên cứu y học cùng Phong Dạ. Hiển nhiên, anh lại vô cùng phối hợp để chỉ dạy cho cô. Tuy trong thời gian huấn luyện ở Nam Mỹ, cô đã tự động học hỏi về lĩnh vực này. Nhưng những cái Phong Dạ biết, lại không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
Hai thân ảnh ngồi cạnh nhau trêи ghế sofa, một người nói, một người chuyên chú lắng nghe. Khung cảnh đẹp đến nỗi không ai có thể quấy rầy.
"Lên phòng lấy quyển sổ màu nâu đặt dưới gầm giường giúp tôi!". Phong Dạ không thèm nhìn cô, lên tiếng.
Cố Tử liếc liếc :"Sao anh không tự đi mà lại bắt bệnh nhân như tôi đi chứ?". Dù sao chân cô vẫn chưa hoàn toàn đi lại được mà tên này cư nhiên bắt cô leo lên mấy chục cái bậc thang kia.
Phong Dạ nhướn mày:"Chính vì cô đang bị thương nên phải đi nhiều có hiểu không? Nếu cô cứ ngồi lì ở đây thì cũng có ngày tàn phế!".
Cố Tử nghiến răng trừng mắt với Phong Dạ, cố gắng đứng dậy đi từng bước tới cầu thang. Từ khi ở với tên này, cô gần như lúc nào cũng tức giận. Nhiều khi, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Chẳng biết, sự điềm tĩnh trong người cô đã biến đi đâu mất rồi.
Khó khăn lắm Cố Tử mới tới được phòng của Phong Dạ. Ở đây không giống như trong tưởng tượng của cô, mọi thứ đều ngăn nắp, đâu vào đấy chẳng có chút bừa bộn nào.
Ha, tên này ít nhất cũng là người sạch sẽ!
Thế nhưng thứ khiến cô bất ngờ, chính là toàn bộ căn phòng đều chứa rất nhiều tranh vẽ. Ngoài ban công còn có toan tranh đặt trêи giá vẽ và vô số lọ màu nằm dưới nền gỗ. Toan tranh vẫn chưa có bất cứ hình vẽ nào, có lẽ chủ nhân của nó không biết nên vẽ thứ gì.
Cố Tử nhìn quanh cả căn phòng, những bức tranh ở đây đa số đều là tranh phong cảnh. Cụ thể địa điểm là những nơi quanh ngôi nhà này. Cô đi về phía bức tranh đặt phía dưới cửa sổ. Trong đó là một con đường rải đầy những cánh hoa hồng màu đỏ rực, sắc trời sâm sẫm tối, chung quanh chẳng lấy một cái cây. Từ bức tranh toát ra một loại cảm giác bức bách, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đang chăm chú ngắm bức tranh, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói trầm ấm :"Nó tên Con đường nhuộm đầy máu đỏ!".
Cố Tử quay đầu ra sau thì thấy Phong Dạ, hai tay xỏ vào túi, môi nhếch lên nhìn cô. Cô chỉ vào bức tranh hỏi :"Anh vẽ à?". Kỳ thực, cô cũng đã đoán ra phần nào là do Phong Dạ vẽ. Chỉ là nhất thời không tiếp thu được, Phong Dạ lại có khả năng hội hoạ.
Phong Dạ gật đầu :"Tôi vẽ nó hồi tháng trước!". Nói rồi anh quay sang nhìn cô :" Đẹp không?".
Cố Tử hờ hững nhìn vào đôi mắt yêu nghiệt của Phong Dạ, không biết liệu có phải ảo giác hay không nhưng cô lại thấy Phong Dạ có vẻ rất trông đợi về câu trả lời của cô. Cố Tử chớp mắt một cái, quay đầu sang hướng khác rồi chậm rãi lên tiếng :" Ừ!".
Chỉ một chữ này, đã khiến Phong Dạ đột nhiên nhoẻn miệng cười. Thấy cô đứng dậy đi tới ban công, anh lập tức lững thững theo sau. Cố Tử chống hai tay lên lan can, hít thở bầu không khí trong lành, tận hưởng từng đợt gió mát rượi. Cô đưa mắt nhìn về phía xa, thì thấy khoảng đất rộng lớn dọc con đường mà cô bỏ trốn lúc trước.
Khi ấy cô ngửi thấy một hương thơm nồng nàn, dập dìu trong không khí nhưng nhất thời không quan tâm tới mùi hương đó từ đâu mà có. Không ngờ, từ đây lại có thể nhìn thấy khoảng đất đó.
Những cây hoa tim tím đung đưa theo gió trải dài như vô tận, tựa hồ chúng kéo dài đến chân trời. Loài hoa đó đẹp đẽ như vậy không nghĩ tới nó lại được trồng ở một nơi cách xa thành phố đến thế. Có lẽ chủ nhân của chúng không muốn có quá nhiều người ngắm nhìn vẻ đẹp ấy.
"Cô thích hoa oải hương sao?". Phong Dạ đứng cạnh cô nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Tử lơ đễnh trả lời :" Ừ!". Cô rất thích hoa oải hương. Cô thích sắc tím của nó, thích hương thơm nồng nàn của nó. Chỉ là loại ý nghĩa mà loài hoa này mang, khiến cô không thể nào thích nổi.
Đó chính là sự chung thủy!
Trong từ điển của cô không hề có hai từ đó. Chỉ có trung thành và tín nhiệm.
Nó đồng nghĩa với việc, tình yêu trong mắt cô là một thứ gì đó vô cùng kinh tởm!
Phong Dạ nghịch nghịch những sợi tóc che trước mắt, bộ dạng lười biếng nói :"Tôi cũng rất thích loài hoa này, nhưng cánh đồng phía trước lại khiến tôi cực kì chán ghét vì nó thuộc sở hữu của Phong gia!".
Cố Tử nhíu mày khó hiểu, mắt nhìn chăm chăm Phong Dạ. Anh dường như hiểu được ý tứ của ánh nhìn đó, liền chậm rãi lên tiếng :"Tôi là con trai của gia chủ Phong gia. Nhưng bây giờ thì không phải nữa, tôi chỉ là Phong Dạ thôi!".
"Anh rời bỏ gia tộc của mình?". Cô nghi hoặc hỏi. Cố Tử cô cũng biết về Phong gia. Đó là một gia tộc thương nhân có lịch sử khá lâu đời, đồng thời cũng có quan hệ tương đối mật thiết với tổ chức Vọng Hồn. Bề ngoài Phong gia trông có vẻ sạch sẽ, nhưng trong bóng tối lại thực hiện biết bao nhiêu cuộc mua bán với các thế lực khác nhau trong thế giới ngầm. Chủ yếu là buôn bán ma túy, vũ khí có lúc sẽ buôn cả con người.
Nếu như có thế lực nào đủ mạnh để đào những chuyện ấy lên thì chắc chắn đến mười phần Phong gia sẽ thân bại danh liệt. Chỉ là trêи thế giới này chẳng ai dám làm như thế cả, tất cả đều do nể mặt Vọng Hồn. Trái lại nếu thế lực đó là Hắc Điêu, thì cùng lắm chỉ làm cho thế giới ngầm xáo trộn một chút. Hai bên đánh vài cuộc chiến tàn khốc thôi.
Nói thì như vậy, nhưng lão đại nhà cô không có hứng thú với mấy chuyện này. Đối phương làm gì, chỉ cần đừng động tới người của Hắc Điêu, tất nhiên lão đại sẽ không nhúng tay vào.
Phong Dạ nhếch môi kéo một nụ cười châm chọc :"Phong gia còn hận không thể đá tôi đi ấy chứ!". Anh ngưng một lúc rồi nói tiếp :"Năm đó, mẹ tôi mất không bao lâu thì tôi được đưa về Phong gia, từ đó cuộc sống chẳng lúc nào yên ổn. Không bị đánh đập thì cũng bị mang ra làm trò tiêu khiển. Nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo mẹ tôi là tình nhân, làm gì sánh được với người vợ danh chính ngôn thuận và đứa con chân chính của Phong gia. Kể cả bà vợ đó đã ra tay giết mẹ tôi thì toàn bộ gia tộc cũng chẳng mảy may quan tâm. Đến khi tôi thoát khỏi nơi đó, họ cũng mặc kệ sống chết của tôi. Ha, cái thứ tình thân này là điều mẹ tôi luôn mong tôi nhận được, nhưng nó khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm!
Muốn trách thì cứ trách bà ấy chỉ vì muốn ăn sung mặc sướиɠ mà không ngần ngại leo lên giường của một lão già đã có vợ. Để rồi khiến đứa con của bà và lão ta phải sống nhục nhã, chật vật bởi những con người được gọi là quyền quý đó!".
Nghe những lời này, Cố Tử không khỏi chấn động. Thân thế thật của Phong Dạ, trong giới chẳng mấy ai biết. Còn có nhiều người cho rằng anh xuất thân từ một gia tộc cổ xưa nào đó. Nhưng không ngờ, Phong Dạ lại là đứa con ngoài giá thú của gia chủ Phong gia. Còn từng bị đối xử tệ bạc đến nổi phải rời bỏ nơi đó.
Tuổi thơ của anh, cũng không tốt đẹp gì nhỉ?
Phong Dạ cười khẩy một tiếng :"May mắn làm sao mà tôi gặp được lão đại nhà cô. Được bà ta nhặt về rồi khiến tôi trở thành Phong Dạ của bây giờ!".
Sự việc Phong Dạ được lão đại mang về xảy ra khi cô chưa vào tổ chức. Những chuyện xảy ra sau đó Cố Tử cũng chỉ nghe người ta nói lại. Nhưng để có Phong Dạ của bây giờ chắc anh sống cũng không dễ dàng gì.
"Anh có định trả thù không?". Mẹ anh bị người vợ danh chính ngôn thuận kia giết chết, còn bị cả Phong gia đối xử tệ hại. Không lẽ anh không nuôi chút ý định trả thù nào?
Phong Dạ cười chế giễu :"Khi còn nhỏ tôi cũng đã định trả thù họ. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy họ không xứng đáng nhận sự trả thù của tôi!".
Cái này...
Có thể nói là quá tự cao không?
"Vậy tại sao anh lại rời tổ chức?". Hắc Điêu không bao giờ để thuộc hạ chịu thiệt thòi, chỉ cần trung thành, một lòng vì tổ chức thì sẽ nhận được sự đối đãi vô cùng tốt. Nói cuộc sống như một quý tộc cũng không quá. Chỉ là tại sao Phong Dạ lại rời tổ chức?
Đến bây giờ cũng chẳng ai biết lý do, người trong tổ chức chỉ biết sau khi Phong Dạ đánh thắng Hàn Mãnh thì ba năm sau đã rửa tay gác kiếm.
Phong Dạ nghe vậy chỉ nhe răng cười:"Vì tôi lười!".
Câu trả lời này thành công khiến Cố Tử nghệch mặt. Lý do này có hơi...
"Cho hỏi có ai ở nhà không?". Hai người ở trêи gác nói chuyện phiếm thì dưới nhà lại vang lên một giọng nói.
Không cần nghĩ cũng đoán ra đó là cảnh sát. Cái chết của đám người Hàn Mãnh được ngụy trang thành một vụ tai nạn xe. Tuy nhiên chỉ cần khám nghiệm tử thi sẽ phát hiện ra lỗ đạn giữa trán họ. Tất cả đều bị bắn cùng một loại đạn. Và chúng giống y hệt với loại đạn mà cảnh sát đã lấy ra từ đầu của Khưu Bình. Hai vụ án có quá nhiều khúc mắc, dễ dàng để cảnh sát tiếp tục điều tra tìm ra chân tướng.
Phong Dạ sớm đã biết thế nào cũng sẽ có ngày hôm nay, nên không có gì bất ngờ. Chỉ là đám cảnh sát này tới hơi trễ thì phải.
"Đi thôi!". Phong Dạ buông ra một câu rồi xoay người rời đi. Cố Tử cũng biết thân phận của những người ở dưới nhà, bây giờ Phong Dạ chủ động xuống gặp tức là đã có chuẩn bị. Cô cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Cảnh sát không tới từ cửa chính mà là cửa sau, họ đi theo con đường lúc trước Phong Dạ đã đưa cô đến đây.
Xuống tới phòng khách, Phong Dạ bỗng nhiên "lên cơn điên" dìu cô tới ghế sofa ngồi. Sau đó lại rón rén rót cho cô một ly sữa đặt lên bàn. Cô nhíu mày định hỏi thì anh đã cướp lời :"Một lát nữa cùng tôi diễn một vở kịch. Nhớ phối hợp tốt một chút!". Anh đưa tay vén tóc cô rồi lập tức đi mở cửa, không hề cho cô cơ hội trả lời.
Bên ngoài có tổng cộng ba người, một nữ và hai nam. Người phụ nữ trông khá lớn tuổi, bề ngoài rắn rỏi, mạnh mẽ đậm chất nữ tử hán. Hai nam nhân phía sau cô ta có thân hình tương đối cường tráng, nhưng cũng không đến nổi như các tay đô vật.
"Các vị là?". Phong Dạ hỏi.
Người phụ nữ kéo nụ cười máy móc :"Chào anh, tôi họ Lý, thuộc sở cảnh sát thành phố Z. Tôi đến để điều tra về vụ tai nạn xảy ra trêи tuyến đường cạnh khu rừng này!".
Phong Dạ chớp chớp mắt:"À, tôi có biết!". Anh cười nói :"Mời các vị vào trong!".
Cảnh sát Lý cùng hai nam cảnh sát bước vào, họ không ngừng quan sát mọi thứ như muốn tìm thứ gì đó khả nghi. Phong Dạ đi nhanh lướt qua họ, tới chỗ của cô, anh ngồi xuống ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến lạ:"Vợ, bọn họ là cảnh sát, tới để điều tra về vụ tai nạn ngoài tuyến đường kia!".
Nghe tiếng "vợ" này, Cố Tử không tránh khỏi mà sửng sốt. Hoá ra "vở kịch" trong lời của Phong Dạ là bọn họ đóng giả thành vợ chồng.
Con mẹ nó, cô muốn từ chối đóng kịch có được không?
"Mời ngồi!". Phong Dạ lên tiếng. Cảnh sát Lý và hai nam cảnh sát ngồi xuống đối diện với cô và Phong Dạ.
Cảnh sát Lý dè dặt :" Hai người là?".
Phong Dạ ôm lấy bả vai cô:" Chúng tôi là vợ chồng!". Kỳ thật, nghe hai tiếng "vợ chồng" này từ miệng Phong Dạ khiến cô nổi cả da gà. Làm "vợ" của tên ôn thần này, cô nên vui hay buồn đây?
"Vậy à? Sao hai người lại sống ở đây?". Cảnh sát Lý không nhịn được liền hỏi. Thời đại bây giờ, hiếm khi có người muốn thả mình vào thiên nhiên, sống ở một nơi rừng rậm như thế.
Phong Dạ ôn nhu nhìn xuống bụng cô, sau đó lại nhẹ nhàng xoa nó :"Vợ tôi đang mang thai, nên tôi đưa cô ấy tới đây để dưỡng thai!". Cố Tử ít nhất cũng biết diễn xuất, bên ngoài mỉm cười vui vẻ nhưng trong lòng không ngừng chửi thề.
Khốn kiếp, thế nào mà cô lại mang thai rồi? Trông cô giống phụ nữ có thai lắm sao?
Ý nghĩ muốn chém chết Phong Dạ xẹt qua trong đầu.
Cảnh sát Lý gật đầu :"Chúc mừng hai người! À mà, có thể cho tôi danh tính của hai vợ chồng được không?".
"Tôi tên Lục Khướt Thần, còn vợ tôi là Tống Tử Yên!". Đến cả tên cũng thay đổi.
"Cảm phiền anh cho tôi xem hộ khẩu giấy đăng kí kết hôn và giấy khám thai của cô Lục được không?". Cảnh sát Lý đã tin bảy phần về mối quan hệ giữa Cố Tử và Phong Dạ. Cô ta suy cho cùng cũng đã kết hôn và có hai con, nên từng ánh mắt cử chỉ giữa nam nữ, cô ta chỉ cần nhìn thoáng là sẽ biết. Nhưng để chắc chắn vẫn xem giấy tờ xác thực thì hơn.
Phong Dạ:" Được!". Anh quay sang nói với cô :" Đợi anh chút nhé!". Cố Tử mỉm cười gật đầu.
Cái ánh mắt yêu chiều đó...sao cô thấy dựng hết tóc gáy thế này!
Phong Dạ rời đi, cô ở lại đây đối phó với ba cảnh sát trước mặt. Cảnh sát Lý nhìn cô, ánh mắt dò xét hỏi:"Cô Lục, không biết hai người đã kết hôn bao lâu rồi? Lúc trước hai người ở đâu?".
Cố Tử tỏ ra dáng vẻ của người vợ hiền đáp :"Tôi và anh ấy kết hôn hơn hai năm rồi, đây cũng là đứa con đầu tiên của hai chúng tôi. Lúc trước chúng tôi sống ở chung cư Phúc Chính trong thành phố, sau khi tôi có thai mới tới đây!".
Chậc, kỹ năng diễn xuất của cô từ khi nào đã hoàn hảo thế này nhỉ?
Cảnh sát Lý dường như không tìm được sơ hở trong lời nói và biểu cảm của cô nên tiếp tục gặng hỏi:"Căn nhà này cô mua bao lâu rồi?".
" Khoảng ba năm thì phải, khi ấy chồng tôi nói sau này sẽ đưa tôi tới đây dưỡng già!". Cố Tử vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói. Dáng vẻ trông cực kì hạnh phúc.
"Vậy ba mẹ của hai người có đồng ý không? Dù sao đây cũng là một khu rừng, sẽ khá nguy hiểm!".
Nghe tới đây, Cố Tử thoáng buồn:" Tôi và anh ấy đều là trẻ mồ côi. Từ nhỏ đã không có ba mẹ, cả hai chúng tôi đều lớn lên trong cô nhi viện!".
" Xin lỗi!". Cảnh sát Lý áy náy.
" Không sao!". Vừa dứt lời, Phong Dạ cũng từ trêи gác đi xuống. Trêи tay anh cầm hộ khẩu, giấy đăng kí kết hôn và giấy khám thai như yêu cầu của cảnh sát Lý :"Đây là thứ mà cô cần!". Anh đưa cả ba cho cảnh sát Lý, rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Tử.
Cảnh sát Lý kiểm tra cẩn thận những thông tin ghi trêи đó. Cô ta nhìn kỹ ảnh chụp của Cố Tử và Phong Dạ trêи giấy đăng kí kết hôn, sau đó nhìn gương mặt của hai người.
Cố Tử ngồi đối diện, tinh mắt nhìn thấy bức ảnh. Đích xác trong đó là cô và Phong Dạ. Cố Tử chấn động trong lòng, len lén nhìn nam nhân bên cạnh.
Rốt cuộc, cô với tên này chụp ảnh cưới khi nào thế?
Cảnh sát Lý tiếp tục kiểm tra thông tin trêи giấy khám thai. Địa chỉ là ở bệnh viện Lâm An nằm trong thành phố.
" Đêm xảy ra vụ tai nạn, hai người đang ở đâu? Hoặc là có phát hiện điều gì kì lạ không?".
Phong Dạ chớp chớp mắt :"Khi ấy vợ chồng tôi đang ngủ nên không biết gì cả. Đến sáng hôm sau xem tin tức mới biết trêи tuyến đường bên cạnh xảy ra tai nạn!". Lưu loát biện ra một lời nói dối đã thành công thuyết phục được ba cảnh sát kia. Mơ hồ đôi mắt họ cũng không còn tia dò xét nào.
"Chẳng phải chỉ là một vụ tai nạn thôi à? Sao các vị lại điều tra kỹ lưỡng như vậy?". Cố Tử khó hiểu hỏi.
Cảnh sát Lý giải thích:" À, thật ra chúng tôi cho rằng đây không đơn giản chỉ là một tai nạn. Có thể là một vụ giết người!". Cố Tử cả kinh, đưa tay che miệng, bộ dạng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Phong Dạ ngồi bên cạnh khoé miệng không khỏi giật giật. Con nhỏ này cũng diễn đạt quá rồi!
"Hai người yên tâm, chúng tôi sẽ sớm tìm ra hung thủ! Trái lại hai người ở đây nhất định phải đảm bảo an toàn, nếu có gì cứ gọi điện cho chúng tôi!". Cảnh sát Lý cùng hai nam cảnh sát kia đứng dậy.
Phong Dạ gật đầu :" Chúng tôi biết rồi!".
END.
------
lượt đọc trêи 200 thì tui sẽ up một chap nhéeee (「・ω・)「
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.