Chương 21: Di Mặc biết chơi bóng rổ?
Vân Tử
12/07/2021
" Trình Di Mặc! Tôi nhất định sẽ khiến em thích tôi! ".
Cố Tử bình tĩnh bước xuống cầu thang, nghe thấy câu nói của Tạ Thần lòng không khỏi khinh bỉ.
Thích anh? Điều đó sẽ xảy ra nếu người đó là Trình Di Mặc, rất tiếc cô không phải. Cô chỉ là kẻ xuyên qua tên là Cố Tử, còn Trình Di Mặc mà anh ta nói đã chết rồi.
Con người đều như thế, đến khi người ta đã chết tâm thì bỗng nhiên họ lại cảm thấy hối hận. Sau đó liền bất chấp mọi thứ để khiến người ta lần nữa thích họ!
Cố Tử bước xuống bậc thang cuối cùng rồi đi về lớp, bây giờ đã là giờ giải lao. Trần Tử Du không tìm thấy cô đi ăn cùng chắc chắn đang ngồi ở đâu mắng cô đây rồi.
" Mặc à!".
Chết tiệt! Tới rồi...
" Mặc a! ". Một bóng người nhào về phía cô, Cố Tử nhanh chóng lách qua một bên, người đó mất đà liền ngã phịch xuống sàn.
" A! Đau quá! Sao cô lại né chứ? " .Trần Tử Du cực nhọc đứng dậy, xoa cái ʍôиɠ lúc nãy bị đáp xuống bất ngờ.
" Sợ núi đè! " . Cố Tử dựa người vào cửa lớp, như cười như không nhìn Trần Tử Du.
Trần Tử Du trừng mắt :" Đừng có nói tôi như vậy chứ! Nhưng cô đi đâu tôi tìm không thấy thế?". Cố Tử khoanh tay, nhàn nhạt nói :" Ngủ!".
" Cô ngủ tới giờ sao? " .Trần Tử Du trợn mắt. Cố Tử nói khẽ :" Ừ! ".
"Con mẹ nó, hại tôi phải đi ăn một mình, buồn chết tôi!". Trần Tử Du bĩu môi oán hận như đứa trẻ không được kẹo.
" Xin lỗi! ". Cố Tử nhàn nhạt lên tiếng.
" Cô cũng biết xin lỗi? Thôi bỏ đi! Tôi có tin tốt thông báo cho cô đây!". Trần Tử Du khoát vai cô, cười nham nhở.
" Nói " .Tin tốt của con nhỏ này chắc cũng chẳng tốt đẹp gì:" Tiết thể ɖu͙ƈ lớp của hai chúng ta sẽ học chung đó! ".Trần Tử Du nháy nháy mắt.
Cố Tử nhướn mày :" Thì? ". Chỉ như vậy cũng gọi là tin tốt sao?.
Trần Tử Du chu môi nói :" Nghe nói lớp tôi và lớp cô sẽ thi bóng rổ! Tới lúc đó hai chúng ta sẽ có thời gian ở bên nhau a!" . Nghe vậy, Cố Tử chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, tứ chi rã rời. Không phải vì tiết học thể ɖu͙ƈ, mà là vì bị Trần Tử Du hành hạ.
" Được rồi tôi về lớp đây, lát nữa gặp!". Cố Tử nhìn Trần Tử Du nhảy chân sáo về lớp, chỉ biết thở dài. Cô thầm nghĩ có khi nào linh hồn của con nhỏ này là một đứa con nít không?
Tiết thể ɖu͙ƈ, Trần Tử Du sang kéo cô đến phòng thay đồ, cô đoán chắc con nhỏ này không đơn thuần là muốn cùng cô thay đồ.
" Oa, Mặc à của cô khủng thật đấy!". Trần Tử Du nhìn xuống ngực cô nhỏ giọng cảm thán.
" Thu cái ánh mắt biến thái đó lại!". Cố Tử trừng mắt nhìn cô ta, rồi mặc áo thể ɖu͙ƈ vào.
Vậy là thân thể Trình Di Mặc giữ gìn bấy lâu nay bị cái con người biến thái này nhìn thấy hết rồi. Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
Trần Tử Du bĩu môi tiếc nuối, mặc xong áo thì lôi cô ra sân thể ɖu͙ƈ, tìm một bóng mát đứng đợi tập hợp. Tiếng còi của thầy Quân vang lên, hai lớp nhanh chóng tập hợp. Dù Trình Di Mặc là nữ nhưng cũng đã cao 1m77, Trần Tử Du thấp hơn cô 2cm nên cùng cô đứng cuối hàng, còn đứng cạnh nhau. Lớp trưởng hai lớp bước lên điều khiển lớp khởi động cơ thể. Khởi động xong nữ sinh và nam sinh tách nhau ra. Nam sinh thì chuẩn bị thi đấu, nữ sinh một bên ôn lại kỹ thuật ném bóng. Đây là khoảng thời gian cô cảm thấy nhàm chán nhất ở hai kiếp.
Trần Tử Du huýt vai cô :" Này Mặc! Sao nhìn cô không có tí sức sống nào vậy? ".
Cố Tử chán chường than thở :" Bây giờ thà cho tôi đánh nhau với cả trường này còn hơn là ở đây ném bóng! ". Cái môn bóng rổ này cô chơi đến chán luôn rồi.
Trần Tử Du ngỏ lời :" Vậy chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ đi. Một lúc nữa là đám con trai thi đấu rồi, sẵn tiện tìm chỗ tốt để quan sát rõ! ".
" Ừ! ". Dứt lời, cô cùng Trần Tử Du đến hàng ghế đầu có bóng mát ngồi xuống. Bên kia đám nam sinh đang được thầy phổ biến lại luật chơi để chuẩn bị thi đấu, khi sắp bắt đầu thầy Quân bảo tất cả nữ sinh tìm chỗ ngồi để xem thi đấu.
Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, lớp 12A1 giữ bóng. Quả bóng từ nam sinh 1 được truyền sang nam sinh 2, phía trước là một nam sinh lớp 12A2 chắn đầu. Trong lúc sơ xuất, quả bóng bị lớp 12A2 cướp mất, rất nhanh chóng bóng được bỏ vào rổ. Lớp 12A2 thắng 1:0.
Cố Tử nhìn chăm chú, thầm đánh giá kỹ thuật của từng người. Lớp của Trần Tử Du quả không tồi, tốc độ rất nhanh, có phần đoán được đường bóng của đối phương, nhưng lại khá chủ quan. Còn lớp cô tốt hơn một chút, Tạ Thần, Giang Tự, Triệu Duy Thành và Khương Quý có lợi thế về chiều cao, thân hình to lớn áp đảo đối phương.
Tỷ số bây giờ là 15:13 nghiêng về lớp 12A1, đám nữ sinh không ngừng hú hét bởi những cú ném bóng xuất thần của các nam sinh.
"Lớp cô đỉnh thật đó Mặc!". Trần Tử Du không biết lấy đâu ra một bịch snack vừa ăn vừa nhận xét.
" Vu Hải lớp cô cao 1m91, kỹ thuật rất tốt nên cũng có thể coi là một lợi thế, chỉ cần những người còn lại biết cách phối hợp thì ăn đứt lớp tôi! ". Cô cất giọng đều đều.
" Xem ra cô rất hiểu rõ nhỉ?". Trần Tử Du mặt sùng bái nhìn cô.
Cô chỉ im lặng không nói, Trần Tử Du cũng không hỏi nữa mà im lặng xem. Trận đấu đang tới lúc gây cấn, những nam sinh dưới sân bây giờ đều đã lấm tấm mồ hôi.
" A, cẩn thận!" . Một nữ sinh thấy quả bóng bay về phía cô thì hét lên. Cô nhanh chóng đưa một tay chộp lấy quả bóng. Quả bóng nằm trong tay cô, mọi người thấy cô không bị đánh trúng đều thở phào nhẹ nhõm.
Doạ chết bọn họ rồi!
" Mặc à, cô nhanh thật đấy! ". Mắt Trần Tử Du sáng lấp lánh. Cố Tử cười nhạt, đến đạn cô còn né được nói chi là quả bóng rổ này chứ.
" Bạn học, có thể ném bóng tới đây hộ tôi không? ". Một nam sinh la to.
Cô đứng dậy, đập bóng xuống đất, quả bóng nhảy lên, cô lại đập xuống, cứ như vậy vài lần cô dừng lại. Hướng quả bóng về phía rổ, cô đứng tư thế ném bóng. Không nhanh không chậm ném quả bóng đi, ai cũng cho rằng cô sẽ ném trật vì khoảng cách của cô cách rất xa rổ bóng, nhưng sự thật khiến họ sững sờ.
Quả bóng chui tọt vào rổ rồi rơi xuống đất, nó vẫn còn nhảy lên nhảy xuống một lúc mới dừng hẳn. Cô phủi phủi tay rồi ngồi xuống, mọi người đều bất động, há mồm trợn mắt nhìn rổ bóng rồi lại nhìn cô, đáy mắt không ngăn nổi sự ngạc nhiên.
" Ôi trời, thực sự không thể tin được!". Một nữ sinh hét to lên, kéo theo những người khác, gần như nữ sinh hai lớp đều nhìn cô với ánh mắt hình trái tim.
Nữ sinh ngồi phía sau cô phấn khích nói :"Mặc ca đẹp trai quá! ".
Không biết từ đâu, một giọng nữ hét lên :"Mặc ca em muốn sinh khỉ con cho anh! " .Nữ sinh khác cao giọng nói:" Mặc ca đừng ném bóng nữa, ném em đi, à không, đừng ném, hãy bắt em đi!".
Khác với đám nữ sinh phía trêи khán đài, nam sinh và thầy Quân mặt đầy ngạc nhiên nhìn cô. Một nam sinh bước tới chỗ Tạ Thần vỗ vào vai hắn:" Di Mặc lớp cậu biết chơi bóng rổ sao?"
" Tôi cũng không rõ! ". Hắn vốn không biết nhiều về sở trường của cô, nên cô có biết chơi bóng rổ hay không hắn cũng không rõ.
" Thôi nào, trận đấu tiếp tục, các em tập trung!". Thầy Quân thu lại vẻ ngạc nhiên, thổi còi tiếp tục trận đấu.
.Trần Tử Du ở cạnh cô từ nãy giờ vẫn không nói gì, vẻ mặt "không thể tin được" chăm chăm nhìn cô.
" Muốn nói gì? ". Cô không ghét bị nhìn như thế nhưng không phải không khó chịu:" Cô rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao cái mẹ gì cũng giỏi thế? ". Trần Tử Du lắc lắc vai cô, sùng bái hỏi cô.
Cô kéo một nụ cười tự cao nhìn người đối diện:" Tôi là phù thủy! ".
" Khốn kiếp, cô đúng là quái vật mà!".
END.
Cố Tử bình tĩnh bước xuống cầu thang, nghe thấy câu nói của Tạ Thần lòng không khỏi khinh bỉ.
Thích anh? Điều đó sẽ xảy ra nếu người đó là Trình Di Mặc, rất tiếc cô không phải. Cô chỉ là kẻ xuyên qua tên là Cố Tử, còn Trình Di Mặc mà anh ta nói đã chết rồi.
Con người đều như thế, đến khi người ta đã chết tâm thì bỗng nhiên họ lại cảm thấy hối hận. Sau đó liền bất chấp mọi thứ để khiến người ta lần nữa thích họ!
Cố Tử bước xuống bậc thang cuối cùng rồi đi về lớp, bây giờ đã là giờ giải lao. Trần Tử Du không tìm thấy cô đi ăn cùng chắc chắn đang ngồi ở đâu mắng cô đây rồi.
" Mặc à!".
Chết tiệt! Tới rồi...
" Mặc a! ". Một bóng người nhào về phía cô, Cố Tử nhanh chóng lách qua một bên, người đó mất đà liền ngã phịch xuống sàn.
" A! Đau quá! Sao cô lại né chứ? " .Trần Tử Du cực nhọc đứng dậy, xoa cái ʍôиɠ lúc nãy bị đáp xuống bất ngờ.
" Sợ núi đè! " . Cố Tử dựa người vào cửa lớp, như cười như không nhìn Trần Tử Du.
Trần Tử Du trừng mắt :" Đừng có nói tôi như vậy chứ! Nhưng cô đi đâu tôi tìm không thấy thế?". Cố Tử khoanh tay, nhàn nhạt nói :" Ngủ!".
" Cô ngủ tới giờ sao? " .Trần Tử Du trợn mắt. Cố Tử nói khẽ :" Ừ! ".
"Con mẹ nó, hại tôi phải đi ăn một mình, buồn chết tôi!". Trần Tử Du bĩu môi oán hận như đứa trẻ không được kẹo.
" Xin lỗi! ". Cố Tử nhàn nhạt lên tiếng.
" Cô cũng biết xin lỗi? Thôi bỏ đi! Tôi có tin tốt thông báo cho cô đây!". Trần Tử Du khoát vai cô, cười nham nhở.
" Nói " .Tin tốt của con nhỏ này chắc cũng chẳng tốt đẹp gì:" Tiết thể ɖu͙ƈ lớp của hai chúng ta sẽ học chung đó! ".Trần Tử Du nháy nháy mắt.
Cố Tử nhướn mày :" Thì? ". Chỉ như vậy cũng gọi là tin tốt sao?.
Trần Tử Du chu môi nói :" Nghe nói lớp tôi và lớp cô sẽ thi bóng rổ! Tới lúc đó hai chúng ta sẽ có thời gian ở bên nhau a!" . Nghe vậy, Cố Tử chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, tứ chi rã rời. Không phải vì tiết học thể ɖu͙ƈ, mà là vì bị Trần Tử Du hành hạ.
" Được rồi tôi về lớp đây, lát nữa gặp!". Cố Tử nhìn Trần Tử Du nhảy chân sáo về lớp, chỉ biết thở dài. Cô thầm nghĩ có khi nào linh hồn của con nhỏ này là một đứa con nít không?
Tiết thể ɖu͙ƈ, Trần Tử Du sang kéo cô đến phòng thay đồ, cô đoán chắc con nhỏ này không đơn thuần là muốn cùng cô thay đồ.
" Oa, Mặc à của cô khủng thật đấy!". Trần Tử Du nhìn xuống ngực cô nhỏ giọng cảm thán.
" Thu cái ánh mắt biến thái đó lại!". Cố Tử trừng mắt nhìn cô ta, rồi mặc áo thể ɖu͙ƈ vào.
Vậy là thân thể Trình Di Mặc giữ gìn bấy lâu nay bị cái con người biến thái này nhìn thấy hết rồi. Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
Trần Tử Du bĩu môi tiếc nuối, mặc xong áo thì lôi cô ra sân thể ɖu͙ƈ, tìm một bóng mát đứng đợi tập hợp. Tiếng còi của thầy Quân vang lên, hai lớp nhanh chóng tập hợp. Dù Trình Di Mặc là nữ nhưng cũng đã cao 1m77, Trần Tử Du thấp hơn cô 2cm nên cùng cô đứng cuối hàng, còn đứng cạnh nhau. Lớp trưởng hai lớp bước lên điều khiển lớp khởi động cơ thể. Khởi động xong nữ sinh và nam sinh tách nhau ra. Nam sinh thì chuẩn bị thi đấu, nữ sinh một bên ôn lại kỹ thuật ném bóng. Đây là khoảng thời gian cô cảm thấy nhàm chán nhất ở hai kiếp.
Trần Tử Du huýt vai cô :" Này Mặc! Sao nhìn cô không có tí sức sống nào vậy? ".
Cố Tử chán chường than thở :" Bây giờ thà cho tôi đánh nhau với cả trường này còn hơn là ở đây ném bóng! ". Cái môn bóng rổ này cô chơi đến chán luôn rồi.
Trần Tử Du ngỏ lời :" Vậy chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ đi. Một lúc nữa là đám con trai thi đấu rồi, sẵn tiện tìm chỗ tốt để quan sát rõ! ".
" Ừ! ". Dứt lời, cô cùng Trần Tử Du đến hàng ghế đầu có bóng mát ngồi xuống. Bên kia đám nam sinh đang được thầy phổ biến lại luật chơi để chuẩn bị thi đấu, khi sắp bắt đầu thầy Quân bảo tất cả nữ sinh tìm chỗ ngồi để xem thi đấu.
Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, lớp 12A1 giữ bóng. Quả bóng từ nam sinh 1 được truyền sang nam sinh 2, phía trước là một nam sinh lớp 12A2 chắn đầu. Trong lúc sơ xuất, quả bóng bị lớp 12A2 cướp mất, rất nhanh chóng bóng được bỏ vào rổ. Lớp 12A2 thắng 1:0.
Cố Tử nhìn chăm chú, thầm đánh giá kỹ thuật của từng người. Lớp của Trần Tử Du quả không tồi, tốc độ rất nhanh, có phần đoán được đường bóng của đối phương, nhưng lại khá chủ quan. Còn lớp cô tốt hơn một chút, Tạ Thần, Giang Tự, Triệu Duy Thành và Khương Quý có lợi thế về chiều cao, thân hình to lớn áp đảo đối phương.
Tỷ số bây giờ là 15:13 nghiêng về lớp 12A1, đám nữ sinh không ngừng hú hét bởi những cú ném bóng xuất thần của các nam sinh.
"Lớp cô đỉnh thật đó Mặc!". Trần Tử Du không biết lấy đâu ra một bịch snack vừa ăn vừa nhận xét.
" Vu Hải lớp cô cao 1m91, kỹ thuật rất tốt nên cũng có thể coi là một lợi thế, chỉ cần những người còn lại biết cách phối hợp thì ăn đứt lớp tôi! ". Cô cất giọng đều đều.
" Xem ra cô rất hiểu rõ nhỉ?". Trần Tử Du mặt sùng bái nhìn cô.
Cô chỉ im lặng không nói, Trần Tử Du cũng không hỏi nữa mà im lặng xem. Trận đấu đang tới lúc gây cấn, những nam sinh dưới sân bây giờ đều đã lấm tấm mồ hôi.
" A, cẩn thận!" . Một nữ sinh thấy quả bóng bay về phía cô thì hét lên. Cô nhanh chóng đưa một tay chộp lấy quả bóng. Quả bóng nằm trong tay cô, mọi người thấy cô không bị đánh trúng đều thở phào nhẹ nhõm.
Doạ chết bọn họ rồi!
" Mặc à, cô nhanh thật đấy! ". Mắt Trần Tử Du sáng lấp lánh. Cố Tử cười nhạt, đến đạn cô còn né được nói chi là quả bóng rổ này chứ.
" Bạn học, có thể ném bóng tới đây hộ tôi không? ". Một nam sinh la to.
Cô đứng dậy, đập bóng xuống đất, quả bóng nhảy lên, cô lại đập xuống, cứ như vậy vài lần cô dừng lại. Hướng quả bóng về phía rổ, cô đứng tư thế ném bóng. Không nhanh không chậm ném quả bóng đi, ai cũng cho rằng cô sẽ ném trật vì khoảng cách của cô cách rất xa rổ bóng, nhưng sự thật khiến họ sững sờ.
Quả bóng chui tọt vào rổ rồi rơi xuống đất, nó vẫn còn nhảy lên nhảy xuống một lúc mới dừng hẳn. Cô phủi phủi tay rồi ngồi xuống, mọi người đều bất động, há mồm trợn mắt nhìn rổ bóng rồi lại nhìn cô, đáy mắt không ngăn nổi sự ngạc nhiên.
" Ôi trời, thực sự không thể tin được!". Một nữ sinh hét to lên, kéo theo những người khác, gần như nữ sinh hai lớp đều nhìn cô với ánh mắt hình trái tim.
Nữ sinh ngồi phía sau cô phấn khích nói :"Mặc ca đẹp trai quá! ".
Không biết từ đâu, một giọng nữ hét lên :"Mặc ca em muốn sinh khỉ con cho anh! " .Nữ sinh khác cao giọng nói:" Mặc ca đừng ném bóng nữa, ném em đi, à không, đừng ném, hãy bắt em đi!".
Khác với đám nữ sinh phía trêи khán đài, nam sinh và thầy Quân mặt đầy ngạc nhiên nhìn cô. Một nam sinh bước tới chỗ Tạ Thần vỗ vào vai hắn:" Di Mặc lớp cậu biết chơi bóng rổ sao?"
" Tôi cũng không rõ! ". Hắn vốn không biết nhiều về sở trường của cô, nên cô có biết chơi bóng rổ hay không hắn cũng không rõ.
" Thôi nào, trận đấu tiếp tục, các em tập trung!". Thầy Quân thu lại vẻ ngạc nhiên, thổi còi tiếp tục trận đấu.
.Trần Tử Du ở cạnh cô từ nãy giờ vẫn không nói gì, vẻ mặt "không thể tin được" chăm chăm nhìn cô.
" Muốn nói gì? ". Cô không ghét bị nhìn như thế nhưng không phải không khó chịu:" Cô rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao cái mẹ gì cũng giỏi thế? ". Trần Tử Du lắc lắc vai cô, sùng bái hỏi cô.
Cô kéo một nụ cười tự cao nhìn người đối diện:" Tôi là phù thủy! ".
" Khốn kiếp, cô đúng là quái vật mà!".
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.