Chương 57: Sự thay đổi ngoạn mục
Vân Tử
12/07/2021
" Đ-đại ca...". Vĩ Điền ấp úng, khó khăn thốt nên lời. Gương mặt y ngơ ngác, dường như không thể tin được vào mắt mình. Dực Minh kế bên cũng rơi vào câm nín, trân trân nhìn Cố Tử đối diện.
Tiểu Linh đắc chí, nháy mắt :" Thế nào? Em nói không sai đúng chứ?". Vĩ Điền không trả lời, dứt khoát bật ngón cái với Tiểu Linh.
Cố Tử lặng im từ nãy tới giờ, lúc này cũng lên tiếng:" Từ bây giờ, tôi tên Cố Tử. Nhớ lấy!".
Dực Minh và Vĩ Điền vô thức gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn chung thủy đặt trêи người cô. Cố Tử cảm thấy có chút khó chịu, hơi nhíu mày. Tiểu Linh thấy thế liền ra hiệu cho hai người dừng lại. Coi như huynh muội hiểu ý nhau, Dực Minh và Vĩ Điền thu lại ánh nhìn, ngượng ngùng gãi đầu di mắt đi hướng khác.
Sỡ dĩ họ không thể ngưng nhìn, là do sự thay đổi của chị hai họ quá thu hút nhất thời bị xoáy vào vẻ đẹp khác lạ ấy.
Ngồi chốc lát, cô không nói không rằng một mạch đi vào phòng trong cái nhìn ngơ ngác của bọn Vĩ Điền. Đóng sầm cửa lại, nhấc điện thoại gọi một cuộc cho Trần Tử Du. Đầu dây reo vài giây thì đã có người bắt máy.
"Họ tới chưa?".
Trần Tử Du :" Năm phút nữa sẽ tới đó!".
Cô ta vừa nói vừa chú ý sự tình diễn ra trong màn hình laptop. Hai nam nhân gương mặt tuấn tú, biểu tình lãnh đạm đôi lúc lại nói với nhau vài câu. Chẳng ai khác, là Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ, họ đang trêи đường tới nơi ở của Cố Tử.
Trước ngày họ khởi hành, Trần Tử Du sớm đã gắn một cái camera siêu nhỏ vào con gấu bông kϊƈɦ cỡ bằng lòng bàn tay đặt trong xe của Trần Tử Lăng. Cô ta không sợ y sẽ phát hiện, bởi con gấu này đã đặt trong xe y hơn bảy năm trước và tác giả là Trần Tử Du.
Trần Tử Du gấp rúc :" Cô định sẽ làm sao?" .
Cố Tử điềm đạm trả lời :" Tiếp đãi hai người họ thật chu đáo!". Trần Tử Du hoảng hốt:" Này, cô làm vậy là tự chui đầu vào lưới đó!" .
Cô ngược lại không quan tâm lắm đến sự lo lắng của Trần Tử Du, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh treo trêи tường :" Tôi không phải kiểu người ngu ngốc như vậy, từ đầu tôi đã sớm có kế sách!".
"Kế với chả sách, lúc nào cô cũng kiêu căng như vậy! Người ta lo lắng thì cô chỉ toàn cho đó là dư thừa, đơn thân độc mã chống chọi một mình. Dù gì cô cũng là người thường, cô cũng có bạn, ít nhất phải cho tôi giúp đỡ chứ? Cứ như vậy, riết rồi tôi cảm thấy bản thân chẳng có tí giá trị gì cả ." . Tâm tình Trần Tử Du dường như đang giận dỗi, lời nói gay gắt hẳn.
Cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Bản tính của cô, vốn là tự chủ, độc lập không thích nhờ vã người khác. Đôi khi cũng nhận sự giúp đỡ nhưng lại rất nhanh chóng trả ơn người đó. Cô không thích mang ân mang tình, vì cô sẽ cảm thấy bản thân trở thành con nợ của họ. Nhưng sự ngoại lệ đã nhiều lần xảy ra trong thế giới mới này, đến từ Trần Tử Du. Kì lạ là cô lại không thấy loại cảm giác ấy.
Tuy nhiên, cô không vì vậy mà luôn miệng cầu sự giúp đỡ của cô ta. Việc gì cô làm được, cô sẽ tự mình làm.
" Xin lỗi...". Ngoài xin lỗi, thật sự cô chẳng biết phải nói gì. Cô hiểu, cô tự lập như vậy là có chút làm người khác khó chịu. Trần Tử Du giận dỗi:" Hứ, không thèm quan tân cô nữa! Đồ nhạt nhẽo, đồ tự đại!".
Cố Tử bật cười :" Sau chuyện này tôi sẽ bù đắp cho cô và Vân Huyên. Tạm biệt!".
Cô dập máy, Trần Tử Du ú ớ không nói nên lời. Cô ta nhìn điện thoại, miệng buông lời mắng chửi không ngừng. Chợt lia mắt đến màn hình laptop, Trần Tử Du suýt chút nữa đã hét lớn. Cô ta mở to mắt, cầm laptop lên nhăn mặt lẩm bẩm :" Tới rồi tới rồi, anh Lăng tới nơi rồi. Mặc còn muốn ra gặp hai người đó nữa, trời ơi...phải làm sao đây?".
Đằng này, Vĩ Điền chắn ở cửa, vẻ mặt trơ trẽn nhìn Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ, một lúc hắn lên tiếng :" Tìm ai?".
Vốn là một người nho nhã, biết lễ độ Trần Tử Lăng không khó chịu với thái độ của Vĩ Điền, y lấy từ túi trong của áo vest ra một bức ảnh chụp cận mặt của Trình Di Mặc, y nói :"Tôi muốn tìm người này, xin hỏi ở đây có cô gái giống như hình không?".
Vĩ Điền giật tấm ảnh, cậu ta nhìn một hồi lâu mới lên tiếng :"Khá giống đại ca của tôi, nhưng tiếc là xấu hơn đại ca nhiều!". Cậu ta trả lại tấm ảnh cho Trần Tử Lăng, y nhận lấy định mở lời thì Tần Hi Vũ kế bên đã nói trước :" Đại ca của cậu là ai?".
Vĩ Điền bày vẻ mặt tự hào :" Đại ca của tôi là một người cực kì vĩ đại, là đấng tối cao trong lòng chúng tôi. Chị ấy không những xinh đẹp mà còn rất tài giỏi, ăn mặc tầm thường nhưng bên trong cực kì nhiều tiền. Mặc dù chị ấy hơi biến thái một chút!".
Cậu ta nói những lời này cũng không lo sợ cô nghe thấy, bởi vì tính cách được xây dựng với thân phận hiện tại chính là như vậy.
Tần Hi Vũ nhíu mày :" Biến thái sao?".
Theo đuổi cô một thời gian, bọn họ sớm đã biết được con người của cô. Một người lạnh lùng, ít nói và có vài phần bí hiểm. Họ chưa từng bắt gặp cô có bất cứ hành động biến thái nào. Lời miêu tả của Vĩ Điền, khiến cả Tần Hi Vũ và Trần Tử Lăng hơi ngờ vực.
Trần Tử Lăng nói:" Có thể cho tôi gặp đại ca của cậu không?". Vĩ Điền nhướng mày :" Gặp làm gì? Đại ca tôi vẫn chưa ngủ dậy nữa kìa!".
Tần Hi Vũ nhăn mày:" Đã hơn 10 giờ sáng, vẫn còn ngủ?". Lập tức, Vĩ Điền kiêu căng hất hàm:" Thì sao? Đại ca vận động mệt mỏi ngủ đến bây giờ là chuyện thường !".
Tần Hi Vũ định nói tiếp nhưng nhất thời bị Trần Tử Lăng cản lại :" Phiền cậu vào trong xem đại ca cậu đã thức chưa, có thể cho chúng tôi gặp được không?".
Vĩ Điền vờ như không bằng lòng mà hậm hực :" Được rồi, chờ đó!".
Chờ Vĩ Điền vào trong, lúc này Tần Hi Vũ mới chất vấn :" Tại sao lại cản tôi? Ngủ đến bây giờ thì còn gì là người nữa, chắc chắn là cậu ta nói dối!".
Trần Tử Lăng điềm tĩnh nói:" Không nên nóng vội, muốn tìm được cô ấy thì phải kiên nhẫn!".
Tần Hi Vũ thở hắt một hơi:" Đã tới đây, tôi còn không đủ kiên nhẫn sao?". Một lúc lâu, Vĩ Điền mới bước ra mặt hơi khó chịu nói :" Vào đi!".
Nói rồi cậu ta cũng không buồn đứng chờ đóng cửa mà một mạch đi vào trong, leo lên sofa chơi game. Tần Hi Vĩ và Trần Tử Lăng tiêu sái đi vào trong, mắt như có như không ngắm nghía từng chỗ một. Tiểu Linh tiến tới mời hai người ngồi xuống sofa đối diện với Vĩ Điền.
Tiểu Linh ôn hòa nói:" Mời hai vị uống nước, chốc nữa đại ca sẽ ra ngay !".
Trần Tử Lăng nghi hoặc:" Cảm ơn, cho hỏi cô là...".
Dực Minh từ trong bếp đi ra, đỡ Tiểu Linh ngồi xuống cạnh Vĩ Điền :" Cô ấy tên Tiểu Linh là bạn gái tôi, hôm nay tôi đưa cô ấy đến đây ra mắt đại ca. Tôi tên Dực Minh, rất hân hạnh !".
Y lần lượt bắt tay với cả Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ, thái độ lịch sự hơn Vĩ Điền vừa rồi. Chào hỏi xong, Dực Minh cũng ngồi tiếp chuyện.
Tần Hi Vũ lên tiếng:" Cậu...cũng là đàn em của đại ca cậu à?". Dực Minh gật đầu:" Đúng, tôi và Vĩ Điền là anh em kết nghĩa nên cùng lúc được đại ca thu nhận. Chị ấy còn tốt đến nổi lo cho đám thuộc hạ của chúng tôi!".
Trần Tử Lăng không nhanh không chậm lên tiếng:" Mạn phép, cho hỏi đại ca của cậu tên là gì?". Vĩ Điền ném điện thoại sang một bên, lười biếng nói :"Cố Tử!".
Vừa dứt lời cửa phòng của cô chợt mở, Cố Tử ngậm kẹo ʍút̼, mặt mũi biếng nhác bước ra, khép cửa lại. Cô đưa tay gãi gãi đầu, từng bước đi về phía bàn trà :" Ai tìm tôi?".
Giọng nói của cô bây giờ có phần trầm khàn hơn giọng cũ, đây là kỹ năng cô luyện thành thạo nhất khi còn trong tổ chức. Với chất giọng mới lạ này, khó ai có thể biết được đây là Trình Di Mặc cải trang.
Cả ba người Dực Minh lần lượt đứng dậy, nhường chỗ cho cô.
Vĩ Điền bỗng trở nên ngoan ngoãn, lễ phép nói :"Đại ca...là bọn họ muốn tìm người!".
Cố Tử nhàm chán liếc nhìn một lượt hai người, mặt chẳng bày ra thái độ gì, chẳng quá ba giây thì di tầm nhìn sang Tiểu Linh.
Cô chỉ vào Tiểu Linh hỏi :"Ai đây?". Dực Minh ôm lấy bờ vai của Tiểu Linh, thận trọng giới thiệu :" Dạ cô ấy là Tiểu Linh, bạn gái của em. Hôm nay ra mắt đại ca !".
Cố Tử nhìn trân trân gương mặt Tiểu Linh, chốc gật gật đầu nói :" Rất xinh đẹp, đúng gu của tôi!".
Dực Minh nghệch mặt:" H-hả?". Y đờ mặt ra nhìn chẳng khác nào thằng dở, chẳng qua là nhất thời không tiếp thu được lời nói và tính cách mới của đại ca nhà mình.
Tần Hi Vũ và Trần Tử Lăng chăm chăm nhìn đánh giá Cố Tử. Cả hai đều có chung một ý nghĩ " Người này đúng là có vài nét giống Tiểu Mặc, nhưng tính cách không giống. Chẳng lẽ sai người?".
Cố Tử quay sang họ, ngáp dài một cái mới lên tiếng hỏi :" Tên gì?". Không để tâm thái độ, Trần Tử Lăng vội trả lời :" Tôi tên Trần Tử Lăng!".
Tần Hi Vũ :" Còn tôi là Tần Hi Vũ!".
Cố Tử :" Tìm ai?".
Trần Tử Lăng đặt tấm ảnh xuống bàn, đẩy tới cho cô. Cô cầm lấy xem xét, thoáng lại nhướng mày khinh bỉ :" Đủ xấu! ". Tần Hi Vũ nhíu mày :" Xin cô cẩn trọng ngôn từ!".
Cố Tử điềm nhiên :" Không thích! ", cô ném tấm ảnh vào người Trần Tử Lăng rồi nói tiếp :"Người này đúng là có phần giống tôi, nhưng hai người thấy đấy, tôi xinh đẹp hơn cô ta!".
Tần Hi Vũ nghiến răng:" Có vẻ cô hơi tự tin?". Cố Tử tỏ vẻ đương nhiên :" Không phải tôi tự tin, mà là đang nói điều hiển nhiên!".
Đối với thái độ ngang ngược này, Tần Hi Vũ cố gắng kiềm chế sự kϊƈɦ động mà kéo một nụ cười gượng gạo:" Cô thật khéo nói đùa!".
Cố Tử cười đểu, không dời mắt hỏi :" Dực Minh, tôi và người trong ảnh ai đẹp ?".
Dực Minh chắc nịch :" Tất nhiên là đại ca!".
Cố Tử :" Vĩ Điền?".
Vĩ Điền bật ngón cái, mắt lấp lánh như thấy tiền :" Đại ca xinh đẹp nhất!".
Cố Tử quay sang Tiểu Linh:" Tiểu mỹ nhân, cô thấy sao?"
Tiểu Linh nhe răng cười lên tiếng khen ngợi:"Uhm...đại ca tất nhiên xinh đẹp nhất!".
Cố Tử nhún vai:" Có mắt thẩm mỹ! Thấy chưa? Ai cũng công nhận điều đó!".
Tần Hi Vũ tắt ngủm nụ cười, mặt như có thù giết cha, nồng nặc mùi thuốc súng nhìn cô. Trần Tử Lăng thấy sắp có chuyện đến nơi, liền lịch sự lên tiếng :" Xin lỗi, vậy có lẽ chúng tôi đã nhầm người!".
Cố Tử ngoáy tai :" Còn phải nói sao, tôi đây đường đường là một mỹ nữ sắc nước hương trời nhìn thế nào cũng chẳng phải hạng người tầm thường, ẻo lả như vậy!".
" Phải rồi, vì gì mà các người lại nghĩ cô ta ở đây? Đừng nói là cho người theo dõi tôi đấy?".
Trần Tử Lăng lên tiếng:" À...không hẳn là theo dõi. Chỉ là chúng tôi cho người tìm kiếm những vùng gần xa, những địa điểm chung quanh nơi mà cô ấy nhảy xuống biển để tìm. Tới đây thì có thông tin một người rất giống cô ấy nên chúng tôi...".
Cố Tử đột nhiên bật cười thành tiếng, chẳng lâu cũng chẳng nhanh liền dứt, thở dài một hơi rồi nói :" Hai người thật đúng là ngu cũng có giới hạn thôi chứ, cô ta đã nhảy xuống biển thì làm quái gì lại sống tới bây giờ. Đừng có nói là loại người phi thường trong mấy cái phim viễn tưởng gì đó, tôi thấy cô ta suy cho cùng cũng chỉ là người, mà còn là một nữ tử mong manh, yếu ớt! Nhưng nếu đổi lại là tôi, may ra còn có ngoại lệ.".
" Nên tôi tốt bụng khuyên các người vài câu, đừng nên tốn công vô ích làm gì. Người chết cũng đã chết rồi, có tìm ra cũng chỉ là bộ xương khô, chẳng thà để cô ta yên nghỉ chốn Hoàng Tuyền. Thỉnh thoảng đốt giấy tiền vàng bạc cho cô ta, nếu thấy chưa đủ thì đốt thẻ tín dụng, hoặc sợ người ở dưới sống khổ cực thì đốt nhà, đốt xe, đốt quần áo chẳng hạn. Còn sợ cô ta cô đơn thì chết theo cô ta cũng được. Tôi thấy... như thế sẽ tốt hơn đấy! ".
Mười câu nói đã chứa hẳn bảy câu cao ngạo, ba câu khinh miệt, từng lời từng lời không tránh khỏi khiến người khác nghe là muốn đấm vào mồm. Trần Tử Lăng hai mươi lăm sống trêи đời nhã chính, không dễ động tâm bây giờ đã bị chọc tới câm nín. Câm nín ở đây không phải là hết lời để nói mà là tức đến ngôn từ bay đi mất.
END.
Tiểu Linh đắc chí, nháy mắt :" Thế nào? Em nói không sai đúng chứ?". Vĩ Điền không trả lời, dứt khoát bật ngón cái với Tiểu Linh.
Cố Tử lặng im từ nãy tới giờ, lúc này cũng lên tiếng:" Từ bây giờ, tôi tên Cố Tử. Nhớ lấy!".
Dực Minh và Vĩ Điền vô thức gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn chung thủy đặt trêи người cô. Cố Tử cảm thấy có chút khó chịu, hơi nhíu mày. Tiểu Linh thấy thế liền ra hiệu cho hai người dừng lại. Coi như huynh muội hiểu ý nhau, Dực Minh và Vĩ Điền thu lại ánh nhìn, ngượng ngùng gãi đầu di mắt đi hướng khác.
Sỡ dĩ họ không thể ngưng nhìn, là do sự thay đổi của chị hai họ quá thu hút nhất thời bị xoáy vào vẻ đẹp khác lạ ấy.
Ngồi chốc lát, cô không nói không rằng một mạch đi vào phòng trong cái nhìn ngơ ngác của bọn Vĩ Điền. Đóng sầm cửa lại, nhấc điện thoại gọi một cuộc cho Trần Tử Du. Đầu dây reo vài giây thì đã có người bắt máy.
"Họ tới chưa?".
Trần Tử Du :" Năm phút nữa sẽ tới đó!".
Cô ta vừa nói vừa chú ý sự tình diễn ra trong màn hình laptop. Hai nam nhân gương mặt tuấn tú, biểu tình lãnh đạm đôi lúc lại nói với nhau vài câu. Chẳng ai khác, là Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ, họ đang trêи đường tới nơi ở của Cố Tử.
Trước ngày họ khởi hành, Trần Tử Du sớm đã gắn một cái camera siêu nhỏ vào con gấu bông kϊƈɦ cỡ bằng lòng bàn tay đặt trong xe của Trần Tử Lăng. Cô ta không sợ y sẽ phát hiện, bởi con gấu này đã đặt trong xe y hơn bảy năm trước và tác giả là Trần Tử Du.
Trần Tử Du gấp rúc :" Cô định sẽ làm sao?" .
Cố Tử điềm đạm trả lời :" Tiếp đãi hai người họ thật chu đáo!". Trần Tử Du hoảng hốt:" Này, cô làm vậy là tự chui đầu vào lưới đó!" .
Cô ngược lại không quan tâm lắm đến sự lo lắng của Trần Tử Du, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh treo trêи tường :" Tôi không phải kiểu người ngu ngốc như vậy, từ đầu tôi đã sớm có kế sách!".
"Kế với chả sách, lúc nào cô cũng kiêu căng như vậy! Người ta lo lắng thì cô chỉ toàn cho đó là dư thừa, đơn thân độc mã chống chọi một mình. Dù gì cô cũng là người thường, cô cũng có bạn, ít nhất phải cho tôi giúp đỡ chứ? Cứ như vậy, riết rồi tôi cảm thấy bản thân chẳng có tí giá trị gì cả ." . Tâm tình Trần Tử Du dường như đang giận dỗi, lời nói gay gắt hẳn.
Cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Bản tính của cô, vốn là tự chủ, độc lập không thích nhờ vã người khác. Đôi khi cũng nhận sự giúp đỡ nhưng lại rất nhanh chóng trả ơn người đó. Cô không thích mang ân mang tình, vì cô sẽ cảm thấy bản thân trở thành con nợ của họ. Nhưng sự ngoại lệ đã nhiều lần xảy ra trong thế giới mới này, đến từ Trần Tử Du. Kì lạ là cô lại không thấy loại cảm giác ấy.
Tuy nhiên, cô không vì vậy mà luôn miệng cầu sự giúp đỡ của cô ta. Việc gì cô làm được, cô sẽ tự mình làm.
" Xin lỗi...". Ngoài xin lỗi, thật sự cô chẳng biết phải nói gì. Cô hiểu, cô tự lập như vậy là có chút làm người khác khó chịu. Trần Tử Du giận dỗi:" Hứ, không thèm quan tân cô nữa! Đồ nhạt nhẽo, đồ tự đại!".
Cố Tử bật cười :" Sau chuyện này tôi sẽ bù đắp cho cô và Vân Huyên. Tạm biệt!".
Cô dập máy, Trần Tử Du ú ớ không nói nên lời. Cô ta nhìn điện thoại, miệng buông lời mắng chửi không ngừng. Chợt lia mắt đến màn hình laptop, Trần Tử Du suýt chút nữa đã hét lớn. Cô ta mở to mắt, cầm laptop lên nhăn mặt lẩm bẩm :" Tới rồi tới rồi, anh Lăng tới nơi rồi. Mặc còn muốn ra gặp hai người đó nữa, trời ơi...phải làm sao đây?".
Đằng này, Vĩ Điền chắn ở cửa, vẻ mặt trơ trẽn nhìn Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ, một lúc hắn lên tiếng :" Tìm ai?".
Vốn là một người nho nhã, biết lễ độ Trần Tử Lăng không khó chịu với thái độ của Vĩ Điền, y lấy từ túi trong của áo vest ra một bức ảnh chụp cận mặt của Trình Di Mặc, y nói :"Tôi muốn tìm người này, xin hỏi ở đây có cô gái giống như hình không?".
Vĩ Điền giật tấm ảnh, cậu ta nhìn một hồi lâu mới lên tiếng :"Khá giống đại ca của tôi, nhưng tiếc là xấu hơn đại ca nhiều!". Cậu ta trả lại tấm ảnh cho Trần Tử Lăng, y nhận lấy định mở lời thì Tần Hi Vũ kế bên đã nói trước :" Đại ca của cậu là ai?".
Vĩ Điền bày vẻ mặt tự hào :" Đại ca của tôi là một người cực kì vĩ đại, là đấng tối cao trong lòng chúng tôi. Chị ấy không những xinh đẹp mà còn rất tài giỏi, ăn mặc tầm thường nhưng bên trong cực kì nhiều tiền. Mặc dù chị ấy hơi biến thái một chút!".
Cậu ta nói những lời này cũng không lo sợ cô nghe thấy, bởi vì tính cách được xây dựng với thân phận hiện tại chính là như vậy.
Tần Hi Vũ nhíu mày :" Biến thái sao?".
Theo đuổi cô một thời gian, bọn họ sớm đã biết được con người của cô. Một người lạnh lùng, ít nói và có vài phần bí hiểm. Họ chưa từng bắt gặp cô có bất cứ hành động biến thái nào. Lời miêu tả của Vĩ Điền, khiến cả Tần Hi Vũ và Trần Tử Lăng hơi ngờ vực.
Trần Tử Lăng nói:" Có thể cho tôi gặp đại ca của cậu không?". Vĩ Điền nhướng mày :" Gặp làm gì? Đại ca tôi vẫn chưa ngủ dậy nữa kìa!".
Tần Hi Vũ nhăn mày:" Đã hơn 10 giờ sáng, vẫn còn ngủ?". Lập tức, Vĩ Điền kiêu căng hất hàm:" Thì sao? Đại ca vận động mệt mỏi ngủ đến bây giờ là chuyện thường !".
Tần Hi Vũ định nói tiếp nhưng nhất thời bị Trần Tử Lăng cản lại :" Phiền cậu vào trong xem đại ca cậu đã thức chưa, có thể cho chúng tôi gặp được không?".
Vĩ Điền vờ như không bằng lòng mà hậm hực :" Được rồi, chờ đó!".
Chờ Vĩ Điền vào trong, lúc này Tần Hi Vũ mới chất vấn :" Tại sao lại cản tôi? Ngủ đến bây giờ thì còn gì là người nữa, chắc chắn là cậu ta nói dối!".
Trần Tử Lăng điềm tĩnh nói:" Không nên nóng vội, muốn tìm được cô ấy thì phải kiên nhẫn!".
Tần Hi Vũ thở hắt một hơi:" Đã tới đây, tôi còn không đủ kiên nhẫn sao?". Một lúc lâu, Vĩ Điền mới bước ra mặt hơi khó chịu nói :" Vào đi!".
Nói rồi cậu ta cũng không buồn đứng chờ đóng cửa mà một mạch đi vào trong, leo lên sofa chơi game. Tần Hi Vĩ và Trần Tử Lăng tiêu sái đi vào trong, mắt như có như không ngắm nghía từng chỗ một. Tiểu Linh tiến tới mời hai người ngồi xuống sofa đối diện với Vĩ Điền.
Tiểu Linh ôn hòa nói:" Mời hai vị uống nước, chốc nữa đại ca sẽ ra ngay !".
Trần Tử Lăng nghi hoặc:" Cảm ơn, cho hỏi cô là...".
Dực Minh từ trong bếp đi ra, đỡ Tiểu Linh ngồi xuống cạnh Vĩ Điền :" Cô ấy tên Tiểu Linh là bạn gái tôi, hôm nay tôi đưa cô ấy đến đây ra mắt đại ca. Tôi tên Dực Minh, rất hân hạnh !".
Y lần lượt bắt tay với cả Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ, thái độ lịch sự hơn Vĩ Điền vừa rồi. Chào hỏi xong, Dực Minh cũng ngồi tiếp chuyện.
Tần Hi Vũ lên tiếng:" Cậu...cũng là đàn em của đại ca cậu à?". Dực Minh gật đầu:" Đúng, tôi và Vĩ Điền là anh em kết nghĩa nên cùng lúc được đại ca thu nhận. Chị ấy còn tốt đến nổi lo cho đám thuộc hạ của chúng tôi!".
Trần Tử Lăng không nhanh không chậm lên tiếng:" Mạn phép, cho hỏi đại ca của cậu tên là gì?". Vĩ Điền ném điện thoại sang một bên, lười biếng nói :"Cố Tử!".
Vừa dứt lời cửa phòng của cô chợt mở, Cố Tử ngậm kẹo ʍút̼, mặt mũi biếng nhác bước ra, khép cửa lại. Cô đưa tay gãi gãi đầu, từng bước đi về phía bàn trà :" Ai tìm tôi?".
Giọng nói của cô bây giờ có phần trầm khàn hơn giọng cũ, đây là kỹ năng cô luyện thành thạo nhất khi còn trong tổ chức. Với chất giọng mới lạ này, khó ai có thể biết được đây là Trình Di Mặc cải trang.
Cả ba người Dực Minh lần lượt đứng dậy, nhường chỗ cho cô.
Vĩ Điền bỗng trở nên ngoan ngoãn, lễ phép nói :"Đại ca...là bọn họ muốn tìm người!".
Cố Tử nhàm chán liếc nhìn một lượt hai người, mặt chẳng bày ra thái độ gì, chẳng quá ba giây thì di tầm nhìn sang Tiểu Linh.
Cô chỉ vào Tiểu Linh hỏi :"Ai đây?". Dực Minh ôm lấy bờ vai của Tiểu Linh, thận trọng giới thiệu :" Dạ cô ấy là Tiểu Linh, bạn gái của em. Hôm nay ra mắt đại ca !".
Cố Tử nhìn trân trân gương mặt Tiểu Linh, chốc gật gật đầu nói :" Rất xinh đẹp, đúng gu của tôi!".
Dực Minh nghệch mặt:" H-hả?". Y đờ mặt ra nhìn chẳng khác nào thằng dở, chẳng qua là nhất thời không tiếp thu được lời nói và tính cách mới của đại ca nhà mình.
Tần Hi Vũ và Trần Tử Lăng chăm chăm nhìn đánh giá Cố Tử. Cả hai đều có chung một ý nghĩ " Người này đúng là có vài nét giống Tiểu Mặc, nhưng tính cách không giống. Chẳng lẽ sai người?".
Cố Tử quay sang họ, ngáp dài một cái mới lên tiếng hỏi :" Tên gì?". Không để tâm thái độ, Trần Tử Lăng vội trả lời :" Tôi tên Trần Tử Lăng!".
Tần Hi Vũ :" Còn tôi là Tần Hi Vũ!".
Cố Tử :" Tìm ai?".
Trần Tử Lăng đặt tấm ảnh xuống bàn, đẩy tới cho cô. Cô cầm lấy xem xét, thoáng lại nhướng mày khinh bỉ :" Đủ xấu! ". Tần Hi Vũ nhíu mày :" Xin cô cẩn trọng ngôn từ!".
Cố Tử điềm nhiên :" Không thích! ", cô ném tấm ảnh vào người Trần Tử Lăng rồi nói tiếp :"Người này đúng là có phần giống tôi, nhưng hai người thấy đấy, tôi xinh đẹp hơn cô ta!".
Tần Hi Vũ nghiến răng:" Có vẻ cô hơi tự tin?". Cố Tử tỏ vẻ đương nhiên :" Không phải tôi tự tin, mà là đang nói điều hiển nhiên!".
Đối với thái độ ngang ngược này, Tần Hi Vũ cố gắng kiềm chế sự kϊƈɦ động mà kéo một nụ cười gượng gạo:" Cô thật khéo nói đùa!".
Cố Tử cười đểu, không dời mắt hỏi :" Dực Minh, tôi và người trong ảnh ai đẹp ?".
Dực Minh chắc nịch :" Tất nhiên là đại ca!".
Cố Tử :" Vĩ Điền?".
Vĩ Điền bật ngón cái, mắt lấp lánh như thấy tiền :" Đại ca xinh đẹp nhất!".
Cố Tử quay sang Tiểu Linh:" Tiểu mỹ nhân, cô thấy sao?"
Tiểu Linh nhe răng cười lên tiếng khen ngợi:"Uhm...đại ca tất nhiên xinh đẹp nhất!".
Cố Tử nhún vai:" Có mắt thẩm mỹ! Thấy chưa? Ai cũng công nhận điều đó!".
Tần Hi Vũ tắt ngủm nụ cười, mặt như có thù giết cha, nồng nặc mùi thuốc súng nhìn cô. Trần Tử Lăng thấy sắp có chuyện đến nơi, liền lịch sự lên tiếng :" Xin lỗi, vậy có lẽ chúng tôi đã nhầm người!".
Cố Tử ngoáy tai :" Còn phải nói sao, tôi đây đường đường là một mỹ nữ sắc nước hương trời nhìn thế nào cũng chẳng phải hạng người tầm thường, ẻo lả như vậy!".
" Phải rồi, vì gì mà các người lại nghĩ cô ta ở đây? Đừng nói là cho người theo dõi tôi đấy?".
Trần Tử Lăng lên tiếng:" À...không hẳn là theo dõi. Chỉ là chúng tôi cho người tìm kiếm những vùng gần xa, những địa điểm chung quanh nơi mà cô ấy nhảy xuống biển để tìm. Tới đây thì có thông tin một người rất giống cô ấy nên chúng tôi...".
Cố Tử đột nhiên bật cười thành tiếng, chẳng lâu cũng chẳng nhanh liền dứt, thở dài một hơi rồi nói :" Hai người thật đúng là ngu cũng có giới hạn thôi chứ, cô ta đã nhảy xuống biển thì làm quái gì lại sống tới bây giờ. Đừng có nói là loại người phi thường trong mấy cái phim viễn tưởng gì đó, tôi thấy cô ta suy cho cùng cũng chỉ là người, mà còn là một nữ tử mong manh, yếu ớt! Nhưng nếu đổi lại là tôi, may ra còn có ngoại lệ.".
" Nên tôi tốt bụng khuyên các người vài câu, đừng nên tốn công vô ích làm gì. Người chết cũng đã chết rồi, có tìm ra cũng chỉ là bộ xương khô, chẳng thà để cô ta yên nghỉ chốn Hoàng Tuyền. Thỉnh thoảng đốt giấy tiền vàng bạc cho cô ta, nếu thấy chưa đủ thì đốt thẻ tín dụng, hoặc sợ người ở dưới sống khổ cực thì đốt nhà, đốt xe, đốt quần áo chẳng hạn. Còn sợ cô ta cô đơn thì chết theo cô ta cũng được. Tôi thấy... như thế sẽ tốt hơn đấy! ".
Mười câu nói đã chứa hẳn bảy câu cao ngạo, ba câu khinh miệt, từng lời từng lời không tránh khỏi khiến người khác nghe là muốn đấm vào mồm. Trần Tử Lăng hai mươi lăm sống trêи đời nhã chính, không dễ động tâm bây giờ đã bị chọc tới câm nín. Câm nín ở đây không phải là hết lời để nói mà là tức đến ngôn từ bay đi mất.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.