Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 3:
Đường Hoàn Hoàn
24/10/2023
Bà ấy đặt Hữu Hữu xuống, ngay khi bà ấy đang định răn dạy cô bé vài câu, thì lại không thốt nổi thành lời.
Vào một ngày nào đó của năm năm trước, đạo quán Bạch Vân đã hoang phế nhiều năm bỗng lấp ló ánh đèn dầu.
Một người tự xưng là đạo trưởng Vô Danh, bế theo một đứa bé đến đạo quán Bạch Vân, rồi ở lại từ đó.
Từ trước đến nay đạo quán Bạch Vân vẫn luôn bị người ta đồn đãi là có ma quỷ quấy phá, dường như chẳng ai dám bén bảng đến gần.
Sau khi đạo trưởng Vô Danh xuất hiện, xuất phát từ tâm lý tò mò, nên có không ít người trong thôn mạnh dạn đến thám thính tình hình.
Kết quả bọn họ phát hiện, sau khi có người vào đó ở, đạo quán Bạch Vân còn âm u và quỷ dị hơn cả khi không có ai ở.
… Vô cùng đáng sợ.
Tóm lại, từ đó trở đi chẳng ai dám đến đạo quán nữa.
Nhưng viện trưởng Trần lại là trường hợp đặc biệt, ngày nào bà ấy cũng bận đến chân không chạm đất, căn bản không có tâm trạng đâu mà để ý đến mấy chuyện ma ma quỷ quỷ mà người trong thôn đồn đại.
Mà đạo trưởng Vô Danh lại nuôi một đứa bé, dù sao cũng phải cho đứa bé ăn uống chứ đúng không?
Mà cô nhi viện của bọn họ lại nằm ngay dưới chân núi, là nơi cách đạo quán Bạch Vân gần nhất, nên trở thành điểm giao dịch của hai sư đồ trên núi.
Hai bên thường xuyên qua lại, viện trưởng Trần và đạo trưởng Vô Danh trở nên quen thuộc hơn một chút.
Chính nhờ có chút quen thuộc đó, nên cái mạng của bà ấy mới được cứu về.
Cũng từ đó, bà ấy mới hiểu ra, hóa ra huyền học không phải phong kiến mê tín, mà trên đời này, thật sự có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được.
Cho nên, Hữu Hữu được đạo trưởng Vô Danh nuôi lớn, có vài hành động kỳ lạ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Suy nghĩ một lát, viện trưởng Trần cũng ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Hữu Hữu.
Thật ra bà ấy không hiểu cô gái nhỏ này cho lắm, chỉ biết cô gái nhỏ có thể chất đặc biệt, bị chậm phát triển, sức khỏe cũng không được tốt cho lắm. Mặc dù cô bé đã năm tuổi rồi, nhưng nom chỉ giống bé gái ba, bốn tuổi mà thôi, nho nhỏ như cục bột nếp vậy, khiến người ta không nhịn được mà yêu thương.
“Hữu Hữu, bây giờ con sống ở cô nhi viện, cô nhi viện là nhà của con, con không thể quay về đạo quán nữa đâu nhé? Nếu mẹ Trần mà không tìm thấy con, mẹ Trần sẽ lo lắng lắm. Con hiểu không?”
“... Con xin lỗi.”
Vào một ngày nào đó của năm năm trước, đạo quán Bạch Vân đã hoang phế nhiều năm bỗng lấp ló ánh đèn dầu.
Một người tự xưng là đạo trưởng Vô Danh, bế theo một đứa bé đến đạo quán Bạch Vân, rồi ở lại từ đó.
Từ trước đến nay đạo quán Bạch Vân vẫn luôn bị người ta đồn đãi là có ma quỷ quấy phá, dường như chẳng ai dám bén bảng đến gần.
Sau khi đạo trưởng Vô Danh xuất hiện, xuất phát từ tâm lý tò mò, nên có không ít người trong thôn mạnh dạn đến thám thính tình hình.
Kết quả bọn họ phát hiện, sau khi có người vào đó ở, đạo quán Bạch Vân còn âm u và quỷ dị hơn cả khi không có ai ở.
… Vô cùng đáng sợ.
Tóm lại, từ đó trở đi chẳng ai dám đến đạo quán nữa.
Nhưng viện trưởng Trần lại là trường hợp đặc biệt, ngày nào bà ấy cũng bận đến chân không chạm đất, căn bản không có tâm trạng đâu mà để ý đến mấy chuyện ma ma quỷ quỷ mà người trong thôn đồn đại.
Mà đạo trưởng Vô Danh lại nuôi một đứa bé, dù sao cũng phải cho đứa bé ăn uống chứ đúng không?
Mà cô nhi viện của bọn họ lại nằm ngay dưới chân núi, là nơi cách đạo quán Bạch Vân gần nhất, nên trở thành điểm giao dịch của hai sư đồ trên núi.
Hai bên thường xuyên qua lại, viện trưởng Trần và đạo trưởng Vô Danh trở nên quen thuộc hơn một chút.
Chính nhờ có chút quen thuộc đó, nên cái mạng của bà ấy mới được cứu về.
Cũng từ đó, bà ấy mới hiểu ra, hóa ra huyền học không phải phong kiến mê tín, mà trên đời này, thật sự có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được.
Cho nên, Hữu Hữu được đạo trưởng Vô Danh nuôi lớn, có vài hành động kỳ lạ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Suy nghĩ một lát, viện trưởng Trần cũng ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Hữu Hữu.
Thật ra bà ấy không hiểu cô gái nhỏ này cho lắm, chỉ biết cô gái nhỏ có thể chất đặc biệt, bị chậm phát triển, sức khỏe cũng không được tốt cho lắm. Mặc dù cô bé đã năm tuổi rồi, nhưng nom chỉ giống bé gái ba, bốn tuổi mà thôi, nho nhỏ như cục bột nếp vậy, khiến người ta không nhịn được mà yêu thương.
“Hữu Hữu, bây giờ con sống ở cô nhi viện, cô nhi viện là nhà của con, con không thể quay về đạo quán nữa đâu nhé? Nếu mẹ Trần mà không tìm thấy con, mẹ Trần sẽ lo lắng lắm. Con hiểu không?”
“... Con xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.