Chương 6: Khí
An Lạc
12/05/2022
Lưu Ly đã nhầm lẫn giữa bình tĩnh và e sợ. Con oán linh đang sợ hãi, nó không thể di chuyển nổi, cái nhìn của Cửu Quân đã ghim chân nó vào trong mặt đất. Nó đảo mắt sang một hướng khác, đôi mắt với đồng tử dọc toàn lòng trắng dừng lại trên người Lưu Ly. Khi nhìn thấy ánh mắt của nó, cô khẽ ngoắc ngón tay, thanh kiếm xanh thẫm đã lơ lửng ngay bên cạnh cô.
Nó có định liều chết cùng Lưu Ly không? Nó không thể chạm vào Cửu Quân nhưng đối với cô thì chưa chắc. Những con thú săn mồi thường có chung một bản năng như vậy, chúng sẽ liều mạng kéo đối phương chết cùng mình trong một cuộc chiến không thể thắng.
Bầu không khí chìm vào yên lặng chết chóc, âm thanh như bị nuốt chửng bởi oán khí đang vần vũ quanh đứa trẻ.
"Ngươi muốn giết cô ta sao?" Cửu Quân bỗng hỏi.
Con oán linh không nhìn hắn, đôi mắt chết chóc dán chặt trên người Lưu Ly. Cô cũng nhìn lại nó mà chẳng hề e dè, trong đầu cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự tấn công của nó. Thầy nói Lưu Ly tuy mang phép thuật tính thuỷ nhưng cô lại giống như một người thuộc tính hoả. Luôn luôn dũng cảm và mạnh mẽ.
"Ngươi có thể chạy đến đấy không?" Cửu Quân lại hỏi tiếp.
Ánh sáng trong đôi mắt hắn đối lập hoàn toàn với đôi mắt của con oán linh. Lưu Ly cảm thấy dường như hắn đang đe doạ nó. Tuy hắn không có biểu hiện gì giống như đang đe doạ nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thế.
Con oán linh bất chợt vụt đi khỏi pháp trận, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nó đã biến mất hoàn toàn khỏi hình bát quái của Cửu Quân. Nếu không còn vũng máu mà nó để lại thì có lẽ Lưu Ly đã nghĩ rằng vốn dĩ chưa từng tồn tại một thứ sinh vật nào như thế. Cô nắm lấy thanh kiếm của mình, ánh sáng xanh trong đôi mắt hơi loé lên như một tia chớp giữa trời đêm.
Lưu Ly vẫn chưa thành thạo lắm đối với việc điều khiển kiếm bằng tâm trí. Có lẽ do mối liên kết của cô và nó không đủ sâu để cô có thể làm vậy.
Vào lúc nó xuất hiện thêm một lần nữa, nó đã ở ngay trước mũi của Lưu Ly. Bàn tay nó vung lên, những ngón tay với móng vuốt sắc nhọn như gai. Cái miệng của nó ngoạc đến tận mang tai để lộ ra một đống răng đen đúa lởm chởm. Sự căng thẳng khiến những ngón tay của Lưu Ly trở nên căng cứng, cô vung kiếm chém đến. Ánh kiếm sáng loáng loé lên giữa màn đêm huyền ảo.
Nhưng trước khi móng vuốt của nó và thanh kiếm xanh thẫm của Lưu Ly va vào nhau thì một làn hơi lạnh buốt chợt cắt qua bên mặt cô. Có tiếng uỳnh uỳnh dội xuống như tiếng đá đổ, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ theo mỗi đợt âm thanh.
Con oán linh đã bị bốn cột băng to bằng cổ tay ghim chặt trên nền đất, máu đỏ tươi tuôn ra từ người nó chảy thành dòng ngoằn nghèo như những con rắn đang trườn bò. Hơi lạnh vẫn toả ra từ cột băng, cơn đau đớn khiến cho nó phát ra âm thanh vặn vẹo như một con vật bị chọc tiết.
Lưu Ly giật lùi lại phía sau, cô lặng lẽ nuốt nước bọt, thanh kiếm trong tay cô hơi run lên. Cô bắt gặp ánh mắt của Cửu Quân, hắn đang nhìn cô, gương mặt hắn hơi nghiêng để lộ một nụ cười khiến cô thấy lạnh buốt.
Cô tự hỏi, liệu hắn có thể là... Trào Phong không?
Cửu Quân bước đến bên con oán linh đang nằm rúm ró trên vũng máu của nó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nó, trông hắn bình tĩnh như thể hắn đang nói chuyện với một người bình thường:
"Ta hỏi ngươi có thể chạy đến đấy và giết cô ta được không?"
Con oán linh ngẩng phắt đầu nhìn hắn, bàn tay của nó quờ quạng dữ dội trong không trung, những ngón tay đỏ thẫm tựa như máu. Nó ré lên thảm thiết, khuôn mặt nó méo mó và quằn quại giống như thể nó đang bị thiêu đốt bởi lửa. Lại thêm hai cột băng nữa đâm vào cánh tay của nó, máu bắn ra thành tia xung quanh Cửu Quân.
Lưu Ly không thể nhìn thấy cách thức cột băng xuất hiện, nó nhanh đến mức cô còn không cả thấy nổi vệt sáng của nó. Thứ duy nhất cô có thể biết là sự hiện diện đầy lạnh lẽo và chết chóc mà nó mang lại.
Cô nghe được tiếng thở mạnh của Yến Diệp. Lúc quay đầu nhìn lại, trên mặt cô ta trắng bệnh không còn một giọt máu, biểu hiện của cô ta đông cứng lại, trong đôi mắt long lanh phản chiếu vẻ sợ hãi tột cùng. Lưu Ly đoán có lẽ cô ta là một Bảo Sinh lần đầu tiên ra trận, cách cô ta phản ứng lại với sự việc này đã chứng tỏ điều đó.
Cơ thể con oán linh co giật từng hồi, nó không thể giãy dụa nổi nữa.
"Mỗi một câu hỏi không có câu trả lời, ngươi sẽ nhận thêm một cột băng." Cửu Quân nói. "Kích thước thì sẽ tuỳ thuộc vào tâm trạng của ta vậy."
Nó phủ phục trên nền đất như một con thú sắp chết, mái tóc đen huyền phủ lên trên cơ thể nhỏ bé. Nếu nhìn từ góc độ này thì nó rất giống một con người thế nhưng luồng oán khí đen kịt bốc ra từ người nó đã nói lên nó là ai.
Cửu Quân hỏi nó: "Ngươi bao nhiêu tuổi vào lúc ngươi chết?"
Đôi mắt chìm sâu vào bể máu, đôi mắt toả ra một sự chết chóc đến nghẹt thở. Cơn cuồng nộ đã nghiền nát chút lí trí cuối cùng của nó, tiếng nghiến răng trèo trẹo mài vào không gian nặng nề. Lại thêm một cột băng nữa ghim sâu qua người nó, lặng lẽ và băng giá.
Lưu Ly thấy cổ họng mình như nghẹn lại. Cô chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, khi ra tay với một con ác linh nào đó, cô không có tâm trạng để mà nói chuyện với chúng. Tại sao hắn lại quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chúng có đáng để hắn phải bận tâm không? Nếu hắn cứ tiếp tục ghim thêm băng vào người nó thì nó chắc chắn sẽ chết trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới.
"Cửu Quân."
Lưu Ly chợt lên tiếng chặn đứng lại một cột băng đang rơi xuống từ trên không trung. Chúng khựng lại ngay lập tức theo tiếng gọi của cô, từ thân mình chúng bốc ra một làn khói trắng mờ ảo. Cửu Quân hơi liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt của hắn vẫn là vẻ thản nhiên thường có.
Lưu Ly chần chừ trong một thoáng, cô thả tay ra khỏi cán kiếm để nó quay trở lại Thiên La rồi mới nói tiếp:
"Bạo lực không phải là một cách giải quyết tốt."
Nghe được lời của cô, hắn chớp mắt với một vẻ ngạc nhiên, ánh sáng trong đôi mắt hắn dường như khựng lại. Lưu Ly không biết hắn đang nghĩ gì, mặc dù trông hắn chẳng có gì là thay đổi nhưng có vẻ như hắn đã bị nhiễm một phần lạnh lẽo từ những cột băng của mình. Sau đó hắn đứng dậy, cột băng kia cũng vỡ ra thành bông tuyết nhỏ li ti.
Cửu Quân nhún vai, điềm đạm đáp: "Cũng phải."
Kế đó hắn bước đến bên cạnh Lưu Ly, hương gỗ trên người hắn át đi mùi máu tanh nồng trong mũi của cô.
"Vậy ngươi có cách nào tốt hơn không?" Hắn hỏi cô.
Lưu Ly nhăn mày, cô thành thật nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra."
Cửu Quân nhếch môi, cô nghe được một tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường của hắn. Trong lúc cả hai đều đang chìm trong yên lặng thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói ngập ngừng. Lưu Ly quay đầu nhìn lại, Yến Diệp đan hai tay vào với nhau, cô ta khẽ mím môi, vẻ kênh kiệu trời sinh của một thiên kim tiểu thư đã hoá thành hư vô.
Giọng của cô ta hơi run lên vì căng thẳng: "Ta... hãy để ta thử xem sao."
Cửu Quân không lên tiếng, cô không biết điều đó có nghĩa là hắn đang đồng ý hay từ chối.
"Huynh có thể làm tan băng được không? Nếu được thì xin huynh hãy tạo ra những cái cùm."
Yến Diệp không dám nhìn thẳng vào Cửu Quân quá lâu, cô ta chỉ hơi liếc nhìn hắn rồi lại đảo mắt đi ngay. Hắn không cả buồn nhúc nhích sau đã khi nghe được lời của Yến Diệp, cũng không hề lên tiếng đáp lại. Lưu Ly bỗng cảm thấy hắn đang trở nên rất giống với thằng nhóc Triêu Dương về mặt ngạo mạn.
Vẻ gượng gạo đã giăng đầy trong đôi mắt sáng của Yến Diệp, cô ta cụp mắt nhìn xuống dưới chân. Lưu Ly rủa thầm trong lòng, cô rất muốn nói với Yến Diệp rằng hắn chỉ đơn thuần là con trai của một gia đình trọc phú mà thôi. Cô ta không nên mong đợi gì nhiều ở hắn, bởi vì hắn vốn đâu có được dạy dỗ tử tế gì.
Mạc Dung cuối cùng cũng lên tiếng sau một khoảng thời gian dài đứng yên lặng: "Yến Diệp, băng tan rồi."
Bấy giờ cả Lưu Ly và Yến Diệp đồng thời ngẩng đầu nhìn vào con oán linh, những cột băng đã biến mất không một chút dấu vết để lại trên người nó mấy lỗ thủng đen ngòm và rỉ máu. Chân tay nó đều bị cùm lại bởi bốn chiếc cùm băng ghim chặt vào trong lòng đất, ngay cả cổ cũng vậy.
Yến Diệp nhìn lại Cửu Quân với một vẻ sửng sốt tột độ. Lưu Ly cũng bị sửng sốt không kém, nhưng cô không nhìn hắn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào những lỗ thủng trên lưng con oán linh. Cô tự hỏi tại sao nó lại có một cơ thể giống với con người đến vậy? Vết thương của nó lành lại quá chậm so với một oán linh.
Cô chưa từng học về bất kì cách thức nào trong việc tạo ra một thân xác mới hoàn toàn rỗng để chứa linh hồn. Nó đã làm gì để có cơ thể này, thứ gì đã cho nó? Thứ gì đang đứng đằng sau tất cả những hành động của nó?
Yến Diệp vẫn còn khá e ngại khi bước đến bên con oán linh, cô ta chậm chạp ngồi xuống trước mặt nó. Nó đã kiệt quệ đến mức không thể ngước đầu lên nổi để nhìn cô ta. Những tiếng rên gừ gừ vẫn phát ra từ trong cổ họng nó như một con mèo nhỏ.
"Em có đau không?" Cô ta hỏi nó.
Lưu Ly đảo mắt lên nhìn trời, trong lòng cô đã chửi Yến Diệp thay cho con oán linh.
Nhận ra câu hỏi của mình ấu trĩ đến nhường nào, cô ta vội vàng lên tiếng ngay: "Ta xin lỗi, ta thật ngu ngốc khi hỏi câu đó, ta hiểu rằng em đang rất đau đớn."
Con oán linh đột nhiên trở nên co giật dữ dội sau khi nghe thấy lời của Yến Diệp, nó bật ra những tiếng cười khùng khục điên dại. Giọng nói của nó như thể có hai viên đá mài vào với nhau đầy chói tai, nó đã ré lên một cách cuồng nộ:
"Ngươi hiểu sao? Ngươi hiểu sao? Ngươi có thể hiểu được nỗi đau trong khi ngươi chưa từng nếm trải nó sao?"
Từ nơi khoé mắt của nó rỉ ra hai dòng máu đỏ tươi, chúng lăn dài trên hõm má xương xẩu và trắng ởn như da người chết. Đôi con ngươi dọc rung lên vì căm giận. Phần lòng trắng trong mắt nó dần dần bị nuốt chửng bởi máu. Khuôn mặt nó méo đi trong dòng cảm xúc dữ dội.
Nó đang khóc ư?
"Ngươi hiểu được nỗi đau sao?"
Yến Diệp không thể đáp lại được lời nào, vẻ mặt của cô ta đông cứng lại, đôi lông mày nhăn nhúm như một tờ giấy bị nhàu nát. Lưu Ly chợt đưa chân đá vào mặt nó, cú đá của cô rất mạnh, nó đã khiến gương mặt của con oán linh lệch hẳn sang một bên. Cô nhìn nó bằng đôi mắt với những ánh sáng xanh lạnh lẽo:
"Ngậm miệng lại đi. Ngươi thì hiểu sao? Vì hiểu nên ngươi mới đi giết người ư? Để tìm ra một người thấu hiểu nỗi đau như ngươi?"
Con oán linh đã ngừng cười, nó trợn trừng mắt nhìn Lưu Ly. Máu đỏ loang lổ trên gương mặt nó khiến cho nó trở nên dữ tợn. Yến Diệp đã bị mủi lòng thương hại khi nhìn thấy cơ thể vẫn còn là một đứa trẻ của nó, thế nhưng sâu bên trong nó đâu còn là một đứa trẻ nữa. Nó đã giết hai mươi tám người chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nó thậm chí còn giết bọn họ một cách tàn bạo và man rợ hơn bao giờ hết.
Oán linh được sinh ra khi linh hồn vẫn còn mang quá nhiều thù hận và căm tức đối với nhân gian. Lưu Ly không biết nó đã phải chịu đựng những đau đớn như thế nào trước khi nó chết nhưng cho dù là thế, nó không có quyền gì để giết quá nhiều người như vậy.
Nó muốn giết hết tất cả người trong làng này, bất kể người già hay trẻ nhỏ. Nó muốn treo tất cả bọn họ lên cây gạo, nó muốn moi tất cả nội tạng của bọn họ, nó muốn giết, giết hết mọi thứ.
Nó đau đớn.
Nó muốn con người phải đau đớn.
Lưu Ly cảm thấy như mình có thể hiểu được nó đang nghĩ gì và cô đã bị chọc giận bởi cái suy nghĩ điên cuồng ấy. Trong đầu cô là một mớ thôi thúc muốn nghiền nát khuôn mặt ma quỷ của nó dưới gót chân mình. Nhưng cuối cùng thì Lưu Ly đã kìm lại được, cô chỉ đá nó một cái rồi thôi.
Yến Diệp đã tỉnh lại từ cơn kinh hoàng, cô ta hít vào một hơi thật dài rồi từ từ thở nhẹ ra. Sau đó cô ta đã chữa lành các vết thương cho con oán linh. Yến Diệp thật sự đang chữa bệnh cho nó, gương mặt của cô ta trông cực kì chăm chú và nghiêm túc. Các lá bùa sáng bay lơ lửng xung quanh cô ta, ánh sáng ấm áp hắt lên trên gương mặt trắng hồng khiến cho cô ta như ngập trong nắng mai.
Các lỗ thủng trên người oán linh đã khép lại, máu cũng ngừng chảy. Không còn bất kì một dấu vết nào chứng tỏ rằng nó từng bị thương ngoại trừ vết rách trên áo. Có lẽ Yến Diệp cũng xứng đáng với một Bảo Sinh của Cửu đại trường. Mặc dù những vết thương rất lớn và nặng nhưng cô ta vẫn có thể chữa lành hoàn toàn.
Sau khi chữa trị xong, cô ta quay đầu lại nói: "Giờ ta sẽ sử dụng đến bí thuật của gia tộc ta, xin mọi người hãy đứng cách ta khoảng bốn trượng."
Lưu Ly gật đầu, cô không có thắc mắc gì nhiều mà nhấc chân rời đi ngay. Cửu Quân cũng đi sau cô, bước chân của hắn tĩnh lặng đến mức cô chỉ có thể biết hắn đi theo mình cho đến khi cô quay người lại. Lưu Ly đã bị hắn làm cho giật mình, cô giật lùi lại và bật thốt lên:
"Cửu Quân! Ngươi muốn ta chết khiếp sao?!"
Cửu Quân nhún vai, hắn nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên: "Do ngươi yếu thôi."
Cô không muốn phải để tâm đến hắn nữa. Lưu Ly nhìn về phía Yến Diệp, Mạc Dung đang đứng cách hai người một khoảng không gần mà cũng chẳng xa, chỉ là vừa đủ để không nhìn rõ Yến Diệp đang vẽ gì. Dường như cô ta đã dùng đến máu của mình cho việc vẽ pháp trận, đối với một pháp trận di truyền trong gia tộc thì cách đó cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, chưa có chuyện gì xảy ra cả, pháp trận vẫn đang được vẽ.
"Cô ta sẽ vẽ nó trong bao lâu?" Lưu Ly sốt ruột hỏi.
Cửu Quân trầm ngâm trong giây lát, rồi hắn đáp: "Cho đến khi cô ta nhận ra mình đã vẽ sai ở chỗ nào."
Lưu Ly quay ngoắt đầu về phía hắn, cô ngạc nhiên đến mức mà chẳng thể thốt ra được bất cứ lời nào, cổ họng cô cứng lại như bị chèn một cục đá to. Cửu Quân không nhìn cô, gương mặt hơi nghiêng của hắn chìm trong bóng đêm vĩnh hằng khiến hắn trở nên lạnh lẽo hơn bình thường. Vào lúc này đây, Lưu Ly phải thừa nhận rằng hắn có nét nào đó mà con của một trọc phú sẽ không bao giờ có được.
"Ngươi..." Đôi mày cô nhíu chặt lại, cô không dám tin vào chính lời của mình nữa. "Ngươi có thể nhìn thấy pháp trận của cô ta?"
Cửu Quân bỗng đưa ngón tay lên vẽ vài đường vào không trung, hắn nói: "Ta nhận ra cô ta đã vẽ sai ở một số chỗ, điều đó giải thích cho việc tại sao pháp trận lại không hoạt động."
Trong lòng Lưu Ly có cả một biển thắc mắc, cô hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại biết về bí thuật gia tộc của cô ta?"
Cửu Quân nhìn cô, cô cảm thấy dường như hắn đang cười: "Chà, ở chỗ của ta cũng có pháp trận này nhưng nó phức tạp hơn."
Chỗ của hắn là chỗ nào? Là Thiên Chương ư?
Mỗi lần nói chuyện với hắn, cô chỉ thấy hắn đang khoác thêm cho mình một lớp sương mù trắng xoá, càng lúc càng dày đặc. Cô không còn nhìn rõ hắn như cô vẫn tưởng nữa, hắn đang dần trở nên mơ hồ.
Yến Diệp vẫn đang vật lộn với trận pháp của mình, gương mặt cô ta trở nên trắng bệch vì mất quá nhiều máu. Các ngón tay run rẩy đến mức không thể điều khiển theo ý muốn được nữa. Chẳng phải cô ta nói đó là bí thuật của gia tộc cô ta hay sao? Tại sao cô ta lại có thể vẽ sai nó được?
Lưu Ly lại hỏi tiếp: "Đó là pháp trận gì?"
"Mê hồn trận." Cửu Quân trả lời ngắn gọn.
Lưu Ly đã từng nghe thầy nói về trận pháp này. Mê hồn trận là một trận pháp dùng để điều khiển tâm trí của người khác. Người ở trong trận sẽ bị người vẽ trận điều khiển, miễn là không rời khỏi đường sinh mệnh* thì họ sẽ phụ thuộc mãi mãi vào người vẽ. Để tạo ra được Mê hồn trận, đạo sĩ cần phải có một nguồn linh lực lớn và ổn định, nếu không thì sẽ không đủ linh lực để khởi động trận pháp.
Mê hồn trận không được truyền bá rộng rãi trong giới tu đạo, nó đã bị thất truyền từ rất lâu rồi. Hiện giờ chỉ còn duy nhất một gia tộc vẫn truyền lại Mê hồn trận, đó là đại gia tộc họ Vương. Mỗi một thế hệ, bọn họ sẽ truyền lại cho một người, người đó phải là đích trưởng tử trong gia tộc.
Vậy ra cô ta là Vương Yến Diệp, đại tiểu thư của nhà họ Vương. Và vì một lý do gì đó mà cô ta đã được kế thừa Mê hồn trận của gia tộc mình. Nhưng hình như cô ta kế thừa nó không được tốt lắm thì phải. Đã hơn nửa canh giờ trôi qua rồi, máu cô ta còn lại bao nhiêu để cho cô ta dùng?
Lúc này Lưu Ly chợt nhớ về người đang đứng bên cạnh mình, cô hơi liếc hắn, rồi nói với vẻ chế giễu: "Ngươi biết về Mê hồn trận nhưng ngươi lại không dùng đến nó."
Lưu Ly có thể nhìn thấy rõ ràng Cửu Quân đang cười, hắn nói, giọng nói của hắn trầm vào với màn đêm u tịch: "Một trong những điều thừa thãi nhất cuộc đời ta là thời gian, và nếu không cấp bách lắm thì ta sẽ làm mọi cách để giết nó."
Khi nghe được hắn nói vậy, Lưu Ly khẽ nuốt nước bọt, ngón tay cô siết chặt thành nắm đấm, gương mặt đanh lại đầy vẻ sát khí: "Ý ngươi là... tất cả chỉ để ngươi giết thời gian thôi ư?"
Cửu Quân không phủ nhận điều đó, trông hắn nhàn rỗi và thảnh thơi như một người đang vãn cảnh. Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao, hắn nói hắn biết Mê hồn trận, nhưng hắn cố tình không dùng đến nó. Hắn đoán được Yến Diệp sẽ sử dụng bí thuật của gia tộc mình ư? Nếu cô ta không làm thì sao? Thậm chí hắn còn đoán ra được cô ta là người nhà họ Vương?
Lưu Ly đưa tay lên ôm trán, cô không biết bây giờ mình nên tức giận hay phải như thế nào nữa. Nói chuyện với hắn khiến cô rất mệt mỏi.
"Lưu Ly, ý nghĩa lớn nhất của khí là gì?" Cửu Quân chợt hỏi cô sau một vài khắc yên tĩnh.
Cô đảo mắt nhìn hắn, trong đôi mắt của cô là vẻ nghi hoặc đang hiện rõ, nhưng rồi cô vẫn đáp: "Khí là sức mạnh của tất cả mọi thứ."
Cửu Quân nhìn lại cô với một cái nhìn giễu cợt:
"Khí là minh chứng cho nguồn gốc của ngươi, nó nói cho ta biết gần như toàn bộ mọi thứ về ngươi. Những người chung một trường thường có loại khí giống nhau, và oán khí chung một chỗ cũng sẽ giống nhau, ngươi có thể gọi nó là Địa khí, chúng ta phân chia nó dựa trên quê hương của nó."
Lưu Ly chưa từng biết khí còn có một công dụng khác như vậy. Và làm cách nào mà hắn có thể nhận ra loại khí nào khác nhau giữa một biển linh khí dường như là vô tận? Hắn còn phân chia chúng dựa trên quê hương của người sở hữu chúng nữa, rốt cuộc thì hắn là cái quái gì vậy?
Cửu Quân nhận ra sự hoang mang của cô, vẻ khinh khỉnh trên gương mặt hắn lại càng trở nên rõ nét hơn, hắn nói tiếp:
"Nếu oán khí ở Hội Hương là từ những cái xác thì oán khí của con oán linh lại đến từ một nơi khác. Chúng không có chung một nguồn, khí của con oán linh đặc hơn một chút."
Lưu Ly không chắc chắn lắm vào suy nghĩ của mình, giọng cô có phần ngập ngừng: "Điều đó có nghĩa là con oán linh này đến từ một nơi khác ư?"
Cửu Quân nhếch môi cười, trông hắn như đang tán thưởng cô: "Phải, oán linh không thể rời khỏi nơi nó chết cho đến khi nó được siêu độ hoặc tự tan biến theo thời gian. Một kẻ nào đó đã đưa nó đến đây, nó đã bị nhầm lẫn giữa ngôi làng đã giết nó và một ngôi làng vô tội, hoặc cũng có thể nó giết người bởi vì nó thích vậy."
Trong lòng Lưu Ly đang thật sự bị khủng hoảng, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào con oán linh đang nằm im lặng dưới nền đất. Cổ họng cô nghẹn cứng lại, cô không thể thốt ra được bất cứ lời nào nữa. Trái tim Lưu Ly đập dữ dội vì căng thẳng.
Những gì mà Cửu Quân nói vượt lên hoàn toàn khỏi suy nghĩ của cô. Con oán linh bị giết bởi ngôi làng của nó chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên. Lưu Ly đã đoán ra được đại khái, nhưng việc nó đến từ ngôi làng khác lại là một vấn đề cực kì sửng sốt.
Tách một oán linh ra khỏi nơi nó chết cũng giống như dứt một con kí sinh trùng ra khỏi vật chủ vậy. Nó sẽ chết ngay lập tức và đó sẽ là một cái chết thật sự. Vốn dĩ linh hồn không thể tồn tại được quá lâu khi rời khỏi thân xác phàm thịt, sẽ có quỷ sai đến đưa linh hồn về Địa phủ. Nhưng oán linh không phải một linh hồn bình thường, nó đã chết với quá nhiều oán hận. Oán hận là thứ giúp cho nó có thể tồn tại tiếp.
Sau khi cân nhắc lại suy tính trong lòng, Lưu Ly quay ra nhìn Cửu Quân, giọng cô vang lên vững vàng giữa bầu không tịch mịch: "Ta sẽ đánh ngất cô ta và sau đó ngươi hãy vẽ lại Mê hồn trận."
"Ngươi không thể đâu." Cửu Quân trả lời ngay lập tức.
Lưu Ly cau mày: "Tại sao?"
Cửu Quân khoanh hai tay trước ngực, hắn điềm đạm đáp: "Gã học trò Tam Nguyên sẽ không để ngươi làm thế."
Mạc Dung vẫn đứng nghiêm chỉnh ở chỗ cũ, y không nhúc nhích dù chỉ nửa bước. Quả là xứng đáng với phong thái của Cửu đại trường. Cửu Quân nói đúng, cô không thể ra tay với Yến Diệp nếu không hạ gục Mạc Dung trước. Dù gì thì cô ta cũng là Bảo Sinh của y.
"Hãy giúp ta đánh ngất Mạc Dung." Lưu Ly nhìn Cửu Quân với một vẻ tin tưởng.
"Sau đó thì sao?" Hắn nhìn lại cô, ánh sáng trong mắt hắn như đang nhảy múa bập bùng.
Lưu Ly nhăn mặt, giọng cô lạnh đi: "Giết con oán linh."
Cửu Quân lắc đầu, hắn nói: "Nó sẽ có một buổi xét xử tại Địa phủ."
"Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm."
Lưu Ly phẩy tay, cô không quan tâm nó sẽ bị như thế nào, hai mươi tám mạng người, lẽ ra nó nên bị lóc từng miếng thịt trên cái thân xác giả tạo của nó mới phải. Cửu Quân không lên tiếng ngay, hắn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Lưu Ly. Ánh mắt của hắn khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như thể hắn đang nhìn bụi cỏ dại ở dưới chân hắn vậy. Sau một thoáng tra tấn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh ấy, cuối cùng hắn mới nói:
"Ngươi thường nhờ vả người khác với thái độ như thế này à?"
Thầy chưa bao giờ dạy Lưu Ly cách đi nhờ vả người khác, trong sách có nói về điều đó không? Cô không biết, cũng không thể nhớ nổi. Lưu Ly nghệt người ra nhìn hắn, cô cần phải có thái độ như thế nào cơ?
"Ngươi mới có được một nén bạc phải không?" Cửu Quân bỗng hỏi một câu chẳng có tính liên quan gì đến câu chuyện.
Lưu Ly nhếch mày, trong lòng cô tràn đầy sự khó hiểu nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thờ ơ, giọng cô hằn học: "Thì sao?"
Trái ngược lại với Lưu Ly, Cửu Quân trông rất bình thản, hắn nói: "Đó sẽ là phí để ta giúp ngươi."
Nghe thấy vậy, Lưu Ly hừ lạnh, đôi mày của cô càng nhíu chặt hơn: "Nghĩ ta thừa tiền sao?"
Lưu Ly không tốt bụng đến mức hi sinh một nén bạc của mình để giúp đỡ những người không quen biết. Đó có thể là tiền để cô ăn uống no đủ trong vòng một năm đấy. Lưu Ly không chấp nhận được việc phải quay về quãng thời gian khổ sở ấy nữa, ngày tháng sống bờ bụi của cô sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.
Cửu Quân cười đầy giễu cợt, vẻ giễu cợt của hắn thậm chí có thể nhấn chìm Lưu Ly vào hố sâu mặc cảm. Nhưng cô đang mặc cảm cho điều gì? Vì đã không giúp Yến Diệp một tay ư?
Nghĩ rồi, tầm mắt của Lưu Ly hơi dịch về phía cô ta, mỗi lần máu trong người cô ta sắp chạm đến giới hạn, Yến Diệp lại sử dụng thuốc để giúp phục hồi máu. Cho dù có là một Bảo sinh tài giỏi thì cô ta cũng không thể làm như thế mãi được, cơ thể con người sẽ có điểm dừng. Đó chính là sự khác biệt của người tu Đạo và Tiên nhân.
Sự cố chấp của Yến Diệp đã khiến suy nghĩ trong lòng Lưu Ly bị lung lay đôi chút. Cửu Quân không có vẻ gì là sẽ nhúng tay vào chuyện này, hắn thản nhiên và lãnh đạm như hắn thường có. Lưu Ly tự hỏi hắn đến đây để làm cái quái gì cơ chứ. Hắn không tiêu diệt oán linh, không cứu người. Việc duy nhất mà hắn làm chỉ là đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt hắn.
Lưu Ly, con cần phải tường tận.
Đây là.... thầy?!
Trong đầu Lưu Ly bất chợt hiện lại đoạn kí ức ngày cô vẫn còn bé xíu.
"Thưa thầy, con cần phải tường tận điều gì ạ?"
"Đối với người tu Đạo chúng ta, tâm chính là thứ cốt yếu. Một cái tâm trong sạch và lương thiện luôn là điều khiến cho con trở nên mạnh mẽ. Và con có bao giờ tự hỏi chúng ta tu Đạo để làm gì không? Tại sao chúng ta phải trở nên mạnh mẽ? Sức mạnh đem đến cho ta điều gì? Hãy đi và sử dụng sức mạnh của con cho những người đang cần nó. Rồi sau đó, con sẽ tìm được câu trả lời mà mình mong muốn."
Yến Diệp có cần đến sức mạnh của Lưu Ly không? Cô đoán có lẽ là có, mà nói đúng hơn thì là sức mạnh của Cửu Quân mới phải.
Thầy ơi, con phải làm sao đây?
Lưu Ly ôm lấy mặt, cô muốn khóc quá.
Thỏi bạc rơi ra khỏi Thiên La của Lưu Ly, nó lao đến trước mặt Cửu Quân như một con hổ lớn, thứ duy nhất mà nó để lại chỉ là một bóng trắng mờ áo. Cửu Quân giơ tay bắt lấy thỏi bạc, cách hắn bắt lấy nó nhẹ bẫng như thể nó chỉ là một cục vải nào đó. Lưu Ly căm hận nhìn hắn, cổ họng cô bị chặn lại bởi một cơn tức nghẹn.
Cửu Quân mỉm cười, đôi mắt cong lên đầy vẻ thích thú, hắn nói:
"Ngươi có biết rằng ta đã lấy giá như vậy là quá rẻ cho một Đại Tường Vân** không?"
Chú thích:
*Đường sinh mệnh: đường khép kín nằm ngoài cùng của pháp trận.
**Đại Tường Vân: cấp bậc cao nhất cho chức danh Tường Vân. Có ba cấp bậc tương ứng từ thấp đến cao: Tiểu, Trung, Đại.
Dương Quang cũng được phân chia như vậy.
Nó có định liều chết cùng Lưu Ly không? Nó không thể chạm vào Cửu Quân nhưng đối với cô thì chưa chắc. Những con thú săn mồi thường có chung một bản năng như vậy, chúng sẽ liều mạng kéo đối phương chết cùng mình trong một cuộc chiến không thể thắng.
Bầu không khí chìm vào yên lặng chết chóc, âm thanh như bị nuốt chửng bởi oán khí đang vần vũ quanh đứa trẻ.
"Ngươi muốn giết cô ta sao?" Cửu Quân bỗng hỏi.
Con oán linh không nhìn hắn, đôi mắt chết chóc dán chặt trên người Lưu Ly. Cô cũng nhìn lại nó mà chẳng hề e dè, trong đầu cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự tấn công của nó. Thầy nói Lưu Ly tuy mang phép thuật tính thuỷ nhưng cô lại giống như một người thuộc tính hoả. Luôn luôn dũng cảm và mạnh mẽ.
"Ngươi có thể chạy đến đấy không?" Cửu Quân lại hỏi tiếp.
Ánh sáng trong đôi mắt hắn đối lập hoàn toàn với đôi mắt của con oán linh. Lưu Ly cảm thấy dường như hắn đang đe doạ nó. Tuy hắn không có biểu hiện gì giống như đang đe doạ nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thế.
Con oán linh bất chợt vụt đi khỏi pháp trận, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nó đã biến mất hoàn toàn khỏi hình bát quái của Cửu Quân. Nếu không còn vũng máu mà nó để lại thì có lẽ Lưu Ly đã nghĩ rằng vốn dĩ chưa từng tồn tại một thứ sinh vật nào như thế. Cô nắm lấy thanh kiếm của mình, ánh sáng xanh trong đôi mắt hơi loé lên như một tia chớp giữa trời đêm.
Lưu Ly vẫn chưa thành thạo lắm đối với việc điều khiển kiếm bằng tâm trí. Có lẽ do mối liên kết của cô và nó không đủ sâu để cô có thể làm vậy.
Vào lúc nó xuất hiện thêm một lần nữa, nó đã ở ngay trước mũi của Lưu Ly. Bàn tay nó vung lên, những ngón tay với móng vuốt sắc nhọn như gai. Cái miệng của nó ngoạc đến tận mang tai để lộ ra một đống răng đen đúa lởm chởm. Sự căng thẳng khiến những ngón tay của Lưu Ly trở nên căng cứng, cô vung kiếm chém đến. Ánh kiếm sáng loáng loé lên giữa màn đêm huyền ảo.
Nhưng trước khi móng vuốt của nó và thanh kiếm xanh thẫm của Lưu Ly va vào nhau thì một làn hơi lạnh buốt chợt cắt qua bên mặt cô. Có tiếng uỳnh uỳnh dội xuống như tiếng đá đổ, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ theo mỗi đợt âm thanh.
Con oán linh đã bị bốn cột băng to bằng cổ tay ghim chặt trên nền đất, máu đỏ tươi tuôn ra từ người nó chảy thành dòng ngoằn nghèo như những con rắn đang trườn bò. Hơi lạnh vẫn toả ra từ cột băng, cơn đau đớn khiến cho nó phát ra âm thanh vặn vẹo như một con vật bị chọc tiết.
Lưu Ly giật lùi lại phía sau, cô lặng lẽ nuốt nước bọt, thanh kiếm trong tay cô hơi run lên. Cô bắt gặp ánh mắt của Cửu Quân, hắn đang nhìn cô, gương mặt hắn hơi nghiêng để lộ một nụ cười khiến cô thấy lạnh buốt.
Cô tự hỏi, liệu hắn có thể là... Trào Phong không?
Cửu Quân bước đến bên con oán linh đang nằm rúm ró trên vũng máu của nó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nó, trông hắn bình tĩnh như thể hắn đang nói chuyện với một người bình thường:
"Ta hỏi ngươi có thể chạy đến đấy và giết cô ta được không?"
Con oán linh ngẩng phắt đầu nhìn hắn, bàn tay của nó quờ quạng dữ dội trong không trung, những ngón tay đỏ thẫm tựa như máu. Nó ré lên thảm thiết, khuôn mặt nó méo mó và quằn quại giống như thể nó đang bị thiêu đốt bởi lửa. Lại thêm hai cột băng nữa đâm vào cánh tay của nó, máu bắn ra thành tia xung quanh Cửu Quân.
Lưu Ly không thể nhìn thấy cách thức cột băng xuất hiện, nó nhanh đến mức cô còn không cả thấy nổi vệt sáng của nó. Thứ duy nhất cô có thể biết là sự hiện diện đầy lạnh lẽo và chết chóc mà nó mang lại.
Cô nghe được tiếng thở mạnh của Yến Diệp. Lúc quay đầu nhìn lại, trên mặt cô ta trắng bệnh không còn một giọt máu, biểu hiện của cô ta đông cứng lại, trong đôi mắt long lanh phản chiếu vẻ sợ hãi tột cùng. Lưu Ly đoán có lẽ cô ta là một Bảo Sinh lần đầu tiên ra trận, cách cô ta phản ứng lại với sự việc này đã chứng tỏ điều đó.
Cơ thể con oán linh co giật từng hồi, nó không thể giãy dụa nổi nữa.
"Mỗi một câu hỏi không có câu trả lời, ngươi sẽ nhận thêm một cột băng." Cửu Quân nói. "Kích thước thì sẽ tuỳ thuộc vào tâm trạng của ta vậy."
Nó phủ phục trên nền đất như một con thú sắp chết, mái tóc đen huyền phủ lên trên cơ thể nhỏ bé. Nếu nhìn từ góc độ này thì nó rất giống một con người thế nhưng luồng oán khí đen kịt bốc ra từ người nó đã nói lên nó là ai.
Cửu Quân hỏi nó: "Ngươi bao nhiêu tuổi vào lúc ngươi chết?"
Đôi mắt chìm sâu vào bể máu, đôi mắt toả ra một sự chết chóc đến nghẹt thở. Cơn cuồng nộ đã nghiền nát chút lí trí cuối cùng của nó, tiếng nghiến răng trèo trẹo mài vào không gian nặng nề. Lại thêm một cột băng nữa ghim sâu qua người nó, lặng lẽ và băng giá.
Lưu Ly thấy cổ họng mình như nghẹn lại. Cô chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, khi ra tay với một con ác linh nào đó, cô không có tâm trạng để mà nói chuyện với chúng. Tại sao hắn lại quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chúng có đáng để hắn phải bận tâm không? Nếu hắn cứ tiếp tục ghim thêm băng vào người nó thì nó chắc chắn sẽ chết trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới.
"Cửu Quân."
Lưu Ly chợt lên tiếng chặn đứng lại một cột băng đang rơi xuống từ trên không trung. Chúng khựng lại ngay lập tức theo tiếng gọi của cô, từ thân mình chúng bốc ra một làn khói trắng mờ ảo. Cửu Quân hơi liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt của hắn vẫn là vẻ thản nhiên thường có.
Lưu Ly chần chừ trong một thoáng, cô thả tay ra khỏi cán kiếm để nó quay trở lại Thiên La rồi mới nói tiếp:
"Bạo lực không phải là một cách giải quyết tốt."
Nghe được lời của cô, hắn chớp mắt với một vẻ ngạc nhiên, ánh sáng trong đôi mắt hắn dường như khựng lại. Lưu Ly không biết hắn đang nghĩ gì, mặc dù trông hắn chẳng có gì là thay đổi nhưng có vẻ như hắn đã bị nhiễm một phần lạnh lẽo từ những cột băng của mình. Sau đó hắn đứng dậy, cột băng kia cũng vỡ ra thành bông tuyết nhỏ li ti.
Cửu Quân nhún vai, điềm đạm đáp: "Cũng phải."
Kế đó hắn bước đến bên cạnh Lưu Ly, hương gỗ trên người hắn át đi mùi máu tanh nồng trong mũi của cô.
"Vậy ngươi có cách nào tốt hơn không?" Hắn hỏi cô.
Lưu Ly nhăn mày, cô thành thật nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra."
Cửu Quân nhếch môi, cô nghe được một tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường của hắn. Trong lúc cả hai đều đang chìm trong yên lặng thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói ngập ngừng. Lưu Ly quay đầu nhìn lại, Yến Diệp đan hai tay vào với nhau, cô ta khẽ mím môi, vẻ kênh kiệu trời sinh của một thiên kim tiểu thư đã hoá thành hư vô.
Giọng của cô ta hơi run lên vì căng thẳng: "Ta... hãy để ta thử xem sao."
Cửu Quân không lên tiếng, cô không biết điều đó có nghĩa là hắn đang đồng ý hay từ chối.
"Huynh có thể làm tan băng được không? Nếu được thì xin huynh hãy tạo ra những cái cùm."
Yến Diệp không dám nhìn thẳng vào Cửu Quân quá lâu, cô ta chỉ hơi liếc nhìn hắn rồi lại đảo mắt đi ngay. Hắn không cả buồn nhúc nhích sau đã khi nghe được lời của Yến Diệp, cũng không hề lên tiếng đáp lại. Lưu Ly bỗng cảm thấy hắn đang trở nên rất giống với thằng nhóc Triêu Dương về mặt ngạo mạn.
Vẻ gượng gạo đã giăng đầy trong đôi mắt sáng của Yến Diệp, cô ta cụp mắt nhìn xuống dưới chân. Lưu Ly rủa thầm trong lòng, cô rất muốn nói với Yến Diệp rằng hắn chỉ đơn thuần là con trai của một gia đình trọc phú mà thôi. Cô ta không nên mong đợi gì nhiều ở hắn, bởi vì hắn vốn đâu có được dạy dỗ tử tế gì.
Mạc Dung cuối cùng cũng lên tiếng sau một khoảng thời gian dài đứng yên lặng: "Yến Diệp, băng tan rồi."
Bấy giờ cả Lưu Ly và Yến Diệp đồng thời ngẩng đầu nhìn vào con oán linh, những cột băng đã biến mất không một chút dấu vết để lại trên người nó mấy lỗ thủng đen ngòm và rỉ máu. Chân tay nó đều bị cùm lại bởi bốn chiếc cùm băng ghim chặt vào trong lòng đất, ngay cả cổ cũng vậy.
Yến Diệp nhìn lại Cửu Quân với một vẻ sửng sốt tột độ. Lưu Ly cũng bị sửng sốt không kém, nhưng cô không nhìn hắn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào những lỗ thủng trên lưng con oán linh. Cô tự hỏi tại sao nó lại có một cơ thể giống với con người đến vậy? Vết thương của nó lành lại quá chậm so với một oán linh.
Cô chưa từng học về bất kì cách thức nào trong việc tạo ra một thân xác mới hoàn toàn rỗng để chứa linh hồn. Nó đã làm gì để có cơ thể này, thứ gì đã cho nó? Thứ gì đang đứng đằng sau tất cả những hành động của nó?
Yến Diệp vẫn còn khá e ngại khi bước đến bên con oán linh, cô ta chậm chạp ngồi xuống trước mặt nó. Nó đã kiệt quệ đến mức không thể ngước đầu lên nổi để nhìn cô ta. Những tiếng rên gừ gừ vẫn phát ra từ trong cổ họng nó như một con mèo nhỏ.
"Em có đau không?" Cô ta hỏi nó.
Lưu Ly đảo mắt lên nhìn trời, trong lòng cô đã chửi Yến Diệp thay cho con oán linh.
Nhận ra câu hỏi của mình ấu trĩ đến nhường nào, cô ta vội vàng lên tiếng ngay: "Ta xin lỗi, ta thật ngu ngốc khi hỏi câu đó, ta hiểu rằng em đang rất đau đớn."
Con oán linh đột nhiên trở nên co giật dữ dội sau khi nghe thấy lời của Yến Diệp, nó bật ra những tiếng cười khùng khục điên dại. Giọng nói của nó như thể có hai viên đá mài vào với nhau đầy chói tai, nó đã ré lên một cách cuồng nộ:
"Ngươi hiểu sao? Ngươi hiểu sao? Ngươi có thể hiểu được nỗi đau trong khi ngươi chưa từng nếm trải nó sao?"
Từ nơi khoé mắt của nó rỉ ra hai dòng máu đỏ tươi, chúng lăn dài trên hõm má xương xẩu và trắng ởn như da người chết. Đôi con ngươi dọc rung lên vì căm giận. Phần lòng trắng trong mắt nó dần dần bị nuốt chửng bởi máu. Khuôn mặt nó méo đi trong dòng cảm xúc dữ dội.
Nó đang khóc ư?
"Ngươi hiểu được nỗi đau sao?"
Yến Diệp không thể đáp lại được lời nào, vẻ mặt của cô ta đông cứng lại, đôi lông mày nhăn nhúm như một tờ giấy bị nhàu nát. Lưu Ly chợt đưa chân đá vào mặt nó, cú đá của cô rất mạnh, nó đã khiến gương mặt của con oán linh lệch hẳn sang một bên. Cô nhìn nó bằng đôi mắt với những ánh sáng xanh lạnh lẽo:
"Ngậm miệng lại đi. Ngươi thì hiểu sao? Vì hiểu nên ngươi mới đi giết người ư? Để tìm ra một người thấu hiểu nỗi đau như ngươi?"
Con oán linh đã ngừng cười, nó trợn trừng mắt nhìn Lưu Ly. Máu đỏ loang lổ trên gương mặt nó khiến cho nó trở nên dữ tợn. Yến Diệp đã bị mủi lòng thương hại khi nhìn thấy cơ thể vẫn còn là một đứa trẻ của nó, thế nhưng sâu bên trong nó đâu còn là một đứa trẻ nữa. Nó đã giết hai mươi tám người chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nó thậm chí còn giết bọn họ một cách tàn bạo và man rợ hơn bao giờ hết.
Oán linh được sinh ra khi linh hồn vẫn còn mang quá nhiều thù hận và căm tức đối với nhân gian. Lưu Ly không biết nó đã phải chịu đựng những đau đớn như thế nào trước khi nó chết nhưng cho dù là thế, nó không có quyền gì để giết quá nhiều người như vậy.
Nó muốn giết hết tất cả người trong làng này, bất kể người già hay trẻ nhỏ. Nó muốn treo tất cả bọn họ lên cây gạo, nó muốn moi tất cả nội tạng của bọn họ, nó muốn giết, giết hết mọi thứ.
Nó đau đớn.
Nó muốn con người phải đau đớn.
Lưu Ly cảm thấy như mình có thể hiểu được nó đang nghĩ gì và cô đã bị chọc giận bởi cái suy nghĩ điên cuồng ấy. Trong đầu cô là một mớ thôi thúc muốn nghiền nát khuôn mặt ma quỷ của nó dưới gót chân mình. Nhưng cuối cùng thì Lưu Ly đã kìm lại được, cô chỉ đá nó một cái rồi thôi.
Yến Diệp đã tỉnh lại từ cơn kinh hoàng, cô ta hít vào một hơi thật dài rồi từ từ thở nhẹ ra. Sau đó cô ta đã chữa lành các vết thương cho con oán linh. Yến Diệp thật sự đang chữa bệnh cho nó, gương mặt của cô ta trông cực kì chăm chú và nghiêm túc. Các lá bùa sáng bay lơ lửng xung quanh cô ta, ánh sáng ấm áp hắt lên trên gương mặt trắng hồng khiến cho cô ta như ngập trong nắng mai.
Các lỗ thủng trên người oán linh đã khép lại, máu cũng ngừng chảy. Không còn bất kì một dấu vết nào chứng tỏ rằng nó từng bị thương ngoại trừ vết rách trên áo. Có lẽ Yến Diệp cũng xứng đáng với một Bảo Sinh của Cửu đại trường. Mặc dù những vết thương rất lớn và nặng nhưng cô ta vẫn có thể chữa lành hoàn toàn.
Sau khi chữa trị xong, cô ta quay đầu lại nói: "Giờ ta sẽ sử dụng đến bí thuật của gia tộc ta, xin mọi người hãy đứng cách ta khoảng bốn trượng."
Lưu Ly gật đầu, cô không có thắc mắc gì nhiều mà nhấc chân rời đi ngay. Cửu Quân cũng đi sau cô, bước chân của hắn tĩnh lặng đến mức cô chỉ có thể biết hắn đi theo mình cho đến khi cô quay người lại. Lưu Ly đã bị hắn làm cho giật mình, cô giật lùi lại và bật thốt lên:
"Cửu Quân! Ngươi muốn ta chết khiếp sao?!"
Cửu Quân nhún vai, hắn nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên: "Do ngươi yếu thôi."
Cô không muốn phải để tâm đến hắn nữa. Lưu Ly nhìn về phía Yến Diệp, Mạc Dung đang đứng cách hai người một khoảng không gần mà cũng chẳng xa, chỉ là vừa đủ để không nhìn rõ Yến Diệp đang vẽ gì. Dường như cô ta đã dùng đến máu của mình cho việc vẽ pháp trận, đối với một pháp trận di truyền trong gia tộc thì cách đó cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, chưa có chuyện gì xảy ra cả, pháp trận vẫn đang được vẽ.
"Cô ta sẽ vẽ nó trong bao lâu?" Lưu Ly sốt ruột hỏi.
Cửu Quân trầm ngâm trong giây lát, rồi hắn đáp: "Cho đến khi cô ta nhận ra mình đã vẽ sai ở chỗ nào."
Lưu Ly quay ngoắt đầu về phía hắn, cô ngạc nhiên đến mức mà chẳng thể thốt ra được bất cứ lời nào, cổ họng cô cứng lại như bị chèn một cục đá to. Cửu Quân không nhìn cô, gương mặt hơi nghiêng của hắn chìm trong bóng đêm vĩnh hằng khiến hắn trở nên lạnh lẽo hơn bình thường. Vào lúc này đây, Lưu Ly phải thừa nhận rằng hắn có nét nào đó mà con của một trọc phú sẽ không bao giờ có được.
"Ngươi..." Đôi mày cô nhíu chặt lại, cô không dám tin vào chính lời của mình nữa. "Ngươi có thể nhìn thấy pháp trận của cô ta?"
Cửu Quân bỗng đưa ngón tay lên vẽ vài đường vào không trung, hắn nói: "Ta nhận ra cô ta đã vẽ sai ở một số chỗ, điều đó giải thích cho việc tại sao pháp trận lại không hoạt động."
Trong lòng Lưu Ly có cả một biển thắc mắc, cô hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại biết về bí thuật gia tộc của cô ta?"
Cửu Quân nhìn cô, cô cảm thấy dường như hắn đang cười: "Chà, ở chỗ của ta cũng có pháp trận này nhưng nó phức tạp hơn."
Chỗ của hắn là chỗ nào? Là Thiên Chương ư?
Mỗi lần nói chuyện với hắn, cô chỉ thấy hắn đang khoác thêm cho mình một lớp sương mù trắng xoá, càng lúc càng dày đặc. Cô không còn nhìn rõ hắn như cô vẫn tưởng nữa, hắn đang dần trở nên mơ hồ.
Yến Diệp vẫn đang vật lộn với trận pháp của mình, gương mặt cô ta trở nên trắng bệch vì mất quá nhiều máu. Các ngón tay run rẩy đến mức không thể điều khiển theo ý muốn được nữa. Chẳng phải cô ta nói đó là bí thuật của gia tộc cô ta hay sao? Tại sao cô ta lại có thể vẽ sai nó được?
Lưu Ly lại hỏi tiếp: "Đó là pháp trận gì?"
"Mê hồn trận." Cửu Quân trả lời ngắn gọn.
Lưu Ly đã từng nghe thầy nói về trận pháp này. Mê hồn trận là một trận pháp dùng để điều khiển tâm trí của người khác. Người ở trong trận sẽ bị người vẽ trận điều khiển, miễn là không rời khỏi đường sinh mệnh* thì họ sẽ phụ thuộc mãi mãi vào người vẽ. Để tạo ra được Mê hồn trận, đạo sĩ cần phải có một nguồn linh lực lớn và ổn định, nếu không thì sẽ không đủ linh lực để khởi động trận pháp.
Mê hồn trận không được truyền bá rộng rãi trong giới tu đạo, nó đã bị thất truyền từ rất lâu rồi. Hiện giờ chỉ còn duy nhất một gia tộc vẫn truyền lại Mê hồn trận, đó là đại gia tộc họ Vương. Mỗi một thế hệ, bọn họ sẽ truyền lại cho một người, người đó phải là đích trưởng tử trong gia tộc.
Vậy ra cô ta là Vương Yến Diệp, đại tiểu thư của nhà họ Vương. Và vì một lý do gì đó mà cô ta đã được kế thừa Mê hồn trận của gia tộc mình. Nhưng hình như cô ta kế thừa nó không được tốt lắm thì phải. Đã hơn nửa canh giờ trôi qua rồi, máu cô ta còn lại bao nhiêu để cho cô ta dùng?
Lúc này Lưu Ly chợt nhớ về người đang đứng bên cạnh mình, cô hơi liếc hắn, rồi nói với vẻ chế giễu: "Ngươi biết về Mê hồn trận nhưng ngươi lại không dùng đến nó."
Lưu Ly có thể nhìn thấy rõ ràng Cửu Quân đang cười, hắn nói, giọng nói của hắn trầm vào với màn đêm u tịch: "Một trong những điều thừa thãi nhất cuộc đời ta là thời gian, và nếu không cấp bách lắm thì ta sẽ làm mọi cách để giết nó."
Khi nghe được hắn nói vậy, Lưu Ly khẽ nuốt nước bọt, ngón tay cô siết chặt thành nắm đấm, gương mặt đanh lại đầy vẻ sát khí: "Ý ngươi là... tất cả chỉ để ngươi giết thời gian thôi ư?"
Cửu Quân không phủ nhận điều đó, trông hắn nhàn rỗi và thảnh thơi như một người đang vãn cảnh. Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao, hắn nói hắn biết Mê hồn trận, nhưng hắn cố tình không dùng đến nó. Hắn đoán được Yến Diệp sẽ sử dụng bí thuật của gia tộc mình ư? Nếu cô ta không làm thì sao? Thậm chí hắn còn đoán ra được cô ta là người nhà họ Vương?
Lưu Ly đưa tay lên ôm trán, cô không biết bây giờ mình nên tức giận hay phải như thế nào nữa. Nói chuyện với hắn khiến cô rất mệt mỏi.
"Lưu Ly, ý nghĩa lớn nhất của khí là gì?" Cửu Quân chợt hỏi cô sau một vài khắc yên tĩnh.
Cô đảo mắt nhìn hắn, trong đôi mắt của cô là vẻ nghi hoặc đang hiện rõ, nhưng rồi cô vẫn đáp: "Khí là sức mạnh của tất cả mọi thứ."
Cửu Quân nhìn lại cô với một cái nhìn giễu cợt:
"Khí là minh chứng cho nguồn gốc của ngươi, nó nói cho ta biết gần như toàn bộ mọi thứ về ngươi. Những người chung một trường thường có loại khí giống nhau, và oán khí chung một chỗ cũng sẽ giống nhau, ngươi có thể gọi nó là Địa khí, chúng ta phân chia nó dựa trên quê hương của nó."
Lưu Ly chưa từng biết khí còn có một công dụng khác như vậy. Và làm cách nào mà hắn có thể nhận ra loại khí nào khác nhau giữa một biển linh khí dường như là vô tận? Hắn còn phân chia chúng dựa trên quê hương của người sở hữu chúng nữa, rốt cuộc thì hắn là cái quái gì vậy?
Cửu Quân nhận ra sự hoang mang của cô, vẻ khinh khỉnh trên gương mặt hắn lại càng trở nên rõ nét hơn, hắn nói tiếp:
"Nếu oán khí ở Hội Hương là từ những cái xác thì oán khí của con oán linh lại đến từ một nơi khác. Chúng không có chung một nguồn, khí của con oán linh đặc hơn một chút."
Lưu Ly không chắc chắn lắm vào suy nghĩ của mình, giọng cô có phần ngập ngừng: "Điều đó có nghĩa là con oán linh này đến từ một nơi khác ư?"
Cửu Quân nhếch môi cười, trông hắn như đang tán thưởng cô: "Phải, oán linh không thể rời khỏi nơi nó chết cho đến khi nó được siêu độ hoặc tự tan biến theo thời gian. Một kẻ nào đó đã đưa nó đến đây, nó đã bị nhầm lẫn giữa ngôi làng đã giết nó và một ngôi làng vô tội, hoặc cũng có thể nó giết người bởi vì nó thích vậy."
Trong lòng Lưu Ly đang thật sự bị khủng hoảng, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào con oán linh đang nằm im lặng dưới nền đất. Cổ họng cô nghẹn cứng lại, cô không thể thốt ra được bất cứ lời nào nữa. Trái tim Lưu Ly đập dữ dội vì căng thẳng.
Những gì mà Cửu Quân nói vượt lên hoàn toàn khỏi suy nghĩ của cô. Con oán linh bị giết bởi ngôi làng của nó chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên. Lưu Ly đã đoán ra được đại khái, nhưng việc nó đến từ ngôi làng khác lại là một vấn đề cực kì sửng sốt.
Tách một oán linh ra khỏi nơi nó chết cũng giống như dứt một con kí sinh trùng ra khỏi vật chủ vậy. Nó sẽ chết ngay lập tức và đó sẽ là một cái chết thật sự. Vốn dĩ linh hồn không thể tồn tại được quá lâu khi rời khỏi thân xác phàm thịt, sẽ có quỷ sai đến đưa linh hồn về Địa phủ. Nhưng oán linh không phải một linh hồn bình thường, nó đã chết với quá nhiều oán hận. Oán hận là thứ giúp cho nó có thể tồn tại tiếp.
Sau khi cân nhắc lại suy tính trong lòng, Lưu Ly quay ra nhìn Cửu Quân, giọng cô vang lên vững vàng giữa bầu không tịch mịch: "Ta sẽ đánh ngất cô ta và sau đó ngươi hãy vẽ lại Mê hồn trận."
"Ngươi không thể đâu." Cửu Quân trả lời ngay lập tức.
Lưu Ly cau mày: "Tại sao?"
Cửu Quân khoanh hai tay trước ngực, hắn điềm đạm đáp: "Gã học trò Tam Nguyên sẽ không để ngươi làm thế."
Mạc Dung vẫn đứng nghiêm chỉnh ở chỗ cũ, y không nhúc nhích dù chỉ nửa bước. Quả là xứng đáng với phong thái của Cửu đại trường. Cửu Quân nói đúng, cô không thể ra tay với Yến Diệp nếu không hạ gục Mạc Dung trước. Dù gì thì cô ta cũng là Bảo Sinh của y.
"Hãy giúp ta đánh ngất Mạc Dung." Lưu Ly nhìn Cửu Quân với một vẻ tin tưởng.
"Sau đó thì sao?" Hắn nhìn lại cô, ánh sáng trong mắt hắn như đang nhảy múa bập bùng.
Lưu Ly nhăn mặt, giọng cô lạnh đi: "Giết con oán linh."
Cửu Quân lắc đầu, hắn nói: "Nó sẽ có một buổi xét xử tại Địa phủ."
"Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm."
Lưu Ly phẩy tay, cô không quan tâm nó sẽ bị như thế nào, hai mươi tám mạng người, lẽ ra nó nên bị lóc từng miếng thịt trên cái thân xác giả tạo của nó mới phải. Cửu Quân không lên tiếng ngay, hắn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Lưu Ly. Ánh mắt của hắn khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như thể hắn đang nhìn bụi cỏ dại ở dưới chân hắn vậy. Sau một thoáng tra tấn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh ấy, cuối cùng hắn mới nói:
"Ngươi thường nhờ vả người khác với thái độ như thế này à?"
Thầy chưa bao giờ dạy Lưu Ly cách đi nhờ vả người khác, trong sách có nói về điều đó không? Cô không biết, cũng không thể nhớ nổi. Lưu Ly nghệt người ra nhìn hắn, cô cần phải có thái độ như thế nào cơ?
"Ngươi mới có được một nén bạc phải không?" Cửu Quân bỗng hỏi một câu chẳng có tính liên quan gì đến câu chuyện.
Lưu Ly nhếch mày, trong lòng cô tràn đầy sự khó hiểu nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thờ ơ, giọng cô hằn học: "Thì sao?"
Trái ngược lại với Lưu Ly, Cửu Quân trông rất bình thản, hắn nói: "Đó sẽ là phí để ta giúp ngươi."
Nghe thấy vậy, Lưu Ly hừ lạnh, đôi mày của cô càng nhíu chặt hơn: "Nghĩ ta thừa tiền sao?"
Lưu Ly không tốt bụng đến mức hi sinh một nén bạc của mình để giúp đỡ những người không quen biết. Đó có thể là tiền để cô ăn uống no đủ trong vòng một năm đấy. Lưu Ly không chấp nhận được việc phải quay về quãng thời gian khổ sở ấy nữa, ngày tháng sống bờ bụi của cô sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.
Cửu Quân cười đầy giễu cợt, vẻ giễu cợt của hắn thậm chí có thể nhấn chìm Lưu Ly vào hố sâu mặc cảm. Nhưng cô đang mặc cảm cho điều gì? Vì đã không giúp Yến Diệp một tay ư?
Nghĩ rồi, tầm mắt của Lưu Ly hơi dịch về phía cô ta, mỗi lần máu trong người cô ta sắp chạm đến giới hạn, Yến Diệp lại sử dụng thuốc để giúp phục hồi máu. Cho dù có là một Bảo sinh tài giỏi thì cô ta cũng không thể làm như thế mãi được, cơ thể con người sẽ có điểm dừng. Đó chính là sự khác biệt của người tu Đạo và Tiên nhân.
Sự cố chấp của Yến Diệp đã khiến suy nghĩ trong lòng Lưu Ly bị lung lay đôi chút. Cửu Quân không có vẻ gì là sẽ nhúng tay vào chuyện này, hắn thản nhiên và lãnh đạm như hắn thường có. Lưu Ly tự hỏi hắn đến đây để làm cái quái gì cơ chứ. Hắn không tiêu diệt oán linh, không cứu người. Việc duy nhất mà hắn làm chỉ là đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt hắn.
Lưu Ly, con cần phải tường tận.
Đây là.... thầy?!
Trong đầu Lưu Ly bất chợt hiện lại đoạn kí ức ngày cô vẫn còn bé xíu.
"Thưa thầy, con cần phải tường tận điều gì ạ?"
"Đối với người tu Đạo chúng ta, tâm chính là thứ cốt yếu. Một cái tâm trong sạch và lương thiện luôn là điều khiến cho con trở nên mạnh mẽ. Và con có bao giờ tự hỏi chúng ta tu Đạo để làm gì không? Tại sao chúng ta phải trở nên mạnh mẽ? Sức mạnh đem đến cho ta điều gì? Hãy đi và sử dụng sức mạnh của con cho những người đang cần nó. Rồi sau đó, con sẽ tìm được câu trả lời mà mình mong muốn."
Yến Diệp có cần đến sức mạnh của Lưu Ly không? Cô đoán có lẽ là có, mà nói đúng hơn thì là sức mạnh của Cửu Quân mới phải.
Thầy ơi, con phải làm sao đây?
Lưu Ly ôm lấy mặt, cô muốn khóc quá.
Thỏi bạc rơi ra khỏi Thiên La của Lưu Ly, nó lao đến trước mặt Cửu Quân như một con hổ lớn, thứ duy nhất mà nó để lại chỉ là một bóng trắng mờ áo. Cửu Quân giơ tay bắt lấy thỏi bạc, cách hắn bắt lấy nó nhẹ bẫng như thể nó chỉ là một cục vải nào đó. Lưu Ly căm hận nhìn hắn, cổ họng cô bị chặn lại bởi một cơn tức nghẹn.
Cửu Quân mỉm cười, đôi mắt cong lên đầy vẻ thích thú, hắn nói:
"Ngươi có biết rằng ta đã lấy giá như vậy là quá rẻ cho một Đại Tường Vân** không?"
Chú thích:
*Đường sinh mệnh: đường khép kín nằm ngoài cùng của pháp trận.
**Đại Tường Vân: cấp bậc cao nhất cho chức danh Tường Vân. Có ba cấp bậc tương ứng từ thấp đến cao: Tiểu, Trung, Đại.
Dương Quang cũng được phân chia như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.