Chương 10: Tái Hiện Dĩ Vãng
An Lạc
16/05/2022
Có ai đó gọi Lưu Ly, một người nào đó muốn giải thoát cô ra khỏi địa ngục này. Khi hắn lên tiếng, những âm thanh đang cố vặn xoắn trí óc cô đã tan biến, không còn gì nữa, trống rỗng. Chỉ còn lại tên của cô, kẻ đó đang gọi tên của cô. Lưu Ly ngẩng đầu nhìn hắn, cô thấy mắt mình nhoè đi, cô không nhìn rõ hắn lắm. Bóng trăng khuất sau lưng hắn toả sáng như một chiếc Kim Viên*.
Bách Thiên Lăng Thương ngồi ngay trước mặt cô, hắn bình thản nhìn cô từ trên xuống, bởi vì khuất sáng cho nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của hắn, giọng điệu của hắn trầm và mát lạnh như sương đêm:
"Ai đó muốn giết ngươi à?"
Lưu Ly không biết nên nói gì, cổ họng cô nghẹn cứng, các đầu ngón tay lạnh buốt như thể bị mất máu nghiêm trọng, có lẽ đó chỉ là do ảo giác của cô mà thôi. Cô thấy giọng mình khô khốc và lạc hẳn đi:
"Ta không... Lăng... Cửu Quân... ta không rõ."
Lưu Ly đưa tay ôm lấy mặt nhưng khi bàn tay của cô chạm vào má, cô nhận ra rằng trên mặt mình đã loang lổ máu tươi. Nước mắt... là máu ư? Cô thậm chí đã khóc ra máu? Nỗi sợ hãi khi nãy đã giảm đi bớt sau khi Lưu Ly tỉnh táo trở lại, cô dùng ống tay áo để chùi máu trên mặt đi. Thế nhưng mùi máu tanh vẫn bám một cách dai dẳng trong mũi của cô.
Bách Thiên Lăng Thương không quá để tâm đến chuyện của cô, hắn đã hoá thành người khổng lồ chỉ trong một khoảnh khắc khi mà hắn đứng dậy. Lưu Ly vẫn đang nằm bẹp dí trên mặt đất, trông cô thảm hại hơn bao giờ hết. Gương mặt của cô loang lổ những vệt máu dài ngoẵng, mặc dù chúng đã được lau đi bớt thế nhưng điều đó không thể khiến nó nhạt hơn mà lại càng trở nên kinh khủng thêm.
"Đi tiếp nào." Hắn nói.
Lưu Ly hít vào một hơi dài, cô chống tay ngồi dậy, sức lực đang dần quay trở về như ban đầu, những ngón tay không còn tê dại và lạnh buốt nữa. Nghĩ lại thì chuyện vừa nãy xảy ra tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng vậy, chưa bao giờ cô lại cảm thấy sợ hãi đến mức đó. Từ trước đến nay, chưa từng có điều gì khiến Lưu Ly phải sợ hãi. Nếu không có Bách Thiên Lăng Thương ở đây, có lẽ cô đã bị vùng Hư Vô nuốt chửng rồi. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cô đã thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Hai người lại tiếp tục đi về phía trước, càng đi sâu vào trong, cây cỏ mọc lên càng nhiều, những bụi gai sắc nhọn sượt qua cánh tay Lưu Ly. Cuối cùng sau cả một quãng đường mòn dài thì bọn họ cũng đến được nơi cần đến. Đó là một căn nhà lá lụp xụp hơn cả cái chuồng lợn mà Lưu Ly đã trông thấy khi cô đi giết ác linh. Nó chỉ rộng khoảng gần hai thốn, những lỗ hổng trên thân nhà to bằng cả nắm tay. Đứng từ đây nhìn lại, cô có thể thấy loáng thoáng vài bóng người ở bên trong đó.
"Chuyện này..."
Giọng của Lưu Ly có chút khác thường, những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn lên trong lòng cô đã khiến nó thay đổi. Trước đó Bách Thiên Lăng Thương nói rằng Thái Cốc bị bán đi vào năm mười ba tuổi, có lẽ đây chính là nhà chồng của cô ta. Chuyện này thật nằm ngoài sức tưởng tượng, Lưu Ly chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có thể tồn tại căn nhà giống thế kia. Nó thậm chí còn chẳng giống một cái chuồng gia súc, nó xập xệ đến mức ngay cả một cơn gió nhẹ cũng đủ để cuốn tung.
Một dự cảm không lành dấy lên trong tâm trí Lưu Ly, cô đang cảm thấy cực kì khó chịu khi đứng trước căn nhà này. Giống như thể khi cô nhìn thấy dáng vẻ trong suốt của oán linh ẩn sau lớp da gớm ghiếc ấy. Sự ngây thơ của cô ta khiến cho Lưu Ly không thể chịu đựng nổi, điều đó làm cho cô nhớ đến một người, một người cực kì quan trọng đối với cô.
"Ngươi muốn cho ta thấy điều gì?"
Giọng điệu của Lưu Ly lạnh đi cùng với biểu cảm cứng ngắc trên gương mặt. Trông cô giống với một con nhím rừng đang xù lông. Bách Thiên Lăng Thương nhìn cô, trái ngược hoàn toàn với vẻ nghiêm trọng của cô, hắn khẽ nhướng mày, ánh sáng trong đôi mắt hắn như đang nhảy múa bập bùng:
"Ta có một câu hỏi dành cho ngươi."
Hắn không vội hỏi ngay, khuôn mặt hơi nghiêng có vẻ hơi khác so với ngày thường:
"Nỗi đau có xứng đáng cho cái chết không?"
Chưa đợi Lưu Ly kịp suy nghĩ hẳn hoi thì cánh cửa của căn nhà bỗng bật tung ra, đó là gã đàn ông gầy gò đang lôi xềnh xệch người phụ nữ, cô ta bị kéo lê trên mặt đất như một cái bao. Sau đó gã đàn ông đã dừng lại, hành động tiếp theo của gã là đấm đá túi bụi vào người phụ nữ kia. Thậm chí cô ta còn không kêu rên lấy nửa lời, tất cả những gì mà cô ta làm là co quắp lại và chịu đựng.
Trận đòn dường như không bao giờ kết thúc, vừa đánh gã vừa chửi, giọng gã khàn đặc và thô bỉ hệt như tiếng đá mài vào với nhau:
"Tao đánh chết mẹ mày, con chó cái, mày đi chết mẹ mày đi, đáng lẽ tao không nên bỏ tiền ra nuôi cái loại mày. Mày còn không cả bằng một con chó, lẽ ra tao nên mua một con chó về thì hơn."
Một lát sau, có vẻ đã thấm mệt, gã dừng lại, trước khi đi còn không quên nhổ một bãi nước bọt xuống đầu cô ta. Người phụ nữ bị bỏ lại trên bãi đất trống, cô ta vẫn cứ cúi rạp người và co tròn lại như một người đang quỳ lạy khúm núm. Đã khá lâu trôi qua, khi mà Lưu Ly nghĩ cô ta đã bị đánh chết thì đột nhiên người phụ nữ đó lại bò dậy. Lần này cô đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ta.
Gương mặt cháy nắng và sưng vù, khoé môi đã rách toạc, những giọt máu chảy ra từ vết thương rồi lăn dài xuống cằm. Ngũ quan trở nên biến dạng và méo mó. Không nơi nào là không có vết thâm đen cả, chúng rải rác khắp nơi trên những vùng không bị quần áo che lại. Mái tóc dài rối bù lên như một đống rơm khô.
Mặc dù là thế nhưng Lưu Ly vẫn có thể nhận ra cô ta, người đó chính là oán linh, là Thái Cốc. Trông cô ta khác hoàn toàn so với lúc thoát khỏi xác oán linh, tàn tạ và thảm hại, tựa như cô ta sẽ chết bất cứ lúc nào với đống vết thương đó.
Lưu Ly ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Thái Cốc, cô nghĩ mình sẽ không thở nổi, không khí đang bị chặn lại trong lồng ngực, cô có cảm giác như thể mình là một con cá bị vớt lên khỏi mặt nước. Những tiếng gào khóc dội về từ nơi sâu thẳm trong tâm trí.
"Sao vậy, Tịch Yên, có chuyện gì vậy?"
"Tịch Yên, đừng đi, đừng chết."
Trong khi Lưu Ly đang chìm đắm vào những ảo mộng bất tận thì giọng nói mang chút hơi lạnh của sương đêm lại một lần nữa kéo cô ra khỏi cơn mê man:
"Lưu Ly, ngươi đang có quá nhiều giấc mơ giữa ban ngày đấy."
Nghe được giọng nói này, Lưu Ly giật mình nhìn Bách Thiên Lăng Thương, vẻ mặt của cô ngơ ngác và có chút hoảng hốt. Đối diện với đôi mắt tràn ngập nỗi căng thẳng ấy, hắn chỉ đơn giản là nhìn cô chăm chú, ánh mắt của hắn trong suốt và lẫn những tia sáng mặt trời. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, tại sao lại có nhiều chuyện khó hiểu xảy ra cùng một lúc như vậy.
"Cửu Quân, nơi này khiến ta..." Lưu Ly đưa tay xoa trán, đầu cô sắp nổ tung ra đến nơi rồi.
Bách Thiên Lăng Thương mỉm cười, ý cười của hắn đậm nét hơn hẳn so với lúc bình thường:
"Ngươi đang bị đào thải, Lưu Ly. Trận pháp này không chấp nhận ngươi, chưa từng có một người nào có khả năng đưa một kẻ ngoại lai vào trong những loại phép thuật thuần tự nhiên. Ngươi là người đầu tiên đấy, có nên cảm thấy tự hào không nhỉ?"
Ánh mắt của Lưu Ly chuyển từ u ám thành hằn học chỉ trong một khoảng thời gian ngắn: "Vậy mà ngươi vẫn kéo ta vào đây, ngươi muốn ta chết ở trong này à?"
Đáp lại cho sự tức giận của Lưu Ly là một vẻ mặt cười cợt đầy hả hê.
"Trông ngươi vẫn ổn đấy chứ."
Lưu Ly không muốn đôi co với hắn thêm một tí nào, cô đảo mắt nhìn về hướng Thái Cốc. Cô ta đã không còn đứng ở đấy nữa rồi, cảnh trời lại một lần nữa chìm vào vẻ yên tĩnh. Những cơn gió thổi đìu hiu qua kẽ tay, cây cỏ quấn lấy nhau tạo ra tiếng xào xạc như sóng vỗ.
Bách Thiên Lăng Thương lại kể tiếp, giọng hắn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo và khô khốc. Có lẽ vốn dĩ nó đã như vậy, vấn đề là do bệnh ảo giác của Lưu Ly đang dần trở nên nặng nề hơn:
"Gia đình này gồm có năm người, Thái Cốc, chồng, cha mẹ chồng và người cuối cùng là anh trai chồng. Điều đáng nói ở đây là chồng và anh trai cô ta có chung một vợ."
Bầu không khí đã chìm hẳn xuống mặt đất chứ không còn ở mức nặng nề nữa. Lưu Ly không biết nên làm gì tiếp theo, trong những câu truyện cô đọc từ ngày còn nhỏ, chưa từng có câu chuyện nào giống thế này. Cô cần phải làm gì đây? Nỗi đau có xứng đáng cho cái chết không? Cô không biết. Hắn đang cố nói đến điều gì? Nhìn biểu cảm thờ ơ của hắn khiến cho cô cảm thấy chán ghét cùng cực.
Nỗi đau.
Cái chết.
Tại sao hai thứ này có thể đặt cùng nhau trên một cán cân? Nỗi đau của ai? Cái chết của ai? Lưu Ly không hiểu, cô thấy áp lực quá, việc này cứ như thể là một bài kiểm tra khắc nghiệt vậy.
Bách Thiên Lăng Thương đi đến bên căn nhà lá kia, hắn đứng sừng sững ngay ở chỗ cửa ra vào. Điều đó đã vô tình tạo nên một sự tương phản nghiêm trọng giữa thừa tiền và tận cùng của đói nghèo. Lưu Ly cũng đi theo hắn, bởi vì đã tiến lại gần hơn cho nên cô có thể nghe được rõ những gì đang diễn ra bên trong.
Từ bên trong căn nhà vọng lại những tiếng thổn thức của một người phụ nữ, mới nghe qua thì giống như tiếng khóc, nhưng có lúc lại giống như âm thanh rỉ, rồi cuối cùng là im bặt.
Lưu Ly tròn mắt nhìn Bách Thiên Lăng Thương rồi lại nhìn về phía căn nhà, trên gương mặt cô ghi rõ một câu hỏi lớn. Hắn khẽ nhướng mày với cô, ngón tay đưa lên chạm nhẹ vào cánh cửa khiến cho nó biến mất không một dấu vết.
Khoảnh khắc khi cánh cửa vừa biến mất là lúc sự việc bên trong cũng được phơi ra ngoài ánh sáng. Thái Cốc đang nằm rạp trên mặt đất, nửa thân dưới của cô ta không hề có lấy một miếng vải che thân. Khuôn mặt bị đánh sưng húp tràn đầy nước mắt, nước mắt phủ kín cả hai gò má. Vẫn là dáng vẻ co quắp và tê dại, nhưng thậm chí lần này trông cô ta còn đau đớn hơn. Ít ra thì lần trước cô ta đã không khóc cho dù bị đánh đến sống dở chết dở.
Đứng ngay bên cạnh cô ta là một gã đàn ông lạ mặt, đó không phải là kẻ vừa nãy, trông lão già hơn và gầy hơn rất nhiều. Những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt như những vết chém, mái tóc bù xù đã bạc phân nửa. Nửa thân trên của gã để trần lộ ra một bộ xương khô quắt, phần bên dưới đã được che chắn lại bởi một cái quần rách nát hơn cả miếng giẻ chùi bếp.
Mặc dù Lưu Ly chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy, những suy nghĩ vụt đi trong đầu rất nhanh, tựa như một con chim bói cá sượt trên mặt nước để kiếm mồi. Lưu Ly cảm thấy quai hàm của mình đang run lên, âm thanh khi hai hàm răng va vào nhau vang lên lập cập. Cơn giận khiến các ngón tay của cô run bần bật, hơi thở cũng nặng nề hơn hẳn.
"Có muốn xem tiếp không?" Bách Thiên Lăng Thương hỏi cô.
Cơn buồn nôn trào dâng một cách mạnh mẽ trong lòng Lưu Ly, cô cúi gập người xuống như một con tôm và nôn thốc nôn tháo trên mặt đất, nỗi kinh tởm quặn trong bụng, nó khiến đầu óc của cô trở nên đau nhức, những cơn choáng váng xoắn cô lại tựa như một sợi dây thừng.
Ngôi nhà nọ đột nhiên giật lùi lại phía sau, khung cảnh trôi đi trong thoáng chốc, chỉ chớp mắt mà bọn họ đã ở giữa cánh rừng với bạt ngàn cây cao. Xung quanh vọng lại tiếng chim kêu rả rích, những tia nắng vàng ruộm phủ bóng lên người Lưu Ly. Bách Thiên Lăng Thương ngồi xuống bên cạnh cô, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh mét của cô. Đôi mắt trong suốt như huyền ngọc xoáy sâu vào tâm trí đang hỗn loạn của Lưu Ly.
Giọng điệu của Bách Thiên Lăng Thương đã dịu đi hẳn so với vừa nãy.
"Nếu ngươi là ta..."
Hắn nói, mọi thứ trên thế gian như dừng lại vì hắn, ngay cả tiếng ríu rít của chim chóc cũng không còn, chỉ có giọng nói nhẹ bẫng tựa như một áng mây trôi nổi trên bầu trời xanh:
"Nếu ngươi có sức mạnh của ta, ngươi sẽ làm gì? Ngươi có để cho linh hồn của bọn chúng được xuống Địa ngục không? Hoặc là một cái chết thật sự?"
Lưu Ly chỉ biết nhìn hắn chằm chằm, cô cảm thấy miệng mình đắng chát như ăn phải quả sơn trà. Trước mặt cô là gương mặt bình thản của Bách Thiên Lăng Thương, nó khá gần và tâm trí cô bị choáng ngợp bởi mùi gỗ đàn hương toả ra từ người hắn. Cô không thể kìm lại được cơn run rẩy đang mỗi lúc một dữ dội hơn, nỗi kinh tởm khi nghĩ lại chuyện vừa nãy khiến cô thấy phát ốm.
"Đôi khi, Địa ngục không hẳn là một sự nhân từ. Có thể ngươi thụ án xong và được rời đi, nhưng điểm mấu chốt là ngươi sẽ đi đâu? Những kiếp kế tiếp sẽ như thế nào? Liệu việc được sống thêm một lần nữa có thật sự tốt không? Cái gì mới tốt? Và cái gì thì không?"
Đôi mắt đó như một biển hồ, chúng đang lớn dần và nuốt chửng lấy Lưu Ly. Những câu hỏi cứ lũ lượt giống như kiểu hắn đang tra khảo phạm nhân vậy. Đôi mắt ấy mang lại cho cô một áp lực to lớn vô hình, chúng đè nén cô đến nghẹt thở. Lưu Ly không thể nhìn hắn thêm một phân nào nữa, cô vội ngoảnh mặt sang một hướng khác.
Hắn nói đúng, liệu việc được sống thêm một lần nữa có hẳn đã là tốt không? Cuộc đời của Thái Cốc thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả cái chết. Cô tự hỏi liệu việc sống trên thế gian này mà không có được một người yêu thương mình thì sẽ có cảm giác thế nào. Đó có phải là địa ngục không? Không tình yêu, đau đớn là tất cả những gì cô ta có. Nỗi đau sẽ huỷ hoại con người, chúng đục khoét linh hồn ta như một con giòi bọ.
Bách Thiên Lăng Thương đã nói gia đình đó có năm người, mẹ, cha chồng và hai người chồng của cô ta. Hai người chồng, thật nực cười làm sao. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, cô ta còn bị... cha chồng mình cưỡng hiếp. Những nếp nhăn hằn trên gương mặt đó đã nói lên tất cả, lão ta quá già để diễn vai một người anh. Nghĩ đến đây, cơn buồn nôn lại một lần nữa nổi lên trong cổ họng Lưu Ly, cô ôm chặt lấy miệng để cố ngăn không có gì trào ra ngoài.
Thầy chưa từng nói với cô những điều như thế này, thầy chưa bao giờ nói. Mọi thứ thật kì lạ, thế gian ở bên ngoài là như thế này sao, những điều méo mó và vặn vẹo. Chúng khiến cô thấy ớn lạnh, da đầu cô đã trở nên tê rần vì quá căng thẳng.
Đau đớn tiếp nối đau đớn, chúng chính là một vòng tròn bất diệt và Thái Cốc không thể thoát ra khỏi vòng tròn ấy. Vĩnh viễn không có điểm kết thúc nào dành cho cô ta, bởi vì kết thúc ở đây lại chính là điểm khởi đầu.
"Cô ta... Thái Cốc chết như thế nào? Quyên sinh** à?" Lưu Ly nhìn Bách Thiên Lăng Thương, nỗi sợ khi phải đối diện với đôi mắt ấy đã không còn nữa.
Đoạn cô vừa mới dứt lời thì cảnh vật lập tức thay đổi, giống hệt như lần trước, lần này chúng vụt đi ngay trước mắt cô như thể đó là một bức màn bị kéo tuột về phía sau. Dư ảnh đọng lại là những vệt trắng nhoè. Bóng đêm đột ngột ập đến, xung quanh bỗng trở nên tối như mực. Tuy nhiên bởi vì Đạo sĩ có một đôi mắt tốt hơn người bình thường nên cô có thể nhìn thấy khá rõ.
Lại là căn nhà ấy nhưng lần này bọn họ đã ở bên trong và cả hai vẫn giữ nguyên tư thế như vừa nãy. Lưu Ly đang ngồi bệt trên mặt đất còn Bách Thiên Lăng Thương thì ngồi xổm ở hướng đối diện. Cả cơ thể to lớn của hắn đã chắn hết toàn bộ tầm nhìn của cô. Như thể hiểu được điều đó, hắn đã dịch người sang một bên để cô có thể nhìn thấy bên trong căn nhà.
Giữa nhà là một cái bếp treo vẫn còn đang cháy, khói hương bốc lên nghi ngút từ cái nồi đen xì. Nhờ vào ánh sáng toả ra từ ngọn lửa bập bùng mà toàn bộ căn nhà đã được chiếu sáng. Trong góc nhà kê một cái sạp tre, có lẽ vừa dùng để ngủ vừa để ăn cơm. Đó là tất cả đồ vật có trong căn nhà này.
Điều khiến Lưu Ly ngạc nhiên hơn cả là bốn người đang nằm sõng soài trên đó, dưới sàn nhà vương vãi đầy thức ăn và bát vỡ. Người duy nhất vẫn còn tỉnh táo là Thái Cốc, cô ta đang thản nhiên ăn cơm, gương mặt tím tái chẳng có biểu hiện gì cả, trông cô ta như một cái xác mất hồn vậy.
Lưu Ly có thể cảm thấy được mấy người kia không còn thở nữa, bọn họ đã chết rồi. Bách Thiên Lăng Thương ngồi hẳn xuống đất, hắn dựa lưng vào tường với dáng vẻ thư thái, giọng điệu lại trở về với kiểu thờ ơ thường thấy:
"Thái Cốc đã đầu độc cả nhà cô ta bằng rất nhiều lá cây Củ Chi, còn có một ít quả nữa."
Trong khi hai người đang yên lặng quan sát những gì diễn ra tiếp theo thì Thái Cốc bất thình lình đứng dậy khỏi cái sạp, cô ta đi đến bên góc nhà để lấy ra một con dao phay sắc lạnh. Khi đi lướt qua chỗ bọn họ, cô ta đã vô tình tạo ra một cơn gió nhẹ, vậy mà nó lại sượt qua gò má Lưu Ly như một lưỡi kiếm cắt qua da thịt. Cô khẽ hít vào một hơi, các khớp xương hiện lên trắng bệch do cái siết tay mạnh mẽ của cô.
Thái Cốc tiến lại gần người đàn ông đã đánh cô ta lúc trước, Lưu Ly không biết gã là người em hay anh. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, hành động tiếp theo của Thái Cốc mới đáng để chú ý. Một ánh sáng yếu ớt loé lên trong không gian mờ ảo, Thái Cốc chém xuống không một chút run tay, động tác của cô ta cực kì dứt khoát. Phập một tiếng, máu bắn ra khắp xung quanh căn nhà, trên khuôn mặt cô ta cũng có máu, những giọt máu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Ngay trước mũi giày của Lưu Ly là ba giọt máu đỏ tươi xếp thành hàng thẳng tắp. Ánh lửa toả ra từ bếp củi bập bùng trong đôi mắt cô, khoảnh khắc đó đã khiến cô quên mất việc phải thở. Thái Cốc thản nhiên rút con dao ra khỏi đầu gã đàn ông, máu và thịt văng khắp nơi trên mặt đất. Lại là một tiếng phập, hai lần, ba, bốn... một trăm... dần dần, Lưu Ly không thể đếm nổi nữa.
Xác gã đàn ông đã bị băm ra thành thịt vụn, máu chảy thành dòng lênh láng trên mặt đất, chúng thấm ướt cả đế giày của cô. Người tiếp theo là một gã đàn ông nữa, rồi đến lão già và người cuối cùng là một bà lão. Có lẽ người đó là mẹ chồng của Thái Cốc. Tất cả đều bị băm nát. Rất nhiều canh giờ trôi qua, bếp lửa đã tắt từ lâu, bên ngoài trời đã sáng. Ánh sáng rọi qua những khe hở để chui vào bên trong.
Cảnh tượng càng trở nên kinh hãi hơn khi nhìn vào ban ngày. Căn nhà đã biến thành một bể máu, máu đọng lại thành vũng dưới sàn nhà, cả cơ thể Thái Cốc ngập tràn trong máu tươi. Bên ngoài có tiếng chim hót rả rích, lẫn trong đó là tiếng gà gáy đón chào một ngày mới.
Từ đầu đến cuối, Lưu Ly đã không bỏ qua bất kì khoảnh khắc nào, ánh mắt cô chết lặng trong những động tác của Thái Cốc. Cô nghĩ mình sẽ nôn ra đây mất, đống máu nhớp nháp đang dính ở các ngón chân của cô sẽ khiến cô nôn ra cả lục phủ ngũ tạng. Nhưng rồi cô không thể nôn nổi, cô chỉ biết nuốt nước bọt thành từng ngụm, trái tim run lên mãnh liệt theo dòng cảm xúc.
Giờ thì Lưu Ly đã hiểu câu hỏi của Bách Thiên Lăng Thương có nghĩa là gì. Nỗi đau của Thái Cốc liệu có xứng đáng cho những cái chết mà cô ta đã gây ra không? Nó có xứng đáng không? Cô ta đã giết bốn người khi còn sống và hai mươi tám người sau khi chết. Cách cô ta giết bọn họ còn man rợ hơn bảo giờ hết. Nhưng những điều mà cô ta đã phải chịu đựng trước đó cũng thật là kinh khủng, nó thậm chí còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Sau khi băm thây ba người kia ra, Thái Cốc đã quăng con dao sang một bên, một hồi âm thanh leng keng vang lên nhức óc rồi ngừng mặt. Không gian trầm mình vào khoảng lặng tăm tối. Tiếp đó cô ta chỉ ngồi yên và nhìn chằm chằm vào những đống thịt nát bấy như Lưu Ly đang nhìn. Sắc đỏ chói dần dần khiến cho mắt của cô trở nên đau nhức.
Rồi Thái Cốc bỗng bật cười, tiếng cười quái dị phá tan sự tĩnh lặng tuyệt đối như một tảng đá to lao xuống mặt hồ. Cô ta cứ cười mãi, cười đến mức chảy cả nước mắt, nước mắt lăn dài trên gò má, máu và nước mắt hoà lẫn vào làm một. Cơ thể nhỏ bé đổ gục trên nền đất, những cơn nấc nghẹn khiến tấm lưng cô ta run rẩy dữ dội. Nỗi đau cắn nuốt Thái Cốc thành từng mảnh tựa như một con hổ đói đang ăn thịt con nai.
Đau đớn và tuyệt vọng.
Giọng Lưu Ly trở nên khàn đặc, cô cảm thấy mình không thể nói được thành lời, cơn nghẹn ứ trong cổ họng vẫn còn đó.
"Ta không hiểu câu hỏi của ngươi. Ta không biết nữa. Những việc như thế này... chưa từng có ai nói với ta phải làm gì cả."
Bách Thiên Lăng Thương liếc mắt nhìn cô, hắn thản nhiên buông ra những lời đầy lạnh nhạt:
"Cho dù cô ta có quá khứ đáng tiếc thì cũng không thể lấy điều đó để biện minh cho việc giết chóc của cô ta được. Ta phải thừa nhận ngoại cảnh đã tác động rất lớn đến cô ta, có thể cô ta vốn dĩ đã không như vậy, cái ác không sinh ra cùng với cô ta. Nhưng chuyện đó có ý nghĩa gì không khi mà cô ta đã giết ba mươi mốt người?"
Lưu Ly phải thừa nhận rằng hắn lại nói đúng, cô tựa cằm vào đầu gối, linh hồn của cô giờ đây đang lênh đênh vô định giữa một đại dương bao la. Cái chết và nỗi đau vốn dĩ chẳng thể so sánh với nhau được. Nỗi đau sẽ dẫn đến cái chết còn cái chết thì sinh ra từ nỗi đau.
"Nếu vẫn còn thời gian, ngươi phải luôn luôn ưu tiên việc đưa linh hồn xuống địa ngục dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Hãy nhớ lấy điều đó."
Bách Thiên Lăng Thương vừa mới dứt lời thì bất chợt từ trong không trung nứt một mảng lớn như thể đó là một lớp giấy bị xé toạc ra. Không gian đột nhiên trở nên méo mó, các đường nét chảy xuống như sáp gặp phải lửa. Mặt đất dưới chân Lưu Ly nhão nhoét như bùn, cô cảm thấy mình đang chìm dần xuống.
Lưu Ly muốn dùng phép thuật để bay lên nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng phép thuật của mình đã bị chặn lại hệt như lúc ở trong làng Hội Hương. Cơ thể càng lúc càng chìm vào sâu hơn, trong lúc hoảng loạn không biết phải làm thế nào thì Lưu Ly đã túm chặt lấy cánh tay Bách Thiên Lăng Thương như kẻ chết đuối vớ phải khúc gỗ. Bởi vì hắn là thứ gần nhất trong phạm vi căn nhà này, hơn nữa cũng là người có khả năng kéo được cô ra khỏi vũng bùn.
Bách Thiên Lăng Thương bình tĩnh đứng dậy, hắn không hề bị lún xuống mặt đất giống như Lưu Ly. Một ngọn lửa nóng rực chợt bùng lên giữa không gian u ám, áng sáng chói gắt toả ra từ ngọn lửa đó thậm chí còn dữ dội hơn cả mặt trời. Ngọn lửa lao vút đến bên vết nứt đen ngòm kia như một mũi tên bật ra khỏi cung. Một tiếng nổ lớn vang lên và có những âm thanh xèo xèo như thịt cháy. Các cơn gió sắc nhọn tựa lưỡi gươm bén bật ngược lại sau cú va chạm vừa rồi khiến Lưu Ly phải nấp sau lưng Bách Thiên Lăng Thương để tránh gió.
Toàn bộ cây cối trong phạm vi ba trượng xung quanh căn nhà đều bị ngọn lửa vừa rồi quét sạch. Mặt đất dưới chân hai người chỉ còn là những vết cháy xém đen xì. Tất cả đều tan biến thành tro bụi, chẳng còn bất cứ thứ gì. Lưu Ly vẫn cảm thấy được sức nóng hầm hập vẫn bốc lên mạnh mẽ từ dưới đất. Chúng vồ lấy da thịt cô và khiến cô phải thở từng cơn nặng nề.
Vết nứt đã biến mất, bầu trời vẫn trong xanh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chim chóc đang hót líu lo ở những bụi cây chưa bị đốt cháy. Thỉnh thoảng có tiếng suối chảy rào rào thấp thoáng ở phía đằng tây.
Không gian lại một lần nữa thay đổi, cảnh vật trượt về phía sau Lưu Ly như những lần trước. Lần này, bọn họ đã quay trở về cánh đồng cỏ cao khuất đầu người. Trên đầu vẫn là màn đêm u tịch điểm xuyến vài đốm sao sáng. Xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích. Lúc bấy giờ, Bách Thiên Lăng Thương mới cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang siết chặt lấy ống tay áo của mình, trên gương mặt hắn không có biểu hiện gì.
Khi bị hắn nhìn như vậy, Lưu Ly vội vàng rụt tay về, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch thành tiếng lớn.
"Đây là thực tại sao?" Lưu Ly hỏi để che đi sự gượng gạo trên gương mặt.
Bách Thiên Lăng Thương khẽ gật đầu:
"Kí ức nguyên bản của Thái Cốc đã bị thay đổi, lẽ ra Tái Hiện Dĩ Vãng không đủ sức mạnh để có thể đào sâu được đến tận gốc rễ. Nhưng bởi vì khí của ta có chút đặc thù cho nên thứ mà nó tái hiện lại chính là đoạn kí ức nguyên bản. Vết nứt vừa nãy đã muốn ngăn ta làm điều đó."
Lưu Ly hiểu tại sao kẻ đó lại làm vậy. Nếu Tái Hiện Dĩ Vãng của Bách Thiên Lăng Thương tái hiện được đoạn kí ức nguyên bản thì thân thế của kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Quả thật là một kẻ tinh ranh, gã đã lường trước được về sự xuất hiện của Bách Thiên Lăng Thương ư? Hay đó chỉ là việc làm ăn may thôi?
Hắn nói tiếp, giọng điệu có phần trầm ngâm: "Xông vào phép thuật thuần tự nhiên, liều mình để ngăn cản ta. Có lẽ đây không phải gã mà chỉ là một tên sai vặt nào đó chăng."
Sau đó Bách Thiên Lăng Thương bỗng mỉm cười, nụ cười của hắn đã khiến Lưu Ly phải ớn lạnh đến tận xương:
"Chuyện này khá thú vị đấy."
Phải mất khoảng một lúc tiếp theo để cô có thể nhận ra được hai người đang đứng quá sát nhau, mặt đối mặt. Lưu Ly nhìn hắn chằm chằm, cô âm thầm dịch người về phía sau từng chút một. Bách Thiên Lăng Thương cũng nhìn cô, điệu cười tà đạo của hắn khiến cho da gà của Lưu Ly nổi lên rần rần.
"Bình thường ngươi kiếm tiền kiểu gì?" Hắn bỗng hỏi cô một câu hỏi chẳng có tính liên quan gì.
Lưu Ly nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Giết ác linh, bọn họ trả tiền cho ta vì nghĩ ta là thầy cúng."
Đầu mày của Bách Thiên Lăng Thương hơi nhướng lên, ý cười vẫn không hề thay đổi: "Vậy giờ ta là người giết oán linh, ngươi đi theo ta thì tiền đâu ra?"
Nghe vậy, Lưu Ly đáp ngay mà không hề do dự: "Nếu ngươi được trả tiền khi giết ác linh, ngươi phải chia cho ta năm phần."
Nhận được câu trả lời của cô, Bách Thiên Lăng Thương bật cười, đôi mắt của hắn hơi cong lên như vầng trăng khuyết: "Tại sao, ngươi có làm gì đâu."
"Ngươi đã thuê ta làm sai vặt cho ngươi, ngươi cần trả công cho ta." Giọng điệu Lưu Ly đầy quả quyết.
"Ta nói giết oán linh cho ngươi, đấy chính là việc làm trả công."
Lưỡi của Lưu Ly đã cứng đơ lại khi nghe thấy câu nói đó của Bách Thiên Lăng Thương. Chỉ vì cái lợi trước mắt mà bỏ quên tương lai lâu dài sau này, giờ thì hay rồi, ngày mai cô sẽ phải ăn đất thay cơm. Nếu để thầy biết được chuyện này, Lưu Ly có lẽ sẽ bị từ mặt thật.
"Được rồi."
Bách Thiên Lăng Thương cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt những suy nghĩ đau khổ trong lòng Lưu Ly.
"Cứ làm theo cách thức cũ của ngươi, ta sẽ để ngươi giết những con nào nằm trong khả năng của ngươi, số tiền mà ngươi nhận được thì chia bảy ba."
Chú thích:
(*) Kim Viên: vòng tròn màu vàng.
(**) Quyên sinh: tự tử.
Bách Thiên Lăng Thương ngồi ngay trước mặt cô, hắn bình thản nhìn cô từ trên xuống, bởi vì khuất sáng cho nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của hắn, giọng điệu của hắn trầm và mát lạnh như sương đêm:
"Ai đó muốn giết ngươi à?"
Lưu Ly không biết nên nói gì, cổ họng cô nghẹn cứng, các đầu ngón tay lạnh buốt như thể bị mất máu nghiêm trọng, có lẽ đó chỉ là do ảo giác của cô mà thôi. Cô thấy giọng mình khô khốc và lạc hẳn đi:
"Ta không... Lăng... Cửu Quân... ta không rõ."
Lưu Ly đưa tay ôm lấy mặt nhưng khi bàn tay của cô chạm vào má, cô nhận ra rằng trên mặt mình đã loang lổ máu tươi. Nước mắt... là máu ư? Cô thậm chí đã khóc ra máu? Nỗi sợ hãi khi nãy đã giảm đi bớt sau khi Lưu Ly tỉnh táo trở lại, cô dùng ống tay áo để chùi máu trên mặt đi. Thế nhưng mùi máu tanh vẫn bám một cách dai dẳng trong mũi của cô.
Bách Thiên Lăng Thương không quá để tâm đến chuyện của cô, hắn đã hoá thành người khổng lồ chỉ trong một khoảnh khắc khi mà hắn đứng dậy. Lưu Ly vẫn đang nằm bẹp dí trên mặt đất, trông cô thảm hại hơn bao giờ hết. Gương mặt của cô loang lổ những vệt máu dài ngoẵng, mặc dù chúng đã được lau đi bớt thế nhưng điều đó không thể khiến nó nhạt hơn mà lại càng trở nên kinh khủng thêm.
"Đi tiếp nào." Hắn nói.
Lưu Ly hít vào một hơi dài, cô chống tay ngồi dậy, sức lực đang dần quay trở về như ban đầu, những ngón tay không còn tê dại và lạnh buốt nữa. Nghĩ lại thì chuyện vừa nãy xảy ra tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng vậy, chưa bao giờ cô lại cảm thấy sợ hãi đến mức đó. Từ trước đến nay, chưa từng có điều gì khiến Lưu Ly phải sợ hãi. Nếu không có Bách Thiên Lăng Thương ở đây, có lẽ cô đã bị vùng Hư Vô nuốt chửng rồi. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cô đã thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Hai người lại tiếp tục đi về phía trước, càng đi sâu vào trong, cây cỏ mọc lên càng nhiều, những bụi gai sắc nhọn sượt qua cánh tay Lưu Ly. Cuối cùng sau cả một quãng đường mòn dài thì bọn họ cũng đến được nơi cần đến. Đó là một căn nhà lá lụp xụp hơn cả cái chuồng lợn mà Lưu Ly đã trông thấy khi cô đi giết ác linh. Nó chỉ rộng khoảng gần hai thốn, những lỗ hổng trên thân nhà to bằng cả nắm tay. Đứng từ đây nhìn lại, cô có thể thấy loáng thoáng vài bóng người ở bên trong đó.
"Chuyện này..."
Giọng của Lưu Ly có chút khác thường, những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn lên trong lòng cô đã khiến nó thay đổi. Trước đó Bách Thiên Lăng Thương nói rằng Thái Cốc bị bán đi vào năm mười ba tuổi, có lẽ đây chính là nhà chồng của cô ta. Chuyện này thật nằm ngoài sức tưởng tượng, Lưu Ly chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có thể tồn tại căn nhà giống thế kia. Nó thậm chí còn chẳng giống một cái chuồng gia súc, nó xập xệ đến mức ngay cả một cơn gió nhẹ cũng đủ để cuốn tung.
Một dự cảm không lành dấy lên trong tâm trí Lưu Ly, cô đang cảm thấy cực kì khó chịu khi đứng trước căn nhà này. Giống như thể khi cô nhìn thấy dáng vẻ trong suốt của oán linh ẩn sau lớp da gớm ghiếc ấy. Sự ngây thơ của cô ta khiến cho Lưu Ly không thể chịu đựng nổi, điều đó làm cho cô nhớ đến một người, một người cực kì quan trọng đối với cô.
"Ngươi muốn cho ta thấy điều gì?"
Giọng điệu của Lưu Ly lạnh đi cùng với biểu cảm cứng ngắc trên gương mặt. Trông cô giống với một con nhím rừng đang xù lông. Bách Thiên Lăng Thương nhìn cô, trái ngược hoàn toàn với vẻ nghiêm trọng của cô, hắn khẽ nhướng mày, ánh sáng trong đôi mắt hắn như đang nhảy múa bập bùng:
"Ta có một câu hỏi dành cho ngươi."
Hắn không vội hỏi ngay, khuôn mặt hơi nghiêng có vẻ hơi khác so với ngày thường:
"Nỗi đau có xứng đáng cho cái chết không?"
Chưa đợi Lưu Ly kịp suy nghĩ hẳn hoi thì cánh cửa của căn nhà bỗng bật tung ra, đó là gã đàn ông gầy gò đang lôi xềnh xệch người phụ nữ, cô ta bị kéo lê trên mặt đất như một cái bao. Sau đó gã đàn ông đã dừng lại, hành động tiếp theo của gã là đấm đá túi bụi vào người phụ nữ kia. Thậm chí cô ta còn không kêu rên lấy nửa lời, tất cả những gì mà cô ta làm là co quắp lại và chịu đựng.
Trận đòn dường như không bao giờ kết thúc, vừa đánh gã vừa chửi, giọng gã khàn đặc và thô bỉ hệt như tiếng đá mài vào với nhau:
"Tao đánh chết mẹ mày, con chó cái, mày đi chết mẹ mày đi, đáng lẽ tao không nên bỏ tiền ra nuôi cái loại mày. Mày còn không cả bằng một con chó, lẽ ra tao nên mua một con chó về thì hơn."
Một lát sau, có vẻ đã thấm mệt, gã dừng lại, trước khi đi còn không quên nhổ một bãi nước bọt xuống đầu cô ta. Người phụ nữ bị bỏ lại trên bãi đất trống, cô ta vẫn cứ cúi rạp người và co tròn lại như một người đang quỳ lạy khúm núm. Đã khá lâu trôi qua, khi mà Lưu Ly nghĩ cô ta đã bị đánh chết thì đột nhiên người phụ nữ đó lại bò dậy. Lần này cô đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ta.
Gương mặt cháy nắng và sưng vù, khoé môi đã rách toạc, những giọt máu chảy ra từ vết thương rồi lăn dài xuống cằm. Ngũ quan trở nên biến dạng và méo mó. Không nơi nào là không có vết thâm đen cả, chúng rải rác khắp nơi trên những vùng không bị quần áo che lại. Mái tóc dài rối bù lên như một đống rơm khô.
Mặc dù là thế nhưng Lưu Ly vẫn có thể nhận ra cô ta, người đó chính là oán linh, là Thái Cốc. Trông cô ta khác hoàn toàn so với lúc thoát khỏi xác oán linh, tàn tạ và thảm hại, tựa như cô ta sẽ chết bất cứ lúc nào với đống vết thương đó.
Lưu Ly ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Thái Cốc, cô nghĩ mình sẽ không thở nổi, không khí đang bị chặn lại trong lồng ngực, cô có cảm giác như thể mình là một con cá bị vớt lên khỏi mặt nước. Những tiếng gào khóc dội về từ nơi sâu thẳm trong tâm trí.
"Sao vậy, Tịch Yên, có chuyện gì vậy?"
"Tịch Yên, đừng đi, đừng chết."
Trong khi Lưu Ly đang chìm đắm vào những ảo mộng bất tận thì giọng nói mang chút hơi lạnh của sương đêm lại một lần nữa kéo cô ra khỏi cơn mê man:
"Lưu Ly, ngươi đang có quá nhiều giấc mơ giữa ban ngày đấy."
Nghe được giọng nói này, Lưu Ly giật mình nhìn Bách Thiên Lăng Thương, vẻ mặt của cô ngơ ngác và có chút hoảng hốt. Đối diện với đôi mắt tràn ngập nỗi căng thẳng ấy, hắn chỉ đơn giản là nhìn cô chăm chú, ánh mắt của hắn trong suốt và lẫn những tia sáng mặt trời. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, tại sao lại có nhiều chuyện khó hiểu xảy ra cùng một lúc như vậy.
"Cửu Quân, nơi này khiến ta..." Lưu Ly đưa tay xoa trán, đầu cô sắp nổ tung ra đến nơi rồi.
Bách Thiên Lăng Thương mỉm cười, ý cười của hắn đậm nét hơn hẳn so với lúc bình thường:
"Ngươi đang bị đào thải, Lưu Ly. Trận pháp này không chấp nhận ngươi, chưa từng có một người nào có khả năng đưa một kẻ ngoại lai vào trong những loại phép thuật thuần tự nhiên. Ngươi là người đầu tiên đấy, có nên cảm thấy tự hào không nhỉ?"
Ánh mắt của Lưu Ly chuyển từ u ám thành hằn học chỉ trong một khoảng thời gian ngắn: "Vậy mà ngươi vẫn kéo ta vào đây, ngươi muốn ta chết ở trong này à?"
Đáp lại cho sự tức giận của Lưu Ly là một vẻ mặt cười cợt đầy hả hê.
"Trông ngươi vẫn ổn đấy chứ."
Lưu Ly không muốn đôi co với hắn thêm một tí nào, cô đảo mắt nhìn về hướng Thái Cốc. Cô ta đã không còn đứng ở đấy nữa rồi, cảnh trời lại một lần nữa chìm vào vẻ yên tĩnh. Những cơn gió thổi đìu hiu qua kẽ tay, cây cỏ quấn lấy nhau tạo ra tiếng xào xạc như sóng vỗ.
Bách Thiên Lăng Thương lại kể tiếp, giọng hắn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo và khô khốc. Có lẽ vốn dĩ nó đã như vậy, vấn đề là do bệnh ảo giác của Lưu Ly đang dần trở nên nặng nề hơn:
"Gia đình này gồm có năm người, Thái Cốc, chồng, cha mẹ chồng và người cuối cùng là anh trai chồng. Điều đáng nói ở đây là chồng và anh trai cô ta có chung một vợ."
Bầu không khí đã chìm hẳn xuống mặt đất chứ không còn ở mức nặng nề nữa. Lưu Ly không biết nên làm gì tiếp theo, trong những câu truyện cô đọc từ ngày còn nhỏ, chưa từng có câu chuyện nào giống thế này. Cô cần phải làm gì đây? Nỗi đau có xứng đáng cho cái chết không? Cô không biết. Hắn đang cố nói đến điều gì? Nhìn biểu cảm thờ ơ của hắn khiến cho cô cảm thấy chán ghét cùng cực.
Nỗi đau.
Cái chết.
Tại sao hai thứ này có thể đặt cùng nhau trên một cán cân? Nỗi đau của ai? Cái chết của ai? Lưu Ly không hiểu, cô thấy áp lực quá, việc này cứ như thể là một bài kiểm tra khắc nghiệt vậy.
Bách Thiên Lăng Thương đi đến bên căn nhà lá kia, hắn đứng sừng sững ngay ở chỗ cửa ra vào. Điều đó đã vô tình tạo nên một sự tương phản nghiêm trọng giữa thừa tiền và tận cùng của đói nghèo. Lưu Ly cũng đi theo hắn, bởi vì đã tiến lại gần hơn cho nên cô có thể nghe được rõ những gì đang diễn ra bên trong.
Từ bên trong căn nhà vọng lại những tiếng thổn thức của một người phụ nữ, mới nghe qua thì giống như tiếng khóc, nhưng có lúc lại giống như âm thanh rỉ, rồi cuối cùng là im bặt.
Lưu Ly tròn mắt nhìn Bách Thiên Lăng Thương rồi lại nhìn về phía căn nhà, trên gương mặt cô ghi rõ một câu hỏi lớn. Hắn khẽ nhướng mày với cô, ngón tay đưa lên chạm nhẹ vào cánh cửa khiến cho nó biến mất không một dấu vết.
Khoảnh khắc khi cánh cửa vừa biến mất là lúc sự việc bên trong cũng được phơi ra ngoài ánh sáng. Thái Cốc đang nằm rạp trên mặt đất, nửa thân dưới của cô ta không hề có lấy một miếng vải che thân. Khuôn mặt bị đánh sưng húp tràn đầy nước mắt, nước mắt phủ kín cả hai gò má. Vẫn là dáng vẻ co quắp và tê dại, nhưng thậm chí lần này trông cô ta còn đau đớn hơn. Ít ra thì lần trước cô ta đã không khóc cho dù bị đánh đến sống dở chết dở.
Đứng ngay bên cạnh cô ta là một gã đàn ông lạ mặt, đó không phải là kẻ vừa nãy, trông lão già hơn và gầy hơn rất nhiều. Những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt như những vết chém, mái tóc bù xù đã bạc phân nửa. Nửa thân trên của gã để trần lộ ra một bộ xương khô quắt, phần bên dưới đã được che chắn lại bởi một cái quần rách nát hơn cả miếng giẻ chùi bếp.
Mặc dù Lưu Ly chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy, những suy nghĩ vụt đi trong đầu rất nhanh, tựa như một con chim bói cá sượt trên mặt nước để kiếm mồi. Lưu Ly cảm thấy quai hàm của mình đang run lên, âm thanh khi hai hàm răng va vào nhau vang lên lập cập. Cơn giận khiến các ngón tay của cô run bần bật, hơi thở cũng nặng nề hơn hẳn.
"Có muốn xem tiếp không?" Bách Thiên Lăng Thương hỏi cô.
Cơn buồn nôn trào dâng một cách mạnh mẽ trong lòng Lưu Ly, cô cúi gập người xuống như một con tôm và nôn thốc nôn tháo trên mặt đất, nỗi kinh tởm quặn trong bụng, nó khiến đầu óc của cô trở nên đau nhức, những cơn choáng váng xoắn cô lại tựa như một sợi dây thừng.
Ngôi nhà nọ đột nhiên giật lùi lại phía sau, khung cảnh trôi đi trong thoáng chốc, chỉ chớp mắt mà bọn họ đã ở giữa cánh rừng với bạt ngàn cây cao. Xung quanh vọng lại tiếng chim kêu rả rích, những tia nắng vàng ruộm phủ bóng lên người Lưu Ly. Bách Thiên Lăng Thương ngồi xuống bên cạnh cô, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh mét của cô. Đôi mắt trong suốt như huyền ngọc xoáy sâu vào tâm trí đang hỗn loạn của Lưu Ly.
Giọng điệu của Bách Thiên Lăng Thương đã dịu đi hẳn so với vừa nãy.
"Nếu ngươi là ta..."
Hắn nói, mọi thứ trên thế gian như dừng lại vì hắn, ngay cả tiếng ríu rít của chim chóc cũng không còn, chỉ có giọng nói nhẹ bẫng tựa như một áng mây trôi nổi trên bầu trời xanh:
"Nếu ngươi có sức mạnh của ta, ngươi sẽ làm gì? Ngươi có để cho linh hồn của bọn chúng được xuống Địa ngục không? Hoặc là một cái chết thật sự?"
Lưu Ly chỉ biết nhìn hắn chằm chằm, cô cảm thấy miệng mình đắng chát như ăn phải quả sơn trà. Trước mặt cô là gương mặt bình thản của Bách Thiên Lăng Thương, nó khá gần và tâm trí cô bị choáng ngợp bởi mùi gỗ đàn hương toả ra từ người hắn. Cô không thể kìm lại được cơn run rẩy đang mỗi lúc một dữ dội hơn, nỗi kinh tởm khi nghĩ lại chuyện vừa nãy khiến cô thấy phát ốm.
"Đôi khi, Địa ngục không hẳn là một sự nhân từ. Có thể ngươi thụ án xong và được rời đi, nhưng điểm mấu chốt là ngươi sẽ đi đâu? Những kiếp kế tiếp sẽ như thế nào? Liệu việc được sống thêm một lần nữa có thật sự tốt không? Cái gì mới tốt? Và cái gì thì không?"
Đôi mắt đó như một biển hồ, chúng đang lớn dần và nuốt chửng lấy Lưu Ly. Những câu hỏi cứ lũ lượt giống như kiểu hắn đang tra khảo phạm nhân vậy. Đôi mắt ấy mang lại cho cô một áp lực to lớn vô hình, chúng đè nén cô đến nghẹt thở. Lưu Ly không thể nhìn hắn thêm một phân nào nữa, cô vội ngoảnh mặt sang một hướng khác.
Hắn nói đúng, liệu việc được sống thêm một lần nữa có hẳn đã là tốt không? Cuộc đời của Thái Cốc thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả cái chết. Cô tự hỏi liệu việc sống trên thế gian này mà không có được một người yêu thương mình thì sẽ có cảm giác thế nào. Đó có phải là địa ngục không? Không tình yêu, đau đớn là tất cả những gì cô ta có. Nỗi đau sẽ huỷ hoại con người, chúng đục khoét linh hồn ta như một con giòi bọ.
Bách Thiên Lăng Thương đã nói gia đình đó có năm người, mẹ, cha chồng và hai người chồng của cô ta. Hai người chồng, thật nực cười làm sao. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, cô ta còn bị... cha chồng mình cưỡng hiếp. Những nếp nhăn hằn trên gương mặt đó đã nói lên tất cả, lão ta quá già để diễn vai một người anh. Nghĩ đến đây, cơn buồn nôn lại một lần nữa nổi lên trong cổ họng Lưu Ly, cô ôm chặt lấy miệng để cố ngăn không có gì trào ra ngoài.
Thầy chưa từng nói với cô những điều như thế này, thầy chưa bao giờ nói. Mọi thứ thật kì lạ, thế gian ở bên ngoài là như thế này sao, những điều méo mó và vặn vẹo. Chúng khiến cô thấy ớn lạnh, da đầu cô đã trở nên tê rần vì quá căng thẳng.
Đau đớn tiếp nối đau đớn, chúng chính là một vòng tròn bất diệt và Thái Cốc không thể thoát ra khỏi vòng tròn ấy. Vĩnh viễn không có điểm kết thúc nào dành cho cô ta, bởi vì kết thúc ở đây lại chính là điểm khởi đầu.
"Cô ta... Thái Cốc chết như thế nào? Quyên sinh** à?" Lưu Ly nhìn Bách Thiên Lăng Thương, nỗi sợ khi phải đối diện với đôi mắt ấy đã không còn nữa.
Đoạn cô vừa mới dứt lời thì cảnh vật lập tức thay đổi, giống hệt như lần trước, lần này chúng vụt đi ngay trước mắt cô như thể đó là một bức màn bị kéo tuột về phía sau. Dư ảnh đọng lại là những vệt trắng nhoè. Bóng đêm đột ngột ập đến, xung quanh bỗng trở nên tối như mực. Tuy nhiên bởi vì Đạo sĩ có một đôi mắt tốt hơn người bình thường nên cô có thể nhìn thấy khá rõ.
Lại là căn nhà ấy nhưng lần này bọn họ đã ở bên trong và cả hai vẫn giữ nguyên tư thế như vừa nãy. Lưu Ly đang ngồi bệt trên mặt đất còn Bách Thiên Lăng Thương thì ngồi xổm ở hướng đối diện. Cả cơ thể to lớn của hắn đã chắn hết toàn bộ tầm nhìn của cô. Như thể hiểu được điều đó, hắn đã dịch người sang một bên để cô có thể nhìn thấy bên trong căn nhà.
Giữa nhà là một cái bếp treo vẫn còn đang cháy, khói hương bốc lên nghi ngút từ cái nồi đen xì. Nhờ vào ánh sáng toả ra từ ngọn lửa bập bùng mà toàn bộ căn nhà đã được chiếu sáng. Trong góc nhà kê một cái sạp tre, có lẽ vừa dùng để ngủ vừa để ăn cơm. Đó là tất cả đồ vật có trong căn nhà này.
Điều khiến Lưu Ly ngạc nhiên hơn cả là bốn người đang nằm sõng soài trên đó, dưới sàn nhà vương vãi đầy thức ăn và bát vỡ. Người duy nhất vẫn còn tỉnh táo là Thái Cốc, cô ta đang thản nhiên ăn cơm, gương mặt tím tái chẳng có biểu hiện gì cả, trông cô ta như một cái xác mất hồn vậy.
Lưu Ly có thể cảm thấy được mấy người kia không còn thở nữa, bọn họ đã chết rồi. Bách Thiên Lăng Thương ngồi hẳn xuống đất, hắn dựa lưng vào tường với dáng vẻ thư thái, giọng điệu lại trở về với kiểu thờ ơ thường thấy:
"Thái Cốc đã đầu độc cả nhà cô ta bằng rất nhiều lá cây Củ Chi, còn có một ít quả nữa."
Trong khi hai người đang yên lặng quan sát những gì diễn ra tiếp theo thì Thái Cốc bất thình lình đứng dậy khỏi cái sạp, cô ta đi đến bên góc nhà để lấy ra một con dao phay sắc lạnh. Khi đi lướt qua chỗ bọn họ, cô ta đã vô tình tạo ra một cơn gió nhẹ, vậy mà nó lại sượt qua gò má Lưu Ly như một lưỡi kiếm cắt qua da thịt. Cô khẽ hít vào một hơi, các khớp xương hiện lên trắng bệch do cái siết tay mạnh mẽ của cô.
Thái Cốc tiến lại gần người đàn ông đã đánh cô ta lúc trước, Lưu Ly không biết gã là người em hay anh. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, hành động tiếp theo của Thái Cốc mới đáng để chú ý. Một ánh sáng yếu ớt loé lên trong không gian mờ ảo, Thái Cốc chém xuống không một chút run tay, động tác của cô ta cực kì dứt khoát. Phập một tiếng, máu bắn ra khắp xung quanh căn nhà, trên khuôn mặt cô ta cũng có máu, những giọt máu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Ngay trước mũi giày của Lưu Ly là ba giọt máu đỏ tươi xếp thành hàng thẳng tắp. Ánh lửa toả ra từ bếp củi bập bùng trong đôi mắt cô, khoảnh khắc đó đã khiến cô quên mất việc phải thở. Thái Cốc thản nhiên rút con dao ra khỏi đầu gã đàn ông, máu và thịt văng khắp nơi trên mặt đất. Lại là một tiếng phập, hai lần, ba, bốn... một trăm... dần dần, Lưu Ly không thể đếm nổi nữa.
Xác gã đàn ông đã bị băm ra thành thịt vụn, máu chảy thành dòng lênh láng trên mặt đất, chúng thấm ướt cả đế giày của cô. Người tiếp theo là một gã đàn ông nữa, rồi đến lão già và người cuối cùng là một bà lão. Có lẽ người đó là mẹ chồng của Thái Cốc. Tất cả đều bị băm nát. Rất nhiều canh giờ trôi qua, bếp lửa đã tắt từ lâu, bên ngoài trời đã sáng. Ánh sáng rọi qua những khe hở để chui vào bên trong.
Cảnh tượng càng trở nên kinh hãi hơn khi nhìn vào ban ngày. Căn nhà đã biến thành một bể máu, máu đọng lại thành vũng dưới sàn nhà, cả cơ thể Thái Cốc ngập tràn trong máu tươi. Bên ngoài có tiếng chim hót rả rích, lẫn trong đó là tiếng gà gáy đón chào một ngày mới.
Từ đầu đến cuối, Lưu Ly đã không bỏ qua bất kì khoảnh khắc nào, ánh mắt cô chết lặng trong những động tác của Thái Cốc. Cô nghĩ mình sẽ nôn ra đây mất, đống máu nhớp nháp đang dính ở các ngón chân của cô sẽ khiến cô nôn ra cả lục phủ ngũ tạng. Nhưng rồi cô không thể nôn nổi, cô chỉ biết nuốt nước bọt thành từng ngụm, trái tim run lên mãnh liệt theo dòng cảm xúc.
Giờ thì Lưu Ly đã hiểu câu hỏi của Bách Thiên Lăng Thương có nghĩa là gì. Nỗi đau của Thái Cốc liệu có xứng đáng cho những cái chết mà cô ta đã gây ra không? Nó có xứng đáng không? Cô ta đã giết bốn người khi còn sống và hai mươi tám người sau khi chết. Cách cô ta giết bọn họ còn man rợ hơn bảo giờ hết. Nhưng những điều mà cô ta đã phải chịu đựng trước đó cũng thật là kinh khủng, nó thậm chí còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Sau khi băm thây ba người kia ra, Thái Cốc đã quăng con dao sang một bên, một hồi âm thanh leng keng vang lên nhức óc rồi ngừng mặt. Không gian trầm mình vào khoảng lặng tăm tối. Tiếp đó cô ta chỉ ngồi yên và nhìn chằm chằm vào những đống thịt nát bấy như Lưu Ly đang nhìn. Sắc đỏ chói dần dần khiến cho mắt của cô trở nên đau nhức.
Rồi Thái Cốc bỗng bật cười, tiếng cười quái dị phá tan sự tĩnh lặng tuyệt đối như một tảng đá to lao xuống mặt hồ. Cô ta cứ cười mãi, cười đến mức chảy cả nước mắt, nước mắt lăn dài trên gò má, máu và nước mắt hoà lẫn vào làm một. Cơ thể nhỏ bé đổ gục trên nền đất, những cơn nấc nghẹn khiến tấm lưng cô ta run rẩy dữ dội. Nỗi đau cắn nuốt Thái Cốc thành từng mảnh tựa như một con hổ đói đang ăn thịt con nai.
Đau đớn và tuyệt vọng.
Giọng Lưu Ly trở nên khàn đặc, cô cảm thấy mình không thể nói được thành lời, cơn nghẹn ứ trong cổ họng vẫn còn đó.
"Ta không hiểu câu hỏi của ngươi. Ta không biết nữa. Những việc như thế này... chưa từng có ai nói với ta phải làm gì cả."
Bách Thiên Lăng Thương liếc mắt nhìn cô, hắn thản nhiên buông ra những lời đầy lạnh nhạt:
"Cho dù cô ta có quá khứ đáng tiếc thì cũng không thể lấy điều đó để biện minh cho việc giết chóc của cô ta được. Ta phải thừa nhận ngoại cảnh đã tác động rất lớn đến cô ta, có thể cô ta vốn dĩ đã không như vậy, cái ác không sinh ra cùng với cô ta. Nhưng chuyện đó có ý nghĩa gì không khi mà cô ta đã giết ba mươi mốt người?"
Lưu Ly phải thừa nhận rằng hắn lại nói đúng, cô tựa cằm vào đầu gối, linh hồn của cô giờ đây đang lênh đênh vô định giữa một đại dương bao la. Cái chết và nỗi đau vốn dĩ chẳng thể so sánh với nhau được. Nỗi đau sẽ dẫn đến cái chết còn cái chết thì sinh ra từ nỗi đau.
"Nếu vẫn còn thời gian, ngươi phải luôn luôn ưu tiên việc đưa linh hồn xuống địa ngục dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Hãy nhớ lấy điều đó."
Bách Thiên Lăng Thương vừa mới dứt lời thì bất chợt từ trong không trung nứt một mảng lớn như thể đó là một lớp giấy bị xé toạc ra. Không gian đột nhiên trở nên méo mó, các đường nét chảy xuống như sáp gặp phải lửa. Mặt đất dưới chân Lưu Ly nhão nhoét như bùn, cô cảm thấy mình đang chìm dần xuống.
Lưu Ly muốn dùng phép thuật để bay lên nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng phép thuật của mình đã bị chặn lại hệt như lúc ở trong làng Hội Hương. Cơ thể càng lúc càng chìm vào sâu hơn, trong lúc hoảng loạn không biết phải làm thế nào thì Lưu Ly đã túm chặt lấy cánh tay Bách Thiên Lăng Thương như kẻ chết đuối vớ phải khúc gỗ. Bởi vì hắn là thứ gần nhất trong phạm vi căn nhà này, hơn nữa cũng là người có khả năng kéo được cô ra khỏi vũng bùn.
Bách Thiên Lăng Thương bình tĩnh đứng dậy, hắn không hề bị lún xuống mặt đất giống như Lưu Ly. Một ngọn lửa nóng rực chợt bùng lên giữa không gian u ám, áng sáng chói gắt toả ra từ ngọn lửa đó thậm chí còn dữ dội hơn cả mặt trời. Ngọn lửa lao vút đến bên vết nứt đen ngòm kia như một mũi tên bật ra khỏi cung. Một tiếng nổ lớn vang lên và có những âm thanh xèo xèo như thịt cháy. Các cơn gió sắc nhọn tựa lưỡi gươm bén bật ngược lại sau cú va chạm vừa rồi khiến Lưu Ly phải nấp sau lưng Bách Thiên Lăng Thương để tránh gió.
Toàn bộ cây cối trong phạm vi ba trượng xung quanh căn nhà đều bị ngọn lửa vừa rồi quét sạch. Mặt đất dưới chân hai người chỉ còn là những vết cháy xém đen xì. Tất cả đều tan biến thành tro bụi, chẳng còn bất cứ thứ gì. Lưu Ly vẫn cảm thấy được sức nóng hầm hập vẫn bốc lên mạnh mẽ từ dưới đất. Chúng vồ lấy da thịt cô và khiến cô phải thở từng cơn nặng nề.
Vết nứt đã biến mất, bầu trời vẫn trong xanh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chim chóc đang hót líu lo ở những bụi cây chưa bị đốt cháy. Thỉnh thoảng có tiếng suối chảy rào rào thấp thoáng ở phía đằng tây.
Không gian lại một lần nữa thay đổi, cảnh vật trượt về phía sau Lưu Ly như những lần trước. Lần này, bọn họ đã quay trở về cánh đồng cỏ cao khuất đầu người. Trên đầu vẫn là màn đêm u tịch điểm xuyến vài đốm sao sáng. Xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích. Lúc bấy giờ, Bách Thiên Lăng Thương mới cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang siết chặt lấy ống tay áo của mình, trên gương mặt hắn không có biểu hiện gì.
Khi bị hắn nhìn như vậy, Lưu Ly vội vàng rụt tay về, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch thành tiếng lớn.
"Đây là thực tại sao?" Lưu Ly hỏi để che đi sự gượng gạo trên gương mặt.
Bách Thiên Lăng Thương khẽ gật đầu:
"Kí ức nguyên bản của Thái Cốc đã bị thay đổi, lẽ ra Tái Hiện Dĩ Vãng không đủ sức mạnh để có thể đào sâu được đến tận gốc rễ. Nhưng bởi vì khí của ta có chút đặc thù cho nên thứ mà nó tái hiện lại chính là đoạn kí ức nguyên bản. Vết nứt vừa nãy đã muốn ngăn ta làm điều đó."
Lưu Ly hiểu tại sao kẻ đó lại làm vậy. Nếu Tái Hiện Dĩ Vãng của Bách Thiên Lăng Thương tái hiện được đoạn kí ức nguyên bản thì thân thế của kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Quả thật là một kẻ tinh ranh, gã đã lường trước được về sự xuất hiện của Bách Thiên Lăng Thương ư? Hay đó chỉ là việc làm ăn may thôi?
Hắn nói tiếp, giọng điệu có phần trầm ngâm: "Xông vào phép thuật thuần tự nhiên, liều mình để ngăn cản ta. Có lẽ đây không phải gã mà chỉ là một tên sai vặt nào đó chăng."
Sau đó Bách Thiên Lăng Thương bỗng mỉm cười, nụ cười của hắn đã khiến Lưu Ly phải ớn lạnh đến tận xương:
"Chuyện này khá thú vị đấy."
Phải mất khoảng một lúc tiếp theo để cô có thể nhận ra được hai người đang đứng quá sát nhau, mặt đối mặt. Lưu Ly nhìn hắn chằm chằm, cô âm thầm dịch người về phía sau từng chút một. Bách Thiên Lăng Thương cũng nhìn cô, điệu cười tà đạo của hắn khiến cho da gà của Lưu Ly nổi lên rần rần.
"Bình thường ngươi kiếm tiền kiểu gì?" Hắn bỗng hỏi cô một câu hỏi chẳng có tính liên quan gì.
Lưu Ly nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Giết ác linh, bọn họ trả tiền cho ta vì nghĩ ta là thầy cúng."
Đầu mày của Bách Thiên Lăng Thương hơi nhướng lên, ý cười vẫn không hề thay đổi: "Vậy giờ ta là người giết oán linh, ngươi đi theo ta thì tiền đâu ra?"
Nghe vậy, Lưu Ly đáp ngay mà không hề do dự: "Nếu ngươi được trả tiền khi giết ác linh, ngươi phải chia cho ta năm phần."
Nhận được câu trả lời của cô, Bách Thiên Lăng Thương bật cười, đôi mắt của hắn hơi cong lên như vầng trăng khuyết: "Tại sao, ngươi có làm gì đâu."
"Ngươi đã thuê ta làm sai vặt cho ngươi, ngươi cần trả công cho ta." Giọng điệu Lưu Ly đầy quả quyết.
"Ta nói giết oán linh cho ngươi, đấy chính là việc làm trả công."
Lưỡi của Lưu Ly đã cứng đơ lại khi nghe thấy câu nói đó của Bách Thiên Lăng Thương. Chỉ vì cái lợi trước mắt mà bỏ quên tương lai lâu dài sau này, giờ thì hay rồi, ngày mai cô sẽ phải ăn đất thay cơm. Nếu để thầy biết được chuyện này, Lưu Ly có lẽ sẽ bị từ mặt thật.
"Được rồi."
Bách Thiên Lăng Thương cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt những suy nghĩ đau khổ trong lòng Lưu Ly.
"Cứ làm theo cách thức cũ của ngươi, ta sẽ để ngươi giết những con nào nằm trong khả năng của ngươi, số tiền mà ngươi nhận được thì chia bảy ba."
Chú thích:
(*) Kim Viên: vòng tròn màu vàng.
(**) Quyên sinh: tự tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.