Cô Vệ Sĩ Cứng Đầu Của Tổng Tài Khó Ưa
Chương 13: Quan Tâm Em!
ngocanh123
11/09/2017
Kỳ Thiếu Dương ôm Ngữ Thần lên xe ,
tài xế liền cho xe phóng nhanh rời khỏi biệt thự , Ngữ Thần thấy Thiếu Dương lo lắng cô giọng bình thản nói :
_ Kỳ tổng vết thương nhỏ này không sao đâu , anh hãy để tôi ngồi xuống ghế đi , trong bóp của tôi có chiếc khăn tay , anh cột cầm máu vết thương dùm tôi với , Thiếu Dương nghe cô nói , hình như cô có vẻ không quan tâm lắm về vết thương trên cánh tay của mình , anh không vui đôi chân mày liền châu lại , anh bực mình lên tiếng :
_Sao không có gì kia chứ, vết thương rất sâu , nếu không cẩn thận sẽ để lại sẹo đấy , anh mở bóp tay của cô ra lấy khăn tay , anh vội vàng cột lại vết thương bên tay phải , bàn tay anh lấy ra từ túi áo trước ngực anh chiếc khăn tay , anh cột vào vết thương bên tay trái của cô , để cầm máu cho cô .
Làm xong anh vẫn ngang tàng giữ chặt cô trong lòng anh không có ý định cho cô rời khỏi , tay phải anh lấy ra điện thoại , bấm một dãy số , chuông điện thoại bên kia kêu lên hai tiếng liền có người bắt máy.
_ Alô !.
Thiếu Dương liền lên tiếng : " Đình Nguyên , cậu mau đến biệt thự riêng của tôi , có người bị thương , mau lên ! Tôi cho cậu 15 phút phải có mặt ở biệt thự .
Nói xong ý Thiếu Dương ngang tàng cúp máy , anh không cần biết bên kia tâm trạng người ta như thế nào , Ngữ Thần nghe anh nói chuyện mà lòng cô có cảm giác nổi nóng , cô thầm suy nghĩ " cái con người gì đâu mà bá đạo thấy ghét , ngang tàng hết chịu nổi , chỉ được cái đẹp trai mà thôi , chứ không được gì hơn nữa , khó ưa chết đi được " cô cứ lo suy nghĩ lung tung , nét mặt cô trầm mặc , Thiếu Dương nhìn thái độ của cô lúc này anh nổi nóng liền lên tiếng hỏi :
_Ngữ Thần em đang suy nghĩ về thằng nào vậy hả ? .
Đang thả hồn cô bị lời nói lớn bên tai làm cô giật mình hồn cô nhanh trở lại hiện tại , Ngữ Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác vô tội , cô từ tốn nói :
_Anh làm gì mà la lớn bên tai của tôi vậy chứ ? Anh muốn tôi bị điếc luôn hay sao hả? .
Không lâu sao xe đã về đến biệt thự trên núi của Thiếu Dương , tài xế chạy thẳng xe vào bên trong , Thiếu Dương đở Ngữ Thần xuống xe , rồi mới đến anh bước xuống , vừa xuống xe cô nhanh bước chân đi vào trong , nhưng chân cô mới đi được hai bước, thì cả người cô đã bị Thiếu Dương bế bỗng lên , Ngữ Thần giật mình cô nhìn anh miệng cô la lớn :
_ Kỳ tổng bỏ tôi xuống , tôi tự đi được , tôi bị thương cánh tay chứ đâu có bị ở chân đâu , mau bỏ tôi xuống đi .
Thiếu Dương nghe cô la làng , nhưng anh vẫn làm tỉnh như không nghe thấy gì , bước chân anh vẫn bình ổn đi vào bên trong biệt thự , rồi đi lên phòng , mặc cho cô đang la ó um sùm.
Vào đến phòng anh đặt cô lên giường của cô, anh đi vào bên trong thay đồ , bên ngoài cửa phòng lúc này có tiếng gõ cửa , Ngữ Thần liền rời giường đi ra mở cửa , Đình Nguyên cứ ngỡ là Thiếu Dương ra mở cửa cho anh , không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp , Đình Nguyên cuối đầu chào Ngữ Thần và anh tự giới thiệu mình :
_Chào em ! Tôi là Đình Nguyên bạn thân của Thiếu Dương , tôi là bác sĩ nội , ngoại khoa , tôi 26 tuổi chưa có lập gia đình , em có bạn nữ nào nhớ giới thiệu cho tôi với , anh nói xong nhìn cô cười tươi , Ngữ Thần cũng cười vui vẻ cô thấy người này khá được , về ngoại hình thì quá chuẩn , lại là bác sĩ , mà còn chưa vợ cô chắc chắn cô sẽ làm mai cho các bạn thân mến của cô , người như vầy bỏ qua phí lắm , cô liền lên tiếng mời anh vào phòng .
Lúc này Thiếu Dương đã thay đồ bước ra , anh thấy cô rời giường anh không vui liền lên tiếng :
_ Ai cho em xuống giường vậy hửm ? .
Ngữ Thần ngớ người vì câu hỏi của Thiếu Dương , cô từ tốn nhìn anh đáp : " thì có người gõ cửa tôi phải mở cửa chứ , chẳng lẽ để người ta gỏ hoài hay sao ? Anh có bị ấm đầu không vậy? Hỏi như vậy mà cũng hỏi được sao ? .
Thiếu Dương bị cô trả lời , cô lại còn nói anh bị ấm đầu trước mặt bạn của anh , Thiếu Dương tức giận trợn mắt lên nhìn cô , nhưng vì cô đang bị thương anh tạm thời bỏ qua cho cô , anh nhìn qua Đình Nguyên nói :
_ Hai cánh tay của cô ấy bị thương , cậu chửa trị cho cô ấy ngay đi , nhớ là không được để lại sẹo đó , nói xong ý anh liền ngồi xuống ghế ánh mắt luôn nhìn đến cử chỉ của tên bạn này.
Đình Nguyên bảo Ngữ Thần ngồi lên giường , anh mở chiếc khăn cầm máu trên tay cô , anh rửa vết thương sạch sẽ , cặp mắt chuyên môn của bác sĩ anh quan sát nhìn vết thương anh từ tốn nhìn cô nói :
Vết thương của em bị đá chém rất sâu , vết thương bị hở , giờ phải khâu lại , nhưng lúc đi tôi lại quên đem theo thuốc gây tê rồi , để tôi quay về lấy .
Ngữ Thần nghe anh nói muốn về nhà lấy , cô không muốn phiền anh như vậy cô liền lên tiếng nói : " không cần thuốc tê , anh cứ khâu sống luôn đi , tôi chịu được không sao cả " .
Nghe cô nói vậy Thiếu Dương liền la lớn : " không được sẽ rất đau , anh lại nhìn sang bạn mình nói tiếp, cậu về lấy thuốc đi " .
Ngữ Thần nghe vậy liền đáp trả : " nếu anh về , quay lại tôi sẽ không cần khâu nữa, tùy anh thôi " .
Đình Nguyên ngạt nhiên khi nghe lời này lại được nói ra từ miệng một cô gái xinh đẹp và nhìn có vẻ yếu đuối , anh lắc đầu chịu thua cô , Thiếu Dương tức muốn hộc máu , nhưng anh phải nhường cô thôi.
Đình Nguyên chuẩn bị xong , anh đưa cho cô cái khăn đặt vào miệng , tránh tình trạng đau quá lại cắn vào lưỡi mất, Đình Nguyên bắt đầu những mũi kim đầu tiên , anh ánh mắt len lén nhìn lên mặt cô xem cô có chịu được không , thấy cô vẫn bình thường Đình Nguyên mới an tâm tiếp tục khâu vết thương , Thiếu Dương ngồi bên cạnh cô , hai bàn tay ôm đầu cô cho dựa vào người mình , anh cầm cái khăn lau đi những giọt mồ hôi tuông ra như tắm trên trán và gương mặt của cô .
Đình Nguyên đã mai xong một bên , anh lại tiếp tục cho bên cánh tay trái , bên này vết thương sâu và dài hơn , anh cố gắng mai thật nhanh và kỉ để mau lành , gương mặt của Ngữ Thần giờ đây xanh mét , mồ hôi ướt cả áo , trên mặt như vừa được rửa xong , ướt mèm , Thiếu Dương lại lấy cái khăn khác lau cho cô , cả cơ thể cô lúc này rung nhẹ , thật sự ra sức chịu đựng của cô sắp đến giới hạn , gần một tiếng đồng hồ khâu vết thương , mà lại không có thuốc tê , đối với đàn ông đã là khó , đằng này lại là phái nữ , cô chịu được đến lúc này là quá mức , Thiếu Dương lo lắng nhìn Đình Nguyên mà gào lớn :
_ Đình Nguyên ! Cậu xong nhanh đi , cô ấy mà có chuyện gì , thì cái bệnh viện của cậu đừng trách sao tôi sang bằng nó.
Đình Nguyên đang khâu nghe lời dọa khủng bố của bạn mình, anh sợ hãi , trán đổ đầy mồ hôi lạnh , anh khâu nhanh hơn , cũng bởi vì khâu quá nhanh , càng làm tăng lên sự đau đớn cho Ngữ Thần , cô nghiến răng chịu đựng , khi Đình Nguyên vừa cắt chỉ xong , cũng cùng lúc này Ngữ Thần ngất xỉu trong lòng Thiếu Dương luôn .
tài xế liền cho xe phóng nhanh rời khỏi biệt thự , Ngữ Thần thấy Thiếu Dương lo lắng cô giọng bình thản nói :
_ Kỳ tổng vết thương nhỏ này không sao đâu , anh hãy để tôi ngồi xuống ghế đi , trong bóp của tôi có chiếc khăn tay , anh cột cầm máu vết thương dùm tôi với , Thiếu Dương nghe cô nói , hình như cô có vẻ không quan tâm lắm về vết thương trên cánh tay của mình , anh không vui đôi chân mày liền châu lại , anh bực mình lên tiếng :
_Sao không có gì kia chứ, vết thương rất sâu , nếu không cẩn thận sẽ để lại sẹo đấy , anh mở bóp tay của cô ra lấy khăn tay , anh vội vàng cột lại vết thương bên tay phải , bàn tay anh lấy ra từ túi áo trước ngực anh chiếc khăn tay , anh cột vào vết thương bên tay trái của cô , để cầm máu cho cô .
Làm xong anh vẫn ngang tàng giữ chặt cô trong lòng anh không có ý định cho cô rời khỏi , tay phải anh lấy ra điện thoại , bấm một dãy số , chuông điện thoại bên kia kêu lên hai tiếng liền có người bắt máy.
_ Alô !.
Thiếu Dương liền lên tiếng : " Đình Nguyên , cậu mau đến biệt thự riêng của tôi , có người bị thương , mau lên ! Tôi cho cậu 15 phút phải có mặt ở biệt thự .
Nói xong ý Thiếu Dương ngang tàng cúp máy , anh không cần biết bên kia tâm trạng người ta như thế nào , Ngữ Thần nghe anh nói chuyện mà lòng cô có cảm giác nổi nóng , cô thầm suy nghĩ " cái con người gì đâu mà bá đạo thấy ghét , ngang tàng hết chịu nổi , chỉ được cái đẹp trai mà thôi , chứ không được gì hơn nữa , khó ưa chết đi được " cô cứ lo suy nghĩ lung tung , nét mặt cô trầm mặc , Thiếu Dương nhìn thái độ của cô lúc này anh nổi nóng liền lên tiếng hỏi :
_Ngữ Thần em đang suy nghĩ về thằng nào vậy hả ? .
Đang thả hồn cô bị lời nói lớn bên tai làm cô giật mình hồn cô nhanh trở lại hiện tại , Ngữ Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác vô tội , cô từ tốn nói :
_Anh làm gì mà la lớn bên tai của tôi vậy chứ ? Anh muốn tôi bị điếc luôn hay sao hả? .
Không lâu sao xe đã về đến biệt thự trên núi của Thiếu Dương , tài xế chạy thẳng xe vào bên trong , Thiếu Dương đở Ngữ Thần xuống xe , rồi mới đến anh bước xuống , vừa xuống xe cô nhanh bước chân đi vào trong , nhưng chân cô mới đi được hai bước, thì cả người cô đã bị Thiếu Dương bế bỗng lên , Ngữ Thần giật mình cô nhìn anh miệng cô la lớn :
_ Kỳ tổng bỏ tôi xuống , tôi tự đi được , tôi bị thương cánh tay chứ đâu có bị ở chân đâu , mau bỏ tôi xuống đi .
Thiếu Dương nghe cô la làng , nhưng anh vẫn làm tỉnh như không nghe thấy gì , bước chân anh vẫn bình ổn đi vào bên trong biệt thự , rồi đi lên phòng , mặc cho cô đang la ó um sùm.
Vào đến phòng anh đặt cô lên giường của cô, anh đi vào bên trong thay đồ , bên ngoài cửa phòng lúc này có tiếng gõ cửa , Ngữ Thần liền rời giường đi ra mở cửa , Đình Nguyên cứ ngỡ là Thiếu Dương ra mở cửa cho anh , không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp , Đình Nguyên cuối đầu chào Ngữ Thần và anh tự giới thiệu mình :
_Chào em ! Tôi là Đình Nguyên bạn thân của Thiếu Dương , tôi là bác sĩ nội , ngoại khoa , tôi 26 tuổi chưa có lập gia đình , em có bạn nữ nào nhớ giới thiệu cho tôi với , anh nói xong nhìn cô cười tươi , Ngữ Thần cũng cười vui vẻ cô thấy người này khá được , về ngoại hình thì quá chuẩn , lại là bác sĩ , mà còn chưa vợ cô chắc chắn cô sẽ làm mai cho các bạn thân mến của cô , người như vầy bỏ qua phí lắm , cô liền lên tiếng mời anh vào phòng .
Lúc này Thiếu Dương đã thay đồ bước ra , anh thấy cô rời giường anh không vui liền lên tiếng :
_ Ai cho em xuống giường vậy hửm ? .
Ngữ Thần ngớ người vì câu hỏi của Thiếu Dương , cô từ tốn nhìn anh đáp : " thì có người gõ cửa tôi phải mở cửa chứ , chẳng lẽ để người ta gỏ hoài hay sao ? Anh có bị ấm đầu không vậy? Hỏi như vậy mà cũng hỏi được sao ? .
Thiếu Dương bị cô trả lời , cô lại còn nói anh bị ấm đầu trước mặt bạn của anh , Thiếu Dương tức giận trợn mắt lên nhìn cô , nhưng vì cô đang bị thương anh tạm thời bỏ qua cho cô , anh nhìn qua Đình Nguyên nói :
_ Hai cánh tay của cô ấy bị thương , cậu chửa trị cho cô ấy ngay đi , nhớ là không được để lại sẹo đó , nói xong ý anh liền ngồi xuống ghế ánh mắt luôn nhìn đến cử chỉ của tên bạn này.
Đình Nguyên bảo Ngữ Thần ngồi lên giường , anh mở chiếc khăn cầm máu trên tay cô , anh rửa vết thương sạch sẽ , cặp mắt chuyên môn của bác sĩ anh quan sát nhìn vết thương anh từ tốn nhìn cô nói :
Vết thương của em bị đá chém rất sâu , vết thương bị hở , giờ phải khâu lại , nhưng lúc đi tôi lại quên đem theo thuốc gây tê rồi , để tôi quay về lấy .
Ngữ Thần nghe anh nói muốn về nhà lấy , cô không muốn phiền anh như vậy cô liền lên tiếng nói : " không cần thuốc tê , anh cứ khâu sống luôn đi , tôi chịu được không sao cả " .
Nghe cô nói vậy Thiếu Dương liền la lớn : " không được sẽ rất đau , anh lại nhìn sang bạn mình nói tiếp, cậu về lấy thuốc đi " .
Ngữ Thần nghe vậy liền đáp trả : " nếu anh về , quay lại tôi sẽ không cần khâu nữa, tùy anh thôi " .
Đình Nguyên ngạt nhiên khi nghe lời này lại được nói ra từ miệng một cô gái xinh đẹp và nhìn có vẻ yếu đuối , anh lắc đầu chịu thua cô , Thiếu Dương tức muốn hộc máu , nhưng anh phải nhường cô thôi.
Đình Nguyên chuẩn bị xong , anh đưa cho cô cái khăn đặt vào miệng , tránh tình trạng đau quá lại cắn vào lưỡi mất, Đình Nguyên bắt đầu những mũi kim đầu tiên , anh ánh mắt len lén nhìn lên mặt cô xem cô có chịu được không , thấy cô vẫn bình thường Đình Nguyên mới an tâm tiếp tục khâu vết thương , Thiếu Dương ngồi bên cạnh cô , hai bàn tay ôm đầu cô cho dựa vào người mình , anh cầm cái khăn lau đi những giọt mồ hôi tuông ra như tắm trên trán và gương mặt của cô .
Đình Nguyên đã mai xong một bên , anh lại tiếp tục cho bên cánh tay trái , bên này vết thương sâu và dài hơn , anh cố gắng mai thật nhanh và kỉ để mau lành , gương mặt của Ngữ Thần giờ đây xanh mét , mồ hôi ướt cả áo , trên mặt như vừa được rửa xong , ướt mèm , Thiếu Dương lại lấy cái khăn khác lau cho cô , cả cơ thể cô lúc này rung nhẹ , thật sự ra sức chịu đựng của cô sắp đến giới hạn , gần một tiếng đồng hồ khâu vết thương , mà lại không có thuốc tê , đối với đàn ông đã là khó , đằng này lại là phái nữ , cô chịu được đến lúc này là quá mức , Thiếu Dương lo lắng nhìn Đình Nguyên mà gào lớn :
_ Đình Nguyên ! Cậu xong nhanh đi , cô ấy mà có chuyện gì , thì cái bệnh viện của cậu đừng trách sao tôi sang bằng nó.
Đình Nguyên đang khâu nghe lời dọa khủng bố của bạn mình, anh sợ hãi , trán đổ đầy mồ hôi lạnh , anh khâu nhanh hơn , cũng bởi vì khâu quá nhanh , càng làm tăng lên sự đau đớn cho Ngữ Thần , cô nghiến răng chịu đựng , khi Đình Nguyên vừa cắt chỉ xong , cũng cùng lúc này Ngữ Thần ngất xỉu trong lòng Thiếu Dương luôn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.