Chương 96: Tôi biết chồng tôi là ai
Tần Diệp
20/10/2018
ựa theo lẽ thường, là hai nhà phụ huynh lẫn nhau tranh cãi, cô ta ở chính giữa sẽ tiến hành điều giải.
Không nghĩ tới, Tần Dĩ Duyệt sẽ trực tiếp hỏi cô ta.
Trợ giáo nhìn bà Hoàng một chút, khẽ cắn răng nói: "Bạn nhỏ Hạ Duy Phi hôm nay mới tới. Không quá vui vẻ nói chuyện. Bạn nhỏ Hoàng Tĩnh lại tương đối hoạt bát, liền chủ động cùng người bạn nhỏ Hạ Duy Phi nói chuyện phiếm. Hai người tựa hồ trò chuyện cũng không vui. Dưới lúc cô giáo chú ý đến. Liền xảy ra một ít xung đột tay chân, nhưng cô giáo rất nhanh liền tiến lên ngăn cản."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, "Như vậy tôi muốn biết một chút. Làm một vị trợ giảng, tại sao trước khi phụ huynh Hạ Duy Phi đến, cô lại để cho thằng bé đứng cô đơn ở một bên. Căn bản không quan tâm nó?"
Trợ giảng nhất thời cứng họng, không biết trả lời như thế nào.
"Cô cảm thấy nhà chúng tôi ở xa không thấy được, nên cô tùy thời có thể khinh thường đứa trẻ nhà tôi." Tần Dĩ Duyệt chuyển hướng sang Bà Hoàng, "Bà Hoàng, tôi nghĩ bà cũng có lo lắng ở phương diện này nhỉ? Nếu như hôm nay tôi so với bà đến sớm hơn. Tôi ôm con tôi, để cho bạn nhỏ Hoàng Tĩnh này một mình cô đơn đứng ở một bên, bị thương cũng không có người bôi thuốc cho nó. Bà chịu được sao?"
Bà Hoàng không hiểu Tần Dĩ Duyệt muốn nói cái gì, cũng không có trả lời.
Tần Dĩ Duyệt không có ý định nghe các cô đáp lại. Tiếp tục nói: "Hai đứa bé đánh nhau là chuyện thường xảy ra, người lớn một khi liên quan đến thì chuyện liền sẽ trở nên nghiêm trọng. Chuyện ngày hôm nay tôi không tính truy cứu, nếu lần sau lại để cho tôi gặp phải. Cũng đừng trách tôi không khách khí. Mọi người vào tới nơi này đi học, thì có nghĩa là bối cảnh đều không đơn giản, cho nên ai cũng đừng tùy tiện chọc ai."
Bà Hoàng không làm điều đó, lớn tiếng nói: "Cô đang uy hiếp tôi?"
Tần Dĩ Duyệt bình tĩnh nhìn bà ta, "Trước khi chuyện này phát sinh đến trình độ không cách nào vãn hồi, hãy đem những lời xấu xí bỏ đi, tránh cho đến lúc đó chuyện phát sinh càng khó giải quyết. Tôi nghĩ, như thế đối với mọi người đều tốt."
"Cô là cái thá gì, lại dám uy hiếp tôi? Cô biết chồng tôi là ai không?" Sau khi kết hôn không ai dám nói mấy lời như thế với bà ta cả.
Tần Dĩ Duyệt bất vi sở động*, mặt đầy phách lối, "Chồng bà là ai tôi không biết, nhưng tôi biết chồng tôi là ai."
Bất vi sở động: Không động tĩnh
Bà Hoàng không nghĩ tới thái độ Tần Dĩ Duyệt lại ngang ngược như vậy, đây là lần đầu tiên từ khi vào trường học tới nay bà ta gặp phải loại ngang ngược không sợ bà ta như thế này đó.
Tần Dĩ Duyệt không để ý đến phản ứng của bà Hoàng, chuyển hướng đến bé trai một mực rúc đầu trong ngực bà Hoàng, "Bạn học nhỏ Hoàng Tĩnh này, dì không có ý trách cứ con, sau này dì cũng rất hoan nghênh con cùng bạn Hạ Duy Phi thường xuyên lui tới, bạn ấy tính cách có chút hướng nội, dì nghĩ bạn ấy sẽ rất nguyện ý kết giao với người bạn tính tình sáng sủa như con đó."
Hoàng Tĩnh ngoài ý muốn nhìn Tần Dĩ Duyệt, ngây ngốc gật đầu một cái.
Tần Dĩ Duyệt vỗ nhẹ một cái sau lưng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không tình nguyện trượt xuống đầu gối Tần Dĩ Duyệt, ở trong ánh mắt kinh ngạc của bà Hoàng cùng Hoàng Tĩnh, đi tới nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Hoàng Tĩnh, sau đó lại nhanh chóng buông ra.
Trợ giáo nhìn một màn trước mắt này, cũng không biết nên nói cái gì.
Ban đầu cô ta cho rằng đây là tiết tấu muốn bức hiếp nhau, kết quả là ở thời điểm cô ta vẫn chưa nghĩ ra khuyên can ra sao, lại biến thành một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
**
Tần Dĩ Duyệt lái xe mang Tiểu Bảo trở về biệt thự, khi đó Hạ Kiều Yến đã về nhà.
Anh thấy trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo có máu ứ đọng, cũng không hỏi, "Đói không? Để cho thím Lưu dọn cơm."
"Tiểu Bảo chắc là đói bụng lắm." Tần Dĩ Duyệt sờ lên tóc mềm mại của Tiểu Bảo, " Bảo bối, đi rửa tay."
Tiểu Bảo bịch bịch bịch chạy vào phòng vệ sinh tầng một, nhanh chóng tự mình rửa tay thật sạch, lại chạy chậm trở lại ngồi vào bên cạnh Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến buồn cười nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Bác sĩ Tần, kỹ thuật thiên kim của em đúng là không tệ."
"Phải! Mỗi ngày cùng bệnh nhân và thân nhân họ đấu trí so dũng khí, điểm giải quyết chuyện bức hiếp này dư sức có thừa. Gây gổ giống như cạnh kỹ thi đấu vậy, khí tràng thua, trên cơ bản trận này liền thua một nửa. Không ngay lúc đầu hù dọa ở đối phương, sau đó làm sao còn có thể gây khó dễ cho đối phương được?"
"Em cảm thấy phụ huynh đứa trẻ khác cũng sẽ nghĩ giống em sao?"
"Chỉ cần bọn họ biết anh là bố Tiểu Bảo, bọn họ cũng sẽ không để cho con bọn họ đứng phía đối lập Tiểu Bảo. Dẫu sao thổ hào anh thế nhưng lại là một cây to mà mọi người đều rất muốn ôm đùi, thật vất vả mới có cái cơ hội, bọn họ còn không muốn lân la làm quen chắc?"
Hạ Kiều Yến thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toát ra tia sáng chói mắt, rất muốn sờ lên một cái, để lần nữa cảm nhận cảm giác kia trơn mềm kia.
Tần Dĩ Duyệt thấy ánh mắt sâu thẳm dị thường của anh, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, giống như chạy trốn ôm Tiểu Bảo chạy đến trong phòng ăn chờ thím Lưu mang thức ăn lên.
**
H7N7 truyền đi so với tưởng tượng của bọn họ càng nhanh càng mạnh hơn.
Ban vệ sinh mới vừa ban bố thông báo, các bệnh viện lớn cũng đã đầy ấp người.
Trước mắt đám người cảm mạo chủ yếu rải rác ở trên trẻ con và người già.
Hai đám người này phần lớn đều là sức miễn dịch hơi kém, lúc đổi mùa rất dễ dàng mắc bệnh, hơn nữa lần này virus cảm mạo đến nhiều, bọn họ rất dễ dàng trúng chiêu.
Bệnh viện của Tần Dĩ Duyệt cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên là môn phòng khám mỗi ngày cơ hồ 24 giờ luân phiên nhau, dùng hết khả năng chính diện nghênh chiến xâm nhập đợt bệnh cảm lần này.
Chỉ là bệnh viện bọn cô cũng đã có mấy ca bị chẩn đoán chính xác H7N7, trước mắt cũng thu vào ở trọng phòng bệnh quan sát.
Một khối này cần Tần Dĩ Duyệt cùng người trong khoa thay nhau phụ trách.
Như vậy tới nay cô trừ phải dẫn bệnh nhân ra, lại tăng lên trọng chứng phòng giám hộ bệnh nhân.
Những bệnh nhân này là cần 24 giờ uan sát, tùy thời chú ý đến độ phát triển bệnh tình của bọn họ.
Tần Dĩ Duyệt hận một ngày không thể thể chia ra mấy thân, nhưng tiếc là không thể nào.
Lúc có cấp cứu, cô cần chạy cấp cứu; lúc không cấp cứu, cô đang ở phòng làm việc hoặc là trong phòng bệnh hai bên chạy.
Công việc mặc dù bận rộn, nhưng tiết tấu công việc đã sớm thành thói quen rồi.
Khoảng thời gian này, Hạ Kiều Yến cơ bản cũng sẽ đưa đón cô đi làm.
Nếu như cô cần thức đêm, thì anh sẽ ở lúc một hai giờ đưa thức ăn khuya cho cô.
Hành động của Hạ Kiều Yến, khiến cho nhân viên y tế nữ toàn viện đều hâm mộ ghen tị muốn hỏng.
Tần Dĩ Duyệt đối với Hạ Kiều Yến cũng càng ngày càng không cách nào xem nhẹ.
Người đàn ông này thật lòng để cho người khác không thể không yêu.
Một mặt, cô làm hết sức để cho mình đưa vào trong công việc bận rộn, làm cho lòng mình bình tĩnh một chút; một mặt, cô lại rất muốn thường xuyên nhìn thấy Hạ Kiều Yến.
Lúc đang làm việc không có bận rộn mấy, cô sẽ không nhịn được ở trên mạng lục soát tin tức liên quan Hạ Kiều Yến, len lén gìn lại hình ảnh của anh.
Ngoài ra, để cho Tần Dĩ Duyệt cảm thấy đáng giá may mắn là, Tiểu Bảo đi học tựa như không khó khăn giống như trong tưởng tượng của cô.
Trừ ngày thứ đầu tiên phát sinh vụ đánh nhau ra, sau đó nửa tháng cũng không có chuyện thầy cô giáo hoặc là trợ giảng điện thoại đến cô, để cho lòng một mực căng ra của cô cũng dần dần buông xuống.
Tiểu Bảo so với trong tưởng tượng của cô kiên cường hơn, năng lực thích ứng cũng tốt hơn.
Cô không lo lắng tâm trí cùng tiến độ học tập của nhóc có thể đuổi kịp bạn học cùng lớp hay không, cái cô lo lắng hơn là nhóc không tiếp thụ nổi đụng chạm của người khác hoặc nhóc không cùng bạn học chung sống tốt đẹp.
Không nghĩ tới, Tần Dĩ Duyệt sẽ trực tiếp hỏi cô ta.
Trợ giáo nhìn bà Hoàng một chút, khẽ cắn răng nói: "Bạn nhỏ Hạ Duy Phi hôm nay mới tới. Không quá vui vẻ nói chuyện. Bạn nhỏ Hoàng Tĩnh lại tương đối hoạt bát, liền chủ động cùng người bạn nhỏ Hạ Duy Phi nói chuyện phiếm. Hai người tựa hồ trò chuyện cũng không vui. Dưới lúc cô giáo chú ý đến. Liền xảy ra một ít xung đột tay chân, nhưng cô giáo rất nhanh liền tiến lên ngăn cản."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, "Như vậy tôi muốn biết một chút. Làm một vị trợ giảng, tại sao trước khi phụ huynh Hạ Duy Phi đến, cô lại để cho thằng bé đứng cô đơn ở một bên. Căn bản không quan tâm nó?"
Trợ giảng nhất thời cứng họng, không biết trả lời như thế nào.
"Cô cảm thấy nhà chúng tôi ở xa không thấy được, nên cô tùy thời có thể khinh thường đứa trẻ nhà tôi." Tần Dĩ Duyệt chuyển hướng sang Bà Hoàng, "Bà Hoàng, tôi nghĩ bà cũng có lo lắng ở phương diện này nhỉ? Nếu như hôm nay tôi so với bà đến sớm hơn. Tôi ôm con tôi, để cho bạn nhỏ Hoàng Tĩnh này một mình cô đơn đứng ở một bên, bị thương cũng không có người bôi thuốc cho nó. Bà chịu được sao?"
Bà Hoàng không hiểu Tần Dĩ Duyệt muốn nói cái gì, cũng không có trả lời.
Tần Dĩ Duyệt không có ý định nghe các cô đáp lại. Tiếp tục nói: "Hai đứa bé đánh nhau là chuyện thường xảy ra, người lớn một khi liên quan đến thì chuyện liền sẽ trở nên nghiêm trọng. Chuyện ngày hôm nay tôi không tính truy cứu, nếu lần sau lại để cho tôi gặp phải. Cũng đừng trách tôi không khách khí. Mọi người vào tới nơi này đi học, thì có nghĩa là bối cảnh đều không đơn giản, cho nên ai cũng đừng tùy tiện chọc ai."
Bà Hoàng không làm điều đó, lớn tiếng nói: "Cô đang uy hiếp tôi?"
Tần Dĩ Duyệt bình tĩnh nhìn bà ta, "Trước khi chuyện này phát sinh đến trình độ không cách nào vãn hồi, hãy đem những lời xấu xí bỏ đi, tránh cho đến lúc đó chuyện phát sinh càng khó giải quyết. Tôi nghĩ, như thế đối với mọi người đều tốt."
"Cô là cái thá gì, lại dám uy hiếp tôi? Cô biết chồng tôi là ai không?" Sau khi kết hôn không ai dám nói mấy lời như thế với bà ta cả.
Tần Dĩ Duyệt bất vi sở động*, mặt đầy phách lối, "Chồng bà là ai tôi không biết, nhưng tôi biết chồng tôi là ai."
Bất vi sở động: Không động tĩnh
Bà Hoàng không nghĩ tới thái độ Tần Dĩ Duyệt lại ngang ngược như vậy, đây là lần đầu tiên từ khi vào trường học tới nay bà ta gặp phải loại ngang ngược không sợ bà ta như thế này đó.
Tần Dĩ Duyệt không để ý đến phản ứng của bà Hoàng, chuyển hướng đến bé trai một mực rúc đầu trong ngực bà Hoàng, "Bạn học nhỏ Hoàng Tĩnh này, dì không có ý trách cứ con, sau này dì cũng rất hoan nghênh con cùng bạn Hạ Duy Phi thường xuyên lui tới, bạn ấy tính cách có chút hướng nội, dì nghĩ bạn ấy sẽ rất nguyện ý kết giao với người bạn tính tình sáng sủa như con đó."
Hoàng Tĩnh ngoài ý muốn nhìn Tần Dĩ Duyệt, ngây ngốc gật đầu một cái.
Tần Dĩ Duyệt vỗ nhẹ một cái sau lưng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không tình nguyện trượt xuống đầu gối Tần Dĩ Duyệt, ở trong ánh mắt kinh ngạc của bà Hoàng cùng Hoàng Tĩnh, đi tới nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Hoàng Tĩnh, sau đó lại nhanh chóng buông ra.
Trợ giáo nhìn một màn trước mắt này, cũng không biết nên nói cái gì.
Ban đầu cô ta cho rằng đây là tiết tấu muốn bức hiếp nhau, kết quả là ở thời điểm cô ta vẫn chưa nghĩ ra khuyên can ra sao, lại biến thành một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
**
Tần Dĩ Duyệt lái xe mang Tiểu Bảo trở về biệt thự, khi đó Hạ Kiều Yến đã về nhà.
Anh thấy trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo có máu ứ đọng, cũng không hỏi, "Đói không? Để cho thím Lưu dọn cơm."
"Tiểu Bảo chắc là đói bụng lắm." Tần Dĩ Duyệt sờ lên tóc mềm mại của Tiểu Bảo, " Bảo bối, đi rửa tay."
Tiểu Bảo bịch bịch bịch chạy vào phòng vệ sinh tầng một, nhanh chóng tự mình rửa tay thật sạch, lại chạy chậm trở lại ngồi vào bên cạnh Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến buồn cười nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Bác sĩ Tần, kỹ thuật thiên kim của em đúng là không tệ."
"Phải! Mỗi ngày cùng bệnh nhân và thân nhân họ đấu trí so dũng khí, điểm giải quyết chuyện bức hiếp này dư sức có thừa. Gây gổ giống như cạnh kỹ thi đấu vậy, khí tràng thua, trên cơ bản trận này liền thua một nửa. Không ngay lúc đầu hù dọa ở đối phương, sau đó làm sao còn có thể gây khó dễ cho đối phương được?"
"Em cảm thấy phụ huynh đứa trẻ khác cũng sẽ nghĩ giống em sao?"
"Chỉ cần bọn họ biết anh là bố Tiểu Bảo, bọn họ cũng sẽ không để cho con bọn họ đứng phía đối lập Tiểu Bảo. Dẫu sao thổ hào anh thế nhưng lại là một cây to mà mọi người đều rất muốn ôm đùi, thật vất vả mới có cái cơ hội, bọn họ còn không muốn lân la làm quen chắc?"
Hạ Kiều Yến thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toát ra tia sáng chói mắt, rất muốn sờ lên một cái, để lần nữa cảm nhận cảm giác kia trơn mềm kia.
Tần Dĩ Duyệt thấy ánh mắt sâu thẳm dị thường của anh, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, giống như chạy trốn ôm Tiểu Bảo chạy đến trong phòng ăn chờ thím Lưu mang thức ăn lên.
**
H7N7 truyền đi so với tưởng tượng của bọn họ càng nhanh càng mạnh hơn.
Ban vệ sinh mới vừa ban bố thông báo, các bệnh viện lớn cũng đã đầy ấp người.
Trước mắt đám người cảm mạo chủ yếu rải rác ở trên trẻ con và người già.
Hai đám người này phần lớn đều là sức miễn dịch hơi kém, lúc đổi mùa rất dễ dàng mắc bệnh, hơn nữa lần này virus cảm mạo đến nhiều, bọn họ rất dễ dàng trúng chiêu.
Bệnh viện của Tần Dĩ Duyệt cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên là môn phòng khám mỗi ngày cơ hồ 24 giờ luân phiên nhau, dùng hết khả năng chính diện nghênh chiến xâm nhập đợt bệnh cảm lần này.
Chỉ là bệnh viện bọn cô cũng đã có mấy ca bị chẩn đoán chính xác H7N7, trước mắt cũng thu vào ở trọng phòng bệnh quan sát.
Một khối này cần Tần Dĩ Duyệt cùng người trong khoa thay nhau phụ trách.
Như vậy tới nay cô trừ phải dẫn bệnh nhân ra, lại tăng lên trọng chứng phòng giám hộ bệnh nhân.
Những bệnh nhân này là cần 24 giờ uan sát, tùy thời chú ý đến độ phát triển bệnh tình của bọn họ.
Tần Dĩ Duyệt hận một ngày không thể thể chia ra mấy thân, nhưng tiếc là không thể nào.
Lúc có cấp cứu, cô cần chạy cấp cứu; lúc không cấp cứu, cô đang ở phòng làm việc hoặc là trong phòng bệnh hai bên chạy.
Công việc mặc dù bận rộn, nhưng tiết tấu công việc đã sớm thành thói quen rồi.
Khoảng thời gian này, Hạ Kiều Yến cơ bản cũng sẽ đưa đón cô đi làm.
Nếu như cô cần thức đêm, thì anh sẽ ở lúc một hai giờ đưa thức ăn khuya cho cô.
Hành động của Hạ Kiều Yến, khiến cho nhân viên y tế nữ toàn viện đều hâm mộ ghen tị muốn hỏng.
Tần Dĩ Duyệt đối với Hạ Kiều Yến cũng càng ngày càng không cách nào xem nhẹ.
Người đàn ông này thật lòng để cho người khác không thể không yêu.
Một mặt, cô làm hết sức để cho mình đưa vào trong công việc bận rộn, làm cho lòng mình bình tĩnh một chút; một mặt, cô lại rất muốn thường xuyên nhìn thấy Hạ Kiều Yến.
Lúc đang làm việc không có bận rộn mấy, cô sẽ không nhịn được ở trên mạng lục soát tin tức liên quan Hạ Kiều Yến, len lén gìn lại hình ảnh của anh.
Ngoài ra, để cho Tần Dĩ Duyệt cảm thấy đáng giá may mắn là, Tiểu Bảo đi học tựa như không khó khăn giống như trong tưởng tượng của cô.
Trừ ngày thứ đầu tiên phát sinh vụ đánh nhau ra, sau đó nửa tháng cũng không có chuyện thầy cô giáo hoặc là trợ giảng điện thoại đến cô, để cho lòng một mực căng ra của cô cũng dần dần buông xuống.
Tiểu Bảo so với trong tưởng tượng của cô kiên cường hơn, năng lực thích ứng cũng tốt hơn.
Cô không lo lắng tâm trí cùng tiến độ học tập của nhóc có thể đuổi kịp bạn học cùng lớp hay không, cái cô lo lắng hơn là nhóc không tiếp thụ nổi đụng chạm của người khác hoặc nhóc không cùng bạn học chung sống tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.