Chương 33: Buổi tối ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi
Hà Thẩm
11/08/2022
Ngay khi môi cô gần chạm đến thì đột nhiên một tiếng “phịch” vang lên, Phương Thanh Liên ngã sấp xuống từ trên xe lăn.
“Tối tôi sẽ về, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”
Sau khi Lục Kiến Thành nói với cô xong thì đẩy cô ra, chạy đến đỡ Phương Thanh Liên dậy: “Có đau không? Có bị thương ở đâu khóc?”
“Chân đau quá.”
Dáng vẻ Phương Thanh Liên ốm yếu, yếu ớt nói.
Lục Kiến Thành ôm cô ta lên xe lăn, sau đó ngồi xổm xuống, tự mình xoa mắt cá chân cho cô ta.
Hình ảnh này thật ngọt ngào nha!
Dù trái tim Nam Khuê có mạnh mẽ đến đâu cũng không đủ dũng cảm để nhìn tiếp.
Cô xoay người, không nhìn hai người thêm cái nào, trực tiếp đi về phía trước.
Đột nhiên cổ tay bị ai đó nắm lấy.
Lục Kiến Thành như “tên” lao đến trước mặt cô: “Nghe thấy lời tôi vừa nói không?”
“Nghe thấy thì sao? Không nghe thấy thì sao?”
“Vậy thì được, tôi nói lại một lần nữa, buổi tối ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.”
Nam Khuê đẩy tay anh ra, trực tiếp đi về phía trước.
Còn ngoan ngoãn ở nhà đợi anh? Dựa vào đâu chứ?
Lục Kiến Thành, tôi không phải là sủng vật để anh gọi đến thì đến bảo đi thì đi.
Dựa vào cái gì mà anh nói tôi chờ, tôi nhất định phải chờ chứ?
Buổi tối ba ngày kia, mỗi ngày cô đều ngồi ở sopha phòng khách đợi anh, đợi đến mức tim cũng lạnh.
Ròng rã ba ngày cũng không đợi được cái bóng của anh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Ngoan ngoãn?
Trước kia cô còn chưa đủ ngoan sao?
Hôm nay là thất tịch, anh có thể tìm “Chức Nữ”, vì sao cô lại không thể đi tìm một tiểu thịt tươi chứ?
Đã vậy cô càng không về nhà, cô càng muốn ra ngoài hơn.
“Đi theo cô ấy.” Lục Kiến Thành nhìn Lâm Tiêu, nghiêm túc nói.
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Lâm Tiêu nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy đến đi cùng Nam Khuê.
Lục Kiến Thành lại xoa bóp chân cho Phương Thanh Liên mấy lần rồi hỏi: “Đỡ đi chút nào không? Có muốn đến bệnh viện khám không?”
“Không cần đâu Kiến Thành, kĩ năng của anh rất chuyên nghiệp, em đã thoải mái hơn rồi, đã không đau nữa.”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục đi mua đồ rồi sao?” Phương Thanh Liên nhẹ nhàng hỏi.
Nhắc đến mua đồ, Lục Kiến Thành lập tức nghĩ đến hai chữ “chiến nhẫn” mà Phương Thanh Liên vừa trả lời.
Anh cau mày, nghiêm túc nhìn Phương Thanh Liên: “Em không nên lừa cô ấy chuyện quà tặng, cô ấy sẽ tưởng thật.”
“Anh nói nhẫn?” Phương Thanh Liên hỏi.
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Em phải biết rằng trước khi anh và cô ấy chính thức ly hôn, anh sẽ không hứa hẹn với em bất kỳ việc gì, cũng sẽ không mua nhẫn cho em, anh chỉ đồng ý với em một món trang sức, có thể là bất kỳ thứ gì, chỉ không thể là nhẫn.”
Nghe thấy lời Lục Kiến Thành, sắc mặt Phương Thanh Liên lập tức trắng bệch.
Cô ta cắn môi, đáng thương nhìn Lục Kiến Thành: “Em không có ý gì khác, em chỉ nghĩ hôm nay đã đến thì đi xem sớm hơn một chút thôi.”
“Thanh Liên, đừng tự cho bản thân thông minh.”
Phương Thanh Liên lập tức gật đầu: “Kiến Thành, em biết rồi, anh yên tâm đi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
“Một ngày anh và Nam Khuê chưa ly hôn thì cô ấy vẫn là vợ trên luật pháp của anh, hơn nữa em cũng không phải không biết quan hệ của cô ấy và ông nội, lùi một ngàn bước mà nói, cho dù tụi anh ly hôn thì anh cũng sẽ không mặc kệ cô ấy.”
“Đã ly hôn rồi anh còn muốn quản như thế nào nữa?” Phương Thanh Liên có chút tức giận, vốn đã từng là vợ chồng, nếu như sau khi ly hôn hai người này vẫn còn dây dưa thì cô ta còn có thể ngóc đầu dậy được nữa sao?
“Đến lúc đó rồi nói sau!”
Lâm Tiêu luôn đi theo Nam Khuê, cậu ta phát hiện Nam Khuê trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng trang sức vừa mới ra kia.
“Lấy nhẫn cô Phương và anh Lục mới xem ra đây, tôi muốn nhìn.” Nam Khuê nói thẳng.
Nhân viên lập tức mang một cái nhẫn ra.
Nam Khuê lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Bọn họ chỉ nhìn mình cái này? Không còn thứ khác sao?”
“À, không phải, bọn họ nhìn tất cả ba thứ.”
“Hai cái khác đâu? Lấy ra hết đi, tôi muốn xem.”
“Được, quý khách chờ một chút.” Nhân viên cười nói.
Ba chiếc nhẫn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Nam Khuê.
Không nhìn thì đúng là không biết, nhìn rồi mới giật mình, khẩu vị của Phương Thanh Liên cũng thật mạnh.
Ba cái nhẫn kim cương đều là loại mười mấy carat, kim cương to đến mức sáng mù mắt người khác.
Không biết ánh mắt của Lục Kiến Thành có vấn đề gì không mà lại thích một người hám giàu như Phương Thanh Liên.
Sau khi nghĩ vậy, đột nhiên Nam Khuê có chút đồng tình với anh.
“Được rồi, vậy lấy ba cái này đi, gói lại cho tôi.” Nam Khuê vung tay lên nói.
“Cái gì?”
Nhân viên lập tức kinh ngạc, mở to mắt nhìn Nam Khuê: “Tiểu thư, cô chắc chắn muốn lấy ba cái nhẫn này luôn sao?”
“Ừm, đều lấy.” Nam Khuê vô cùng nghiêm túc gật đầu nói.
Sau đó nhìn về phía Lâm Tiêu: “Quẹt thẻ thay ông chủ cậu đi!”
Lúc này Lâm Tiêu cũng kinh ngạc đến mức miệng sắp rơi xuống đất, cậu ta sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại được.
“Thiếu phu nhân, cô chắc chắn lấy cả ba chiếc nhẫn này sao?”
“Đúng vậy!” Nam Khuê chớp đôi mắt xinh đẹp, vô tội nói.
“Nhưng, cái này…” Vì quá kích động mà Lâm Tiêu trực tiếp nói lắp bắp: “Cái này… Cái này có ba cái đó!”
“Đúng vậy, tôi biết, hai ngày tôi đeo một cái khác, đồ trang sức khác, quần áo khác đeo nhẫn khác, không được sao?”
“Được được được.” Lâm Tiêu nói, sau đó kiên trì bổ sung một câu: “Nhưng mức tiền này tương đối lớn, tôi phải xin phép tổng giám đốc Lục trước.”
Nam Khuê thản nhiên nhìn cậu ta, sau đó rút một cái thẻ từ trong ví ra cho nhân viên: “Quẹt thẻ này đi!”
Sau khi nhân viên quẹt thẻ xong đã lập tức đóng gói ba chiếc nhẫn kim cương lại, sau đó cung kính đưa cho Nam Khuê.
Nam Khuê nhìn thoáng qua Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lập tức tiến lên nhận đồ.
Cùng lúc đó Lục Kiến Thành nhận được tin nhắn từ điện thoại, Nam Khuê quẹt thẻ, hơn nữa số tiền không hề nhỏ.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Nam Khuê dùng tiền của anh kể từ khi hai người kết hôn đến nay.
Lâm Tiêu cầm túi đi phía sau Nam Khuê, trong lòng run rẩy.
Nếu như cậu ta nhớ không lầm thì hãng trang sức kia rất đắt.
Ba chiếc nhẫn, hơn nữa còn là nhẫn kim cương lớn như vậy, cộng lại ít nhất cũng phải hơn mấy triệu.
Vậy mà thiếu phu nhân không thèm chớp mắt, trực tiếp quẹt thẻ.
Quan trọng là tấm thẻ đen kia, sao cậu ta cứ cảm thấy có chút quen mắt nhỉ?
Sau khi mua nhẫn xong, Nam Khuê đã đói không thể chịu được, đúng lúc ở dưới tầng có một nhà hàng, cô thấy nhà hàng kia được rất nhiều người đề cử.
Vì là đêm thất tịch nên người ở trong rất nhiều, đã sớm không còn chỗ.
Nam Khuê có chút thất vọng, đang định rời đi thì nhân viên trực máy nhìn cô: “Tiểu thư, đúng lúc có khách hủy bàn do có việc, phòng đó bây giờ đang trống, ngài có muốn đặt luôn không?”
“Được.”
Nam Khuê đi theo nhân viên đến phòng bao, cảnh bên trong thanh tịnh đẹp đẽ, còn có mùi hương thoang thoảng bên trong.
Đối diện cửa sổ là một cây cầu lớn, hôm nay trên cầu bật đèn, ánh đèn nhiều màu nhấp nháy, nhìn từ xa vô cùng lãng mạn, khó trách nhiều người lại đề cử nhà hàng này nhiều như vậy, thật đẹp.
Đồ ăn đầy đủ màu sắc và hương vị cũng nhanh chóng được mang lên.
Nhìn mỹ thực lại ngắm cảnh đẹp, tâm trạng của Nam Khuê tốt hơn nhiều.
Nhưng cô vừa quay đầu đã thấy Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên đang đi từ cửa vào.
“Tối tôi sẽ về, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”
Sau khi Lục Kiến Thành nói với cô xong thì đẩy cô ra, chạy đến đỡ Phương Thanh Liên dậy: “Có đau không? Có bị thương ở đâu khóc?”
“Chân đau quá.”
Dáng vẻ Phương Thanh Liên ốm yếu, yếu ớt nói.
Lục Kiến Thành ôm cô ta lên xe lăn, sau đó ngồi xổm xuống, tự mình xoa mắt cá chân cho cô ta.
Hình ảnh này thật ngọt ngào nha!
Dù trái tim Nam Khuê có mạnh mẽ đến đâu cũng không đủ dũng cảm để nhìn tiếp.
Cô xoay người, không nhìn hai người thêm cái nào, trực tiếp đi về phía trước.
Đột nhiên cổ tay bị ai đó nắm lấy.
Lục Kiến Thành như “tên” lao đến trước mặt cô: “Nghe thấy lời tôi vừa nói không?”
“Nghe thấy thì sao? Không nghe thấy thì sao?”
“Vậy thì được, tôi nói lại một lần nữa, buổi tối ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.”
Nam Khuê đẩy tay anh ra, trực tiếp đi về phía trước.
Còn ngoan ngoãn ở nhà đợi anh? Dựa vào đâu chứ?
Lục Kiến Thành, tôi không phải là sủng vật để anh gọi đến thì đến bảo đi thì đi.
Dựa vào cái gì mà anh nói tôi chờ, tôi nhất định phải chờ chứ?
Buổi tối ba ngày kia, mỗi ngày cô đều ngồi ở sopha phòng khách đợi anh, đợi đến mức tim cũng lạnh.
Ròng rã ba ngày cũng không đợi được cái bóng của anh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Ngoan ngoãn?
Trước kia cô còn chưa đủ ngoan sao?
Hôm nay là thất tịch, anh có thể tìm “Chức Nữ”, vì sao cô lại không thể đi tìm một tiểu thịt tươi chứ?
Đã vậy cô càng không về nhà, cô càng muốn ra ngoài hơn.
“Đi theo cô ấy.” Lục Kiến Thành nhìn Lâm Tiêu, nghiêm túc nói.
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Lâm Tiêu nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy đến đi cùng Nam Khuê.
Lục Kiến Thành lại xoa bóp chân cho Phương Thanh Liên mấy lần rồi hỏi: “Đỡ đi chút nào không? Có muốn đến bệnh viện khám không?”
“Không cần đâu Kiến Thành, kĩ năng của anh rất chuyên nghiệp, em đã thoải mái hơn rồi, đã không đau nữa.”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục đi mua đồ rồi sao?” Phương Thanh Liên nhẹ nhàng hỏi.
Nhắc đến mua đồ, Lục Kiến Thành lập tức nghĩ đến hai chữ “chiến nhẫn” mà Phương Thanh Liên vừa trả lời.
Anh cau mày, nghiêm túc nhìn Phương Thanh Liên: “Em không nên lừa cô ấy chuyện quà tặng, cô ấy sẽ tưởng thật.”
“Anh nói nhẫn?” Phương Thanh Liên hỏi.
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Em phải biết rằng trước khi anh và cô ấy chính thức ly hôn, anh sẽ không hứa hẹn với em bất kỳ việc gì, cũng sẽ không mua nhẫn cho em, anh chỉ đồng ý với em một món trang sức, có thể là bất kỳ thứ gì, chỉ không thể là nhẫn.”
Nghe thấy lời Lục Kiến Thành, sắc mặt Phương Thanh Liên lập tức trắng bệch.
Cô ta cắn môi, đáng thương nhìn Lục Kiến Thành: “Em không có ý gì khác, em chỉ nghĩ hôm nay đã đến thì đi xem sớm hơn một chút thôi.”
“Thanh Liên, đừng tự cho bản thân thông minh.”
Phương Thanh Liên lập tức gật đầu: “Kiến Thành, em biết rồi, anh yên tâm đi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
“Một ngày anh và Nam Khuê chưa ly hôn thì cô ấy vẫn là vợ trên luật pháp của anh, hơn nữa em cũng không phải không biết quan hệ của cô ấy và ông nội, lùi một ngàn bước mà nói, cho dù tụi anh ly hôn thì anh cũng sẽ không mặc kệ cô ấy.”
“Đã ly hôn rồi anh còn muốn quản như thế nào nữa?” Phương Thanh Liên có chút tức giận, vốn đã từng là vợ chồng, nếu như sau khi ly hôn hai người này vẫn còn dây dưa thì cô ta còn có thể ngóc đầu dậy được nữa sao?
“Đến lúc đó rồi nói sau!”
Lâm Tiêu luôn đi theo Nam Khuê, cậu ta phát hiện Nam Khuê trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng trang sức vừa mới ra kia.
“Lấy nhẫn cô Phương và anh Lục mới xem ra đây, tôi muốn nhìn.” Nam Khuê nói thẳng.
Nhân viên lập tức mang một cái nhẫn ra.
Nam Khuê lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Bọn họ chỉ nhìn mình cái này? Không còn thứ khác sao?”
“À, không phải, bọn họ nhìn tất cả ba thứ.”
“Hai cái khác đâu? Lấy ra hết đi, tôi muốn xem.”
“Được, quý khách chờ một chút.” Nhân viên cười nói.
Ba chiếc nhẫn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Nam Khuê.
Không nhìn thì đúng là không biết, nhìn rồi mới giật mình, khẩu vị của Phương Thanh Liên cũng thật mạnh.
Ba cái nhẫn kim cương đều là loại mười mấy carat, kim cương to đến mức sáng mù mắt người khác.
Không biết ánh mắt của Lục Kiến Thành có vấn đề gì không mà lại thích một người hám giàu như Phương Thanh Liên.
Sau khi nghĩ vậy, đột nhiên Nam Khuê có chút đồng tình với anh.
“Được rồi, vậy lấy ba cái này đi, gói lại cho tôi.” Nam Khuê vung tay lên nói.
“Cái gì?”
Nhân viên lập tức kinh ngạc, mở to mắt nhìn Nam Khuê: “Tiểu thư, cô chắc chắn muốn lấy ba cái nhẫn này luôn sao?”
“Ừm, đều lấy.” Nam Khuê vô cùng nghiêm túc gật đầu nói.
Sau đó nhìn về phía Lâm Tiêu: “Quẹt thẻ thay ông chủ cậu đi!”
Lúc này Lâm Tiêu cũng kinh ngạc đến mức miệng sắp rơi xuống đất, cậu ta sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại được.
“Thiếu phu nhân, cô chắc chắn lấy cả ba chiếc nhẫn này sao?”
“Đúng vậy!” Nam Khuê chớp đôi mắt xinh đẹp, vô tội nói.
“Nhưng, cái này…” Vì quá kích động mà Lâm Tiêu trực tiếp nói lắp bắp: “Cái này… Cái này có ba cái đó!”
“Đúng vậy, tôi biết, hai ngày tôi đeo một cái khác, đồ trang sức khác, quần áo khác đeo nhẫn khác, không được sao?”
“Được được được.” Lâm Tiêu nói, sau đó kiên trì bổ sung một câu: “Nhưng mức tiền này tương đối lớn, tôi phải xin phép tổng giám đốc Lục trước.”
Nam Khuê thản nhiên nhìn cậu ta, sau đó rút một cái thẻ từ trong ví ra cho nhân viên: “Quẹt thẻ này đi!”
Sau khi nhân viên quẹt thẻ xong đã lập tức đóng gói ba chiếc nhẫn kim cương lại, sau đó cung kính đưa cho Nam Khuê.
Nam Khuê nhìn thoáng qua Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lập tức tiến lên nhận đồ.
Cùng lúc đó Lục Kiến Thành nhận được tin nhắn từ điện thoại, Nam Khuê quẹt thẻ, hơn nữa số tiền không hề nhỏ.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Nam Khuê dùng tiền của anh kể từ khi hai người kết hôn đến nay.
Lâm Tiêu cầm túi đi phía sau Nam Khuê, trong lòng run rẩy.
Nếu như cậu ta nhớ không lầm thì hãng trang sức kia rất đắt.
Ba chiếc nhẫn, hơn nữa còn là nhẫn kim cương lớn như vậy, cộng lại ít nhất cũng phải hơn mấy triệu.
Vậy mà thiếu phu nhân không thèm chớp mắt, trực tiếp quẹt thẻ.
Quan trọng là tấm thẻ đen kia, sao cậu ta cứ cảm thấy có chút quen mắt nhỉ?
Sau khi mua nhẫn xong, Nam Khuê đã đói không thể chịu được, đúng lúc ở dưới tầng có một nhà hàng, cô thấy nhà hàng kia được rất nhiều người đề cử.
Vì là đêm thất tịch nên người ở trong rất nhiều, đã sớm không còn chỗ.
Nam Khuê có chút thất vọng, đang định rời đi thì nhân viên trực máy nhìn cô: “Tiểu thư, đúng lúc có khách hủy bàn do có việc, phòng đó bây giờ đang trống, ngài có muốn đặt luôn không?”
“Được.”
Nam Khuê đi theo nhân viên đến phòng bao, cảnh bên trong thanh tịnh đẹp đẽ, còn có mùi hương thoang thoảng bên trong.
Đối diện cửa sổ là một cây cầu lớn, hôm nay trên cầu bật đèn, ánh đèn nhiều màu nhấp nháy, nhìn từ xa vô cùng lãng mạn, khó trách nhiều người lại đề cử nhà hàng này nhiều như vậy, thật đẹp.
Đồ ăn đầy đủ màu sắc và hương vị cũng nhanh chóng được mang lên.
Nhìn mỹ thực lại ngắm cảnh đẹp, tâm trạng của Nam Khuê tốt hơn nhiều.
Nhưng cô vừa quay đầu đã thấy Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên đang đi từ cửa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.