Chương 313: Điên cuồng tìm cô
Hà Thẩm
15/09/2022
Nam Khuê ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Tiễn Nam.
Kể từ lần trước khi cô cố ý nói những lời tàn nhẫn đó, hai người đã rất lâu không gặp, thậm chí trên WeChat cũng không có bất kì lịch sử trò chuyện nào.
Chu Tiễn Nam đi lên phía trước, cẩn thận chỉ chỉ vào cái bàn bên cạnh: “Em qua đó ngồi chờ tôi một chút, tôi giải quyết xong sẽ tới tìm em.”
“Được.”
Nam Khuê gật đầu.
Nhưng mà cô vừa muốn rời đi thì tên đàn ông kia đã nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức rất mạnh làm Nam Khuê lập tức nhăn mày lại.
“Không đưa tiền thì không được đi.” Tên đàn ông kia ngang ngược vô lý nói.
Chu Tiễn Nam nhướng mi, ánh mắt lạnh như băng quét qua, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Bỏ ra.”
Tên đàn ông kia có chút kinh hãi trước ánh mắt này, nhưng khi nghĩ đến 500 tệ suýt lấy được, anh ta lập trở nên kiên định: “Cô ta làm bẩn quần áo của tôi, trừ khi đưa tiền, nếu không thì đừng hòng rời đi.”
Anh ta vừa nói xong lại nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Hoặc là, anh có thể thay cô ta đưa tiền cho tôi cũng được.”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Hừ lạnh một tiếng, Chu Tiễn Nam lập tức duỗi tay ra, cũng nắm lấy cổ tay của tên đàn ông kia.
Anh ấy mới chỉ bắt lấy cổ tay anh ta mà trong nháy mắt anh ta đã không chịu nổi đau, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo.
“Có bỏ ra không?”
“Bỏ, bỏ bỏ, aiz… anh bỏ tay ra trước đi, anh bỏ tôi ra, cánh tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi.” Tên đàn ông kia đau khổ cầu xin.
“Đừng giở trò, anh bỏ tay ra trước đi.” Chu Tiễn Nam lạnh lùng nói.
“Được, được, được, tôi đau chết đi được.”
Lần này, tên đàn ông kia mới nhanh nhẹn buông tay Nam Khuê ra.
“Ngồi sang bên đó chờ tôi.” Chu Tiễn Nam nói với Nam Khuê.
“Được, anh cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Mãi đến khi Nam Khuê đến ghế bên kia ngồi, Chu Tiễn Nam mới bỏ tay tên đàn ông kia ra.
Tên đàn ông lập tức đứng dậy: “Đừng dài dòng nữa, mau trả số tiền bạn anh nợ tôi đi.”
Chu Tiễn Nam khinh thường nhìn anh ta, đồng thời bình tĩnh, đâu vào đấy nói: “Tôi vừa thấy anh đột nhiên chạy tới làm đổ cà phê của cô ấy, cho nên cà phê mới bị bắn ra, bắn lên trên người anh.”
“Hơn nữa, cà phê cũng bị đổ vào người bạn tôi. Thế nên, người bồi thường không chỉ có cô ấy, mà ngược lại đánh lẽ phải là anh.”
Bị lộ chân tướng, mặt tên đàn ông kia vừa xanh vừa trắng.
Nhưng khi nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai và không có người ngoài, anh ta lập tức bạo dạn trở lại, điên cuồng hét lên: “Cái gì mà tôi chạy tới, mắt anh có bị sao không đấy, rõ ràng là cô ta đụng vào tôi, không nhìn thấy thì đừng nói bừa.”
Với một người như vậy, Chu Tiễn Nam cũng lười đấu khẩu với anh ta.
Anh ấy nhìn về phía quầy phục vụ, nhẹ nhàng nho nhã mở miệng: “Chào cô, ban nãy chuyện bạn tôi bị đụng, nhờ cô làm chứng hộ, ngoài ra, còn mong các cô phối hợp đem đoạn camera quay lại vừa rồi gửi cho tôi một bản, tôi sẽ liên lạc với cảnh sát.”
Cô gái ở quầy phục vụ nhìn thấy anh ấy đẹp trai như vậy thì lập tức tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, lập tức liên tục gật đầu.
“Vâng thưa anh, anh chờ một chút, tôi sẽ liên hệ với quản lý cửa hàng lập tức giúp anh xử lý.”
Ngay khi tên đàn ông kia nghe thấy việc mình làm có người chứng kiến, anh ta biết mình gặp bất lợi, lập tức không dám nói gì liền bỏ chạy luôn.
Quả thực là chạy trối chết, một câu giảo biện cũng không có.
Nhìn thấy tên đàn ông kia bỏ chạy, nhân viên lập tức hưng phấn hỏi: “Anh ơi, anh ta đã đi rồi, anh có muốn xem camera giám sát nữa không?”
“Đương nhiên, nhìn dáng vẻ của anh ta trông có vẻ là tên ăn vạ chuyên nghiệp, cứ đưa ảnh chụp anh ta đến cục cảnh sát lập hồ sơ, về sau có chuyện gì cũng tiện lấy.”
“Vâng thưa anh, anh suy xét thật chu đáo.”
“Thói quen nghề nghiệp thôi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Xử lý xong chuyện này, Chu Tiễn Nam mới đi về phía Nam Khuê: “Đợi lâu rồi nhỉ!”
“Không có, mới chỉ một lúc thôi.”
“Quần áo thế nào? Có cần đổi bộ khác không?”
Nam Khuê cúi đầu nhìn, đáp: “Chỉ bẩn có một chút thôi, tôi mới dùng khăn giấy ướt lau rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam, nếu hôm nay anh không ở đây, có lẽ tôi lại phải bỏ ra một số tiền vô bổ rồi.”
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lúc này anh ấy nhìn đồng hồ, đột nhiên hai người đồng thanh nói: “Sao anh/ em lại ở đây lúc này?”
Hai người cùng hỏi một câu, hỏi xong đều không nhịn được cười.
“Anh nói trước đi!” Nam Khuê nói.
“Được.” Anh gật đầu rồi giải thích: “Thực ra rất đơn giản, tôi vừa đi công tác về, sau khi trở về, tôi đã đi uống cà phê ở một số nơi nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, tôi nhớ vị cà phê ở đây nên muốn đến thử lại.”
Nhưng mà khi đến đây anh ấy mới biết.
Thật ra thứ anh ấy nhớ không phải hương vị nơi đây mà chính là người ở đây.
Bằng không, nhiều loại cà phê tuyệt hảo, cà phê hạng nhất sao đều không lọt vào mắt anh ấy?
Điều anh ấy nhớ, thực ra là người đã uống cà phê với anh ấy, là cô.
Chỉ là, những bí mật này, những yêu thương này sẽ không bao giờ có thể nói thành lời mà chỉ có thể giấu kín trong lòng, vĩnh viễn trở thành bí mật.
Nhưng trước khi đến, anh ấy chỉ muốn đi dạo một vòng, nhìn một lượt.
Cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô ở đây.
Không nghĩ là thật sự gặp được.
Điều này khiến anh ấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Còn em, không phải bây giờ đang là giờ làm việc sao? Sao lại xuống dưới này?”
Nam Khuê nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói dối: “Bây giờ không bận, với lại hôm qua tôi không ngủ được, thấy hơi buồn ngủ nên muốn mua một cốc cà phê để tỉnh táo tinh thần.”
Sau khi trò chuyện một lúc, cả hai cùng nhau đi lên.
Khi xuống thang máy, có lẽ vì quá buồn ngủ hoặc cơ thể quá suy nhược nên Nam Khuê bất ngờ loạng choạng suýt ngã xuống đất.
May mà có Chu Tiễn Nam nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô.
“Ngại quá, lại làm phiền anh rồi.”
“Có phải gần đây rất bận không? Tôi thấy thân thể em rất yếu ớt, sắc mặt cũng rất kém, để tôi đỡ em lên phía trước ngồi, em nghỉ ngơi chút đi đã.”
Tối hôm qua cô đã ngồi trên giường cả một đêm, không hề nằm xuống ngủ.
Cơ thể thực sự rất khó chịu, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Vì vậy, cô không từ chối.
“Được, vậy thì cảm ơn anh.”
Bởi vì ở gần cửa lấy thuốc trong đại sảnh, nên Chu Tiễn Nam đã đỡ Nam Khuê đến ghế trước cửa lấy thuốc ngồi.
Mới vừa ngồi xuống, Nam Khuê đã thấy xây xẩm mặt mày.
“Có vẻ hơi nghiêm trọng, để tôi đưa em đi gặp bác sĩ.”
Nam Khuê khuơ khuơ tay: “Không sao, chỉ là tối hôm qua mất ngủ, cả đêm không ngủ, cơ thể có hơi chịu không nổi thôi, tôi nghỉ ngơi một lúc là ổn.”
Nhìn thấy thái độ và giọng điệu kiên định của cô, Chu Tiễn Nam cũng không ép buộc nữa.
“Tôi chợp mắt một lúc.”
Nam Khuê nói xong liền nhắm mắt lại.
Có lẽ cô thật sự buồn ngủ và chóng mặt nên vừa nhắm mắt đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc ngủ, đầu cô cũng gục hết bên nọ sang bên kia, Nam Khuê ngủ cũng thấy không yên ổn lắm.
Chu Tiễn Nam nhìn thấy vậy, chung quy vẫn không đành lòng nên nhẹ nhàng đưa tay để đầu cô dựa trên vai anh ấy.
Nhưng mà không ngờ rằng, cảnh tượng này lại lọt vào mắt Lục Kiến Thành đang điên cuồng tìm kiếm Nam Khuê.
Kể từ lần trước khi cô cố ý nói những lời tàn nhẫn đó, hai người đã rất lâu không gặp, thậm chí trên WeChat cũng không có bất kì lịch sử trò chuyện nào.
Chu Tiễn Nam đi lên phía trước, cẩn thận chỉ chỉ vào cái bàn bên cạnh: “Em qua đó ngồi chờ tôi một chút, tôi giải quyết xong sẽ tới tìm em.”
“Được.”
Nam Khuê gật đầu.
Nhưng mà cô vừa muốn rời đi thì tên đàn ông kia đã nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức rất mạnh làm Nam Khuê lập tức nhăn mày lại.
“Không đưa tiền thì không được đi.” Tên đàn ông kia ngang ngược vô lý nói.
Chu Tiễn Nam nhướng mi, ánh mắt lạnh như băng quét qua, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Bỏ ra.”
Tên đàn ông kia có chút kinh hãi trước ánh mắt này, nhưng khi nghĩ đến 500 tệ suýt lấy được, anh ta lập trở nên kiên định: “Cô ta làm bẩn quần áo của tôi, trừ khi đưa tiền, nếu không thì đừng hòng rời đi.”
Anh ta vừa nói xong lại nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Hoặc là, anh có thể thay cô ta đưa tiền cho tôi cũng được.”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Hừ lạnh một tiếng, Chu Tiễn Nam lập tức duỗi tay ra, cũng nắm lấy cổ tay của tên đàn ông kia.
Anh ấy mới chỉ bắt lấy cổ tay anh ta mà trong nháy mắt anh ta đã không chịu nổi đau, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo.
“Có bỏ ra không?”
“Bỏ, bỏ bỏ, aiz… anh bỏ tay ra trước đi, anh bỏ tôi ra, cánh tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi.” Tên đàn ông kia đau khổ cầu xin.
“Đừng giở trò, anh bỏ tay ra trước đi.” Chu Tiễn Nam lạnh lùng nói.
“Được, được, được, tôi đau chết đi được.”
Lần này, tên đàn ông kia mới nhanh nhẹn buông tay Nam Khuê ra.
“Ngồi sang bên đó chờ tôi.” Chu Tiễn Nam nói với Nam Khuê.
“Được, anh cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Mãi đến khi Nam Khuê đến ghế bên kia ngồi, Chu Tiễn Nam mới bỏ tay tên đàn ông kia ra.
Tên đàn ông lập tức đứng dậy: “Đừng dài dòng nữa, mau trả số tiền bạn anh nợ tôi đi.”
Chu Tiễn Nam khinh thường nhìn anh ta, đồng thời bình tĩnh, đâu vào đấy nói: “Tôi vừa thấy anh đột nhiên chạy tới làm đổ cà phê của cô ấy, cho nên cà phê mới bị bắn ra, bắn lên trên người anh.”
“Hơn nữa, cà phê cũng bị đổ vào người bạn tôi. Thế nên, người bồi thường không chỉ có cô ấy, mà ngược lại đánh lẽ phải là anh.”
Bị lộ chân tướng, mặt tên đàn ông kia vừa xanh vừa trắng.
Nhưng khi nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai và không có người ngoài, anh ta lập tức bạo dạn trở lại, điên cuồng hét lên: “Cái gì mà tôi chạy tới, mắt anh có bị sao không đấy, rõ ràng là cô ta đụng vào tôi, không nhìn thấy thì đừng nói bừa.”
Với một người như vậy, Chu Tiễn Nam cũng lười đấu khẩu với anh ta.
Anh ấy nhìn về phía quầy phục vụ, nhẹ nhàng nho nhã mở miệng: “Chào cô, ban nãy chuyện bạn tôi bị đụng, nhờ cô làm chứng hộ, ngoài ra, còn mong các cô phối hợp đem đoạn camera quay lại vừa rồi gửi cho tôi một bản, tôi sẽ liên lạc với cảnh sát.”
Cô gái ở quầy phục vụ nhìn thấy anh ấy đẹp trai như vậy thì lập tức tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, lập tức liên tục gật đầu.
“Vâng thưa anh, anh chờ một chút, tôi sẽ liên hệ với quản lý cửa hàng lập tức giúp anh xử lý.”
Ngay khi tên đàn ông kia nghe thấy việc mình làm có người chứng kiến, anh ta biết mình gặp bất lợi, lập tức không dám nói gì liền bỏ chạy luôn.
Quả thực là chạy trối chết, một câu giảo biện cũng không có.
Nhìn thấy tên đàn ông kia bỏ chạy, nhân viên lập tức hưng phấn hỏi: “Anh ơi, anh ta đã đi rồi, anh có muốn xem camera giám sát nữa không?”
“Đương nhiên, nhìn dáng vẻ của anh ta trông có vẻ là tên ăn vạ chuyên nghiệp, cứ đưa ảnh chụp anh ta đến cục cảnh sát lập hồ sơ, về sau có chuyện gì cũng tiện lấy.”
“Vâng thưa anh, anh suy xét thật chu đáo.”
“Thói quen nghề nghiệp thôi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Xử lý xong chuyện này, Chu Tiễn Nam mới đi về phía Nam Khuê: “Đợi lâu rồi nhỉ!”
“Không có, mới chỉ một lúc thôi.”
“Quần áo thế nào? Có cần đổi bộ khác không?”
Nam Khuê cúi đầu nhìn, đáp: “Chỉ bẩn có một chút thôi, tôi mới dùng khăn giấy ướt lau rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam, nếu hôm nay anh không ở đây, có lẽ tôi lại phải bỏ ra một số tiền vô bổ rồi.”
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lúc này anh ấy nhìn đồng hồ, đột nhiên hai người đồng thanh nói: “Sao anh/ em lại ở đây lúc này?”
Hai người cùng hỏi một câu, hỏi xong đều không nhịn được cười.
“Anh nói trước đi!” Nam Khuê nói.
“Được.” Anh gật đầu rồi giải thích: “Thực ra rất đơn giản, tôi vừa đi công tác về, sau khi trở về, tôi đã đi uống cà phê ở một số nơi nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, tôi nhớ vị cà phê ở đây nên muốn đến thử lại.”
Nhưng mà khi đến đây anh ấy mới biết.
Thật ra thứ anh ấy nhớ không phải hương vị nơi đây mà chính là người ở đây.
Bằng không, nhiều loại cà phê tuyệt hảo, cà phê hạng nhất sao đều không lọt vào mắt anh ấy?
Điều anh ấy nhớ, thực ra là người đã uống cà phê với anh ấy, là cô.
Chỉ là, những bí mật này, những yêu thương này sẽ không bao giờ có thể nói thành lời mà chỉ có thể giấu kín trong lòng, vĩnh viễn trở thành bí mật.
Nhưng trước khi đến, anh ấy chỉ muốn đi dạo một vòng, nhìn một lượt.
Cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô ở đây.
Không nghĩ là thật sự gặp được.
Điều này khiến anh ấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Còn em, không phải bây giờ đang là giờ làm việc sao? Sao lại xuống dưới này?”
Nam Khuê nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói dối: “Bây giờ không bận, với lại hôm qua tôi không ngủ được, thấy hơi buồn ngủ nên muốn mua một cốc cà phê để tỉnh táo tinh thần.”
Sau khi trò chuyện một lúc, cả hai cùng nhau đi lên.
Khi xuống thang máy, có lẽ vì quá buồn ngủ hoặc cơ thể quá suy nhược nên Nam Khuê bất ngờ loạng choạng suýt ngã xuống đất.
May mà có Chu Tiễn Nam nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô.
“Ngại quá, lại làm phiền anh rồi.”
“Có phải gần đây rất bận không? Tôi thấy thân thể em rất yếu ớt, sắc mặt cũng rất kém, để tôi đỡ em lên phía trước ngồi, em nghỉ ngơi chút đi đã.”
Tối hôm qua cô đã ngồi trên giường cả một đêm, không hề nằm xuống ngủ.
Cơ thể thực sự rất khó chịu, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Vì vậy, cô không từ chối.
“Được, vậy thì cảm ơn anh.”
Bởi vì ở gần cửa lấy thuốc trong đại sảnh, nên Chu Tiễn Nam đã đỡ Nam Khuê đến ghế trước cửa lấy thuốc ngồi.
Mới vừa ngồi xuống, Nam Khuê đã thấy xây xẩm mặt mày.
“Có vẻ hơi nghiêm trọng, để tôi đưa em đi gặp bác sĩ.”
Nam Khuê khuơ khuơ tay: “Không sao, chỉ là tối hôm qua mất ngủ, cả đêm không ngủ, cơ thể có hơi chịu không nổi thôi, tôi nghỉ ngơi một lúc là ổn.”
Nhìn thấy thái độ và giọng điệu kiên định của cô, Chu Tiễn Nam cũng không ép buộc nữa.
“Tôi chợp mắt một lúc.”
Nam Khuê nói xong liền nhắm mắt lại.
Có lẽ cô thật sự buồn ngủ và chóng mặt nên vừa nhắm mắt đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc ngủ, đầu cô cũng gục hết bên nọ sang bên kia, Nam Khuê ngủ cũng thấy không yên ổn lắm.
Chu Tiễn Nam nhìn thấy vậy, chung quy vẫn không đành lòng nên nhẹ nhàng đưa tay để đầu cô dựa trên vai anh ấy.
Nhưng mà không ngờ rằng, cảnh tượng này lại lọt vào mắt Lục Kiến Thành đang điên cuồng tìm kiếm Nam Khuê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.