Chương 163: Hai người cùng lúc đến cứu Nam Khuê
Hà Thẩm
31/08/2022
“Nam Khuê!”
Sau khi hét lên, Chu Tiễn Nam lập tức chạy tới.
Đỗ Bằng cũng đi theo sau.
Thấy có người tới, mấy tên xung quanh thận trọng hơn chút nhưng vẫn mở miệng, bừa bãi nói: “Mấy người là ai? Tôi khuyên các người không nên nhúng tay vào việc riêng này, đây không phải là lúc để mấy người làm anh hùng.”
“Đỗ Bằng.” Chu Tiễn Nam hét lên một tiếng, ra hiệu cho cậu, ý tứ rất rõ ràng.
“Vâng, lão đại, anh cứ yên tâm.”
Chưa đến vài phút sau, mấy tên đàn ông kia đã nằm loạn xạ trên mặt đất.
Vì sợ hãi, Nam Khuê vẫn ở vị trí vừa rồi, cô ôm chặt lấy mình, giống như một con thỏ trắng đáng thương không nơi nương tựa, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô, bỗng thấy trái tim như bị đâm thủng, vô cùng đau đớn.
Cô đỏ hoe hai mắt, cuộn mình thành quả bóng nhỏ ôm lấy mình, toàn thân run rẩy.
Chu Tiễn Nam bước tới, đưa tay ra muốn kéo cô lên.
Đột nhiên, Nam Khuê run rẩy dữ dội, dùng sức muốn lùi về sau.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng vô tận sợ hãi.
Chu Tiễn Nam cũng hiểu, cô vì chuyện này mà trong lòng đã có chút bóng ma tâm lý.
Anh ngồi xổm xuống, đổi một cách khác, nhẹ nhàng nói: “Nam Khuê, em mở mắt ra xem, tôi là Chu Tiễn Nam, mấy tên đó đi rồi, tôi tới đây để cứu em.”
Chu Tiễn Nam?
Là anh ấy?
Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?
Nam Khuê có chút không tin.
Thấy cô nghi ngờ, Chu Tiễn Nam tiếp tục nghiêm túc giải thích: “Tôi đúng là Chu Tiễn Nam, nếu không thì cô cứ mở mắt ra xem thử.”
Lúc này, Nam Khuê mới nhẹ nhàng mở mắt, cô rất cẩn thận, đầu tiên chỉ mở he hé một chút, mãi đến khi chứng thực người trước mắt cô mới mở to hai mắt.
Rất nhanh, hai mắt cô mở thật to, vô cùng trong vắt, giống như thể vừa được vớt lên từ trên mặt nước.
Thấy cô chỉ mở to mắt không nói chuyện, Chu Tiễn Nam có chút lo lắng gọi: “Nam Khuê…”
Nhưng anh ấy chỉ vừa gọi cô một tiếng.
Đột nhiên, nước mắt Nam Khuê rơi xuống không báo trước, một giọt, hai giọt … rồi hết giọt này đến giọt khác.
“Hu hu hu…” Ngay sau đó, cô khóc lớn, khóc thành tiếng, làm càn khóc lóc: “Tôi sợ quá, tôi sợ muốn chết.”
“Cuối cùng anh cũng tới cứu tôi.”
Cô khóc, vươn tay ôm lấy Chu Tiễn Nam, cả người lao vào vòng tay anh.
Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh, cô dùng sức rất mạnh, như sợ anh sẽ bỏ cô ở lại.
“Bọn họ rất đáng sợ, tôi sợ lắm.”
“Cảm ơn anh đã tới cứu tôi!”
“Chu Tiễn Nam, cảm ơn anh, sao mỗi lần tôi gặp nguy hiểm đều gặp được anh chứ, nhất định là kiếp trước tôi đã cứu cả thế giới.”
Nam Khuê đang mặc sức phát tiết, chỉ có như vậy, cô mới hết sợ hãi, mới không nghĩ đến những chuyện mới xảy ra nữa.
“Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, tôi đưa cô về.”
Chu Tiễn Nam đứng dậy, bế cô lên.
“Được.”
Nhưng mà ngay lúc Chu Tiễn Nam vừa ôm Nam Khuê xoay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng trước mặt.
Anh nhìn hai người họ, đôi mắt như sắp phát ra lửa.
Trong nháy mắt, anh siết chặt nắm đấm lại, nếu không phải anh cố gắng khắc chế thì đã đấm lên mặt Chu Tiễn Nam rồi.
Tốt lắm, rất tốt.
Đây có phải là lý do tại sao cô trăm phương nghìn kế cự tuyệt anh, nhất quyết muốn trả lại vòng tay mà ông bà tặng cho cô không?
“Cho nên, đây là lý do em tự mình tới quán bar, sau đó gửi tin nhắn cho tôi, để tôi tự đến xem sao? Nam Khuê, em giỏi lắm, em giỏi lắm.” Lục Kiến Thành vừa nói vừa nghiến răng, anh vô cùng tức giận.
Nửa giờ trước, anh nhận được WeChat của cô, nội dung rất đơn giản, chỉ một câu.
“Tôi, tôi đang ở … quán bar.”
Lúc đó anh đang họp, cho nên đã mở tin nhắn thoại thành tin nhắn bình thường, nên đối với tin nhắn không đầu không đuôi này thấy rất nghi ngờ.
Nhưng anh cảm thấy nghi hoặc nên mới click vào nghe.
Khi phát hiện ra cô nói ra giọng nói này trong lúc say rượu, anh nhất thời rất lo lắng, lo lắng không biết cô làm sao về nhà được? Lo lắng rằng cô sẽ gặp nguy hiểm?
Anh còn chưa kịp kết thúc cuộc họp, liền trực tiếp lái xe tới đây.
Nhưng anh đã thấy gì?
Thấy được Chu Tiễn Nam ôm cô.
Cho nên, đây là mục đích của cô sao?
“Nam Khuê, sao em có thể làm vậy?” Hai mắt Lục Kiến Thành đỏ hoe nhìn cô, trong lòng càng thêm tức giận.
Càng không muốn thừa nhận đó là, anh cảm thấy cực kì ghen tuông.
Vào lúc đó, anh ta gần như phát điên, không nói một lời liền cướp lấy Nam Khuê từ tay Chu Tiễn Nam.
“Không, tôi không ……”
“Lục Kiến Thành, buông ra, anh buông tôi ra…”
Nam Khuê không muốn về với anh, cô kịch liệt phản kháng.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh chút nào, hơn nữa cô căn bản không biết sao Lục Kiến Thành lại xuất hiện ở đây?
Không phải anh đang đi tìm Phương Thanh Liên, không phải anh đang ở trên máy bay sao?
Nếu đã đi rồi thì còn chạy tới đây làm gì?
“Lục Kiến Thành, anh buông ra.”
Mặc cho Nam Khuê chống cự, Lục Kiến Thành vẫn ôm cô đi.
Cho đến khi bóng dáng hai người rời đi trước mắt, lẫn vào đám đông ồn ào, không còn thấy bóng dáng nữa, Đỗ Bằng mới lúng túng mở miệng: “Lão đại, sao lại vậy? Rõ ràng anh là người đến trước, sao lại để anh ta cướp người đi mất?”
Chu Tiễn Nam cảm thấy lồng ngực chua xót.
Tại sao ư?
Là bởi vì anh là chồng của Nam Khuê, còn anh ấy chỉ là một người bạn bình thường.
Chỉ cần lý do này là đủ rồi.
“Sau này cậu sẽ hiểu.” Chu Tiễn Nam nói.
Đặt Nam Khuê ở ghế sau, Lục Kiến Thành ngồi vào ghế lái, sau đó khóa chặt toàn bộ xe, hoàn toàn không cho Nam Khuê cơ hội chạy trốn.
Thực ra Nam Khuê cũng không còn sức để chạy nữa.
Vừa rồi là vì sợ hãi nên cô mới gượng dậy.
Khi xe nổ máy và mọi thứ yên tĩnh trở lại, chất cồn trong người lại một lần nữa lập tức chiếm lấy đầu óc cô.
Chẳng mấy chốc, cô lại choáng váng hết đầu.
Khi về đến nhà, Nam Khuê đã rất say.
Tuy nhiên, có một điều vẫn không thay đổi, cô vẫn kháng cự sự đụng chạm của Lục Kiến Thành.
Trên đường đi, Lục Kiến Thành nhận được một cuộc gọi từ Lâm Tiêu, cậu ấy đã kể cho anh nghe chi tiết những gì Nam Khuê đã trải qua trong quán bar.
Khi anh nghe nói cô bị vài người đàn ông vây hãm, đặc biệt nguy hiểm, anh hận không thể trực tiếp xé xác mấy tên đó ra làm từng mảnh.
Lập tức dặn dò Lâm Tiêu tìm người dạy dỗ mấy tên đó đàng hoàng.
Câu trả lời nhận được là: “Đã báo án rồi, những tên đó hiện bị giam giữ tại đồn cảnh sát.”
“Vậy thì theo hình phạt nặng nhất, có thể giam được bao lâu thì giam lại.” Lục Kiến Thành tức giận nói.
Đưa Nam Khuê về đến nhà, anh ngửi thấy mùi rượu khắp người cô liền đặt cô vào trong bồn tắm, sau đó xả nước ấm vào bồn.
Nghĩ đến cảnh cô tự mình chạy đến quán bar để uống rượu và suýt gặp nguy hiểm, anh liền giận sôi máu: “Nam Khuê, em thật là ngang ngạnh, còn dám một mình chạy đến quán bar, có nghĩ đến lúc gặp nguy hiểm thì làm thế nào không?”
Nam Khuê vẫn chưa tỉnh, cả người cứ mơ mơ màng màng.
Nghe thấy Lục Kiến Thành tức giận nói chuyện với cô, cô đột nhiên từ trong bồn tắm bò dậy, cái cằm nhỏ nhắn tựa vào thành bồn, chớp chớp mắt, đáng thương nói.
“Nguy hiểm? Nhưng đối với tôi…”
Cô say cười khờ khạo, ngón tay chỉ vào Lục Kiến Thành: “Anh mới chính là mối nguy hiểm lớn nhất của tôi, anh có biết không?”
Sau khi hét lên, Chu Tiễn Nam lập tức chạy tới.
Đỗ Bằng cũng đi theo sau.
Thấy có người tới, mấy tên xung quanh thận trọng hơn chút nhưng vẫn mở miệng, bừa bãi nói: “Mấy người là ai? Tôi khuyên các người không nên nhúng tay vào việc riêng này, đây không phải là lúc để mấy người làm anh hùng.”
“Đỗ Bằng.” Chu Tiễn Nam hét lên một tiếng, ra hiệu cho cậu, ý tứ rất rõ ràng.
“Vâng, lão đại, anh cứ yên tâm.”
Chưa đến vài phút sau, mấy tên đàn ông kia đã nằm loạn xạ trên mặt đất.
Vì sợ hãi, Nam Khuê vẫn ở vị trí vừa rồi, cô ôm chặt lấy mình, giống như một con thỏ trắng đáng thương không nơi nương tựa, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô, bỗng thấy trái tim như bị đâm thủng, vô cùng đau đớn.
Cô đỏ hoe hai mắt, cuộn mình thành quả bóng nhỏ ôm lấy mình, toàn thân run rẩy.
Chu Tiễn Nam bước tới, đưa tay ra muốn kéo cô lên.
Đột nhiên, Nam Khuê run rẩy dữ dội, dùng sức muốn lùi về sau.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng vô tận sợ hãi.
Chu Tiễn Nam cũng hiểu, cô vì chuyện này mà trong lòng đã có chút bóng ma tâm lý.
Anh ngồi xổm xuống, đổi một cách khác, nhẹ nhàng nói: “Nam Khuê, em mở mắt ra xem, tôi là Chu Tiễn Nam, mấy tên đó đi rồi, tôi tới đây để cứu em.”
Chu Tiễn Nam?
Là anh ấy?
Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?
Nam Khuê có chút không tin.
Thấy cô nghi ngờ, Chu Tiễn Nam tiếp tục nghiêm túc giải thích: “Tôi đúng là Chu Tiễn Nam, nếu không thì cô cứ mở mắt ra xem thử.”
Lúc này, Nam Khuê mới nhẹ nhàng mở mắt, cô rất cẩn thận, đầu tiên chỉ mở he hé một chút, mãi đến khi chứng thực người trước mắt cô mới mở to hai mắt.
Rất nhanh, hai mắt cô mở thật to, vô cùng trong vắt, giống như thể vừa được vớt lên từ trên mặt nước.
Thấy cô chỉ mở to mắt không nói chuyện, Chu Tiễn Nam có chút lo lắng gọi: “Nam Khuê…”
Nhưng anh ấy chỉ vừa gọi cô một tiếng.
Đột nhiên, nước mắt Nam Khuê rơi xuống không báo trước, một giọt, hai giọt … rồi hết giọt này đến giọt khác.
“Hu hu hu…” Ngay sau đó, cô khóc lớn, khóc thành tiếng, làm càn khóc lóc: “Tôi sợ quá, tôi sợ muốn chết.”
“Cuối cùng anh cũng tới cứu tôi.”
Cô khóc, vươn tay ôm lấy Chu Tiễn Nam, cả người lao vào vòng tay anh.
Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh, cô dùng sức rất mạnh, như sợ anh sẽ bỏ cô ở lại.
“Bọn họ rất đáng sợ, tôi sợ lắm.”
“Cảm ơn anh đã tới cứu tôi!”
“Chu Tiễn Nam, cảm ơn anh, sao mỗi lần tôi gặp nguy hiểm đều gặp được anh chứ, nhất định là kiếp trước tôi đã cứu cả thế giới.”
Nam Khuê đang mặc sức phát tiết, chỉ có như vậy, cô mới hết sợ hãi, mới không nghĩ đến những chuyện mới xảy ra nữa.
“Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, tôi đưa cô về.”
Chu Tiễn Nam đứng dậy, bế cô lên.
“Được.”
Nhưng mà ngay lúc Chu Tiễn Nam vừa ôm Nam Khuê xoay người lại đã thấy Lục Kiến Thành đứng trước mặt.
Anh nhìn hai người họ, đôi mắt như sắp phát ra lửa.
Trong nháy mắt, anh siết chặt nắm đấm lại, nếu không phải anh cố gắng khắc chế thì đã đấm lên mặt Chu Tiễn Nam rồi.
Tốt lắm, rất tốt.
Đây có phải là lý do tại sao cô trăm phương nghìn kế cự tuyệt anh, nhất quyết muốn trả lại vòng tay mà ông bà tặng cho cô không?
“Cho nên, đây là lý do em tự mình tới quán bar, sau đó gửi tin nhắn cho tôi, để tôi tự đến xem sao? Nam Khuê, em giỏi lắm, em giỏi lắm.” Lục Kiến Thành vừa nói vừa nghiến răng, anh vô cùng tức giận.
Nửa giờ trước, anh nhận được WeChat của cô, nội dung rất đơn giản, chỉ một câu.
“Tôi, tôi đang ở … quán bar.”
Lúc đó anh đang họp, cho nên đã mở tin nhắn thoại thành tin nhắn bình thường, nên đối với tin nhắn không đầu không đuôi này thấy rất nghi ngờ.
Nhưng anh cảm thấy nghi hoặc nên mới click vào nghe.
Khi phát hiện ra cô nói ra giọng nói này trong lúc say rượu, anh nhất thời rất lo lắng, lo lắng không biết cô làm sao về nhà được? Lo lắng rằng cô sẽ gặp nguy hiểm?
Anh còn chưa kịp kết thúc cuộc họp, liền trực tiếp lái xe tới đây.
Nhưng anh đã thấy gì?
Thấy được Chu Tiễn Nam ôm cô.
Cho nên, đây là mục đích của cô sao?
“Nam Khuê, sao em có thể làm vậy?” Hai mắt Lục Kiến Thành đỏ hoe nhìn cô, trong lòng càng thêm tức giận.
Càng không muốn thừa nhận đó là, anh cảm thấy cực kì ghen tuông.
Vào lúc đó, anh ta gần như phát điên, không nói một lời liền cướp lấy Nam Khuê từ tay Chu Tiễn Nam.
“Không, tôi không ……”
“Lục Kiến Thành, buông ra, anh buông tôi ra…”
Nam Khuê không muốn về với anh, cô kịch liệt phản kháng.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh chút nào, hơn nữa cô căn bản không biết sao Lục Kiến Thành lại xuất hiện ở đây?
Không phải anh đang đi tìm Phương Thanh Liên, không phải anh đang ở trên máy bay sao?
Nếu đã đi rồi thì còn chạy tới đây làm gì?
“Lục Kiến Thành, anh buông ra.”
Mặc cho Nam Khuê chống cự, Lục Kiến Thành vẫn ôm cô đi.
Cho đến khi bóng dáng hai người rời đi trước mắt, lẫn vào đám đông ồn ào, không còn thấy bóng dáng nữa, Đỗ Bằng mới lúng túng mở miệng: “Lão đại, sao lại vậy? Rõ ràng anh là người đến trước, sao lại để anh ta cướp người đi mất?”
Chu Tiễn Nam cảm thấy lồng ngực chua xót.
Tại sao ư?
Là bởi vì anh là chồng của Nam Khuê, còn anh ấy chỉ là một người bạn bình thường.
Chỉ cần lý do này là đủ rồi.
“Sau này cậu sẽ hiểu.” Chu Tiễn Nam nói.
Đặt Nam Khuê ở ghế sau, Lục Kiến Thành ngồi vào ghế lái, sau đó khóa chặt toàn bộ xe, hoàn toàn không cho Nam Khuê cơ hội chạy trốn.
Thực ra Nam Khuê cũng không còn sức để chạy nữa.
Vừa rồi là vì sợ hãi nên cô mới gượng dậy.
Khi xe nổ máy và mọi thứ yên tĩnh trở lại, chất cồn trong người lại một lần nữa lập tức chiếm lấy đầu óc cô.
Chẳng mấy chốc, cô lại choáng váng hết đầu.
Khi về đến nhà, Nam Khuê đã rất say.
Tuy nhiên, có một điều vẫn không thay đổi, cô vẫn kháng cự sự đụng chạm của Lục Kiến Thành.
Trên đường đi, Lục Kiến Thành nhận được một cuộc gọi từ Lâm Tiêu, cậu ấy đã kể cho anh nghe chi tiết những gì Nam Khuê đã trải qua trong quán bar.
Khi anh nghe nói cô bị vài người đàn ông vây hãm, đặc biệt nguy hiểm, anh hận không thể trực tiếp xé xác mấy tên đó ra làm từng mảnh.
Lập tức dặn dò Lâm Tiêu tìm người dạy dỗ mấy tên đó đàng hoàng.
Câu trả lời nhận được là: “Đã báo án rồi, những tên đó hiện bị giam giữ tại đồn cảnh sát.”
“Vậy thì theo hình phạt nặng nhất, có thể giam được bao lâu thì giam lại.” Lục Kiến Thành tức giận nói.
Đưa Nam Khuê về đến nhà, anh ngửi thấy mùi rượu khắp người cô liền đặt cô vào trong bồn tắm, sau đó xả nước ấm vào bồn.
Nghĩ đến cảnh cô tự mình chạy đến quán bar để uống rượu và suýt gặp nguy hiểm, anh liền giận sôi máu: “Nam Khuê, em thật là ngang ngạnh, còn dám một mình chạy đến quán bar, có nghĩ đến lúc gặp nguy hiểm thì làm thế nào không?”
Nam Khuê vẫn chưa tỉnh, cả người cứ mơ mơ màng màng.
Nghe thấy Lục Kiến Thành tức giận nói chuyện với cô, cô đột nhiên từ trong bồn tắm bò dậy, cái cằm nhỏ nhắn tựa vào thành bồn, chớp chớp mắt, đáng thương nói.
“Nguy hiểm? Nhưng đối với tôi…”
Cô say cười khờ khạo, ngón tay chỉ vào Lục Kiến Thành: “Anh mới chính là mối nguy hiểm lớn nhất của tôi, anh có biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.