Chương 178: Khắp người Nam Khuê đều vô cùng nóng
Hà Thẩm
31/08/2022
Phương Kiều vừa nói xong, Lục Kiến Thành liền bắn ánh mắt về phía anh ta.
Ánh mắt ấy giống như giếng cổ, mặt bình lặng không gợn sóng nhưng bên trong lại mãnh liệt cuộn trào.
Anh không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn Phương Kiều.
Nhưng trong lòng đã đặt ra vô vàn câu hỏi: Cãi nhau sao?
Nếu chỉ là cãi nhau thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là không phải cãi nhau, mà là ly hôn.
“Nông cạn.” Sau một hồi im lặng, Lục Kiến Thành nói: “Cậu nghĩ chỉ một chiếc vòng cổ hay vòng tay là có thể khiến cô ấy nguôi giận sao, cậu cho rằng phụ nữ ai cũng hám tiền hay sao.”
Phương Kiều sờ sờ chóp mũi, quyết định giữ im lặng.
Thật ra những người phụ nữ trước đây anh ta theo đuổi đều rất dễ dàng đổ gục, chẳng cần tặng gì cả, có khi chỉ là một bữa cơm và vài lời ngon tiếng ngọt là xong rồi.
Nếu có cãi nhau thì chỉ cần vài chiếc túi xách, hơn chút thì là một chiếc xe thể thao hoặc cùng lắm là một căn nhà là sẽ giải quyết xong.
Cho nên cũng không thể trách Phương Kiều, dù sao thì trong suy nghĩ của anh thì phụ nữ có thể dễ dàng dùng tiền thu phục.
“Anh Lục, em thấy anh khổ quá rồi, anh xem diễn một lúc như vậy, tìm nhiều người như vậy, còn có em phối hợp cùng với anh mà chỉ một cái hôn thôi người ta cũng không chịu.”
“Theo em thấy, anh cứ trực tiếp diễn vai tổng tài bá đạo, đi lên ôm chị ấy về nhà đóng cửa lại, qua một đêm là giải quyết xong.”
“Cậu không hiểu.” Lục Kiến Thành nói.
Nếu không ly hôn, anh còn có khả năng làm vậy.
Nhưng bây giờ hai người không còn là vợ chồng, nếu anh dùng vũ lực thì cô sẽ nghĩ gì về anh?
Trong lòng cô, anh sẽ chẳng khác mấy tên lưu manh là mấy.
“Haiz, được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, em cảm thấy chị dâu uống khá nhiều rượu rồi, lại còn là rượu mạnh, anh tốt nhất nên đi đưa chị ấy về đi.” Phương Kiều nói.
“Ừ.”
Lục Kiến Thành đẩy cửa đi ra ngoài.
Nam Khuê vừa mới rời khỏi phòng của Lục Kiến Thành liền đi về phòng các đồng nghiệp đang liên hoan.
Kết quả là khi cô bước vào, không còn ai trong phòng nữa.
“Dực Dực…” Nam Khuê vừa nhìn quanh phòng vừa gọi.
Nhưng mà không có ai trả lời cô.
Một lúc sau, có mấy người phục vụ vào nói rằng phòng này đã thanh toán xong, muốn mời cô rời đi để họ bắt đầu quét dọn.
Nam Khuê chỉ có thể rời đi, cô không còn nơi nào để đi liền ngồi xổm xuống bên ngoài phòng gọi điện thoại cho Tống Dực.
Khi lấy điện thoại di động ra, cô mới biết Tống Dực đã gọi cho mình mấy cuộc.
Lúc đó cô đang ở trong phòng bên Lục Kiến Thành, có lẽ vì quá ồn ào nên cô không nghe thấy có cuộc gọi đến.
Cô lập tức gọi lại, bên đầu kia Tống Dực không nghe máy.
Nam Khuê lại gọi thêm vài lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Nếu cô đoán không lầm, Tống Dực có lẽ đoán cô đã về nhà, gọi điện thoại cho cô cũng không được nên đã đi trước rồi.
“Thôi, tự mình đi về cũng được!”
Nam Khuê lẩm bẩm, cất điện thoại và bước ra ngoài.
Lúc này đầu cô đau kinh khủng, toàn thân nóng như lửa đốt, vừa đi vừa phải kéo quần áo.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy bức bối khắp người.
Trước đây khi chơi với đồng nghiệp, vì đa số là phụ nữ nên đều uống bia, tuy rằng có chút say nhưng đi ra ngoài gặp gió mạnh cũng tỉnh táo rất nhiều.
Lúc nãy cô bị Quý Dạ Bạch dọa một trận, cô cũng đã tỉnh táo không ít.
Nhưng sau đó cô lại bị ép uống một ly rượu nữa., mà ly rượu này khác các loại rượu kia, đây là ly rượu trắng nồng độ cao.
Nuốt xuống bụng, cô liền cảm thấy rất cay và khó uống.
Bây giờ cô cảm thấy đầu óc ngày càng nặng nề, toàn thân nóng ran và choáng váng, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Trong bụng như đang cuồn cuộn khó chịu, vừa nóng vừa khó chịu.
Cố gắng chống cự, cô đi ra cửa khách sạn với một ý nghĩ duy nhất là về nhà.
Ở đây rất nhiều loại người, cô phải nhanh chóng về nhà.
Nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cơ thể cô bây giờ quá khó chịu.
Nam Khuê vẫn đang cố gắng kiên trì, nhưng đi được vài bước, cô liền hoa hết mắt, cả người như không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng, cô chỉ có thể bám vào một cây cột ở sảnh khách sạn và miễn cưỡng dựa vào đó.
Lúc này Quý Dạ Bạch và trợ lý mới bước đến sảnh khách sạn, chuẩn bị rời đi.
Trợ lý liếc mắt một cái đã thấy Nam Khuê, lập tức nói: “Tổng giám đốc Quý, cô gái đó hình như uống nhiều rồi, phu nhân muốn anh đến để ý cô gái kia, giờ chúng ta có nên đưa cô ấy đi một đoạn không?”
Sở dĩ Quý Dạ Bạch ngoan ngoãn đến đây là vì mẹ anh đã yêu cầu trợ lý này đi theo và giám sát, muốn anh nhất định phải đến.
“Cậu tốt bụng như vậy từ bao giờ thế, nếu cậu muốn giúp thì tự mình giúp đi, đừng nói với tôi.” Quý Dạ Bạch lạnh nhạt nói.
Nói xong, anh bỏ đi, cũng không liếc mắt nhìn Nam Khuê lấy một cái.
Trợ lý: “……”
Nghỉ ngơi một chút, Nam Khuê lại bắt đầu bước ra ngoài.
Cô cực kỳ chóng mặt nên bước đi cũng lảo đảo.
Đột nhiên cô va phải Quý Dạ Bạch, Quý Dạ Bạch không ngờ cô lại đi đến trước mặt mình nên vô tình cũng đụng vào cô.
“Thật ngại quá.”
Nam Khuê xin lỗi theo bản năng sau đó lại tiếp tục đi.
Khi ra khỏi cửa, đáng lẽ cô phải dừng lại nhưng cô phát hiện hai chân không nghe theo đại não chỉ huy, cứ như vậy trực tiếp đi thẳng ra con đường trước khách sạn.
Đột nhiên có một chiếc ô tô chạy tới, trợ lý hoảng sợ hô to: “Cẩn thận!”
Nam Khuê chóng mặt đến mức không thể nhận ra, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Quý Dạ Bạch kéo lấy tay cô, kéo cô vào bên cạnh mình.
Trợ lý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đi đường mà không nhìn đường, cô muốn chết rồi sao.” Dù sao cũng là bác sĩ, Quý Dạ Bạch không thể thấy chết mà không cứu.
Sau khi kéo Nam Khuê về, anh ấy không nhịn được mà quát.
Thấy cô say đến mất ý thức, anh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô, hơn nữa ngửi thấy trên người cô toàn mùi rượu, ánh mắt anh ấy lại càng thêm ghét bỏ.
Trợ lý nhìn kỹ ánh mắt của anh, suy nghĩ xem có nên nói hay không.
Lúc này, Quý Dạ Bạch mở miệng, anh ấy chỉ vào Nam Khuê sau đó phân phó cho trợ lý: “Đưa cô ấy lên xe đi.”
“Hả?” Trợ lý có chút phản ứng không kịp.
Quý Dạ Bạch lạnh lùng liếc nhìn: “Chẳng lẽ cậu để tôi đích thân đỡ một tên say rượu lên xe?”
Lần này, cuối cùng trợ lý cũng có phản ứng, lập tức vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Quý, dạ được, anh yên tâm, để tôi đỡ cô ấy lên xe.”
Nam Khuê mặc dù say nhưng dù sao cô cũng nhẹ cân, nên trợ lý đưa cô vào xe cũng không khó khăn gì.
Sau đó cậu nhìn về phía Quý Dạ Bạch: “Tổng giám đốc Quý, mời.”
Quý Dạ Bạch đứng bên ngoài một lúc, rồi đột nhiên đưa tay ra phía cửa trước, giống như lấy cái gì đó từ trong tay tài xế.
Người trợ lý thắc mắc, sau đó liền thấy Quý Dạ Bạch xịt cồn lên người Nam Khuê.
Trợ lý: Tổng giám đốc Quý, như này có phải hơi quá rồi không.
Nếu cô gái này tỉnh dậy mà biết chuyện này thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Xịt xong, Quý Dạ Bạch vứt lọ cồn cho trợ lý.
Trợ lý nhận lấy, vừa định ngồi lên xe.
Đột nhiên, cánh cửa đóng lại, giọng nói lạnh lùng của Quý Dạ Bạch truyền đến: “Hơi chật, cậu tự mình bắt taxi về đi.”
“Tổng giám đốc Quý, anh cũng quá…quá vô tình rồi!” Chỉ còn lại trợ lý trong cơn gió hỗn độn.
Lúc này, Lục Kiến Thành từ trong đại sảnh điên cuồng chạy ra.
Khi nhìn thấy chiếc xe đã lái đi, đặc biệt là khi nhìn thấy biển số xe, ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống âm độ, hơi thở xung quanh người dường như có thể đem tất cả mọi người xung quanh đông cứng lại vậy.
Ánh mắt ấy giống như giếng cổ, mặt bình lặng không gợn sóng nhưng bên trong lại mãnh liệt cuộn trào.
Anh không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn Phương Kiều.
Nhưng trong lòng đã đặt ra vô vàn câu hỏi: Cãi nhau sao?
Nếu chỉ là cãi nhau thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là không phải cãi nhau, mà là ly hôn.
“Nông cạn.” Sau một hồi im lặng, Lục Kiến Thành nói: “Cậu nghĩ chỉ một chiếc vòng cổ hay vòng tay là có thể khiến cô ấy nguôi giận sao, cậu cho rằng phụ nữ ai cũng hám tiền hay sao.”
Phương Kiều sờ sờ chóp mũi, quyết định giữ im lặng.
Thật ra những người phụ nữ trước đây anh ta theo đuổi đều rất dễ dàng đổ gục, chẳng cần tặng gì cả, có khi chỉ là một bữa cơm và vài lời ngon tiếng ngọt là xong rồi.
Nếu có cãi nhau thì chỉ cần vài chiếc túi xách, hơn chút thì là một chiếc xe thể thao hoặc cùng lắm là một căn nhà là sẽ giải quyết xong.
Cho nên cũng không thể trách Phương Kiều, dù sao thì trong suy nghĩ của anh thì phụ nữ có thể dễ dàng dùng tiền thu phục.
“Anh Lục, em thấy anh khổ quá rồi, anh xem diễn một lúc như vậy, tìm nhiều người như vậy, còn có em phối hợp cùng với anh mà chỉ một cái hôn thôi người ta cũng không chịu.”
“Theo em thấy, anh cứ trực tiếp diễn vai tổng tài bá đạo, đi lên ôm chị ấy về nhà đóng cửa lại, qua một đêm là giải quyết xong.”
“Cậu không hiểu.” Lục Kiến Thành nói.
Nếu không ly hôn, anh còn có khả năng làm vậy.
Nhưng bây giờ hai người không còn là vợ chồng, nếu anh dùng vũ lực thì cô sẽ nghĩ gì về anh?
Trong lòng cô, anh sẽ chẳng khác mấy tên lưu manh là mấy.
“Haiz, được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, em cảm thấy chị dâu uống khá nhiều rượu rồi, lại còn là rượu mạnh, anh tốt nhất nên đi đưa chị ấy về đi.” Phương Kiều nói.
“Ừ.”
Lục Kiến Thành đẩy cửa đi ra ngoài.
Nam Khuê vừa mới rời khỏi phòng của Lục Kiến Thành liền đi về phòng các đồng nghiệp đang liên hoan.
Kết quả là khi cô bước vào, không còn ai trong phòng nữa.
“Dực Dực…” Nam Khuê vừa nhìn quanh phòng vừa gọi.
Nhưng mà không có ai trả lời cô.
Một lúc sau, có mấy người phục vụ vào nói rằng phòng này đã thanh toán xong, muốn mời cô rời đi để họ bắt đầu quét dọn.
Nam Khuê chỉ có thể rời đi, cô không còn nơi nào để đi liền ngồi xổm xuống bên ngoài phòng gọi điện thoại cho Tống Dực.
Khi lấy điện thoại di động ra, cô mới biết Tống Dực đã gọi cho mình mấy cuộc.
Lúc đó cô đang ở trong phòng bên Lục Kiến Thành, có lẽ vì quá ồn ào nên cô không nghe thấy có cuộc gọi đến.
Cô lập tức gọi lại, bên đầu kia Tống Dực không nghe máy.
Nam Khuê lại gọi thêm vài lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Nếu cô đoán không lầm, Tống Dực có lẽ đoán cô đã về nhà, gọi điện thoại cho cô cũng không được nên đã đi trước rồi.
“Thôi, tự mình đi về cũng được!”
Nam Khuê lẩm bẩm, cất điện thoại và bước ra ngoài.
Lúc này đầu cô đau kinh khủng, toàn thân nóng như lửa đốt, vừa đi vừa phải kéo quần áo.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy bức bối khắp người.
Trước đây khi chơi với đồng nghiệp, vì đa số là phụ nữ nên đều uống bia, tuy rằng có chút say nhưng đi ra ngoài gặp gió mạnh cũng tỉnh táo rất nhiều.
Lúc nãy cô bị Quý Dạ Bạch dọa một trận, cô cũng đã tỉnh táo không ít.
Nhưng sau đó cô lại bị ép uống một ly rượu nữa., mà ly rượu này khác các loại rượu kia, đây là ly rượu trắng nồng độ cao.
Nuốt xuống bụng, cô liền cảm thấy rất cay và khó uống.
Bây giờ cô cảm thấy đầu óc ngày càng nặng nề, toàn thân nóng ran và choáng váng, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Trong bụng như đang cuồn cuộn khó chịu, vừa nóng vừa khó chịu.
Cố gắng chống cự, cô đi ra cửa khách sạn với một ý nghĩ duy nhất là về nhà.
Ở đây rất nhiều loại người, cô phải nhanh chóng về nhà.
Nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cơ thể cô bây giờ quá khó chịu.
Nam Khuê vẫn đang cố gắng kiên trì, nhưng đi được vài bước, cô liền hoa hết mắt, cả người như không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng, cô chỉ có thể bám vào một cây cột ở sảnh khách sạn và miễn cưỡng dựa vào đó.
Lúc này Quý Dạ Bạch và trợ lý mới bước đến sảnh khách sạn, chuẩn bị rời đi.
Trợ lý liếc mắt một cái đã thấy Nam Khuê, lập tức nói: “Tổng giám đốc Quý, cô gái đó hình như uống nhiều rồi, phu nhân muốn anh đến để ý cô gái kia, giờ chúng ta có nên đưa cô ấy đi một đoạn không?”
Sở dĩ Quý Dạ Bạch ngoan ngoãn đến đây là vì mẹ anh đã yêu cầu trợ lý này đi theo và giám sát, muốn anh nhất định phải đến.
“Cậu tốt bụng như vậy từ bao giờ thế, nếu cậu muốn giúp thì tự mình giúp đi, đừng nói với tôi.” Quý Dạ Bạch lạnh nhạt nói.
Nói xong, anh bỏ đi, cũng không liếc mắt nhìn Nam Khuê lấy một cái.
Trợ lý: “……”
Nghỉ ngơi một chút, Nam Khuê lại bắt đầu bước ra ngoài.
Cô cực kỳ chóng mặt nên bước đi cũng lảo đảo.
Đột nhiên cô va phải Quý Dạ Bạch, Quý Dạ Bạch không ngờ cô lại đi đến trước mặt mình nên vô tình cũng đụng vào cô.
“Thật ngại quá.”
Nam Khuê xin lỗi theo bản năng sau đó lại tiếp tục đi.
Khi ra khỏi cửa, đáng lẽ cô phải dừng lại nhưng cô phát hiện hai chân không nghe theo đại não chỉ huy, cứ như vậy trực tiếp đi thẳng ra con đường trước khách sạn.
Đột nhiên có một chiếc ô tô chạy tới, trợ lý hoảng sợ hô to: “Cẩn thận!”
Nam Khuê chóng mặt đến mức không thể nhận ra, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Quý Dạ Bạch kéo lấy tay cô, kéo cô vào bên cạnh mình.
Trợ lý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đi đường mà không nhìn đường, cô muốn chết rồi sao.” Dù sao cũng là bác sĩ, Quý Dạ Bạch không thể thấy chết mà không cứu.
Sau khi kéo Nam Khuê về, anh ấy không nhịn được mà quát.
Thấy cô say đến mất ý thức, anh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô, hơn nữa ngửi thấy trên người cô toàn mùi rượu, ánh mắt anh ấy lại càng thêm ghét bỏ.
Trợ lý nhìn kỹ ánh mắt của anh, suy nghĩ xem có nên nói hay không.
Lúc này, Quý Dạ Bạch mở miệng, anh ấy chỉ vào Nam Khuê sau đó phân phó cho trợ lý: “Đưa cô ấy lên xe đi.”
“Hả?” Trợ lý có chút phản ứng không kịp.
Quý Dạ Bạch lạnh lùng liếc nhìn: “Chẳng lẽ cậu để tôi đích thân đỡ một tên say rượu lên xe?”
Lần này, cuối cùng trợ lý cũng có phản ứng, lập tức vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Quý, dạ được, anh yên tâm, để tôi đỡ cô ấy lên xe.”
Nam Khuê mặc dù say nhưng dù sao cô cũng nhẹ cân, nên trợ lý đưa cô vào xe cũng không khó khăn gì.
Sau đó cậu nhìn về phía Quý Dạ Bạch: “Tổng giám đốc Quý, mời.”
Quý Dạ Bạch đứng bên ngoài một lúc, rồi đột nhiên đưa tay ra phía cửa trước, giống như lấy cái gì đó từ trong tay tài xế.
Người trợ lý thắc mắc, sau đó liền thấy Quý Dạ Bạch xịt cồn lên người Nam Khuê.
Trợ lý: Tổng giám đốc Quý, như này có phải hơi quá rồi không.
Nếu cô gái này tỉnh dậy mà biết chuyện này thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Xịt xong, Quý Dạ Bạch vứt lọ cồn cho trợ lý.
Trợ lý nhận lấy, vừa định ngồi lên xe.
Đột nhiên, cánh cửa đóng lại, giọng nói lạnh lùng của Quý Dạ Bạch truyền đến: “Hơi chật, cậu tự mình bắt taxi về đi.”
“Tổng giám đốc Quý, anh cũng quá…quá vô tình rồi!” Chỉ còn lại trợ lý trong cơn gió hỗn độn.
Lúc này, Lục Kiến Thành từ trong đại sảnh điên cuồng chạy ra.
Khi nhìn thấy chiếc xe đã lái đi, đặc biệt là khi nhìn thấy biển số xe, ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống âm độ, hơi thở xung quanh người dường như có thể đem tất cả mọi người xung quanh đông cứng lại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.