Chương 159: Lục Kiến Thành, anh cố ý đuổi theo tôi sao?
Hà Thẩm
31/08/2022
“Sao anh lại lừa tôi?” Khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê phồng lên, vô cùng tức giận hỏi.
Hoắc Ti Yến thấy vậy thì rất hiểu chuyện mà rời đi trước.
“Em ngồi xuống trước đã.” Lục Kiến Thành nói.
So với Nam Khuê đang tức giận, anh lại vô cùng bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ đều không đáng để nhắc đến vậy.
Nhưng anh càng bình tĩnh thì Nam Khuê lại càng cảm thấy tức giận.
“Tôi không ngồi.”
Nam Khuê lắc đầu từ chối, tiếp tục truy hỏi: “Tôi muốn biết vì sao anh lại muốn lừa tôi.”
Cô hỏi xong, Lục Kiến Thành nâng mắt lên, đôi mắt đen như mực nhìn cô.
Một giây sau, anh nói nhỏ đáp án: “Sợ.”
Một chữ.
Chỉ có một chữ.
Nhưng một chữ này lại khiến Nam Khuê ngây người.
“Sao anh lại sợ? Anh sợ cái gì?” Nam Khuê không thể tin được mà hỏi.
Lục Kiến Thành đột nhiên đứng dậy, anh đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê, kéo cô đến một chỗ tương đối kín đáo trong khách sạn.
Lục Kiến Thành thở hắt ra một hơi, hai tay giữ bả vai gầy yếu của cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Vì anh sợ sau khi em biết sự thật sẽ xa lánh anh.”
Nam Khuê đẩy anh ra: “Vậy anh cũng không nên lừa tôi, anh như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm xa lánh anh thôi.”
“Anh có biết rằng tôi thật sự nghĩ bản thân mình mượn rượu phát điên, tùy tiện kéo một người xa lạ để qua đêm không, anh có biết tôi sợ đến mức nào không?”
“Tôi thậm chí còn nghĩ, may mà…”
Nói đến đây, Nam Khuê ý thức được gì đó mà lập tức dừng lại.
“May mắn cái gì?” Lục Kiến Thành hỏi đến cùng.
“Được rồi, không có gì.”
Nói xong cô hạ mắt xuống.
Thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, may mắn vì cô không kéo phải ai khác mà chính là anh.
Anh có biết lúc đó cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng như thế nào không?
“Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.” Nghĩ đến lời của Niệm Niệm, Nam Khuê hỏi.
“Em nói đi.”
“Chuyện đó…” Vừa mở miệng Nam Khuê đã cảm thấy ngại ngùng không muốn nói tiếp.
Nhưng vì muốn tìm hiểu rõ ràng nên cô vẫn lấy hết dũng khí mà nói: “Niệm Niệm nói anh cố ý đến Hải Nam tìm tôi, có đúng không?”
Không thể phủ nhận, lúc hỏi câu hỏi này, trong lòng cô vẫn có sự mong đợi.
Trong mấy giây chờ câu trả lời, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Rất khẩn trương.
Cũng vô cùng căng thẳng.
Anh sẽ trả lời như thế nào?
Đúng sao?
Hay là không phải?
Nam Khuê hỏi xong gần như nín thở chờ đáp án của anh.
Nghĩ đến chuyện mình thiếu chút nữa biến khéo thành vụng dọa cô, Lục Kiến Thành nhìn sang chỗ khác, trả lời: “Không phải, đúng lúc ở đây có công việc cần xử lí, Hoắc Ti Yến nói muốn tạo bất ngờ cho Lâm Niệm Sơ nên tụi anh đi cùng nhau.”
“Trùng hợp nên mới gặp em.”
Đáp án đã nói nhưng đây căn bản không phải là đáp án mà cô muốn.
Chút ánh sáng mới le lói trong lòng cô bỗng nhiên vụt tắt.
Trong lòng chỉ còn lại sự đắng chát.
Cô biết không nên ôm hi vọng, dù sao hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Nhưng làm sao bây giờ?
Vẫn cảm thấy trái tim buồn bực, thật khó chịu.
Ép bản thân phải điều chỉnh cảm xúc cho tốt, cô ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười: “Cảm ơn anh đã trả lời thật.”
“Bạn bè cùng nhau đi đúng là rất hợp lí, được rồi, tôi đã biết.”
Nói xong Nam Khuê nhanh chóng xoay người.
Sau đó cô kéo cửa, nhanh chóng chạy ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô sợ.
Sợ nếu như ở lại đó sẽ bộc lộ hết cảm xúc trong đáy lòng mình, sự thất vọng, sự cô đơn, sự khó chịu của cô.
Đến lúc đó có lẽ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt chế giễu mất.
Vốn chỉ là ra ngoài bình thường mà thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.
Cũng đúng, hai người đã ly hôn, đã sớm là cô đi cầu gỗ của mình, anh đi con đường sáng chói của anh.
Nam Khuê, mày đúng là đồ ngốc.
Đều đã ly hôn rồi mà mày còn mong chờ cái gì chứ?
Đến khách sạn, cô nhanh chóng thu dọn xong hành lí của mình rồi đi đến sân bay.
Mãi cho đến sân bay cô mới gọi điện thoại cho Lâm Niệm Sơ: “Niệm Niệm, thật xin lỗi, tớ đã đến sân bay rồi, tớ định hôm nay sẽ về.”
“Cái gì?” Lâm Niệm Sơ vô cùng bất ngờ: “Cậu mới đến đây có hai ngày, không phải đã nói mai mới về sao? Tớ đến tiễn cậu.”
“Không được.” Nam Khuê lắc đầu.
Sau đó cô nói tiếp: “Thật ra tớ biết công việc của cậu ở đoàn làm phim rất nhiều, cậu vì tớ mà cố ý nhờ người khác, chắc chắn mấy hôm tới cậu sẽ phải thức trắng quay phim, như vậy rất vất vả.”
“Hơn nữa…”
Nghĩ đến nguyên nhân phía sau, giọng nói của Nam Khuê rõ ràng thấp đi: “Tớ đã hỏi, anh ấy phủ nhận.”
“Anh ấy nói không phải, là Hoắc Ti Yến muốn tạo bất ngờ cho cậu, cho nên mới không nói trước cho cậu biết, anh ấy chỉ đi theo mà thôi.”
Lâm Niệm Sơ nghe xong, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.
Đều do cô ấy, nếu như không phải do cô ấy nói thì Khuê Khuê chắc chắn sẽ không đi hỏi, cô cũng sẽ không phải chịu thêm tổn thương như vậy.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, tớ…” Lâm Niệm Sơ muốn giải thích và an ủi cô.
Nói được một nửa lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Niệm Niệm, không sao, tớ biết cậu chỉ vì muốn tốt cho tớ, sao tớ lại trách cậu chứ?”
“Chỉ là bây giờ tớ không muốn gặp anh ấy, chờ cậu quay phim xong, lúc đó có nhiều thời gian hơn, chúng ta lại gặp nhau.”
Lâm Niệm Sơ không còn cách nào ngoài đồng ý: “Được, Khuê Khuê, cậu nhất định phải chú ý an toàn, ở bên đó phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Yên tâm đi, tớ biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Niệm Sơ buồn chán thở dài ra khỏi phòng ngủ.
“Sao vậy?” Hoắc Ti Yến hỏi.
“Lục Kiến Thành.” Lâm Niệm Sơ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu ta chọc gì em rồi?”
“Uổng công em nói đỡ cho anh ta, em cho rằng anh ta đuổi theo Khuê Khuê đến đây, cuối cùng thì sao? Căn bản không phải, người ta đi công tác, nhân tiện đến nơi này, trùng hợp gặp được Khuê Khuê.”
“Tra nam, đúng là tức chết em rồi.”
Lâm Niệm Sơ càng nói càng thấy bực bội.
Hoắc Ti Yến nghe xong thì ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Nhân tiện? Ai nói thế?”
“Chính miệng anh ta nói với Khuê Khuê!”
Hoắc Ti Yến lắc đầu, lập tức nói: “Không có chuyện đó, rõ ràng cậu ấy vì muốn đuổi theo Nam Khuê nên mới đến đây.”
“Được rồi, một chữ của mấy người em cũng không dám tin.”
“Anh thề.” Hoắc Ti Yến nghiêm túc nói: “Lục Kiến Thành thật sự theo đuổi Nam Khuê, là đặc biệt đến chứ không phải tiện đường.”
“Được rồi.” Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Bây giờ quan tâm đến mấy chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, Khuê Khuê đã về rồi.”
“Về rồi? Khi nào?”
“Vừa mới đây.”
Hoắc Ti Yến lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành: “Có một tin xấu muốn báo cho cậu biết, vợ cũ của cậu đã bay về rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Lục Kiến Thành hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, anh vô cùng kinh ngạc.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức gọi điện cho Nam Khuê, nhưng Nam Khuê đã sớm tắt điện thoại.
Máy bay lao thẳng vào mây xanh, Nam Khuê nhắm mắt lại, vùi cả người vào ghế ngồi.
Hành trình kéo dài hai tiếng nhanh chóng kết thúc, vì trên đường không nghỉ ngơi tốt nên sau khi về nhà, Nam Khuê tùy tiện ăn một bát mỳ tôm rồi đi nghỉ ngơi.
Mãi đến khi tiếng chuông cửa điên cuồng vang lên.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ tốt, cô đã ngủ được bốn tiếng rồi sao?
Chuông cửa vẫn điên cuồng vang lên, một lần lại một lần, vô cùng ồn ào.
Chắc chắn sẽ không phải Niệm Niệm, là ai vậy?
Nam Khuê kéo tấm thân mệt mỏi đi mở cửa.
Khi thấy người đứng bên ngoài, cô lập tức ngẩn người, toàn thân như hóa đá.
Hoắc Ti Yến thấy vậy thì rất hiểu chuyện mà rời đi trước.
“Em ngồi xuống trước đã.” Lục Kiến Thành nói.
So với Nam Khuê đang tức giận, anh lại vô cùng bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ đều không đáng để nhắc đến vậy.
Nhưng anh càng bình tĩnh thì Nam Khuê lại càng cảm thấy tức giận.
“Tôi không ngồi.”
Nam Khuê lắc đầu từ chối, tiếp tục truy hỏi: “Tôi muốn biết vì sao anh lại muốn lừa tôi.”
Cô hỏi xong, Lục Kiến Thành nâng mắt lên, đôi mắt đen như mực nhìn cô.
Một giây sau, anh nói nhỏ đáp án: “Sợ.”
Một chữ.
Chỉ có một chữ.
Nhưng một chữ này lại khiến Nam Khuê ngây người.
“Sao anh lại sợ? Anh sợ cái gì?” Nam Khuê không thể tin được mà hỏi.
Lục Kiến Thành đột nhiên đứng dậy, anh đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê, kéo cô đến một chỗ tương đối kín đáo trong khách sạn.
Lục Kiến Thành thở hắt ra một hơi, hai tay giữ bả vai gầy yếu của cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Vì anh sợ sau khi em biết sự thật sẽ xa lánh anh.”
Nam Khuê đẩy anh ra: “Vậy anh cũng không nên lừa tôi, anh như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm xa lánh anh thôi.”
“Anh có biết rằng tôi thật sự nghĩ bản thân mình mượn rượu phát điên, tùy tiện kéo một người xa lạ để qua đêm không, anh có biết tôi sợ đến mức nào không?”
“Tôi thậm chí còn nghĩ, may mà…”
Nói đến đây, Nam Khuê ý thức được gì đó mà lập tức dừng lại.
“May mắn cái gì?” Lục Kiến Thành hỏi đến cùng.
“Được rồi, không có gì.”
Nói xong cô hạ mắt xuống.
Thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, may mắn vì cô không kéo phải ai khác mà chính là anh.
Anh có biết lúc đó cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng như thế nào không?
“Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.” Nghĩ đến lời của Niệm Niệm, Nam Khuê hỏi.
“Em nói đi.”
“Chuyện đó…” Vừa mở miệng Nam Khuê đã cảm thấy ngại ngùng không muốn nói tiếp.
Nhưng vì muốn tìm hiểu rõ ràng nên cô vẫn lấy hết dũng khí mà nói: “Niệm Niệm nói anh cố ý đến Hải Nam tìm tôi, có đúng không?”
Không thể phủ nhận, lúc hỏi câu hỏi này, trong lòng cô vẫn có sự mong đợi.
Trong mấy giây chờ câu trả lời, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Rất khẩn trương.
Cũng vô cùng căng thẳng.
Anh sẽ trả lời như thế nào?
Đúng sao?
Hay là không phải?
Nam Khuê hỏi xong gần như nín thở chờ đáp án của anh.
Nghĩ đến chuyện mình thiếu chút nữa biến khéo thành vụng dọa cô, Lục Kiến Thành nhìn sang chỗ khác, trả lời: “Không phải, đúng lúc ở đây có công việc cần xử lí, Hoắc Ti Yến nói muốn tạo bất ngờ cho Lâm Niệm Sơ nên tụi anh đi cùng nhau.”
“Trùng hợp nên mới gặp em.”
Đáp án đã nói nhưng đây căn bản không phải là đáp án mà cô muốn.
Chút ánh sáng mới le lói trong lòng cô bỗng nhiên vụt tắt.
Trong lòng chỉ còn lại sự đắng chát.
Cô biết không nên ôm hi vọng, dù sao hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Nhưng làm sao bây giờ?
Vẫn cảm thấy trái tim buồn bực, thật khó chịu.
Ép bản thân phải điều chỉnh cảm xúc cho tốt, cô ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười: “Cảm ơn anh đã trả lời thật.”
“Bạn bè cùng nhau đi đúng là rất hợp lí, được rồi, tôi đã biết.”
Nói xong Nam Khuê nhanh chóng xoay người.
Sau đó cô kéo cửa, nhanh chóng chạy ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô sợ.
Sợ nếu như ở lại đó sẽ bộc lộ hết cảm xúc trong đáy lòng mình, sự thất vọng, sự cô đơn, sự khó chịu của cô.
Đến lúc đó có lẽ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt chế giễu mất.
Vốn chỉ là ra ngoài bình thường mà thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.
Cũng đúng, hai người đã ly hôn, đã sớm là cô đi cầu gỗ của mình, anh đi con đường sáng chói của anh.
Nam Khuê, mày đúng là đồ ngốc.
Đều đã ly hôn rồi mà mày còn mong chờ cái gì chứ?
Đến khách sạn, cô nhanh chóng thu dọn xong hành lí của mình rồi đi đến sân bay.
Mãi cho đến sân bay cô mới gọi điện thoại cho Lâm Niệm Sơ: “Niệm Niệm, thật xin lỗi, tớ đã đến sân bay rồi, tớ định hôm nay sẽ về.”
“Cái gì?” Lâm Niệm Sơ vô cùng bất ngờ: “Cậu mới đến đây có hai ngày, không phải đã nói mai mới về sao? Tớ đến tiễn cậu.”
“Không được.” Nam Khuê lắc đầu.
Sau đó cô nói tiếp: “Thật ra tớ biết công việc của cậu ở đoàn làm phim rất nhiều, cậu vì tớ mà cố ý nhờ người khác, chắc chắn mấy hôm tới cậu sẽ phải thức trắng quay phim, như vậy rất vất vả.”
“Hơn nữa…”
Nghĩ đến nguyên nhân phía sau, giọng nói của Nam Khuê rõ ràng thấp đi: “Tớ đã hỏi, anh ấy phủ nhận.”
“Anh ấy nói không phải, là Hoắc Ti Yến muốn tạo bất ngờ cho cậu, cho nên mới không nói trước cho cậu biết, anh ấy chỉ đi theo mà thôi.”
Lâm Niệm Sơ nghe xong, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.
Đều do cô ấy, nếu như không phải do cô ấy nói thì Khuê Khuê chắc chắn sẽ không đi hỏi, cô cũng sẽ không phải chịu thêm tổn thương như vậy.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, tớ…” Lâm Niệm Sơ muốn giải thích và an ủi cô.
Nói được một nửa lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Niệm Niệm, không sao, tớ biết cậu chỉ vì muốn tốt cho tớ, sao tớ lại trách cậu chứ?”
“Chỉ là bây giờ tớ không muốn gặp anh ấy, chờ cậu quay phim xong, lúc đó có nhiều thời gian hơn, chúng ta lại gặp nhau.”
Lâm Niệm Sơ không còn cách nào ngoài đồng ý: “Được, Khuê Khuê, cậu nhất định phải chú ý an toàn, ở bên đó phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Yên tâm đi, tớ biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Niệm Sơ buồn chán thở dài ra khỏi phòng ngủ.
“Sao vậy?” Hoắc Ti Yến hỏi.
“Lục Kiến Thành.” Lâm Niệm Sơ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu ta chọc gì em rồi?”
“Uổng công em nói đỡ cho anh ta, em cho rằng anh ta đuổi theo Khuê Khuê đến đây, cuối cùng thì sao? Căn bản không phải, người ta đi công tác, nhân tiện đến nơi này, trùng hợp gặp được Khuê Khuê.”
“Tra nam, đúng là tức chết em rồi.”
Lâm Niệm Sơ càng nói càng thấy bực bội.
Hoắc Ti Yến nghe xong thì ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Nhân tiện? Ai nói thế?”
“Chính miệng anh ta nói với Khuê Khuê!”
Hoắc Ti Yến lắc đầu, lập tức nói: “Không có chuyện đó, rõ ràng cậu ấy vì muốn đuổi theo Nam Khuê nên mới đến đây.”
“Được rồi, một chữ của mấy người em cũng không dám tin.”
“Anh thề.” Hoắc Ti Yến nghiêm túc nói: “Lục Kiến Thành thật sự theo đuổi Nam Khuê, là đặc biệt đến chứ không phải tiện đường.”
“Được rồi.” Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Bây giờ quan tâm đến mấy chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, Khuê Khuê đã về rồi.”
“Về rồi? Khi nào?”
“Vừa mới đây.”
Hoắc Ti Yến lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành: “Có một tin xấu muốn báo cho cậu biết, vợ cũ của cậu đã bay về rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Lục Kiến Thành hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, anh vô cùng kinh ngạc.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức gọi điện cho Nam Khuê, nhưng Nam Khuê đã sớm tắt điện thoại.
Máy bay lao thẳng vào mây xanh, Nam Khuê nhắm mắt lại, vùi cả người vào ghế ngồi.
Hành trình kéo dài hai tiếng nhanh chóng kết thúc, vì trên đường không nghỉ ngơi tốt nên sau khi về nhà, Nam Khuê tùy tiện ăn một bát mỳ tôm rồi đi nghỉ ngơi.
Mãi đến khi tiếng chuông cửa điên cuồng vang lên.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ tốt, cô đã ngủ được bốn tiếng rồi sao?
Chuông cửa vẫn điên cuồng vang lên, một lần lại một lần, vô cùng ồn ào.
Chắc chắn sẽ không phải Niệm Niệm, là ai vậy?
Nam Khuê kéo tấm thân mệt mỏi đi mở cửa.
Khi thấy người đứng bên ngoài, cô lập tức ngẩn người, toàn thân như hóa đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.