Chương 580: Thật ra ghen tị muốn chết (4)
Hà Thẩm
20/10/2022
”Hôm nay con trở về khiến cha rất vui.”
”Mau đến thăm mẹ con đi, nói chuyện với bà ấy, nếu bà ấy biết con về thì chắc chắn sẽ rất vui.”
Nói đến câu sau, giọng Lục Minh Bác đã trở nên nghẹn ngào.
Lục Kiến Thành nâng tay lên vỗ vai ông.
”Cha, con đã về rồi, con của hai người đã về rồi.”
”Sau này con sẽ gánh vác những gì con nên gánh vác, cha không cần một mình gánh chịu mọi thứ nữa.”
Dứt lời anh đi về phía Vân Thư.
Mặc dù đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều, cũng đã đoán trước rất nhiều lần.
Nhưng khi thật sự thấy Vân Thư yên lặng nằm trên giường không nói một lời, hai mắt Lục Kiến Thành lập tức đỏ bừng.
Đây là mẹ của anh.
Cho dù là lúc nào cũng sẽ bảo vệ anh, sẽ che mưa che gió cho anh, một mình bảo vệ anh.
Bà là một người kiêu ngạo như thế nào chứ?
Nhưng bây giờ bà lại không nhúc nhích nằm trên giường bệnh.
Không có ý thức, cũng không còn cảm thấy vui sướng giận buồn nữa.
Lục Kiến Thành đưa tay nắm lấy tay Vân Thư đặt lên mặt mình.
“Mẹ, mẹ cảm nhận một chút đi, mẹ xem, con là Kiến Thành, con về rồi.”
”Đã lâu không gặp, chắc mẹ nhớ con lắm đúng không?”
”Mẹ, một tháng nữa Khuê Khuê sẽ sinh rồi, chúng con đã hỏi bác sĩ, là con gái, không phải mẹ vẫn luôn muốn một cháu gái sao? Còn có cha nữa, nửa năm nay cha vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ, vừa chăm mẹ vừa quản lí công ty, cha già đi nhiều rồi, nhưng cha vẫn yêu mẹ như cũ.”
”Mẹ, nếu như mẹ nghe được lời con nói thì mẹ nhất định đừng từ bỏ, có được không? Chờ mẹ tỉnh lại rồi, một nhà chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
Đúng lúc này Lục Minh Bác đột nhiên trở nên kích động: ”Kiến Thành, cha thấy ngón tay mẹ con vừa nhúc nhích.”
”Con mau nói tiếp đi, đừng dừng lại, cha đi tìm bác sĩ.”
Nói rồi Lục Minh Bác nhanh chóng đi ra ngoài.
Bác sĩ nhanh chóng đến, sau khi kiểm tra cẩn thận, hóa ra ngón tay Vân Thư thật sự đã cử động.
Lúc này mọi người đều vô cùng vui vẻ.
”Bác sĩ, vậy có nghĩa là mẹ tôi có hi vọng tỉnh lại sao?”
”Đúng, đây là một tin rất tốt, có lẽ do liệu pháp mới mà cha cậu đưa mẹ cậu đi làm đã có hiệu quả, cũng có thể do cậu trở về đã kích thích mẹ cậu, càng có khả năng là do cả hai chuyện này.”
”Nhưng cho dù thế nào thì đây đều là tin rất tốt, cho nên chúng ta càng không thể từ bỏ, thế giới này thật sự có kì tích.”
Bác sĩ nhiệt tình cổ vũ Lục Minh Bác và Lục Kiến Thành.
Lúc ra về, dù vết thương rất đau nhưng trong lòng Lục Kiến Thành lại vô cùng vui vẻ.
Anh về đến nhà đã là chín giờ tối.
Lục Kiến Thành vừa đến phòng khách thì Niệm Khanh và Tư Mặc đã chạy đến: ”Cha.”
”Sao muộn thế này rồi mà hai đứa vẫn chưa đi ngủ?” Lục Kiến Thành ôm hai đứa bé lên.
”Cha cũng biết đã muộn rồi sao? Vì sao bây giờ cha mới về? Cha có biết mẹ vẫn luôn đợi cha không?”
Lục Kiến Thành nhìn quanh phòng khách một vòng rồi hỏi: ”Vậy mẹ con đâu?”
”Mẹ vừa đi lên tầng, chú Trần Tranh nói mẹ không thể thức đêm, thuyết phục rất lâu mẹ mới lên tầng, nhưng con và em trai phát hiện mẹ không vui chút nào, mẹ rất buồn.” Tư Mặc nói.
Niệm Khanh cũng gật đầu: ”Được rồi cha, con và anh trai đi ngủ, cha mau đi dỗ mẹ đi!”
”Mặc dù chúng con rất thích cha nhưng chúng con càng thích mẹ hơn, cho nên con cảnh cáo cha đó, mẹ còn đang có em gái, cha tuyệt đối không thể khiến mẹ tức giận được.”
”Được, cha hứa.”
Lục Kiến Thành đứng trước cửa mãi không dám gõ.
Anh lấy ra một điếu thuốc, hút vài hơi đã hết một điếu.
Điếu thứ hai cũng nhanh chóng bị hút hết.
Lúc anh chuẩn bị lấy điếu thuốc thứ ba ra thì mới phát hiện bao thuốc đã trống không.
Không còn cơ hội để lùi bước, anh cũng không nhịn nổi nữa.
Người mở cửa là Trần Tranh.
“Thiếu gia!” Thấy anh, Trần Tranh cung kính nói.
Lục Kiến Thành chỉ nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đi vào.
Sau đó đóng mạnh cửa lại.
Trần Tranh lập tức bị ngăn cách ngoài cửa.
Nam Khuê đang đứng trước cửa sổ, gió nhẹ thổi từ ngoài vào, vạt áo của cô bị gió thổi lên một chút, tóc cũng hơi rối.
Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, anh đi đến ôm cô vào lòng từ phía sau.
”Khuê Khuê…”
Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp gợi cảm giống như rượu ngon ủ lâu năm.
”Anh thả em ra.” Nam Khuê gạt cánh tay bên hông mình ra.
Nhưng cánh tay Lục Kiến Thành giống như thép vậy, cô đẩy thế nào cũng không di chuyển.
”Thả em ra.” Nam Khuê lại nói.
Đồng thời cũng bắt đầu giãy dụa.
”Không thả.”
”Khuê Khuê, từ nay về sau anh sẽ không buông tay em ra nữa, vĩnh viễn cũng không.”
Lục Kiến Thành kiên định nói, hai tay anh trực tiếp nắm chặt lấy hai cánh tay Nam Khuê, bá đạo ôm cô vào lồng ngực.
Nam Khuê căn bản không động đậy được chút nào, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Giọng nói Lục Kiến Thành lại gần hơn, môi anh dường như đang dán bên tai cô.
”Khuê Khuê, em biết gì không? Chỉ vừa về có hai ngày nhưng anh lại cảm thấy một ngày như dài bằng một năm vậy.”
”Em biết anh ghen đến mức nào không? Anh mới là chồng em, nhưng lại không thể tham gia vào bất kì việc gì của em, tất cả đều là Trần Tranh, khẩu vị của em, thói quen của em, tất cả mọi thứ của em, cậu ta đều biết hết.”
”Mà anh giống như một người vô hình vậy.”
”Anh biết em uất ức trong lòng, có bực tức, anh cũng đã nói với bản thân, cho dù em muốn làm gì, muốn đối xử với anh thế nào anh cũng sẽ đều nghe theo em.”
”Nhưng anh sai rồi, anh không thể nhìn em bỏ qua anh được, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em ỷ vào người khác được, Khuê Khuê, nếu như em tức giận, em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí nói anh quỳ sầu riêng quỳ bàn phím cũng đều được.”
”Nhưng mà…” Lục Kiến Thành bỗng nhiên dùng sức cắn vào vành tai cô: ”Nhưng anh không cho phép em lại dùng cách như vậy để kích thích anh.”
”Anh ghen ghét, anh ghen tuông đến mức tức điên rồi.”
Trái tim Nam Khuê không thể nào bình tĩnh được nữa.
Cô xoay người lại, nước mắt đã đong đầy đôi mắt.
”Sao em không thấy anh đang ghen chứ? Rõ ràng anh rất yên tâm mới đúng.”
”Nói bậy, anh yên tâm khi nào?”
”Không phải ban nãy anh còn để Trần Tranh đưa em về sao? Đó chính là ghen tuông của anh?”
Nam Khuê càng nói càng cảm thấy uất ức khó chịu: ”Lục Kiến Thành, anh đúng là đồ ngốc, em yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên không yêu anh được nữa chứ?”
”Em khó chịu, em muốn để anh chịu cảm giác bị quên lãng. Nhưng anh thì tốt rồi, anh thật sự không thèm quan tâm đến em.”
”Anh đúng là đồ ngốc, em không cho anh vào thì anh không vào thật sao? Em không cho anh đi khám thai định kì cùng, anh thật sự không đi sao? Em muốn đi dạo phố mua đồ cho em bé, anh còn cố ý trốn em?”
”Rốt cuộc anh ngốc đến mức nào vậy? Chẳng lẽ anh không biết tất cả những gì em nói đều là giả sao, em chỉ muốn anh dỗ dành em một chút mà thôi.”
Nói xong Nam Khuê cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn không ít.
Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
”Thật xin lỗi Khuê Khuê.” Trái tim Lục Kiến Thành đau nhói, anh nắm lấy tay cô.
Nam Khuê dùng sức đánh vào lồng ngực anh: ”Em không muốn nghe câu xin lỗi, xin lỗi hay không thì có ích gì chứ?”
”Nếu anh đã muốn để em một mình như vậy thì anh dứt khoát…” Ly hôn.
Hai chữ này Nam Khuê còn chưa nói xong đã bị Lục Kiến Thành bá đạo chặn lại.
”Mau đến thăm mẹ con đi, nói chuyện với bà ấy, nếu bà ấy biết con về thì chắc chắn sẽ rất vui.”
Nói đến câu sau, giọng Lục Minh Bác đã trở nên nghẹn ngào.
Lục Kiến Thành nâng tay lên vỗ vai ông.
”Cha, con đã về rồi, con của hai người đã về rồi.”
”Sau này con sẽ gánh vác những gì con nên gánh vác, cha không cần một mình gánh chịu mọi thứ nữa.”
Dứt lời anh đi về phía Vân Thư.
Mặc dù đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều, cũng đã đoán trước rất nhiều lần.
Nhưng khi thật sự thấy Vân Thư yên lặng nằm trên giường không nói một lời, hai mắt Lục Kiến Thành lập tức đỏ bừng.
Đây là mẹ của anh.
Cho dù là lúc nào cũng sẽ bảo vệ anh, sẽ che mưa che gió cho anh, một mình bảo vệ anh.
Bà là một người kiêu ngạo như thế nào chứ?
Nhưng bây giờ bà lại không nhúc nhích nằm trên giường bệnh.
Không có ý thức, cũng không còn cảm thấy vui sướng giận buồn nữa.
Lục Kiến Thành đưa tay nắm lấy tay Vân Thư đặt lên mặt mình.
“Mẹ, mẹ cảm nhận một chút đi, mẹ xem, con là Kiến Thành, con về rồi.”
”Đã lâu không gặp, chắc mẹ nhớ con lắm đúng không?”
”Mẹ, một tháng nữa Khuê Khuê sẽ sinh rồi, chúng con đã hỏi bác sĩ, là con gái, không phải mẹ vẫn luôn muốn một cháu gái sao? Còn có cha nữa, nửa năm nay cha vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ, vừa chăm mẹ vừa quản lí công ty, cha già đi nhiều rồi, nhưng cha vẫn yêu mẹ như cũ.”
”Mẹ, nếu như mẹ nghe được lời con nói thì mẹ nhất định đừng từ bỏ, có được không? Chờ mẹ tỉnh lại rồi, một nhà chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
Đúng lúc này Lục Minh Bác đột nhiên trở nên kích động: ”Kiến Thành, cha thấy ngón tay mẹ con vừa nhúc nhích.”
”Con mau nói tiếp đi, đừng dừng lại, cha đi tìm bác sĩ.”
Nói rồi Lục Minh Bác nhanh chóng đi ra ngoài.
Bác sĩ nhanh chóng đến, sau khi kiểm tra cẩn thận, hóa ra ngón tay Vân Thư thật sự đã cử động.
Lúc này mọi người đều vô cùng vui vẻ.
”Bác sĩ, vậy có nghĩa là mẹ tôi có hi vọng tỉnh lại sao?”
”Đúng, đây là một tin rất tốt, có lẽ do liệu pháp mới mà cha cậu đưa mẹ cậu đi làm đã có hiệu quả, cũng có thể do cậu trở về đã kích thích mẹ cậu, càng có khả năng là do cả hai chuyện này.”
”Nhưng cho dù thế nào thì đây đều là tin rất tốt, cho nên chúng ta càng không thể từ bỏ, thế giới này thật sự có kì tích.”
Bác sĩ nhiệt tình cổ vũ Lục Minh Bác và Lục Kiến Thành.
Lúc ra về, dù vết thương rất đau nhưng trong lòng Lục Kiến Thành lại vô cùng vui vẻ.
Anh về đến nhà đã là chín giờ tối.
Lục Kiến Thành vừa đến phòng khách thì Niệm Khanh và Tư Mặc đã chạy đến: ”Cha.”
”Sao muộn thế này rồi mà hai đứa vẫn chưa đi ngủ?” Lục Kiến Thành ôm hai đứa bé lên.
”Cha cũng biết đã muộn rồi sao? Vì sao bây giờ cha mới về? Cha có biết mẹ vẫn luôn đợi cha không?”
Lục Kiến Thành nhìn quanh phòng khách một vòng rồi hỏi: ”Vậy mẹ con đâu?”
”Mẹ vừa đi lên tầng, chú Trần Tranh nói mẹ không thể thức đêm, thuyết phục rất lâu mẹ mới lên tầng, nhưng con và em trai phát hiện mẹ không vui chút nào, mẹ rất buồn.” Tư Mặc nói.
Niệm Khanh cũng gật đầu: ”Được rồi cha, con và anh trai đi ngủ, cha mau đi dỗ mẹ đi!”
”Mặc dù chúng con rất thích cha nhưng chúng con càng thích mẹ hơn, cho nên con cảnh cáo cha đó, mẹ còn đang có em gái, cha tuyệt đối không thể khiến mẹ tức giận được.”
”Được, cha hứa.”
Lục Kiến Thành đứng trước cửa mãi không dám gõ.
Anh lấy ra một điếu thuốc, hút vài hơi đã hết một điếu.
Điếu thứ hai cũng nhanh chóng bị hút hết.
Lúc anh chuẩn bị lấy điếu thuốc thứ ba ra thì mới phát hiện bao thuốc đã trống không.
Không còn cơ hội để lùi bước, anh cũng không nhịn nổi nữa.
Người mở cửa là Trần Tranh.
“Thiếu gia!” Thấy anh, Trần Tranh cung kính nói.
Lục Kiến Thành chỉ nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đi vào.
Sau đó đóng mạnh cửa lại.
Trần Tranh lập tức bị ngăn cách ngoài cửa.
Nam Khuê đang đứng trước cửa sổ, gió nhẹ thổi từ ngoài vào, vạt áo của cô bị gió thổi lên một chút, tóc cũng hơi rối.
Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, anh đi đến ôm cô vào lòng từ phía sau.
”Khuê Khuê…”
Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp gợi cảm giống như rượu ngon ủ lâu năm.
”Anh thả em ra.” Nam Khuê gạt cánh tay bên hông mình ra.
Nhưng cánh tay Lục Kiến Thành giống như thép vậy, cô đẩy thế nào cũng không di chuyển.
”Thả em ra.” Nam Khuê lại nói.
Đồng thời cũng bắt đầu giãy dụa.
”Không thả.”
”Khuê Khuê, từ nay về sau anh sẽ không buông tay em ra nữa, vĩnh viễn cũng không.”
Lục Kiến Thành kiên định nói, hai tay anh trực tiếp nắm chặt lấy hai cánh tay Nam Khuê, bá đạo ôm cô vào lồng ngực.
Nam Khuê căn bản không động đậy được chút nào, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Giọng nói Lục Kiến Thành lại gần hơn, môi anh dường như đang dán bên tai cô.
”Khuê Khuê, em biết gì không? Chỉ vừa về có hai ngày nhưng anh lại cảm thấy một ngày như dài bằng một năm vậy.”
”Em biết anh ghen đến mức nào không? Anh mới là chồng em, nhưng lại không thể tham gia vào bất kì việc gì của em, tất cả đều là Trần Tranh, khẩu vị của em, thói quen của em, tất cả mọi thứ của em, cậu ta đều biết hết.”
”Mà anh giống như một người vô hình vậy.”
”Anh biết em uất ức trong lòng, có bực tức, anh cũng đã nói với bản thân, cho dù em muốn làm gì, muốn đối xử với anh thế nào anh cũng sẽ đều nghe theo em.”
”Nhưng anh sai rồi, anh không thể nhìn em bỏ qua anh được, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em ỷ vào người khác được, Khuê Khuê, nếu như em tức giận, em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí nói anh quỳ sầu riêng quỳ bàn phím cũng đều được.”
”Nhưng mà…” Lục Kiến Thành bỗng nhiên dùng sức cắn vào vành tai cô: ”Nhưng anh không cho phép em lại dùng cách như vậy để kích thích anh.”
”Anh ghen ghét, anh ghen tuông đến mức tức điên rồi.”
Trái tim Nam Khuê không thể nào bình tĩnh được nữa.
Cô xoay người lại, nước mắt đã đong đầy đôi mắt.
”Sao em không thấy anh đang ghen chứ? Rõ ràng anh rất yên tâm mới đúng.”
”Nói bậy, anh yên tâm khi nào?”
”Không phải ban nãy anh còn để Trần Tranh đưa em về sao? Đó chính là ghen tuông của anh?”
Nam Khuê càng nói càng cảm thấy uất ức khó chịu: ”Lục Kiến Thành, anh đúng là đồ ngốc, em yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên không yêu anh được nữa chứ?”
”Em khó chịu, em muốn để anh chịu cảm giác bị quên lãng. Nhưng anh thì tốt rồi, anh thật sự không thèm quan tâm đến em.”
”Anh đúng là đồ ngốc, em không cho anh vào thì anh không vào thật sao? Em không cho anh đi khám thai định kì cùng, anh thật sự không đi sao? Em muốn đi dạo phố mua đồ cho em bé, anh còn cố ý trốn em?”
”Rốt cuộc anh ngốc đến mức nào vậy? Chẳng lẽ anh không biết tất cả những gì em nói đều là giả sao, em chỉ muốn anh dỗ dành em một chút mà thôi.”
Nói xong Nam Khuê cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn không ít.
Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
”Thật xin lỗi Khuê Khuê.” Trái tim Lục Kiến Thành đau nhói, anh nắm lấy tay cô.
Nam Khuê dùng sức đánh vào lồng ngực anh: ”Em không muốn nghe câu xin lỗi, xin lỗi hay không thì có ích gì chứ?”
”Nếu anh đã muốn để em một mình như vậy thì anh dứt khoát…” Ly hôn.
Hai chữ này Nam Khuê còn chưa nói xong đã bị Lục Kiến Thành bá đạo chặn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.