Chương 167: Tới đón Nam Khuê tan làm
Hà Thẩm
31/08/2022
Cả một bữa trưa, Nam Khuê và Tống Dực ngồi đối
mặt với nhau, cả hai đều chỉ cúi mặt ăn cơm, không nói thêm một lời nào
nữa. Cho đến khi Quý Dạ Bạch rời đi, Tống Dực mới như trút được gánh
nặng, thở phào một hơi.
Rất nhanh sau đó, cô nàng lại giống như chú chim nhỏ líu lo không ngừng.
“Nam Khuê, vừa rồi cô đúng là doạ tôi sợ chết khiếp cô có biết không? Quý Viện đó à, tên của anh ấy là Quý Dạ Bạch, là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất ở bệnh viện chúng ta, thế nên mọi người mới gọi tắt là Quý Viện. Ai mà biết vậy mà cô lại liên tưởng tới hai chữ kia.”
Nam Khuê: “…”
Đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra được ý nghĩa của hai chữ này.
Cũng phải nói, cô thật sự hiểu nhầm hơi sâu rồi.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến gì đó, lập tức mở to mắt hỏi: “Thế nên, ý của cô là, vừa rồi người ngồi bên cạnh chúng ta chính là Quý Viện?”
Tống Dực lặng lẽ gật đầu: “Ừ.”
Nam Khuê trợn tròn mắt, cô cảm thấy mình không ổn rồi.
“Hơn nữa, vừa rồi Quý Viện vẫn luôn đứng đằng sau cô, nếu không cô thấy mấy cô y tá với bác sĩ vừa rồi sẽ nhiệt tình cười với cô như vậy sao?”
“Tôi xong rồi.” Nam Khuê than thở.
Lần này xong rồi, ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với đại boss rồi. Bây giờ chỉ cầu nguyện Quý Dạ Bạch không nghe thấy những lời cô vừa nói thôi, nếu không đúng là có chết trăm lần cũng không hết tội.
Tống Dực cắn ống hút an ủi: “Chắc là, có lẽ, có thể… không nghe thấy đâu, dù gì cũng không có ai nghĩ tới ý đó.”
Ăn trưa xong, Tống Dực lập tức kéo Nam Khuê đi: “Đừng nghĩ nữa, đi, tôi mời cô đi uống trà sữa, nhân tiện hai ngày này thời gian huấn luyện còn thoái mái chút, sau này sẽ bận lắm.”
“Được.”
Khi xếp hàng mua trà sữa, Nam Khuê đột nhiên nghĩ tới hôm qua là Chu Tiễn Nam đã cứu cô, còn cô vẫn luôn thiếu người ta một cốc cafe. Thế nên cô lấy điện thoại ra nhắn cho Chu Tiễn Nam một tin: “Hôm nay có thời gian không? Tôi mời anh một cốc cafe.”
Đến tận khi thời gian đào tạo buổi chiều sắp kết thúc, Nam Khuê mới nhận được tin nhắn của anh ấy.
“Xin lỗi, tôi vừa huấn luyện xong.” Chu Tiễn Nam trả lời.
“Không sao, nếu như hôm nay anh bận thì hôm khác tôi mời anh.”
Chu Tiễn Nam lập tức trả lời: “Đã xong hết việc rồi, em đang ở đâu, tôi tới tìm em.”
Nam Khuê gửi địa chỉ của bệnh viện qua cho anh. Nửa tiếng sau, Chu Tiễn Nam tới rồi, Nam Khuê cũng vừa huấn luyện xong.
Nửa tiếng trước, Lục thị.
Đồng hồ trên bàn vang lên, Lục Kiến Thành chuẩn bị tắt máy tính rời đi. Lâm Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Lục tổng, ngài muốn tan làm sao?”
“Làm sao? Tôi còn cần báo cáo với cậu à?”
Lâm Tiêu lập tức lắc đầu: “Không… đương nhiên là không cần.”
Cậu ta chỉ tò mò, hôm nay Lục tổng sao lại tan làm sớm như vậy, gần đây anh đều giống như người cuồng công việc, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh tan làm sớm như vậy.
Đến bệnh viện, Lục Kiến Thành dừng xe ở bên ngoài. Cổng bệnh viện rất lớn, trừ cổng chính ra, ở hai bên trái phải còn hai cổng nhỏ nữa.
Sau khi dừng xe lại, Lục Kiến Thành bước vào từ cổng nhỏ bên trái, lúc chuẩn bị đi vào thì đột nhiên anh thấy một bóng người quen thuộc.
Nam Khuê?
Không lẽ cô biết anh tới đây, đặc biệt tới đón anh sao?
Lục Kiến Thành kích động, anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn quần áo đang mặc trên người mình. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều thoả đáng, anh ngẩng đầu lên hắng giọng một cái.
Nhưng mà khi anh đang chuẩn bị cất lời thì đột nhiên nhìn thấy Nam Khuê đang đi về một phía cổng nhỏ khác vẫy vẫy tay, khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng.
Giây sau đó, anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc đang đứng bên cổng nhỏ bên phải tiến về phía Nam Khuê.
Chu Tiễn Nam?
Lại là anh ta.
Lục Kiến Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam. Sau đó lại nhìn thấy hai người họ sánh vai rời đi trước mắt anh, đi vào hướng bệnh viện.
Bên trong bệnh viện có một tiệm cafe, tuy không phải quá rộng nhưng trang trí cũng không tồi, chủ yếu là nghe mọi người nói mùi vị cafe ở đây khá ngon.
Đến tiệm rồi, Nam Khuê lập tức gọi cafe cho hai người. Bởi vì đã là thời gian tam làm rồi, thế nên không có quá nhiều người, cô vừa gọi xong, đợi một chút là đã nhận được rồi.
Khi đưa cafe cho Chu Tiễn Nam, Nam Khuê vẫn liên mồm nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vốn dĩ tôi muốn mời anh thì tôi nên đến tìm anh mới phải, kết quả lại khiến anh chạy xa xôi đến tìm tôi như thế này.”
“Không sao, chỗ này cách nơi làm việc của tôi không xa, tới một chuyến cũng khá tiện.”
Khi uống cafe, Chu Tiễn Nam chủ động hỏi: “Sao lại ở bệnh viện? Có phải trong người thấy không khoẻ không.”
Sắc mặt cô đúng là không tốt như lúc trước, có chút nhợt nhạt.
Nam Khuê lắc đầu: “Không phải, tôi đã khoẻ nhiều rồi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở đây.”
Nghe đến đây, Chu Tiễn Nam có chút bất ngờ. Chớp mắt một cái, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên.
“Nói ra là tôi quá nông cạn rồi, quen biết lâu đến vậy rồi vậy mà không biết em học y đó.”
“Không phải là do anh, là tôi không nhắc đến bao giờ, hơn nữa lúc đó tôi vẫn còn đang học trong trường, có thể anh sẽ nghĩ tôi cũng chỉ là một sinh viên mà thôi.”
Hai người nói chuyện một lúc nữa. Đột nhiên trước mặt truyền tới một mùi nước hoa nồng nặc.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc rực rỡ, xức nước hoa nồng nặc, đi một đôi cao gót đi qua trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống bàn cạnh hai người.
Có thể nhìn ra, người phụ này được chăm sóc rất tốt, tuy đã có tuổi nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất thướt tha.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn, phong độ bước tới. Khi người đàn ông đó ngồi xuống, trong nháy mắt Nam Khuê trở nên quýnh cả lên.
Người đàn ông đó không phải ai khác. Lại chính là… chính là Quý Viện mà ban ngày cô vừa nói tới.
Càng khốn đốn hơn là vị trí hai người đó vừa đúng đối mặt với cô, từ góc độ của cô nhìn sang, có thể nhìn thấy mặt đối phương rõ ràng.
Thấy Nam Khuê cứ cắn mãi ống hút, cả người thấp thỏm bất an, Chu Tiễn Nam quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Viện trưởng của bệnh viện chúng tôi vừa bước vào, hơn nữa còn ngồi đối mặt với tôi, tôi đang nghĩ có cần qua đó chào hỏi một tiếng không.” Nam Khuê thành thật trả lời.
Suy nghĩ một chút, Chu Tiễn Nam đưa ra kiến nghị: “Hôm nay là ngày đầu tiên em nhậm chức, nếu như anh ta gặp em rồi, có thể có chút ấn tượng với em thì vẫn nên chào hỏi một tiếng.”
“Nếu như hoàn toàn không có chút ấn tượng nào thì cũng không nhất thiết.”
“Gặp qua rồi, vậy tôi vẫn nên qua đó chào hỏi một tiếng vậy!”
Nam Khuê nói xong, uống một ngụm cafe, lại cắn ống hút thêm mấy cái để làm dịu đi sự khẩn trương và áp lực trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, gom đủ dũng khí rồi đứng lên bước qua đó, sau đó dừng lại trước mặt Quý Dạ Bạch, nở nụ cười chào: “Xin chào Quý Viện.”
“…”
Lúc này, không khí như ngưng đọng lại. Xem ra, Quý Viện này không có chút ấn tượng nào với cô cả.
Thế cũng rất tốt, vậy có phải bữa trưa hôm nay, căn bản anh ấy không hề nghe thấy những lời đó của cô đúng không.
Nghĩ đến đây, Nam Khuê thấy không còn ngại ngùng nữa, ngược lại lại cảm thấy có một tia mừng thầm.
“Ừm!” Quý Dạ Bạch lạnh nhạt gật đầu một cái, cảm giác gặp nhiều cũng thành quen.
Nam Khuê nghĩ, người ta cũng trả lời rồi, lập tức quay người chuẩn bi rời đi.
Đột nhiên, người phụ nữ trước mặt Quý Dạ Bạch gọi lại: “Đợi đã.”
Rất nhanh sau đó, cô nàng lại giống như chú chim nhỏ líu lo không ngừng.
“Nam Khuê, vừa rồi cô đúng là doạ tôi sợ chết khiếp cô có biết không? Quý Viện đó à, tên của anh ấy là Quý Dạ Bạch, là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất ở bệnh viện chúng ta, thế nên mọi người mới gọi tắt là Quý Viện. Ai mà biết vậy mà cô lại liên tưởng tới hai chữ kia.”
Nam Khuê: “…”
Đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra được ý nghĩa của hai chữ này.
Cũng phải nói, cô thật sự hiểu nhầm hơi sâu rồi.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến gì đó, lập tức mở to mắt hỏi: “Thế nên, ý của cô là, vừa rồi người ngồi bên cạnh chúng ta chính là Quý Viện?”
Tống Dực lặng lẽ gật đầu: “Ừ.”
Nam Khuê trợn tròn mắt, cô cảm thấy mình không ổn rồi.
“Hơn nữa, vừa rồi Quý Viện vẫn luôn đứng đằng sau cô, nếu không cô thấy mấy cô y tá với bác sĩ vừa rồi sẽ nhiệt tình cười với cô như vậy sao?”
“Tôi xong rồi.” Nam Khuê than thở.
Lần này xong rồi, ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với đại boss rồi. Bây giờ chỉ cầu nguyện Quý Dạ Bạch không nghe thấy những lời cô vừa nói thôi, nếu không đúng là có chết trăm lần cũng không hết tội.
Tống Dực cắn ống hút an ủi: “Chắc là, có lẽ, có thể… không nghe thấy đâu, dù gì cũng không có ai nghĩ tới ý đó.”
Ăn trưa xong, Tống Dực lập tức kéo Nam Khuê đi: “Đừng nghĩ nữa, đi, tôi mời cô đi uống trà sữa, nhân tiện hai ngày này thời gian huấn luyện còn thoái mái chút, sau này sẽ bận lắm.”
“Được.”
Khi xếp hàng mua trà sữa, Nam Khuê đột nhiên nghĩ tới hôm qua là Chu Tiễn Nam đã cứu cô, còn cô vẫn luôn thiếu người ta một cốc cafe. Thế nên cô lấy điện thoại ra nhắn cho Chu Tiễn Nam một tin: “Hôm nay có thời gian không? Tôi mời anh một cốc cafe.”
Đến tận khi thời gian đào tạo buổi chiều sắp kết thúc, Nam Khuê mới nhận được tin nhắn của anh ấy.
“Xin lỗi, tôi vừa huấn luyện xong.” Chu Tiễn Nam trả lời.
“Không sao, nếu như hôm nay anh bận thì hôm khác tôi mời anh.”
Chu Tiễn Nam lập tức trả lời: “Đã xong hết việc rồi, em đang ở đâu, tôi tới tìm em.”
Nam Khuê gửi địa chỉ của bệnh viện qua cho anh. Nửa tiếng sau, Chu Tiễn Nam tới rồi, Nam Khuê cũng vừa huấn luyện xong.
Nửa tiếng trước, Lục thị.
Đồng hồ trên bàn vang lên, Lục Kiến Thành chuẩn bị tắt máy tính rời đi. Lâm Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Lục tổng, ngài muốn tan làm sao?”
“Làm sao? Tôi còn cần báo cáo với cậu à?”
Lâm Tiêu lập tức lắc đầu: “Không… đương nhiên là không cần.”
Cậu ta chỉ tò mò, hôm nay Lục tổng sao lại tan làm sớm như vậy, gần đây anh đều giống như người cuồng công việc, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh tan làm sớm như vậy.
Đến bệnh viện, Lục Kiến Thành dừng xe ở bên ngoài. Cổng bệnh viện rất lớn, trừ cổng chính ra, ở hai bên trái phải còn hai cổng nhỏ nữa.
Sau khi dừng xe lại, Lục Kiến Thành bước vào từ cổng nhỏ bên trái, lúc chuẩn bị đi vào thì đột nhiên anh thấy một bóng người quen thuộc.
Nam Khuê?
Không lẽ cô biết anh tới đây, đặc biệt tới đón anh sao?
Lục Kiến Thành kích động, anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn quần áo đang mặc trên người mình. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều thoả đáng, anh ngẩng đầu lên hắng giọng một cái.
Nhưng mà khi anh đang chuẩn bị cất lời thì đột nhiên nhìn thấy Nam Khuê đang đi về một phía cổng nhỏ khác vẫy vẫy tay, khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng.
Giây sau đó, anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc đang đứng bên cổng nhỏ bên phải tiến về phía Nam Khuê.
Chu Tiễn Nam?
Lại là anh ta.
Lục Kiến Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam. Sau đó lại nhìn thấy hai người họ sánh vai rời đi trước mắt anh, đi vào hướng bệnh viện.
Bên trong bệnh viện có một tiệm cafe, tuy không phải quá rộng nhưng trang trí cũng không tồi, chủ yếu là nghe mọi người nói mùi vị cafe ở đây khá ngon.
Đến tiệm rồi, Nam Khuê lập tức gọi cafe cho hai người. Bởi vì đã là thời gian tam làm rồi, thế nên không có quá nhiều người, cô vừa gọi xong, đợi một chút là đã nhận được rồi.
Khi đưa cafe cho Chu Tiễn Nam, Nam Khuê vẫn liên mồm nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vốn dĩ tôi muốn mời anh thì tôi nên đến tìm anh mới phải, kết quả lại khiến anh chạy xa xôi đến tìm tôi như thế này.”
“Không sao, chỗ này cách nơi làm việc của tôi không xa, tới một chuyến cũng khá tiện.”
Khi uống cafe, Chu Tiễn Nam chủ động hỏi: “Sao lại ở bệnh viện? Có phải trong người thấy không khoẻ không.”
Sắc mặt cô đúng là không tốt như lúc trước, có chút nhợt nhạt.
Nam Khuê lắc đầu: “Không phải, tôi đã khoẻ nhiều rồi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở đây.”
Nghe đến đây, Chu Tiễn Nam có chút bất ngờ. Chớp mắt một cái, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên.
“Nói ra là tôi quá nông cạn rồi, quen biết lâu đến vậy rồi vậy mà không biết em học y đó.”
“Không phải là do anh, là tôi không nhắc đến bao giờ, hơn nữa lúc đó tôi vẫn còn đang học trong trường, có thể anh sẽ nghĩ tôi cũng chỉ là một sinh viên mà thôi.”
Hai người nói chuyện một lúc nữa. Đột nhiên trước mặt truyền tới một mùi nước hoa nồng nặc.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc rực rỡ, xức nước hoa nồng nặc, đi một đôi cao gót đi qua trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống bàn cạnh hai người.
Có thể nhìn ra, người phụ này được chăm sóc rất tốt, tuy đã có tuổi nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất thướt tha.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn, phong độ bước tới. Khi người đàn ông đó ngồi xuống, trong nháy mắt Nam Khuê trở nên quýnh cả lên.
Người đàn ông đó không phải ai khác. Lại chính là… chính là Quý Viện mà ban ngày cô vừa nói tới.
Càng khốn đốn hơn là vị trí hai người đó vừa đúng đối mặt với cô, từ góc độ của cô nhìn sang, có thể nhìn thấy mặt đối phương rõ ràng.
Thấy Nam Khuê cứ cắn mãi ống hút, cả người thấp thỏm bất an, Chu Tiễn Nam quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Viện trưởng của bệnh viện chúng tôi vừa bước vào, hơn nữa còn ngồi đối mặt với tôi, tôi đang nghĩ có cần qua đó chào hỏi một tiếng không.” Nam Khuê thành thật trả lời.
Suy nghĩ một chút, Chu Tiễn Nam đưa ra kiến nghị: “Hôm nay là ngày đầu tiên em nhậm chức, nếu như anh ta gặp em rồi, có thể có chút ấn tượng với em thì vẫn nên chào hỏi một tiếng.”
“Nếu như hoàn toàn không có chút ấn tượng nào thì cũng không nhất thiết.”
“Gặp qua rồi, vậy tôi vẫn nên qua đó chào hỏi một tiếng vậy!”
Nam Khuê nói xong, uống một ngụm cafe, lại cắn ống hút thêm mấy cái để làm dịu đi sự khẩn trương và áp lực trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, gom đủ dũng khí rồi đứng lên bước qua đó, sau đó dừng lại trước mặt Quý Dạ Bạch, nở nụ cười chào: “Xin chào Quý Viện.”
“…”
Lúc này, không khí như ngưng đọng lại. Xem ra, Quý Viện này không có chút ấn tượng nào với cô cả.
Thế cũng rất tốt, vậy có phải bữa trưa hôm nay, căn bản anh ấy không hề nghe thấy những lời đó của cô đúng không.
Nghĩ đến đây, Nam Khuê thấy không còn ngại ngùng nữa, ngược lại lại cảm thấy có một tia mừng thầm.
“Ừm!” Quý Dạ Bạch lạnh nhạt gật đầu một cái, cảm giác gặp nhiều cũng thành quen.
Nam Khuê nghĩ, người ta cũng trả lời rồi, lập tức quay người chuẩn bi rời đi.
Đột nhiên, người phụ nữ trước mặt Quý Dạ Bạch gọi lại: “Đợi đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.