Chương 307: Tuyệt vọng cầu cứu
Hà Thẩm
15/09/2022
Không chậm trễ, anh cất điện thoại, lập tức lên xe, sau đó nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia.
Đuổi theo hơn mười phút, cuối cùng, chiếc xe kia đã chạy đến một thị trấn xa xôi.
Bởi vì mặt đất gồ ghề, cho nên xe của Quý Dạ Bạch chạy theo cũng rất gian nan.
Hơn mười phút sau, cuối cùng, chiếc xe dừng lại.
Ngay sau đó, Nam khuê bị hai người đàn ông áp giải xuống xe.
Cô cúi đầu, xem ra đang bị choáng váng.
Thấy đối phương ít người, một chiếc xe nhiều lắm cũng chỉ có bốn năm người, cho nên Quý Dạ Bạch vốn không nghĩ tới việc báo cảnh sát, trực tiếp xông lên.
Về thân thủ, anh ta luôn tự tin vào bản thân.
Quả nhiên, gần như là thành thạo, anh ta đã đánh ngã tất cả người trong xe, thành công tháo mũ trùm đầu Nam khuê xuống, đỡ lấy cô.
“Nam khuê, tỉnh lại!”
“Mau tỉnh lại!” Anh ta đưa tay dùng sức nhéo nhéo hai má Nam khuê, nhưng Nam khuê vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể bế cô lên rồi đi vào xe.
Nhưng mà, làm sao cũng không ngờ rằng, ngay khi anh ta vừa mới đi được vài bước, đột nhiên, một đám người cầm mã tấu và thiết côn từ bốn phương tám hướng điên cuồng vây tới.
Mấy chục người trong nháy mắt bao quanh anh ta.
“Các người muốn làm gì? Tại sao lại bắt cóc cô ấy?” Quý Dạ Bạch để Nam khuê xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đám người xung quanh.
“Không tới phiên mày xen vào việc của người khác, nếu như muốn sống sót thì để cô ta lại.”
“Không có khả năng.” Đôi mắt sắc bén của Quý Dạ nhìn lướt qua đám người xung quanh: “Muốn bắt cô ấy đi, trừ phi bước qua xác người tôi.”
“Không biết tốt xấu.”
Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh, sau đó phất phất tay.
Trong nháy mắt, đám người điên cuồng xông tới Quý Dạ Bạch.
Thân thủ của anh ta quả thật rất giỏi, gần như có thế đánh đâu thắng đó.
Nhưng dù sao cũng là tay không, những người đó mỗi người đều cầm mã tấu và thiết côn, lại còn là cả một đám người.
Một thời gian dài, anh ta tiêu hao rất nhiều thể lực, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Đột nhiên, một cây gậy sắt vung qua, đập mạnh vào lưng anh ta.
Trong nháy mắt, Quý Dạ Bạch khuỵu xuống, gần như quỳ trên mặt đất.
Nhân cơ hội này, những người xung quanh hét lên: “Trói lại, nhanh lên, nhanh chóng trói lại, đừng để anh ta chạy.”
Ngay sau đó, hai người bị ném vào một chiếc xe lớn.
Lên xe, Quý Dạ Bạch bị người ta bóp miệng, sau đó, bọn họ móc ra hai viên thuốc.
“Cho anh ta nuốc.” Có người ra lệnh.
“Vâng.”
Quý Dạ Bạch tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, nhưng bên kia có quá nhiều người, anh ta thế lực đơn bạc, căn bản không có cách nào chống cự.
Miệng bị người mạnh mẽ bóp, cứng rắn nhét hai viên thuốc kia vào cổ họng anh ta.
Quý Dạ Bạch điên cuồng ho khan, muốn ho nó ra ngoài.
Nhưng không có ích gì, viên thuốc đã tan chảy trong miệng anh ta.
Rất nhanh, lại bị người cưỡng ép uống một ly nước.
Lần này, tất cả các loại thuốc đã được nuốt vào bụng.
Quý Dạ Bạch vừa định mở miệng, miệng anh ta đã bị người dùng bông nhét lại.
Nam khuê lại tỉnh lại, xoa xoa cái đầu đau đớn như muốn nứt ra.
Mở mắt ra, cô nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện đang ở trong một khách sạn.
Khách sạn?
Sao cô lại ở trong khách sạn?
Cô nhớ rõ mình bị người ta bắt cóc dưới hầm xe, sau đó giống như bị người ta chụp thuốc mê, ngay sau đó thì ngất xỉu, không có bất kỳ ý thức gì nữa.
Dùng sức lắc đầu, Nam khuê chống vách tường bên cạnh đứng dậy.
Tuy rằng không biết vì sao ở trong khách sạn, nhưng trong lòng cô có một loại dự cảm không tốt, nơi này nhất định không có chuyện tốt.
Hơn nữa tối nay cô còn cuộc hẹn với Kiến Thành, cô phải lập tức chạy tới, nếu không anh nhất định sẽ lo lắng muốn chết.
Nam khuê đi thẳng tới cửa phòng, nhưng mà, vài phút sau cô mới tuyệt vọng phát hiện cửa phòng đã bị người ta khóa chặt, cho dù là cô ở bên trong cũng không mở được.
Xem ra, khóa cửa đã bị người động tay động chân rồi.
Ai là kẻ bắt cóc cô?
Tại sao họ lại đưa cô đến đây?
Nam Khuê thật sự không hiểu được những điều này.
Nhưng có một điều cô rất chắc chắn, kẻ bắt cóc cô chắc chắn không có ý tốt, có mục đích.
Không, cô phải đi ngay lập tức.
Nhanh chóng sờ soạng trên người một vòng, Nam khuê muốn gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành, nhưng điện thoại di động của cô đã biến mất, nhất định là bị đám người kia lấy đi.
“Mở cửa ra, mau mở cửa ra.”
“Cứu mạng, bên ngoài có ai hay không, xin các người hãy cứu tôi.”
Nam khuê đập cửa, điên cuồng gọi lớn.
Nhưng vô dụng, bất kể cô dùng sức đập như thế nào, bên ngoài cũng không có ai nghe thấy.
Hay là nói, cho dù có người nghe thấy, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy, bởi vì bên ngoài có mấy tên canh giữ, mặt mũi rất đáng sợ, ai cũng không dám tới gần nửa phần.
“Mở cửa ra, thả tôi ra…”
Đập cửa một lúc, Nam khuê đã không còn sức lực gì nữa.
Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau vòng lên, Nam khuê sợ tới mức cả người run lên kịch liệt, điên cuồng nhảy sang một bên, sợ hãi rụt người mình lại.
“Giúp tôi…”
“Nóng quá, mau giúp tôi.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên và đi về phía cô một lần nữa.
Nam khuê lúc này mới phát hiện người đàn ông trước mắt không phải ai khác, mà chính là Quý Dạ Bạch.
Nhưng mà, tình hình trước mắt căn bản không cho cô bất kỳ đường sống nào để suy nghĩ, đột nhiên, Quý Dạ Bạch điên cuồng nhào tới như một con dã thú.
Nam khuê sợ lui về phía sau, nhưng vô dụng, cô lùi một bước, Quý Dạ Bạch sẽ tiến gần hơn một bước.
Cuối cùng, cô bị anh ta trực tiếp ép đến góc tường, cả người không thể lùi lại.
Hai mắt anh ta đỏ tươi, sắc mặt ửng hồng, ngón tay càng không ngừng xé rách quần áo, nhất là nhìn thấy cô, dường như thợ săn nhìn thấy thức ăn vậy.
Nam khuê gần như hiểu ngay lập tức.
Anh ta bị người ta bỏ thuốc.
“Quý Dạ Bạch, anh tỉnh lại, anh tỉnh táo lại đi.” Nam khuê ôm mình, cố gắng gọi anh ta.
Nhưng mà, lúc này Quý Dạ Bạch đã bị thuốc tra tấn đến mất đi tất cả lý trí.
Anh ta căn bản là nghe không thấy lời Nam khuê, thân thể tra tấn điên cuồng thúc giục ý chí của anh ta.
“Mặc kệ cô là ai, cho tôi!”
“Tôi bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với cô, cô muốn cái gì tôi đều cho cô.”
Quý Dạ Bạch nỉ non giống như một con sư tử mạnh mẽ nhào tới.
Nam khuê sợ tới mức điên cuồng phản kháng lại, giãy dụa, hai tay đập, hai chân đá, nhưng mà vô dụng, hai tay cô vẫn bị Quý Dạ Bạch nắm lấy, cơ thể anh ta đè lên người cô.
Sức mạnh nặng nề như vậy, Nam khuê gần như ngay cả thở cũng phải cố hết sức, chứ đừng nói là cử động.
Hơi thở nóng bỏng của anh ta nóng rực, nhiệt độ cơ thể càng cao đến dọa người, hai tay giống như điên rồi, thô bạo kéo quần áo của cô.
Nam khuê sợ tới mức luống cuống, cả người đều sụp đổ.
Cô muốn di chuyển, muốn chạy trốn.
Thế nhưng, cô không nhúc nhích được, cũng không thoát được.
Liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại, cô đưa tay, chiếu theo khuôn mặt trắng bệch của Quý Dạ đánh mạnh xuống.
Đánh liên tiếp vài cái, cuối cùng Quý Dạ Bạch giống như có chút phản ứng.
Anh ta mở mắt ra, nhìn về phía Nam khuê.
“Quý Dạ Bạch, anh nhìn cho rõ ràng, tôi là Nam khuê, tôi không phải người anh muốn.”
“Cầu xin anh hãy tỉnh táo một chút, thả tôi ra.”
“Tỉnh tỉnh, anh chỉ bị trúng thuốc, mau tỉnh lại.”
Đuổi theo hơn mười phút, cuối cùng, chiếc xe kia đã chạy đến một thị trấn xa xôi.
Bởi vì mặt đất gồ ghề, cho nên xe của Quý Dạ Bạch chạy theo cũng rất gian nan.
Hơn mười phút sau, cuối cùng, chiếc xe dừng lại.
Ngay sau đó, Nam khuê bị hai người đàn ông áp giải xuống xe.
Cô cúi đầu, xem ra đang bị choáng váng.
Thấy đối phương ít người, một chiếc xe nhiều lắm cũng chỉ có bốn năm người, cho nên Quý Dạ Bạch vốn không nghĩ tới việc báo cảnh sát, trực tiếp xông lên.
Về thân thủ, anh ta luôn tự tin vào bản thân.
Quả nhiên, gần như là thành thạo, anh ta đã đánh ngã tất cả người trong xe, thành công tháo mũ trùm đầu Nam khuê xuống, đỡ lấy cô.
“Nam khuê, tỉnh lại!”
“Mau tỉnh lại!” Anh ta đưa tay dùng sức nhéo nhéo hai má Nam khuê, nhưng Nam khuê vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể bế cô lên rồi đi vào xe.
Nhưng mà, làm sao cũng không ngờ rằng, ngay khi anh ta vừa mới đi được vài bước, đột nhiên, một đám người cầm mã tấu và thiết côn từ bốn phương tám hướng điên cuồng vây tới.
Mấy chục người trong nháy mắt bao quanh anh ta.
“Các người muốn làm gì? Tại sao lại bắt cóc cô ấy?” Quý Dạ Bạch để Nam khuê xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đám người xung quanh.
“Không tới phiên mày xen vào việc của người khác, nếu như muốn sống sót thì để cô ta lại.”
“Không có khả năng.” Đôi mắt sắc bén của Quý Dạ nhìn lướt qua đám người xung quanh: “Muốn bắt cô ấy đi, trừ phi bước qua xác người tôi.”
“Không biết tốt xấu.”
Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh, sau đó phất phất tay.
Trong nháy mắt, đám người điên cuồng xông tới Quý Dạ Bạch.
Thân thủ của anh ta quả thật rất giỏi, gần như có thế đánh đâu thắng đó.
Nhưng dù sao cũng là tay không, những người đó mỗi người đều cầm mã tấu và thiết côn, lại còn là cả một đám người.
Một thời gian dài, anh ta tiêu hao rất nhiều thể lực, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Đột nhiên, một cây gậy sắt vung qua, đập mạnh vào lưng anh ta.
Trong nháy mắt, Quý Dạ Bạch khuỵu xuống, gần như quỳ trên mặt đất.
Nhân cơ hội này, những người xung quanh hét lên: “Trói lại, nhanh lên, nhanh chóng trói lại, đừng để anh ta chạy.”
Ngay sau đó, hai người bị ném vào một chiếc xe lớn.
Lên xe, Quý Dạ Bạch bị người ta bóp miệng, sau đó, bọn họ móc ra hai viên thuốc.
“Cho anh ta nuốc.” Có người ra lệnh.
“Vâng.”
Quý Dạ Bạch tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, nhưng bên kia có quá nhiều người, anh ta thế lực đơn bạc, căn bản không có cách nào chống cự.
Miệng bị người mạnh mẽ bóp, cứng rắn nhét hai viên thuốc kia vào cổ họng anh ta.
Quý Dạ Bạch điên cuồng ho khan, muốn ho nó ra ngoài.
Nhưng không có ích gì, viên thuốc đã tan chảy trong miệng anh ta.
Rất nhanh, lại bị người cưỡng ép uống một ly nước.
Lần này, tất cả các loại thuốc đã được nuốt vào bụng.
Quý Dạ Bạch vừa định mở miệng, miệng anh ta đã bị người dùng bông nhét lại.
Nam khuê lại tỉnh lại, xoa xoa cái đầu đau đớn như muốn nứt ra.
Mở mắt ra, cô nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện đang ở trong một khách sạn.
Khách sạn?
Sao cô lại ở trong khách sạn?
Cô nhớ rõ mình bị người ta bắt cóc dưới hầm xe, sau đó giống như bị người ta chụp thuốc mê, ngay sau đó thì ngất xỉu, không có bất kỳ ý thức gì nữa.
Dùng sức lắc đầu, Nam khuê chống vách tường bên cạnh đứng dậy.
Tuy rằng không biết vì sao ở trong khách sạn, nhưng trong lòng cô có một loại dự cảm không tốt, nơi này nhất định không có chuyện tốt.
Hơn nữa tối nay cô còn cuộc hẹn với Kiến Thành, cô phải lập tức chạy tới, nếu không anh nhất định sẽ lo lắng muốn chết.
Nam khuê đi thẳng tới cửa phòng, nhưng mà, vài phút sau cô mới tuyệt vọng phát hiện cửa phòng đã bị người ta khóa chặt, cho dù là cô ở bên trong cũng không mở được.
Xem ra, khóa cửa đã bị người động tay động chân rồi.
Ai là kẻ bắt cóc cô?
Tại sao họ lại đưa cô đến đây?
Nam Khuê thật sự không hiểu được những điều này.
Nhưng có một điều cô rất chắc chắn, kẻ bắt cóc cô chắc chắn không có ý tốt, có mục đích.
Không, cô phải đi ngay lập tức.
Nhanh chóng sờ soạng trên người một vòng, Nam khuê muốn gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành, nhưng điện thoại di động của cô đã biến mất, nhất định là bị đám người kia lấy đi.
“Mở cửa ra, mau mở cửa ra.”
“Cứu mạng, bên ngoài có ai hay không, xin các người hãy cứu tôi.”
Nam khuê đập cửa, điên cuồng gọi lớn.
Nhưng vô dụng, bất kể cô dùng sức đập như thế nào, bên ngoài cũng không có ai nghe thấy.
Hay là nói, cho dù có người nghe thấy, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy, bởi vì bên ngoài có mấy tên canh giữ, mặt mũi rất đáng sợ, ai cũng không dám tới gần nửa phần.
“Mở cửa ra, thả tôi ra…”
Đập cửa một lúc, Nam khuê đã không còn sức lực gì nữa.
Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau vòng lên, Nam khuê sợ tới mức cả người run lên kịch liệt, điên cuồng nhảy sang một bên, sợ hãi rụt người mình lại.
“Giúp tôi…”
“Nóng quá, mau giúp tôi.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên và đi về phía cô một lần nữa.
Nam khuê lúc này mới phát hiện người đàn ông trước mắt không phải ai khác, mà chính là Quý Dạ Bạch.
Nhưng mà, tình hình trước mắt căn bản không cho cô bất kỳ đường sống nào để suy nghĩ, đột nhiên, Quý Dạ Bạch điên cuồng nhào tới như một con dã thú.
Nam khuê sợ lui về phía sau, nhưng vô dụng, cô lùi một bước, Quý Dạ Bạch sẽ tiến gần hơn một bước.
Cuối cùng, cô bị anh ta trực tiếp ép đến góc tường, cả người không thể lùi lại.
Hai mắt anh ta đỏ tươi, sắc mặt ửng hồng, ngón tay càng không ngừng xé rách quần áo, nhất là nhìn thấy cô, dường như thợ săn nhìn thấy thức ăn vậy.
Nam khuê gần như hiểu ngay lập tức.
Anh ta bị người ta bỏ thuốc.
“Quý Dạ Bạch, anh tỉnh lại, anh tỉnh táo lại đi.” Nam khuê ôm mình, cố gắng gọi anh ta.
Nhưng mà, lúc này Quý Dạ Bạch đã bị thuốc tra tấn đến mất đi tất cả lý trí.
Anh ta căn bản là nghe không thấy lời Nam khuê, thân thể tra tấn điên cuồng thúc giục ý chí của anh ta.
“Mặc kệ cô là ai, cho tôi!”
“Tôi bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với cô, cô muốn cái gì tôi đều cho cô.”
Quý Dạ Bạch nỉ non giống như một con sư tử mạnh mẽ nhào tới.
Nam khuê sợ tới mức điên cuồng phản kháng lại, giãy dụa, hai tay đập, hai chân đá, nhưng mà vô dụng, hai tay cô vẫn bị Quý Dạ Bạch nắm lấy, cơ thể anh ta đè lên người cô.
Sức mạnh nặng nề như vậy, Nam khuê gần như ngay cả thở cũng phải cố hết sức, chứ đừng nói là cử động.
Hơi thở nóng bỏng của anh ta nóng rực, nhiệt độ cơ thể càng cao đến dọa người, hai tay giống như điên rồi, thô bạo kéo quần áo của cô.
Nam khuê sợ tới mức luống cuống, cả người đều sụp đổ.
Cô muốn di chuyển, muốn chạy trốn.
Thế nhưng, cô không nhúc nhích được, cũng không thoát được.
Liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại, cô đưa tay, chiếu theo khuôn mặt trắng bệch của Quý Dạ đánh mạnh xuống.
Đánh liên tiếp vài cái, cuối cùng Quý Dạ Bạch giống như có chút phản ứng.
Anh ta mở mắt ra, nhìn về phía Nam khuê.
“Quý Dạ Bạch, anh nhìn cho rõ ràng, tôi là Nam khuê, tôi không phải người anh muốn.”
“Cầu xin anh hãy tỉnh táo một chút, thả tôi ra.”
“Tỉnh tỉnh, anh chỉ bị trúng thuốc, mau tỉnh lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.