Chương 275: Xin lỗi, ý tôi không phải vậy
Hà Thẩm
11/09/2022
Vân Thư gật đầu: “Ông nội biết nguyện vọng của
con là muốn vào bệnh viện này, quả thực ông có đề cập đến, nhưng cuối
cùng con có thể vào đây cũng không phải đều nhờ vào ông nội, biểu hiện
của con cũng rất xuất sắc nên mới được nhận.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã nói cho con tất cả sự thật này.”
Trong lòng Nam Khuê đã cảm động không nói nên lời.
Cả đời này, cô may mắn nhất là gặp được một người ông hết mực yêu thương và chiều chuộng cô như vậy.
Nam Khuê nhanh chóng quay lưng lại, vội vàng lau nước mắt.
Vân Thư biết cô khóc nên cũng không quấy rầy.
Mãi cho đến khi Nam Khuê lau khô nước mắt, quay lại với hốc mắt vẫn phiếm hồng thì Vân Thư mới tiếp tục nói: “Ông nội không nói cho con biết là do không muốn làm con lo lắng.”
“Trước đây mẹ đã nói rồi, ông nội là người đàn ông tốt nhất trên đời, không chỉ đối với bà nội, đối với con dâu là mẹ, mà còn đối với cháu dâu của ông là con. Bất kể ai gả vào nhà họ Lục ông cũng đem toàn lực yêu thương, đem lại những điều tốt nhất.”
“Ông nội cũng không có mong muốn gì khác, khi ông đi, tâm nguyện cuối cùng của ông là mong con có một cuộc sống tốt, sống vui vẻ và hạnh phúc.”
Nam Khuê dùng sức gật đầu: “Con biết ạ, con nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của ông, nhất định sẽ sống thật tốt.”
“Ừm.”
Sau khi tiễn mẹ chồng đi, Nam Khuê lập tức gọi điện cho Chu Tiễn Nam.
“Alô, Tiễn Nam, báo cho anh một tin tức tốt, giáo sư Phòng đã đồng ý đến xem bệnh cho mẹ anh rồi.”
Nam Khuê nói xong, Chu Tiễn Nam lập tức trở nên kích động: “Lời em nói là thật sao?”
“Đúng vậy, là thật, anh mau gửi hồ sơ bệnh án và các kết quả xét nghiệm kiểm tra của dì Mộc cho tôi, lát nữa tôi sẽ đưa qua.”
“Được, vậy tôi sẽ gửi ngay.”
Sau khi có các hồ sơ, Nam Khuê lập tức chuyển cho Vân Thư.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt Chu Tiễn Nam vẫn tràn đầy kích động và phấn khích.
“Anh, có chuyện gì vậy? Lâu không thấy anh vui như vậy rồi?” Chu Phượng Kiều nhanh chóng hỏi.
“Chị, Kiều Kiều, bệnh tình của mẹ có hy vọng rồi, Nam Khuê vừa gọi điện cho em, nói là giáo sư Phòng đã đồng ý đích thân xem bệnh cho mẹ rồi.”
Chu Phượng Kiều cũng lập tức vui mừng kêu lên: “Thật sao? Anh, em không nằm mơ đúng không? Anh thật sự không gạt em đúng không?”
Chu Cẩm cũng mở to hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Giáo sư Phòng thật sự đồng ý rồi sao?”
“Đúng vậy, Nam Khuê bảo em lập tức chuẩn bị một bản hồ sơ bệnh án của mẹ, cô ấy sẽ gửi đi.” Chu Tiễn Nam gật đầu khẳng định.
Giờ khắc này, trong phòng tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Ngày hôm sau giáo sư Phòng đích thân đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong, ông lập tức quyết định phẫu thuật vào sáng ngày thứ ba.
Vì nghỉ hưu đã lâu, lâu không lên bàn mổ nên ông không đích thân làm phẫu thuật.
Nhưng ông sẽ tham gia vào toàn bộ quá trình, đích thân chỉ đạo hướng dẫn ca mổ.
Ca phẫu thuật bắt đầu lúc chín giờ sáng, Nam Khuê thật sự rất muốn lên nhìn một chút.
Nhưng bộ phận của cô quá bận, cô căn bản không có thời gian rảnh.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Nam Khuê lập tức chạy lên.
Nhưng mà cô không đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn họ một lát, cũng không đi đến quấy rầy bọn họ.
Lúc rời đi, cô nhắn tin cho Chu Tiễn Nam: “Anh đừng quá căng thẳng, ca phẫu thuật sẽ thành công tốt đẹp thôi.”
“Chờ dì ra thì nhớ nhắn lại cho tôi một câu.”
Khi Chu Tiễn Nam nhận được tin nhắn WeChat, anh ấy lập tức nhìn về phía hành lang.
Vừa nhìn liền thấy bóng dáng Nam Khuê đang xoay người rời đi.
Anh ấy lập tức bước tới, chạy chậm đuổi theo Nam Khuê.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mãi cho đến cửa thang máy, anh ấy mới đuổi kịp, thấy Nam Khuê sắp vào thang máy, anh ấy liền mở miệng gọi: “Nam Khuê?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nam Khuê lập tức dừng lại, đồng thời xoay người.
Khi nhìn thấy Chu Tiễn Nam, cô rất kinh ngạc: “Sao anh lại chạy đến đây? Dì ấy thế nào rồi?”
“Trước mắt còn chưa biết, từ lúc chín giờ đi vào đến bây giờ tạm thời vẫn chưa có tin tức gì được truyền ra.”
Nam Khuê nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại, không có tin tức gì mới là tin tức tốt nhất.”
Bởi vì lỡ như ca mổ không diễn ra không tốt đẹp, gặp nguy hiểm, hoặc nếu cần ký giấy báo tình hình nguy kịch, thì đó là lúc nó thực sự nghiêm trọng.
“Nam Khuê, mặc dù tôi không biết sao em lại mời được giáo sư Phòng, nhưng hôm nay tôi nhất định phải đích thân nói với em một câu cảm ơn. Không chỉ có tôi mà cả gia đình tôi cũng rất cảm ơn em đã giúp đỡ.” Chu Tiễn Nam chân thành cảm ơn.
“Anh đừng khách sáo như vậy, trước đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần, rất nhiều lần tôi gặp nguy hiểm đều là anh đã cứu tôi.”
“Hai chuyện này không giống nhau, cứu em là chức trách của tôi, tôi không thể thoái thác, cũng là việc mà một người bạn nên làm.” Chu Tiễn Nam nói.
Nam Khuê gật đầu: “Anh nói rất đúng, cho nên lần này tôi giúp anh cũng là một việc mà một người bạn nên làm.”
“Bây giờ dì vẫn còn ở trong phòng mổ, anh mau qua đó đi, có khi một lát nữa dì ấy ra ngoài rồi cũng nên.”
“Được, lát nữa tôi sẽ đến tìm em sau.”
“Ừm, đi đi.”
Năm giờ chiều, Nam Khuê nhận được cuộc gọi từ Chu Tiễn Nam.
Giọng anh ấy rất kích động và phấn khích, tràn đầy niềm vui không giấu được: “Nam Khuê, tốt quá rồi, mẹ tôi đã phẫu thuật thành công rồi, giáo sư Phòng nói ca mổ diễn ra rất tốt đẹp.”
“Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi.” Nam Khuê cũng kích động siết chặt điện thoại.
Thật tốt quá, cuối cùng trái tim cô cũng hạ xuống được rồi.
Ngay khi nghe tin vui này, Nam Khuê lập tức nghĩ ngay đến việc chia sẻ nó với những người khác.
Sau đó, ngón tay cô theo thói quen ấn vào số của Lục Kiến Thành.
“Alô!”
Bên kia lập tức truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, cảm ơn anh, ca phẫu thuật của dì Mộc thành công rồi, tôi vui quá.”
Ai biết được, bên kia lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Em gọi điện thoại cho anh chỉ để báo tin mẹ Chu Tiễn Nam được cứu sống sao? Cho nên Nam Khuê, em cảm thấy anh nên vui rồi chúc mừng với em sao?”
“Hay em nghĩ anh đủ rộng lượng để tán thưởng việc em vui vì người đàn ông khác, hân hoan vì người đàn ông khác?”
Giọng anh lạnh như băng, gần như không có chút độ ấm nào.
Trái tim đang phấn khích của Nam Khuê lập tức hạ xuống.
Cùng lúc đó, vẻ mặt vui mừng của cô cũng đột nhiên biến mất.
Nụ cười vụt tắt, cô siết chặt lấy điện thoại, cắn chặt môi khẽ nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, Kiến Thành, ý tôi không phải vậy.”
“Tôi gọi điện thoại đến là muốn nói với anh, là một bác sĩ, có thể chứng kiến một ca phẫu thuật thành công, tôi rất vui; tôi cũng muốn nói, dì Mộc cho tôi cảm giác rất giống với mẹ mình, bà ấy phẫu thuật thành công tôi thấy rất vui mừng.”
“Và tôi cũng muốn chính miệng nói với anh, sau đó cảm ơn anh đàng hoàng, không hề có ý giống như anh nghĩ.”
Nam Khuê nói xong, đầu bên kia trầm mặc hồi lâu.
Ngoài tiếng thở ra, hầu như không có một âm thanh nào cả.
Mười giây, hai mươi giây…
Ba phút sau, nếu như không phải giao diện cuộc gọi vẫn còn, Nam Khuê thậm chí còn tưởng rằng anh đã cúp máy.
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi, nếu anh không muốn nghe những gì tôi nói, vậy thì tôi cúp máy đây.” Nam Khuê rũ hàng mi xuống, nói.
Nhưng mà ngay lúc cô định cúp máy.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong điện thoại: “Đợi đã…!”
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã nói cho con tất cả sự thật này.”
Trong lòng Nam Khuê đã cảm động không nói nên lời.
Cả đời này, cô may mắn nhất là gặp được một người ông hết mực yêu thương và chiều chuộng cô như vậy.
Nam Khuê nhanh chóng quay lưng lại, vội vàng lau nước mắt.
Vân Thư biết cô khóc nên cũng không quấy rầy.
Mãi cho đến khi Nam Khuê lau khô nước mắt, quay lại với hốc mắt vẫn phiếm hồng thì Vân Thư mới tiếp tục nói: “Ông nội không nói cho con biết là do không muốn làm con lo lắng.”
“Trước đây mẹ đã nói rồi, ông nội là người đàn ông tốt nhất trên đời, không chỉ đối với bà nội, đối với con dâu là mẹ, mà còn đối với cháu dâu của ông là con. Bất kể ai gả vào nhà họ Lục ông cũng đem toàn lực yêu thương, đem lại những điều tốt nhất.”
“Ông nội cũng không có mong muốn gì khác, khi ông đi, tâm nguyện cuối cùng của ông là mong con có một cuộc sống tốt, sống vui vẻ và hạnh phúc.”
Nam Khuê dùng sức gật đầu: “Con biết ạ, con nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của ông, nhất định sẽ sống thật tốt.”
“Ừm.”
Sau khi tiễn mẹ chồng đi, Nam Khuê lập tức gọi điện cho Chu Tiễn Nam.
“Alô, Tiễn Nam, báo cho anh một tin tức tốt, giáo sư Phòng đã đồng ý đến xem bệnh cho mẹ anh rồi.”
Nam Khuê nói xong, Chu Tiễn Nam lập tức trở nên kích động: “Lời em nói là thật sao?”
“Đúng vậy, là thật, anh mau gửi hồ sơ bệnh án và các kết quả xét nghiệm kiểm tra của dì Mộc cho tôi, lát nữa tôi sẽ đưa qua.”
“Được, vậy tôi sẽ gửi ngay.”
Sau khi có các hồ sơ, Nam Khuê lập tức chuyển cho Vân Thư.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt Chu Tiễn Nam vẫn tràn đầy kích động và phấn khích.
“Anh, có chuyện gì vậy? Lâu không thấy anh vui như vậy rồi?” Chu Phượng Kiều nhanh chóng hỏi.
“Chị, Kiều Kiều, bệnh tình của mẹ có hy vọng rồi, Nam Khuê vừa gọi điện cho em, nói là giáo sư Phòng đã đồng ý đích thân xem bệnh cho mẹ rồi.”
Chu Phượng Kiều cũng lập tức vui mừng kêu lên: “Thật sao? Anh, em không nằm mơ đúng không? Anh thật sự không gạt em đúng không?”
Chu Cẩm cũng mở to hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Giáo sư Phòng thật sự đồng ý rồi sao?”
“Đúng vậy, Nam Khuê bảo em lập tức chuẩn bị một bản hồ sơ bệnh án của mẹ, cô ấy sẽ gửi đi.” Chu Tiễn Nam gật đầu khẳng định.
Giờ khắc này, trong phòng tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Ngày hôm sau giáo sư Phòng đích thân đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong, ông lập tức quyết định phẫu thuật vào sáng ngày thứ ba.
Vì nghỉ hưu đã lâu, lâu không lên bàn mổ nên ông không đích thân làm phẫu thuật.
Nhưng ông sẽ tham gia vào toàn bộ quá trình, đích thân chỉ đạo hướng dẫn ca mổ.
Ca phẫu thuật bắt đầu lúc chín giờ sáng, Nam Khuê thật sự rất muốn lên nhìn một chút.
Nhưng bộ phận của cô quá bận, cô căn bản không có thời gian rảnh.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Nam Khuê lập tức chạy lên.
Nhưng mà cô không đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn họ một lát, cũng không đi đến quấy rầy bọn họ.
Lúc rời đi, cô nhắn tin cho Chu Tiễn Nam: “Anh đừng quá căng thẳng, ca phẫu thuật sẽ thành công tốt đẹp thôi.”
“Chờ dì ra thì nhớ nhắn lại cho tôi một câu.”
Khi Chu Tiễn Nam nhận được tin nhắn WeChat, anh ấy lập tức nhìn về phía hành lang.
Vừa nhìn liền thấy bóng dáng Nam Khuê đang xoay người rời đi.
Anh ấy lập tức bước tới, chạy chậm đuổi theo Nam Khuê.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mãi cho đến cửa thang máy, anh ấy mới đuổi kịp, thấy Nam Khuê sắp vào thang máy, anh ấy liền mở miệng gọi: “Nam Khuê?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nam Khuê lập tức dừng lại, đồng thời xoay người.
Khi nhìn thấy Chu Tiễn Nam, cô rất kinh ngạc: “Sao anh lại chạy đến đây? Dì ấy thế nào rồi?”
“Trước mắt còn chưa biết, từ lúc chín giờ đi vào đến bây giờ tạm thời vẫn chưa có tin tức gì được truyền ra.”
Nam Khuê nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại, không có tin tức gì mới là tin tức tốt nhất.”
Bởi vì lỡ như ca mổ không diễn ra không tốt đẹp, gặp nguy hiểm, hoặc nếu cần ký giấy báo tình hình nguy kịch, thì đó là lúc nó thực sự nghiêm trọng.
“Nam Khuê, mặc dù tôi không biết sao em lại mời được giáo sư Phòng, nhưng hôm nay tôi nhất định phải đích thân nói với em một câu cảm ơn. Không chỉ có tôi mà cả gia đình tôi cũng rất cảm ơn em đã giúp đỡ.” Chu Tiễn Nam chân thành cảm ơn.
“Anh đừng khách sáo như vậy, trước đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần, rất nhiều lần tôi gặp nguy hiểm đều là anh đã cứu tôi.”
“Hai chuyện này không giống nhau, cứu em là chức trách của tôi, tôi không thể thoái thác, cũng là việc mà một người bạn nên làm.” Chu Tiễn Nam nói.
Nam Khuê gật đầu: “Anh nói rất đúng, cho nên lần này tôi giúp anh cũng là một việc mà một người bạn nên làm.”
“Bây giờ dì vẫn còn ở trong phòng mổ, anh mau qua đó đi, có khi một lát nữa dì ấy ra ngoài rồi cũng nên.”
“Được, lát nữa tôi sẽ đến tìm em sau.”
“Ừm, đi đi.”
Năm giờ chiều, Nam Khuê nhận được cuộc gọi từ Chu Tiễn Nam.
Giọng anh ấy rất kích động và phấn khích, tràn đầy niềm vui không giấu được: “Nam Khuê, tốt quá rồi, mẹ tôi đã phẫu thuật thành công rồi, giáo sư Phòng nói ca mổ diễn ra rất tốt đẹp.”
“Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi.” Nam Khuê cũng kích động siết chặt điện thoại.
Thật tốt quá, cuối cùng trái tim cô cũng hạ xuống được rồi.
Ngay khi nghe tin vui này, Nam Khuê lập tức nghĩ ngay đến việc chia sẻ nó với những người khác.
Sau đó, ngón tay cô theo thói quen ấn vào số của Lục Kiến Thành.
“Alô!”
Bên kia lập tức truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, cảm ơn anh, ca phẫu thuật của dì Mộc thành công rồi, tôi vui quá.”
Ai biết được, bên kia lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Em gọi điện thoại cho anh chỉ để báo tin mẹ Chu Tiễn Nam được cứu sống sao? Cho nên Nam Khuê, em cảm thấy anh nên vui rồi chúc mừng với em sao?”
“Hay em nghĩ anh đủ rộng lượng để tán thưởng việc em vui vì người đàn ông khác, hân hoan vì người đàn ông khác?”
Giọng anh lạnh như băng, gần như không có chút độ ấm nào.
Trái tim đang phấn khích của Nam Khuê lập tức hạ xuống.
Cùng lúc đó, vẻ mặt vui mừng của cô cũng đột nhiên biến mất.
Nụ cười vụt tắt, cô siết chặt lấy điện thoại, cắn chặt môi khẽ nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, Kiến Thành, ý tôi không phải vậy.”
“Tôi gọi điện thoại đến là muốn nói với anh, là một bác sĩ, có thể chứng kiến một ca phẫu thuật thành công, tôi rất vui; tôi cũng muốn nói, dì Mộc cho tôi cảm giác rất giống với mẹ mình, bà ấy phẫu thuật thành công tôi thấy rất vui mừng.”
“Và tôi cũng muốn chính miệng nói với anh, sau đó cảm ơn anh đàng hoàng, không hề có ý giống như anh nghĩ.”
Nam Khuê nói xong, đầu bên kia trầm mặc hồi lâu.
Ngoài tiếng thở ra, hầu như không có một âm thanh nào cả.
Mười giây, hai mươi giây…
Ba phút sau, nếu như không phải giao diện cuộc gọi vẫn còn, Nam Khuê thậm chí còn tưởng rằng anh đã cúp máy.
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi, nếu anh không muốn nghe những gì tôi nói, vậy thì tôi cúp máy đây.” Nam Khuê rũ hàng mi xuống, nói.
Nhưng mà ngay lúc cô định cúp máy.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong điện thoại: “Đợi đã…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.