Chương 3: Chương 1-3
Tống Vũ Đồng
09/11/2016
"Chờ một chút."
Huh? Kathi Nhã dừng lại, tai dựng thẳng đứng.
"Đem những cái này cầm đi ăn đi." Thuận tay liền đem món salad trái cây mới nghiên cứu được trên quầy đưa tới, Homan cau mày, lại lấy một trăm Đô-la trong túi ra đưa cho cô, "Đi tìm một chỗ tắm rửa đi, còn nữa mua quần áo tử tế mà mặc, cái bộ dáng này của cô không tìm được việc làm đâu ."
"Cảm ơn . . . . . . Cảm ơn." ? Mũi bất chợt ê ẩm, hốc mắt cũng nong nóng, món salad này làm từ ớt sao? Nếu không làm sao lại đem cô muốn sắp khóc thế này?
Nhổ! Khóc cái gì? Cô là nữ nhân kiên cường độc lập nhất trên đời, thề đi một mình đại giang nam bắc, như vậy bây giờ liền nửa đường bỏ cuộc sao?
Không, dĩ nhiên không!
"Không cần khách khí, đi thôi, tôi sắp bị mùi trên người cô giết chết đây." Quay lưng lại, Homan không muốn nhìn cặp mắt bi thương đến động lòng người kia.
"Tôi sẽ trả lại cho anh cả vốn lẫn lời, anh đẹp trai."
Anh đẹp trai? Thật ghê tởm. Homan không nhịn được liếc mắt, "Không cần."
"Nhất định vậy." Anh mặc dù không phải là người đầu tiên lấy tiền bố thí cho cô, nhưng là người đầu tiên mà cô không đưa tay ra xin lại chủ động cho cô nhiều tiền như vậy.
Không phải nói hảo tâm có hảo báo sao? Hảo tâm của anh nhất định phải báo đáp. Kathi nhã thầm nghĩ.
"Tôi nói không cần là không cần!" Cái cô bé này thật là muốn nôn.
"Nhưng mà. . . . . ."
"Cút! Nếu không tôi đem cô ném ra ngoài." Cũng biết không thể lương tâm phát hiện từng cái, đáng chết! Cô gái này không phải là muốn làm phiền anh đến chết chứ?
"Biết rồi, thật xin lỗi." Kathi Nhã đáng thương nhìn anh ta rồi cúi đầu, chậm rãi kéo bước chân đi ra cửa mộng ảo cổ bảo.
Người đã đi rồi, nhưng mùi trên người cô vẫn còn quanh quẩn ở bên trong đại sảnh thật lâu không tiêu tan. . . . . .
"Anh có lòng tốt như vậy, tại sao không dứt khoát an bài một phòng cho cô ấy ở? Dù sao trong cổ bảo vẫn còn nhiều phòng mà, cũng chỉ có năm phòng dự định cho thuê thôi, vẫn còn dư lại phòng, cũng thật lãng phí quá đi."
Vật lấy hiếm là quý, cho nên lúc ban đầu mộng ảo cổ bảo mở cửa dùng năm căn phòng này để cho khách thuê, để cho mọi người phải chen chúc nhau cũng muốn chui vào, cái này gọi là thủ đoạn buôn bán.
"Cô muốn cho toàn bộ mấy tên ăn xin tràn vào mộng ảo cổ bảo sao? Tôi cũng không phải là thằng ngốc!" Có một thì có hai, anh lấy tiền cho cô bé ăn xin đó đã mở ra tiền lệ, nếu như để cho cô ta ở, tin tức truyền đi, trong một đêm, mộng ảo cổ bảo có thể từ khách sạn một cao cấp biến thành trung tâm cứu tế mấy tên ăn xin sao, tựa như thiếu nữ cao không thể chạm vào đột nhiên trong một đêm biến thành kỹ nữ.
"Thì ra anh vẫn còn có lý trí lắm, không tệ, không có bị sắc đẹp của người ta làm cho đầu óc bị đần độn." Ái Ny Ti chỉ cười lạnh.
"Sắc đẹp?" Homan không thể tin được nhìn cô, lông mày xinh đẹp khẽ nhếch , giống như là ở tìm tòi nghiên cứu cái gì, "Cái loại vừa dơ vừa thối đó, cô nói có sắc đẹp? Sách, tôi thật phục cô, Ái Ny Ti, hôm nay cô không được bình thường à?"
Nói rõ tìm anh tra sao! Chỉ cần người có mắt, có mũi đều biết con nhỏ ăn xin vừa rồi trừ ánh mắt lòe lòe động lòng người ra, thì tất cả chỗ khác không phải là thối chính là bẩn, căn bản hoàn toàn không thể nhìn, hoàn toàn không thể khen nổi, ngay cả tiêu chuẩn người bình thường cũng không thể đạt được, huống chi là hai chữ sắc đẹp? Dùng ở trên người cô ta thật sự là lãng phí!
"Tôi có sao?"
" Lão công Schuch của cô đâu? Anh ta bao lâu rồi không có lên giường của cô?"
Mặt Ái Ny Ti đỏ lên, nổi giận mắt nhìn chằm chằm anh, " Anh nói gì!Còn nói hưu nói vượn nữa, tôi sẽ trực tiếp cầm một thanh đao chém chết anh!"
"Quả nhiên hỏa khí rất lớn nha." Homan lắc đầu, làm bộ thở dài một cái, "Hôm nào gặp Schuch, tôi sẽ nhắc nhở anh ta phải tận lực thực hiện nghĩa vụ của một lão công mới được, tránh cho tôi có cuộc sống không tốt."
"Homan!" Không nhịn được, thật là không nhịn được nữa, Ái Ny Ti không chút nghĩ ngợi vung ra một quyền, trực tiếp hướng về phía khuôn mặt so nữ nhân còn xinh đẹp hơn kia đánh tới.
Hưu ——
Nguy hiểm thật! Thoáng qua .
Lại một quyền đánh tới, uy vũ sinh gió. . . . . .
Thật không biết Thượng Đế làm thế nào tạo người, để cho một người phụ nữ rõ ràng rất đẹp, rất khêu gợi đi làm sát thủ, bình thường động một chút là vũ đao lộng thương, thân thủ có thể so sánh với nam nhân.
Bất quá ngoài anh ra, thân thủ của cô đối với anh, tựa như con cọp nhỏ giương nanh múa vuốt trước mặt, một chút cũng không làm nên chuyện gì.
Pằng một tiếng, Ái Ny Ti đánh quá ác quá nhanh, Homan chợt lóe, làm cho đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô trực tiếp vung lên khung sắt phía sau anh.
Đau a. . . . . .
Nước mắt cô cũng tuôn nhanh như bão tố, nhưng trước khi nước mắt tràn ra, máu trên tay lại chảy ra trước, lập tức đem cánh tay tuyết trắng của cô dính một mảnh hồng.
"Cô——" Homan đang muốn giễu cợt công phu của cô lại nhìn thấy tay cô bị thương, gương mặt tuấn tú ngưng tụ, cất bước tiến lên, bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang bị thương của cô, kéo cô vào phòng bếp, chỉ chốc lát, bông băng, vải băng,thuốc khử trùng đều dùng tới, hai ba lần vết thương liền cầm máu cũng được băng bó, từ đầu tới cuối chưa tới ba phút.
"Cám ơn." Ái Ny Ti nhìn cái đầu đang cúi xuống sửa sang lại hộp cấp cứu của Homan, nhàn nhạt mở miệng.
Homan tay bỗng dừng lại, ngửa lên hé ra khuôn mặt tươi cười, "Trời ạ, muốn hạ Hồng Vũ sao?"
"Homan. . . . . . Thật ra thì, có một vấn đề, tôi vẫn rất muốn hỏi anh. . . . . ."
"Đừng hỏi, trừ phi cái vấn đề này đối với cô rất trọng yếu, sống còn." Theo bản năng, Homan biết cô muốn hỏi cái gì.
Cô muốn hỏi: Anh yêu tôi, phải không?
Cô muốn hỏi, là bởi vì cô muốn biết đáp án, nhưng biết đáp án thì như thế nào đây? An ủi anh ta, giễu cợt anh ta, hay là tự mình vinh dự một phen ư?
Anh ấy nói không sai, cô đừng hỏi thì hơn, chẳng qua là. . . . . .
Nếu như anh thật thích cô, như vậy, cô thực sự xin lỗi, rất xin lỗi. . . . . .
Huh? Kathi Nhã dừng lại, tai dựng thẳng đứng.
"Đem những cái này cầm đi ăn đi." Thuận tay liền đem món salad trái cây mới nghiên cứu được trên quầy đưa tới, Homan cau mày, lại lấy một trăm Đô-la trong túi ra đưa cho cô, "Đi tìm một chỗ tắm rửa đi, còn nữa mua quần áo tử tế mà mặc, cái bộ dáng này của cô không tìm được việc làm đâu ."
"Cảm ơn . . . . . . Cảm ơn." ? Mũi bất chợt ê ẩm, hốc mắt cũng nong nóng, món salad này làm từ ớt sao? Nếu không làm sao lại đem cô muốn sắp khóc thế này?
Nhổ! Khóc cái gì? Cô là nữ nhân kiên cường độc lập nhất trên đời, thề đi một mình đại giang nam bắc, như vậy bây giờ liền nửa đường bỏ cuộc sao?
Không, dĩ nhiên không!
"Không cần khách khí, đi thôi, tôi sắp bị mùi trên người cô giết chết đây." Quay lưng lại, Homan không muốn nhìn cặp mắt bi thương đến động lòng người kia.
"Tôi sẽ trả lại cho anh cả vốn lẫn lời, anh đẹp trai."
Anh đẹp trai? Thật ghê tởm. Homan không nhịn được liếc mắt, "Không cần."
"Nhất định vậy." Anh mặc dù không phải là người đầu tiên lấy tiền bố thí cho cô, nhưng là người đầu tiên mà cô không đưa tay ra xin lại chủ động cho cô nhiều tiền như vậy.
Không phải nói hảo tâm có hảo báo sao? Hảo tâm của anh nhất định phải báo đáp. Kathi nhã thầm nghĩ.
"Tôi nói không cần là không cần!" Cái cô bé này thật là muốn nôn.
"Nhưng mà. . . . . ."
"Cút! Nếu không tôi đem cô ném ra ngoài." Cũng biết không thể lương tâm phát hiện từng cái, đáng chết! Cô gái này không phải là muốn làm phiền anh đến chết chứ?
"Biết rồi, thật xin lỗi." Kathi Nhã đáng thương nhìn anh ta rồi cúi đầu, chậm rãi kéo bước chân đi ra cửa mộng ảo cổ bảo.
Người đã đi rồi, nhưng mùi trên người cô vẫn còn quanh quẩn ở bên trong đại sảnh thật lâu không tiêu tan. . . . . .
"Anh có lòng tốt như vậy, tại sao không dứt khoát an bài một phòng cho cô ấy ở? Dù sao trong cổ bảo vẫn còn nhiều phòng mà, cũng chỉ có năm phòng dự định cho thuê thôi, vẫn còn dư lại phòng, cũng thật lãng phí quá đi."
Vật lấy hiếm là quý, cho nên lúc ban đầu mộng ảo cổ bảo mở cửa dùng năm căn phòng này để cho khách thuê, để cho mọi người phải chen chúc nhau cũng muốn chui vào, cái này gọi là thủ đoạn buôn bán.
"Cô muốn cho toàn bộ mấy tên ăn xin tràn vào mộng ảo cổ bảo sao? Tôi cũng không phải là thằng ngốc!" Có một thì có hai, anh lấy tiền cho cô bé ăn xin đó đã mở ra tiền lệ, nếu như để cho cô ta ở, tin tức truyền đi, trong một đêm, mộng ảo cổ bảo có thể từ khách sạn một cao cấp biến thành trung tâm cứu tế mấy tên ăn xin sao, tựa như thiếu nữ cao không thể chạm vào đột nhiên trong một đêm biến thành kỹ nữ.
"Thì ra anh vẫn còn có lý trí lắm, không tệ, không có bị sắc đẹp của người ta làm cho đầu óc bị đần độn." Ái Ny Ti chỉ cười lạnh.
"Sắc đẹp?" Homan không thể tin được nhìn cô, lông mày xinh đẹp khẽ nhếch , giống như là ở tìm tòi nghiên cứu cái gì, "Cái loại vừa dơ vừa thối đó, cô nói có sắc đẹp? Sách, tôi thật phục cô, Ái Ny Ti, hôm nay cô không được bình thường à?"
Nói rõ tìm anh tra sao! Chỉ cần người có mắt, có mũi đều biết con nhỏ ăn xin vừa rồi trừ ánh mắt lòe lòe động lòng người ra, thì tất cả chỗ khác không phải là thối chính là bẩn, căn bản hoàn toàn không thể nhìn, hoàn toàn không thể khen nổi, ngay cả tiêu chuẩn người bình thường cũng không thể đạt được, huống chi là hai chữ sắc đẹp? Dùng ở trên người cô ta thật sự là lãng phí!
"Tôi có sao?"
" Lão công Schuch của cô đâu? Anh ta bao lâu rồi không có lên giường của cô?"
Mặt Ái Ny Ti đỏ lên, nổi giận mắt nhìn chằm chằm anh, " Anh nói gì!Còn nói hưu nói vượn nữa, tôi sẽ trực tiếp cầm một thanh đao chém chết anh!"
"Quả nhiên hỏa khí rất lớn nha." Homan lắc đầu, làm bộ thở dài một cái, "Hôm nào gặp Schuch, tôi sẽ nhắc nhở anh ta phải tận lực thực hiện nghĩa vụ của một lão công mới được, tránh cho tôi có cuộc sống không tốt."
"Homan!" Không nhịn được, thật là không nhịn được nữa, Ái Ny Ti không chút nghĩ ngợi vung ra một quyền, trực tiếp hướng về phía khuôn mặt so nữ nhân còn xinh đẹp hơn kia đánh tới.
Hưu ——
Nguy hiểm thật! Thoáng qua .
Lại một quyền đánh tới, uy vũ sinh gió. . . . . .
Thật không biết Thượng Đế làm thế nào tạo người, để cho một người phụ nữ rõ ràng rất đẹp, rất khêu gợi đi làm sát thủ, bình thường động một chút là vũ đao lộng thương, thân thủ có thể so sánh với nam nhân.
Bất quá ngoài anh ra, thân thủ của cô đối với anh, tựa như con cọp nhỏ giương nanh múa vuốt trước mặt, một chút cũng không làm nên chuyện gì.
Pằng một tiếng, Ái Ny Ti đánh quá ác quá nhanh, Homan chợt lóe, làm cho đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô trực tiếp vung lên khung sắt phía sau anh.
Đau a. . . . . .
Nước mắt cô cũng tuôn nhanh như bão tố, nhưng trước khi nước mắt tràn ra, máu trên tay lại chảy ra trước, lập tức đem cánh tay tuyết trắng của cô dính một mảnh hồng.
"Cô——" Homan đang muốn giễu cợt công phu của cô lại nhìn thấy tay cô bị thương, gương mặt tuấn tú ngưng tụ, cất bước tiến lên, bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang bị thương của cô, kéo cô vào phòng bếp, chỉ chốc lát, bông băng, vải băng,thuốc khử trùng đều dùng tới, hai ba lần vết thương liền cầm máu cũng được băng bó, từ đầu tới cuối chưa tới ba phút.
"Cám ơn." Ái Ny Ti nhìn cái đầu đang cúi xuống sửa sang lại hộp cấp cứu của Homan, nhàn nhạt mở miệng.
Homan tay bỗng dừng lại, ngửa lên hé ra khuôn mặt tươi cười, "Trời ạ, muốn hạ Hồng Vũ sao?"
"Homan. . . . . . Thật ra thì, có một vấn đề, tôi vẫn rất muốn hỏi anh. . . . . ."
"Đừng hỏi, trừ phi cái vấn đề này đối với cô rất trọng yếu, sống còn." Theo bản năng, Homan biết cô muốn hỏi cái gì.
Cô muốn hỏi: Anh yêu tôi, phải không?
Cô muốn hỏi, là bởi vì cô muốn biết đáp án, nhưng biết đáp án thì như thế nào đây? An ủi anh ta, giễu cợt anh ta, hay là tự mình vinh dự một phen ư?
Anh ấy nói không sai, cô đừng hỏi thì hơn, chẳng qua là. . . . . .
Nếu như anh thật thích cô, như vậy, cô thực sự xin lỗi, rất xin lỗi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.