Chương 12
Tống Vũ Đồng
27/01/2017
Anh ta thế nhưng lại hôn cô! Ở trước mặt mọi người.
Ghê tởm, quá ghê tởm! Lần trước trong phòng ngủ bị chụp ảnh, anh ta cố ý hôn cô làm truyền thông đăng tin còn chưa tính, hôm nay là ở trên bờ biển, ánh mắt mọi người đều dồn vào bọn họ, anh ta vẫn còn có thể diễn trò như thật như thế sao?
Được rồi, cứ coi như làm vậy để ba của ở Mĩ xem đi, nhưng cũng không cần nhất định phải hôn cô a! Anh ta có thể ôm cô, hôn trán cô, nếu không lôi kéo tay nhỏ bé của cô cười ôn nhu một chút là được, anh ta làm như vậy đơn giản là có rắp tâm khác.
Kathi Nhã thở phì phò chu cái miệng nhỏ nhắn, ngồi trên giường hờn dỗi.
Cái xú nam nhân này, đem một mình cô nhét vào trong phòng nghỉ ngơi, một mình anh ta cũng không biết chạy đi đâu chơi. Leng keng —— tiếng chuông bỗng nhiên cửa vang lên, Kathi Nhã trong nháy mắt nâng lên khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn quên một giây trước đó cô vẫn còn tức giận Phạm Tích mà vui vẻ chạy đi mở cửa. Nếu như bây giờ anh ta lập tức mang cô đi đến một nơi thú vị nào đó để vui chơi, cô liền tha thứ cho anh ta vừa mới là không đúng đắn còn đe dọa cô.
Cửa vừa mở ra, không nhìn thấy bóng dáng Phạm Tích đâu ngược lại có một cô gái cao hơn cô nửa cái đầu, mặc bộ quần áo có hơi thiếu vải một chút đang đứng ở cửa. . . . . . Không, cả lưng cũng hở nữa, vậy còn không phải là cùng không mặc quần áo cũng không kém là bao nhiêu, mấy miếng vải trên người cô gái kia ngay cả cho mình may một cái quần cũng chả đủ.
"Chào." Kathi Nhã mỉm cười. Ai kêu co bây giờ là Phạm phu nhân, có muốn không làm đại sứ thân thiện cũng không được, ngay cả khi cô làm công chúa cũng không cần phải ủy khuất như bây giờ.
Người đó cũng không đáp lại lời chào hỏi của cô, còn giống như là đến chợ mua thức ăn cứ nhìn đông nhìn tây cô, tựa hồ không rõ cô là trái ớt hay hạt tiêu, cô có đẹp mắt như vậy sao? Đáng để cho nữ nhân trước mắt cứ nhìn chằm chằm cô nửa ngày?"Vị tiểu thư này, cô đi nhầm phòng sao?" Cười, cười nữa, cười đến ngọt một chút, có thể trông túi xách da của cô ta có dấu máy chụp hình.
"Cô chính là Kathi cô vợ Phạm Tích vội vội vàng vàng cưới về?" Cô gái kia rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói lại tràn đầy khinh thường.
"Đúng vậy, tôi là Kathi, cô biết tôi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, vì rốt cục có người có thể nói chuyện mà vui vẻ. Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, cũng là phong tình vạn chủng, trực tiếp đem Kathi đang đứng trước cửa đẩy ra, đi thẳng vào gian phòng trăng mật Tổng Thống, chọn ghế quý phi, cao nhã nằm xuống.
"Tôi khát nước, muốn uống chút đồ uống."
"Oh? Trong tủ lạnh còn có nước trái cây." Vừa nói, Kathi Nhã chạy đến tủ lạnh nhỏ cầm một chai nước trái cây ra ngoài, đưa cho cô ta, "Mời dùng."
Người kia không có nhận, khinh thường nhíu mày, "Thứ này cũng có thể uống sao? Cô đang ở khách sạn năm sao đó, vậy mà lại uống loại nước trái cây rẻ tiền này?"
"Tôi thích uống nước trái cây hiệu này, uống rất ngon, cô uống thử đi."
"Không cần, tôi sợ đau dạ dày." Cô gái cau mày đẩy ra, đưa tay vỗ vỗ bả vai, "Bả vai tôi có chút đau, cô tới đây giúp tôi xoa bóp được không?"
Bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến), Kathi đi tới phía sau cô ta, thay cô ta xoa bóp cổ và bả vai, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ, "Như vậy có được không?"
"Rất tốt a, nghề nghiệp của cô không phải là nhân viên mát xa chứ? Ách, ý của tôi là. . . . . . Hôm nào tôi giới thiệu một thẩm mỹ viện cho cô, có lẽ cô có thể thợ đấm bóp ở đó."
"Oh." Cô đang xoa bóp tay nhất thời dừng lại, rút về, "Tôi lấy thân phận Phạm phu nhân của tôi sẽ không thiếu tiền đến muốn đi tìm công việc, tuy nhiên vẫn là cám ơn trước hảo ý của cô." Ánh mắt cô gái lóe lóe, cười đến có chút u ám, "Cô biết tôi là ai sao?"
"Có lẽ là bạn gái của Phạm Tích."
"Coi như cô thông minh." Cô ta mỉm cười, tựa hồ rất tự hào về cái danh hiệu này, "Tôi tên là Đào Lạc Ti, là nữ tiếp viên hàng không của Trác Lâm hàng không, cũng là người bạn gái qua lại lâu nhất của Phạm Tích, trước khi anh ấy cưới cô, tôi là người phụ nữ của anh ấy , tôi biết anh ấy sẽ vội vội vàng vàng cưới một người phụ nữ là bởi vì chú (ba Phạm Tích) buộc anh ấy phải cưới cái cô công chúa Saudi Arabia vừa đen vừa xấu xí kia, nếu không phải vì tôi đây có một chuyến bay xa, anh ấy cưới chính là tôi."
"Đúng vậy, có chút đáng tiếc, nhưng người phụ nữ của anh ấy cũng rất không thú vị đi?"
"Hả?" Đào Lạc Ti cuộc thoại cô ta mong muốn không phải như thế này. Cô ta là tới thị uy, thế nào người phụ này một chút cũng không quan tâm?
"Thời gian tôi biết anh ấy thật rất ngắn, cho nên không hiểu rõ anh ấy lắm, anh ấy là người rất kiệm lời, mỗi lần chúng tôi ở cùng một chỗ, anh ấy chỉ biết hôn tôi, ôm tôi, sờ tôi. . . . . ."
"Cái gì? ! Anh ấy thường hôn cô, ôm cô, sờ cô?" Đào Lạc Ti vui ghen tỵ đến đỏ mắt. Cô ta cùng anh lui tới lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ hôn cô.
"Thật kỳ quái sao? Tôi là vợ của anh ấy, vợ chồng không phải đều làm những chuyện này sao?" Kathi Nhã chớp chớp cặp mắt vô tội, trong sáng nhìn cô ta không dứt.
"Cô cùng anh ấy không phải là kết hôn giả sao?" Cô biết Phạm Tích không phải là loại đó đàn ông sẽ dễ dàng bị hôn ước trói buộc, nếu không, cô đã sớm lên làm Phạm phu nhân.
"Kết hôn giả? Không thể nào! Anh ấy không có nói như vậy, anh nói. . . . . . Anh ấy đối với tôi vừa thấy đã yêu, tôi chính là cô gái mà anh ấy đã chờ đợi rất lâu rồi, anh ấy sợ tôi bị người khác theo đuổi, cho nên mới không thể chờ đợi nữa mà cưới tôi." Chuyện tình yêu trong phim ảnh đều viết như vậy, cô mượn dùng một chút cũng không sao nhỉ.
"Còn cô? Cô tại sao gả cho anh ấy? Không phải cô mới vừa nói anh ấy rất không thú vị."
"Tôi gả cho anh ấy cũng giống như điều cô muốn gả cho anh ấy thôi."
"Bởi vì anh ta có tiền?"
Kathi Nhã đột nhiên a a hai tiếng, chợt gật đầu, "Thì ra là cô là bởi vì anh có tiền mới làm bạn gái của anh ấy, anh ấy thật rất đáng thương."
"Cô! Tôi mới không phải bởi vì anh ấy có tiền mới thích anh ấy."
"Nếu không thì vì cái gì?"
"Phải . . . . . Tôi là vì cái gì phải nói cho cô?" Đào Lạc Ti giận đến đỏ mặt, "Nói tóm lại, Phạm Tích là của tôi, không có ai có thể đem anh ấy từ bên cạnh tôi cướp đi."
"Cô muốn đem anh ấy đoạt lại?"
"Nói nhảm."
"Được, lát nữa cô thấy anh ấy cô hãy cố gắng quấn lấy anh ấy đi, để cho anh ấy sự tồn tại của tôi, tôi muốn chuồn êm đi chơi, như thế nào?"
"Cái gì?"
"Này, tôi đây là cho cô một cơ hội, có muốn không thì nói một câu?"
Đào Lạc Ti ngẩn người, có chút sững sờ đáp lời, "Được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, "Một lời đã định!"
"Ừ, một lời đã định." Đây là cái gì tình huống?
Không quan trọng, quan trọng là tối nay cô nhất định phải xuất tất cả vốn liếng, đem tâm Phạm Tích kéo về bên mình.
Ghê tởm, quá ghê tởm! Lần trước trong phòng ngủ bị chụp ảnh, anh ta cố ý hôn cô làm truyền thông đăng tin còn chưa tính, hôm nay là ở trên bờ biển, ánh mắt mọi người đều dồn vào bọn họ, anh ta vẫn còn có thể diễn trò như thật như thế sao?
Được rồi, cứ coi như làm vậy để ba của ở Mĩ xem đi, nhưng cũng không cần nhất định phải hôn cô a! Anh ta có thể ôm cô, hôn trán cô, nếu không lôi kéo tay nhỏ bé của cô cười ôn nhu một chút là được, anh ta làm như vậy đơn giản là có rắp tâm khác.
Kathi Nhã thở phì phò chu cái miệng nhỏ nhắn, ngồi trên giường hờn dỗi.
Cái xú nam nhân này, đem một mình cô nhét vào trong phòng nghỉ ngơi, một mình anh ta cũng không biết chạy đi đâu chơi. Leng keng —— tiếng chuông bỗng nhiên cửa vang lên, Kathi Nhã trong nháy mắt nâng lên khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn quên một giây trước đó cô vẫn còn tức giận Phạm Tích mà vui vẻ chạy đi mở cửa. Nếu như bây giờ anh ta lập tức mang cô đi đến một nơi thú vị nào đó để vui chơi, cô liền tha thứ cho anh ta vừa mới là không đúng đắn còn đe dọa cô.
Cửa vừa mở ra, không nhìn thấy bóng dáng Phạm Tích đâu ngược lại có một cô gái cao hơn cô nửa cái đầu, mặc bộ quần áo có hơi thiếu vải một chút đang đứng ở cửa. . . . . . Không, cả lưng cũng hở nữa, vậy còn không phải là cùng không mặc quần áo cũng không kém là bao nhiêu, mấy miếng vải trên người cô gái kia ngay cả cho mình may một cái quần cũng chả đủ.
"Chào." Kathi Nhã mỉm cười. Ai kêu co bây giờ là Phạm phu nhân, có muốn không làm đại sứ thân thiện cũng không được, ngay cả khi cô làm công chúa cũng không cần phải ủy khuất như bây giờ.
Người đó cũng không đáp lại lời chào hỏi của cô, còn giống như là đến chợ mua thức ăn cứ nhìn đông nhìn tây cô, tựa hồ không rõ cô là trái ớt hay hạt tiêu, cô có đẹp mắt như vậy sao? Đáng để cho nữ nhân trước mắt cứ nhìn chằm chằm cô nửa ngày?"Vị tiểu thư này, cô đi nhầm phòng sao?" Cười, cười nữa, cười đến ngọt một chút, có thể trông túi xách da của cô ta có dấu máy chụp hình.
"Cô chính là Kathi cô vợ Phạm Tích vội vội vàng vàng cưới về?" Cô gái kia rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói lại tràn đầy khinh thường.
"Đúng vậy, tôi là Kathi, cô biết tôi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, vì rốt cục có người có thể nói chuyện mà vui vẻ. Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, cũng là phong tình vạn chủng, trực tiếp đem Kathi đang đứng trước cửa đẩy ra, đi thẳng vào gian phòng trăng mật Tổng Thống, chọn ghế quý phi, cao nhã nằm xuống.
"Tôi khát nước, muốn uống chút đồ uống."
"Oh? Trong tủ lạnh còn có nước trái cây." Vừa nói, Kathi Nhã chạy đến tủ lạnh nhỏ cầm một chai nước trái cây ra ngoài, đưa cho cô ta, "Mời dùng."
Người kia không có nhận, khinh thường nhíu mày, "Thứ này cũng có thể uống sao? Cô đang ở khách sạn năm sao đó, vậy mà lại uống loại nước trái cây rẻ tiền này?"
"Tôi thích uống nước trái cây hiệu này, uống rất ngon, cô uống thử đi."
"Không cần, tôi sợ đau dạ dày." Cô gái cau mày đẩy ra, đưa tay vỗ vỗ bả vai, "Bả vai tôi có chút đau, cô tới đây giúp tôi xoa bóp được không?"
Bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến), Kathi đi tới phía sau cô ta, thay cô ta xoa bóp cổ và bả vai, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ, "Như vậy có được không?"
"Rất tốt a, nghề nghiệp của cô không phải là nhân viên mát xa chứ? Ách, ý của tôi là. . . . . . Hôm nào tôi giới thiệu một thẩm mỹ viện cho cô, có lẽ cô có thể thợ đấm bóp ở đó."
"Oh." Cô đang xoa bóp tay nhất thời dừng lại, rút về, "Tôi lấy thân phận Phạm phu nhân của tôi sẽ không thiếu tiền đến muốn đi tìm công việc, tuy nhiên vẫn là cám ơn trước hảo ý của cô." Ánh mắt cô gái lóe lóe, cười đến có chút u ám, "Cô biết tôi là ai sao?"
"Có lẽ là bạn gái của Phạm Tích."
"Coi như cô thông minh." Cô ta mỉm cười, tựa hồ rất tự hào về cái danh hiệu này, "Tôi tên là Đào Lạc Ti, là nữ tiếp viên hàng không của Trác Lâm hàng không, cũng là người bạn gái qua lại lâu nhất của Phạm Tích, trước khi anh ấy cưới cô, tôi là người phụ nữ của anh ấy , tôi biết anh ấy sẽ vội vội vàng vàng cưới một người phụ nữ là bởi vì chú (ba Phạm Tích) buộc anh ấy phải cưới cái cô công chúa Saudi Arabia vừa đen vừa xấu xí kia, nếu không phải vì tôi đây có một chuyến bay xa, anh ấy cưới chính là tôi."
"Đúng vậy, có chút đáng tiếc, nhưng người phụ nữ của anh ấy cũng rất không thú vị đi?"
"Hả?" Đào Lạc Ti cuộc thoại cô ta mong muốn không phải như thế này. Cô ta là tới thị uy, thế nào người phụ này một chút cũng không quan tâm?
"Thời gian tôi biết anh ấy thật rất ngắn, cho nên không hiểu rõ anh ấy lắm, anh ấy là người rất kiệm lời, mỗi lần chúng tôi ở cùng một chỗ, anh ấy chỉ biết hôn tôi, ôm tôi, sờ tôi. . . . . ."
"Cái gì? ! Anh ấy thường hôn cô, ôm cô, sờ cô?" Đào Lạc Ti vui ghen tỵ đến đỏ mắt. Cô ta cùng anh lui tới lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ hôn cô.
"Thật kỳ quái sao? Tôi là vợ của anh ấy, vợ chồng không phải đều làm những chuyện này sao?" Kathi Nhã chớp chớp cặp mắt vô tội, trong sáng nhìn cô ta không dứt.
"Cô cùng anh ấy không phải là kết hôn giả sao?" Cô biết Phạm Tích không phải là loại đó đàn ông sẽ dễ dàng bị hôn ước trói buộc, nếu không, cô đã sớm lên làm Phạm phu nhân.
"Kết hôn giả? Không thể nào! Anh ấy không có nói như vậy, anh nói. . . . . . Anh ấy đối với tôi vừa thấy đã yêu, tôi chính là cô gái mà anh ấy đã chờ đợi rất lâu rồi, anh ấy sợ tôi bị người khác theo đuổi, cho nên mới không thể chờ đợi nữa mà cưới tôi." Chuyện tình yêu trong phim ảnh đều viết như vậy, cô mượn dùng một chút cũng không sao nhỉ.
"Còn cô? Cô tại sao gả cho anh ấy? Không phải cô mới vừa nói anh ấy rất không thú vị."
"Tôi gả cho anh ấy cũng giống như điều cô muốn gả cho anh ấy thôi."
"Bởi vì anh ta có tiền?"
Kathi Nhã đột nhiên a a hai tiếng, chợt gật đầu, "Thì ra là cô là bởi vì anh có tiền mới làm bạn gái của anh ấy, anh ấy thật rất đáng thương."
"Cô! Tôi mới không phải bởi vì anh ấy có tiền mới thích anh ấy."
"Nếu không thì vì cái gì?"
"Phải . . . . . Tôi là vì cái gì phải nói cho cô?" Đào Lạc Ti giận đến đỏ mặt, "Nói tóm lại, Phạm Tích là của tôi, không có ai có thể đem anh ấy từ bên cạnh tôi cướp đi."
"Cô muốn đem anh ấy đoạt lại?"
"Nói nhảm."
"Được, lát nữa cô thấy anh ấy cô hãy cố gắng quấn lấy anh ấy đi, để cho anh ấy sự tồn tại của tôi, tôi muốn chuồn êm đi chơi, như thế nào?"
"Cái gì?"
"Này, tôi đây là cho cô một cơ hội, có muốn không thì nói một câu?"
Đào Lạc Ti ngẩn người, có chút sững sờ đáp lời, "Được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, "Một lời đã định!"
"Ừ, một lời đã định." Đây là cái gì tình huống?
Không quan trọng, quan trọng là tối nay cô nhất định phải xuất tất cả vốn liếng, đem tâm Phạm Tích kéo về bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.