Chương 2: .2: Chị Gái Ghê Tởm
Mễ Phân
13/07/2021
"A. . ." Tiếng phụ nữ kêu lên lần nữa.
Lục Diệp đứng yên tại chỗ, toàn thân run dữ dội hơn, lòng như bị đâm trăm ngàn lỗ, lặp đi lặp lại, máu thịt be bét.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại có tiếng thở dốc buồn nôn, cô mới tỉnh lại.
Đây không phải đối thoại, tất cả đều là thật.
Hiện thực đã cho cô một cái tát mạnh!
Lục Diệp cắn môi, đau lòng khuất nhục, phẫn nộ tuyệt vọng, hận không thể lập tức xông vào, xé rách mặt nạ của họ!
Nhưng như thế lợi cho bọn họ quá rồi.
Không phải ngày mai Lục Lăng Tuyết sẽ đi nhận phần thưởng lớn nư? Những năm cô cố gắng cũng vì ngày này, cho nên. . .
Lục Diệp hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, lấy điện thoại ra, để chế độ quay yên lặng.
Trong phòng có âm nhạc trợ hứng, nam nữ trên giường lâm vào triền miên nóng bỏng, không cảm thấy được camera ngoài cửa đang quay hai người.
Mấy phút sau quay xong, Lục Diệp cất điện thoại, yên lặng rời khỏi, giống như chưa bao giờ tới.
Rời khỏi căn nhà của cô và Giang Văn Thăng, Lục Diệp tìm khách sạn ở gần, vốn cô và Giang Văn Thăng định xế chiều ngày mai có thể tới Vân Hải vì giúp Lục Lăng Tuyết bận lĩnh thưởng, mà lần này cô qua Mỹ cũng là vì giúp Lục Lăng Tuyết mở ra con đường diễn xuất quốc tế .
Nhìn video thân thể hai người quấn lấy nhau trong điện thoại, trong đầu không ngừng lặp lại đối thoại của họ, tim Lục Diệp như bị dao cắt, dấy lên lửa hận hừng hực, hận không thể đốt cháy tất cả!
Dùng nước lạnh rửa mặt, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, bảy năm trước cô cũng là dựa vào gương mặt xinh đẹp rung động lòng người này mà bước vào cửa giới nghệ sĩ, sau đó bằng vào thiên phú diễn xuất kinh người mà nổi danh.
Nhưng mà sau đó cô lại vì Giang Văn Thăng là lùi ra sau màn.
Từ đó tất cả kết thúc, nợ cô, nhất định phải khiến họ trả lại!
Lục Diệp nhìn mình trong gương, ánh mắt kiên định như lửa.
Lúc này điện thoại di động vang lên một tiếng, là Giang Văn Thăng gửi Wechat tới.
"Bảo bối, bữa tiệc đóng máy rất thuận lợi, trẫm lo lắng hết lòng, rất mệt mỏi, chờ em trở về đền bù tổn thất cho trẫm."
Nhìn chữ trong màn hình, Lục Diệp chỉ cảm thấy buồn nôn như gặp giòi bọ!
Nhưng vẫn trả lời một chữ: "Được."
Qua mấy giây, Giang Văn Thăng lại gửi một tin nhắn khác: "Anh đi ngủ, bảo bối, ngày mai gặp, yêu em."
Lục Diệp cũng không thèm đọc, trực tiếp kết nối điện thoại vào máy tính, chờ làm xong tất cả, chân trời đã nổi lên tia sáng.
Lục Diệp đứng yên tại chỗ, toàn thân run dữ dội hơn, lòng như bị đâm trăm ngàn lỗ, lặp đi lặp lại, máu thịt be bét.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại có tiếng thở dốc buồn nôn, cô mới tỉnh lại.
Đây không phải đối thoại, tất cả đều là thật.
Hiện thực đã cho cô một cái tát mạnh!
Lục Diệp cắn môi, đau lòng khuất nhục, phẫn nộ tuyệt vọng, hận không thể lập tức xông vào, xé rách mặt nạ của họ!
Nhưng như thế lợi cho bọn họ quá rồi.
Không phải ngày mai Lục Lăng Tuyết sẽ đi nhận phần thưởng lớn nư? Những năm cô cố gắng cũng vì ngày này, cho nên. . .
Lục Diệp hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, lấy điện thoại ra, để chế độ quay yên lặng.
Trong phòng có âm nhạc trợ hứng, nam nữ trên giường lâm vào triền miên nóng bỏng, không cảm thấy được camera ngoài cửa đang quay hai người.
Mấy phút sau quay xong, Lục Diệp cất điện thoại, yên lặng rời khỏi, giống như chưa bao giờ tới.
Rời khỏi căn nhà của cô và Giang Văn Thăng, Lục Diệp tìm khách sạn ở gần, vốn cô và Giang Văn Thăng định xế chiều ngày mai có thể tới Vân Hải vì giúp Lục Lăng Tuyết bận lĩnh thưởng, mà lần này cô qua Mỹ cũng là vì giúp Lục Lăng Tuyết mở ra con đường diễn xuất quốc tế .
Nhìn video thân thể hai người quấn lấy nhau trong điện thoại, trong đầu không ngừng lặp lại đối thoại của họ, tim Lục Diệp như bị dao cắt, dấy lên lửa hận hừng hực, hận không thể đốt cháy tất cả!
Dùng nước lạnh rửa mặt, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, bảy năm trước cô cũng là dựa vào gương mặt xinh đẹp rung động lòng người này mà bước vào cửa giới nghệ sĩ, sau đó bằng vào thiên phú diễn xuất kinh người mà nổi danh.
Nhưng mà sau đó cô lại vì Giang Văn Thăng là lùi ra sau màn.
Từ đó tất cả kết thúc, nợ cô, nhất định phải khiến họ trả lại!
Lục Diệp nhìn mình trong gương, ánh mắt kiên định như lửa.
Lúc này điện thoại di động vang lên một tiếng, là Giang Văn Thăng gửi Wechat tới.
"Bảo bối, bữa tiệc đóng máy rất thuận lợi, trẫm lo lắng hết lòng, rất mệt mỏi, chờ em trở về đền bù tổn thất cho trẫm."
Nhìn chữ trong màn hình, Lục Diệp chỉ cảm thấy buồn nôn như gặp giòi bọ!
Nhưng vẫn trả lời một chữ: "Được."
Qua mấy giây, Giang Văn Thăng lại gửi một tin nhắn khác: "Anh đi ngủ, bảo bối, ngày mai gặp, yêu em."
Lục Diệp cũng không thèm đọc, trực tiếp kết nối điện thoại vào máy tính, chờ làm xong tất cả, chân trời đã nổi lên tia sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.