Chương 39: .2 Ôn Nhu Chút
Mễ Phân
14/07/2021
Cô sặc một cái, liền kịch liệt ho khan.
Loại tình cảnh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy này, thật sự muốn đem cô dọa chết. Cô vừa ho khan vừa thuận thuận ngực mình. Nhưng mà khi cả mặt cô đỏ lên, đại boss cũng đã đi đến bên cạnh cô, một chiếc khăn tay tơ lụa cũng đã dán lên gò má của cô.
Lục Diệp vừa ho khan, vừa nói tiếng cảm ơn, nhưng mà quay đầu lại, thấy rõ khuôn mặt của đại Boss.
Nhất thời cô càng ho khan mãnh liệt.
Chiến Đình Kiêu thấy Lục Diệp như vậy, chân mày nhíu lại. Nhưng tay anh cố chấp không chịu buông, tay anh dán vào lưng Lục Diệp, trầm giọng hỏi “Có khá hơn chút nào không?”
Đừng a, đại boss.
Cả người Lục Diệp hoảng sợ, nếu không phải vì anh, sao cô có thể bị sặc nước miếng? Bây giờ anh ở một bên “ân cần” như vậy, có phải có âm mưu gì không.
“Khụ khụ, tôi tự làm, tôi tự làm…khụ khụ.”
Lục Diệp vội vàng giành lấy khăn tay trong tay Chiến Đình Kiêu, rồi sau đó che miệng ho khan.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, lo lắng nhìn Lục Diệp.
Lúc này một lớn một nhỏ đều vây quanh Lục Diệp. Hai người hình như cũng rất gấp, rất lo lắng nhưng không biết nên làm gì.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Một lúc sau, Lục Diệp mới ngừng lại. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng dịu lại một chút.
Ô ô ô, cô nhất định phải mau rời khỏi nơi thị phi này.
Nghĩ tới đây, ngay cả tâm trạng ăn điểm tâm Lục Diệp cũng không có. Cô nhìn một bàn thức ăn phong phú, suy yếu nói “tôi..có thể tôi sắp không được a. Tôi xin nghỉ một ngày, phải đi bệnh viện.”
“Tôi gọi bác sĩ giúp em.”
Lời nói của Chiến Đình Kiêu bỗng đánh nát tất cả mơ ước của Lục Diệp.
“Không, không cần…Tôi chỉ muốn xem cổ họng tôi có bị bệnh gì không…” Trải qua trận ho kịch liệt vừa rồi, giọng Lục Diệp đã khàn khàn. Cô vốn muốn mượn lý do này ra ngoài, nếu không chờ Chiến Đình Kiêu không ở đây liền tìm cơ hội lén chạy về.
Dù sao cô cảm thấy mình không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt đại Boss.
Chiến Đình Kiêu căn bản không cho Lục Diệp cơ hội cự tuyệt, khi cô vẫn còn đang tìm lý do từ chối, Chiến Đình Kiêu đã gọi điện thoại.
Khóe miệng Lục Diệp co quắp, lập tức nói mấy câu “Không cần, không cần. Anh nhìn, bây giờ tôi rất tốt.”
Nếu để đại Boss biết cô giả bệnh, đây chẳng phải liên tiếp gặp tai nạn?
Trong lòng Lục Diệp có chút khó chịu.
Sớm biết đây là chuyện khó xử như vậy, cô tuyệt đối không muốn dọn vào Chiến gia. Bây giờ nhìn lại, đối mặt với khuôn mặt đáng ghét của tra nam Giang Văn Thăng còn tốt hơn so với đại Boss.
“Tôi thật sự tốt rồi.”
Chiến Đình Kiêu mới vằ buông điện thoại xuống, ôn hòa nói “Vậy em đi nghỉ ngơi đi.”
“Được, tuân lệnh.”
Sau đó Lục Diệp lập tức lên lầu. Cô vừa trở về phòng, liền thấy màn hình điện thoại hiện lên nhiều cuộc gọi nhỡ.
Lục Diệp nhìn lướt qua, những cái này đa số là của Giang Văn Thăng. Lục Diệp vốn không muốn nhận, bây giờ cô chính là treo Giang Văn Thăng, sau đó mặc kệ anh ta.
Nhưng mà, trong đó có một dãy số nước ngoài gọi tới.
Thấy số này, Lục Diệp không khỏi vui mừng trong lòng.
Loại tình cảnh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy này, thật sự muốn đem cô dọa chết. Cô vừa ho khan vừa thuận thuận ngực mình. Nhưng mà khi cả mặt cô đỏ lên, đại boss cũng đã đi đến bên cạnh cô, một chiếc khăn tay tơ lụa cũng đã dán lên gò má của cô.
Lục Diệp vừa ho khan, vừa nói tiếng cảm ơn, nhưng mà quay đầu lại, thấy rõ khuôn mặt của đại Boss.
Nhất thời cô càng ho khan mãnh liệt.
Chiến Đình Kiêu thấy Lục Diệp như vậy, chân mày nhíu lại. Nhưng tay anh cố chấp không chịu buông, tay anh dán vào lưng Lục Diệp, trầm giọng hỏi “Có khá hơn chút nào không?”
Đừng a, đại boss.
Cả người Lục Diệp hoảng sợ, nếu không phải vì anh, sao cô có thể bị sặc nước miếng? Bây giờ anh ở một bên “ân cần” như vậy, có phải có âm mưu gì không.
“Khụ khụ, tôi tự làm, tôi tự làm…khụ khụ.”
Lục Diệp vội vàng giành lấy khăn tay trong tay Chiến Đình Kiêu, rồi sau đó che miệng ho khan.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, lo lắng nhìn Lục Diệp.
Lúc này một lớn một nhỏ đều vây quanh Lục Diệp. Hai người hình như cũng rất gấp, rất lo lắng nhưng không biết nên làm gì.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Một lúc sau, Lục Diệp mới ngừng lại. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng dịu lại một chút.
Ô ô ô, cô nhất định phải mau rời khỏi nơi thị phi này.
Nghĩ tới đây, ngay cả tâm trạng ăn điểm tâm Lục Diệp cũng không có. Cô nhìn một bàn thức ăn phong phú, suy yếu nói “tôi..có thể tôi sắp không được a. Tôi xin nghỉ một ngày, phải đi bệnh viện.”
“Tôi gọi bác sĩ giúp em.”
Lời nói của Chiến Đình Kiêu bỗng đánh nát tất cả mơ ước của Lục Diệp.
“Không, không cần…Tôi chỉ muốn xem cổ họng tôi có bị bệnh gì không…” Trải qua trận ho kịch liệt vừa rồi, giọng Lục Diệp đã khàn khàn. Cô vốn muốn mượn lý do này ra ngoài, nếu không chờ Chiến Đình Kiêu không ở đây liền tìm cơ hội lén chạy về.
Dù sao cô cảm thấy mình không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt đại Boss.
Chiến Đình Kiêu căn bản không cho Lục Diệp cơ hội cự tuyệt, khi cô vẫn còn đang tìm lý do từ chối, Chiến Đình Kiêu đã gọi điện thoại.
Khóe miệng Lục Diệp co quắp, lập tức nói mấy câu “Không cần, không cần. Anh nhìn, bây giờ tôi rất tốt.”
Nếu để đại Boss biết cô giả bệnh, đây chẳng phải liên tiếp gặp tai nạn?
Trong lòng Lục Diệp có chút khó chịu.
Sớm biết đây là chuyện khó xử như vậy, cô tuyệt đối không muốn dọn vào Chiến gia. Bây giờ nhìn lại, đối mặt với khuôn mặt đáng ghét của tra nam Giang Văn Thăng còn tốt hơn so với đại Boss.
“Tôi thật sự tốt rồi.”
Chiến Đình Kiêu mới vằ buông điện thoại xuống, ôn hòa nói “Vậy em đi nghỉ ngơi đi.”
“Được, tuân lệnh.”
Sau đó Lục Diệp lập tức lên lầu. Cô vừa trở về phòng, liền thấy màn hình điện thoại hiện lên nhiều cuộc gọi nhỡ.
Lục Diệp nhìn lướt qua, những cái này đa số là của Giang Văn Thăng. Lục Diệp vốn không muốn nhận, bây giờ cô chính là treo Giang Văn Thăng, sau đó mặc kệ anh ta.
Nhưng mà, trong đó có một dãy số nước ngoài gọi tới.
Thấy số này, Lục Diệp không khỏi vui mừng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.