Chương 41: .2 Theo Sát
Mễ Phân
14/07/2021
“Ai, bỏ đi, đầu năm nay, đẹp trai như vậy sao có thể độc thân. Cũng may bạn gái anh ấy đẹp như vậy, trong lòng chúng ta cũng có chút cân bằng..”
Hai cô gái nói được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Hình như…Hình như mình đang bị người khác nhìn chằm chằm, cổ cũng có chút lạnh.
“Cô có cảm thấy là lạ chỗ nào không?”
“Hình như có chút….Kỳ lạ, có phải thời tiết giảm nhiệt độ không, có phải sắp có tuyết rơi, ai mau về nhà đi.”
Hai cô bé liền sải bước rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi, Chiến Đình Kiêu ở ven một bên đường mới thu hồi tầm mắt.
Anh nghe rõ ràng, hai nữ nhân kia nói Lục Diệp là tới gặp bạn trai mình.
Bạn trai, sao anh không biết Lục Diệp có bạn trai?
Nghe được hai cô bé nói chuyện, Chiến Đình Kiêu ngồi trong xe không yên. Anh nhìn bánh bao nhỏ gồi ở ghế phó lái, lạnh lùng nói “Hữu Hữu, con nghe thấy không?Có người muốn tới cướp mẹ con.”
Ánh mắt vô tội lại ngây thơ cũa Hữu Hữu đột nhiên trầm xuống, tầm mắt đen nhánh mà thâm thúy.
“Con biết phải làm sao không?”
Bánh bao nhỏ ngẩn người, sau đó dùng sức gật đầu.
“Ngoan, con đi trước đi, ba sẽ tới sau.”
Chiến Đình Kiêu vừa nói, lập tức thay Hữu Hữu mở cửa xe. Hữu Hữu lập tức nhảy xuống xe, một đường chạy vào trong quán lẩu.
Lúc này, Lục Diệp đang cùng Bạch Dã Đồng ngồi đối mặt nhau, hai người trò chuyện rất vui.
Lục Diệp không thể không thừa nhận, khi cô và Bạch Dã Đồng ở chung với nhau luôn có loại cảm giác rất thoải mái. Giống như bây giờ, anh biết rõ chuyện cô và Giang Văn Thăng, nhưng nói chuyện thì nói chuyện, nhưng đều đến điểm đó thì dừng. Đối với chuyện Giang Văn Thăng và Lục Lăng Tuyết, anh không nói chữ nào.
“Diệp Tử, sau này em định làm thế nào?”
“Em muốn trở lại lần nữa.” Đối với chuyện này, tinh thần và thái độ của Lục Diệp đều rất mạnh mẽ. “Hơn nữa em đã có kế hoạch.”
Thấy bộ dáng Lục Diệp phấn chấn như vậy, trong lòng Bạch Dã Đồng cũng thoáng yên tâm.
Nụ cười của anh luôn dịu dàng ấm áp, mặc dù nói chuyện nhiều lúc thật thiếu đánh, nhưng cho tới này, Bạch Dã Đồng đều là người rất ôn nhu.
Anh giống như gió xuân, chỉ cần thấy khuôn mặt ấm áp của anh, trong lòng không tự chủ được nhũn ra.
Nếu so sánh giá trị nhan sắc, ngũ quan Bạch Dã Đồng không tính là đặc biệt, nhưng thắng ở mặt mũi trắng nõn, nhìn luôn có mấy phần cảm giác dương xuân ấm áp. Gương mặt này nhìn cũng không chán, thật giống như có thể để người ta thấy thoải mái, cũng có thể một mực nhìn tiếp.
Nhưng Chiến Đình Kiêu không giống, tướng mạo Chiến Đình Kiêu thuộc về ánh sáng bắn ra bốn phía.
Ánh sáng của anh và Bạch Dã Đồng không giống nhau.
Ánh sáng của Bạch Dã Đồng giống như ánh đèn, tươi đẹp lại phấn chấn, nhưng ánh sáng của Chiến Đình Kiêu lại nghiêm nghị và công kích, để người trước mặt không dám ngẩng đầu.
Lục Diệp nghĩ tới đây, không khỏi cứng đờ người.
Kỳ lạ, sao cô lại so sánh đại Boss với tiểu Bạch?
Cô lắc đầu, liền từ bỏ ý nghĩ kỳ quái của mình. Nhưng mà bất chợt, cô cảm thấy dưới đáy bàn hình như có một đôi tay bắt lấy chân cô.
Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống, lập tức thấy cặp mắt bánh bao nhỏ, thật giống như tùy thời có thể rơi lệ.
“Sao cháu ở đây?” Lục Diệp có chút kinh ngạc.
Bánh bao nhỏ, không phải ở nhà sao?
Sao cùng đi ra?
Lẽ nào?
Trong lòng Lục Diệp căng thẳng, liền nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích đại boss.
May mắn là đại Boss không tới cùng.
Được rồi, coi như cô có chút tự mình đa tình.
Lục Diệp cũng không nói được rốt cuộc là yên tâm hay thất vọng, tóm lại không có vui vẻ trong dự liệu. Cô bế bánh bao nhỏ lên, đặt ở trên đùi mình.
Tiểu Bạch thấy vậy, nhíu mày trêu nói “Không phải đâu Diệp Tử, ngay cả đứa bé em cũng sinh rồi sao? Cái này…cái này… đây là nhanh chóng tạo đời thứ ba sao?”
Hai cô gái nói được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Hình như…Hình như mình đang bị người khác nhìn chằm chằm, cổ cũng có chút lạnh.
“Cô có cảm thấy là lạ chỗ nào không?”
“Hình như có chút….Kỳ lạ, có phải thời tiết giảm nhiệt độ không, có phải sắp có tuyết rơi, ai mau về nhà đi.”
Hai cô bé liền sải bước rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi, Chiến Đình Kiêu ở ven một bên đường mới thu hồi tầm mắt.
Anh nghe rõ ràng, hai nữ nhân kia nói Lục Diệp là tới gặp bạn trai mình.
Bạn trai, sao anh không biết Lục Diệp có bạn trai?
Nghe được hai cô bé nói chuyện, Chiến Đình Kiêu ngồi trong xe không yên. Anh nhìn bánh bao nhỏ gồi ở ghế phó lái, lạnh lùng nói “Hữu Hữu, con nghe thấy không?Có người muốn tới cướp mẹ con.”
Ánh mắt vô tội lại ngây thơ cũa Hữu Hữu đột nhiên trầm xuống, tầm mắt đen nhánh mà thâm thúy.
“Con biết phải làm sao không?”
Bánh bao nhỏ ngẩn người, sau đó dùng sức gật đầu.
“Ngoan, con đi trước đi, ba sẽ tới sau.”
Chiến Đình Kiêu vừa nói, lập tức thay Hữu Hữu mở cửa xe. Hữu Hữu lập tức nhảy xuống xe, một đường chạy vào trong quán lẩu.
Lúc này, Lục Diệp đang cùng Bạch Dã Đồng ngồi đối mặt nhau, hai người trò chuyện rất vui.
Lục Diệp không thể không thừa nhận, khi cô và Bạch Dã Đồng ở chung với nhau luôn có loại cảm giác rất thoải mái. Giống như bây giờ, anh biết rõ chuyện cô và Giang Văn Thăng, nhưng nói chuyện thì nói chuyện, nhưng đều đến điểm đó thì dừng. Đối với chuyện Giang Văn Thăng và Lục Lăng Tuyết, anh không nói chữ nào.
“Diệp Tử, sau này em định làm thế nào?”
“Em muốn trở lại lần nữa.” Đối với chuyện này, tinh thần và thái độ của Lục Diệp đều rất mạnh mẽ. “Hơn nữa em đã có kế hoạch.”
Thấy bộ dáng Lục Diệp phấn chấn như vậy, trong lòng Bạch Dã Đồng cũng thoáng yên tâm.
Nụ cười của anh luôn dịu dàng ấm áp, mặc dù nói chuyện nhiều lúc thật thiếu đánh, nhưng cho tới này, Bạch Dã Đồng đều là người rất ôn nhu.
Anh giống như gió xuân, chỉ cần thấy khuôn mặt ấm áp của anh, trong lòng không tự chủ được nhũn ra.
Nếu so sánh giá trị nhan sắc, ngũ quan Bạch Dã Đồng không tính là đặc biệt, nhưng thắng ở mặt mũi trắng nõn, nhìn luôn có mấy phần cảm giác dương xuân ấm áp. Gương mặt này nhìn cũng không chán, thật giống như có thể để người ta thấy thoải mái, cũng có thể một mực nhìn tiếp.
Nhưng Chiến Đình Kiêu không giống, tướng mạo Chiến Đình Kiêu thuộc về ánh sáng bắn ra bốn phía.
Ánh sáng của anh và Bạch Dã Đồng không giống nhau.
Ánh sáng của Bạch Dã Đồng giống như ánh đèn, tươi đẹp lại phấn chấn, nhưng ánh sáng của Chiến Đình Kiêu lại nghiêm nghị và công kích, để người trước mặt không dám ngẩng đầu.
Lục Diệp nghĩ tới đây, không khỏi cứng đờ người.
Kỳ lạ, sao cô lại so sánh đại Boss với tiểu Bạch?
Cô lắc đầu, liền từ bỏ ý nghĩ kỳ quái của mình. Nhưng mà bất chợt, cô cảm thấy dưới đáy bàn hình như có một đôi tay bắt lấy chân cô.
Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống, lập tức thấy cặp mắt bánh bao nhỏ, thật giống như tùy thời có thể rơi lệ.
“Sao cháu ở đây?” Lục Diệp có chút kinh ngạc.
Bánh bao nhỏ, không phải ở nhà sao?
Sao cùng đi ra?
Lẽ nào?
Trong lòng Lục Diệp căng thẳng, liền nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích đại boss.
May mắn là đại Boss không tới cùng.
Được rồi, coi như cô có chút tự mình đa tình.
Lục Diệp cũng không nói được rốt cuộc là yên tâm hay thất vọng, tóm lại không có vui vẻ trong dự liệu. Cô bế bánh bao nhỏ lên, đặt ở trên đùi mình.
Tiểu Bạch thấy vậy, nhíu mày trêu nói “Không phải đâu Diệp Tử, ngay cả đứa bé em cũng sinh rồi sao? Cái này…cái này… đây là nhanh chóng tạo đời thứ ba sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.