Cô Vợ Ảnh Hậu Trùng Sinh Của Lão Đại Hắc Đạo

Chương 9: Buổi ghế thăm kinh động, Long Vương kén rể

Du Nhân

10/04/2021

"Hey, tiểu Ngụy anh có thấy hay không có thứ gì mới vọt qua "

"Vương đại gia, ngài ánh mắt lại sử dụng không tốt đi, đều nói ngài tốt nhất đến bệnh viện kiểm tra một chút, chẳng lẽ, ngài luyến tiếc chút tiền kia! Nếu là kéo dài thành bệnh nặng coi như cái mất nhiều hơn cái được..."

"Đi đi đi, miệng quạ đen! Đại gia của anh ánh mắt vẫn rất tốt! Anh... Thật sự không có cái gì?"

Tiểu Ngụy lắc đầu liên tục, rất kiên định,  "Không có."

"Rõ ràng ta thấy có một bóng dáng a... Thật chẳng lẽ là ta mắt mờ? Không thể nào nha..."

"Đại gia,cháu của ngài nằm trên cửa sổ gọi ngài về nhà ăn cơm."

"A? Nga... Vậy ta đi trước, các anh trông coi cho tốt, không cho phép ngủ gà ngủ gật! Nếu là lại bị đội trưởng bắt, tôi cũng mặc kệ tiểu tử nhà anh!"

"Tuân lệnh"

Dạ Cô Tinh thẳng hướng đi tới dãy nhà 23 của tiểu khu, dọc theo đường đi linh hoạt tránh camera giám sát, như vào chỗ không người.

"Ada, anh nói đội trưởng bảo chúng ta canh giữ ở chỗ này rốt cuộc là có ý gì?" Một người đàn ông nói.

"Đúng vậy, nếu Diệp Tử đã chết, chúng ta bây giờ ngồi canh giữ ở chỗ này còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ còn chờ đến khi Diệp Tử chết mà sống lại, chúng ta tới há miệng chờ sung?" Một người đàn ông khác phụ họa.

Cô gái hung ác trợn mắt nhìn hai người một cái, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra sát khí "Im miệng! Chúng ta chỉ cần phục tùng, không cần hỏi tại sao!"

"Dạ!" Hai người đàn ông đồng thanh đáp.

Đợi ba người đi xa, Dạ Cô Tinh cười lạnh từ chỗ tối thong thả đi ra, trong mắt hàn quang chợt hiện, ác liệt mũi nhọn lóe ra.

Lâm Diệp, anh thật sự rất cẩn thận,chính là cuối cùng không thể tính quá thiên ý! Anh vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, Diệp Tử còn sống,   lấy linh hồn hình thức mà tồn tại, trong bóng tối chú ý anh ta nhất cử nhất động...

Nhặt lên một cái hộp đựng mạch bán dẫn bên ngoài thùng rác, Dạ Cô Tinh vào thang máy, chạy thẳng tới tầng 16.

Leng keng ——

Thang máy mở ra, nhưng cô không cố gắng vào phòng, thay vào đó, cô đi thẳng đến cửa sổ thông gió ở hành lang, kiễng chân, vươn tay ra khỏi cửa sổ, chính xác nắm lấy một chiếc túi vải màu đen, cất nó trong quần áo của cô.

Cô lấy trong túi ra một chiếc khăn giấy, che đầu ngón tay rồi từ từ vặn một công tắc màu đỏ trên đường ống dẫn khí đốt tự nhiên.



Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô dùng khăn giấy lau bụi trên tay khi nãy rồi quay lưng bỏ đi.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, chỉ có khóe môi của người phụ nữ nhàn nhạt nhếch lên, vẻ xấu xa chợt hiện, sự thô bạo hoàn toàn lộ ra.

"Hả? Tại sao lại có người ra bên ngoài?" Tiểu Ngụy tại chỗ gác vội vàng lên tinh thần đuổi theo, "Này! Anh chờ một chút..."

Dạ Cô Tinh quay người lại, nụ cười ngọt ngào đọng lại trên môi, một đôi con ngươi đen láy hiện lên vẻ ngây thơ độc nhất vô nhị của một cô gái, cùng với khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, nhất thời, Tiểu Ngụy nhìn chằm chằm vào cô.

“Cảnh vệ ca ca, anh đang gọi em à?” Giọng cô gái trong trẻo, thanh tao, giống như vàng anh xuất cốc(如黄莺出谷:ý chỉ một giọng nói uyển chuyển lảnh lót như chim vàng anh).

“A?”

Một tiếng  “Anh” nhu hòa mềm nhũn, Tiểu Ngụy hai gò má hây hây, mơ hồ đỏ ửng, không khỏi tự chủ nói chậm lại, “Cô ơi, cho tôi hỏi cô có phải là...”

"Anh..." Cô gái đột nhiên hoảng sợ, cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, con ngươi đen đầy cảnh giác.

"A! Đừng hiểu lầm tôi!" Tiểu Ngụy vẫy vẫy tay lần nữa, đỏ mặt, sốt sắng giải thích: "Ý tôi là, tôi không thấy hồ sơ ghi chép việc  giao đồ ăn trên đăng ký. Xin hỏi cô là?"

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, cảnh giác trong mắt dần tan rã, xua tay, cười cười: “Đương nhiên tôi không phải là người giao đồ ăn!” Sau đó đua đầu ra, cẩn thận nhìn xung quanh, ra hiệu cho anh ta tới gần hơn.

Dưới ánh mắt vui đùa của cô gái, Tiểu Ngụy không thể không làm theo lời cô, anh cúi người gần, thận trọng, lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

"Ngày mốt, sinh nhật mẹ tôi, tôi muốn dùng số tiền kiếm được để mua quà sinh nhật cho bà, nên tôi đã lẻn ra khỏi nhà, bây giờ tôi đi làm ở McDonald's!"

Ấm áp dâng trào trong mắt cô gái,hy vọng đẹp đẽ, đôi mắt đen láy càng thêm quyến rũ.

“Cô… cô đúng là một cô bé ngoan!” Tiểu Ngụy vuốt ve sau đầu, kìm nén rất lâu mới câu này.

Cô Tinh cười ngọt ngào, lông mày chau lại, "Anh trai, anh cũng là một cậu bé ngoan! Đã muộn thế này rồi mà anh vẫn  đi làm kiếm tiền nuôi gia đình."

"Hì hì..." Lần đầu tiên trong đời nhận được một lời khen  như vậy như vậy từ một cô gái xinh đẹp, anh ta nhất thời cười ngây ngô, hai gò má đen gầy càng thêm ửng hồng.

"Em chỉ nói với anh thôi! Cha của em còn không biết đâu!Anh  phải giữ bí mật này cho em nhé!"

“Không thành vấn đề!” Tiểu Ngụy vỗ vỗ ngực một cái đảm bảo.

"Hỏng bét! Chỉ còn mười lăm phút nữa! Em đi trước đây, tạm biệt..."



Cô gái liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau khi từ biệt liền vội vàng rời đi.

Tiểu Ngụy nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt biến mất trong màn đêm mơ hồ, giơ tay phải lên, giật mình nói: "Tạm biệt, tạm biệt..."

Sau khi rời Dương Quang Nhã Uyển, Dạ Cô Tinh bước vào một cửa hàng quần áo nước ngoài, dùng cả ngày lương của mình, một trăm năm mươi nhân dân tệ, để may một bộ quần áo cho chính mình.

Khi bước ra, cô gái mặc áo yếm Mạch Ký đã hóa thân thành một người con trai lịch lãm sạch sẽ, chiếc mũ lưỡi trai có logo chữ "M" trước đó đã được thay thế bằng chiếc mũ lưỡi trai màu đen tuyền, chắc chắn ôm trọn mái tóc dài của cô gái.

Dạ Cô Tinh cao 1m70, đối với nữ sinh như hạc giữa bầy gà, nhưng nếu là một người đàn ông, anh ấy liền tính là thấp bé.

May mắn vóc dáng của cô mảnh khảnh, được bọc trong một chiếc áo khoác đen, đôi chân thon dài, lưng thẳng tắp, bước đi mạnh mẽ vững vàng, thoạt nhìn, cô ấy không hề lộ ra chút nữ tính nào, ngược lại còn có một cảm giác thanh quý, lạnh lùng khó che dấu được.

Dừng lại trước bốt điện thoại công cộng trên phố, lấy thẻ điện thoại đã chuẩn bị sẵn, tìm kiếm trong bộ nhớ dãy số nhìn thoáng qua ba năm trước rồi bấm gọi.

Sau ba tiếng bíp, bên kia kết nối, nhưng rất lâu vẫn không có tiếng trả lời.

Ba mươi giây sau, có tiếng gõ vào micro trên điện thoại.

Dạ Cô Tinh khẽ cau mày, là mã Morse!

Mã Morse, cụ thể là Morse hay còn gọi là mật mã Morse. Nói chung, nó đề cập đến bất kỳ phương pháp mã hóa nào có thể thể hiện các ký tự viết bằng các tín hiệu có độ dài thay đổi.

Nó có thể là xung điện tử trong mạch xung điện tử, hoặc có thể là một tín hiệu cơ học hoặc hình ảnh, chẳng hạn như độ dài âm thanh, ánh sáng nhấp nháy.

Đây là phương thức liên lạc bí mật được ưa chuộng giữa 4 cơ quan tình báo lớn trên thế giới gồm FBI của nước M, Mossad của nước I, Cục Tình báo Đối ngoại của nước R và Lục quân đoàn của Hoa Hạ.

Kiến thức chuyên môn của Diệp Tử luôn xuất sắc,  đương nhiên cô cũng là một tay lão luyện.

Nghe ra cái nào đây? Sinh nhật của Ma cô, hay là Quý Phi say rượu?

Long Vương kén rể có vẻ đúng hơn.

Giải thích như thế nào?

Trời xanh biếc, Hải long vương, tuyển con rể, đón rể, ma binh tiếp cận, thập phương xa, con rể quỳ lạy cha vợ, đầu trâu mặt ngựa đứng hai bên..

“Tối nay, lúc ba giờ sáng, Lam Mị quán bar, lầu bốn.” Giọng nói khàn khàn như cát thô trong sa mạc, bị ánh mặt trời chiếu vào, vừa như một ngọn lửa độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Ảnh Hậu Trùng Sinh Của Lão Đại Hắc Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook