Cô Vợ Ảnh Hậu Trùng Sinh Của Lão Đại Hắc Đạo
Chương 11: Tuyệt xử trùng sinh*,chim sẻ ở phía sau(nguyên gốc 绝处逢生 ý chỉ tìm thấy lối thoát trong tuyệt cảnh)
Du Nhân
10/04/2021
“Được.”
“Khi nào?”
“Bây giờ.”
“Anh, ý anh là… bây giờ kiểm hàng?!”
“Không sai.”
Ánh mắt Hồ Thế Hữu lóe lên, ý nghĩ không rõ, trong lòng bắt đầu tỉ mỉ tính toán -
Nếu ông ta ra tay giết người đàn ông này ngay bây giờ, sau đó lấy đi viên kim cương xanh...
Không! Không thể mạo hiểm! Nếu cậu ta dám mang viên kim cương xanh bên người cũng không mang theo súng, cậu ta nhất định có chỗ dựa, vạn lần không được hành đọng thiếu suy nghĩ...
Tâm trạng của Hồ Thế Hữu rất bất an, ánh mắt ông ta ám quang bất định, mi tâm hơi nhíu lại thành một đoàn.
Không khỏi thừa nhận rằng ông ta sống 67 năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Ban đầu, hắn nổi lên suy nghĩ đen ăn đen, nhưng sau vài lần trò chuyện, hắn liền cảnh giác người trẻ tuổi này tuyệt đối không bình thường! Nhưng dù sao vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tuy nhiên, khi đối phương nói thẳng không kiêng kỵ, thẳng thắn nói viên kim cương xanh lam trên người anh ta, hắn hoàn toàn không nhìn thấu người thanh niên trước mặt mình.
Khi Hồ Thế Hữu cân đang cân nhắc thiệt hơn, Dạ Cô Tinh tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Cô đang đánh cược, đánh cuộc vào sự nghi ngờ của Long Vương, đánh cược vào sụ kiêng kị của ông ta với bản thân cô.
Nếu thắng, là 30 triệu bảng; nếu thua, thì mạng của cô cũng mất.
Trận đặt cược kinh thiên hào sảng này, định trước, thắng làm vua thua làm giặc.
Không phải cô không tiếc mạng sống mà cô không cho phếp cuộc sống của mình trở nên vô vị, cô cần càng nhiều thêm tiền vốn để đảm bảo ổn thỏa tương lai của chính mình.
Nếu như, không có ký ức kiếp trước, không có trải qua một lần bị phản bội đau đớn như vậy, có lẽ nàng nguyện ý làm người bình thường, giống như bao người khác, an phận thủ thường làm một nữ sinh đại học, quy củ hoàn thành việc học, rồi lập gia đình, cứ bằng phẳng như thế cho đến lúc sinh mạng kết thúc.
Nhưng mà, cô có ký ức về hai đời, của Diệp Tử và Dạ Cô Tinh, của thống khổ cùng kinh khủng, vết thương chồng chất, để cô không dám tin tưởng cái là số mạng lần nữa.
Trong thế giới mạnh hiếp yếu này, nếu cô không chiến đấu, thì nhất định trở thành linh hồn dưới đao của người khác.
Khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, cô thề phải nắm lấy số mệnh trong tay mình!
Dùng mạng đánh cuộc, cô có dũng khí này, cũng có quyết đoán này!
Thời gian từng phút trôi qua, âm thầm lấp đầy không khí, làm cho con người khó thở bởi sự ngột ngạt và áp lực.
Giống như trải qua một thời gian dài, lại như chỉ là một cái chớp mắt.
“Dạ tiên sinh, tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá sẽ trở thành tự phụ!”
Dạ Cô Tinh trong lòng lộp bộp một tiếng, họng súng đen ngòm đã chỉ vào vị trí tim của cô, hai người đứng đối mặt với nhau.
Đôi mắt già nua của Hồ Thế Hữu khẽ híp lại, tia sáng nguy hiểm vụt qua, Dạ Cô Tinh mặt không đổi sắc, nhưng sợi dây trong lòng thì khẩn trương đến sắp đứt.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Dạ tiên sinh, anh quá kiêu ngạo!” Nói xong, ánh mắt sắc bén, làm bộ muốn bóp cò.
Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?
Không! Không tới cuối cùng, cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận thua!
Mạng do bản thân quyết, không do trời định!
Vào lúc tiếng súng vang lên, thân thể mềm mại của Dạ Cô Tinh uốn thành một vòng cung khó tin, tại chỗ lăn một vòng, né tránh, vững vàng núp sau ghế sô pha.
Phanh -
Lại là tiếng súng vang lên, một nhóm người mặc đồ đen ùa lên, tiếng bước chân hỗn loạn kèm theo tiếng súng hỗn loạn, đáy lòng cô lúc này là một mảnh lạnh như băng.
Không đúng! Mục tiêu không phải là cô?!
Mượn sự che chắn của ghế sô pha, Dạ Cô Tinh hướng ra ngoài tìm kiếm, chỉ thấy Long Vương đang ở hướng đối diện cô, vẫn duy trì tư thế bắn súng, đồng tử hơi co lại, đôi mắt già nua như chuông đồng, bên trong tràn đầy khó tin,chính giữa mi tâm có một cái lỗ đỏ tươi, một lượng lớn máu chảy ra từ đó, thoáng chốc bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
Trông như quỷ hút máu, cực kì đáng sợ.
Long Vương bị một phát súng bắn vào đầu?!
Tầm mắt nhìn về phía sau, đột nhiên đình trệ.
Vu Sâm đứng ở phía sau lưng Long Vương, vẫn duy trì tư thế nổ súng, súng trên tay tỏa ra nhàn nhạt khói trắng, mười mấy hộ vệ mặc áo đen vây quanh hắn, họng súng đen ngòm đều chĩa vào hắn.
Nội phản?
Dạ Cô Tinh quan sát một cách thích thú, không có chút sợ hãi cùng vui mừng nào cho dù bản thân vừa trở về từ quỷ môn quan.
Lúc này, một người chậm rãi đi ra khỏi đám người mặc áo đen, gò má nhô cao cùng đôi mắt âm lệ nhìn Vu Sâm đang bị vây ở giữa, Kiệt Kiệt cười nhạt, giọng nói khàn khàn như cát sỏi khó nghe, giống như tiếng chày sắt mài trên đá. ——
"Vu Sâm! Anh đã giết cha nuôi, bỏ súng xuống, để lại cho anh toàn thây!"
Dạ Cô Tinh nghe ra được chính là người trước đây trả lời điện thoại.
Vu Sâm cười lạnh, giễu cợt ánh mắt: "Hắc xà, đây không phải là điều anh luôn muốn sao? Tôi giết cha nuôi, sau đó anh giết tôi. Anh có thể cùng một lúc nhổ bỏ hai cái gai mà không tốn một binh. Anh nên ba quỳ chín khấu* để cảm ơn tôi mới đúng? "(*nguyên gốc三跪九叩 nghĩa là quỳ ba lần dập đầu chín lần)
Người được gọi là" Hắc xà ", mặt sa sầm:" Coi như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mọi người nghe đây, ai có thể bắn trúng Vu Sâm, một phát súng hai vạn... đô la Mỹ. ”
“ Hèn hạ! ”
Một cuộc đấu súng ác liệt khác mở ra, khói thuốc súng nồng nặc, mùi thuốc súng bay tứ tán tung bay..
Dạ Cô Tinh kiếp trước đã được huấn luyện bắn súng một cách nghiêm khắc, thương pháp không thể nói xuất thần nhập hóa, nhưng cũng là bách phát bách trúng.
Trong số các thành viên của Dạ cùng huấn luyện, cô và Mười Ba là người có thương pháp tốt nhất.
Tuy nhiên, người đàn ông tên Vu Sâm này thương pháp của anh ta tuyệt đối không dưới cô, ngược lại, bởi vì có một cổ lệ khí, theo bản năng có thể chính xác bắn vào những vị trí trí mạng của đối thủ, chẳng hạn như não, tim, cột sống.
Nếu lúc đầu đám hộ vệ áo đen ỷ lại ưu thế số đông có thể miễn cưỡng ngang tay với Vu Sâm thì bây giờ, sau khi phần lớn người đã chết, kết cục đã rõ ràng.
Thấy tình thế không ổn, Hắc xà nhanh chóng rút súng nhập cuộc, thế trận tạm ngưng, hai bên một lần nữa rơi vào thế ngang ngửa.
Với số ít người mặc đồ đen còn lại lần lượt ngã xuống, Vu Sâm lộ rõ sự mệt mỏi.
Cũng giống như một cao thủ võ lâm, dù võ nghệ có xuất thần nhập hóa như thế nào, thì vẫn không thể địch lại thiên quân vạn mã.
Rõ ràng, chiến thuật “Xa luân chiến” của Hắc xà rất hiệu quả trước một người có kỹ thuật bắn súng tốt.
Tiếng viên đạn găm vào da thịt vang lên, Vu Sâm từ từ ngã xuống đất, kêu đau một tiếng, khẩu súng trên tay bị Hắc xà đạp vào góc tường.
Chính là lúc này!
Dạ Cô Tinh tại chỗ lưu loát lăn qua, nhặt súng trên tay Long Vương lên, nheo mắt nhắm bắn, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp cò...
Phanh – Phanh -
Liền bắn bắn hai phát súng, một phát vào tay phải cầm súng của Hắc xà, một phát vào chân hắn.
Hắc xà theo đó ngã xuống.
Lại có ba phát đạn sắc bén, ba người áo đen vẫn không biết tại sao lần lượt ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại ba người sống cùng với những cái xác mặc quần áo đen ngổn ngang trên mặt đất.
Vu Sâm dùng súng tàn ác và quyết đoán đều trúng vị trí chí mạng, ba phát súng của Dạ Cô Tinh không thừa chút lực nào, tất cả đều là một kích chí mạng.
Dạ Cô Tinh vỗ nhẹ vào đầu gối, chậm rãi đứng dậy, chiếc mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu thuận thế tuột xuống, mái tóc đen dài như thác nước đen rủ xuống, uốn lượn trên tấm lưng mảnh mai, một khuôn mặt trắng nõn yêu nghiệt lộ ra, hai con ngươi của Vu Sâm khẽ nheo lại.
Dạ Cô Tinh không quan tâm lắm, nhàn nhạt nhếch lên khóe môi, chơi đùa "Hắc y nhân 54" vốn dĩ nằm trong tay Long Vương, nhìn xuống hai người đang nằm trên đất, nụ cười nghiền ngẫm.
“Anh, anh là phụ nữ?!” “
“Anh vẫn chưa chết sao?!”
Hai người một trước một sau lần lượt mở miệng, Dạ Cô Tinh nhướng mày, một câu đồng thời trả lời câu hỏi của hai người —
“Như anh thấy.” Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ, khéo léo, yểu điệu, dễ chịu lọt vào tai.
Như anh thấy, tôi là phụ nữ.
Như anh thấy, tôi vẫn chưa chết.
Vu Sâm mím chặt đôi môi mỏng, không lên tiếng nữa.
Mặt của Hắc xà tái mét mắng một câu: “Ba tám thúi*!”.(*nguyên gốc "臭三八 theo tiếng vùng Hong Kong ý chỉ người phụ nữ tọc mạch, khó ưa, phiền phức nói chung là mắng phụ nữ)
Nụ cười của Dạ Cô Tinh không thay đổi. Cô từ trước đén nay chỉ dùng hành động để nói chuyện, khoát tay, mạnh mẽ thưởng một phát súng vào đàu gối bên kia của Hắc xà.
Tiếng kêu giết heo vang lên, Dạ Cô Tinh cười lạnh mắng một câu,
“ Vô dụng.”
Cô nhắm chính xác vào một huyệt đau bí mật ở phần bên trong của đàu gối, nối với dây thần kinh trung ương bị đau của não, một khi bị đánh trúng,cảm giác đau sẽ mạnh hơn bình thường gấp mười lần, chả trách có một người dàn ông đang kêu vang trời dậy đất.
"Có lời nói thế này? Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đợi phía sau? Hay là, ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?"
Dạ Cô Tinh đưa hai tay chắp ở sau lưng, đi đi lại lại, mỉm cười ma quái.
“Khi nào?”
“Bây giờ.”
“Anh, ý anh là… bây giờ kiểm hàng?!”
“Không sai.”
Ánh mắt Hồ Thế Hữu lóe lên, ý nghĩ không rõ, trong lòng bắt đầu tỉ mỉ tính toán -
Nếu ông ta ra tay giết người đàn ông này ngay bây giờ, sau đó lấy đi viên kim cương xanh...
Không! Không thể mạo hiểm! Nếu cậu ta dám mang viên kim cương xanh bên người cũng không mang theo súng, cậu ta nhất định có chỗ dựa, vạn lần không được hành đọng thiếu suy nghĩ...
Tâm trạng của Hồ Thế Hữu rất bất an, ánh mắt ông ta ám quang bất định, mi tâm hơi nhíu lại thành một đoàn.
Không khỏi thừa nhận rằng ông ta sống 67 năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như vậy.
Ban đầu, hắn nổi lên suy nghĩ đen ăn đen, nhưng sau vài lần trò chuyện, hắn liền cảnh giác người trẻ tuổi này tuyệt đối không bình thường! Nhưng dù sao vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tuy nhiên, khi đối phương nói thẳng không kiêng kỵ, thẳng thắn nói viên kim cương xanh lam trên người anh ta, hắn hoàn toàn không nhìn thấu người thanh niên trước mặt mình.
Khi Hồ Thế Hữu cân đang cân nhắc thiệt hơn, Dạ Cô Tinh tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Cô đang đánh cược, đánh cuộc vào sự nghi ngờ của Long Vương, đánh cược vào sụ kiêng kị của ông ta với bản thân cô.
Nếu thắng, là 30 triệu bảng; nếu thua, thì mạng của cô cũng mất.
Trận đặt cược kinh thiên hào sảng này, định trước, thắng làm vua thua làm giặc.
Không phải cô không tiếc mạng sống mà cô không cho phếp cuộc sống của mình trở nên vô vị, cô cần càng nhiều thêm tiền vốn để đảm bảo ổn thỏa tương lai của chính mình.
Nếu như, không có ký ức kiếp trước, không có trải qua một lần bị phản bội đau đớn như vậy, có lẽ nàng nguyện ý làm người bình thường, giống như bao người khác, an phận thủ thường làm một nữ sinh đại học, quy củ hoàn thành việc học, rồi lập gia đình, cứ bằng phẳng như thế cho đến lúc sinh mạng kết thúc.
Nhưng mà, cô có ký ức về hai đời, của Diệp Tử và Dạ Cô Tinh, của thống khổ cùng kinh khủng, vết thương chồng chất, để cô không dám tin tưởng cái là số mạng lần nữa.
Trong thế giới mạnh hiếp yếu này, nếu cô không chiến đấu, thì nhất định trở thành linh hồn dưới đao của người khác.
Khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, cô thề phải nắm lấy số mệnh trong tay mình!
Dùng mạng đánh cuộc, cô có dũng khí này, cũng có quyết đoán này!
Thời gian từng phút trôi qua, âm thầm lấp đầy không khí, làm cho con người khó thở bởi sự ngột ngạt và áp lực.
Giống như trải qua một thời gian dài, lại như chỉ là một cái chớp mắt.
“Dạ tiên sinh, tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá sẽ trở thành tự phụ!”
Dạ Cô Tinh trong lòng lộp bộp một tiếng, họng súng đen ngòm đã chỉ vào vị trí tim của cô, hai người đứng đối mặt với nhau.
Đôi mắt già nua của Hồ Thế Hữu khẽ híp lại, tia sáng nguy hiểm vụt qua, Dạ Cô Tinh mặt không đổi sắc, nhưng sợi dây trong lòng thì khẩn trương đến sắp đứt.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Dạ tiên sinh, anh quá kiêu ngạo!” Nói xong, ánh mắt sắc bén, làm bộ muốn bóp cò.
Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?
Không! Không tới cuối cùng, cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận thua!
Mạng do bản thân quyết, không do trời định!
Vào lúc tiếng súng vang lên, thân thể mềm mại của Dạ Cô Tinh uốn thành một vòng cung khó tin, tại chỗ lăn một vòng, né tránh, vững vàng núp sau ghế sô pha.
Phanh -
Lại là tiếng súng vang lên, một nhóm người mặc đồ đen ùa lên, tiếng bước chân hỗn loạn kèm theo tiếng súng hỗn loạn, đáy lòng cô lúc này là một mảnh lạnh như băng.
Không đúng! Mục tiêu không phải là cô?!
Mượn sự che chắn của ghế sô pha, Dạ Cô Tinh hướng ra ngoài tìm kiếm, chỉ thấy Long Vương đang ở hướng đối diện cô, vẫn duy trì tư thế bắn súng, đồng tử hơi co lại, đôi mắt già nua như chuông đồng, bên trong tràn đầy khó tin,chính giữa mi tâm có một cái lỗ đỏ tươi, một lượng lớn máu chảy ra từ đó, thoáng chốc bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
Trông như quỷ hút máu, cực kì đáng sợ.
Long Vương bị một phát súng bắn vào đầu?!
Tầm mắt nhìn về phía sau, đột nhiên đình trệ.
Vu Sâm đứng ở phía sau lưng Long Vương, vẫn duy trì tư thế nổ súng, súng trên tay tỏa ra nhàn nhạt khói trắng, mười mấy hộ vệ mặc áo đen vây quanh hắn, họng súng đen ngòm đều chĩa vào hắn.
Nội phản?
Dạ Cô Tinh quan sát một cách thích thú, không có chút sợ hãi cùng vui mừng nào cho dù bản thân vừa trở về từ quỷ môn quan.
Lúc này, một người chậm rãi đi ra khỏi đám người mặc áo đen, gò má nhô cao cùng đôi mắt âm lệ nhìn Vu Sâm đang bị vây ở giữa, Kiệt Kiệt cười nhạt, giọng nói khàn khàn như cát sỏi khó nghe, giống như tiếng chày sắt mài trên đá. ——
"Vu Sâm! Anh đã giết cha nuôi, bỏ súng xuống, để lại cho anh toàn thây!"
Dạ Cô Tinh nghe ra được chính là người trước đây trả lời điện thoại.
Vu Sâm cười lạnh, giễu cợt ánh mắt: "Hắc xà, đây không phải là điều anh luôn muốn sao? Tôi giết cha nuôi, sau đó anh giết tôi. Anh có thể cùng một lúc nhổ bỏ hai cái gai mà không tốn một binh. Anh nên ba quỳ chín khấu* để cảm ơn tôi mới đúng? "(*nguyên gốc三跪九叩 nghĩa là quỳ ba lần dập đầu chín lần)
Người được gọi là" Hắc xà ", mặt sa sầm:" Coi như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mọi người nghe đây, ai có thể bắn trúng Vu Sâm, một phát súng hai vạn... đô la Mỹ. ”
“ Hèn hạ! ”
Một cuộc đấu súng ác liệt khác mở ra, khói thuốc súng nồng nặc, mùi thuốc súng bay tứ tán tung bay..
Dạ Cô Tinh kiếp trước đã được huấn luyện bắn súng một cách nghiêm khắc, thương pháp không thể nói xuất thần nhập hóa, nhưng cũng là bách phát bách trúng.
Trong số các thành viên của Dạ cùng huấn luyện, cô và Mười Ba là người có thương pháp tốt nhất.
Tuy nhiên, người đàn ông tên Vu Sâm này thương pháp của anh ta tuyệt đối không dưới cô, ngược lại, bởi vì có một cổ lệ khí, theo bản năng có thể chính xác bắn vào những vị trí trí mạng của đối thủ, chẳng hạn như não, tim, cột sống.
Nếu lúc đầu đám hộ vệ áo đen ỷ lại ưu thế số đông có thể miễn cưỡng ngang tay với Vu Sâm thì bây giờ, sau khi phần lớn người đã chết, kết cục đã rõ ràng.
Thấy tình thế không ổn, Hắc xà nhanh chóng rút súng nhập cuộc, thế trận tạm ngưng, hai bên một lần nữa rơi vào thế ngang ngửa.
Với số ít người mặc đồ đen còn lại lần lượt ngã xuống, Vu Sâm lộ rõ sự mệt mỏi.
Cũng giống như một cao thủ võ lâm, dù võ nghệ có xuất thần nhập hóa như thế nào, thì vẫn không thể địch lại thiên quân vạn mã.
Rõ ràng, chiến thuật “Xa luân chiến” của Hắc xà rất hiệu quả trước một người có kỹ thuật bắn súng tốt.
Tiếng viên đạn găm vào da thịt vang lên, Vu Sâm từ từ ngã xuống đất, kêu đau một tiếng, khẩu súng trên tay bị Hắc xà đạp vào góc tường.
Chính là lúc này!
Dạ Cô Tinh tại chỗ lưu loát lăn qua, nhặt súng trên tay Long Vương lên, nheo mắt nhắm bắn, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp cò...
Phanh – Phanh -
Liền bắn bắn hai phát súng, một phát vào tay phải cầm súng của Hắc xà, một phát vào chân hắn.
Hắc xà theo đó ngã xuống.
Lại có ba phát đạn sắc bén, ba người áo đen vẫn không biết tại sao lần lượt ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại ba người sống cùng với những cái xác mặc quần áo đen ngổn ngang trên mặt đất.
Vu Sâm dùng súng tàn ác và quyết đoán đều trúng vị trí chí mạng, ba phát súng của Dạ Cô Tinh không thừa chút lực nào, tất cả đều là một kích chí mạng.
Dạ Cô Tinh vỗ nhẹ vào đầu gối, chậm rãi đứng dậy, chiếc mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu thuận thế tuột xuống, mái tóc đen dài như thác nước đen rủ xuống, uốn lượn trên tấm lưng mảnh mai, một khuôn mặt trắng nõn yêu nghiệt lộ ra, hai con ngươi của Vu Sâm khẽ nheo lại.
Dạ Cô Tinh không quan tâm lắm, nhàn nhạt nhếch lên khóe môi, chơi đùa "Hắc y nhân 54" vốn dĩ nằm trong tay Long Vương, nhìn xuống hai người đang nằm trên đất, nụ cười nghiền ngẫm.
“Anh, anh là phụ nữ?!” “
“Anh vẫn chưa chết sao?!”
Hai người một trước một sau lần lượt mở miệng, Dạ Cô Tinh nhướng mày, một câu đồng thời trả lời câu hỏi của hai người —
“Như anh thấy.” Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ, khéo léo, yểu điệu, dễ chịu lọt vào tai.
Như anh thấy, tôi là phụ nữ.
Như anh thấy, tôi vẫn chưa chết.
Vu Sâm mím chặt đôi môi mỏng, không lên tiếng nữa.
Mặt của Hắc xà tái mét mắng một câu: “Ba tám thúi*!”.(*nguyên gốc "臭三八 theo tiếng vùng Hong Kong ý chỉ người phụ nữ tọc mạch, khó ưa, phiền phức nói chung là mắng phụ nữ)
Nụ cười của Dạ Cô Tinh không thay đổi. Cô từ trước đén nay chỉ dùng hành động để nói chuyện, khoát tay, mạnh mẽ thưởng một phát súng vào đàu gối bên kia của Hắc xà.
Tiếng kêu giết heo vang lên, Dạ Cô Tinh cười lạnh mắng một câu,
“ Vô dụng.”
Cô nhắm chính xác vào một huyệt đau bí mật ở phần bên trong của đàu gối, nối với dây thần kinh trung ương bị đau của não, một khi bị đánh trúng,cảm giác đau sẽ mạnh hơn bình thường gấp mười lần, chả trách có một người dàn ông đang kêu vang trời dậy đất.
"Có lời nói thế này? Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đợi phía sau? Hay là, ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?"
Dạ Cô Tinh đưa hai tay chắp ở sau lưng, đi đi lại lại, mỉm cười ma quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.