Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Chương 119: Ngoại truyện: Thành Siêu (4)
Ruby Joy
15/01/2020
Ninh Mẫn Ngọc cùng Thành Siêu ngồi xuống bốn mắt nhìn nhau, Ninh
Mẫn Ngọc ánh mắt lườm lườm Thành Siêu gương mặt vô cùng khó
ở, chân vắt chéo lưng dựa vào ghế:
"Thật sự không ngờ anh chính là vị hôn phu của tôi, đúng thật là xui xẻo mỗi lần gặp anh là không có chuyện gì tốt lành."
Hừ! Thành Siêu hừ một tiếng, bĩu môi anh cũng có vui vẻ gì khi gặp cô:
"Bộ cô tưởng tôi muốn gặp cô chắc? Nếu tôi biết trước tôi phải đi gặp một người đanh đá, dữ dằn như cô tôi thà ở nhà nghe chửi còn hơn."
Rầm! Ninh Mẫn Ngọc đứng bật dậy đập bàn một cái thật mạnh, trợn mắt lớn tiếng:"Anh nói ai đanh đá, dữ dằn hả?"
Thành Siêu giật mình, ngã người ra sau, tròn mắt nuốt một ngụm nước bọt, bọn người Hạo Phú ngồi gần đó cũng bị cô làm giật mình, Hạo Tư lấy điện thoại ra, cười gian trá nhắn tin cho Thành Siêu.
Ting! Tiếng chuông tin nhắn của Thành Siêu vang lên một tiếng, anh mở điện thoại ra xem vừa xem xong ánh mắt anh ngay tức khắc đảo qua đảo lại tìm kiếm bọn người Hạo Phú, trong tin nhắn Hạo Tư nhắn cho anh:
"Vụ cá cược cậu nhớ thực hiện đó, bọn tôi lúc nào cũng quan sát cậu."
Thành Siêu tắt điện thoại nở nụ cười với Ninh Mẫn Ngọc khiến cho cô chớp chớp mắt, cảm giác sởn da gà, gương mặt cô vặn vẹo hỏi:
"Anh bị chạm dây thần kinh sao? Sao đột nhiên anh lại cười? Kinh quá!"
Thành Siêu hít một hơi thật sâu, cố gắng rặng ra từ chữ:"Tôi! Là! Heo!"
Khụ...khụ...khụ... Ninh Mẫn Ngọc xém chút nữa là bị sặc nước bọt khi nghe anh nói, cứ tưởng mình nghe lầm cho dù là là cô có nghe đúng đi chăng nữa thì cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nói như thế?
"Anh đang nói cái gì vậy? Anh mới vừa nói anh là heo sao?"
Thành Siêu cảm thấy vô cùng mất mặt, anh lảng sang truyện khác:
"Cô không nghe thì thôi. Bây giờ, tôi có chuyện muốn bàn với cô."
"Bàn chuyện? Chuyện gì? Tôi và anh thì có chuyện gì để bàn?"
"Tôi thấy ba mẹ tôi và cô rất trông mong vào chuyện tôi và cô nếu bây giờ chuyện này không thành thì tôi và cô chắc chắn sẽ không yên với họ nên tôi mong cô cùng tôi hợp tác diễn một vở kịch trước mặt họ."
Ninh Mẫn Ngọc nhếch môi mỉm cười khinh khỉnh, nhướng mày đáp lại:
"Đó là ba mẹ của anh chứ không phải là của tôi ba mẹ của tôi rất ít khi quản chuyện của tôi để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm vì vậy tôi sẽ không diễn cùng anh đâu."
Anh quên mất chuyện này, Hạ Tử Quyên từng nói với anh Ninh Mẫn Ngọc là một người kiêu căng, không xem ai ra gì ba mẹ của cô cũng cưng chiều cô hết mực.
Thành Siêu thật sự không thể tưởng tượng đến cảnh ba mẹ anh sẽ giận, không nói chuyện với anh nữa anh cũng không muốn ba mẹ của mình buồn lòng, anh đành phải chịu thiệt rồi.
"Ninh tiểu thư! Xem như là tôi cầu xin cô vậy giúp tôi lần này cô muốn tôi làm gì cũng được hết."
Ninh Mẫn Ngọc mỉm cười gian xảo, đôi mày nhướng cao lên thích thú:
"Thật sự là muốn làm gì cũng được sao?"
Thành Siêu gật đầu chắc chắn, Ninh Mẫn Ngọc cười mỉm nói với anh:
"Được! Tôi sẽ cùng anh diễn vở kịch này nhưng khi không có họ anh bắt buộc phải làm ôsin cho tôi những lúc tôi cần anh phải xuất hiện ngay."
Cố gắng kìm chế Thành Siêu uống một ngụm nước rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý:"Được! Chúng ta cứ thỏa thuận như vậy đi."
Hai người đứng dậy, bắt tay với nhau khiến cho bọn người Hạo Dương bất ngờ, kinh ngạc, không hiểu. Ninh Mẫn Ngọc rời đi bọn người Hạo Tư nhanh chóng chạy đến, Hạo Dương vội vàng hỏi Thành Siêu:
"Thành Siêu! Sao tự nhiên hai người bắt tay với nhau vậy? Chẳng phải lúc nãy hai người vẫn còn chí chóe với nhau sao? Sao đột nhiên lại hòa hợp bất ngờ vậy?"
"Tôi còn chưa hỏi tội ba người về chuyện dám đi dõi tôi đó." Thành Siêu nhớ lại chuyện lúc nãy Hạo Tư nhắn tin cho anh thì máu anh lại sôi sùng sục lên.
Bọn người Hạo Tư nhìn nhau, cười cười rồi nhanh chóng bỏ chạy Thành Siêu nhanh chóng đuổi theo:
"Này! Ba người nhớ kĩ cho tôi sau này tôi mà bị bà chằn lửa đó hành hạ đến chết có thành ma tôi cũng sẽ quay về ám ba người."
"Thật sự không ngờ anh chính là vị hôn phu của tôi, đúng thật là xui xẻo mỗi lần gặp anh là không có chuyện gì tốt lành."
Hừ! Thành Siêu hừ một tiếng, bĩu môi anh cũng có vui vẻ gì khi gặp cô:
"Bộ cô tưởng tôi muốn gặp cô chắc? Nếu tôi biết trước tôi phải đi gặp một người đanh đá, dữ dằn như cô tôi thà ở nhà nghe chửi còn hơn."
Rầm! Ninh Mẫn Ngọc đứng bật dậy đập bàn một cái thật mạnh, trợn mắt lớn tiếng:"Anh nói ai đanh đá, dữ dằn hả?"
Thành Siêu giật mình, ngã người ra sau, tròn mắt nuốt một ngụm nước bọt, bọn người Hạo Phú ngồi gần đó cũng bị cô làm giật mình, Hạo Tư lấy điện thoại ra, cười gian trá nhắn tin cho Thành Siêu.
Ting! Tiếng chuông tin nhắn của Thành Siêu vang lên một tiếng, anh mở điện thoại ra xem vừa xem xong ánh mắt anh ngay tức khắc đảo qua đảo lại tìm kiếm bọn người Hạo Phú, trong tin nhắn Hạo Tư nhắn cho anh:
"Vụ cá cược cậu nhớ thực hiện đó, bọn tôi lúc nào cũng quan sát cậu."
Thành Siêu tắt điện thoại nở nụ cười với Ninh Mẫn Ngọc khiến cho cô chớp chớp mắt, cảm giác sởn da gà, gương mặt cô vặn vẹo hỏi:
"Anh bị chạm dây thần kinh sao? Sao đột nhiên anh lại cười? Kinh quá!"
Thành Siêu hít một hơi thật sâu, cố gắng rặng ra từ chữ:"Tôi! Là! Heo!"
Khụ...khụ...khụ... Ninh Mẫn Ngọc xém chút nữa là bị sặc nước bọt khi nghe anh nói, cứ tưởng mình nghe lầm cho dù là là cô có nghe đúng đi chăng nữa thì cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nói như thế?
"Anh đang nói cái gì vậy? Anh mới vừa nói anh là heo sao?"
Thành Siêu cảm thấy vô cùng mất mặt, anh lảng sang truyện khác:
"Cô không nghe thì thôi. Bây giờ, tôi có chuyện muốn bàn với cô."
"Bàn chuyện? Chuyện gì? Tôi và anh thì có chuyện gì để bàn?"
"Tôi thấy ba mẹ tôi và cô rất trông mong vào chuyện tôi và cô nếu bây giờ chuyện này không thành thì tôi và cô chắc chắn sẽ không yên với họ nên tôi mong cô cùng tôi hợp tác diễn một vở kịch trước mặt họ."
Ninh Mẫn Ngọc nhếch môi mỉm cười khinh khỉnh, nhướng mày đáp lại:
"Đó là ba mẹ của anh chứ không phải là của tôi ba mẹ của tôi rất ít khi quản chuyện của tôi để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm vì vậy tôi sẽ không diễn cùng anh đâu."
Anh quên mất chuyện này, Hạ Tử Quyên từng nói với anh Ninh Mẫn Ngọc là một người kiêu căng, không xem ai ra gì ba mẹ của cô cũng cưng chiều cô hết mực.
Thành Siêu thật sự không thể tưởng tượng đến cảnh ba mẹ anh sẽ giận, không nói chuyện với anh nữa anh cũng không muốn ba mẹ của mình buồn lòng, anh đành phải chịu thiệt rồi.
"Ninh tiểu thư! Xem như là tôi cầu xin cô vậy giúp tôi lần này cô muốn tôi làm gì cũng được hết."
Ninh Mẫn Ngọc mỉm cười gian xảo, đôi mày nhướng cao lên thích thú:
"Thật sự là muốn làm gì cũng được sao?"
Thành Siêu gật đầu chắc chắn, Ninh Mẫn Ngọc cười mỉm nói với anh:
"Được! Tôi sẽ cùng anh diễn vở kịch này nhưng khi không có họ anh bắt buộc phải làm ôsin cho tôi những lúc tôi cần anh phải xuất hiện ngay."
Cố gắng kìm chế Thành Siêu uống một ngụm nước rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý:"Được! Chúng ta cứ thỏa thuận như vậy đi."
Hai người đứng dậy, bắt tay với nhau khiến cho bọn người Hạo Dương bất ngờ, kinh ngạc, không hiểu. Ninh Mẫn Ngọc rời đi bọn người Hạo Tư nhanh chóng chạy đến, Hạo Dương vội vàng hỏi Thành Siêu:
"Thành Siêu! Sao tự nhiên hai người bắt tay với nhau vậy? Chẳng phải lúc nãy hai người vẫn còn chí chóe với nhau sao? Sao đột nhiên lại hòa hợp bất ngờ vậy?"
"Tôi còn chưa hỏi tội ba người về chuyện dám đi dõi tôi đó." Thành Siêu nhớ lại chuyện lúc nãy Hạo Tư nhắn tin cho anh thì máu anh lại sôi sùng sục lên.
Bọn người Hạo Tư nhìn nhau, cười cười rồi nhanh chóng bỏ chạy Thành Siêu nhanh chóng đuổi theo:
"Này! Ba người nhớ kĩ cho tôi sau này tôi mà bị bà chằn lửa đó hành hạ đến chết có thành ma tôi cũng sẽ quay về ám ba người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.