Chương 28
Phong Linh Linh
18/10/2022
Lần đầu tiên có một người con gái ôm hắn mà lại gọi tên người đàn ông khác, Nam Cung Dạ Thần đen mặt gở tay đẩy cô ra, cô nằm im không động nữa nhưng trên môi vẩn thiều thào hai chữ Tần Phong.
Tô quản gia bê chậu nước đặt xuống bàn, nhìn cô gái trên giường say mèm đang nói nhảm điều gì mà ông cũng không rỏ. Ông quay sang nhìn Nam Cung Dạ Thần đưa ra đề nghị.
" Thiếu gia, hay là tôi gọi một người hầu nữ đến giúp cô ấy."
" Không cần đâu, mặc kệ cô ta. Ông cũng về nghĩ đi."
" Vâng. "
Tô quản gia quay lưng bước ra khỏi cửa thì Nam Cung Dạ Thần cũng đứng lên định rời đi, An Tâm bổng nắm chặt tay hắn giữ lại.
" Tần Phong, anh đừng đi. Đừng bỏ em lại một mình."
" Hết Thanh Thanh giờ lại đến Tần Phong, cô thích mang người khác ra làm vật thay thế như vậy à? Đúng là một con sâu rượu mà."
Nam Cung Dạ Thần lại hất tay cô ra bỏ đi ra ngoài,An Tâm bên trong bổng khóc om sòm lên kể lễ đủ điều. Không chịu được hắn lại đẩy cửa bước vào đến trước mặt cô quát.
" Cô có thôi đi không?"
" Anh quát em sao?"
An Tâm hít hít cái mũi như đang ấm ức lắm, đưa đôi mắt chứa đầy nước mắt lên nhìn Nam Cung Dạ Thần. Hắn xoa trán không biết nên làm sao với cô gái này, tự dưng lại đi rước phiền phức vào người làm gì cơ chứ.
" Bây giờ cô muốn thế nào mới chịu ngủ hả?"
" Tần Phong,anh ở lại với em đi."
" Không được."
" Anh lại lớn tiếng với em... hu hu hu..."
Phó An Tâm ngồi giữa giường ngước mặt lên khóc to hơn, Nam Cung Dạ Thần vội bước tới đưa tay che miệng cô lại.
" Cô ồn ào cái gì chứ? Có phải trẻ con đâu mà hở chút là khóc vậy?"
" Anh Tần Phong ở lại với em thì em sẽ không khóc nữa." Phó An Tâm kéo tay hắn xuống nói với giọng nũng nịu.
" Được rồi được rồi, coi như tôi xuôi xẻo tự rước phiền phức vào người. Tôi ngồi đây cô nằm xuống ngủ mau lên."
An Tâm vui vẻ nằm xuống nằm cạnh mép giường, ngoan ngoãn như chú mèo con không càng quấy nữa. Nam Cung Dạ Thần ngồi trên ghế cạnh mép giường lấy quyển tạp chí ra đọc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô. An Tâm vẩn một ánh mắt si mê nhìn hắn không ngủ, hắn khép tạp chí lại nhìn cô cảnh cáo.
" Cô mà không ngủ là tôi đi ngay đấy, tin không?"
Không nói thêm lời nào, cô nhanh chóng khép đôi mi lại một cách nhanh chóng. Hành động đó của cô làm cho Nam Cung Dạ Thần dù đang bực tức vẩn thấy buồn cười, đôi môi khẽ công lên một chút rồi lại quay sang cầm tạp chí lên đọc tiếp mà không nhìn cô nữa.
Lại nói về Thanh Thanh sau khi theo Âu Thiên Dương lên xe, cứ ngở hắn ta đưa cô đi đến nhà hàng hay nơi nào đó gặp Lạc Lạc. Nào ngờ hắn đưa cô về thẳng nhà hắn. Xe vừa vào khuôn viên biệt thự, Thanh Thanh thoáng chút choáng ngộp với vẻ xa hoa và giàu có của nơi này.
Âu Thiên Dương bước xuống xe đến mở cửa xe cho cô, bước xuống nhìn một lượt khu biệt thự. Đúng là nhà giàu có khác, nhà ở còn hơn cả cung điện nữa. Thấy cô đứng im Thiên Dương đến gần nói.
" Vào đi, Lạc Lạc đang đợi bên trong."
Thanh Thanh theo sau Âu Thiên Dương vào bên trong. Lạc Lạc đang ngồi trên so pha đợi ba mình về, ba nói với cậu sẽ mang bất ngờ về cho cậu, nhưng không chịu nói là bất ngờ gì làm cậu cứ trông mãi. Vừa nghe tiếng chân cậu ngoáy ra cửa thấy Thiên Dương và Thanh Thanh bước vào thì mừng rở nhảy xuống vừa chạy vừa reo lên.
" Chị xinh đẹp!"
Cậu lướt qua Thiên Dương như không nhìn thấy hắn, Thanh Thanh cúi người đón lấy cậu bế lên. Cả hai cười vui vẻ nựng nịu hỏi thăm nhau ríu rít mà quên đi sự tồn tại của hắn.
" Chị xinh đẹp, Lạc Lạc nhớ chị lắm đấy. Sao chị không đến thăm Lạc Lạc?"
" Chẳng phải chị đến rồi sao? Tiểu bảo bối có ngoan không nào?"
" Có ạ."
Thiên Dương tức tối vì cậu con trai xem hắn còn thua người dưng bên ngoài, từ lúc vào đến giờ chẳng hỏi hang hắn được câu nào, toàn nũng nịu với chị xinh đẹp của cậu thôi.Nhưng không hiểu sao hắn nhìn hai người họ bổng thấy có nét khá giống nhau nhĩ? Chắc là hắn nghĩ nhiều rồi.Thiên bước đến trước mặt hai người họ nghiêm mặt nhìn Lạc Lạc hỏi.
" Con không nhìn thấy ba sao? Chỉ biết quan tâm người ngoài thôi à?"
" Chị xinh đẹp không phải người ngoài, chẳng phải ba nói sẽ chinh phục chị xinh đẹp về làm mẹ con sao?"
Cả hai người nhìn nhau sau câu nói của Lạc Lạc, không khí đang vui vẻ bổng trở nên ngượng nghịu. Âu Thiên Dương ho nhẹ một cái rồi chuyển qua chuyện khác.
" Thím Trương, bữa tối chuẩn bị xong chưa? Tôi đói rồi."
" Dạ xong rồi thiếu gia."
" Ăn cơm thôi."
Không khí trên bàn ăn cũng có chút ngượng nghịu, Thanh Thanh chỉ cúi đầu ăn cơm chẳng nói gì. Thấy cô cứ ăn cơm trắng mãi Thiên Dương gắp thức ăn cho cô.
" Ăn đi, cô cũng biết ngượng nữa à?"
" Tôi... có ngượng gì đâu chứ?"
" Vậy thì ăn đi!"
Lạc Lạc nhìn hai người họ lúc nào cũng đấu khẩu mà thầm ngán ngẩm, cứ như thế này thì bao giờ ba của cậu mới chinh phục được mẹ tương lai cho cậu đây.Chuyện gì cũng phải để một thằng nhóc như cậu nhúng tay vào thì mới được sao? Thôi kệ đi,giúp ba một tay để chị xinh đẹp nhanh chóng trở thành mẹ cậu thì càng tốt chứ sao. Nghĩ thế Lạc Lạc lại bắt đầu giở trò.
" Chị xinh đẹp, đêm nay chị ở lại với em nhé!"
" Không được đâu Lạc Lạc, chị chỉ đến thăm em thôi rồi phải trở về. Ở lại... không tiện đâu."
" Có gì mà không tiện chứ, chị ngủ với em là được rồi."
" Lạc Lạc ngoan, chị không thể ở lại được đâu. Hôm khác chị lại đến thăm em nhé?"
" Lạc Lạc muốn được ngủ cùng chị như lần trước ấy, trong lòng chị rất ấm.Lần trước em ngủ ở nhà chị, lần này chị ngủ lại nhà em cũng thế thôi mà. Chị mà không đồng ý em sẽ không ăn cơm nữa, em tuyệt thực luôn."
Thanh Thanh khó xử nhìn cậu bé rồi lại nhìn sang Thiên Dương cầu cứu.Nhưng ai đó chỉ mãi lo ăn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của cô. Lạc Lạc thấy cô cứ do dự mãi bèn khóc òa lên, Thanh Thanh hoảng quá đồng ý bừa.
" Được rồi được rồi, chị ở lại được chưa? Đừng khóc nữa."
" Chị nói thật sao?"
" Chị đã gạt em bao giờ chưa?"
Lạc Lạc ôm trầm lấy Thanh Thanh mừng rở, không quên luôn tay ra sau lưng Thanh Thanh giơ ngón tay cái mũm mĩm của mình lên trước mặt Thiên Dương với vẻ tự đắc. Âu Thiên Dương thấy cậu con trai bày trò như thế lại không tức giận trái lại môi lại hơi công lên vẻ hài lòng. Thím Trương đứng kế bên nhìn ba người họ vui vẻ ăn uống cười đùa không khác gì một gia đình nhỏ.Cô gái này cũng rất dể mến, thiếu gia đối với cô ấy rất đặc biệt có vẻ rất thích cô ấy.Nếu cô ấy là thiếu phu nhân thì tốt quá rồi.
Tô quản gia bê chậu nước đặt xuống bàn, nhìn cô gái trên giường say mèm đang nói nhảm điều gì mà ông cũng không rỏ. Ông quay sang nhìn Nam Cung Dạ Thần đưa ra đề nghị.
" Thiếu gia, hay là tôi gọi một người hầu nữ đến giúp cô ấy."
" Không cần đâu, mặc kệ cô ta. Ông cũng về nghĩ đi."
" Vâng. "
Tô quản gia quay lưng bước ra khỏi cửa thì Nam Cung Dạ Thần cũng đứng lên định rời đi, An Tâm bổng nắm chặt tay hắn giữ lại.
" Tần Phong, anh đừng đi. Đừng bỏ em lại một mình."
" Hết Thanh Thanh giờ lại đến Tần Phong, cô thích mang người khác ra làm vật thay thế như vậy à? Đúng là một con sâu rượu mà."
Nam Cung Dạ Thần lại hất tay cô ra bỏ đi ra ngoài,An Tâm bên trong bổng khóc om sòm lên kể lễ đủ điều. Không chịu được hắn lại đẩy cửa bước vào đến trước mặt cô quát.
" Cô có thôi đi không?"
" Anh quát em sao?"
An Tâm hít hít cái mũi như đang ấm ức lắm, đưa đôi mắt chứa đầy nước mắt lên nhìn Nam Cung Dạ Thần. Hắn xoa trán không biết nên làm sao với cô gái này, tự dưng lại đi rước phiền phức vào người làm gì cơ chứ.
" Bây giờ cô muốn thế nào mới chịu ngủ hả?"
" Tần Phong,anh ở lại với em đi."
" Không được."
" Anh lại lớn tiếng với em... hu hu hu..."
Phó An Tâm ngồi giữa giường ngước mặt lên khóc to hơn, Nam Cung Dạ Thần vội bước tới đưa tay che miệng cô lại.
" Cô ồn ào cái gì chứ? Có phải trẻ con đâu mà hở chút là khóc vậy?"
" Anh Tần Phong ở lại với em thì em sẽ không khóc nữa." Phó An Tâm kéo tay hắn xuống nói với giọng nũng nịu.
" Được rồi được rồi, coi như tôi xuôi xẻo tự rước phiền phức vào người. Tôi ngồi đây cô nằm xuống ngủ mau lên."
An Tâm vui vẻ nằm xuống nằm cạnh mép giường, ngoan ngoãn như chú mèo con không càng quấy nữa. Nam Cung Dạ Thần ngồi trên ghế cạnh mép giường lấy quyển tạp chí ra đọc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô. An Tâm vẩn một ánh mắt si mê nhìn hắn không ngủ, hắn khép tạp chí lại nhìn cô cảnh cáo.
" Cô mà không ngủ là tôi đi ngay đấy, tin không?"
Không nói thêm lời nào, cô nhanh chóng khép đôi mi lại một cách nhanh chóng. Hành động đó của cô làm cho Nam Cung Dạ Thần dù đang bực tức vẩn thấy buồn cười, đôi môi khẽ công lên một chút rồi lại quay sang cầm tạp chí lên đọc tiếp mà không nhìn cô nữa.
Lại nói về Thanh Thanh sau khi theo Âu Thiên Dương lên xe, cứ ngở hắn ta đưa cô đi đến nhà hàng hay nơi nào đó gặp Lạc Lạc. Nào ngờ hắn đưa cô về thẳng nhà hắn. Xe vừa vào khuôn viên biệt thự, Thanh Thanh thoáng chút choáng ngộp với vẻ xa hoa và giàu có của nơi này.
Âu Thiên Dương bước xuống xe đến mở cửa xe cho cô, bước xuống nhìn một lượt khu biệt thự. Đúng là nhà giàu có khác, nhà ở còn hơn cả cung điện nữa. Thấy cô đứng im Thiên Dương đến gần nói.
" Vào đi, Lạc Lạc đang đợi bên trong."
Thanh Thanh theo sau Âu Thiên Dương vào bên trong. Lạc Lạc đang ngồi trên so pha đợi ba mình về, ba nói với cậu sẽ mang bất ngờ về cho cậu, nhưng không chịu nói là bất ngờ gì làm cậu cứ trông mãi. Vừa nghe tiếng chân cậu ngoáy ra cửa thấy Thiên Dương và Thanh Thanh bước vào thì mừng rở nhảy xuống vừa chạy vừa reo lên.
" Chị xinh đẹp!"
Cậu lướt qua Thiên Dương như không nhìn thấy hắn, Thanh Thanh cúi người đón lấy cậu bế lên. Cả hai cười vui vẻ nựng nịu hỏi thăm nhau ríu rít mà quên đi sự tồn tại của hắn.
" Chị xinh đẹp, Lạc Lạc nhớ chị lắm đấy. Sao chị không đến thăm Lạc Lạc?"
" Chẳng phải chị đến rồi sao? Tiểu bảo bối có ngoan không nào?"
" Có ạ."
Thiên Dương tức tối vì cậu con trai xem hắn còn thua người dưng bên ngoài, từ lúc vào đến giờ chẳng hỏi hang hắn được câu nào, toàn nũng nịu với chị xinh đẹp của cậu thôi.Nhưng không hiểu sao hắn nhìn hai người họ bổng thấy có nét khá giống nhau nhĩ? Chắc là hắn nghĩ nhiều rồi.Thiên bước đến trước mặt hai người họ nghiêm mặt nhìn Lạc Lạc hỏi.
" Con không nhìn thấy ba sao? Chỉ biết quan tâm người ngoài thôi à?"
" Chị xinh đẹp không phải người ngoài, chẳng phải ba nói sẽ chinh phục chị xinh đẹp về làm mẹ con sao?"
Cả hai người nhìn nhau sau câu nói của Lạc Lạc, không khí đang vui vẻ bổng trở nên ngượng nghịu. Âu Thiên Dương ho nhẹ một cái rồi chuyển qua chuyện khác.
" Thím Trương, bữa tối chuẩn bị xong chưa? Tôi đói rồi."
" Dạ xong rồi thiếu gia."
" Ăn cơm thôi."
Không khí trên bàn ăn cũng có chút ngượng nghịu, Thanh Thanh chỉ cúi đầu ăn cơm chẳng nói gì. Thấy cô cứ ăn cơm trắng mãi Thiên Dương gắp thức ăn cho cô.
" Ăn đi, cô cũng biết ngượng nữa à?"
" Tôi... có ngượng gì đâu chứ?"
" Vậy thì ăn đi!"
Lạc Lạc nhìn hai người họ lúc nào cũng đấu khẩu mà thầm ngán ngẩm, cứ như thế này thì bao giờ ba của cậu mới chinh phục được mẹ tương lai cho cậu đây.Chuyện gì cũng phải để một thằng nhóc như cậu nhúng tay vào thì mới được sao? Thôi kệ đi,giúp ba một tay để chị xinh đẹp nhanh chóng trở thành mẹ cậu thì càng tốt chứ sao. Nghĩ thế Lạc Lạc lại bắt đầu giở trò.
" Chị xinh đẹp, đêm nay chị ở lại với em nhé!"
" Không được đâu Lạc Lạc, chị chỉ đến thăm em thôi rồi phải trở về. Ở lại... không tiện đâu."
" Có gì mà không tiện chứ, chị ngủ với em là được rồi."
" Lạc Lạc ngoan, chị không thể ở lại được đâu. Hôm khác chị lại đến thăm em nhé?"
" Lạc Lạc muốn được ngủ cùng chị như lần trước ấy, trong lòng chị rất ấm.Lần trước em ngủ ở nhà chị, lần này chị ngủ lại nhà em cũng thế thôi mà. Chị mà không đồng ý em sẽ không ăn cơm nữa, em tuyệt thực luôn."
Thanh Thanh khó xử nhìn cậu bé rồi lại nhìn sang Thiên Dương cầu cứu.Nhưng ai đó chỉ mãi lo ăn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của cô. Lạc Lạc thấy cô cứ do dự mãi bèn khóc òa lên, Thanh Thanh hoảng quá đồng ý bừa.
" Được rồi được rồi, chị ở lại được chưa? Đừng khóc nữa."
" Chị nói thật sao?"
" Chị đã gạt em bao giờ chưa?"
Lạc Lạc ôm trầm lấy Thanh Thanh mừng rở, không quên luôn tay ra sau lưng Thanh Thanh giơ ngón tay cái mũm mĩm của mình lên trước mặt Thiên Dương với vẻ tự đắc. Âu Thiên Dương thấy cậu con trai bày trò như thế lại không tức giận trái lại môi lại hơi công lên vẻ hài lòng. Thím Trương đứng kế bên nhìn ba người họ vui vẻ ăn uống cười đùa không khác gì một gia đình nhỏ.Cô gái này cũng rất dể mến, thiếu gia đối với cô ấy rất đặc biệt có vẻ rất thích cô ấy.Nếu cô ấy là thiếu phu nhân thì tốt quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.