Chương 39
Phong Linh Linh
22/10/2022
" Dù sao tôi không mất gì cả, cô tha cho anh ta đi."
" Nếu anh nói vậy thì tôi tạm tha cho hắn vậy, mau biến đi. Sau này còn để tôi nhìn thấy anh tái máy chân tay thì đừng trách tôi."
Tên kia được thả ra cắm đầu chạy không dám quay lại, Thanh Thanh quay lại nhặt túi đồ lúc nãy vì bắt tên kia đã đánh rơi, Nam Cung Dạ Thần vội bước tới.
" Để tôi giúp cô."
" Không cần đâu, tôi nhặt rồi."
Thanh Thanh ngước lên,Nam Cung Dạ Thần nhìn rõ mặt Thanh Thanh thoáng bất ngờ, đường nét trên mặt cô khá giống với mẹ hắn, đặt biệt là đôi mắt. Có khi nào?... hắn nhìn cô đến quên đi trời đất, nhận thấy món đồ hắn cứ cầm mãi không đưa Thanh Thanh hỏi.
" Anh gì ơi?"
" Hả?"
" Anh đang cầm hộp mì của tôi."
" Xin lỗi, của cô đây."
" Cảm ơn anh."
Thanh Thanh nhận hộp mì cho vào túi đồ đứng lên bước đi, Nam Cung Dạ Thần vội vã gọi.
" Cô gì ơi khoan đi đã."
" Có chuyện gì sao?" Thanh Thanh quay mặt lại hỏi.
" Cảm ơn cô lúc nãy đã giúp tôi."
" Giúp người là chuyện nên làm mà, ai cũng sẽ như thế thôi."
" Tôi có thể biết tên cô được không?"
" Tôi tên Trần Thanh Thanh."
" Trần Thanh Thanh? Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
" Anh hỏi để làm gì?"
" Tôi... chỉ muốn biết thôi, à tôi tên Nam Cung Dạ Thần.Đây là danh thiếp của tôi."
Thanh Thanh cầm lấy danh thiếp đọc sơ lượt rồi mĩm cười nhìn anh.
" Chủ tịch tập đoàn NC Mỹ sao? Nói vậy anh không phải người ở đây à?"
" Đúng vậy, tôi mới về nước không lâu. Ở đây tôi cũng không có bạn bè gì cả,tôi có thể kết bạn với cô được không?"
" Đương nhiên rồi, nhưng bây giờ cũng trễ rồi anh cũng nên trở về đi. Ban đêm ở khu này rất phức tạp đấy."
" Để tôi đưa cô về."
" Không cần đâu, nhà tôi ở trước mặt tôi tự về được rồi."
Thanh Thanh cầm túi đồ đi về hướng chung cư đối diện, Nam Cung Dạ Thần cứ thế nhìn theo cô. Trong lòng hắn luôn tự hỏi, liệu cô có phải là đứa em gái mà hắn đang tìm kiếm không? Ánh mắt của cô và mẹ hắn giống nhau như hai giọt nước, nếu không phải là em ấy thì sao lại giống như vậy? Trên đời này có chuyện người giống người thế sao?
" Dạ Thanh, có phải là em?"
Sáng hôm sau, Nam Cung Dạ Thần đến trước chung cư đợi cô từ sớm. Hắn chỉ muốn biết cô có thật là em gái hắn không? Lúc bị bắt đi, trên cổ Dạ Thanh có đeo một sợi dây chuyền bạch kim, phía sau mặt dây có khắc chữ Dạ Thanh.Nếu như Thanh Thanh có sợ dây chuyền đó, đồng nghĩa với việc cô chính là em gái hắn.
Thanh Thanh từ bên trong chung cư bước ra, một chiếc xe sang trong phiên bản giới hạn dừng ngay trước cửa, Âu Thiên Dương từ trên xe bước xuống nở cười nhìn Thanh Thanh với ánh mắt dịu dàng. Cô cũng cười đáp lại rồi bước theo lên xe. Nam Cung Dạ Thần lấy làm thắc mắc.
" Người thanh niên ấy là ai? Chẳng lẻ cô ấy có bạn trai rồi sao"
Chiếc xe trước mặt lăn bánh, Nam Cung Dạ Thần vội lái xe theo sau. Xe dừng trước cổng bệnh viện X, như sợ bị ai phát hiện Thanh Thanh xuống xe nhanh chóng đi vào bên trong mà không ngoáy đầu nhìn lại. Nam Cung Dạ Thần như nhớ ra điều gì đó.
" Cô gái lần trước mình cứu cũng làm việc ở đây. Đêm đó cô ta liên tục gọi tên Thanh Thanh, có khi nào người cô ta gọi là cô gái này không?"
" Đang trong dòng suy nghĩ, bổng một chiếc taxi đổ trước mặt Phó An Tâm từ trên xe bước xuống.Không biết nghĩ gì trong đầu, Nam Cung Dạ Thần nhanh chóng xuống xe bước theo sau An Tâm nói.
" Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi."
An Tâm quay người lại, nhận ra Nam Cung Dạ Thần cô bĩu môi.
" Sự trùng hợp này không thú vị chút nào."
" Sao rồi, tâm trạng đã tốt hơn chưa? Còn thất tình không?"
" Ai... ai thất tình chứ? ăn nói tinh tinh."
" Ồôô... tôi đãng trí thật đấy, cô không thất tình, chỉ là yêu đơn phương rồi âm thầm đau khổ thôi đúng không?"
" Nè,anh đến đây làm gì? Nếu khám bệnh vui lòng qua khu bên kia chờ. Tránh đường."
Nam Cung Dạ Thần như suy nghĩ rồi nhìn An Tâm nói.
" Tôi không khám bệnh, chỉ tiện đường đi ngang qua nên chào hỏi cô thôi."
" Vậy thì anh có thể đi rồi, lời chào hỏi của anh tôi không dám nhận đâu."
An Tâm nói xong liền quay lưng đi, Nam Cung Dạ Thần nhìn cô bực tức bỏ đi mà buồn cười.
" Cô gái này cũng thú vị đấy chứ!"
An Tâm đi thẳng vào phòng trực của Thanh Thanh đặt chiếc túi xuống ghế bực tức ngồi phịch xuống, nhìn sắc mặt như muốn giết người của An Tâm Thanh Thanh cười mĩm bước đến hỏi.
" Sao thế, ai có gan chọc giận bác sĩ Phó của chúng ta vậy?"
" Thật là bực mình quá đi, mới sáng sớm đã gặp phải một tên đáng ghét rồi."
" Chuyện gì nói rõ xem nào?"
" Thì là cái tên... à mà thôi đi, mình cũng không nhớ anh ta tên gì, mà cậu cũng không biết đâu."
" Vậy cậu bực tức hắn ta rồi vào đây mang mình ra trúc giận sao?"
An Tâm thay đổi sắc mặt nở nụ cười vui vẽ, với tay ôm lấy cánh tay Thanh Thanh gục đầu lên vai cô cười nói.
" Mình làm gì có chứ, Thanh Thanh là bạn tốt nhất của mình mà, mình làm sao lại trúc giận chuyện người khác lên cậu được chứ, đúng không? Mình là đang tâm sự với cậu đấy chứ."
" Tạm tha cho cậu đấy. Đến giờ làm việc rồi, mau về khoa đi cô nương."
" Ý chết, tại cái tên chết tiệt đó chọc tức mà suýt nữa quên mất luôn giờ làm. Mình về khoa đây."
An Tâm vơ vội túi xách chạy như bay ra khỏi phòng, Thanh Thanh chỉ biết lắc đầu nhìn theo. Cô cũng quay lại bàn làm việc soạn lại bệnh án để thăm khám cho bệnh nhân.
Nam Cung Dạ Thần đang trên đường trở về nhà thì nhận được điện thoại của Mặc Ảnh, hắn liền quay xe chạy đến điểm hẹn. Mặc Ảnh là thân tính của hắn, vì còn một số việc nên ở lại Mỹ xử lý xong mới sang đây cùng hắn.
Bên trong quán cà phê, Mặc Ảnh ngồi một gốc thoáng mát đợi Nam Cung Dạ Thần. Nhìn thấy anh hắn đưa tay lên vẩy một cái, nhìn thấy Mặc Ảnh, Nam Cung Dạ Thần vội tiến về phía hắn ngồi xuống.
" Công việc bên đó đã giải quyết xong chưa?"
" Xong rồi thưa thiếu gia, nhưng việc anh không ở công ty thời gian dài e là không dấu được lâu đâu ạ."
" Khi nào có việc thật sự cần thiết tôi sẽ bay về, tạm thời cậu cứ giải quyết như vậy đã. Mẹ tôi thế nào rồi?"
" Phu nhân vẩn khỏe, à còn chuyện này không biết thiếu gia có muốn nghe không?"
" Chuyện gì?"
" Hôn thê của thiếu gia....trốn mất rồi."
" Hôn thê của tôi? Tiểu thư Phó thị sao?"
" Đúng vậy, nghe nói cô ấy không đồng ý với hôn sự này nên đã trốn khỏi Mỹ. Theo tin tức tôi điều tra được, cô ấy cũng đến đây."
Lần đầu tiên nghe thấy có người không muốn lấy hắn đến mức bỏ nhà đi, còn đi sang nước khác nữa chứ. Từ trước đến nay phụ nữ muốn được hắn để mắt tới có thể nói xếp hàng dài. Cô ta nghĩ cô ta là ai mà có quyền chê hắn chứ, mà như thế cũng tốt, hắn cũng không muốn mối hôn sự này.
" Mặc kệ cô ta, việc quan trong bây giờ là tìm Dạ Thanh rồi nhanh chóng trở về Mỹ.Chuyện khác tôi không quan tâm đâu."
" Nhưng theo tôi biết Phó tiểu thư rất xinh đẹp, thiếu gia không muốn tìm gặp cô ấy một lần sao?"
" Tôi là người thích gái đẹp như cậu nghĩ sao? Cô ta tốt nhất trốn cho kĩ, đừng để tôi gặp cô ta ở đây.Nếu không xem tôi xử lý cô ta thế nào."
" Nếu anh nói vậy thì tôi tạm tha cho hắn vậy, mau biến đi. Sau này còn để tôi nhìn thấy anh tái máy chân tay thì đừng trách tôi."
Tên kia được thả ra cắm đầu chạy không dám quay lại, Thanh Thanh quay lại nhặt túi đồ lúc nãy vì bắt tên kia đã đánh rơi, Nam Cung Dạ Thần vội bước tới.
" Để tôi giúp cô."
" Không cần đâu, tôi nhặt rồi."
Thanh Thanh ngước lên,Nam Cung Dạ Thần nhìn rõ mặt Thanh Thanh thoáng bất ngờ, đường nét trên mặt cô khá giống với mẹ hắn, đặt biệt là đôi mắt. Có khi nào?... hắn nhìn cô đến quên đi trời đất, nhận thấy món đồ hắn cứ cầm mãi không đưa Thanh Thanh hỏi.
" Anh gì ơi?"
" Hả?"
" Anh đang cầm hộp mì của tôi."
" Xin lỗi, của cô đây."
" Cảm ơn anh."
Thanh Thanh nhận hộp mì cho vào túi đồ đứng lên bước đi, Nam Cung Dạ Thần vội vã gọi.
" Cô gì ơi khoan đi đã."
" Có chuyện gì sao?" Thanh Thanh quay mặt lại hỏi.
" Cảm ơn cô lúc nãy đã giúp tôi."
" Giúp người là chuyện nên làm mà, ai cũng sẽ như thế thôi."
" Tôi có thể biết tên cô được không?"
" Tôi tên Trần Thanh Thanh."
" Trần Thanh Thanh? Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
" Anh hỏi để làm gì?"
" Tôi... chỉ muốn biết thôi, à tôi tên Nam Cung Dạ Thần.Đây là danh thiếp của tôi."
Thanh Thanh cầm lấy danh thiếp đọc sơ lượt rồi mĩm cười nhìn anh.
" Chủ tịch tập đoàn NC Mỹ sao? Nói vậy anh không phải người ở đây à?"
" Đúng vậy, tôi mới về nước không lâu. Ở đây tôi cũng không có bạn bè gì cả,tôi có thể kết bạn với cô được không?"
" Đương nhiên rồi, nhưng bây giờ cũng trễ rồi anh cũng nên trở về đi. Ban đêm ở khu này rất phức tạp đấy."
" Để tôi đưa cô về."
" Không cần đâu, nhà tôi ở trước mặt tôi tự về được rồi."
Thanh Thanh cầm túi đồ đi về hướng chung cư đối diện, Nam Cung Dạ Thần cứ thế nhìn theo cô. Trong lòng hắn luôn tự hỏi, liệu cô có phải là đứa em gái mà hắn đang tìm kiếm không? Ánh mắt của cô và mẹ hắn giống nhau như hai giọt nước, nếu không phải là em ấy thì sao lại giống như vậy? Trên đời này có chuyện người giống người thế sao?
" Dạ Thanh, có phải là em?"
Sáng hôm sau, Nam Cung Dạ Thần đến trước chung cư đợi cô từ sớm. Hắn chỉ muốn biết cô có thật là em gái hắn không? Lúc bị bắt đi, trên cổ Dạ Thanh có đeo một sợi dây chuyền bạch kim, phía sau mặt dây có khắc chữ Dạ Thanh.Nếu như Thanh Thanh có sợ dây chuyền đó, đồng nghĩa với việc cô chính là em gái hắn.
Thanh Thanh từ bên trong chung cư bước ra, một chiếc xe sang trong phiên bản giới hạn dừng ngay trước cửa, Âu Thiên Dương từ trên xe bước xuống nở cười nhìn Thanh Thanh với ánh mắt dịu dàng. Cô cũng cười đáp lại rồi bước theo lên xe. Nam Cung Dạ Thần lấy làm thắc mắc.
" Người thanh niên ấy là ai? Chẳng lẻ cô ấy có bạn trai rồi sao"
Chiếc xe trước mặt lăn bánh, Nam Cung Dạ Thần vội lái xe theo sau. Xe dừng trước cổng bệnh viện X, như sợ bị ai phát hiện Thanh Thanh xuống xe nhanh chóng đi vào bên trong mà không ngoáy đầu nhìn lại. Nam Cung Dạ Thần như nhớ ra điều gì đó.
" Cô gái lần trước mình cứu cũng làm việc ở đây. Đêm đó cô ta liên tục gọi tên Thanh Thanh, có khi nào người cô ta gọi là cô gái này không?"
" Đang trong dòng suy nghĩ, bổng một chiếc taxi đổ trước mặt Phó An Tâm từ trên xe bước xuống.Không biết nghĩ gì trong đầu, Nam Cung Dạ Thần nhanh chóng xuống xe bước theo sau An Tâm nói.
" Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi."
An Tâm quay người lại, nhận ra Nam Cung Dạ Thần cô bĩu môi.
" Sự trùng hợp này không thú vị chút nào."
" Sao rồi, tâm trạng đã tốt hơn chưa? Còn thất tình không?"
" Ai... ai thất tình chứ? ăn nói tinh tinh."
" Ồôô... tôi đãng trí thật đấy, cô không thất tình, chỉ là yêu đơn phương rồi âm thầm đau khổ thôi đúng không?"
" Nè,anh đến đây làm gì? Nếu khám bệnh vui lòng qua khu bên kia chờ. Tránh đường."
Nam Cung Dạ Thần như suy nghĩ rồi nhìn An Tâm nói.
" Tôi không khám bệnh, chỉ tiện đường đi ngang qua nên chào hỏi cô thôi."
" Vậy thì anh có thể đi rồi, lời chào hỏi của anh tôi không dám nhận đâu."
An Tâm nói xong liền quay lưng đi, Nam Cung Dạ Thần nhìn cô bực tức bỏ đi mà buồn cười.
" Cô gái này cũng thú vị đấy chứ!"
An Tâm đi thẳng vào phòng trực của Thanh Thanh đặt chiếc túi xuống ghế bực tức ngồi phịch xuống, nhìn sắc mặt như muốn giết người của An Tâm Thanh Thanh cười mĩm bước đến hỏi.
" Sao thế, ai có gan chọc giận bác sĩ Phó của chúng ta vậy?"
" Thật là bực mình quá đi, mới sáng sớm đã gặp phải một tên đáng ghét rồi."
" Chuyện gì nói rõ xem nào?"
" Thì là cái tên... à mà thôi đi, mình cũng không nhớ anh ta tên gì, mà cậu cũng không biết đâu."
" Vậy cậu bực tức hắn ta rồi vào đây mang mình ra trúc giận sao?"
An Tâm thay đổi sắc mặt nở nụ cười vui vẽ, với tay ôm lấy cánh tay Thanh Thanh gục đầu lên vai cô cười nói.
" Mình làm gì có chứ, Thanh Thanh là bạn tốt nhất của mình mà, mình làm sao lại trúc giận chuyện người khác lên cậu được chứ, đúng không? Mình là đang tâm sự với cậu đấy chứ."
" Tạm tha cho cậu đấy. Đến giờ làm việc rồi, mau về khoa đi cô nương."
" Ý chết, tại cái tên chết tiệt đó chọc tức mà suýt nữa quên mất luôn giờ làm. Mình về khoa đây."
An Tâm vơ vội túi xách chạy như bay ra khỏi phòng, Thanh Thanh chỉ biết lắc đầu nhìn theo. Cô cũng quay lại bàn làm việc soạn lại bệnh án để thăm khám cho bệnh nhân.
Nam Cung Dạ Thần đang trên đường trở về nhà thì nhận được điện thoại của Mặc Ảnh, hắn liền quay xe chạy đến điểm hẹn. Mặc Ảnh là thân tính của hắn, vì còn một số việc nên ở lại Mỹ xử lý xong mới sang đây cùng hắn.
Bên trong quán cà phê, Mặc Ảnh ngồi một gốc thoáng mát đợi Nam Cung Dạ Thần. Nhìn thấy anh hắn đưa tay lên vẩy một cái, nhìn thấy Mặc Ảnh, Nam Cung Dạ Thần vội tiến về phía hắn ngồi xuống.
" Công việc bên đó đã giải quyết xong chưa?"
" Xong rồi thưa thiếu gia, nhưng việc anh không ở công ty thời gian dài e là không dấu được lâu đâu ạ."
" Khi nào có việc thật sự cần thiết tôi sẽ bay về, tạm thời cậu cứ giải quyết như vậy đã. Mẹ tôi thế nào rồi?"
" Phu nhân vẩn khỏe, à còn chuyện này không biết thiếu gia có muốn nghe không?"
" Chuyện gì?"
" Hôn thê của thiếu gia....trốn mất rồi."
" Hôn thê của tôi? Tiểu thư Phó thị sao?"
" Đúng vậy, nghe nói cô ấy không đồng ý với hôn sự này nên đã trốn khỏi Mỹ. Theo tin tức tôi điều tra được, cô ấy cũng đến đây."
Lần đầu tiên nghe thấy có người không muốn lấy hắn đến mức bỏ nhà đi, còn đi sang nước khác nữa chứ. Từ trước đến nay phụ nữ muốn được hắn để mắt tới có thể nói xếp hàng dài. Cô ta nghĩ cô ta là ai mà có quyền chê hắn chứ, mà như thế cũng tốt, hắn cũng không muốn mối hôn sự này.
" Mặc kệ cô ta, việc quan trong bây giờ là tìm Dạ Thanh rồi nhanh chóng trở về Mỹ.Chuyện khác tôi không quan tâm đâu."
" Nhưng theo tôi biết Phó tiểu thư rất xinh đẹp, thiếu gia không muốn tìm gặp cô ấy một lần sao?"
" Tôi là người thích gái đẹp như cậu nghĩ sao? Cô ta tốt nhất trốn cho kĩ, đừng để tôi gặp cô ta ở đây.Nếu không xem tôi xử lý cô ta thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.