Chương 43
Phong Linh Linh
26/10/2022
" Có gì mà em phải lo lắng vậy chứ, nếu báo chí có hỏi thì chúng ta công khai thôi,như thế không phải rất tốt sao?"
" Anh không sợ phóng viên lại làm phiền như lần trước sao? Với lại thân phận anh cao quý như vậy, còn em thì..."
" Thanh Thanh nghe anh nói này, anh yêu em là yêu bản chất con người em, không phải vì vẻ bề ngoài hay thân phận gia thế em thế nào. Những thứ vật chất phù hoa đó anh không thiếu, anh chỉ cần một người để yêu thương đó là em. Anh muốn cùng em đi hết quảng đời còn lại, chỉ em thôi em hiểu không?"
" Thiên Dương, anh... thật lòng muốn bên em cả đời sao? "
" Cô bé ngốc, anh yêu em. Mỗi một giây một phút của quãng đời còn lại anh đều muốn ở bên em, nghe rõ chưa?"
Nghe được chính miệng người mình yêu nói muốn cả đời cùng nhau, cảm giác ấy hạnh phúc đến mức xuýt chút nữa Thanh Thanh đã rơi nước mắt. Lần đầu tiên cô đánh cược với cuộc đời trao trái tim mình cho anh, xem ra cô không chọn sai rồi.
" Thanh Thanh, em còn đó không? Sao không trả lời anh?"
" Em đây, em nghe rồi. sến súa quá đi mất. Em... em làm việc đây, gặp anh sau."
Đầu dây bên kia vừa nói xong thì ngắt máy ngay, Âu Thiên Dương nhìn vào điện thoại công môi cười, " Lại ngượng rồi." Đặt điện thoại xuống anh tiếp tục xử lý công việc đang dang dở. Tiếng gỏ cửa vang lên, Trịnh Kỳ đẩy cửa bước vào.
" Lão đại."
" Có chuyện gì mà cậu đến tận đây vậy?"
" Hắc Long Hội đang mưu đồ lấn chiếm địa bàn của chúng ta, đêm qua chúng còn cho đàn em mang ma túy vào bar mời khách sử dụng. Tôi đã xử lý chúng, tối nay tôi có cuộc hẹn với Long Kình nên đến báo với anh một tiếng."
" Bọn chúng lộng hành như vậy sao? Tư Thành đâu, bảo cậu ấy đi với cậu, Long Kinh vô cùng xảo trá cậu nên cẩn thận."
"Tôi cũng đã gọi cho cậu ấy, cậu ấy cũng đang trở về, Vạn Tùng sẽ hổ trợ bên ngoài nếu bọn chúng manh động. Lão đại cứ yên tâm."
" Tôi tin tưởng cậu, trước nay cậu làm việc tôi đều rất an tâm. "
" Vậy tôi về trước, lão đại tiếp tục làm việc đi."
Trịnh Kỳ vừa quay lưng đi Thiên Dương đã gọi.
" Trịnh Kỳ... "
" Lão đại còn chuyện gì sao?"
" Cám ơn cậu chuyện hôm trước."
" Không cần khách sáo thế đâu, lão đại từng có ơn với tôi, giúp đở lão đại chinh phục chị dâu cũng là chuyện nên làm mà. Tôi đi đây."
" Nhớ cẩn thận."
Trịnh Kỳ giơ tay lên ra hiệu ok với Thiên Dương rồi mĩm cười rời khỏi phòng. Không hiểu sao lần này thấy Trịnh Kỳ rời khỏi hắn lại có chút bất an, Hắc Long Hội cũng có thể nói là một băng đãng lớn mạnh không kém gì Hắc Y Hội.Bọn chúng vô cùng xảo quyệt, lại liều lĩnh trong những trận thanh trừ nhau. Lần đi này của Trịnh Kỳ xem ra không đơn giãn.
Mười giờ đêm tại nhà kho cách xa trung tâm thành phố, hai băng đãng của bóng đêm chạm mặt nhau. Trịnh Kỳ trên người mặt bộ vest đen huyền, cổ áo sơ mi buông lõng hai cút áo ở cô không cài lộ ra cơ ngực lực lưỡng. Mái tóc hơi xoăn che phủ vùng trán, gương mặt lạnh lùng điển trai đến cực phẩm đưa mắt nhìn về phía Long Kình nhếch môi nói.
" Long gia, lâu rồi không gặp."
" Lâu không gặp, Trịnh nhị gia vẩn soái khí như ngày nào."
" Ông quá khen rồi."
" Hôm trước là đàn em của tôi đã vô tình mạo phạm cậu, không bọn chúng bây giờ thế nào rồi?"
Trịnh Kỳ búng tay một cái liền có người dắt bọn chúng vào, nhìn đàn em thân tính của mình thân tàn ma dạy mặt mũi tím bầm khiến Long Kình vô cùng tức giận.
" Trịnh nhị gia, cậu đã cắt đi ngón tay của Lưu Bá, còn ra tay đánh đàn em của tôi thế này có thấy quá đáng không?"
" Quá đáng? Vậy theo như Long gia đây thì có kẻ cố tình vào địa bàn của ông quậy phá, lại còn phách lối thách thức xem ông không ra gì thì có quá đáng không?"
" Cậu..."
" Long gia ông nên nhớ, địa bàn của ông ông muốn làm gì tôi mặc kệ. Nhưng nếu ông lấn chiếm sang địa bàn Hắc Y Hội chúng tôi, thì sẽ không đơn giãn là mất một ngón tay thế thôi đâu."
" Cậu đang hâm dọa tôi sao?"
" Tôi không hâm dọa ông, Trịnh Kỳ tôi xưa nay nói là làm không thích ba hoa nói khoác. Hôm nay tới đây, thứ nhất là trả lại bọn đàn em vô dụng của ông, thứ hai nhắc nhở ông nên biết đủ mà dừng, đừng tham quá không nên đâu."
" Đi."
Trịnh Kỳ quay lưng dẩn theo đàn em rời khỏi, Long Kình xiếc chặc đôi bàn tay thành nắm đấm chửi thầm một tiếng. Mối nhục ngày hôm nay ông nhất định không bỏ qua. Lưu Quyền anh trai của Lưu Bá thấy em mình bị cắt mất một ngón tay thì không cam tâm liền lên tiếng.
" Trịnh Kỳ, mày đứng lại đó.Mày nghĩ nơi này là nơi mình muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
" Thì sao? Mày định làm gì?" Trịnh Kỳ thách thức hỏi.
" Hôm nay tao sẽ cho mày có mạng đến mà không có mạng để về, lên!"
Sau tiếng hô của Lưu Quyền, người của Hắc Long Hội tràn vào khắp các ngõ bao vây nhóm Trịnh Kỳ.Không hề tỏ ra sợ hãi Trịnh Kỳ nhếch môi cười đưa mắt nhìn về phía Long Kình.
" Đây là cách ông đón tiếp khách trên địa bàn của mình sao? Ông nghĩ ông có thể hạ tôi bằng đám đàn em vô dụng này của ông à?"
Một cái búng tay của Trịnh Kỳ tình huống liền đảo ngược, người Hắc Y Hội bao vây kính cả khu nhà kho bước.Vạn Tùng cười lớn bước vào nói.
" Lão Kình Ngư, ông tưởng chỉ có ông biết tính toán thôi sao? Khôn như ông đàn em của tôi đầy. Sao?Định làm gì mà kéo cả lũ ra thế?Định đánh úp lão nhị nhà tôi à? Ông còn non lắm!"
Nhận thấy chủ thế cuộc không thuộc về mình, Long Kình cố gắng đè nén cơn giận nói lời hòa hoảng.
" Là do đàn em của tôi không hiểu chuyện, Trình nhị gia và tam gia đừng để bụng."
" Ông cũng thức thời đấy, không còn chuyện gì nữa... rút thôi."
Nhìn bọn người Hắc Y Hồi vênh váo rời mà Long Kình tức muốn nổ phổi,Lưu Quyền bực tức nói.
" Đại ca, để yên cho hắn đi như vậy sao? Bọn chúng ít người như thế sợ gì chứ?"
Nghe đàn em hỏi Long Kình càng thêm tức giận quay sang tát luôn một cái như trời giáng.
" Nông cạn, mày nghĩ nó chỉ dắt trong tay bấy nhiêu đàn em thôi sao? Chỉ mới thêm mình Vạn Tùng mà đã vây kín chổ này,bọn Lý Tư Thành không đi cùng hắn chúng mày nghĩ bọn chúng làm gì? Bọn chúng đã phục kích quanh đây cả rồi.Chỉ đợi bọn đần như bọn mày manh động thì xử ngay đấy, đồ ngu."
Long Kình hậm hực trong lòng, vốn dĩ ông ta cũng muốn nhân cơ hội này đánh úp Trịnh Kỳ ép lão đại của hắn ra mặt. Người của ông ta cũng đã mai phục khắp ngỏ ở đây, vậy mà vẩn lọt hố của Trịnh Kỳ.Lần này không được thì lần khác, ông không tin không có cơ hội trừ khử hắn.
" Anh không sợ phóng viên lại làm phiền như lần trước sao? Với lại thân phận anh cao quý như vậy, còn em thì..."
" Thanh Thanh nghe anh nói này, anh yêu em là yêu bản chất con người em, không phải vì vẻ bề ngoài hay thân phận gia thế em thế nào. Những thứ vật chất phù hoa đó anh không thiếu, anh chỉ cần một người để yêu thương đó là em. Anh muốn cùng em đi hết quảng đời còn lại, chỉ em thôi em hiểu không?"
" Thiên Dương, anh... thật lòng muốn bên em cả đời sao? "
" Cô bé ngốc, anh yêu em. Mỗi một giây một phút của quãng đời còn lại anh đều muốn ở bên em, nghe rõ chưa?"
Nghe được chính miệng người mình yêu nói muốn cả đời cùng nhau, cảm giác ấy hạnh phúc đến mức xuýt chút nữa Thanh Thanh đã rơi nước mắt. Lần đầu tiên cô đánh cược với cuộc đời trao trái tim mình cho anh, xem ra cô không chọn sai rồi.
" Thanh Thanh, em còn đó không? Sao không trả lời anh?"
" Em đây, em nghe rồi. sến súa quá đi mất. Em... em làm việc đây, gặp anh sau."
Đầu dây bên kia vừa nói xong thì ngắt máy ngay, Âu Thiên Dương nhìn vào điện thoại công môi cười, " Lại ngượng rồi." Đặt điện thoại xuống anh tiếp tục xử lý công việc đang dang dở. Tiếng gỏ cửa vang lên, Trịnh Kỳ đẩy cửa bước vào.
" Lão đại."
" Có chuyện gì mà cậu đến tận đây vậy?"
" Hắc Long Hội đang mưu đồ lấn chiếm địa bàn của chúng ta, đêm qua chúng còn cho đàn em mang ma túy vào bar mời khách sử dụng. Tôi đã xử lý chúng, tối nay tôi có cuộc hẹn với Long Kình nên đến báo với anh một tiếng."
" Bọn chúng lộng hành như vậy sao? Tư Thành đâu, bảo cậu ấy đi với cậu, Long Kinh vô cùng xảo trá cậu nên cẩn thận."
"Tôi cũng đã gọi cho cậu ấy, cậu ấy cũng đang trở về, Vạn Tùng sẽ hổ trợ bên ngoài nếu bọn chúng manh động. Lão đại cứ yên tâm."
" Tôi tin tưởng cậu, trước nay cậu làm việc tôi đều rất an tâm. "
" Vậy tôi về trước, lão đại tiếp tục làm việc đi."
Trịnh Kỳ vừa quay lưng đi Thiên Dương đã gọi.
" Trịnh Kỳ... "
" Lão đại còn chuyện gì sao?"
" Cám ơn cậu chuyện hôm trước."
" Không cần khách sáo thế đâu, lão đại từng có ơn với tôi, giúp đở lão đại chinh phục chị dâu cũng là chuyện nên làm mà. Tôi đi đây."
" Nhớ cẩn thận."
Trịnh Kỳ giơ tay lên ra hiệu ok với Thiên Dương rồi mĩm cười rời khỏi phòng. Không hiểu sao lần này thấy Trịnh Kỳ rời khỏi hắn lại có chút bất an, Hắc Long Hội cũng có thể nói là một băng đãng lớn mạnh không kém gì Hắc Y Hội.Bọn chúng vô cùng xảo quyệt, lại liều lĩnh trong những trận thanh trừ nhau. Lần đi này của Trịnh Kỳ xem ra không đơn giãn.
Mười giờ đêm tại nhà kho cách xa trung tâm thành phố, hai băng đãng của bóng đêm chạm mặt nhau. Trịnh Kỳ trên người mặt bộ vest đen huyền, cổ áo sơ mi buông lõng hai cút áo ở cô không cài lộ ra cơ ngực lực lưỡng. Mái tóc hơi xoăn che phủ vùng trán, gương mặt lạnh lùng điển trai đến cực phẩm đưa mắt nhìn về phía Long Kình nhếch môi nói.
" Long gia, lâu rồi không gặp."
" Lâu không gặp, Trịnh nhị gia vẩn soái khí như ngày nào."
" Ông quá khen rồi."
" Hôm trước là đàn em của tôi đã vô tình mạo phạm cậu, không bọn chúng bây giờ thế nào rồi?"
Trịnh Kỳ búng tay một cái liền có người dắt bọn chúng vào, nhìn đàn em thân tính của mình thân tàn ma dạy mặt mũi tím bầm khiến Long Kình vô cùng tức giận.
" Trịnh nhị gia, cậu đã cắt đi ngón tay của Lưu Bá, còn ra tay đánh đàn em của tôi thế này có thấy quá đáng không?"
" Quá đáng? Vậy theo như Long gia đây thì có kẻ cố tình vào địa bàn của ông quậy phá, lại còn phách lối thách thức xem ông không ra gì thì có quá đáng không?"
" Cậu..."
" Long gia ông nên nhớ, địa bàn của ông ông muốn làm gì tôi mặc kệ. Nhưng nếu ông lấn chiếm sang địa bàn Hắc Y Hội chúng tôi, thì sẽ không đơn giãn là mất một ngón tay thế thôi đâu."
" Cậu đang hâm dọa tôi sao?"
" Tôi không hâm dọa ông, Trịnh Kỳ tôi xưa nay nói là làm không thích ba hoa nói khoác. Hôm nay tới đây, thứ nhất là trả lại bọn đàn em vô dụng của ông, thứ hai nhắc nhở ông nên biết đủ mà dừng, đừng tham quá không nên đâu."
" Đi."
Trịnh Kỳ quay lưng dẩn theo đàn em rời khỏi, Long Kình xiếc chặc đôi bàn tay thành nắm đấm chửi thầm một tiếng. Mối nhục ngày hôm nay ông nhất định không bỏ qua. Lưu Quyền anh trai của Lưu Bá thấy em mình bị cắt mất một ngón tay thì không cam tâm liền lên tiếng.
" Trịnh Kỳ, mày đứng lại đó.Mày nghĩ nơi này là nơi mình muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
" Thì sao? Mày định làm gì?" Trịnh Kỳ thách thức hỏi.
" Hôm nay tao sẽ cho mày có mạng đến mà không có mạng để về, lên!"
Sau tiếng hô của Lưu Quyền, người của Hắc Long Hội tràn vào khắp các ngõ bao vây nhóm Trịnh Kỳ.Không hề tỏ ra sợ hãi Trịnh Kỳ nhếch môi cười đưa mắt nhìn về phía Long Kình.
" Đây là cách ông đón tiếp khách trên địa bàn của mình sao? Ông nghĩ ông có thể hạ tôi bằng đám đàn em vô dụng này của ông à?"
Một cái búng tay của Trịnh Kỳ tình huống liền đảo ngược, người Hắc Y Hội bao vây kính cả khu nhà kho bước.Vạn Tùng cười lớn bước vào nói.
" Lão Kình Ngư, ông tưởng chỉ có ông biết tính toán thôi sao? Khôn như ông đàn em của tôi đầy. Sao?Định làm gì mà kéo cả lũ ra thế?Định đánh úp lão nhị nhà tôi à? Ông còn non lắm!"
Nhận thấy chủ thế cuộc không thuộc về mình, Long Kình cố gắng đè nén cơn giận nói lời hòa hoảng.
" Là do đàn em của tôi không hiểu chuyện, Trình nhị gia và tam gia đừng để bụng."
" Ông cũng thức thời đấy, không còn chuyện gì nữa... rút thôi."
Nhìn bọn người Hắc Y Hồi vênh váo rời mà Long Kình tức muốn nổ phổi,Lưu Quyền bực tức nói.
" Đại ca, để yên cho hắn đi như vậy sao? Bọn chúng ít người như thế sợ gì chứ?"
Nghe đàn em hỏi Long Kình càng thêm tức giận quay sang tát luôn một cái như trời giáng.
" Nông cạn, mày nghĩ nó chỉ dắt trong tay bấy nhiêu đàn em thôi sao? Chỉ mới thêm mình Vạn Tùng mà đã vây kín chổ này,bọn Lý Tư Thành không đi cùng hắn chúng mày nghĩ bọn chúng làm gì? Bọn chúng đã phục kích quanh đây cả rồi.Chỉ đợi bọn đần như bọn mày manh động thì xử ngay đấy, đồ ngu."
Long Kình hậm hực trong lòng, vốn dĩ ông ta cũng muốn nhân cơ hội này đánh úp Trịnh Kỳ ép lão đại của hắn ra mặt. Người của ông ta cũng đã mai phục khắp ngỏ ở đây, vậy mà vẩn lọt hố của Trịnh Kỳ.Lần này không được thì lần khác, ông không tin không có cơ hội trừ khử hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.