Chương 50
Phong Linh Linh
29/10/2022
Cả hai ngước nhìn lên đã thấy Âu Thiên Dương đứng đó từ lúc nào, gương
mặt lạnh băng ánh mắt như có dao găm đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần
Phong. Thanh Thanh sợ anh hiểu lầm vội gở tay Tần Phong ra bước về phía
anh.
" Anh đến khi nào thế?"
" Vừa mới, đúng lúc bắt gặp cảnh này "
Vừa trả lời cô,ánh mắt anh vẩn không rời khỏi Tần Phong.Anh nhớ mặt hắn ta, hắn là người cùng cô ăn cơm trong phòng làm việc của cô, vì hắn ta mà cô từng nói chưa từng thích anh. Tần Phong thấy Thanh Thanh bước về phía Thiên Dương thì trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác. Hắn đưa mắt nhìn về Âu Thiên Dương vừa nói.
" Nếu là một người đàn ông tốt, anh nên bảo vệ tốt người phụ nữ của mình.Đừng đễ cô ấy chịu ấm ức khi ở cạnh anh."
" Cậu đang dạy đời tôi sao?"
" Tôi làm sao dám dạy dổ Âu thiếu chứ, nhưng tôi nhắc nhỡ anh.Nếu anh đối xử không tốt với cô ấy, hoặc để cô ấy ấm ức gì tôi sẽ không để yên cho anh đâu."
" Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không cần cậu nhắc nhở mấy câu thừa thãi đó đâu.Tự lo lấy bản thân cậu đi."
Nói rồi Thiên Dương đưa cô lên xe trước ánh mắt ghen tức của Tần Phong. Hắn xiếc chặc nắm đấm nhìn xe dần dần đi xa.
" Âu Thiên Dương anh cứ việc đắt ý đi, rồi sẽ có một ngày tôi cướp cô ấy khỏi tay anh, giống như anh từng cướp đi cô ấy khỏi tay tôi vậy."
- ---------------
Trong xe không khí vô cùng căng thẳng, Thanh Thanh nhìn về phía Thiên Dương, anh vẩn một gương mặt lạnh lẻo không chút cảm xúc.Cô e dè hỏi.
" Anh đang giận em sao?"
"........"
" Anh không tin tưởng em...? Giữa em và anh ấy không có chuyện gì cả."
Thiên Dương bổng tấp xe vô lề thắng gấp. Anh quay sang nhìn cô.
" Ông nội tìm em để làm gì? Ông ấy đã nói gì với em?"
" Anh tức giận là vì chuyện này sao?"
" Tại sao ông đến tìm em mà em không nói cho anh biết, nếu hôm nay Trịnh Kỳ không vô tình nhìn thấy thì có phải em dấu anh luôn không?Rốt cuộc ông đã nói gì với em?"
".... không có gì đâu, anh đừng để tâm."
" Tính của ông anh thừa biết,ông đến tìm em không đơn giản chỉ nói chuyện phím. Nếu em không nói, anh sẽ giận em thật đấy. Có phải ông uy hiếp em không?"
Thanh Thanh im lặng khá lâu rồi ngước lên nhìn anh hỏi.
" Anh có hôn ước với Nam Cung gia sao?Cô ấy là người thế nào?"
Nghe được câu hỏi của Thanh Thanh, Thiên Dương cũng đủ biết cuộc gặp mặt hôm nay ông đã nói gì rồi.Anh thừa biết tính ông, một khi đã muốn gì thì sẽ bằng mọi cách đạt được ý định.Cũng giống như năm năm trước ông tính kế với anh vậy.
" Thanh Thanh nghe anh nói này, anh yêu em.Cả đời này anh chỉ yêu em và lấy em thôi. Hôn ước kia em đừng bận tâm, vì vốn dĩ cô ta đã mất tích nhiều năm rồi. Dù có tìm được anh cũng sẽ hủy hôn thôi, anh chỉ cần em thôi. Hứa với anh đừng vì ông tác động mà rời xa anh được không?"
" Em đã hứa với anh cùng nhau vượt qua, em sẽ không nuốt lời đâu.Anh đừng cuống lên như thế."
Thiên Dương kéo cô vào lòng ôm chặt lấy, không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Anh rất sợ phải mất đi cô, mất đi người anh yêu thương nhất.Chỉ mới nghĩ đến thôi anh đã thấy đau lòng rồi, nếu cô rời xa anh thật thì anh sống sao đây.
Chiều hôm ấy anh trở về nhà củ Âu gia, vừa bước vào cửa thấy Âu lão gia đang ngồi xem báo hắn liền hỏi.
" Ông nội, hôm nay ông đến tìm Thanh Thanh để làm gì?"
" Cô ta mách lẽo với con sao? Hư... cô ta cũng nhanh mồm nhanh miệng nhĩ? Nếu cô ta đã nói hết với con rồi con còn hỏi ta làm gì?"
" Cô ấy không phải người như thế, cô ấy không nói gì với con cả. Chính người của con thấy ông hẹn gặp cô ấy nên báo với con. Hôm nay con đến đây là để nói với ông, dù cho ông có dùng cách gì chia rẽ con cũng sẽ không rời xa cô ấy đâu. Cả đời này con sẽ không lấy ai ngoài cô ấy cả. Nếu ông vẩn cố tình ngăn cản con sẽ bỏ lại tất cả đưa cô ấy đi thật xa, không để ông tìm được đâu."
" Hoang đường, con vì một người phụ nữ không ra gì mà từ bỏ gia sản, từ bỏ cả người ông cực khổ nuôi con từng ấy năm sao? Con coi cô ta quan trọng hơn ta sao?"
Âu lão gia tức giận đập bàn quát lớn, Thiên Dương vẩn như thế không chút gì sợ hãi vẩn kiên định nhìn ông nói.
" Nếu ông không muốn mất đi đứa cháu này thì xin ông đừng chia cắt tình cảm của con và cô ấy. Thanh Thanh là một cô gái tốt, con tin là thời gian dài tiếp xúc ông sẽ thích cô ấy thôi."
" Nếu con đã cố chấp như vậy thì ta cũng không muốn dấu con nữa. Ngô quản gia, ông mang tất cả giấy tờ liên quan đến cô ta ra đây."
Ngô quản gia nhận lệnh vào trong lấy ra một tập giấy đặt lên bàn, Âu lão gia đẩy chúng về phía Âu Thiên Dương nói.
" Con xem đi."
Âu Thiên Dương ngồi xuống ghế mở tập tài liệu ra xem, đôi chân mày hắn bổng nhíu chặt lật tất cả giấy tờ trên tay xem rất nhanh. Anh lắc đầu không tin vào mắt mình miệng lầm bầm nói.
" Không thể nào, cô ấy đã từng sinh con rồi sao?"
" Đúng thế, cô ta đã từng sinh con nhưng không có chồng, mà là hợp đồng đẻ thuê với một ông già chỉ vì tiền. Con nói xem một người phụ nữ sẵn sàng bán đi đứa con của mình chỉ vì tiền, thì liệu có thể là một người vợ một người mẹ tốt được hay không?"
".... Làm sao ông có được thứ này? Có phải ông làm giã chúng để gạt con không?:
" Nếu con không tin có thể đến bệnh viện ở Mỹ kiểm tra, cái bằng bác sĩ của cô ta cũng là do bán con để đổi lấy. Ta không thể chấp nhận một người nhơ nhuốc như cô ta làm cháu dâu được. Con tự quyết định đi."
Âu lão gia đứng lên đi về phòng, Âu Thiên Dương như người mất hồn không tin vào sự thật. Cô thanh thuần trong sáng như thế, lại vô cùng mạnh mẽ, sao có thể làm ra chuyện tồi tệ như thế này? Sao có thể vì tiền mà bán đi con mình chứ? Liệu trong chuyện này có uẫn khúc gì chăng? Đúng thế, chắc chắn là có uẫn khúc gì đó,phải điều tra lại không thể để cô ấy bị ông hiểu lầm như thế được. Âu Thiên Dương cầm lấy tài liệu rời khỏi nhà củ. Âu Lão gia đứng trong phòng nhìn qua cửa sổ trong theo bóng hắn dần xa,Ngô quản gia bước vào nhìn ông. Không khỏi thắc mắc ông hỏi.
" Lão gia, sao không nói rõ với thiếu gia chuyện năm đó."
" Không được, nếu nó biết cô ta là mẹ của Lạc Lạc nhất định cố chấp lấy bằng được cô ta. Chỉ có làm như vậy nó mới chịu từ bỏ thôi."
" Nhưng trước sau gì thiếu gia cũng sẽ điều tra ra."
" Ông yên tâm đi, ta đã phong tỏa tin tức rồi. Nó có điều tra cũng chẳng khác gì những thông tin trên giấy đó đâu. Ta đã có lỗi với Nam Cung gia một lần rồi, không thể làm chuyện có lỗi thêm nữa. Theo tin tức ta biết, thì Nam Cung Dạ Thần đã có manh mối về hôn thê của Thiên Dương rồi. Nhanh thôi sẽ tìm được con bé, lúc đó ta sẽ thực hiện hôn ước hai nhà. Nên không thể để cho Thiên Dương tiếp tục dính dáng với cô ta nữa."
" Nhưng như thế thì tội cho thiếu gia và cô Trần quá, cô ấy cũng là cô gái tốt."
" Chỉ trách cô ta sinh ra không đúng chổ, xuất hiện không đúng lúc thôi."
" Anh đến khi nào thế?"
" Vừa mới, đúng lúc bắt gặp cảnh này "
Vừa trả lời cô,ánh mắt anh vẩn không rời khỏi Tần Phong.Anh nhớ mặt hắn ta, hắn là người cùng cô ăn cơm trong phòng làm việc của cô, vì hắn ta mà cô từng nói chưa từng thích anh. Tần Phong thấy Thanh Thanh bước về phía Thiên Dương thì trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác. Hắn đưa mắt nhìn về Âu Thiên Dương vừa nói.
" Nếu là một người đàn ông tốt, anh nên bảo vệ tốt người phụ nữ của mình.Đừng đễ cô ấy chịu ấm ức khi ở cạnh anh."
" Cậu đang dạy đời tôi sao?"
" Tôi làm sao dám dạy dổ Âu thiếu chứ, nhưng tôi nhắc nhỡ anh.Nếu anh đối xử không tốt với cô ấy, hoặc để cô ấy ấm ức gì tôi sẽ không để yên cho anh đâu."
" Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không cần cậu nhắc nhở mấy câu thừa thãi đó đâu.Tự lo lấy bản thân cậu đi."
Nói rồi Thiên Dương đưa cô lên xe trước ánh mắt ghen tức của Tần Phong. Hắn xiếc chặc nắm đấm nhìn xe dần dần đi xa.
" Âu Thiên Dương anh cứ việc đắt ý đi, rồi sẽ có một ngày tôi cướp cô ấy khỏi tay anh, giống như anh từng cướp đi cô ấy khỏi tay tôi vậy."
- ---------------
Trong xe không khí vô cùng căng thẳng, Thanh Thanh nhìn về phía Thiên Dương, anh vẩn một gương mặt lạnh lẻo không chút cảm xúc.Cô e dè hỏi.
" Anh đang giận em sao?"
"........"
" Anh không tin tưởng em...? Giữa em và anh ấy không có chuyện gì cả."
Thiên Dương bổng tấp xe vô lề thắng gấp. Anh quay sang nhìn cô.
" Ông nội tìm em để làm gì? Ông ấy đã nói gì với em?"
" Anh tức giận là vì chuyện này sao?"
" Tại sao ông đến tìm em mà em không nói cho anh biết, nếu hôm nay Trịnh Kỳ không vô tình nhìn thấy thì có phải em dấu anh luôn không?Rốt cuộc ông đã nói gì với em?"
".... không có gì đâu, anh đừng để tâm."
" Tính của ông anh thừa biết,ông đến tìm em không đơn giản chỉ nói chuyện phím. Nếu em không nói, anh sẽ giận em thật đấy. Có phải ông uy hiếp em không?"
Thanh Thanh im lặng khá lâu rồi ngước lên nhìn anh hỏi.
" Anh có hôn ước với Nam Cung gia sao?Cô ấy là người thế nào?"
Nghe được câu hỏi của Thanh Thanh, Thiên Dương cũng đủ biết cuộc gặp mặt hôm nay ông đã nói gì rồi.Anh thừa biết tính ông, một khi đã muốn gì thì sẽ bằng mọi cách đạt được ý định.Cũng giống như năm năm trước ông tính kế với anh vậy.
" Thanh Thanh nghe anh nói này, anh yêu em.Cả đời này anh chỉ yêu em và lấy em thôi. Hôn ước kia em đừng bận tâm, vì vốn dĩ cô ta đã mất tích nhiều năm rồi. Dù có tìm được anh cũng sẽ hủy hôn thôi, anh chỉ cần em thôi. Hứa với anh đừng vì ông tác động mà rời xa anh được không?"
" Em đã hứa với anh cùng nhau vượt qua, em sẽ không nuốt lời đâu.Anh đừng cuống lên như thế."
Thiên Dương kéo cô vào lòng ôm chặt lấy, không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Anh rất sợ phải mất đi cô, mất đi người anh yêu thương nhất.Chỉ mới nghĩ đến thôi anh đã thấy đau lòng rồi, nếu cô rời xa anh thật thì anh sống sao đây.
Chiều hôm ấy anh trở về nhà củ Âu gia, vừa bước vào cửa thấy Âu lão gia đang ngồi xem báo hắn liền hỏi.
" Ông nội, hôm nay ông đến tìm Thanh Thanh để làm gì?"
" Cô ta mách lẽo với con sao? Hư... cô ta cũng nhanh mồm nhanh miệng nhĩ? Nếu cô ta đã nói hết với con rồi con còn hỏi ta làm gì?"
" Cô ấy không phải người như thế, cô ấy không nói gì với con cả. Chính người của con thấy ông hẹn gặp cô ấy nên báo với con. Hôm nay con đến đây là để nói với ông, dù cho ông có dùng cách gì chia rẽ con cũng sẽ không rời xa cô ấy đâu. Cả đời này con sẽ không lấy ai ngoài cô ấy cả. Nếu ông vẩn cố tình ngăn cản con sẽ bỏ lại tất cả đưa cô ấy đi thật xa, không để ông tìm được đâu."
" Hoang đường, con vì một người phụ nữ không ra gì mà từ bỏ gia sản, từ bỏ cả người ông cực khổ nuôi con từng ấy năm sao? Con coi cô ta quan trọng hơn ta sao?"
Âu lão gia tức giận đập bàn quát lớn, Thiên Dương vẩn như thế không chút gì sợ hãi vẩn kiên định nhìn ông nói.
" Nếu ông không muốn mất đi đứa cháu này thì xin ông đừng chia cắt tình cảm của con và cô ấy. Thanh Thanh là một cô gái tốt, con tin là thời gian dài tiếp xúc ông sẽ thích cô ấy thôi."
" Nếu con đã cố chấp như vậy thì ta cũng không muốn dấu con nữa. Ngô quản gia, ông mang tất cả giấy tờ liên quan đến cô ta ra đây."
Ngô quản gia nhận lệnh vào trong lấy ra một tập giấy đặt lên bàn, Âu lão gia đẩy chúng về phía Âu Thiên Dương nói.
" Con xem đi."
Âu Thiên Dương ngồi xuống ghế mở tập tài liệu ra xem, đôi chân mày hắn bổng nhíu chặt lật tất cả giấy tờ trên tay xem rất nhanh. Anh lắc đầu không tin vào mắt mình miệng lầm bầm nói.
" Không thể nào, cô ấy đã từng sinh con rồi sao?"
" Đúng thế, cô ta đã từng sinh con nhưng không có chồng, mà là hợp đồng đẻ thuê với một ông già chỉ vì tiền. Con nói xem một người phụ nữ sẵn sàng bán đi đứa con của mình chỉ vì tiền, thì liệu có thể là một người vợ một người mẹ tốt được hay không?"
".... Làm sao ông có được thứ này? Có phải ông làm giã chúng để gạt con không?:
" Nếu con không tin có thể đến bệnh viện ở Mỹ kiểm tra, cái bằng bác sĩ của cô ta cũng là do bán con để đổi lấy. Ta không thể chấp nhận một người nhơ nhuốc như cô ta làm cháu dâu được. Con tự quyết định đi."
Âu lão gia đứng lên đi về phòng, Âu Thiên Dương như người mất hồn không tin vào sự thật. Cô thanh thuần trong sáng như thế, lại vô cùng mạnh mẽ, sao có thể làm ra chuyện tồi tệ như thế này? Sao có thể vì tiền mà bán đi con mình chứ? Liệu trong chuyện này có uẫn khúc gì chăng? Đúng thế, chắc chắn là có uẫn khúc gì đó,phải điều tra lại không thể để cô ấy bị ông hiểu lầm như thế được. Âu Thiên Dương cầm lấy tài liệu rời khỏi nhà củ. Âu Lão gia đứng trong phòng nhìn qua cửa sổ trong theo bóng hắn dần xa,Ngô quản gia bước vào nhìn ông. Không khỏi thắc mắc ông hỏi.
" Lão gia, sao không nói rõ với thiếu gia chuyện năm đó."
" Không được, nếu nó biết cô ta là mẹ của Lạc Lạc nhất định cố chấp lấy bằng được cô ta. Chỉ có làm như vậy nó mới chịu từ bỏ thôi."
" Nhưng trước sau gì thiếu gia cũng sẽ điều tra ra."
" Ông yên tâm đi, ta đã phong tỏa tin tức rồi. Nó có điều tra cũng chẳng khác gì những thông tin trên giấy đó đâu. Ta đã có lỗi với Nam Cung gia một lần rồi, không thể làm chuyện có lỗi thêm nữa. Theo tin tức ta biết, thì Nam Cung Dạ Thần đã có manh mối về hôn thê của Thiên Dương rồi. Nhanh thôi sẽ tìm được con bé, lúc đó ta sẽ thực hiện hôn ước hai nhà. Nên không thể để cho Thiên Dương tiếp tục dính dáng với cô ta nữa."
" Nhưng như thế thì tội cho thiếu gia và cô Trần quá, cô ấy cũng là cô gái tốt."
" Chỉ trách cô ta sinh ra không đúng chổ, xuất hiện không đúng lúc thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.