Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình
Chương 43: Bắt cóc
XinnyBella
26/08/2024
Lương Bằng tìm đến người bí ẩn kia thì chỉ nhận được lời từ chối, hắn lần nữa rơi vào bế tắc, hắn hành động hệt như kẻ điên quay trở về công ty. Tận dụng đủ loại mối quan hệ nhưng chẳng ai đưa tay ra cứu giúp hắn ta cả
-" Một lũ vô dụng, nuôi mấy người đúng là tốn cơm, không thấy công ty đang gặp khó khăn sao? Còn không mau cút ra ngoài nghĩ cách giả quyết"
Hắn gào lên như thể bị chọc tiết, nhìn một mớ giấy nợ trên bàn không kìm được tức giận mà gạt phăng tất cả mọi thứ có trước mặt xuống đất. Đám nhân viên đứng trước sự tức giận của sếp thì sợ hãi không giám lên tiếng.
Với tình hình hiện tại của Lương thị chẳng khác nào "ngàn cân treo sợi tóc" khi những đối tác làm ăn lâu năm cũng rút vốn chạy thoát thân, cổ phần hạ giá nghiêm trọng... dự tính chỉ sau một tháng Lương thị sẽ không còn gì.
( Chắc mọi người đang hỏi Tô Loan ở đâu đứng không, ả ta nhận thấy Lương thị không thể cứu rỗi đã bỏ đi mặc cho Lương Bằng tự sinh tự diệt)
Đúng như ông bà ta từng nói" Bần cùng sinh đạo tặc", trong lúc bế tác hắn chợt nhận ra người kia có thâm thù với Dương Thành mà Dương thành lại dám hy sinh cả tính mạng mình cho Thanh Yên. Hắn nảy ra âm mưu hiểm ác, dùng Thanh Yên làm điều kiện trao đổi với người đàn ông bí ẩn.
Thanh Yên chuẩn bị rời khỏi nhà thì nhận được tin nhắn
" Thanh Thanh, anh có chuyện muốn nói với em. Chúng ta gặp nhau nhé. Em đi một mình đừng để ai phát hiện nha. Yêu em, hẹn gặp em chiều nay"" Gặp mình sao?"Dù không biết hắn ta định giở trò gì nhưng cô vẫn quyết định sẽ gặp hắn, ngay lập tức địa chỉ được gửi đến chỗ cô. Nhìn màn hình điện thoại mà lòng cô dâng lên không ít bất an, là một nơi lạ lẫm cô chưa nhìn thấy nơi này bao giờ.
Cuối cùng cũng đến đầu giờ chiều Thanh Yên lái xe một mình đến nơi đã hẹn, càng đi đường càng vắng. Cuối cùng xe dừng lại ở một can nhà hoang ở ngoại ô, nơi đây hoang vu đến rợn người. Tiếng gió thét bên tai, cỏ cây um tùm rậm rạp khiến cô nâng cao cảnh giác.
Lấy hết can đảm cô bước vào bên trong nhà kho bỏ hoang, đẩy chiếc cửa sắt đã rỉ, âm thanh ken két không khỏi lạnh sống lưng.
" Thanh Thanh, cuối cùng em cũng đến rồi"" Bằng à, sao lại hẹn em tới nơi hẻo lánh này chứ?"Lương Bằng thấy cô thì vui mừng lao tới, không chịu để hắn ôm cô lùi lại một bước.
" À... em cũng biết mà Thanh Thanh, công ty anh gặp khó khăn, anh chỉ muốn nhờ em giúp đỡ thôi. Không phải bây giờ em có cuộc sống sung túc rồi quên mất tình yêu của chúng ta đó chứ?"" Em không có"" Vậy lại đây, anh muốn ôm em đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi em yêu à"Lương Bằng dang rộng vòng tay muốn ôm cô vào lòng, Thanh Yên không thể phản kháng đành tiến gần đến cạnh hắn.
Với những gì được rèn luyện cô ngay lập tức nhận ra hắn ta có ý đồ xấu, âm thầm rút khẩu súng từ trong tay áo.
ngay khi vừa Khấu súng dí vào bụng của Lương Bằng thì cô cũng cảm nhận được bên dưới mình đã bị đối phương hướng họng súng. Thở dài một hơi rồi đạp mạnh vào bụng hắn, thân thủ của Lương Bằng không được rèn luyện tất nhiên không thế bàng cô được
" Yêu tôi mà nòng súng lên đạn thế sao? Tình yêu này chắc tôi không giám nhận rồi"" Ha... em học võ từ khi nào vậy em yêu. Không phải em cũng hướng súng về phía anh đấy sao? Thanh Thanh cúa chúng ta khác thật rồi"Nằm sõng soài trên đất hắn ta cảm thán người con gái trước mặt. Quả như hắn nghĩ, cô bị tên Dương Thành kia thuần hóa rồi liền trở mặt với hắn
" Lí do là gì?"" Em thấy đấy, công ty anh gặp khó khăn vậy mà cô người yêu bó bỏng của anh lại không chịu giúp đỡ. Vậy nên anh định nhờ đến chồng em thôi"" Với khả năng của anh cũng uy hiếp tôi?"Thanh Yên không hề buông lỏng cảnh giác mũi súng luôn hướng về phía hắn ta. Linh cảm của cô thật không sai, ngay từ đầu đã thấy không bình thường, A Thanh Bách Đại bị thương cô chỉ có thể đi một mình, may thay Thanh yên thủ sẵn vũ khí nếu không hồi nãy đã bị hắn khống chế.
-" Hahaha... Em vẫn rất ngây thơ nhỉ? Anh đâu có ngu mà đi một mình. Thanh Thanh, ngoan ngoãn chút ánh hoàn thành công việc sẽ đón em về ha"
Ngay lập tức từ trong chỗ ẩn nấp một đám sát thủ tay chân linh hoạt xông ra tấn công cô. Thanh Yên cố gắng phòng vệ, nhưng số với một người phụ nữ thì đám đàn ông kia mạnh hơn nhiều.
* Mẹ kiếp*
Âm thanh chói tai của súng liên tục vang lên, cô hạ được một vài tên nhưng đến cuối cùng sức cùng lực kiệt, súng cũng hết đạn. Thanh Yên gục xuống và ngất lịm đi khi chịu đòn tấn công của đối thủ.
-"Hahaha... Cậu làm tốt lắm, tôi sẽ giúp đỡ Lương thị như lời đã hứa "
Lương Bằng liên lạc với ai đó, chỉ biết bên kia là một người đàn ông. Ông ta cười khoái chí khi biết đã bắt được người
-" Cảm ơn ngài rất nhiều "
Vừa cúp máy thì gương mặt người đàn ông trở lên lạnh tanh, không còn dáng vẻ hứng thú như ban đầu nữa.
* Qeeen, tôi rất nhớ bà *
Ánh mắt như diều hâu nhìn về không trung, hắn ta nhả làn khói trắng, mờ mờ ảo ảo khiến không gian càng trỏ nên vô thực.
Thanh viên
Đang trong thời gian hồi phục, nhờ thể lực tốt cộng với ăn uống điều độ thương tích của Dương Thành giảm đi không ít. Chỉ sau một tuần anh đã có thể chống gậy đi lại, hồi phục nhanh hơn dự tính của bác sĩ
Gia Hào ngay khi nhận được tin phu nhân mất tích liền cho người điều tra, riêng cậu ta quay về biệt thự báo cáo với anh. Dương Thành đang thay băng nhận được tin thì không khỏi khích động khiến vết thương rỉ máu.
" Cậu bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy hả? Ngay lập tức gọi Hoàng Cảnh tới đây, quản gia Lâm ông mau gọi mẹ tôi "" Tôi xin lỗi chủ tịch, là tôi không làm tốt nhiệm vụ"" Bây giờ không phải là lúc cậu nhận lỗi, còn không mau kể rõ tình hình"Dương Thành rít lên mắt đỏ ngầu một màu tức giận. Anh điên mất, bọn họ đụng vào cô đã thành công chọc giận anh rồi. Mặc kệ vết thương, Dương Thành quay trở lại dáng vẻ uy nghi trước kia, khoác vội chiếc áo vest khập khiếng bước ra ngoài.
Vừa đi Gia Hào vừa báo cáo tình hình cho anh nghe, Dương Thành nghiến răng tay nắm lại thành quyền sát khí khiến người ta phải sợ hãi
Về phần Hoàng Cảnh, sau khi nhận được tin thì tức tốc chạy đến. Vừa vào đến nơi đã nhìn thấy Dương Thành lao ra khỏi cửa, anh ta nhanh chóng cản anh lại cố giữ bình tĩnh cho bạn mình. Cũng cùng lúc đó Như Lan từ trên lầu đi xuống, gương mặt bà không chút cảm xúc
* Aaaaa kẻ điên nào lại chọc vào mẹ con nhà họ Dương vậy ?* Hoàng Cảnh gào thét trong lòng, cố ngăn hai mẹ con họ giết người
-" Dì Trương, quản gia Lâm hai người lập tức điều tra thông tin, bắt sống Lương Bằng về cho tôi"
Hai vị sát thủ bên trong nhận lênh, họ trở về với thân phận đặc biệt của mình nhanh chóng hành động.
Hoàng Cảnh cùng Dương Thành đến Thiên Dương, lần này kẻ kia thảm thật rồi. Anh ta biết năng lực của bạn mình không thể không kiêng dè, Dương Thành điềm tĩnh đến đâu nhưng khi đụng đến vợ cậu ta thật sự là tôi đời rồi
-" Một lũ vô dụng, nuôi mấy người đúng là tốn cơm, không thấy công ty đang gặp khó khăn sao? Còn không mau cút ra ngoài nghĩ cách giả quyết"
Hắn gào lên như thể bị chọc tiết, nhìn một mớ giấy nợ trên bàn không kìm được tức giận mà gạt phăng tất cả mọi thứ có trước mặt xuống đất. Đám nhân viên đứng trước sự tức giận của sếp thì sợ hãi không giám lên tiếng.
Với tình hình hiện tại của Lương thị chẳng khác nào "ngàn cân treo sợi tóc" khi những đối tác làm ăn lâu năm cũng rút vốn chạy thoát thân, cổ phần hạ giá nghiêm trọng... dự tính chỉ sau một tháng Lương thị sẽ không còn gì.
( Chắc mọi người đang hỏi Tô Loan ở đâu đứng không, ả ta nhận thấy Lương thị không thể cứu rỗi đã bỏ đi mặc cho Lương Bằng tự sinh tự diệt)
Đúng như ông bà ta từng nói" Bần cùng sinh đạo tặc", trong lúc bế tác hắn chợt nhận ra người kia có thâm thù với Dương Thành mà Dương thành lại dám hy sinh cả tính mạng mình cho Thanh Yên. Hắn nảy ra âm mưu hiểm ác, dùng Thanh Yên làm điều kiện trao đổi với người đàn ông bí ẩn.
Thanh Yên chuẩn bị rời khỏi nhà thì nhận được tin nhắn
" Thanh Thanh, anh có chuyện muốn nói với em. Chúng ta gặp nhau nhé. Em đi một mình đừng để ai phát hiện nha. Yêu em, hẹn gặp em chiều nay"" Gặp mình sao?"Dù không biết hắn ta định giở trò gì nhưng cô vẫn quyết định sẽ gặp hắn, ngay lập tức địa chỉ được gửi đến chỗ cô. Nhìn màn hình điện thoại mà lòng cô dâng lên không ít bất an, là một nơi lạ lẫm cô chưa nhìn thấy nơi này bao giờ.
Cuối cùng cũng đến đầu giờ chiều Thanh Yên lái xe một mình đến nơi đã hẹn, càng đi đường càng vắng. Cuối cùng xe dừng lại ở một can nhà hoang ở ngoại ô, nơi đây hoang vu đến rợn người. Tiếng gió thét bên tai, cỏ cây um tùm rậm rạp khiến cô nâng cao cảnh giác.
Lấy hết can đảm cô bước vào bên trong nhà kho bỏ hoang, đẩy chiếc cửa sắt đã rỉ, âm thanh ken két không khỏi lạnh sống lưng.
" Thanh Thanh, cuối cùng em cũng đến rồi"" Bằng à, sao lại hẹn em tới nơi hẻo lánh này chứ?"Lương Bằng thấy cô thì vui mừng lao tới, không chịu để hắn ôm cô lùi lại một bước.
" À... em cũng biết mà Thanh Thanh, công ty anh gặp khó khăn, anh chỉ muốn nhờ em giúp đỡ thôi. Không phải bây giờ em có cuộc sống sung túc rồi quên mất tình yêu của chúng ta đó chứ?"" Em không có"" Vậy lại đây, anh muốn ôm em đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi em yêu à"Lương Bằng dang rộng vòng tay muốn ôm cô vào lòng, Thanh Yên không thể phản kháng đành tiến gần đến cạnh hắn.
Với những gì được rèn luyện cô ngay lập tức nhận ra hắn ta có ý đồ xấu, âm thầm rút khẩu súng từ trong tay áo.
ngay khi vừa Khấu súng dí vào bụng của Lương Bằng thì cô cũng cảm nhận được bên dưới mình đã bị đối phương hướng họng súng. Thở dài một hơi rồi đạp mạnh vào bụng hắn, thân thủ của Lương Bằng không được rèn luyện tất nhiên không thế bàng cô được
" Yêu tôi mà nòng súng lên đạn thế sao? Tình yêu này chắc tôi không giám nhận rồi"" Ha... em học võ từ khi nào vậy em yêu. Không phải em cũng hướng súng về phía anh đấy sao? Thanh Thanh cúa chúng ta khác thật rồi"Nằm sõng soài trên đất hắn ta cảm thán người con gái trước mặt. Quả như hắn nghĩ, cô bị tên Dương Thành kia thuần hóa rồi liền trở mặt với hắn
" Lí do là gì?"" Em thấy đấy, công ty anh gặp khó khăn vậy mà cô người yêu bó bỏng của anh lại không chịu giúp đỡ. Vậy nên anh định nhờ đến chồng em thôi"" Với khả năng của anh cũng uy hiếp tôi?"Thanh Yên không hề buông lỏng cảnh giác mũi súng luôn hướng về phía hắn ta. Linh cảm của cô thật không sai, ngay từ đầu đã thấy không bình thường, A Thanh Bách Đại bị thương cô chỉ có thể đi một mình, may thay Thanh yên thủ sẵn vũ khí nếu không hồi nãy đã bị hắn khống chế.
-" Hahaha... Em vẫn rất ngây thơ nhỉ? Anh đâu có ngu mà đi một mình. Thanh Thanh, ngoan ngoãn chút ánh hoàn thành công việc sẽ đón em về ha"
Ngay lập tức từ trong chỗ ẩn nấp một đám sát thủ tay chân linh hoạt xông ra tấn công cô. Thanh Yên cố gắng phòng vệ, nhưng số với một người phụ nữ thì đám đàn ông kia mạnh hơn nhiều.
* Mẹ kiếp*
Âm thanh chói tai của súng liên tục vang lên, cô hạ được một vài tên nhưng đến cuối cùng sức cùng lực kiệt, súng cũng hết đạn. Thanh Yên gục xuống và ngất lịm đi khi chịu đòn tấn công của đối thủ.
-"Hahaha... Cậu làm tốt lắm, tôi sẽ giúp đỡ Lương thị như lời đã hứa "
Lương Bằng liên lạc với ai đó, chỉ biết bên kia là một người đàn ông. Ông ta cười khoái chí khi biết đã bắt được người
-" Cảm ơn ngài rất nhiều "
Vừa cúp máy thì gương mặt người đàn ông trở lên lạnh tanh, không còn dáng vẻ hứng thú như ban đầu nữa.
* Qeeen, tôi rất nhớ bà *
Ánh mắt như diều hâu nhìn về không trung, hắn ta nhả làn khói trắng, mờ mờ ảo ảo khiến không gian càng trỏ nên vô thực.
Thanh viên
Đang trong thời gian hồi phục, nhờ thể lực tốt cộng với ăn uống điều độ thương tích của Dương Thành giảm đi không ít. Chỉ sau một tuần anh đã có thể chống gậy đi lại, hồi phục nhanh hơn dự tính của bác sĩ
Gia Hào ngay khi nhận được tin phu nhân mất tích liền cho người điều tra, riêng cậu ta quay về biệt thự báo cáo với anh. Dương Thành đang thay băng nhận được tin thì không khỏi khích động khiến vết thương rỉ máu.
" Cậu bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy hả? Ngay lập tức gọi Hoàng Cảnh tới đây, quản gia Lâm ông mau gọi mẹ tôi "" Tôi xin lỗi chủ tịch, là tôi không làm tốt nhiệm vụ"" Bây giờ không phải là lúc cậu nhận lỗi, còn không mau kể rõ tình hình"Dương Thành rít lên mắt đỏ ngầu một màu tức giận. Anh điên mất, bọn họ đụng vào cô đã thành công chọc giận anh rồi. Mặc kệ vết thương, Dương Thành quay trở lại dáng vẻ uy nghi trước kia, khoác vội chiếc áo vest khập khiếng bước ra ngoài.
Vừa đi Gia Hào vừa báo cáo tình hình cho anh nghe, Dương Thành nghiến răng tay nắm lại thành quyền sát khí khiến người ta phải sợ hãi
Về phần Hoàng Cảnh, sau khi nhận được tin thì tức tốc chạy đến. Vừa vào đến nơi đã nhìn thấy Dương Thành lao ra khỏi cửa, anh ta nhanh chóng cản anh lại cố giữ bình tĩnh cho bạn mình. Cũng cùng lúc đó Như Lan từ trên lầu đi xuống, gương mặt bà không chút cảm xúc
* Aaaaa kẻ điên nào lại chọc vào mẹ con nhà họ Dương vậy ?* Hoàng Cảnh gào thét trong lòng, cố ngăn hai mẹ con họ giết người
-" Dì Trương, quản gia Lâm hai người lập tức điều tra thông tin, bắt sống Lương Bằng về cho tôi"
Hai vị sát thủ bên trong nhận lênh, họ trở về với thân phận đặc biệt của mình nhanh chóng hành động.
Hoàng Cảnh cùng Dương Thành đến Thiên Dương, lần này kẻ kia thảm thật rồi. Anh ta biết năng lực của bạn mình không thể không kiêng dè, Dương Thành điềm tĩnh đến đâu nhưng khi đụng đến vợ cậu ta thật sự là tôi đời rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.