Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình
Chương 58: Tình yêu man rợ
XinnyBella
29/08/2024
Từ sáng sớm, Như Lan đã rời khỏi nhà, không biết bà đi đâu nhưng không mang theo vệ sĩ bên mình.
Thanh Yên dậy sớm hơn mọi ngày,đứng trong bếp nhìn ra cô thấy mẹ chồng mình vội vã ra ngoài không kịp gọi lại. Trong lòng thấy bất an liền cho người bí mật theo sau
Trở về phòng, nhìn thấy chồng mình vẫn còn ngủ thì tiến tới gọi anh dậy.
Chồng à, dậy thôi hôm nay anh phải tới Thiên Dương"
Thanh Yên hạ thấp giọng thủ thỉ bên tai, hơi ấm từ miệng phả vào gáy người đàn ông khiến anh tỉnh giấc sao lại nhìn em như vậy ?"
' vì anh yêu em"
em cũng yêu anh, dậy thôi nào
Dương Thành quay người lại nhìn cô không chớp mắt, gương mặt người phụ nữ thanh tú càng trong trẻo hơn qua ánh nắng.
Họ chào buổi sáng nhau đầy thân thương rồi cứ như dính phải keo theo nhau cả vào nhà vệ sinh.
" hôm nay em sẽ làm gì ?"
" chắc sẽ tới trường bắn, em muốn chơi súng"
'vậy chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều lần trong ngày "
Nghe anh nói mà cô không khỏi phì cười, anh làm như hai người xa cách lắm vậy.
" muốn gặp em lắm hả?"
muốn ăn em !"
" anh này...nghiêm túc đi !"
Thanh Yên không thèm nói với anh nữa, có vẻ như chồng cô vừa đi độn thêm vài lớp bê tông cốt thép thì phải, trước đây mặt anh đâu có dày vậy.
" hôm nay con không ở nhà, dì không cần chuẩn bị cơm trưa đâu ạ
" con sẽ đi đâu sao?"
"con sẽ tới trường bắn,lâu rồi không đụng tới vũ khí,con muốn rèn luyện cơ thể một chút"
"con cũng không về!"
Dương Thành ngồi vào bàn ăn đối diện với cô, dì Trương nhanh chóng mang ra hai phần ăn sáng rồi đi vào trong.
Phòng ăn im ắng chỉ có tiếng điện thoại của Thanh Yên vang lên, anh ngồi đối diện không khỏi tò mò
em có điện thoại sao không xem ?"
" là Gia Hào đó, thương hiệu thời trang kia em định chuyển nhượng lại cho cậu ấy vậy nên từ hôm qua tới giờ cậu ta làm ầm lên không chịu nhận. Em mặc kệ, giờ ở nhà tiêu tiền của anh nhàn hơn hẳn "
" ha... Anh chịu em rồi, rảnh rỗi dễ sinh nông nổi hay làm thư kí cho anh"
" không, mau ăn sáng đi !"
Cô nói vậy để đánh lạc hướng anh không chú ý đến điện thoại của mình nữa. Thật ra người mà cô điều đi theo dõi đang báo cáo lại tình hình.Có anh bên cạnh không tiện xem.
' lát anh sẽ tới công ty trước,có gì cứ gọi anh"
em biết rồi, chúc chồng yêu đi làm vui vẻ"
" yêu em"
Dương Thành kết thúc bữa sáng, tạm biệt cô rồi tự lái xe tới công ty. Chỉ có Thanh Yên ở lại bàn ăn, lúc này cô mở điện thoại lên xem tin nhắn.
Như Lan một mình ra ngoại ô, bà dừng lại ở một nhà kho. Nếu theo địa chỉ cấp dưới gửi về thì đây là một nhà kho bỏ hoang trong lời Victor. Khi cô bị hắn giam giữ cũng từng nghe lỏm được thông tin này. Biết có chuyện chẳng lành, cô nhanh chóng lên lầu thay đồ rồi phóng chiếc xe phân khối lớn rời đi.
Gặp lại bà tôi vui lắm !"
Victor ngồi trên chiếc ghế bành trạm trổ long phượng, miệng hắn vẫn phì phò điếu xì gà.Ấy vậy mà ánh mắt không hề rời khỏi thân hình người phụ nữ trung niên
còn tôi thì không vui
Như Lan đứng giữa nhà kho, gương mặt bà hiện lên vẻ phiền não. Thời gian hắn nhốt con dầu bà, không thể giúp đỡ chỉ đành lánh mặt đi đỡ phiền phức. Nay cô đã thoát nạn cũng đã đến lúc kết thúc mối duyên oan gia này rồi
' không tới tìm ông để nói xằng bậy, Quách Khang bao nhiêu năm nay đeo chiếc mặt nạ đó ông không nghĩ đến việc bỏ nó ra hay sao?"
Victor đăm chiêu nhìn người đàn bà trước mặt, hắn ta thở dài một hơi rồi nói tiếp
không phải bà từng nói rất ghét Quách Khang, ghét gương mặt này hay sao, tôi luôn che nó mà"
" tôi... Tôi không có ý đó, điều tôi nói đến chính là sự ích kỉ của ông, con người ông từ khi nào lại thành ra như vậy ?"
" từ khi bà chọn theo tên họ Dương đó Như Lan "
Hắn ta đứng dậy, cây gậy ba toong thường ngày cũng bị ném qua một bên. Hắn không có vấn đề về chân chỉ đơn giản cây gậy khiến hắn nghĩ mình có uy quyền hơn mà thôi.
Quách Khang tháo bỏ chiếc mặt nạ mà hắn đã đeo hàng chục năm nay xuống, gương mặt đã bị thời gian bào mòn nhưng vẫn không thể che lấp đi sự tuấn tú ấy
" tôi hỏi bà lần nữa, tôi thua hắn ở điểm gì? Vì điều gì mà kể cả khi hắn chết bà vẫn không chịu nhìn đến tôi lấy một lần?"
Như Lan trầm ngâm, bà nhìn kĩ gương mặt người bạn cũ đã bị tha hoá
" vì yêu, đã yêu thì không có lí do gì khác nữa cả. Quách Khang, ông dừng lại đi, đám trẻ không có tội !"
tại sao tôi phải dừng lại, tôi đã đi đến bước này thì không thể buông xuôi chỉ vì bà được. Như Lan... Tôi sẽ cho bà thấy... tôi đập chết cha con nhà họ Dương như thế nào... Đưa bà ấy vào trong !"
" Vic...Vic...ông dừng tay lại đi...làm ơn ...Vic...
Như Lan bị đám thuộc hạ của ông ta khống chế cưỡng ép đưa vào bên trong. Bà bị nhốt vào trong một căn phòng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ khung cửa kính. Dù gào thét thế nào cũng không có ai nghe tiếng bà
Ngồi thụp xuống đất, Như Lan tuyệt vọng ôm lấy đầu mình. Cả cuộc đời bà thì đây là lần thứ hai bà cảm thấy lo sợ cùng cực như vậy sau lần chồng bà qua đời
Người phụ nữ trung niên một mình trong căn phòng hồi tưởng lại quá khứ, có bà một thiếu nữ tràn đầy sức sống. Cô đã sống hết sức mình, bên cạnh cô luôn có một chàng trai sẵn sàng đứng ra bảo vệ khi cô gặp khó khăn
Quách Khang... Tại sao chúng ta lại sa vào thứ tình yêu man rợ này chứ. Cả ông và tôi đã từng rất vui vẻ cơ mà..."
Thanh Yên dậy sớm hơn mọi ngày,đứng trong bếp nhìn ra cô thấy mẹ chồng mình vội vã ra ngoài không kịp gọi lại. Trong lòng thấy bất an liền cho người bí mật theo sau
Trở về phòng, nhìn thấy chồng mình vẫn còn ngủ thì tiến tới gọi anh dậy.
Chồng à, dậy thôi hôm nay anh phải tới Thiên Dương"
Thanh Yên hạ thấp giọng thủ thỉ bên tai, hơi ấm từ miệng phả vào gáy người đàn ông khiến anh tỉnh giấc sao lại nhìn em như vậy ?"
' vì anh yêu em"
em cũng yêu anh, dậy thôi nào
Dương Thành quay người lại nhìn cô không chớp mắt, gương mặt người phụ nữ thanh tú càng trong trẻo hơn qua ánh nắng.
Họ chào buổi sáng nhau đầy thân thương rồi cứ như dính phải keo theo nhau cả vào nhà vệ sinh.
" hôm nay em sẽ làm gì ?"
" chắc sẽ tới trường bắn, em muốn chơi súng"
'vậy chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều lần trong ngày "
Nghe anh nói mà cô không khỏi phì cười, anh làm như hai người xa cách lắm vậy.
" muốn gặp em lắm hả?"
muốn ăn em !"
" anh này...nghiêm túc đi !"
Thanh Yên không thèm nói với anh nữa, có vẻ như chồng cô vừa đi độn thêm vài lớp bê tông cốt thép thì phải, trước đây mặt anh đâu có dày vậy.
" hôm nay con không ở nhà, dì không cần chuẩn bị cơm trưa đâu ạ
" con sẽ đi đâu sao?"
"con sẽ tới trường bắn,lâu rồi không đụng tới vũ khí,con muốn rèn luyện cơ thể một chút"
"con cũng không về!"
Dương Thành ngồi vào bàn ăn đối diện với cô, dì Trương nhanh chóng mang ra hai phần ăn sáng rồi đi vào trong.
Phòng ăn im ắng chỉ có tiếng điện thoại của Thanh Yên vang lên, anh ngồi đối diện không khỏi tò mò
em có điện thoại sao không xem ?"
" là Gia Hào đó, thương hiệu thời trang kia em định chuyển nhượng lại cho cậu ấy vậy nên từ hôm qua tới giờ cậu ta làm ầm lên không chịu nhận. Em mặc kệ, giờ ở nhà tiêu tiền của anh nhàn hơn hẳn "
" ha... Anh chịu em rồi, rảnh rỗi dễ sinh nông nổi hay làm thư kí cho anh"
" không, mau ăn sáng đi !"
Cô nói vậy để đánh lạc hướng anh không chú ý đến điện thoại của mình nữa. Thật ra người mà cô điều đi theo dõi đang báo cáo lại tình hình.Có anh bên cạnh không tiện xem.
' lát anh sẽ tới công ty trước,có gì cứ gọi anh"
em biết rồi, chúc chồng yêu đi làm vui vẻ"
" yêu em"
Dương Thành kết thúc bữa sáng, tạm biệt cô rồi tự lái xe tới công ty. Chỉ có Thanh Yên ở lại bàn ăn, lúc này cô mở điện thoại lên xem tin nhắn.
Như Lan một mình ra ngoại ô, bà dừng lại ở một nhà kho. Nếu theo địa chỉ cấp dưới gửi về thì đây là một nhà kho bỏ hoang trong lời Victor. Khi cô bị hắn giam giữ cũng từng nghe lỏm được thông tin này. Biết có chuyện chẳng lành, cô nhanh chóng lên lầu thay đồ rồi phóng chiếc xe phân khối lớn rời đi.
Gặp lại bà tôi vui lắm !"
Victor ngồi trên chiếc ghế bành trạm trổ long phượng, miệng hắn vẫn phì phò điếu xì gà.Ấy vậy mà ánh mắt không hề rời khỏi thân hình người phụ nữ trung niên
còn tôi thì không vui
Như Lan đứng giữa nhà kho, gương mặt bà hiện lên vẻ phiền não. Thời gian hắn nhốt con dầu bà, không thể giúp đỡ chỉ đành lánh mặt đi đỡ phiền phức. Nay cô đã thoát nạn cũng đã đến lúc kết thúc mối duyên oan gia này rồi
' không tới tìm ông để nói xằng bậy, Quách Khang bao nhiêu năm nay đeo chiếc mặt nạ đó ông không nghĩ đến việc bỏ nó ra hay sao?"
Victor đăm chiêu nhìn người đàn bà trước mặt, hắn ta thở dài một hơi rồi nói tiếp
không phải bà từng nói rất ghét Quách Khang, ghét gương mặt này hay sao, tôi luôn che nó mà"
" tôi... Tôi không có ý đó, điều tôi nói đến chính là sự ích kỉ của ông, con người ông từ khi nào lại thành ra như vậy ?"
" từ khi bà chọn theo tên họ Dương đó Như Lan "
Hắn ta đứng dậy, cây gậy ba toong thường ngày cũng bị ném qua một bên. Hắn không có vấn đề về chân chỉ đơn giản cây gậy khiến hắn nghĩ mình có uy quyền hơn mà thôi.
Quách Khang tháo bỏ chiếc mặt nạ mà hắn đã đeo hàng chục năm nay xuống, gương mặt đã bị thời gian bào mòn nhưng vẫn không thể che lấp đi sự tuấn tú ấy
" tôi hỏi bà lần nữa, tôi thua hắn ở điểm gì? Vì điều gì mà kể cả khi hắn chết bà vẫn không chịu nhìn đến tôi lấy một lần?"
Như Lan trầm ngâm, bà nhìn kĩ gương mặt người bạn cũ đã bị tha hoá
" vì yêu, đã yêu thì không có lí do gì khác nữa cả. Quách Khang, ông dừng lại đi, đám trẻ không có tội !"
tại sao tôi phải dừng lại, tôi đã đi đến bước này thì không thể buông xuôi chỉ vì bà được. Như Lan... Tôi sẽ cho bà thấy... tôi đập chết cha con nhà họ Dương như thế nào... Đưa bà ấy vào trong !"
" Vic...Vic...ông dừng tay lại đi...làm ơn ...Vic...
Như Lan bị đám thuộc hạ của ông ta khống chế cưỡng ép đưa vào bên trong. Bà bị nhốt vào trong một căn phòng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ khung cửa kính. Dù gào thét thế nào cũng không có ai nghe tiếng bà
Ngồi thụp xuống đất, Như Lan tuyệt vọng ôm lấy đầu mình. Cả cuộc đời bà thì đây là lần thứ hai bà cảm thấy lo sợ cùng cực như vậy sau lần chồng bà qua đời
Người phụ nữ trung niên một mình trong căn phòng hồi tưởng lại quá khứ, có bà một thiếu nữ tràn đầy sức sống. Cô đã sống hết sức mình, bên cạnh cô luôn có một chàng trai sẵn sàng đứng ra bảo vệ khi cô gặp khó khăn
Quách Khang... Tại sao chúng ta lại sa vào thứ tình yêu man rợ này chứ. Cả ông và tôi đã từng rất vui vẻ cơ mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.