Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài
Chương 121: Ngôi nhà được trồng nhiều hoa dạ lan hương trắng
Hoa Liễm Ngọc
11/03/2024
Bình minh vừa ló dạng, lộc non trên cành đang hé mở để hứng lấy sương sớm, những khóm hoa đua nhau nở rộ…bướm từng đàn bay lượn chập chờn. Bức tranh thanh bình đến lạ.
Trang Điềm Điềm ngồi ngắm nhìn say sưa.
Reng…
Tiếng chuông cổng reo lên, Trang Điềm Điềm thoáng ngạc nhiên “ai mà đến sớm vậy chứ?”
Vừa mở rộng cánh cửa, Trang Điềm Điềm khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bóng dáng kiêu hãnh của người phụ nữ trung niên trước mắt mình.
Thẩm phu nhân cười lạnh “Trang tiểu thư gặp tôi cớ sao lại kinh ngạc đến thế?”
- Tôi có gì mà phải kinh ngạc. Chẳng qua tôi thấy giữa chúng ta từ trước đến nay có giao tình gì đâu mà mới sáng sớm bà đã tìm đến gặp tôi rồi.
*Hừ…cô lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?
Trang Điềm Điềm cười cười nhưng không lên tiếng.
*Cảnh Liên đâu?
- Bà làm mẹ kiểu gì mà đến con trai của mình cũng không quản nổi vậy? Mất con thì chạy đến nhà tôi tìm.
*Cô…Trang gia dạy cô cái kiểu đối đáp với người khác như vậy à?. ngôn tình hay
- Thẩm phu nhân nói xem…
*Tôi hỏi lại…Cảnh Liên đâu?
- Ồ…hoá ra thì nhà họ Từ dạy con cũng chẳng ra gì…đúng không cô Từ Ninh Ninh?
Thẩm phu nhân kinh ngạc “cô Từ Ninh Ninh…cái ả thiếu giáo dục này…”
- Tôi có việc bận rồi…không tiện tiếp khách, xin cô Từ về cho.
Vừa dứt câu, Trang Điềm Điềm khép lại cánh cửa…
Thẩm phu nhân dùng sức đẩy mạnh cánh cửa xông thẳng vào bên trong. Và rồi bà không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ trước mắt mình…một căn nhà không quá rộng lớn nhưng xung quanh nhà lại vô cùng rộng rãi, thoáng mát…được trồng nhiều hoa dạ lan hương, trắng xoá cả một khoảng sân rộng mênh mông.
Thẩm phu nhân như thấy mình lạc vào thế giới cổ tích nào đó.
Trang Điềm Điềm nhẹ nhàng theo bước Thẩm phu nhân, nhưng cô không lên tiếng.
Thẩm phu nhân trầm tư một lúc rồi mới ngộ ra “gì chứ…dạ lan hương trắng, còn không phải là loài hoa mang ý nghĩa của sự hận thù sao? Sao ả họ Trang kia lại trồng nhiều đến vậy chứ? Chẳng lẽ…”
- Thẩm phu nhân có muốn làm khách không? Nếu muốn thì mời bà vào nhà uống tách trà.
*Hừ…ai thèm làm khách nhà cô chứ!
- Vậy…không biết vừa nãy ai đã xông vào nhà tôi ấy nhỉ!
*Hừ!
- Thế thì tôi không làm phiền Thẩm phu nhân nữa, tôi phải đi chuẩn bị bữa sáng đây.
Thẩm phu nhân không lên tiếng, bà đưa mắt nhìn quanh…bà chỉ muốn đến tìm con trai của mình.
Trang Điềm Điềm cười mỉm rồi quay lưng rời đi, cô để mặc Thẩm phu nhân muốn làm gì thì làm…có ghét bà đến mấy thì cũng vì Thẩm Cảnh Liên mà làm ngơ trước thái độ của bà. Cô biết mỗi người đều có lối suy nghĩ và lập trường riêng của mình, Thẩm phu nhân không thích cô thì nhất định là có lý do của bà hoặc cũng có thể là giữa cô và bà có khúc mắc gì đó.
Thẩm phu nhân rảo bước xung quanh vườn trước vườn sau của ngôi nhà…vị trí nào của ngôi nhà này cũng tuyệt đẹp, nó đẹp như thế giới của những thần tiên. Thẩm phu nhân nhìn ngắm đến mê mẩn, được một lúc bà đặt chân lên bậc thềm…do dự một lúc sau, bà hít vào một hơi thật sâu rồi nhẹ bước vào phòng khách, sững sờ khi thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi đọc báo trên sofa, bà thật sự hít thở không thông “con trai của bà, từ nhỏ bà đã yêu thương nó vô bờ bến, vậy mà đùng một cái nó liền trở mặt với bà…mấy tháng liền không thèm về nhà thăm bà”.
Thẩm Cảnh Liên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay ra từ phòng bếp, anh buông tờ báo xuống bàn rồi đi thẳng vào bếp…
Thẩm phu nhân mừng rơi nước mắt, rồi cũng nhẹ bước theo sau “Cảnh Liên, con trai mình đã đi đứng bình thường như xưa, đôi chân của nó đã thật sự khỏi rồi!”
“Bà xã!”
Trang Điềm Điềm giật thót người khi được một vòng tay rắn rỏi ôm lấy.
“Bà xã của anh đang nấu món gì mà thơm thế?”
Trang Điềm Điềm gõ mạnh vào mô bàn tay Thẩm Cảnh Liên “làm em giật cả mình à!”
Thẩm Cảnh Liên cúi xuống hôn lên trán cô.
Thẩm phu nhân trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào trước mắt, bà ngại ngùng nên lặng lẽ rời đi…“hừ…đúng là chả ra làm sao!”
Nói thì nói, nhưng trong lòng Thẩm phu nhân lại không còn cảm giác tức giận.
Trên đường trở về Thẩm gia, trong đầu Thẩm phu nhân luôn thoáng hiện hình ảnh của Thẩm Cảnh Liên ôm lấy Trang Điềm Điềm, giữa hai người họ quá ngọt ngào “chẳng lẽ đó là thứ hạnh phúc mà Cảnh Liên muốn có được sao?”
…………
//Phu nhân mới về!
Thẩm phu nhân không đối hoài gì đến người giúp việc, bà thấy trong lòng khó chịu vô cùng nên không muốn bị ai làm phiền, bà đi một mạch về phòng của mình.
Trang Điềm Điềm ngồi ngắm nhìn say sưa.
Reng…
Tiếng chuông cổng reo lên, Trang Điềm Điềm thoáng ngạc nhiên “ai mà đến sớm vậy chứ?”
Vừa mở rộng cánh cửa, Trang Điềm Điềm khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bóng dáng kiêu hãnh của người phụ nữ trung niên trước mắt mình.
Thẩm phu nhân cười lạnh “Trang tiểu thư gặp tôi cớ sao lại kinh ngạc đến thế?”
- Tôi có gì mà phải kinh ngạc. Chẳng qua tôi thấy giữa chúng ta từ trước đến nay có giao tình gì đâu mà mới sáng sớm bà đã tìm đến gặp tôi rồi.
*Hừ…cô lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?
Trang Điềm Điềm cười cười nhưng không lên tiếng.
*Cảnh Liên đâu?
- Bà làm mẹ kiểu gì mà đến con trai của mình cũng không quản nổi vậy? Mất con thì chạy đến nhà tôi tìm.
*Cô…Trang gia dạy cô cái kiểu đối đáp với người khác như vậy à?. ngôn tình hay
- Thẩm phu nhân nói xem…
*Tôi hỏi lại…Cảnh Liên đâu?
- Ồ…hoá ra thì nhà họ Từ dạy con cũng chẳng ra gì…đúng không cô Từ Ninh Ninh?
Thẩm phu nhân kinh ngạc “cô Từ Ninh Ninh…cái ả thiếu giáo dục này…”
- Tôi có việc bận rồi…không tiện tiếp khách, xin cô Từ về cho.
Vừa dứt câu, Trang Điềm Điềm khép lại cánh cửa…
Thẩm phu nhân dùng sức đẩy mạnh cánh cửa xông thẳng vào bên trong. Và rồi bà không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ trước mắt mình…một căn nhà không quá rộng lớn nhưng xung quanh nhà lại vô cùng rộng rãi, thoáng mát…được trồng nhiều hoa dạ lan hương, trắng xoá cả một khoảng sân rộng mênh mông.
Thẩm phu nhân như thấy mình lạc vào thế giới cổ tích nào đó.
Trang Điềm Điềm nhẹ nhàng theo bước Thẩm phu nhân, nhưng cô không lên tiếng.
Thẩm phu nhân trầm tư một lúc rồi mới ngộ ra “gì chứ…dạ lan hương trắng, còn không phải là loài hoa mang ý nghĩa của sự hận thù sao? Sao ả họ Trang kia lại trồng nhiều đến vậy chứ? Chẳng lẽ…”
- Thẩm phu nhân có muốn làm khách không? Nếu muốn thì mời bà vào nhà uống tách trà.
*Hừ…ai thèm làm khách nhà cô chứ!
- Vậy…không biết vừa nãy ai đã xông vào nhà tôi ấy nhỉ!
*Hừ!
- Thế thì tôi không làm phiền Thẩm phu nhân nữa, tôi phải đi chuẩn bị bữa sáng đây.
Thẩm phu nhân không lên tiếng, bà đưa mắt nhìn quanh…bà chỉ muốn đến tìm con trai của mình.
Trang Điềm Điềm cười mỉm rồi quay lưng rời đi, cô để mặc Thẩm phu nhân muốn làm gì thì làm…có ghét bà đến mấy thì cũng vì Thẩm Cảnh Liên mà làm ngơ trước thái độ của bà. Cô biết mỗi người đều có lối suy nghĩ và lập trường riêng của mình, Thẩm phu nhân không thích cô thì nhất định là có lý do của bà hoặc cũng có thể là giữa cô và bà có khúc mắc gì đó.
Thẩm phu nhân rảo bước xung quanh vườn trước vườn sau của ngôi nhà…vị trí nào của ngôi nhà này cũng tuyệt đẹp, nó đẹp như thế giới của những thần tiên. Thẩm phu nhân nhìn ngắm đến mê mẩn, được một lúc bà đặt chân lên bậc thềm…do dự một lúc sau, bà hít vào một hơi thật sâu rồi nhẹ bước vào phòng khách, sững sờ khi thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi đọc báo trên sofa, bà thật sự hít thở không thông “con trai của bà, từ nhỏ bà đã yêu thương nó vô bờ bến, vậy mà đùng một cái nó liền trở mặt với bà…mấy tháng liền không thèm về nhà thăm bà”.
Thẩm Cảnh Liên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay ra từ phòng bếp, anh buông tờ báo xuống bàn rồi đi thẳng vào bếp…
Thẩm phu nhân mừng rơi nước mắt, rồi cũng nhẹ bước theo sau “Cảnh Liên, con trai mình đã đi đứng bình thường như xưa, đôi chân của nó đã thật sự khỏi rồi!”
“Bà xã!”
Trang Điềm Điềm giật thót người khi được một vòng tay rắn rỏi ôm lấy.
“Bà xã của anh đang nấu món gì mà thơm thế?”
Trang Điềm Điềm gõ mạnh vào mô bàn tay Thẩm Cảnh Liên “làm em giật cả mình à!”
Thẩm Cảnh Liên cúi xuống hôn lên trán cô.
Thẩm phu nhân trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào trước mắt, bà ngại ngùng nên lặng lẽ rời đi…“hừ…đúng là chả ra làm sao!”
Nói thì nói, nhưng trong lòng Thẩm phu nhân lại không còn cảm giác tức giận.
Trên đường trở về Thẩm gia, trong đầu Thẩm phu nhân luôn thoáng hiện hình ảnh của Thẩm Cảnh Liên ôm lấy Trang Điềm Điềm, giữa hai người họ quá ngọt ngào “chẳng lẽ đó là thứ hạnh phúc mà Cảnh Liên muốn có được sao?”
…………
//Phu nhân mới về!
Thẩm phu nhân không đối hoài gì đến người giúp việc, bà thấy trong lòng khó chịu vô cùng nên không muốn bị ai làm phiền, bà đi một mạch về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.