Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài
Chương 83: Trang Thiên Tích được canh giữ cẩn thận
Hoa Liễm Ngọc
08/01/2024
//Trang tiểu thư!
Trang Điềm Điềm cười hiền hoà với cô giúp việc trẻ nhưng không nói gì.
//Trang tiểu thư cần gì?
Thấy Nhiễu Như cũng đang đi về phía phòng bếp. Trang Điềm Điềm cười lạnh rồi khẽ lắc đầu “em cứ làm việc của mình đi, tôi lấy chút nước rồi về phòng ngay!”
Nhiễu Như lạnh giọng lên tiếng “lại có những người da mặt quá dày”.
Trang Điềm Điềm nhìn Nhiễu Như bằng ánh mắt sắc lạnh rồi buông lời cợt nhả “mèo lại chê chuột lắm lông!”
Nhiễu Như đen mặt, vì lời Trang Điềm Điềm nói quả không sai, bản thân Nhiễu Như cũng là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Kể từ khi kết hôn, Thẩm Cảnh Liên đã không thèm nhìn đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt…cũng chưa được ký vào giấy kết hôn.
Nhiễu Như chỉ mong chờ vào đứa con trong bụng, hy vọng là sau khi nó ra đời sẽ trói được chân Thẩm Cảnh Liên “có câu mẹ phú nhờ con”.
Đi được vài ba bước, Trang Điềm Điềm quay đầu lại khẽ bảo với cô giúp việc trẻ “Tiểu Hồng, giúp tôi chuẩn bị nước ấm!”
Nhiễu Như nghe thế liền lạnh giọng hỏi cô giúp việc “ả ăn bám kia cần nước ấm làm gì?”
//Dạ Trang tiểu thư cần nước ấm để lau người cho Trang tiểu thiếu gia.
‘Đứa nghiệt chủng đó đang ở phòng nào?’
//Dạ…cái này thì em cũng không rõ lắm thưa nhị thiếu phu nhân.
Nhiễu Như lặng lẽ trở về phòng…
……………
Nhiễu Như đi khắp nơi trong Thẩm gia để tìm nơi của Trang Thiên Tích, thấy có rất nhiều người lạ mặt đứng canh gác trước cửa của mấy căn phòng liền. Nhiễu Như đoán chừng Trang Thiên Tích đang ở khu vực này, nhưng không biết là cậu ở phòng nào, cô rón rén đi đến…
//Đứng lại!
Người canh gác cho Trang Thiên Tích thấy Nhiễu Như lén la lén lút thì chặn lại.
//Cô không được phép đến gần khu vực này.
Nhiễu Như dịu dàng lên tiếng “tôi đến vệ sinh cơ thể giúp Trang thiếu gia”.
//Ngoài Thẩm nhị thiếu gia và Trang tiểu thư ra…thì không ai được phép đến gần Trang tiểu thiếu gia.
‘À! Tôi là vợ của Cảnh Liên, tôi vào thăm Thiên Tích một lúc rồi sẽ rời đi ngay lập tức’.
//Xin lỗi! Chúng tôi không thể làm khác hơn, vì đó là mệnh lệnh của Thẩm nhị thiếu gia.
Nhiễu Như ngoe nguẩy bỏ đi…trong lòng vô cùng tức giận “Khốn kiếp, ta là thiếu phu nhân của cái nhà này, các người là cái thá gì chứ”.
*Nhiễu Như, con sao thế?
Nhiễu Như nghe Thẩm phu nhân gọi mình thì khựng lại và cố gắng vẽ ra một nụ cười rạng rỡ hết mức “mẹ…”
*Con đang tức giận chuyện gì à? À…mà con bưng chậu nước đi đâu vậy?
Nhiễu Như liền khóc nức nở “mẹ xem…con thấy Cảnh Liên bận bịu suốt ngày lẫn đêm, con muốn thay anh ấy chăm sóc cho Thiên Tích, nhưng…”
Thấy Nhiễu Như càng khóc thảm thiết hơn, trông cô có vẻ như đang chịu ấm ức, Thẩm phu nhân nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì vậy con?”
‘Cảnh Liên…anh ấy không cho con đến gần Trang Thiên Tích, con chỉ muốn san sẻ vất vả cùng anh ấy thôi mà mẹ!’
Sắc mặt Thẩm phu nhân liền trở nên lạnh lùng “hừ…nó dám làm như vậy với con à?”
‘Mẹ! Anh ấy không xem con là vợ của anh ấy. Trong mắt anh ấy chỉ có Trang Điềm Điềm, con thật sự không muốn sống nữa!’
Thẩm phu nhân nghe con dâu mình nói như thế thì thấy trong lòng vô cùng khó chịu “con dâu của mẹ, con đừng nói ra những lời thế này! Cái gì mà không muốn sống, con như vậy sẽ khiến cho ả Trang Điềm Điềm kia đắc ý”.
‘Con nên làm thế nào đây mẹ? Cảnh Liên chưa từng để mẹ con của con vào mắt, anh ấy chỉ để tâm đến ả ăn bám Trang Điềm Điềm’.
Thẩm phu nhân lạnh mặt “ả Trang Điềm Điềm sao? Để mẹ thay con trừng trị ả, loại tiểu tam đó…mẹ thật sự thấy gai mắt!”
‘Trăm sự nhờ mẹ, con không muốn khi con của con ra đời lại không có ba, con rất lo sợ ả ta sẽ cướp mất Cảnh Liên…cháu nội của mẹ sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi’.
Thẩm phu nhân vỗ nhẹ mô bàn tay của Nhiễu Như “sẽ không có chuyện đó…vẫn còn có mẹ ở đây!”
Trang Điềm Điềm cười hiền hoà với cô giúp việc trẻ nhưng không nói gì.
//Trang tiểu thư cần gì?
Thấy Nhiễu Như cũng đang đi về phía phòng bếp. Trang Điềm Điềm cười lạnh rồi khẽ lắc đầu “em cứ làm việc của mình đi, tôi lấy chút nước rồi về phòng ngay!”
Nhiễu Như lạnh giọng lên tiếng “lại có những người da mặt quá dày”.
Trang Điềm Điềm nhìn Nhiễu Như bằng ánh mắt sắc lạnh rồi buông lời cợt nhả “mèo lại chê chuột lắm lông!”
Nhiễu Như đen mặt, vì lời Trang Điềm Điềm nói quả không sai, bản thân Nhiễu Như cũng là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Kể từ khi kết hôn, Thẩm Cảnh Liên đã không thèm nhìn đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt…cũng chưa được ký vào giấy kết hôn.
Nhiễu Như chỉ mong chờ vào đứa con trong bụng, hy vọng là sau khi nó ra đời sẽ trói được chân Thẩm Cảnh Liên “có câu mẹ phú nhờ con”.
Đi được vài ba bước, Trang Điềm Điềm quay đầu lại khẽ bảo với cô giúp việc trẻ “Tiểu Hồng, giúp tôi chuẩn bị nước ấm!”
Nhiễu Như nghe thế liền lạnh giọng hỏi cô giúp việc “ả ăn bám kia cần nước ấm làm gì?”
//Dạ Trang tiểu thư cần nước ấm để lau người cho Trang tiểu thiếu gia.
‘Đứa nghiệt chủng đó đang ở phòng nào?’
//Dạ…cái này thì em cũng không rõ lắm thưa nhị thiếu phu nhân.
Nhiễu Như lặng lẽ trở về phòng…
……………
Nhiễu Như đi khắp nơi trong Thẩm gia để tìm nơi của Trang Thiên Tích, thấy có rất nhiều người lạ mặt đứng canh gác trước cửa của mấy căn phòng liền. Nhiễu Như đoán chừng Trang Thiên Tích đang ở khu vực này, nhưng không biết là cậu ở phòng nào, cô rón rén đi đến…
//Đứng lại!
Người canh gác cho Trang Thiên Tích thấy Nhiễu Như lén la lén lút thì chặn lại.
//Cô không được phép đến gần khu vực này.
Nhiễu Như dịu dàng lên tiếng “tôi đến vệ sinh cơ thể giúp Trang thiếu gia”.
//Ngoài Thẩm nhị thiếu gia và Trang tiểu thư ra…thì không ai được phép đến gần Trang tiểu thiếu gia.
‘À! Tôi là vợ của Cảnh Liên, tôi vào thăm Thiên Tích một lúc rồi sẽ rời đi ngay lập tức’.
//Xin lỗi! Chúng tôi không thể làm khác hơn, vì đó là mệnh lệnh của Thẩm nhị thiếu gia.
Nhiễu Như ngoe nguẩy bỏ đi…trong lòng vô cùng tức giận “Khốn kiếp, ta là thiếu phu nhân của cái nhà này, các người là cái thá gì chứ”.
*Nhiễu Như, con sao thế?
Nhiễu Như nghe Thẩm phu nhân gọi mình thì khựng lại và cố gắng vẽ ra một nụ cười rạng rỡ hết mức “mẹ…”
*Con đang tức giận chuyện gì à? À…mà con bưng chậu nước đi đâu vậy?
Nhiễu Như liền khóc nức nở “mẹ xem…con thấy Cảnh Liên bận bịu suốt ngày lẫn đêm, con muốn thay anh ấy chăm sóc cho Thiên Tích, nhưng…”
Thấy Nhiễu Như càng khóc thảm thiết hơn, trông cô có vẻ như đang chịu ấm ức, Thẩm phu nhân nhíu mày “đã xảy ra chuyện gì vậy con?”
‘Cảnh Liên…anh ấy không cho con đến gần Trang Thiên Tích, con chỉ muốn san sẻ vất vả cùng anh ấy thôi mà mẹ!’
Sắc mặt Thẩm phu nhân liền trở nên lạnh lùng “hừ…nó dám làm như vậy với con à?”
‘Mẹ! Anh ấy không xem con là vợ của anh ấy. Trong mắt anh ấy chỉ có Trang Điềm Điềm, con thật sự không muốn sống nữa!’
Thẩm phu nhân nghe con dâu mình nói như thế thì thấy trong lòng vô cùng khó chịu “con dâu của mẹ, con đừng nói ra những lời thế này! Cái gì mà không muốn sống, con như vậy sẽ khiến cho ả Trang Điềm Điềm kia đắc ý”.
‘Con nên làm thế nào đây mẹ? Cảnh Liên chưa từng để mẹ con của con vào mắt, anh ấy chỉ để tâm đến ả ăn bám Trang Điềm Điềm’.
Thẩm phu nhân lạnh mặt “ả Trang Điềm Điềm sao? Để mẹ thay con trừng trị ả, loại tiểu tam đó…mẹ thật sự thấy gai mắt!”
‘Trăm sự nhờ mẹ, con không muốn khi con của con ra đời lại không có ba, con rất lo sợ ả ta sẽ cướp mất Cảnh Liên…cháu nội của mẹ sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi’.
Thẩm phu nhân vỗ nhẹ mô bàn tay của Nhiễu Như “sẽ không có chuyện đó…vẫn còn có mẹ ở đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.