Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật
Chương 31
Đang cập nhập
06/07/2021
“Nữ nhân, ta nói cho người biết bọn họ chính là tứ đại cao thủ nổi tiếng trong võ lâm, võ công vô cùng cao cường, bắt một nữ nhân như người dễ như trở bàn tay, hôm nay bổn gia xem người có còn kiêu ngạo được nữa hay không.” Triệu Hải không khỏi cười lớn một tiếng.
Dương Khánh Vân không khỏi quan sát bốn nam nhân lưng hùm vai gấu trước mặt, nhìn bề ngoài có về khá ghê gớm không biết võ công của bọn chúng qua nàng nhận ra một điều võ công ở cổ đại lợi hại nội lực khinh công, ở hiện đại hoàn toàn không có. thế nào, nếu đặt ở hiện đại nàng nắm chắc tám phần nhưng qua một màn đấu với bạn thích khách hôm hơn nhiều so với hiện đại, bởi vì ở đây còn có cái gì
Nàng không nắm chắc một phần trong tay nhưng khi thể thì vẫn phải có, nàng sẽ tùy cơ ứng biến vậy, được bồn người này, chỉ ít nàng cũng đã lên đai đen
Aikido.
Dương Khánh Vân tự tin mười phần cười lại nói: “Bón vương phi cũng muốn xem năng lực của chúng the nào, lên hết đây đi
Tạ Đình cảm nhận được bàn tay mềm ai đặt lên tay mình không hiểu sao trong lòng khẽ run rẩy một cái lại không hất tay nàng ra, lúc này lại nghe nàng tự tin muốn khiêu chiến với đám người trước mặt trong lòng hắn chợt cười lạnh một tiếng.
Hắn nhận thấy bốn tên trước mặt này này không đơn giản nếu hắn đoán không nhằm bọn họ chính là tử người này có bốn sở trường khác nhau, một người đại thiên vương nổi đình nổi đám trong giang hồ, bồn giỏi dùng kiểm, được mệnh danh là Kiểm Trường, bởi vì thanh kiếm hán dài gấp đổi thanh kiểm bình thường, một người giỏi dùng đao, được gọi là Đạo Thành, mỏi đao hắn vung ra uy lực mười phần, hai người còn lại dùng trường tiên (roi gai) được mệnh danh là Song Trường Tiên, mỗi roi mà hai người này quất ra cũng khiến da thịt tê tái.
Nói bọn chúng là cao thủ võ lâm cũng không sai, nữ nhân này sợ là không phải đối thủ của một trong bốn tên, mặc dù thân thủ của nàng nhanh nhẹn nhưng bốn người này cũng không kém cạnh.
Hắn xem nữ nhân này sẽ đối phó như thế nào, lại nói
Triệu Hải này lại còn dám mời Tứ Đại Thiên Vương đến làm loạn vương phủ của hắn, thấy hắn lâu nay bỏ bề vương phủ nghĩ hắn là phế vật thật sao.
Hắn chẳng qua là không muốn ra tay, đám ô hợp này chỉ làm bẩn bàn tay của hắn mà thôi, hơn nữa hắn cũng không muốn người kia phát giác ra điều gì, đã được mệnh danh là phế vật hắn cũng không cần phải dòng thủ.
Triệu Hải thấy nàng không những không sợ hãi mà còn dám khiêu chiến đôi mắt hắn trở nên hung tợn ra lệnh: “Lên cho bồn gia chỉ được bắt nàng trói lại không được làm tổn hại một cọng tóc của nàng, bồn gia còn phải hưởng dụng nàng.”
Bốn người kia liếc mắt nhìn nhau sau đó tên vác đạo nhìn hai tên cầm trường tiên nói: “Hai để lên đi lão tử không đánh với nữ nhân.”
Chuyện này hắn khinh thường làm nếu không phải
Triệu Hải ra một trăm lượng bạc bọn hắn cũng sẽ không đi theo nghe theo sự sai khiến của tên bạch kiểm này.
Hai tên gầy còm như nhau rút từ trong người ra một cái trường tay trong tay mỗi người cầm một cái bước lên một bước đứng trước mặt Dương Khánh Vân, nàng cảnh giác trợn mắt nhìn bọn họ.
Roi gai sao? Nàng làm sao tránh? “Nữ nhân, sợ hãi rồi sao, cầu xin bổn gia đi, bốn gia tha người một mạng lại yêu chiều người một phen
Triệu Hải quan sát sắc mặt của nàng nghĩ Triệu
Khánh Vân sợ hãi liền lớn giọng nói.
“Hừ, bồn vương phi cũng chưa nói sợ hãi, Triệu Hải, người to gan lắm, vương gia cùng bổn vương phi ở đây người lại dám làm cần đưa người ngoài vào.”
Dương Khánh Vân lạnh giọng nói.
Triệu Hải nghe vậy không khỏi nhìn Tạ Đình cười khinh nói: “Ha ha, vương gia sao, hắn chỉ là một phê nhân mà thôi, từ lâu đã không còn là vương gia nữa, ngoài ngồi trên chiếc xe lăn cả tầng đó ra hắn có thể làm trò trống gì, vương phủ này đã là của bốn gia và đại ca ta, mỹ nhân, ngoan ngoãn nghe lời bổn gia còn để người sống những ngày tháng sung sướng trong vương phủ, nếu không đừng trách bổn gia không thương hoa tiếc ngọc”
Những lời nói của tên này ngông cuồng không kém gì
Triệu Bình, không hổ là huynh đệ ruột thịt, chảy cùng một dòng máu đáng khinh.
Nàng cảm nhận được bàn tay có chút run rẩy lại nhìn nam nhân nói: “Vương gia, đừng nghe chó sủa.”
Tạ Đình nghiêng đầu nhìn nàng một cái lại chỉ cười mìa, “Bổn vương cũng không nghe được tiếng chó.”
“Để ta, vương gia lùi lại phía sau một chút.” Nàng sợ roi của hai của hai tên này quất vào người hắn, Dương Khánh Vân kéo xe lần của hắn ra sau mấy bước mới đứng trước mặt đám nam nhân nói: “Lên di.”
“Nữ nhân can đảm lắm, xem roi của lão tử” Tên kia dứt lời liền không thương tiếc vung roi về phía nàng,
Dương Khánh Vân hơi nghiêng người né tránh.
“Nhanh lắm, để xem roi thứ hai người có còn tránh được không?” Nam nhân dứt lời liền liếc mắt nhìn tên đối diện một cái, cả ai người một tả một hữu cùng lúc vung roi đến chỗ Dương Khánh Vân, năng uốn mình né hai đường roi một trên một dưới lại nhào lộn một vòng thoắt một cái đến trước mặt Triệu Hải, lúc này tên bên trái hắn rút thanh kiếm dài hai mét ra chặn trước người nàng.
Lần đầu tiên Dương Khánh Vân nhìn thấy một thanh kiếm dài như vậy, nằng hơi kinh ngạc lại đề cao cảnh giác, kiểm dài như vậy hắn lại có thể sử dụng được sao, thật là hiếm có.
“Vương phi, cẩn thận phía sau,” Thu Hoài đứng ở xã nhìn thấy hai nam nhân kia quất roi ở phía sau Dương
Khánh Vân liền lên tiếng nhắc nhở.
Nàng nghe thấy tiếng gió lại một lần nữa xoay sang bên phải lại bị trúng một rọi vào cánh tay bên trái.
“A. Roi này quất xuống người nàng khiến da thịt tế tái, nhỏi nhói, chưa kể trên roi còn có gai, cánh tay không khỏi chảy một đường máu.
“Hừ, bổn gia nói sao, chỉ được phép bắt trói không được phép làm thương cơ mà, các người khiến nàng bị thương làn da trở nên xấu xí bồn gia còn cái gì khỏi thấy tiếc cho một cánh tay trắng nõn xinh đẹp, thưởng thức.” Triệu Hải thấy nàng chảy máu không tức giận quát.
Hai tên kia lập tức thu roi dùng khinh công đáp xuống chỗ Dương Khánh Vân muốn ra tay bắt nàng thì lúc này khỏe miệng của nàng khẽ nhếch lên một chút nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay của một tên bẻ khóa ra sau còn một tên nàng giơ chân lên cao đánh trúng cằm của hắn.
Tên kia bị đá bất ngờ ngã ngửa ra sau, nhân lúc này
Dương Khánh Vân rút con dao găm trong ống tay áo đâm tên còn lại một nhát thật mạnh ở sau lưng, sau đó không nể tình rút dao ra.
Cả đám trố mắt nhìn hành động của nàng, bọn chúng không ai nghĩ nàng sẽ ra tay nhanh như vậy, chưa đẩy nửa khắc một lúc giải quyết hai huynh đệ của bạn hắn. Tên đại ca híp mắt nhìn nàng, xem ra hán đã quá khinh thường nữ nhân này, hắn nhìn tên con lại ra lệnh, “Lão nhị, người lên đi, bắt được nàng cho lão tu.”
Hai tên kia nằm dưới đất dãy dụa, tên bị đâm cơ thể đột nhiên trở nên tím tái, rên rỉ nói: “Đại ca, cứu ta Tên đại ca nhìn huynh đệ mình kinh sợ một phen lại đắm mắt nhìn nàng quát: “Nữ nhân, người làm gì lão tú?”
“Trong con dao này có tầm độc, hắn chính là trúng độc hoại từ của bổn vương phi.” Dương Khánh Vân cười lạnh nói,
Dương Khánh Vân không khỏi quan sát bốn nam nhân lưng hùm vai gấu trước mặt, nhìn bề ngoài có về khá ghê gớm không biết võ công của bọn chúng qua nàng nhận ra một điều võ công ở cổ đại lợi hại nội lực khinh công, ở hiện đại hoàn toàn không có. thế nào, nếu đặt ở hiện đại nàng nắm chắc tám phần nhưng qua một màn đấu với bạn thích khách hôm hơn nhiều so với hiện đại, bởi vì ở đây còn có cái gì
Nàng không nắm chắc một phần trong tay nhưng khi thể thì vẫn phải có, nàng sẽ tùy cơ ứng biến vậy, được bồn người này, chỉ ít nàng cũng đã lên đai đen
Aikido.
Dương Khánh Vân tự tin mười phần cười lại nói: “Bón vương phi cũng muốn xem năng lực của chúng the nào, lên hết đây đi
Tạ Đình cảm nhận được bàn tay mềm ai đặt lên tay mình không hiểu sao trong lòng khẽ run rẩy một cái lại không hất tay nàng ra, lúc này lại nghe nàng tự tin muốn khiêu chiến với đám người trước mặt trong lòng hắn chợt cười lạnh một tiếng.
Hắn nhận thấy bốn tên trước mặt này này không đơn giản nếu hắn đoán không nhằm bọn họ chính là tử người này có bốn sở trường khác nhau, một người đại thiên vương nổi đình nổi đám trong giang hồ, bồn giỏi dùng kiểm, được mệnh danh là Kiểm Trường, bởi vì thanh kiếm hán dài gấp đổi thanh kiểm bình thường, một người giỏi dùng đao, được gọi là Đạo Thành, mỏi đao hắn vung ra uy lực mười phần, hai người còn lại dùng trường tiên (roi gai) được mệnh danh là Song Trường Tiên, mỗi roi mà hai người này quất ra cũng khiến da thịt tê tái.
Nói bọn chúng là cao thủ võ lâm cũng không sai, nữ nhân này sợ là không phải đối thủ của một trong bốn tên, mặc dù thân thủ của nàng nhanh nhẹn nhưng bốn người này cũng không kém cạnh.
Hắn xem nữ nhân này sẽ đối phó như thế nào, lại nói
Triệu Hải này lại còn dám mời Tứ Đại Thiên Vương đến làm loạn vương phủ của hắn, thấy hắn lâu nay bỏ bề vương phủ nghĩ hắn là phế vật thật sao.
Hắn chẳng qua là không muốn ra tay, đám ô hợp này chỉ làm bẩn bàn tay của hắn mà thôi, hơn nữa hắn cũng không muốn người kia phát giác ra điều gì, đã được mệnh danh là phế vật hắn cũng không cần phải dòng thủ.
Triệu Hải thấy nàng không những không sợ hãi mà còn dám khiêu chiến đôi mắt hắn trở nên hung tợn ra lệnh: “Lên cho bồn gia chỉ được bắt nàng trói lại không được làm tổn hại một cọng tóc của nàng, bồn gia còn phải hưởng dụng nàng.”
Bốn người kia liếc mắt nhìn nhau sau đó tên vác đạo nhìn hai tên cầm trường tiên nói: “Hai để lên đi lão tử không đánh với nữ nhân.”
Chuyện này hắn khinh thường làm nếu không phải
Triệu Hải ra một trăm lượng bạc bọn hắn cũng sẽ không đi theo nghe theo sự sai khiến của tên bạch kiểm này.
Hai tên gầy còm như nhau rút từ trong người ra một cái trường tay trong tay mỗi người cầm một cái bước lên một bước đứng trước mặt Dương Khánh Vân, nàng cảnh giác trợn mắt nhìn bọn họ.
Roi gai sao? Nàng làm sao tránh? “Nữ nhân, sợ hãi rồi sao, cầu xin bổn gia đi, bốn gia tha người một mạng lại yêu chiều người một phen
Triệu Hải quan sát sắc mặt của nàng nghĩ Triệu
Khánh Vân sợ hãi liền lớn giọng nói.
“Hừ, bồn vương phi cũng chưa nói sợ hãi, Triệu Hải, người to gan lắm, vương gia cùng bổn vương phi ở đây người lại dám làm cần đưa người ngoài vào.”
Dương Khánh Vân lạnh giọng nói.
Triệu Hải nghe vậy không khỏi nhìn Tạ Đình cười khinh nói: “Ha ha, vương gia sao, hắn chỉ là một phê nhân mà thôi, từ lâu đã không còn là vương gia nữa, ngoài ngồi trên chiếc xe lăn cả tầng đó ra hắn có thể làm trò trống gì, vương phủ này đã là của bốn gia và đại ca ta, mỹ nhân, ngoan ngoãn nghe lời bổn gia còn để người sống những ngày tháng sung sướng trong vương phủ, nếu không đừng trách bổn gia không thương hoa tiếc ngọc”
Những lời nói của tên này ngông cuồng không kém gì
Triệu Bình, không hổ là huynh đệ ruột thịt, chảy cùng một dòng máu đáng khinh.
Nàng cảm nhận được bàn tay có chút run rẩy lại nhìn nam nhân nói: “Vương gia, đừng nghe chó sủa.”
Tạ Đình nghiêng đầu nhìn nàng một cái lại chỉ cười mìa, “Bổn vương cũng không nghe được tiếng chó.”
“Để ta, vương gia lùi lại phía sau một chút.” Nàng sợ roi của hai của hai tên này quất vào người hắn, Dương Khánh Vân kéo xe lần của hắn ra sau mấy bước mới đứng trước mặt đám nam nhân nói: “Lên di.”
“Nữ nhân can đảm lắm, xem roi của lão tử” Tên kia dứt lời liền không thương tiếc vung roi về phía nàng,
Dương Khánh Vân hơi nghiêng người né tránh.
“Nhanh lắm, để xem roi thứ hai người có còn tránh được không?” Nam nhân dứt lời liền liếc mắt nhìn tên đối diện một cái, cả ai người một tả một hữu cùng lúc vung roi đến chỗ Dương Khánh Vân, năng uốn mình né hai đường roi một trên một dưới lại nhào lộn một vòng thoắt một cái đến trước mặt Triệu Hải, lúc này tên bên trái hắn rút thanh kiếm dài hai mét ra chặn trước người nàng.
Lần đầu tiên Dương Khánh Vân nhìn thấy một thanh kiếm dài như vậy, nằng hơi kinh ngạc lại đề cao cảnh giác, kiểm dài như vậy hắn lại có thể sử dụng được sao, thật là hiếm có.
“Vương phi, cẩn thận phía sau,” Thu Hoài đứng ở xã nhìn thấy hai nam nhân kia quất roi ở phía sau Dương
Khánh Vân liền lên tiếng nhắc nhở.
Nàng nghe thấy tiếng gió lại một lần nữa xoay sang bên phải lại bị trúng một rọi vào cánh tay bên trái.
“A. Roi này quất xuống người nàng khiến da thịt tế tái, nhỏi nhói, chưa kể trên roi còn có gai, cánh tay không khỏi chảy một đường máu.
“Hừ, bổn gia nói sao, chỉ được phép bắt trói không được phép làm thương cơ mà, các người khiến nàng bị thương làn da trở nên xấu xí bồn gia còn cái gì khỏi thấy tiếc cho một cánh tay trắng nõn xinh đẹp, thưởng thức.” Triệu Hải thấy nàng chảy máu không tức giận quát.
Hai tên kia lập tức thu roi dùng khinh công đáp xuống chỗ Dương Khánh Vân muốn ra tay bắt nàng thì lúc này khỏe miệng của nàng khẽ nhếch lên một chút nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay của một tên bẻ khóa ra sau còn một tên nàng giơ chân lên cao đánh trúng cằm của hắn.
Tên kia bị đá bất ngờ ngã ngửa ra sau, nhân lúc này
Dương Khánh Vân rút con dao găm trong ống tay áo đâm tên còn lại một nhát thật mạnh ở sau lưng, sau đó không nể tình rút dao ra.
Cả đám trố mắt nhìn hành động của nàng, bọn chúng không ai nghĩ nàng sẽ ra tay nhanh như vậy, chưa đẩy nửa khắc một lúc giải quyết hai huynh đệ của bạn hắn. Tên đại ca híp mắt nhìn nàng, xem ra hán đã quá khinh thường nữ nhân này, hắn nhìn tên con lại ra lệnh, “Lão nhị, người lên đi, bắt được nàng cho lão tu.”
Hai tên kia nằm dưới đất dãy dụa, tên bị đâm cơ thể đột nhiên trở nên tím tái, rên rỉ nói: “Đại ca, cứu ta Tên đại ca nhìn huynh đệ mình kinh sợ một phen lại đắm mắt nhìn nàng quát: “Nữ nhân, người làm gì lão tú?”
“Trong con dao này có tầm độc, hắn chính là trúng độc hoại từ của bổn vương phi.” Dương Khánh Vân cười lạnh nói,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.